Chương 1: Tứ đại công tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Yến Chiêu Hòa Đế mùa xuân năm thứ mười bảy, Đột Quyết quy mô xâm chiếm biên cảnh Đại Yến, quân đội Đại Yến do Trung Dũng tướng quân Dung Ngọc Duy dẫn dắt, ở Lương Gia trấn cùng thiết kị Đột Quyết quyết chiến liều chết, không ngờ lại đại thắng, quân đội Đột Quyết tổn thất thảm trọng, đành phải tạm thời lui quân. Tin tức truyền tới thủ đô Đại Yến, Chiêu Hòa Đế đại hỉ, hạ chiếu sắc phong Trung Dũng Tướng quân Dung Ngọc Duy thành Nhị phẩm Phiêu Kị Đại Tướng Quân, thưởng hoàng kim vạn lượng, lăng la tơ lụa trăm thước, còn các thuộc hạ tướng sĩ luận công ban thưởng. Từ đây tiền đồ Dung gia, nhất thời vô hạn.

Chuyện này ở dân gian cũng làm mọi người đều vô cùng vui mừng, thiết kị Đột Quyết luôn luôn có thực lực cường đại, Đại Yến một thời mạnh mẽ đối chiến cũng đều là thắng thiếu phụ nhiều, mà mấy năm nay Đại Yến thực lực sớm đã không bằng trước càng khó nghe chiến tích nổi tiếng, thế nên nhất thời Dung Ngọc Duy trong lòng bá tánh trở thành nhân vật anh hùng, trực tiếp nổi bật hơn cả tứ đại công tử, còn muốn hơn luôn Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Khê.

"Ngọc Thành huynh, bệ hạ đã hạ chiếu triệu Dung Ngọc Duy hồi kinh nhận phong thưởng, phỏng chừng mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại, ngươi sớm một chút tính toán a!" Kinh thành đệ nhất đại tửu lâu Như Ý tửu lầu, trên ghế lô ngồi bốn nam tử tuấn mỹ, bọn họ chính là tứ đại công tử nổi danh lừng lẫy kinh thành.

Vừa nói chuyện là một nam tử trên dưới hai mươi tuổi, vận một kiện y phục màu trắng khoác áo gấm lam biên, cổ tay áo thêu ám văn tinh xảo, đầu đội tử ngọc quan, trong tay cầm một cây quạt xếp, hơi hơi mở quạt một chút, khiến người ta có cảm giác phong lưu phóng khoáng, ngũ quan đoan chính, da thịt trắng nõn, một đôi mắt tinh tường rực rỡ lấp lánh, tuấn lãng mỹ nam tử này là thiếu gia của Vĩnh An thành đệ nhất phú gia, cũng là thiếu chủ Như Ý tửu lầu, La Phong. Hắn lúc này nghiêm túc ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt chân thành nhìn nam tử đối diện, nếu không biết bản tính của hắn, người thấy một màn như vậy sợ đều sẽ cho rằng hắn thật là vì muốn tốt cho đối phương, chỉ là ở đây ai cũng đều biết hắn căn bản là e sợ thiên hạ không loạn nên đều không để ý tới hắn.

"Ngọc Thành huynh, tuy rằng người này ngày thường vô nghĩa rất nhiều nhưng là lần này hắn nói cũng có đạo lý, huynh trưởng của ngươi vẫn luôn mơ ước địa vị của ngươi, chỉ là ngươi dù sao cũng là con vợ cả, hắn dù có kiêu ngạo như thế nào cũng là không có biện pháp bắt ngươi, Dung Ngọc Duy này là cùng một mẹ sinh ra với huynh trưởng ngươi, lần này hắn lập công lớn, chỉ sợ cha ngươi sẽ càng thêm thiên vị bọn họ, như vậy địa vị ngươi ở Dung gia sẽ rất nguy hiểm, ngươi xác thực là cần phải hảo hảo trù tính một chút!" Ngồi ở bên cạnh La Phong là nam tử một thân trường bào màu đen, mi đẹp như vẽ, tấn nếu đao tài, ánh mắt lạnh nhạt bên trong lộ ra ổn trọng, lại lộ ra ẩn ẩn lo lắng nhìn nam tử đối diện, người này chính là trưởng tử của đương triều Thái Thường Tự - Khanh Lư Ngạn, Lô Nguyên Châu.

"Hừ, bọn họ, còn không xứng trở thành đối thủ của ta!" Đối diện bọn họ là nam tử tuổi chừng mười tám mười chín, mặc một thân y phục màu đỏ sậm nạm vàng cùng áo gấm, sợi tóc tùy ý buông, da thịt trắng nõn bóng loáng tinh tế phảng phất giống như nữ tử, mày kiếm khẽ nhếch, mắt phượng hẹp dài, khiến người ta có cảm giác tà mị nguy hiểm, môi mỏng gợi cảm hồng nhuận, ngũ quan hoàn mỹ tới cực hạn, toàn bộ chính là một yêu nghiệt mị hoặc nhân tâm, đây là một trong kinh thành tứ đại thế gia con vợ cả Dung gia, Dung Ngọc Thành. Lúc này hắn một thân lười biếng mà ngồi ở chỗ kia, bên trong cặp mắt phượng mị hoặc lòng người là tràn đầy trào phúng, chỉ là lúc này hắn, lại tuyệt đối sẽ không nghĩ đến tương lai không lâu những người mà hắn khinh thường đó sẽ đem hắn bức cho thiếu chút nữa không có đường để đi.

"Ngọc Thành, không được khinh người!" Ngồi bên cạnh Dung Ngọc Thành là nam tử một thân y phục màu lam, dáng người thẳng tắp, mi không họa mà đẹp, môi không tô mà đỏ. Ánh mắt trong suốt đến không có một tia tạp chất, giống như khí chất trên người hắn, trong sáng chính trực, người này là hảo hữu của Dung Ngọc Thành, Dương Giản, cũng là quận thủ Vĩnh An (quận thủ: chức quan đứng đầu một quận).

Này tứ đại công tử đều là dung mạo kinh diễm, nhân vật tài hoa hơn người, cho nên đều có chút tâm cao khí ngạo, bên ngoài mặt thì là bạn tốt nhưng trên thực tế lại là ai cũng không phục ai, quan hệ rất bình thường, nhưng Dung Ngọc Thành cùng Dương Giản lại là ngoại lệ, năm đó thời điểm Dương Giản bị cuốn vào án bỏ tù vì gian lận, Dung Ngọc Thành giúp đỡ Dương Giản trên dưới chuẩn bị mới khiến cho Dương Giản ăn ít đi bao nhiêu khổ. Sau Dung Ngọc Thành lại vì Dương Giản khắp nơi bôn tẩu, tuy rằng đến cuối cùng cũng không có giúp Dương Giản thoát khỏi hiềm nghi, nhưng là phần ân tình này Dương Giản luôn nhớ kỹ, cho nên Dương Giản vẫn luôn coi Dung Ngọc Thành là bằng hữu tốt nhất của mình, điểm này từ cách xưng hô của Dương Giản đối với Dung Ngọc Thành là có thể nhìn ra được, phải biết rằng ở Đại Yến Vương Triều, chỉ có thân nhân cùng bằng hữu tốt nhất mới có thể gọi thẳng tên đối phương.

"Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, ngươi không cần lo lắng, ngươi có lòng rảnh rỗi mà nói ta thì nên ngẫm xem làm thế nào chạy thoát khỏi công chúa dâm đãng kia đi, ngươi cũng không thể cứ như vậy cả đời không minh bạch làm nam sủng của nàng!" Dung Ngọc Thành tùy tiện mà bóc vết sẹo của Dương Giản, lời nói hoàn toàn không đi qua đại não.

Kỳ thật người hiểu biết về Dung Ngọc Thành đều biết, Dung Ngọc Thành bề ngoài nhìn rất nguy hiểm, trên thực tế cũng tâm cơ thâm trầm, thường xuyên chỉnh người chết không đền mạng, nhưng ở trước mặt người hắn coi trọng lại là tâm tư đơn thuần giống như tiểu hài tử, mà hiển nhiên Dương Giản đó là một trong số rất ít những người Dung Ngọc Thành coi trọng.

"Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước ta nếu đã đáp ứng điều kiện của nàng tất nhiên sẽ tuân thủ ước định, đời này ta là người của nàng thì quả quyết sẽ không đổi ý, lại nói nàng đối đãi với ta cũng rất tốt!" Bị Dung Ngọc Thành nhắc tới như vậy, Dương Giản nhớ tới nữ tử giống như mê cung kia, trong lòng có chút khác thường, lại bị hắn cố tình xem nhẹ.

Hắn vốn xuất thân nhà nghèo, trong nhà nhiều thế hệ trồng trọt mà sống, sáu tuổi năm ấy trộm đi theo thiếu gia của nhà địa chủ đi học đường, nghe phu tử nói mấy tiết khóa, từ đây liền thích đọc sách, bất đắc dĩ gia cảnh bần hàn, không có cách nào cho hắn đi học đường đọc sách, hắn liền bắt đầu chính mình học tập, ngẫu nhiên đến học đường trộm nghe giảng bài. Sau bị một phu tử phát hiện, phu tử kia không những không trách tội hắn, ngược lại đối hắn nhìn với con mắt khác, đem học thức cả đời đều truyền thụ cho hắn, mười mấy năm gian khổ học tập, hai mươi tuổi, hắn từ biệt cha mẹ, đến kinh đô tham gia khoa cử khảo thí.

Hắn sở dĩ cố gắng đọc sách học tập, trừ bỏ bởi vì hứng thú, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn muốn làm quan, ở quê hắn tham quan hoành hành, dân chúng lầm than, hắn từ nhỏ đã chịu đủ tham quan ức hiếp, càng ở trong lòng âm thầm thề, muốn cho thiên hạ này tham quan không còn dám hoành hành ngang ngược như thế, cho bá tánh một thiên hạ trong sạch, mà muốn đạt thành mục tiêu này, liền phải có đủ thế lực, tốt nhất là có thể ở vị trí dưới một người trên vạn người. Ở thời đại này, lấy xuất thân của hắn, nếu muốn làm quan chỉ có con đường duy nhất là khoa cử khảo thí. Nhưng mà dù hắn trăm cay ngàn đắng rốt cuộc vượt qua khảo thí, chờ đợi thời điểm một bước lên trời lại có sét đánh giữa trời quang, chỉ vì hắn tài hoa hơn người, vượt qua cả người đã định sẵn cho vị trí tân khoa Trạng Nguyên Thẩm gia chi tử (con trai Thẩm gia) Thẩm Quốc An nổi bật, cho nên hắn bị vu hãm tội hối lộ giám khảo để gian lận, thậm chí một cơ hội để hắn vì bản thân thanh minh cũng không cho liền đem hắn trực tiếp tống vào ngục.

Ngay lúc đó hắn, không thể nghi ngờ là tuyệt vọng, bởi vì hắn biết rõ không quyền không thế như hắn căn bản là vô pháp cùng một trong tứ đại gia tộc Thẩm gia kia đối kháng, đến cuối cùng chung quy hắn chỉ còn một con đường chết. Tại thời điểm hắn tuyệt vọng, nàng xuất hiện, như vậy đường hoàng, như vậy tươi đẹp, hắn nhớ rõ lúc ấy nàng thấm thía nói: "Cho ngươi một lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là làm nam sủng của bổn cung, bổn cung biết ngươi không sợ chết, nhưng cứ như vậy ngươi cũng can tâm chết? Nếu ngươi đi theo bổn cung, bổn cung chắc chắn làm ngươi thực hiện được khát vọng, còn cho bá tánh một thiên hạ thanh minh!". Thời điểm nàng nói ra những lời này, bộ dáng của nàng tự tin đến như vậy, thần thái hứng khởi, rất khó đem nàng liên hệ cùng kiêu ngạo ương ngạnh, dâm đãng vô sỉ Trấn Quốc Công chúa trong truyền thuyết kia, hắn lúc ấy liền bị nàng mê hoặc, ngây ngốc mà gật đầu, nhưng mà xong việc hồi tưởng lại cũng không hối hận. Hắn tuy là người đọc sách nhưng từ nhỏ xuất thân bần hàn, đối với những áp lực hành động hắn cũng biết có một số việc là có thể thay đổi, cho nên hắn cũng không cổ hủ, ngược lại chỉ cần có thể đạt tới mục đích hắn có thể không so đo quá trình, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt của hắn, đó chính là tuyệt đối sẽ không vì đạt tới mục đích mà đi thương tổn người vô tội.

Sự tình sau đó liền thuận lợi rất nhiều, có mặt mũi của Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Khê, quan viên Hình bộ tự nhiên sẽ không tiếp tục khó xử hắn, thống khoái mà đem hắn thả ra, chỉ là đến cuối cùng vẫn không có liên lụy đến Thẩm gia mà làm cho giám khảo vu hãm hắn trở thành kẻ chết thay, bất quá người nọ cũng là trừng phạt đúng tội, còn hắn cũng coi như là nhờ họa được phúc, chẳng những được khâm điểm trở thành kim khoa Trạng Nguyên, còn được Chiêu Hòa Đế thưởng thức, sau lại bởi vì Mộ Dung Khê tiến cử, hắn liền nhảy một cái trở thành Vĩnh An quận thủ.

Có thể nói nếu không có Mộ Dung Khê, liền không có Dương Giản ngày hôm nay cho nên mặc kệ người khác đánh giá Mộ Dung Khê như thế nào, hắn vẫn luôn cảm kích nàng. Huống chi càng tiếp xúc với nàng nhiều hắn phát hiện ra Mộ Dung Khê thế nhưng cố tình bôi đen danh dự chính mình, tuy rằng hắn không biết Mộ Dung Khê vì sao phải làm như vậy nhưng hắn nhìn ra được trên người nàng nhất định có bí mật. Mà bí mật kia là cái gì hắn lại không có hứng thú biết, hắn chỉ biết là nếu như Mộ Dung Khê đã cứu hắn thì hắn sẽ tuân thủ lời ước định, cả đời này trừ phi Mộ Dung Khê không cần hắn nếu không hắn đều là người của Mộ Dung Khê, bất quá cái danh nam sủng này của hắn lại là hữu danh vô thực, hơn nữa không riêng gì hắn, trong phủ công chúa vốn được xưng ba ngàn nam sủng chỉ sợ mỗi người đều là hữu danh vô thực. Những nam sủng đó mỗi người đều có một phòng riêng, ngày thường cũng ở trong phòng của mình mà phát ngốc không ra ngoài đi lại, cho nên hắn bình thường bóng dáng bọn họ cũng không thấy, càng chưa nói tới nhận thức, chỉ là Mộ Dung Khê chưa bao giờ vào phòng bọn họ, hạ nhân trong phủ cũng không đề cập tới bọn họ.

Đôi khi trong lòng hắn cũng nghi hoặc, Mộ Dung Khê rốt cuộc muốn làm cái gì mà lại tự bôi đen chính mình, thế cũng không cần nuôi không nhiều người như vậy đi, nhưng nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc, hắn vẫn cứ theo lẽ thường mà sinh hoạt, tin tưởng có một ngày sẽ biết chân tướng.

"Ha hả, ta nói Dương huynh, ngươi sẽ không thật sự thích công chúa đi, nàng tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, dâm đãng vô sỉ nhưng lại lớn lên vô cùng xinh đẹp, kia khuôn mặt ngay cả ta nhìn cũng phải động tâm! Nói như vậy công phu trên giường càng không cần phải bàn cãi nha!" La Phong luôn luôn yêu thích sắc đẹp, thường xuyên lưu luyến chốn thanh lâu, càng tự cho mình là công tử phong lưu, lúc này thấy bọn họ nhắc tới Mộ Dung Khê liền không hề cố kỵ mà cười cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro