[Du Bạch] Mười tội lớn của Du Phong Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ha ha Phong Thành, em mau tới xem một chút."


Du Phong Thành tò mò thò đầu nhìn một cái, trên màn ảnh điện thoại của Bạch Tân Vũ xuất hiện một tiêu đề vô cùng nổi bật: "Mười tội lớn của bạn trai" .


"Hả ? Đây là gì?"


"Chính là một ít các chị em tụ chung một chỗ kể tội bạn trai của mình ~ sau đó đại khái chỉnh hợp một chút, viết thành mười tội lớn thường thấy nhất."


Du Phong Thành tức giận liếc mắt."Đừng xem mấy thứ này, xấu đầu óc."


"Em nói xem hay là anh cũng viết một chút nha? Mười tội lớn của Du Phong Thành." Bạch Tân Vũ cười hì hì nói.


"Hửm?" Du Phong Thành thiêu mi, hai tay ở trên mông Bạch Tân Vũ dùng sức bóp một cái."Em có tội gì chứ?"


Bạch Tân Vũ đau đến nhất thời kêu lớn một tiếng, thở phì phò nói: "Đây chính là tội đầu tiên của em! ! Tùy thời tùy chỗ táy máy tay chân! ! Không thể tha thứ!"


"Ha ha, được đấy, anh viết đi." Du Phong Thành cười đùa cợt nhã nghiêng người lên, nhẹ nhàng cắn môi Bạch Tân Vũ. "Tới, chúng ta vừa làm vừa viết."


"Em. . . Em cút. . . A. . ."


Một đêm ấy ấy ấy.


Cuối tuần kết thúc, Du Phong Thành trở về trường học. Ban đêm, Bạch Tân Vũ nhàn rỗi không có việc gì làm chợt nhớ đến mình muốn liệt kê mười tội lớn của Du Phong Thành, liền ở trên bàn lấy ra một tờ giấy trắng, cầm bút lên nghiêm túc tự hỏi.


Chờ Du Phong Thành lần sau được nghỉ phải đem những tội trạng này từng cái từng cái một đọc cho hắn nghe, xem hắn có xấu hổ hổ thẹn hay không, hắc.


"Thứ nhất, tùy thời tùy chỗ táy máy tay chân."


Cậu nghĩ nghĩ, mặc dù có đôi khi là chính mình nhịn không được trước, nhưng bất kể, dù sao thì cũng là lỗi của Du Phong Thành.


"Thứ hai, ở bên ngoài rước lấy một đống ong bướm vờn quanh, quá bực mình."


Mặc dù Du Phong Thành mỗi lần cũng sẽ nói rõ ràng với đối phương mình đã có gia thất, nhưng vận đào hoa của hắn vẫn luôn không ngừng. Lần trước lại còn có người chạy đến khiêu khích cậu, a a, thật là càng nghĩ càng tức.


"Thứ ba, ăn mặc không có phong cách gì cả, lãng phí không một dáng người đẹp như thế, căn bản không xứng là GAY."


Nhưng mỗi lần mình nói với hắn, hắn khẳng định lập tức bày một bộ mặt tối thui, chua xót nói: "A, em chính là phong cách ăn mặc không giống như Giản ca vậy, xin lỗi."


"Thứ tư, lúc giúp mình đập gián sẽ không thống thống khoái khoái đánh, mà trước khi làm phải nói một đống lớn điều kiện, thừa dịp cháy nhà hôi của! ! Thật quá đáng!"


Lúc viết hai chữ con gián, Bạch Tân Vũ rùng mình một cái, phải liếc trộm bốn phía một cái chắc chắn bên trong nhà không có con vật nhỏ kỳ lạ nào khác mới dám tiếp tục cúi đầu viết.


"Thứ năm, nấu cơm thật là khó ăn! !"


Mỗi lần Du Phong Thành từ trường học trở lại, bọn họ không phải đi ra ngoài ăn chính là gọi đồ ăn bên ngoài đưa đến, nếu không liền chạy đi nhà Giản Tùy Anh ăn chùa.


Du Phong Thành rốt cuộc lúc nào mới có thể học nấu cơm? Bạch Tân Vũ nhức đầu vô cùng.


Mặc dù Bạch Tân Vũ tự thấy mình nấu cơm ăn cũng không ngon, nhưng ít ra so với Du Phong Thành nấu một cái vứt một cái vẫn tốt hơn.


"Thứ sáu. . ."


Cậu khổ não cắn bút, đã không nghĩ ra nên viết cái gì.


A! Nghĩ ra rồi.


"Thứ sáu, chơi game lúc sắp chết, thấy mình sắp bị vòng bo hại chết cũng không cứu, đồng đội rác rưởi gì thế."


Sau khi chơi xong lại còn không biết xấu hổ thẳng thắn nói làm gì có ai cứu đồng đội bị vòng bo giết? Hừ, tức chết người.


"Thứ bảy, khi còn bé dáng dấp đáng yêu như vậy, lớn lên lại giống như một sát tinh."


Hồi tưởng lại đoạn thời gian bọ họ mới quen đó, Bạch Tân Vũ liền không nhịn được bật cười. 


Ngày ngày trong lòng quỷ khóc sói tru "Du sát tinh không nên tới a a a", không nghĩ tới cuối cùng bọn họ lại tiến tới với nhau.

Nhưng không thể không thừa nhận, đó chính là đoạn cuộc sống vui sướng nhất phong phú nhất mà cậu trải qua trong đời.


"Thứ tám, dám nói xấu anh của anh."


Bạch Tân Vũ vừa nghĩ tới Du Phong Thành khi nhìn đến tội trạng này mặt có bao nhiêu thúi, liền không nhịn được tiện hề hề cười gian.


Thật không hiểu nổi tên ngu ngốc kia, cả ngày lẫn đêm ăn giấm của anh cậu cũng không biết mệt.


"Thứ chín. . ."


Đầu ngọn bút dừng một chút, gò má Bạch Tân Vũ hơi đỏ, nhưng vẫn là cắn môi hạ bút viết.


"Thứ chín, quả thực quá đẹp trai, phương diện nào cũng ưu tú, để cho người không dời ánh mắt sang chỗ khác được."


Lúc này cậu bỗng nhiên lộ vẻ do dự, tội trạng này rốt cuộc để cho Du Phong Thành thấy thì thế nào. . .


"Thứ mười. . ."


Cậu nhìn về phía một bên giường lớn trống trơn, chăn đắp được gấp chỉnh chỉnh tề tề, phía trên phảng phất còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay của Du Phong Thành.


Còn hai năm mới tốt nghiệp, ở trước đó, bọn họ đều phải trải qua loại này cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.


Nhưng Bạch Tân Vũ đã biết đủ, ít nhất cậu biết Du Phong Thành đang thật tốt ở trong trường quân đội, mà không phải là ở một xó xỉnh nguy hiểm nào tiêu hao sinh mạng cùng cường địch vật lộn.


Cậu nhắm hai mắt lại, hơi cong môi.


"Thứ mười, hại anh thích em như vậy, thời thời khắc khắc đều nhớ em."


Viết xuống xong tội thứ mười, cậu dè dặt gấp tờ giấy trắng lại, sau đó lặng lẽ nhét vào dưới đáy chồng quần áo của Du Phong Thành.


Sau đó cậu gọi điện thoại cho hắn.


Nghe thanh âm mừng rỡ của Du Phong Thành ở đầu kia, cậu ho khan hai tiếng xong nghiêm mặt nói: "Mười tội lớn của em đã viết xong, có muốn nghe phán quyết cuối cùng không?"


Du Phong Thành cười hì hì một cái, nói: " Được."


"Phạm nhân Du Phong Thành mắc phải mười tội lớn, tình huống nghiêm trọng, hơn nữa đối với lần này cũng không bày tỏ một tia hối hận, không thể tha, Bổn quan phải y theo lệ đối với ngươi xử nặng."


"Hửm? Rửa tai lắng nghe."


"Hừ, liền xử ngươi dùng nửa đời sau đền bù lại. Ngươi phải vĩnh viễn thích nhất Bạch Tân Vũ, chỉ được thích một mình hắn, còn phải thương hắn cả đời."


Du Phong Thành nhất thời không nhịn được cười, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, làm Tiểu Thảo bên cạnh bị sợ toát mồ hôi lạnh.


"Tự mình cam nguyện bị xử."


Nguồn: lambertandleon.lofter.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro