[Hàn Cố] Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết hôn là Tống Cư Hàn đề nghị.


Khi đó hai người mới vừa làm tình xong, Tống Cư Hàn đang mặt đầy thỏa mãn tựa vào trên vai Hà Cố đột nhiên nói ra một câu "Bảo bảo, chúng ta kết hôn đi."


Ngón tay của Hà Cố vặn vẹo, che giấu sự run rẩy khó mà kiềm chế trong nháy mắt. Anh bình tĩnh hỏi "Em nói gì?"


"Kết hôn, chúng ta kết hôn đi."


Trong lòng thầm đánh giá lúc đối phương nói những lời này là vui sướng cùng nghiêm túc, Hà Cố quay đầu hỏi "Tại sao?"


Tống Cư Hàn thấy phản ứng bình thản của người kia thì có chút thất vọng, cũng có chút tức giận, nghe anh nói như vậy hắn giọng không tốt lắm nói "Cái gì mà tại sao, em yêu anh, muốn cùng anh ở bên nhau, kết hôn có gì không đúng sao? !"


Em yêu anh.


Hà Cố lặp đi lặp lại ba chữ này nhiều lần ở trong lòng.


Ba chữ này rõ ràng được Tống Cư Hàn nói ra dễ như trở bàn tay, nhưng lại khiến trong lòng anh thay đổi nặng nề như vậy, nặng nề thậm chí để cho lòng anh đau nhói đến run rẩy.


Hà Cố rũ thấp mi mắt, thanh âm nghe không ra buồn vui "Chỉ như hiện tại cũng tốt vô cùng, kết hôn rồi sự nghiệp của em phải làm thế nào?"


Tống Cư Hàn là thật nổi giận, giọng hắn trở nên có chút bén nhọn "Cái gì chỉ như hiện tại cũng tốt vô cùng, anh mẹ nó không muốn cùng em kết hôn à? Hơn nữa, chúng ta kết hôn liên quan gì đến sự nghiệp của em, đám ngu đần kia còn có thể quản sao? Sao không leo lên đầu lão tử ngồi luôn đi? !"


Hắn lòng tràn đầy vui mừng nói chuyện kết hôn, vốn tưởng rằng sẽ thấy đối phương ngạc nhiên mừng rỡ cùng cảm động, không nghĩ tới đáp lại lại là mấy câu bình thản mang ý vị cự tuyệt như vậy.


Ánh mắt của Hà Cố rơi vào trên chiếc chăn bông trắng, anh không lên tiếng.


Ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình hơi quá, Tống Cư Hàn nhẹ giọng nói "Em chỉ là muốn cùng anh đạt thành chánh quả."


Nghe nói như vậy, Hà Cố giương mắt nhìn hắn, trong mắt ưu tư phức tạp khiến cho người căn bản không cách nào phân biệt, anh nói "Kết hôn không phải dễ dàng như em nghĩ."


Tống Cư Hàn lặp tức tức giận "Không dễ dàng như vậy? Không phải chỉ lãnh chứng rồi bày một bàn tiệc sao? !"


Thanh âm hắn mang theo mấy phần lạnh lẽo cùng ủy khuất "Làm sao mà tới anh thì so với lên trời còn khó hơn!"


". . ."


Cuối cùng cuộc nói chuyện này cứ như vậy không kết quả mà chấm dứt, sau khi Tống Cư Hàn xanh mặt bỏ đi, Hà Cố lấy bàn tay run rẩy giấu trong chăn ra.


Vẻ mặt của anh từ không có chút nào gợn sóng trở nên thậm chí có chút vặn vẹo.


Giống như là mừng rỡ, cũng giống như là thống khổ.


Tống Cư Hàn nói muốn cùng anh kết hôn.


Không phải bạn giường, không chỉ là tình nhân, nói yêu thương, mà là kết hôn.


Chân chính hợp pháp kết hôn cùng đối phương.


Anh từ trước lúc ban đầu từng mơ thấy, sau nghĩ cũng không dám nghĩ giấc mộng huyễn hoặc này.


Nếu là anh lúc mới quen Tống Cư Hàn, đoán chừng sẽ bị niềm vui sướng to lớn này đánh ngất, ngay cả mình cũng không biết mình họ gì.


Mà bây giờ Hà Cố đè tay phải không ngừng run rẩy của mình, cười khổ một tiếng.


Kết hôn có lẽ trong mắt người bình thường thoạt nhìn là một chuyện hết sức trang trọng, nhưng ở trong mắt một quý công tử lại là nhân vật nổi tiếng như Tống Cư Hàn cũng chẳng qua chỉ là một nghi thức hư danh để lấy được lợi ích, tìm một người phụ nữ có lợi đối với sự phát triển của nhà mình làm một tràng hôn lễ long trọng xa hoa nhưng lại không để tâm, tiếp theo sau đó ai chơi phần mình, là một cuộc buôn bán đổi chác hơi có vẻ phiền toái mà thôi.


Cho nên lúc ban đầu Tống Cư Hàn có thể một bên chuẩn bị cùng phụ nữ kết hôn một bên vừa có thể cùng anh nồng tình mật ý, loại chuyện kết hôn này đối với hắn mà nói là thật không đáng giá để ý.


Nhưng là Hà Cố của hắn để ý.


Hà Cố xuống giường đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh liền bắt đầu nhìn tường tận khuôn mặt mình trong gương.


Gương mặt trong gương đó đàng hoàng và ôn hòa, bởi vì không thường xuyên cười nên da thịt trơn nhẵn, chỉ có nơi khóe mắt lưu lại dấu vết của năm tháng nhưng cũng không làm anh xấu đi, ngược lại là nhiều thêm một điểm đàn ông thành thục trầm ổn và bình thản.


Anh thật không còn trẻ.


Hà Cố nhíu mày một cái, thở dài.


Anh không đồng ý cùng Tống Cư Hàn kết hôn là bởi vì biết đối phương tính khí tâm trí trẻ con, nói chuyện giống như mưa rào mùa hạ không cân nhắc hậu quả, nghĩ đến cái gì liền nói cái đấy.

Có lẽ trong nháy mắt đó ấm áp là thật muốn cho anh cùng anh kết hôn, nhưng chỉ là trong nháy mắt đó, chờ qua giây phút hăng hái kia sẽ không còn nữa, thứ gì cũng sẽ biến mất.

Anh để cho đối phương lặp lại câu nói kia một lần cũng không phải là bởi vì anh không nghe rõ hoặc không dám tin cái gì, anh chẳng qua là muốn chính tai nghe Tống Cư Hàn nói câu nói kia nhiều hơn mấy lần, anh chẳng qua là muốn nghe một chút.


Anh hiểu Tống Cư Hàn, kết hôn có lẽ chẳng qua là một lời nói lúc thời điểm cao hứng của hắn, anh tin cuối cùng khổ sở cũng chỉ là anh. Huống chi nghề nghiệp của Tống Cư Hàn căn bản sẽ không cho phép hắn ở tuổi này đang tốt đẹp lại kết hôn, chỉ mỗi nước miếng của Tống Hà cũng có thể chết chìm hai người.


Hà Cố lau làn hơi nước đọng trên gương, người đàn ông trong gương giữa chân mày nồng nặc mệt mỏi, coi như kết hôn thật đi thì có thể duy trì bao lâu đây?


Anh ban đầu nguyện ý quay lại với Tống Cư Hàn chẳng qua là bởi vì vô luận như thế nào anh cũng không bỏ được đối phương thôi, nói cho cùng, đoạn này cảm tình cuối cùng có thể hay không lâu dài đều phải xem Tống Cư Hàn.


Nếu Tống Cư Hàn thật đối với anh có tình ý như vậy có lẽ quan hệ của hai người còn có thể duy trì một hai chục năm, nếu Tống Cư Hàn chán rồi, anh cuối cùng có thể làm gì chứ. Anh cái gì cũng làm không được.

Lại là màn kịch cũ tái diễn, cuối cùng buồn cười chỉ có chính anh. Anh mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng quả thực không hy vọng trong tấn hài này còn có nhân tố ly dị.


Quá khó coi.


Hôn nhân không nên bị tùy ý dẫm đạp.


Chính anh cũng không nên bởi vì dục vọng mà mất hết mặt mũi với bạn bè người thân của mình.


Cho nên anh sẽ không cùng Tống Cư Hàn kết hôn, vô luận như thế nào cũng sẽ không, cho dù anh khao khát muốn điên anh đều phải tuyệt đối nhắc nhở mình.


Anh từ từ thay quần áo đi công ty.


Buổi tối lúc trở lại đã thật trễ, Hà Cố mở đèn nhìn phòng khách lớn trống rỗng, anh biết Tống Cư Hàn đại khái là tức giận.


Hắn tức giận sẽ đi làm gì chứ? Hà Cố đem cặp táp đặt lên bàn, lắc đầu một cái, tự giễu cười một tiếng.


Hay là không nên tự rước lấy nhục.


Anh trước tiên đi làm cơm, sau đó đi tắm, chờ Tống Cư Hàn trở lại.


Hà Cố nhìn đồ dùng trong nhà trưng bày trong phòng khách, ngược lại có loại cảm giác quen thuộc khó tả, đã từng có bảy tám năm anh cũng là như vậy, tận tâm làm xong cơm, tắm xong, đầy cõi lòng mong đợi chờ một người về nhà.


Mấy năm này Tống Cư Hàn trừ đến vùng khác cơ hồ đều là về nhà trước Hà Cố, có lúc hắn cũng sẽ đi công ty đón Hà Cố, Hà Cố là thật có mấy năm không có lãnh hội qua cái loại đó cảm giác "phòng trống một mình".


Anh cười một tiếng, cảm thấy mình là tiện thành thói quen.


Thời gian một hồi một hồi qua, đêm đã quá khuya, Hà Cố đoán chừng Tống Cư Hàn sẽ không trở lại, anh gọi điện thoại đối phương không trả lời. Anh liền không gọi nữa. Anh đi về phía phòng phụ, định ngủ.


Nhưng ngủ cũng không ngủ được, Hà Cố mở mắt nghĩ, ước chừng mấy năm qua tốt đẹp đến hôm nay thì phải kết thúc, bỏ được sao? Không bỏ được.


Nhưng không bỏ được cũng không có biện pháp.


Ban đầu cùng nhau lúc tốt đẹp sẽ phải nghĩ tới có hôm nay, chẳng qua là một mực hy vọng ngày này đến trễ một chút.


Tiếng vặn chìa khóa vang lên, Hà Cố cơ hồ là phản xạ có điều kiện ngồi dậy, mở đèn.


Người đàn ông cao lớn tuần mỹ hừ một tiếng đi vào phòng, thấy Hà Cố từ phòng phụ đi ra ngoài, liền nhíu mày một cái "Bảo bảo, anh sao lại ngủ ở phòng phụ?"


Hà Cố nhìn chằm chằm mặt hắn, lạnh giọng nói "Ai đánh em?"


Trên mặt Tống Cư Hàn rõ ràng có dấu vết bị đánh, đánh còn không nhẹ tím bầm một mảnh, khóe miệng cũng bầm, còn có vết máu đỏ thẫm chưa chùi sạch.


Tống Cư Hàn giống như đứa trẻ đi tới ôm Hà Cố, hắn không trả lời cái vấn đề này mà là có chút khẩn trương và chột dạ hỏi "Bảo bảo, anh nhìn vi bác chưa?"


Hà Cố bị hỏi ngẩn người, sau đó nhíu mày một cái đáp "Không có, việc này cùng với việc em bị đánh có quan hệ gì chứ?"


Tống Cư Hàn lập tức giống như lấy lòng móc ra điện thoại di động của mình, chiếc điện thoại đắt tiền lúc này màn hình bị bể một nữa nhưng cũng may tính năng còn tốt, đủ kiên cường, còn có thể dùng. Tống Cư Hàn mở ra vi bác, Hà Cố thấy bài viết mới nhất của Tống Cư Hàn:


"Tống Cư Hàn: Quan tuyên, quyết định cùng bảo bảo nhà tôi kết hôn rồi, muốn có hai đứa trẻ. Cười / cười / hoa / hoa / "


Hình ảnh đi kèm là bức hình chụp chung của hai bọn họ.


Phía dưới không chỉ có tag anh vào, còn cố ý tag Tống thị truyền thông, còn có tag một doanh tiêu hào gần đây truyền ra xì căng đang của hắn và một nữ minh tinh.


Hà Cố thật là trừng mắt sắp nứt, anh không thể tin nói "Em. . ."


Tống Cư Hàn nhìn anh sắp nổi giận vội vàng ôm lấy anh, xoa lưng anh "Đừng tức giận đừng tức giận."


"Vậy vết thương trên mặt em. . ."


Tống Cư Hàn khinh thường nói "Tống Hà đánh."


"Em cùng ba nói em muốn kết hôn với anh, ba liền tức giận lồng lộn lên, muốn đánh gãy chân em, bất quá có mẹ em kéo lại, chính là quẹt mấy cái thôi."


"Màn hình điện thoại của em đều tan nát cả, đệt."


Hà Cố thật là không biết nên nói cái gì.


Tống Cư Hàn kề sát đầu anh, hôn một cái lên môi anh, cao hứng nói "Bất quá cuối cùng ông già cũng khuất phục, bây giờ trở ngại gì cũng đã biến mất, anh có thể gả cho em đi."


Hà Cố vốn là trong lòng còn có lửa giận, nghe nói như vậy khó hiểu tắt đi, anh trầm mặc.


Tống Cư Hàn nhìn thần sắc của anh, sắc mặt cao hứng cũng từ từ thay đổi "Anh không muốn sao?"


Hà Cố không lên tiếng.


Tống Cư Hàn vội vàng nói "Tại sao vậy chứ? Anh không muốn gả cho em, em gả cho anh cũng được, chỉ cần chúng ta cùng nhau."


Cổ họng của Hà Cố giống như bị chặn cái gì, thanh âm anh ấm ách nói "Cư Hàn, chúng ta hiện tại tốt vô cùng, không cần phải kết hôn."


Tống Cư Hàn nhìn anh, cả giận nói "Làm sao không cần thiết, anh nguyện ý không danh không phận như vậy cùng em cả đời! Người khác hỏi tới anh nói thế nào? Chẳng lẽ nói em là bạn trai nói chuyện yêu đương cùng anh hai mươi năm!"


Hà Cố tựa hồ là bật thốt lên "Em cũng sẽ để ý danh phận sao?"


Lời này vừa ra, hai người đều trầm mặc.


Hà Cố có chút hối hận, nhưng lại không biết nói gì.


Hồi lâu, anh nghe được Tống Cư Hàn khàn khàn giọng nói "Em quan tâm."


"Lúc đến phiên mình, em mới phát hiện em quan tâm bao nhiêu. Em muốn cùng anh kết hôn, muốn cho toàn thế giới đều biết anh là người của Tống Cư Hàn em, muốn cho những thứ kia người mơ ước anh tất cả cút xa một chút. Em muốn để cho người khác lúc nhắc tới Hà Cố phản ứng đầu tiên là "người của Tống Cư Hàn", em muốn cùng anh cả đời còn lại, muốn đem anh đeo vào bên người em, vô luận là phương thức nào."


"Em chẳng qua là muốn dùng kết hôn để giữ anh lại, em sợ anh một ngày kia lại không muốn em."


Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt của Tống Cư Hàn đã đỏ bừng.


Hà Cố quả thật hoàn toàn ngây dại.


Từ đầu tới đuôi, anh cho tới bây giờ không dám tin tưởng Tống Cư Hàn có thể yêu anh, anh luôn cảm thấy Tống Cư Hàn sẽ chán anh, sau đó bỏ anh. Nhưng anh cho tới bây giờ không có nghĩ tới Tống Cư Hàn có một ngày biết sợ anh sẽ không cần hắn. Thậm chí vì giảm xác suất nhỏ như vậy, còn định lấy hôn nhân để giữ anh lại.


Hà Cố nghĩ, anh thật ra thì cũng không có hiểu Tống Cư Hàn như anh nghĩ, thật ra thì anh vẫn luôn lấy mình chủ quan mà đối đãi cảm tình của anh cùng Tống Cư Hàn, anh cảm thấy Tống Cư Hàn không yêu anh, mà anh cũng không tín nhiệm Tống Cư Hàn.


Không khí trầm mặc kéo dài cực kỳ lâu, Hà Cố đột nhiên bình tĩnh nói "Chuyện hôn lễ chờ lát nữa em hướng dẫn anh đi, anh không hiểu lắm."


Tống Cư Hàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó là vui sướng cực đại.


Hắn như đứa trẻ tức giận nhào tới trên người Hà Cố, Hà Cố vòng tay ôm hắn, khóe miệng nở một nụ cười.


Bởi vì yêu em, cho nên anh nguyện ý cùng em cùng tiến tới hôn nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro