Chương 5: Ngọc Thành gặp nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các vị đại ca, cầu xin các ngươi, ta thật sự có việc gấp, cầu các ngươi cho ta gặp Dương đại nhân đi!"

Khi Mộ Dung Khê còn đang đắm chìm trong hồi ức về chuyện cũ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài từng tiếng ồn ào, mày hơi nhăn lại, sao lại thế này, công chúa phủ của nàng từ khi nào đã biến thành cái chợ, ai cũng đều có thể tới.

Dương Giản vừa nghe thấy thanh âm này, nguyên bản thần sắc bình tĩnh chợt biến đổi, bất chấp còn có Mộ Dung Khê đứng bên lập tức đi ra ngoài. Thanh âm kia hắn nhận ra được, là gã sai vặt Ngọc Trúc bên người Dung Ngọc Thành. Dung Ngọc Thành xuất thân quý tộc, tu dưỡng từ nhỏ rất tốt, Ngọc Trúc làm sai vặt bên người hắn tất nhiên là sẽ không kém, hôm nay Ngọc Trúc đến cả chuyện tới ầm ĩ phụ đệ người khác cũng làm ra nhất định là có chuyện nghiêm trọng, hơn nữa rất có khả năng là sự tình nguy hiểm đến tính mạng Dung Ngọc Thành.

Dương Giản ra khỏi Úy Lam cư liền thấy rất nhiều thị vệ trong viện, bị bọn họ vây quanh ở giữa là một thiếu niên mặc bố y màu xanh lá, thiếu niên kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan tuấn tú, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đúng là tiểu sai vặt bên người Dung Ngọc Thành, Ngọc Trúc.

"Tránh ra!" Dương Giản đã nhìn thấy Ngọc Trúc tất nhiên sẽ không cho bọn thị vệ vây quanh tấn công hắn, y đi đến bên người Ngọc Trúc, thân hình cao lớn chắn phía trước, lạnh lùng nhìn lướt qua những thị vệ kia. Không thể không nói tuy rằng Dương Giản chỉ là một thư sinh nhưng dù sao cũng là quan viên, khí thế thiên thành trong sạch tự nhiên như vậy, những thị vệ nho nhỏ kia há lại có khả năng địch nổi. Cho nên hắn vừa lên tiếng bọn thị vệ liền ngoan ngoãn mà tránh ra một con đường.

"Dương đại nhân, ô ô ô, nô tài cuối cùng cũng nhìn thấy ngài, cầu xin ngài, mau đi cứu công tử đi, ô ô ô, chậm chỉ sợ sẽ không thấy được công tử!" Ngọc Trúc vừa thấy Dương Giản liền bùm một tiếng quỳ gối trước mặt hắn, nước mắt ào ào rớt xuống, vừa nói vừa khóc.

"Ngọc Trúc, đừng khóc, trước nói rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mày Dương Giản nhăn lại, đối với nước mắt của Ngọc Trúc tựa hồ thực phiền chán, cuộc sống của hắn từ nhỏ khốn khổ, biết rõ nước mắt là đồ vật vô dụng nhất nên đặc biệt chán ghét nước mắt nam tử.

"Công tử tối hôm qua nói muốn đi tìm Lục công tử thương lượng chuyện quan trọng, không cho nô tài đi theo, nô tài đợi một đên cũng chưa thấy công tử trở về, sáng nay nghe được hạ nhân trong phòng nhị phu nhân nói, tối hôm qua công tử muốn khinh bạc Cửu phu nhân bị lão gia bắt rồi, đang ở từ đường chịu thẩm tra! Dương đại nhân, ngài biết rõ nhân phẩm của công tử, hắn sao có thể muốn khinh bạc thứ mẫu, đây nhất định là quỷ kế của Nhị phu nhân bọn họ, lão gia lại luôn luôn thiên vị bọn họ, chỉ sợ công tử lần này lành ít dữ nhiều, nô tài thỉnh ngài nể tình quen biết với công tử, đi cứu công tử đi, nô tài đời này đều cảm kích ngài!" Ngọc Trúc từ nhỏ đi theo bên người Dung Ngọc Thành, sớm đã luyện thành bản lĩnh xem mặt đoán ý, nhìn đến thần sắc không vui của Dương Giản liền biết mình phạm vào kiêng kị của y, lập tức bình tĩnh lại, đem sự tình chân tướng đều nói cho Dương Giản nghe.

Mộ Dung Khê đứng ở cửa, xem rõ ràng chuyện này, ánh mắt nhìn Ngọc Trúc ngập tràn nghiền ngẫm, thú vị, thật sự rất thú vị, công chúa phủ này của nàng là Chiêu Hòa Đế ban cho, thủ vệ nơi này đều là thị vệ tinh nhuệ nhất trong cung, phòng thủ nghiêm ngặt, tuy rằng không bằng hoàng cung nhưng cũng khác biệt nhiều lắm. Mà Ngọc Trúc này thế nhưng có thể đột phá thủ vệ mạnh như vậy, hơn nữa còn có thể chuẩn xác không sai mà tìm được Dương Giản, bản lĩnh này người bình thường khó có thể đạt được, đáng quý nhất là hắn trăm cay ngàn đắng gặp được Dương Giản lại không có lập tức đối Dương Giản nói ra ý đồ mà thật cẩn thận mà thử, thử này tất nhiên là nhằm vào nàng, thử xem thái độ của Dương Giản đối với nàng như thế nào rồi mới nói trên dưới sự tình cho y. Bởi vậy có thể nhìn ra, Ngọc Trúc này là một người tâm tư cẩn thận. Một gã sai vặt nho nhỏ cũng có thể có tâm cơ như vậy, công tử Dung Ngọc Thành kia hẳn cũng là người thâm trầm đi?

Mộ Dung Khê hiện tại đối với đứng đầu tứ đại công tử kinh thành Dung Ngọc Thành có rất nhiều hứng thú, nghe nói Dung Ngọc Thành chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, đáng tiếc nàng vẫn chưa có duyên nhìn thấy, hiện giờ thật ra lại là cơ hội tốt!

"Nga, theo như ngươi nói, việc này chắc chắn có kì quái, ngươi chờ, bản quan đi đổi y phục rồi sẽ cùng ngươi đi Dung gia, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Nghe Ngọc Trúc nói xong, Dương Giản mày nhăn đến vội vàng, đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng lấy tâm cơ của Dung Ngọc Thành như thế nào sẽ thua một cái bẫy vụng về như vậy? Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, vẫn là phải đi Dung gia nhìn xem.

Dương Giản nói xong liền vội vàng rời đi, Mộ Dung Khê cũng trở lại nội thất thay quần áo, một cái sân to như vậy chỉ lại mỗi Ngọc Trúc vẻ mặt nóng lòng chờ Dương Giản trở lại.

Sau một lúc lâu, Dương Giản vội vàng đổi quan phục trở lại liền mang theo Ngọc Trúc chuẩn bị ra cửa, lại ở cửa gặp Mộ Dung Khê ăn diện lộng lẫy, trong lòng Dương Giản bỗng nhiên có một tia dự cảm bất hảo, Mộ Dung Khê luôn luôn thích xem náo nhiệt, vừa mới đây sự tình mà Ngọc Trúc nói, nhất định là nàng đã nghe toàn bộ.

"Dương Giản, ta đi cùng với các ngươi, thuận tiện nhìn xem kinh thành đệ nhất công tử, nghe nói là một mỹ nhân đâu!" Mộ Dung Khê vẻ mặt hào hứng dọa người, dùng mệnh lệnh nói với Dương Giản, thời điểm nói đến hai chữ mỹ nhân trong mắt bắn ra một đạo quang mang khiến người ta sợ hãi, làm cho Ngọc Trúc đi theo bên người Dương Giản sợ tới mức run rẩy.

Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Khê háo sắc như mạng, vừa rồi nhất thời do tình thế cấp bách hắn thế nhưng đã quên mất điểm này, công tử thiên nhân chi tư (thần thái như người trời, nếu như bị Trấn Quốc Công chúa nhìn trúng, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi vận mệnh trở thành nam sủng, thiên a, như vậy chẳng phải là hắn hại công tử sao!

Bất quá bây giờ có hối hận cũng đã vô dụng, vẫn là cứu công tử quan trọng hơn, trước mắt quan trọng nhất là giúp công tử tránh được Nhị phu nhân bọn họ hãm hại, còn chuyện sau này để sau này hãy nói!

Trong từ đường Dung gia đứng đầy người, đáng nhẽ phải là một cảnh tượng náo nhiệt nhưng lúc này lại là một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nức nở. Trên chủ vị ngồi một cái trái phải trung niên nam tử, một thân quan bào màu đỏ, ngũ quan đoan chính, biểu tình nghiêm túc, một đôi mặt ưng ngoan liệt sắc bén, giờ phút này ánh mắt hắn đang phóng tới bóng người phong hoa tuyệt đại phía dưới, trong đó mang theo nồng đậm hận ý cùng trào phúng, phảng phất người kia giống như kẻ thù không đội trời chung với hắn, người này chính là Dung gia gia chủ Dung Giác.

Bên người hắn đứng một thân váy áo tố sắc, kiểu tóc mộc mạc, thoạt nhìn ôn nhu hiền huệ phụ nhân, vẻ mặt lo lắng nhìn thân ảnh quỳ trên mặt đất kia nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt đã bán đứng nàng, công bố rằng nữ nhân này không hề tương xứng với vẻ bề ngoài, chính là một tâm địa rắn rết. Còn ai khác ngoài Dung Giác Nhị phu nhân, Trương thị.

Trên mặt đất có hai người đang quỳ, một nam một nữ, nam tử một thân trường bào đỏ sậm, mày kiếm khẽ nhếch, mặt phượng thượng chọn, cho người ta một cảm giác tà mị nguy hiểm, môi mỏng gợi cảm hồng nhuận, ngũ quan hoàn mỹ tới cực hạn, tuy là hai tay bị trói, quỳ trên mặt đất, lại một cũng không biểu hiện ra một tia chật vật, vẫn cao quý ưu nhã như cũ, phong hoa tuyệt đại.

Nữ tử một thân áo khoác tơ lụa màu đỏ rực mạ vàng, bên dưới mặc một chiếc váy dài thêu hoa xanh biếc, châu thoa đầy đầu, dung mạo trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn quý khí mười phần, giờ phút này quỳ trên mặt đất, thỉnh thoảng thút thít một hai tiếng, một gương mặt thanh tú khóc tựa hoa lê dính hạt mưa, đem vẻ đẹp nhu nhược của nữ tử phát huy tới cực hạn vô cùng kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân.

Hai bên từ đường có một loạt ghế dựa, hiện tại ngồi đầy người, có lão nhân hoa giáp chi niên (60 tuổi), cũng có thanh niên vừa qua nhược quán chi năm ( vừa qua 20 tuổi), những người này đều là trưởng lão của Dung gia, bọn họ nhìn cảnh tượng hoang đường như vậy , tâm tư khác nhau nhưng lại không hẹn mà cùng duy trì an tĩnh.

"Nghịch tử, ngươi biết tội chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro