Khi nam đoàn bị ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần Tú


"Suỵt, baba bị bệnh" Lý Trình Tú giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi Chính Chính, "Chúng ta nhỏ tiếng một chút nhé."


"Con trở về phòng chơi với Trà Bôi đi, ngoan, cha phải đi chăm sóc baba được không?"


Nhìn Chính Chính ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng, Lý Trình Tú vào phòng ngủ, có lẽ là sợ Thiệu Quần lên cơn sốt cảm thấy lạnh, tự mình thu người chui vào trong ngực Thiệu Quần sưởi ấm cho hắn.


Bị bệnh thật tốt! Thiệu Quần nghĩ như vậy, ôm Lý Trình Tú chặt hơn vào ngực.


Hàn Cố


"Bảo bối, em nếu không thể ca hát nữa anh còn thích em không?" Tống Cư Hàn khàn giọng đáng thương nhìn Hà Cố chăm chăm.


"Thích chứ, vốn anh thích em cũng không phải do em hát hay." Hà Cố nhét ly vào tay Tống Cư Hàn, "Uống thêm nhiều nước nóng đi."


"Vậy em không muốn uống thuốc, thuốc uống nhiều sẽ thành đần."


"Cư Hàn, đừng sợ, " Hà Cố hôn Tống Cư Hàn một cái, "Em vốn cũng không thông minh."


Du Bạch


Chồng bị bệnh không uống thuốc, hơn phân nửa là do được nuông chiều, đánh một trận là tốt.


Bạch Tân Vũ cũng quả thật làm như vậy.


Khi Du Phong Thành mới vừa há miệng nói "Không uống ", trong nháy mắt cậu liền nhanh như chớp đem thuốc nhét vào miệng Du Phong Thành, lại tống một ly nước ấm cho hắn.


"Thế mới đúng." Bạch Tân Vũ tương đối hài lòng, bàn về chiếu cố chồng, cậu là chuyên nghiệp nhất. Cũng không nghĩ đến hai ngày sau Du Phong Thành khỏi bệnh rồi thì mình phải trải qua chuyện gì.


Chu Đinh


Chu Cẩn Hành cảm thấy bị một chút bệnh nhẹ không có gì không được, nên đi làm thì đi làm nên làm sao chăm sóc Đinh ca cùng bọn trẻ thì cứ thế chăm sóc.


Thế nhưng Đinh Tiểu Vĩ không vui, vợ hắn đang bị bệnh làm sao có thể không mệt mỏi chứ.


Vì vậy Chu Cẩn Hành bị gói thành một đại bảo bối nằm ở trên giường.


"Không có chuyện gì đâu vợ, " sợ Chu Cẩn Hành khó chịu, Đinh Tiểu Vĩ dỗ Chu Cẩn Hành giống như hay dỗ Linh Linh, "Ngủ một giấc, bệnh liền bay mất."


Yến Chu


"Em xem em kìa, dây rất chắc không đứt được, em vội vã chạy tới làm gì?" Chu Tường một bên cầm túi đựng nước đá chườm lên mắt cá chân đã sưng to của Yến Minh Tu một bên không ngừng đau lòng, "Hơn nữa mới hai ba thước, độ cao này đã là gì?"


"Cũng chưa trầy da mà." Yến Minh Tu không để ý chút nào nhìn mắt cá chân của mình, "Tê... Cái này quá lạnh."


"Ráng chịu đi." Chu Tường vẻ mặt nghiêm túc, "Lần sau không cho phép em như thế nữa."


"Em sẽ tìm một thế thân cho anh, " Yến Minh Tu cười gian, "Lần sau chuyện nguy hiểm như vậy, em đem Uông Vũ Đông treo lên, không làm tốt động tác không cho xuống."


Nguyên Cố


Đứa nhỏ này, sốt thành thần chí không rõ còn nắm tay mình không chịu buông ra.


Cố Thanh Bùi thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Nguyên Dương, "Ngoan, buông tay, anh đi lấy thuốc cho em."


Nguyên Dương còn chưa buông tay, trong miệng trề môi khẽ nói.


Cố Thanh Bùi khom người, nghe Nguyên Dương mơ hồ không rõ nói gì mà 'Không cho phép đi', 'Không tìm được anh '.


Còn không chờ Cố Thanh Bùi cảm động, liền lại nghe Nguyên Dương nói, 'Đem anh trói lại', 'Cất giấu'.


Lạc Ôn


"Người bạn nhỏ Lạc Nghệ bị bệnh rồi, phải ngoan ngoãn nằm xuống, " Ôn Tiểu Huy làm bộ, "Người bạn nhỏ Lạc Nghệ thật đáng thương, lên cơn sốt đến 37°C, để cho cậu chăm sóc cháu đi."


"Ôm cái này vào!" Ôn Tiểu Huy đưa tới một túi chườm nước.


"Kẹp cái này lại!" Ôn Tiểu Huy nhét ống thủy tinh vào trong tay Lạc Nghệ.


"Cái này... Ừm ?" Ôn Tiểu Huy cẩn thận nghiên cứu ống nghe nên dùng thế nào.


"Cậu, anh nhanh lên một chút, " Lạc Nghệ ôm túi chườm nước đã nóng bằng nhiệt độ cơ thể, "Chậm nữa liền hạ sốt."


Cung Nhậm


Cung Ứng Huyền bị bệnh, nhưng hắn nhất quyết không đi bệnh viện chích, cũng không muốn ở nhà gói thành bánh chưng để ra mồ hôi.


"Chúng ta vận động một hồi liền toát mồ hôi, " Cung Ứng Huyền nói như vậy, "Hơn nữa của em đặc biệt nóng, anh thử một chút xem."


Chính là năm giờ sau, Cung Ứng Huyền thần thanh khí sảng, "Thuốc" đến hết bệnh, thậm chí còn có thể ôm Nhậm Diệc thần chí không rõ đi dọn dẹp.


Muội Thúc


"Thuốc này thật là đắng mà, không muốn uống." Triệu Cẩm Tân đáng thương nhìn Lê Sóc nũng nịu, thậm chí còn muốn nặn ra hai giọt nước mắt.


"Ngoan, uống cái này mới có thể mau khỏe, " Lê Sóc đem nước ấm đưa tới, "Em không phải không muốn chích kim sao?"


"Nhưng mà đắng lắm..."


Lê Sóc khom người cắn môi Triệu Cẩm Tân một cái, "Bây giờ thì sao?"


"Không đắng, ngọt." Tiểu Triệu hài lòng nheo mắt lại.


Lý Giản


"Bị bệnh thì biết điều nằm đó đi!" Giản Tùy Anh bế ngang Lý Ngọc đang định chui vào nhà bếp nấu cơm lên, "Còn không đứng đắn nữa lão tử liền đè em!"


"Nhưng mà Giản ca... Cái này không phải để  xắc thức ăn." Lý Ngọc dở khóc dở cười nhìn Giản Tùy Anh, "Đây là để gọt trái cây."


"Con dao này cũng không phải, cái này để xắc thịt."


"Làm sao lại phiền toái như vậy." Giản Tùy Anh cau mày, cảm thấy có chút thất bại, "Đều do anh, bình thường không học kỹ năng, cũng chăm sóc em không tốt."


"Nấu mì cho em đi, " Lý Ngọc lắc lắc tay Giản Tùy Anh, "Dùng nước lọc nấu, nước cốt mấy ngày trước đã làm xong, một muỗng là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro