Quý phu đoàn lúc còn nhỏ được tỏ tình ở trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Muội Thúc 


"Lê đại ca ——! ! Anh xem, hôm nay em nhận được cái này." Sau khi về đến nhà, Triệu Cẩm Tân lấy thư tình trong cặp sách ra đưa cho Lê Sóc. "Là một bạn học nữ đưa cho em, em không chịu nhận, cô ấy lại còn khóc trước mặt em."


Lê Sóc đang xắc thức ăn chuẩn bị nấu cơm, nghe vậy quay đầu ôn nhu cười nói: "Cẩm Tân tại sao không chịu nhận?"


" Hửm? Em nói với cô ấy em có người thích rồi! Em chỉ thích một mình Lê đại ca! !"


Lê Sóc nghe vậy cười ha ha một tiếng."Cẩm Tân à, cô gái kia thích em cùng với em thích anh khẳng định không giống nhau."


Triệu Cẩm Tân ngẩn ra."Tại sao không giống nhau?"


"Cô gái kia là muốn gả cho Tân Tân, chẳng lẽ Tân Tân cũng muốn gả cho anh sao?"


Mặt nhỏ của Triệu Cẩm Tân đỏ lên, thẹn thùng nói: "Em muốn mà."


Lê Sóc: Hả ? ? ?


Nguyên Cố


"Miễn đùa mấy thứ vô dụng này, hừ, cũng không biết trong đầu quả dưa của cô ta đang nghĩ gì nữa."


Mắt thấy Nguyên Dương chuẩn bị ném thư tình vào thùng rác, Cố Thanh Bùi vội vàng đưa tay ngăn lại: "Đây cũng coi là một phần tâm ý của người ta, em coi như không chấp nhận cũng không nên phá hỏng bét như vậy."


"Hả? Vậy nên làm thế nào? Em lại không thích cô ta."


Cố Thanh Bùi trêu nói: "Ánh mắt của tiểu đồng chí cũng thật cao nha. Tại sao không thích người ta? Anh lúc trước đi đón em có gặp cô áy một lần, dáng dấp xinh đẹp lắm mà."


Nguyên Dương sững sốt một chút, nhưng lập tức tức giận: "Ai. . . Ai đẹp? ! Ai bảo anh nhìn cô ta! ! Không cho phép nhìn nữa! ! Anh dám nhìn cô ta em liền đánh anh! !"


Cố Thanh Bùi: Ha ha ha tiểu tử ngốc.


Lý Giản


"Ừ ? Tiểu Lý Tử em làm gì lại ném thư tình mà nữ sinh người ta đưa em?"


Lý Ngọc cúi đầu nhìn lướt qua găng tay quyền anh, không ngẩng đầu một chút: "Em không cần."


"Ui, còn không cần ? Những người khác còn không có người hâm mộ đấy, thật đúng là có phúc mà không biết hưởng."


Hàm Lý Ngọc hơi động đậy, nhưng không lên tiếng.


"Anh thấy cô nhóc kia thật ra thì rất xứng với em, tại sao cự tuyệt người ta chứ ? Mặc dù anh đây không khích lệ mới vườn trẻ liền yêu sớm, nhưng hai đứa bé thử nói yêu thương cũng không có gì không tốt a. . ."


"Anh nhìn em tiểu tử này tính cách cô độc, cả ngày lẫn đêm chỉ biết dính lấy anh, còn lo lắng em không có bạn chơi! Hiện tại hoàn hảo, có cô nhóc tỏ tình với em, em hãy cùng người ta thử một chút đi, nói không chừng có thể thay đổi tính cách khó ở của em. . ."


"Tiểu Lý Tử, sao lại không nói lời nào thế ? Hắc, anh nói cho em. . . Hả? ! Bảo bối em sao lại khóc? Đừng khóc!"


Lý Ngọc đỏ mắt, hít mũi một cái."Không muốn anh đẩy em cho người khác."


"Được được được, là ca sai được không? Đừng khóc mà tâm can của anh, em vừa khóc ca liền đau lòng, ngoan. . ."


Giản Tùy Anh: Tiểu Lý Tử thế nào lại thích khóc như vậy chứ ? Không được rồi.


Nguồn: lambertandleon.lofter.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro