Chap 3: Không biết ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mọi người nka. mình định đăng từ hôm trước nhưng mấy hôm đấy bận trend cho Tờ nên không đăng đc. Giờ mình đăng bù nka



Chap 3:


"Sao mặt chị giống khỉ ăn ớt như vậy?" Jiyeon rất

nhanh phát hiện sắc mặt khó chịu của chị,

không giải thích được liền hỏi.

 "Không có gì." EunJung cắn răng, ảo não

quay mặt đi. Chị có nên cảm thấy may mắn

hay không đây? Suy cho cùng điều này cũng

thể hiện rằng vợ của chị không phải là loại

đàn bà hàm hồ, cứ thấy bóng đen liền không

biết suy nghĩ đúng sai, nhưng trong lòng chị

vẫn là không cách nào thoải mái được.

"Ơ..." Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, với

tay lấy gói chè như đang hiến dâng vật quý,

cười nói:

 "Đây là chè, do ông chủ của Nhà Xuất Bản từ

Nhật Bản mua về, em nghĩ là hai chúng ta ăn cũng không hết được, liền đem tới mời nhân

viên ở đây cùng nhau chia ra ăn cho vui.

" Lúc này ở cửa truyền đến một tiếng gõ nhẹ,

thư ký Kim WonJi ló đầu vào.

"Tổng giám đốc, tôi đã trở về rồi, đối tác bên

kia còn công việc gì cần tôi làm hay không. . .

. . . Ah? Jiyeon em tới chơi?"

 Kim WonJi mang bộ dạng mệt mỏi từ chi

nhánh ngân Hahmg trở về, vội vã cùng ông

chủ xác nhận còn việc gì để làm không, lại vô

tình phát hiện bóng dáng của Jiyeon ,cô  vui

mừng đi vào phòng làm việc.

 "Hôm nay là ngọn gió nào thổi em tới đây

hả?"

"Đâu có! Chỉ là lâu rồi không được gặp chị

nha, cho nên thừa dịp đến Nhà Xuất Bản ,

thuận đường liền tới đây thăm chị thôi." Cô

cười đáp lại nói.

"A ~~ thì ra chỉ là thuận đường thôi!" Kim

WonJi cố ý chọc ghẹo.

"Ai ui! Sao chị lại nói như vậy a?" Jiyeon cười

hì hì, lập tức lấy một miếng chè đang đặt trên

bàn đem nhét vào miệng WonJi.

 "Ăn nữa đi chị! Ông chủ của em cho, không

ăn cũng uổng." hoàn toàn không khách khí

mà vươn tay cầm lên thêm một miếng chè bỏ

vào miệng.

"Ừ ~~ ngon thật!!"

"Tất nhiên rồi! Em biết chắc chắn chị sẽ thích

mà!" Jiyeon cười vui vẻ, cũng cầm lên một

miếng ăn.

"Thích thì ăn nhiều một chút, em không tính

tiền đâu!"

"Em thiệt là!" Kim WonJi cười to, cô rất thích

cá tính của Jiyeon, không bao giờ tính toán

chi li.

"Đúng rồi đúng rồi, em nói chị nghe chuyện

này! Mới vừa rồi khi em tới, thấy có một

người phụ nữ đang giở trò với chồng em, một

màn đó thật sự rất đặc sắc nha!"

 Không thèm đếm xỉa tới sắc mặt đang biến

đổi của ông xã, Jiyeon cứ vậy cùng "tỷ muội

tốt" tám chuyện bát quái

"Có thật không?" Kim WonJi thiếu chút nữa bị

chè ở trong miệng làm cho nghẹn chết, thận

trọng nhìn trộm EunJung một cái.

"Thật mà! Cũng may em xông tới kịp thời,

nếu không thì chồng em "trinh tiết khó giữ".

Tám phần sẽ bị người phụ nữ kia ăn tươi nuốt

sống, Hừ! ". . . . . ." Hahm EunJung mặt xanh

 mét, tức giận ngồi xuống ghế làm việc.

"Không thể nào đâu? Phụ nữ đối với Hahm

tổng có lòng ái mộ thật sự không ít , chẳng

qua chị chưa bao giờ thấy chị ấy cùng với ai

dây dưa không rõ hết!" Kim WonJi nhỏ giọng

nói. Cô ở bên cạnh Hahm Hạnh Huân làm việc

đã nhiều năm, đối với tổng giám đốc có định

lực mạnh như vậy hoàn toàn rất tin tưởng.

"Chuyên đó thì chị nói đúng, nếu không thì

em sẽ thật đáng thương!" Jiyeon hoàn toàn

không phát hiện sặc mặt của chồng mình

càng ngày càng khó coi, vẫn nỡ nụ cười cùng

WonJi tán phét.

"Yên tâm! Chi sẽ giúp em theo dõi chị ấy ."

Kim WonJi cũng chỉ có thể nói như vậy.

EunJung di động con chuột, mắt thì dán lên

trên màn hình máy tính xem xét số liệu tài

chính của công ty, lỗ tai thì lại ngóng hai

người phụ nữ không có đầu óc kia nói chuyện,

chỉ số phiền não trong lòng một mạch tăng vọt.

 Thời gian khi chị và Jiyeon quen biết rồi kết

hôn là một năm rưỡi, từ đó đến nay cũng đã 2

năm rồi. 2 năm qua, vẫn không thiếu phụ nữ

lấy lòng chị, mặc dù chị chưa từng nói ra,

nhưng Jiyeon cũng phải ít nhiều nghe thấy

chứ?

Cô ấy biết rõ chồng của mình rất được phụ nữ

ái mộ, nhưng chị vẫn chưa bao giờ thấy cô có

bất kỳ phản ứng nào với chuyên này. Cô làm

sao có thể làm ngơ trước sự đào hoa của

chồng mình như vậy?

 Thật sự biểu hiện bên ngoài và trong lòng cô

đều giống nhau, đều thờ ơ vậy sao? Nếu đúng

là như vậy thì cho dù chị có ra ngoài vui chơi

vượt quá giới hạn, cô cũng không quan tâm,

còn có thể giữ vững bình tĩnh, giống như bây

giờ thoải mái cùng người khác cười cười nói

nói?

Chẳng lẽ cô đã không còn yêu chị sao?. . . . .

 Không, không được, loại cảm giác này thực

quá tồi tệ, chị phải suy nghĩ ra cách gì đó để

kích động cô một phen, xem thử trong lòng

cô có còn quan tâm tới người chồng này

không.

 Có trời mới biết đàn ông đôi khi cũng có cảm

giác rất không an toàn, chị tuyệt đối phải nghĩ

biện pháp cũng cố địa vị của mình ở trong

lòng cô mới được!

"Ông xã, chị cứ như vậy mà đi với em có sao

không? Lỡ như công ty có chuyện đột xuất thì

sao

Ở trụ sở Hahm thị đến hơn ba giờ chiều,

Jiyeon định trở về nhà, không ngờ EunJung

nói muốn đưa cô trở về, cũng không để cho

cô cự tuyệt, trực tiếp nhét cô vào trong xe.

Chính vì vậy mà trên đường về, cô không nhịn

được mới hỏi chị. "Công ty là của chị, chị

muốn mấy giờ đi thì đi!" Hahm EunJung vững

vàng điều khiển tay lái, nhún vai một cái có ý

xem thường.

". . . . . ." Jiyeon liền nghẹn họng, mơ hồ cảm

thấy chị có vẻ không vui, cô cẩn thận từng li

từng tí mở miệng hỏi thăm."Ông xã, sao mặt

chị lại có vẻ không vui, bộ có chuyện gì hả?"

Hahm EunJung trầm mặc , thật lâu sau

mới  nhỏ giọng đáp lại."Không có gì."

 "Thật sao?"





P/S: Mai sinh nhật Jiyeon, bn nào rảnh tối nay lên Twitter trend cho Ji nha.


#HappyJiyeonDay



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro