Chương 2: Trấn Quốc Công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ở nơi đó nói đến hứng khởi, căn bản không có chú ý tới phía đối diện sắc mặt Dương Giản dùng khó coi để hình dung đã không còn đủ nữa, bên cạnh Lô Nguyên Châu nhanh túm lấy tay áo hắn ý bảo hắn không cần nói nữa, La Phong tiếp nhận nhắc nhở của của Lô Nguyên Châu liền theo ánh mắt hắn nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Giản tức khắc như được cảnh tỉnh, sợ tới mức không dám nói nữa.

"Nói xấu sau lưng người khác không phải việc quân tử nên làm, La Phong, mệt ngươi còn là người đọc sách mà ngay cả giáo dưỡng cơ bản nhất cũng không có, không cùng quan điểm không thể cùng nhau làm làm việc, từ nay về sau ngươi và ta là người lạ, không hề có bất cứ quan hệ gì!" Dương Giản lạnh lùng nói xong, phất tay áo bỏ đi.

"Ta nói sai cái gì sao?" La Phong ngơ ngác nhìn hành động của Dương Giản, đến bây giờ vẫn không biết phản ứng sao, không thể tưởng được Dương Giản ngày thường thoạt nhìn thực ôn hòa, sinh khí cư nhiên lại đáng sợ như vậy, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi, thế nhưng làm hắn có cảm giác sắp bị đông cứng.

"Ngu ngốc!" Dung Ngọc Thành nhàn nhạt mà trào phúng một câu, cũng nối gót rời đi nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng, Dương Giản cư nhiên sinh khí, ở trong ấn tượng của hắn Dương Giản vẫn luôn luôn hiền hòa, chỉ cần không phải chuyện gì vi phạm nguyên tắc hắn đều không cùng người khác phát sinh tranh chấp, càng đừng nói đến sinh khí. Lần này cư nhiên lại vì Trấn Quốc Công chúa ô danh lan xa kia, chẳng lẽ La Phong nói trúng rồi, hắn thích công chúa kia? Trấn Quốc Công chúa ở Đại Yến Vương Triều có thể nói là không người không biết, không người không hiểu, nhưng về xuất thân của nàng lại không người nào rõ ràng, mọi người chỉ biết Thiên hi năm thứ bảy, Chiêu Hòa Đế cải trang tư tuần rồi mang về một tiểu nữ hài tám tuổi, đối với thiên hạ tuyên bố là Chiêu Hòa Đế cùng một nữ tử dân gian sở sinh, phong hào Trấn Quốc Công chúa.

Sau này Trấn Quốc Công chúa vẫn luôn rất giấu mình, hoàng thất yến hội cũng không tham gia, người ngoài cũng không biết là hoàng thất còn có một vị công chúa như vậy, mãi đến năm nàng mười lăm tuổi, trên yến hội Nguyên Tiêu, vị công chúa luôn giấu mình này thế nhưng làm trò trước mặt cả triều văn võ bá quan yêu cầu Chiêu Hòa Đế tứ hôn cho nàng cùng con vợ cả của Anh Quốc Công, Diệp Hoài Viễn. Nhưng Diệp Hoài Viễn lại sớm đã có vị hôn thê, là Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Lệ Phù, hai người thanh mai trúc mã, cảm tình sâu nặng, hơn nữa Thẩm Lệ Phù tài mạo song toàn, Thẩm gia lại là gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc, đương kim Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đều là người từ Thẩm gia, gia chủ Thẩm Dực lại đứng hàng tam công, môn sinh phân bố khắp thiên hạ, hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần.

Diệp gia tự nhiên là sẽ không từ bỏ cây đại thụ Thẩm gia này, nếu như tứ hôn liền muốn lập tức cự tuyệt nhưng lại chưa từng dự đoán được luôn luôn không nổi bật đến mức bị người xem nhẹ Trấn Quốc Công chúa lần này không thuận theo, nhất quyết không buông tha, nháo đến toàn bộ yến hội gà chó không yên, Chiêu Hòa Đế rơi vào đường cùng đành phải mạnh mẽ tứ hôn. Diệp Hoài Viễn tuy rằng tiếp nhận tứ hôn nhưng vẫn luôn để tâm ở chỗ Thẩm Lệ Phù, trộm đi ra ngoài hẹn hò, Trấn Quốc Công chúa tất nhiên là không thuận theo, thừa dịp bọn họ hẹn hò dẫn người chắn bọn họ ở cửa làm mất hết mặt mũi Diệp Hoài Viễn cùng Thẩm Lệ Phù, từ đây liền có ác danh kiêu ngạo ương ngạnh.

Diệp Hoài Viễn bị lăn thành như vậy nhưng lại thành thật rất nhiều, ngoan ngoãn nghênh thú (cưới) Trấn Quốc Công chúa, nhưng lại trong đêm động phòng hoa chúc chẳng hiểu sao chết bất đắc kì tử, Trấn Quốc Công chúa cùng Diệp gia đều giữ kín như bưng việc này, ai cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là Trấn Quốc Công chúa xinh đẹp như hoa mà đáng thương kia dù thế nào cũng đã là quả phụ.

Trải qua chuyện này Trấn Quốc Công chúa giống như phải chịu đả kích rất lớn, bắt đầu vơ vét các loại mỹ nam tử, chỉ cần là người nàng coi trọng liền tìm mọi cách đoạt tới công chúa phủ, làm không ít chuyện khi dễ nữ nhân cường ngạnh nam nhân. Chiêu Hòa Đế đối việc này lại mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí khi gặp được nam tử thân gia bối cảnh không tầm thường liền trực tiếp hạ chỉ đem nam tử đó đưa đến công chúa phủ.

Nếu hoàng đế mặc kệ, phía dưới quan viên tự nhiên cũng không dám quản, thậm chí có quan viên còn sẽ gãi đúng chỗ ngứa, đưa lên cho nàng một hai cái mỹ nam tử, muốn thông qua thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) nhận vô vàn sủng ái này ở trước mặt Chiêu Hòa Đế nói tốt vài câu cho bọn họ.

Mà những người bị đoạt mất nhi tử lại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đem ủy khuất nuốt xuống bụng, ai bảo nhi tử của mình xui xẻo như vậy, lại bị Trấn Quốc Công chúa coi trọng, chuyện phát triển đến bây trờ, chỉ cần nơi Trấn Quốc Công chúa đi đến đều sẽ không nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi nào, bởi vì người sợ không cẩn thận một cái bị công chúa nhìn trúng thì từ đấy chỉ có thể cam chịu trở thành nam sủng của nàng.

Kỳ thực Dung Ngọc Thành vẫn luôn cảm thấy Trấn Quốc Công chúa này cũng không giống hắn biểu hiện ra ngoài đơn giản như vậy, hắn vẫn luôn tìm cơ hội muốn diện kiến một lần Trấn Quốc Công chúa này nhưng vẫn vô duyên được gặp mặt, hiện giờ thấy hảo hữu duy nhất thế nhưng đối với nàng có tình cảm khác thường liền càng thêm xác định suy đoán của mình. Dương Giản người này luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ không bởi vì dung mạo liền đi thích một người, Trấn Quốc Công chúa kia nếu có thể làm cho Dương Giản đối nàng khuynh tâm, nói vậy cũng phải là người có chỗ đặc biệt đi, xem ra chính mình thật sự nên tìm cơ hội gặp mặt một lần Trấn Quốc Công chúa ác danh khắp thiên hạ này.

Lời nói phân định quan hệ rõ ràng xong, Dương Giản giận dỗi rời khỏi tửu lâu liền trực tiếp trở về phủ công chúa. Vừa mới tiến phủ liền thấy đại môn mở rộng, cỗ kiệu hoa lệ cao điệu được nâng vào công chúa phủ, cỗ kiệu chậm rãi dừng lại bên cạnh hắn, bên trong kiệu một nữ tử cao quý mỹ lệ đi ra. Nữ tử mặc một thân la sam màu hồng nhạt đào hoa cùng một chiếc váy chấm đất cùng màu sắc, trên đầu sơ phi tiên hoàn, gài một chiếc trâm hồ điệp độc đáo màu bạc, da thịt như tuyết, mi như núi xa, mục tựa thu thủy, mũi mượt mà khéo léo, môi như chu đan, đây chính là Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Khê.

Mộ Dung Khê đối với hắn hơi hơi gật gật đầu, thần tình lạnh lùng vô hình chung lộ ra cao quý, ẩn ẩn mang theo khí phách của thượng vị giả (người ở vị trí cao), khiến người khác bất giác sinh ra một loại cảm giác kính sợ muốn thần phục dưới chân nàng. Nhìn Mộ Dung Khê như vậy, Dương Giản hơi hơi thất thần, hắn làm cách nào cũng không liên hệ được nàng cùng với Trấn Quốc Công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, dâm đãng vô sỉ trong truyền thuyết kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro