Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các chuyện không giống nhau của tiểu hoàng đế và thừa tướng

Tác giả: Vân Thượng Gia Tử

Edit: Mèo Mập

Beta : Shoorin Yumi

【 nhất 】.

Ban đêm, Kiền Tâm điện. .

.

Thừa tướng bước vào điện, tiếng nói thanh lãnh: "Bệ hạ, nghe nói hôm nay người lại làm trái yêu cầu của thái phó."

.

Tiểu hoàng đế vội vàng đem《 phong tục chí 》 để trên bàn , từ án thư ngẩng đầu lên bĩu môi: "A, Ngũ thái phó lại tố khổ với ái khanh sao."

《 phong tục chí 》ghi chép những chuyện trong dân gian.

.

Thừa tướng đứng trước mặt tiểu hài tử , trên mặt lạnh lùng: "Bệ hạ đã biết, vì sao dạy mãi vẫn không sửa? !" .lynzmix.wordpress.com

.

Tiểu hoàng đế hừ lạnh: "Được rồi! Không phải là bảo trẫm chép sách cho hắn sao! Vì sao các ngươi lại lấy chuyện này làm khó trẫm như vậy? ! Hơn nữa, cũng không phải là trẫm không chép nha, chính là không có quy định thời gian cho nên trẫm mới chưa giao thôi!" .

.

Thừa tướng nhướng mày: "Vậy xin hỏi hiện tại bệ hạ chép được bao nhiêu rồi?" .

.

Tiểu hoàng đế nguyên bản ánh mắt khiêu khích trở nên trốn tránh: "Một tờ..... Cũng chưa chép."

.

Thừa tướng nhíu mày: "Bệ hạ ——" .

.

Tiểu hoàng đế vươn tay ngăn lại, không kiên nhẫn: "Ngừng ngừng! Trẫm không muốn lại nghe ngươi giáo huấn nữa đâu! Giờ trẫm chép liền, hiện tại làm là được rồi chứ gì!"lynzmix.wordpress.com

.

Dứt lời liền thở phì phì trải trang giấy ra, mở 《 luận ngữ 》 ra, cầm bút bắt đầu chép, một bên chép còn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt căm giận nhìn động tác của Thừa tướng, nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh án thư, mở ra tấu chương, cầm bút thấm mực, một bộ dáng vẻ không để ý đến y...

Người này! Vì cái gì phụ hoàng trước khi lâm chung khâm điểm giao phó y lại cho hắn ? ! Nơi chốn quản chế y, nơi chốn đối nghịch y, rõ ràng cũng không phải người xấu, nhưng lời nói so với mấy tên bại hoại càng khiến người chán ghét! .

Mỗi khi nghĩ tới, tiểu hoàng đế đều hận không thể mau mau lớn lên, sau đó thoát khỏi tình trạng tàn khốc này! Tốt nhất có bản lĩnh xét xử một hai chuyện xấu mà Thừa tướng đã làm, sau đó tịch thu Cố phủ của hắn, phạt trượng hắn, đuổi đến Tây Bắc nơi khỉ ho cò gáy đó, cho hắn chết già cả đời ở đó là tốt nhất!

.

Thừa tướng lạnh giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, nhất tâm bất khả nhị dụng ( ý là một lúc không thể làm 2 việc) : chép sách không thể không chuyên tâm."lynzmix.wordpress.com

.

Tiểu hoàng đế từ trong tưởng tượng hoàn hồn, vừa nhìn liền thấy mực nước đều nhỏ trên giấy, chỉ có thể mạnh miệng: " Biết rồi biết rồi! Ái khanh ngươi xử lý công văn còn phải phân tâm đến giám sát trẫm chép sách, cũng khó vì ngươi ' nhất tâm nhị dụng!' ha~" . .

Thừa tướng thản nhiên tiếp thu: "Bệ hạ biết thần khó xử là tốt rồi." .

.

Tiểu hoàng đế chỉ có thể oán hận cắn răng, thấp giọng lầm bầm cho hả giận: "Họ Cố kia, ngươi chờ đó cho trẫm..." .

.

【 nhị 】.

.

Trong Thư phòng – Cố phủ .

Tiểu hoàng đế hung hăng đẩy cửa phòng xông vào, mặt đầy giận dữ: "Thừa tướng! Sao ngươi lại đổi thư đồng của trẫm? !"

.

Thừa tướng cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lật Nhất Hiệt Thư, lãnh đạm trách cứ: "Bệ hạ, dáng vẻ như vậy, thật sự mất mặt quân vương."lynzmix.wordpress.com

.

Tiểu hoàng đế bị Thừa tướng hoàn toàn không nhìn đến, cười lạnh: " Dáng vẻ Trẫm thì trẫm sẽ tự quan tâm! Không cần ngươi nhắc nhở ! Tại sao ngươi lại muốn đổi thư đồng của trẫm? !"

.

Thừa tướng gấp sách lại, giương mắt nhìn tiểu hài tử, vô cùng bình tĩnh mở miệng: " Đứa bé Thường An này không thích hợp làm thư đồng của người, cho nên thay đổi, Lục Tri Thư là trưởng tử Lục thượng thư, ba tuổi biết trăm chữ, bảy tuổi có thể làm thơ, làm người chăm chỉ hiếu học nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, thích hợp nhất để bên cạnh người, làm tấm gương."

.

Tiểu hoàng đế hừ lạnh: "Ngươi bớt nói nhảm đi, nói trắng ra là, ngươi không phải là biết chuyện trẫm cùng Thường An cùng trêu cợt Ngũ thái phó sao! Cùng lắm thì Trẫm cam đoan loại sự tình này về sau sẽ không lặp lại là được rồi chứ gì! Mau trả Thường An lại cho trẫm!"lynzmix.wordpress.com

.

Ánh mắt Thừa tướng lãnh liệt nhìn tiểu hài tử: "Thật sự chỉ có chuyện trêu cợt Ngũ thái phó? Không bằng Bệ hạ nên tự ngẫm lại, thân là học sinh, cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

.

Tiểu hoàng đế sắc mặt khó coi, y chán ghét ánh mắt Thừa tướng như vậy, quá mức sắc bén, quả thực khiến mọi chuyện không tốt của y đều bị nhìn thấu: "Trẫm thừa nhận, trẫm cùng Thường An... Ngẫu nhiên lơ là việc học, chính là trẫm sẽ sửa đổi! Về phần ngươi không nên tuyệt tình như vậy? !"

.

Thừa tướng thần sắc lãnh đạm: "Bệ hạ, trên đời không có thuốc hối hận. Thường An tính tình không trầm ổn, vì việc học ngày sau của người, vẫn là cùng Lục gia công tử học tập mới là hữu ích." .

.

Tiểu hoàng đế tức giận: "Ngươi..." .

.

Thừa tướng cuối xuống nhìn sách : "Bệ hạ trở về đi, một mình xuất cung như vậy không phải là chuyện tốt."

.

Tiểu hoàng đế lửa giận bốc lên, bất quá với đức hạnh người này, nghĩ hắn một văn nhược thư sinh cũng có thể leo lên đầu thiên tử như y, quả thực muốn đem quyền pháp học được từ Lý tướng quân hướng trên người Thừa tướng 'thăm hỏi'! Nhưng rốt cuộc không có hoàn toàn mất đi lý trí, vì thế chỉ đoạt lấy sách trong tay Thừa tướng, hung hăng ném trên mặt đất! Nhìn ánh mắt lãnh liệt giết người của Thừa tướng lần thứ hai phóng qua, liền mang theo một cỗ hỏa chạy về thư phòng!lynzmix.wordpress.com

Địa bàn Họ Cố, dù chỉ một khắc y cũng không muốn ngốc thêm nữa.

.

Thừa tướng chậm rãi nhặt sách lên, vỗ vỗ bìa sách, may mắn nhóc con này không có đạp hai chân lên trên.

.

Tiểu hài tử bảy tuổi đăng cơ, đến bây giờ hai người ở chung đã ba năm. Hắn tự hỏi cũng không làm gì bất thường, nhưng tiểu hài tử đối với hắn bất mãn cũng là càng ngày càng tăng, hắn cũng từng suy xét lại, nhưng cũng không có kết quả. Chỉ có thể cảm thán, trẻ con, quả nhiên là khó giáo dưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro