[Cung Nhậm] Phiền não của bác Thịnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Coi như là quản gia thâm niên của Cung gia, gặp biến không sợ hãi, không gì không thể - bác Thịnh, gần đây lại có chút phiền não. Từ sau khi Nhậm đội trưởng cùng thiếu gia ở chung, những chiếc gối trân quý của thiếu gia sẽ xuất hiện những đè ép biến dạng trình độ khác nhau, hơi không chú ý thì sẽ hư mất một cái, hơn nữa phía trên còn không ít thì nhiều sẽ dính những vết bẩn không rõ.

Thiếu gia có bệnh sạch sẽ, khẳng định không chịu nổi đi, bác Thịnh từng uyển chuyển ám chỉ Nhậm đội trưởng những chiếc gối quý giá kia còn không đến ba mươi chiếc, muốn hắn giống như thiếu gia quý trọng một chút vậy mới phải. Thế nhưng Nhậm đội trưởng nói, "Lời này bác hẳn đem đi khuyên Ứng Huyền." Bác Thịnh không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể tận lực đem gối tháo giặt sạch sẽ, trả lại như cũ thành dáng vẻ đầy đặn.

Nếu không thử tìm lại ông chủ xưởng năm đó, hỏi ý kiến kỹ thuật sản xuất một chút, đem xưởng lại sản xuất gối tiếp vậy. Bác Thịnh nghĩ thầm.

2. Khí hậu mùa đông hơi khô, Nhậm đội trưởng gần đây môi nứt mấy vết rách, ngay cả khóe miệng cũng có chút sưng đỏ. Bác Thịnh giúp Nhậm đội trưởng bôi một chút thuốc, bôi xong cũng khá hơn, thế nhưng không bao lâu lại tái phát. Thiếu gia cũng rất lo lắng, lúc ăn cơm luôn luôn nhìn Nhậm đội trưởng, nhìn hắn cả viên nuốt kế tiếp viên, bác Thịnh khuyên Nhậm đội trưởng : "Nhậm đội trưởng, ngài bây giờ cũng không thể mở miệng quá lớn để ăn, nếu không chỗ rách ngoài miệng của ngài sẽ không ổn."

Nhậm đội trưởng ánh mắt liếc về phía thiếu gia, cười nói: "Nhất định, nhất định." Chẳng biết tại sao, mặt thiếu gia lại đỏ lên.

3. Vết thương ngoài miệng của Nhậm đội trưởng còn chưa khỏi, trong lúc vô tình lại phát hiện trên người thiếu gia cũng xuất hiện vết cào, hơn nữa còn có một ít vết cắn."Thiếu gia, vết thương trên người của ngài là mèo cào sao?" Thiếu gia chần chờ gật đầu một cái, lại còn cười có chút ngượng ngùng.

Con mèo kia gọi là "Miểu miểu ", thiếu gia cùng Nhậm đội trưởng đều rất thích nó, thế nhưng nó luôn cào trầy thiếu gia cũng là vấn đề rất nhức đầu. Bác Thịnh thử cùng Nhậm đội trưởng cùng nhau cho "Miểu miểu" làm móng, lòng nghĩ lần này thiếu gia an toàn rồi. Vậy mà vết thương trên người thiếu gia chỉ tăng không giảm, mà bác Thịnh lại nghi ngờ hơn, con mèo kia có thể bắt được thiếu gia sau lưng sao, hơn nữa vết cắn kia càng giống như là người cắn...

4. Bác Thịnh lúc nửa đêm đi tuần trong biệt thự, chợt nghe sau cánh cửa vang dội thanh âm "cạch cạch", còn có mơ hồ tiếng đàn ông gào thảm, bác Thịnh căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ kẻ gian vào nhà? Bác Thịnh nhận ra thanh âm kia đến từ phòng ngủ của thiếu gia và Nhậm đội trưởng, liền cầm cây chổi hướng phòng ngủ kia chạy tới, bác Thịnh gõ cửa một cái, âm thanh "Cạch cạch" cùng "tiếng gào thảm thiết" lập tức biến mất, nhưng tiếp theo lại có tất tất tốt tốt tiếng vang, bác Thịnh yên lặng giơ cây chổi lên, cửa mở ra...

"A!" "A!" Cung Ứng Huyền cùng Nhậm Diệc, và bác Thịnh ở ngoài cửa đồng thời bị sợ.

"Bác Thịnh, bác... bác làm gì đó?" Nhậm Diệc bị dọa sợ không nhẹ, bác Thịnh cũng lúng túng buông cây chổi xuống, "Thiếu gia, Nhậm đội trưởng, lúc nãy nghe được tiếng động bên này, tôi còn tưởng rằng có trộm đột nhập, thật là xin lỗi!" "Không sao không sao, không có kẻ gian, cho dù có cháu cùng Ứng Huyền cũng sẽ bắt, ngài mau đi về nghỉ ngơi đi!" Nhậm Diệc liên tục không ngừng đưa bác Thịnh đến ngoài cửa, lại nhanh chóng quay trở về, cửa phòng lại "Đông " một tiếng đóng lại.

Không đúng! Trên mặt bọn họ đều có mồ hôi, hơi thở hỗn hển rõ ràng cho thấy đã trải qua "kịch liệt vật lộn", thật chẳng lẽ có kẻ gian, sợ mình lo lắng, Nhậm đội trưởng cùng thiếu gia lặng lẽ xử lý? Nhậm đội trưởng cùng thiếu gia thật là thân thiết a! Bất quá mình cũng quá tất trách, ngay cả kẻ gian cũng không phát hiện, xem ra cần cân nhắc gắn theo dõi ở trong biệt thự mới được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro