Lễ Giáng sinh có gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần Tú


"Vậy là ông già Noel sẽ tặng quà cho con à!" Chính Chính ánh mắt háo hức, miệng luyên thuyên cầu nguyện, "Hy vọng ông già Noel có thể tặng con sô cô la! Baba không cho con ăn nhiều kẹo, cầu xin ông già Noel giúp con thực hiện nguyện vọng này!"


"Hy vọng ông già Noel có thể tặng bản thân mình cho con." Thiệu Quần cũng làm bộ làm tịch cầu nguyện, Lý Trình Tú nghe thấy gò má đỏ lên.


Ngày hôm sau, Chính Chính như mong ước có một thỏi sô cô la lớn, nhưng chỉ ăn được một chút liền bị Lý Trình Tú lấy đi.


"Không thể ăn nhiều, sẽ bị sâu răng." Lý Trình Tú nghiêm trang nói.


"Ai..." Thiệu Quần rên rỉ than thở, "Ông già Noel quên mất con rồi."


"Không, không có." Lý Trình Tú chọt chọt cánh tay Thiệu Quần, tránh Chính Chính nhỏ giọng nói, "Chờ đến buổi tối đã."


Hàn Cố


Ngày giáng sinh, Tống Cư Hàn nhõng nhẽo với Hà Cố hơn nửa ngày Hà Cố mới chịu cùng hắn hóa trang thành tuần lộc con cùng đi phòng làm việc để trợ giúp đại minh tinh tặng quà.


Hà Cố không được tự nhiên đứng ở trước gương, nhìn người bên trong gương có chóp mũi màu nâu, kèm theo sừng và những đốm rất dễ thương, có thể là bởi vì xấu hổ, ánh mắt còn ướt nhẹp, nhìn qua cực kỳ vô tội.


Tống Cư Hàn nhìn thấy có thể rớt 1 lít nước miếng.


"Đi thôi Cư Hàn, " Hà Cố không được tự nhiên sửa sang lại cái đuôi, "Mau tặng  xong rồi trở lại."


"Bảo bối, " Tống Cư Hàn lộ ra không đứng đắn, "Hôm nay phòng làm việc nghỉ, chỉ tặng cho ông chủ là được rồi."


Du Bạch


Hiếm có dịp Du Phong Thành được nghỉ về nhà, phải nắm thật chặt.


Bạch Tân Vũ lúc này quyết định — tặng cho Du Phong Thành một "món quà lớn" .


Ngày đó ban đêm, Bạch Tân Vũ lén lén lút lút thức dậy, chui vào bên trong một chiếc vớ cao bằng một người, ngồi ở phòng khách chờ Du Phong Thành phát hiện.


Chờ bên trái không được, chờ bên phải cũng không được, Bạch Tân Vũ có chút gấp, tung tăng trở lại phòng ngủ.


Cậu nhìn thấy Du Phong Thành cũng đang chui ở trong một chiếc vớ không kém cạnh là bao.


Hai chiếc vớ trố mắt nhìn nhau.


Chu Đinh


Đinh Tiểu Vĩ trước giờ chưa từng tổ chức giáng sinh, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nhà hắn bây giờ lớn như vậy còn có Chu Cẩn Hành.


Đinh Tiểu Vĩ nghiêm túc nghiên cứu nên tặng quà gì, lịch sử tìm kiếm trên điện thoại đều là cái gì mà "Tặng quà giáng sinh khiến bạn gái cảm động phát khóc", "Giáng sinh năm nay tặng quà gì khác biệt" .


Kết quả chính là trong nhà ba đứa trẻ cùng một người lớn liếc quả cầu thủy tinh trên tay mỗi người mà ngẩn người.


"Thích không?" Đinh Tiểu Vĩ vui tươi hớn hở đi sang ngồi.


"Không... Á!" Ngôn Ngôn bị Dập Dập nhéo một cái, "Thích!"


Yến Chu


Vào ngày lễ giáng sinh, trong công ty Yến Minh Tu xuất hiện một nhân vật thần bí, hắn mặc quần áo tuần lộc con đáng yêu, mặt mũi nghiêm túc, phát cho mỗi nhân viên một thanh sô cô la, cuối cùng đi gõ cửa phòng làm việc của Yến Minh Tu.


"Vào." Yến Minh Tu cũng không ngẩng đầu lên.


Người thần bí gỡ một cái hết đồ hóa trang, chỉ để lại sừng, ôm Yến Minh Tu hôn lên.


"Anh Tường vội tới tặng quà cho em đây, em có vui không?" Chu Tường vui tươi hớn hở vỗ vỗ lưng Yến Minh Tu, vừa xoay người còn có thể nghe tiếng chuông vang leng keng.


Nguyên Cố


"Cố tổng không về sớm một chút chơi lễ sao?" Thư ký rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.


Đối tượng của ông chủ bọn họ có tính chiếm hữu lớn như thế, lễ lớn như vậy còn làm việc, sao không nói được chứ?


Trẻ con mới chơi lễ, Nguyên Dương nhà hắn cũng lớn như vậy rồi, chơi lễ cái gì chứ?


Cố Thanh Bùi trong đầu nghĩ như vậy, người ngược lại là thật nhanh xử lý xong công việc chạy ra.


Đến lúc vào nhà, liền nhìn thấy Nguyên Dươngmột bộ dáng không vui ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không ngẩng đầu lên muốn cùng mình chiến tranh lạnh, ánh mắt còn không nhịn được len lén liếc mình.


"Đừng nóng giận, hử?" Cố Thanh Bùi lột một viên sô cô la cắn vào miệng, nắm cà vạt của Nguyên Dương kéo y đứng lên rồi hôn y, "Vội về nhà tặng quà cho Dương Dương nhà ta đây."


Lạc Ôn

Lễ giáng sinh thì có cái gì?


Bản hạn chế giáng sinh, bản hạn chế mùa xuân sắp bán, bản hạn chế chủ đề giáng sinh.


Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại mua liên tục.


"Ai, em đang cầm cái gì?" Ôn Tiểu Huy cười gập cả người nhìn Lạc Nghệ  mặc đồ ông già Noel, đeo râu trắng còn vác một túi vải lớn.


"Tất cả bản hạn chế, " Lạc Nghệ mở túi ra, "Đều mua hai bản, một để dùng, một để ngắm."


Cung Nhậm


Đêm giáng sinh muốn ăn quả bình an, thấy công việc của hai người đều có chút nguy hiểm, Nhậm Diệc dĩ nhiên chuẩn bị quả bình an cho lão Cung.


"Em không ăn." Ai mà biết  Cung Ứng Huyền luôn luôn nghe lời vậy mà nói gì cũng không chịu ăn quả bình an.


"Ngoan, ăn vào năm sau có thể bình an."


"Anh cũng vậy sao?" Cung Ứng Huyền mong đợi ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc.


"Đúng vậy, em bình an anh liền bình an." Nhậm Diệc cười đem trái cây đưa tới.


"Cho em đi!" Cung Ứng Huyền không nói hai lời cắn một miếng lớn, "Để cho anh hàng tháng bình an."


Muội Thúc


"Quý ngài tốt bụng này, có thể chiêu đãi tôi một bữa ăn không?" Triệu Cẩm Tân làm bộ làm tịch gõ cửa một cái.


"Tới đi, " Lê Sóc mở cửa, mời Triệu Cẩm Tân vào, "Đồ em thích ăn đều chuẩn bị xong, vào đi."


"Để cám ơn ý tốt của ngài, cái này tặng cho ngài." Triệu Cẩm Tân không biết từ nơi nào lấy ra một nhánh cây thông cắm trên mặt đất, "Hàng năm vào ngày này, quà tặng đầy cây, giữ lại một cây thông xinh đẹp này để báo đáp ý tốt của anh."


Chờ hai người cơm nước xong, Triệu Cẩm Tân mở cửa, trong sân nhánh cây không biết từ lúc nào đã biến thành một cây thông nhỏ, phía trên treo đầy quà.


"Lê thúc thúc, anh đã gặp sứ giả chưa?" Triệu Cẩm Tân cắn rái tai Lê Sóc.


"Sứ giả của Thượng Đế sao?" Lê Sóc thấp giọng cười một tiếng, "Anh gặp rồi."


Lý Giản

"Em biến thành cây thông Noel cho anh." Ỷ được Lý Ngọc cưng chìu, Giản Tùy Anh liền ra sức nháo."Không biến thành cây thông Noel tối nay ngủ phòng khách."


Đến buổi tối, Lý Ngọc đội một chiếc mũ rộng vành màu xanh lá, trên mũ còn treo mấy thứ đồ chơi.


"Đệt... Em muốn làm gì!" Giản Tùy Anh hít một hơi thuốc.


"Thỏa mãn nguyện vọng giáng sinh của anh." Lý Ngọc nhìn như thờ ơ trên thực tế nội tâm mãnh liệt mênh mông gỡ xuống một món đồ, "Tối nay phải dùng xong hết đám này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro