Chương 47: Lễ trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: J

"Thoải mái đi, bé cưng, anh không vào được, trời ạ ..." Khổng Địch thở hổn hển, nhẫn nhịn nói, "Không sao, thả lỏng ra, đúng, a ..."

"Lớn quá, rất lớn ..." Đường Tiểu Duy nắm chặt lấy cánh tay của anh, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

"Anh không động, không động! Bé con, thả lỏng đi đừng kẹp chặt như vậy, từ từ sẽ tốt hơn ..." Mồ hôi anh tuôn ra, tóc trên trán ướt đẫm, răng cắn chặt môi, đôi mắt mơ màng, quả thật là đẹp đến mức muốn phạm tội * *, Đường Tiểu Duy dần dần buông lỏng đôi tay đang nắm chặt cánh tay anh, giơ lên má anh vuốt ve.

Thấy cô đã thả lỏng hơn, Khổng Địch lại chen vào, nhìn thấy cô cau mày liền nhanh chóng dừng lại, dừng một lúc lâu thì cuối cùng thân thể cứng đơ của cô cũng dần thả lỏng. Khổng Địch vậy nhưng vẫn không dám động, mồ hôi chảy ròng ròng, vẻ mặt trông rất đau khổ, vừa muốn động một chút thì Đường Tiểu Duy liền khóc.

"Đau quá, Khổng Địch, em đau quá ...aaa ..." Đường Tiểu Duy đưa tay ra muốn ngăn Khổng Địch không cho anh cử động, chu miệng khóc hu hu, nước mắt tuôn trào.

Nhìn cô khóc mà Khổng Địch thấy đau lòng, anh liền cúi người xuống dỗ dành cô nhưng quên mất rằng anh vẫn đang ở trong người cô, vô tình đẩy mạnh về phía trước khiến Đường Tiểu Duy càng đau, nước mắt theo đó càng chảy nhiều hơn.

Anh không dám cử động nữa, cứ giữ nguyên như vậy không dám tiến cũng không dám lùi, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc dần dần nhỏ lại, vẻ mặt cô cũng thả lỏng hơn, Khổng Địch rốt cuộc không nhịn được nữa, "Bé cưng, anh muốn động..."

Cô nhịn không được mà rên rỉ, có vẻ rất xấu hổ nhưng nó lại tạo ra một bầu không khí khác, đau đớn vẫn còn đó, thậm chí còn có chút tê dại, tóm lại là rất không thoải mái, không cần nghĩ cũng biết cái gì sẽ được thoải mái. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy tủi thân, bị Khổng Địch khi dễ, anh còn nỡ lòng làm cho mình đau như thế này ...

Cô mơ hồ nhìn thấy anh chuyển động lên xuống, anh hơi nheo mắt lại rồi khẽ mở miệng, thở gấp, thỉnh thoảng còn rên vài tiếng, mồ hôi chảy dài từ cổ xuống ngực, gợi cảm đến mức không muốn rời mắt. Anh thấy cô đang mở mắt nhìn anh, anh nở nụ cười nhẹ nhàng sờ lên gò má ửng đỏ của cô, "Có muốn nhìn phía dưới của chúng ta không?"

Đường Tiểu Duy lắc đầu, cô không dám nhìn vì quá xấu hổ, nhưng cảm giác lạ lùng ập đến khiến cô rất tò mò, thực sự rất tò mò, "Em ... nhìn một chút, anh nhắm mắt lại không được nhìn em!"

Anh mỉm cười gật đầu, phục tùng cô trong mọi việc.

Thấy anh đã nhắm mắt cô liền nhìn xuống, anh đang quỳ giữa hai chân cô, đôi chân thon dài trắng nõn ấy không thể nhìn rõ trước sau nhưng cái đang ra vào ở trong cơ thể cô lại nhìn... rất rõ ràng.

Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, thật là muốn chết mà, cô vội vàng ngẩng đầu lên không dám nhìn nữa nhưng lại thấy Khổng Địch không biết đã mở mắt từ lúc nào, anh đang mỉm cười nhìn cô, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, khiến nó càng thêm đỏ bừng bừng.

Đột nhiên lông mày anh cau lại, giọng nói hổn hển dần trở nên sắc bén, dùng sức ở eo và bụng của cô càng ngày càng mạnh khiến cô có chút đau đớn, lúc mà cô sắp không chịu nổi, anh đột nhiên rút người ra, ngay sau đó cô cảm thấy bụng dưới nóng như thiêu đốt, cô không dám nhìn nhưng cũng đoán được nó là cái gì, sau đó Khổng Địch cúi người ôm lấy cô, hôn lên má và vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm: "Bé cưng còn chưa tới có phải hay không? Mình nghỉ ngơi một chút lập tức lại tới... "

Thứ lỗi cho anh vì đã ra trận quá nhanh, đây là lần đầu tiên anh chiến đấu với súng thật lâu như vậy.

Cô làm sao còn muốn, rốt cuộc cảm thấy chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết, làm sao còn dám cho anh vào, cô vội vàng lắc đầu, "Khổng Địch, Sirius của em, xin hãy tha cho em, được không? Đau lắm, rất đau." Thật không hiểu tại sao Đường Lâm lại thích làm việc này, và những người phụ nữ trên A ~ V dường như cũng rất thích thú.

"Một lát nữa em sẽ rất thoải mái, anh hứa." Anh nhẹ giọng dỗ dành, cúi đầu cầm lấy hai quả anh đào đỏ mọng, trêu chọc hồi lâu, anh mới tiếp tục trượt xuống, nhìn thấy giữa hai chân cô một mảng hỗn độn, "Hình như cần phải xử lý một chút. "Anh tự lẩm bẩm một mình, nhìn vết máu trộn lẫn dịch trắng cảm thấy có chút xót xa cho cô, vươn tay ôm lấy Đường Tiểu Duy đã không còn chút sức lực nào đi vào phòng tắm có bồn ngâm suối nước nóng nhỏ.

Anh nhẹ nhàng đặt Đường Tiểu Duy xuống bồn ngâm, làn nước ấm tràn ngập toàn thân, cô nhắm mắt dựa vào thành đá, sau khi trải qua một trận vận động kịch liệt mà có thể ngâm mình trong suối nước nóng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.

Khổng Địch cũng ngồi vào, bế cô lên để cô ngồi trên người anh, vòng tay ra phía trước ở trong làn nước ấm nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, từ vai đến thắt lưng và bụng rồi đến chân, tay anh giống như có ma thuật khiến mọi mệt mỏi của cô đều được xoa dịu.

Ngón tay lại tìm đến bộ phận mẫn cảm phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve, cô dường như cảm thấy cũng không còn đau nữa mà như có dòng điện làm tê dại có chút khó chịu, anh thấy cô thở hổn hển làm việc càng thêm ra sức, ngón tay chuyển động dò xét đi vào, làm cô rên rỉ ra tiếng, anh hôn cô, ngón tay tiếp tục ra vào.

Đường Tiểu Duy chịu không nổi siết chặt chân, bắt đầu vô thức đá loạn xạ, "Mau lấy ra... lấy ra ngay...vì cái gì mà cứ muốn vào đó ... "Cô rên rỉ, như thể đang khóc thổn thức.

Anh cười khúc khích, "Đó là nơi anh được phép vào!", Rồi anh rút tay ra, sau đó xoay người cô lại để cô ngồi trên người anh rồi ở dưới liền đi vào. Lần này dễ hơn nhiều so với lần đầu tiên, cô cũng không còn cảm giác khó chịu nữa, cánh tay ôm anh vẫn có chút run rẩy, nhưng lần này chắc không phải là vì đau mà là khoái cảm khó tả, rồi cứ như vậy ở trong suối nước nóng hoạt động lên xuống. Anh ngẩng đầu có thể hôn lên miệng cô, cúi đầu xuống có thể hôn ngực cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve chiếc eo nhỏ nhắn của cô, nhìn thấy bộ dạng khi  động tình này của cô, anh chắc chắn nó có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn thấy cũng phải phát điên vì cô.

Bọn họ ở trong suối nước nóng làm thật lâu, sau lần đầu tiên thì anh đã có kinh nghiệm hơn trước, có thể khiến cô ở trong lòng anh run rẩy hét lên hết lần này đến lần khác, giống như anh đã nói lần này thật sự rất thoải mái.

Anh bế cô lên đặt cô nằm trên mặt đất bên ngoài suối nước nóng, bởi vì suối nước nóng nên mặt đất cũng nóng, điều này không khiến cô cảm thấy khó chịu, chỉ là tinh thần chiến đấu của Khổng Địch vẫn còn, anh một lần nữa đè lên cô thật sự khiến cô có chịu không nổi, khóc nức nở đẩy anh ra, nói sao cũng không cho anh làm nữa. Tinh lực tràn đầy của anh làm cô kinh ngạc, tựa hồ không biết thỏa mãn, thật ra là chỉ vì anh quá yêu cô, thêm vào đó là hương vị của lần đầu nếm trái cấm, với lại anh cũng luôn khao khát muốn có được cô, như vậy thì làm sao có thể kháng cự lại được loại dụ dỗ cực hạn này, anh chỉ muốn không ngừng yêu cô, thân mật với cô vì thế nên bản năng nguyên thuỷ của đàn ông được kích hoạt.

"Em nằm xuống là được rồi, lần này anh sẽ nhẹ nhàng ..." Anh nhẹ nhàng thương lượng với cô, nhấc một bên chân của cô lên, thật sự nhẹ nhàng mà chậm rãi đi vào, đè lên người cô, hôn cô, môi lưỡi dây dưa, đồng thời phía dưới thì vô cùng nhẹ nhàng hoạt động ra vào, dường như coi cô như là bảo bối, anh cẩn thận xoa xoa, ra vào chậm rãi càng khiến hai người cảm nhận nhau rõ ràng hơn, kiểu như trong em có anh trong anh có em hai người hoà vào làm một...

Một đêm sinh nhật mười bảy tuổi rất khó để quên, cô và người đàn ông của mình triền miên đến tận sáng sớm, Đường Tiểu Duy mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh giúp cô tắm rửa, lau người rồi ôm cô ngủ, tất cả cô đều hoàn toàn không biết. Thậm chí buổi sang Trân Trân đến gọi bọn cô đi ra ngoài chơi cô cũng đều không biết.

Lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, Khổng Địch không có ở trong phòng, Đường Tiểu Duy nhìn dấu vết trên thân thể trần truồng của mình, tất cả ký ức đêm qua hiện lên trong não, cô bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi và bất an, đầu cô đau như muốn nổ tung ra, cô muốn hét lên vì đau đớn mà cũng không biết là do uống rượu hay do tối qua túng dục quá độ.

Đang nghĩ đến điều gì đó thì Đường Tiểu Duy hoảng hốt lên, sắc mặt cô chợt tái đi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo nhưng lại ngồi xuống vì thắt lưng rất đau, chân cũng mềm nhũn đi không nổi.

Nghỉ ngơi một lúc, cô lấy quần áo sạch đặt bên cạnh, từ từ mặc từng cái một, vừa mặc vào thì nước mắt đột nhiên chảy dài, cô lau nước mắt rồi mở cửa chạy đến quầy lễ tân.

Trên đường đi thì đụng phải Khổng Địch đang bưng đồ ăn về phòng, nhìn anh mặt mày tươi tỉnh, miệng cười cười, trông có vẻ cực kỳ vui, Đường Tiểu Duy mặc kệ anh lướt qua anh đi về phía trước, anh thấy trên mặt cô có nước mắt chợt hoảng hốt bỏ khay thức ăn xuống liền đuổi theo cô.

Đường Tiểu Duy nói với một nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân rằng cô muốn thuốc tránh thai, người lễ tân có thái độ phục vụ rất tốt, không hề hấp tấp vội vàng dùng tay nói với cô là bình tĩnh.

Nhân viên lễ tân nói mấy câu tiếng Nhật gì đó Đường Tiểu Duy nghe không hiểu mà cô cũng không biết nói thuốc tránh thai bằng tiếng anh là gì. Đang lo lắng muốn khóc thì cô đột nhiên nhìn thấy mấy hộp bao cao su đằng sau lưng cô ấy, thế là cô chỉ vào cái kia và không ngừng nói, " Medicine*..." Cô nhớ từ này hình như ý nghĩa là thuốc.

* Thuốc: tên gọi chung

Nhân viên lễn tân gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi đi tới giá để đồ phía sau lưng lấy lọ thuốc đưa cho cô, vì vẫn còn hơi hoảng loạn nên lúc cầm thuốc Đường Tiểu Duy làm rơi lọ thuốc xuống đất, cô đang định nhặt lên thì thấy Khổng Địch đã nhặt trước. Hai người ngồi trước quầy lễ tân mặt mặt đối mặt, Đường Tiểu Duy vừa nhìn thấy anh liền khóc, vươn tay đánh lên người anh, nức nở nói: "Tại sao lại làm như vậy? Em mới tròn 17 tuổi không phải 18 tuổi, lễ trưởng thành ở đâu ra, em nói dối anh là 17 tuổi rưỡi mà anh cũng tin sao! Khổng Địch ngu ngốc, Khổng Địch xấu xa, sao anh dễ bị lừa như vậy! Đường Quân Trúc sinh ra em lúc 17 tuổi, em không muốn đi theo con đường cũ của bà ấy. Em không muốn sinh con rồi vứt bỏ như bà ấy, anh đưa em thuốc nhanh lên, em sợ ... "

Cô vừa khóc vừa nói, tay chân đấm đá lên người anh, tuy lời nói của cô không rõ ràng nhưng anh hiểu tất cả. Nếu nói anh không sốc là giả. Anh đã đợi rất lâu, sau bao ngày tháng chờ cô trưởng thành, anh không muốn ở bên cô mà cứ phải lo sợ mất cô, nhưng anh không nghĩ tất cả chỉ là trò lừa dối của một đứa trẻ.

Thời điểm đó, bởi vì cô vẫn chưa đủ 18 tuổi, thật sự anh cảm thấy như dụ dỗ trẻ vị thanh niên vậy nên mới nói dối cô là muốn chờ sinh nhật 18 tuổi để tỏ tình. Không nghĩ anh chịu đựng lâu như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn làm cô đau.

Đường Tiểu Duy hốt hoảng giật lấy thuốc trên tay anh đổ ra một nắm, cũng không biết là bao nhiêu viên liền cho hết vào miệng vào trong miệng.

Anh sợ tới mức nhanh chóng thò tay vào miệng cô, "Bé cưng! Bé cưng, mau nhả ra, đừng uống nhiều như vậy, đừng làm anh sợ..."

Anh thật sự bị sợ hãi, ngón tay khẽ run, thanh âm khi nói chuyện cũng run rẩy, cô cắn ngón tay anh, anh cũng không cảm thấy đau, mấy người Phương Đạc, Lữ Nam từ bên ngoài trở về nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời bị giật mình, đây đang làm gì?

Khổng Địch vươn tay vuốt ve lưng cô không ngừng dỗ dành, "Nhả ra đi cưng, anh cho em đánh, em đánh mạnh vào, đừng uống thứ này, không sao đâu, không sao đâu, tin anh đi!"

"Anh không dùng bao cao su, em nhớ rõ." Cô càu nhàu nói, khuôn mặt nhỏ tất cả đều là nước mắt.

Anh hiểu được lời cô nói, đưa tay ôm cô vào lòng, xoa xoa hai má cô dịu dàng nói: "Nhưng mà, lần nào anh cũng bắn ra bên ngoài, em nhớ không?"

Cô yên lặng, hít hít mũi, giọng khàn khàn hỏi: "Thật sao?"

"Thật." Anh gật đầu khẳng định, "Bé con, nhả ra..." Tuy không chuẩn bị bao cao su nhưng anh biết mình phải bảo vệ cô.

Anh đưa tay ra, cô trừng lớn đôi mắt thật lâu, ngoan ngoãn nhả hết thuốc vào trong tay anh, anh vươn tay cầm lấy khăn giấy mà người phục vụ đưa cho, gói lại rồi đưa cho người phục vụ ném nó đi, lại lau lau lòng bàn tay của cô., đứng dậy bế Đường Tiểu Duy đi về phòng của hai người.

Trong đại sảnh mấy nhân viên phục vụ vẻ mặt mờ mịt, bởi vì nghe không hiểu tiếng Trung, chỉ biết hai người họ giống như đang cãi nhau, mà người ở quầy lễ tân dường cũng cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy cặp nam nữ kia dường như có bất đồng trong vấn đề đó.

Lữ Nam thấy bọn họ như vậy, rất muốn hỏi cho chính xác là chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Bạch ngăn lại nói bọn họ vào lúc này sẽ không để ý tới hắn , Phương Đạc  bình tĩnh nói Lý Lạp Phiến đi hỏi quầy lễ tân vừa rồi là chuyện gì xảy ra.

Nhân viên lễ tân thấy bọn họ là cùng chung một nhóm với cặp đôi kia, suy nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng nói rằng chàng trai không mang bao cao su, cô gái tức giận uống thuốc tránh thai, sau đó không biết chàng trai nói gì, tâm trạng của cô gái dần ổn định, rồi ngoan ngoãn rời đi cùng chàng trai.

Lý Lạp Phiến nghe xong, sắc mặt trắng bệch ửng hồng, đôi mắt sau cặp kính cận dày cộp rất ngượng ngùng, nhỏ giọng thuật lại chuyện người lễ tân vừa nói. Sau một lúc, cả đám người đều trầm mặc, có người vò đầu bứt tai, có người cười, có người xấu hổ, có người không nói nên lời ...

"Hai đứa trẻ đáng yêu này." Tiểu Bạch cười một cách bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro