Chap 4: Lo Lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt cô ánh lên tia ảm đạm, không tin

những gì chị nói. Chẳng lẽ chồng cô thật sự là

có chút thích vị Bae tiểu thư kia hay sao?

Lòng cô như có ai hung hăng nhéo một cái.


 Cô trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, những

quang cảnh thành phố lướt qua thật nhanh

trước mặt,  cũng như lòng cô...đang thật sự

rối bời.


 Đâu phải cô cười nói là lòng cô không có cảm

xúc gì, chỉ là không muốn người khác biết

thật ra trong lòng cô đang sợ hãi.


 Đối với cuộc hôn nhân này, cô rất không có

 tự tin, bởi vì cô mặc dù có thể cùng EunJung

 yêu nhau, thậm chí kết hôn nhưng từ đầu tới

 đuôi đều chỉ do cô đơn phương chủ động

theo đuổi mà thành. . . . . .


Cô và EunJung cùng học chung một trường

 đại học, lại chọn môn học giống nhau, cộng

thêm chỗ ở thì cách vách, đương nhiên khó

tránh khỏi xảy ra rung động, thường xuyên

hẹn hò ở ngoài trường cũng là chuyện dễ

hiểu.


 "EunJung! Bên này bên này!" Ở bên ngoài

một tiệm MacDonald sáng sủa sạch sẽ, Jiyeon

không ngừng vẫy tay về phía EunJung đang ở

cách đó không xa đi tới.   Bọn họ hôm nay

hẹn gặp mặt ở MacDonald, muốn cùng nhau

làm xong báo cáo của giáo sư giao phó.

 "Cái con người này sao lại tới sớm nữa rồi?"

EunJung rất nhanh nhìn thấy cô, không tự

chủ tăng nhanh bước chân chạy đến trước

mặt cô, có chút áy náy.


 "Chị nghĩ là  còn tới mười phút nữa mới tới

giờ hẹn, không ngờ lại tới trễ."

 "Không có mà! Là do em đến sớm thôi." Cô

le lưỡi một cái, tự nhiên đem trách nhiệm đổ

lên đầu mình. Tại sao lại như vậy? Lý do thật

ra thì rất đơn giản, bởi vì trái tim cô đã sớm si

mê, thầm yêu chị từ lâu rồi, chỉ là vẫn không

dám nói ra, điều duy nhất có thể làm là

thường xuyên ở bên cạnh chị .


Thế nhưng cuộc sống với tình yêu đơn phương

thực sự rát khổ sở, cô quyết định không thể

lùi bước nữa. Chính vì vậy, hôm nay hẹn chị

gặp mặt, ngoài việc làm báo cáo ở trường, cô

còn có một nhiệm vụ quan trọng phải chấp

hành, đó chính là cùng đối tượng cô thầm

 mến từ  lâu EunJung tỏ tình.


Đã sắp hơn một học kỳ rồi, cô không biết

được EunJung đối

 với mình có cảm giác gì, cô chỉ biết là mình

rất thích chị! Cô thích chị khi đi học, ánh mắt

 cực kỳ chuyên chú, thích lúc chị cười với

phong thái hiên ngang , thích hơn nữa là cách

chị đối nhân xử thế, tính tình trầm ổn khiêm

nhường, tóm lại cô chính là thích tất cả mọi

điều ở chị, thích đến mức, hễ nằm mơ thì

nhất định là mơ về chị. Vì vậy cô hôm nay

quyết định chủ động, bất luận như thế nào cô

cũng phải tỏ tình với chị, về phần chị có chấp

nhận tình cảm của cô hay không, chỉ có thể

hoàn toàn dựa vào "vận may" của của mình.



Chị cười trêu ghẹo nói :"Vậy đó hả? Chứ

không phải là em sợ đến trễ, cho nên cố ý ra

đứng ngoài cửa chờ sao?"


 "Đúng, đúng! Bị chị nhìn thấu rồi. Haha~~!"

Cô cười to, cực kỳ thích thú cảm giác được

cùng chị trchị cãi  . "Haa~~...!" Chị cũng cười

theo, được ở cùng một chỗ với cô vừa nhẹ

nhõm lại tự tại, hoàn toàn không cần băn

khoăn lo lắng cái gì.


"Vậy chúng ta bây giờ đi đâu làm báo cáo?"

"Đương nhiên là ở thư viện thành phố rồi!"

Nàng không chút do dự trả lời. EunJung cũng

không hề phản đối, hai người vác ba lô liền

 chạy thẳng tới thư viện thành phố. Ở trong

đó tìm được vị trí tốt, cô và chị ngồi xuống

bắt đầu tìm số liệu làm báo cáo.


 Hai người từ 10h sáng ngồi tới một giờ chiều,

cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo của giáo

 sư giao phó. Bọn họ thu dọn đồ đạc xong,

nhìn thấy kế bên thư viện có một quán café

 yên tỉnh, liền vào đó ăn bữa trưa.


 Trong lúc ăn hai người cười cười nói nói rất là

vui vẻ, cộng thêm báo cáo đã hoàn thành,

 càng cảm thấy thoải mái thả lỏng hơn



. "EunJung, em có một chuyện muốn nói cho

chị biết." Khi phục vụ đem chén dĩa trên bàn

toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, đưa lên hai ly cà

phê hương thơm nồng đậm, Jiyeon hít sâu

một cái, bắt đầu nói đến chủ đề quan trọng

nhất hôm nay.


"Làm gì mà tự nhiên lại nghiêm túc quá vậy?"

EunJung ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe

miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng

 khêu gợi. "Em như vậy chị có chút không

quen." Từ khi biết Jiyeon tới nay, chị chưa

từng thấy có lúc nào mà cô không vui vẻ, mỗi

hồi nhìn thấy cô đều là vẻ mặt tươi cười, khó

được thấy cô xuất hiện vẻ mặt nghiêm chỉnh

này , làm chị rất là khó hiểu.


"Vậy ý chị là...có muốn em nói tiếp không?"

Cô tròn mắt, thật vất vả toàn tâm toàn ý

dũng khí mà giờ cô có cảm giác mình giống

 như cái kinh khí cầu bị đâm thủng một lỗ lớn.



 "Không sao, em nói đi!" Chị hờ hững thúc

giục.


"Chị nói đó nha!" Cô nhìn chị, trong lòng căng

 thẳng tới cực điểm. Mặc dù nhìn chị bây giờ

 có chút phong trần, nhưng vẫn là rất đẹp trai

 làm cho cô nhìn xíu chút nữa là chảy nước

 miếng, "mình thật là quá háo sắc rồi, thật

đáng khinh!", cô tự rủa mình.


"Được rồi, là chị nói!" EunJung nhếch môi

cười, hoàn toàn không phủ nhận. "Nói nhanh

một chút, muốn nói cái gì cứ việc nói, chị

nghe là được." Chị cười cười thúc giục cô



"Được, chị phải ngồi vững vàng đó!" Cô có ý

tốt muốn báo trước cho chị chuẩn bị, lại lần

nữa hít sâu một cái, đỏ mặt lớn tiếng tuyên

 bố:


"EunJung, em thích chị, chúng ta thử quen

nhau đi!" Lời tỏ tình này khá là...lonh trời lở

 đất, EunJung thiếu chút nữa là ngã từ trên

ghế xuống đất. Chị kinh ngạc trợn tròn hai

mắt, không thể ngờ tới cô sẽ lớn mật nói ra

như thế.   


 "Em. . . . . . Có khỏe không?" Thấy chị hình

như có chút bị cô hù doạ, lúng túng liếc nhìn

chị.


"Em. . . . . . .khoẻ!!!" Chị thoáng có chút

choáng váng vịn vào cái bàn, khóe miệng hơi

cong lên lộ ra nụ cười như có như không


. "Vậy là...?" Cô lúng túng cười gượng hai

tiếng, luống cuống  gãi đầu."Vậy. . . . . . câu

trả lời của chị là . . . . .?"



EunJung điều chỉnh lại chỗ ngồi, bình tĩnh

ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô thẹn thùng phải

tránh tầm mắt của chị, vừa mới  kinh ngạc đã

tan thành mây khói, thay vào đó là một cỗ

ấm áp dần dần xuất hiện trong lòng.

 Cô gái này thật thú vị, rõ ràng có dũng khí

chủ động tỏ tình, nhưng giờ biểu hiện lại  xấu

hổ như vậy, làm cho chị thật sự là vừa bực

mình vừa buồn cười.

"Em nói em thích chị, vậy thì rốt cuộc em

thích chị ở điểm nào?" Chị chị tag giọng, quyết

định hỏi rõ trước cô tại sao lại thích chị.

"Em. . . . . . cũng thích!" Mặt của cô so với

quả cà chua còn đỏ hơn, miệng ấp a ấp úng

còn trán thì lấm tấm mồ hôi.

 "Cũng thích là có ý gì?" EunJung nhíu mày,

phát hiện thì ra trêu chọc cô lại thú vị như

vậy. Thì ra bình thường cô cười hì hì dáng vẻ

đều là cứng rắn bề ngoài, cô chưa từng nghĩ

qua gặp chuyện như thế này thì sẽ đỏ mặt

tim đập hay sao?

   Bởi vì cá tính của cô rất đặc biệt, lúc nào

cũng vui vẻ lạc quan, cho nên chị sinh ra

hứng thú trêu chọc cô, chị rất muốn xem một

chút bình thường cô vô tư như vậy thì khi xấu

hổ cực điểm sẽ có bộ dạng như thế nào.

"Thì...tất cả mọi thứ ở chị, em đều thích!" Cô

 nhắm lại mắt, đặc biệt gia tăng âm lượng trả

lời một lần nữa Aaa! Tức chết! cô đã nói trắng

ra như vậy, chị ta còn giả bộ không hiểu, khó

trách nhiều nữ sinh  lén thầm thích chị ta ,

 nhưng không một ai có thể thành công "vượt

qua lôi trì" mà tiến thêm bước nữa,  quả thực

chị ta đúng là một cây gỗ lớn siêu cấp !

EunJung nghe vậy không nhịn được cười thầm

 trong bụng, cô lớn tiếng nghiêm túc tuyên bố

như vậy làm chị thật có chút cảm động.

Thành thật mà nói, cô không phải nữ sinh đầu

tiên thổ lộ với chị, nhưng đại đa số nữ sinh

 đều dùng thư tình hoặc là tặng món quà nhỏ

 nào đó để diễn tả tình ý, không giống như cô

lại ở trước mặt quần chúng nhân dân lớn

 tiếng tỏ tình, tình hình này tuyệt đối xưa này

chưa từng có.

Liếc nhìn mấy bàn xung quanh, ai nấy đều

không tự chủ được đưa mắt phóng vế phía cô,

chứng minh thành ý của cô rất chân thật, hơn

nữa rõ ràng cô dùng hết can đảm để nói to

như vậy, hỏi chị có thể không cảm động sao?

"Thật sự là em xem trọng chị quá rồi!." Chị

cười khẽ, trong bụng đã có đáp án. Đáng

chết! Nhịp tim cô giờ chắc khoảng

100lần/giây, cô không khống chế được nhịp

 tim đập loạn cào cào, cũng không thể biết

 được đáp án của chị, cắn răng bỏ qua hết

xấu hổ, trực tiếp hỏi một lần cho rõ ràng.

"Vậy câu trả lời của chị là . . . . ." "Em nói thử

xem?" Chị mỉm cười  hỏi ngược lại. "Em cũng

không phải là chị, làm sao biết đáp án của chị

chứ?" Cô sững sờ, không tin nổi chị hỏi ngược

lại cô.

 "Nếu như chị đồng ý làm bạn trai của em, thì

em có tốt với chị không? Có dịu dàng với chị

không?" Chị lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ từng

vòng trên mặt bàn, giống như đang vuốt ve

da thịt của người yêu.

"Đương đương đương. . . . . . nhiên. . . . . ."

Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay đang miết

mặt bàn, không hiểu sao, cô cảm thấy miệng

đắng lưỡi khô, loại cảm giác đó. . . . . . y như

chị đang vuốt ve thân thể cô, làm hai bên tai

 hiện lên một trận nóng bừng. "Em đã có

thành ý như vậy, chị. . . . . . cũng đành miễn

 cưỡng đồng ý làm bạn trai em."

Đến tận hôm nay cô còn nhớ rõ nụ cười như

có như không trên mặt chị, còn có bốn chữ

"miễn cưỡng đồng ý"

Cô không biết được những lời đùa giỡn đó có

bao nhiêu ý tứ, mặc dù sau này bọn họ  cũng

 đã trải qua giai đoạn yêu đương ngọt ngào

rồi mới quyết định kết hôn, nhưng cho tới bây

giờ, cô cũng chưa từng quên vẻ mặt lúc đó

của chị.

Cô không chỉ một lần hồi tưởng, thật ra vẻ

mặt lúc đó của chị là có ý gì? Là thấy cô đáng

thương nên mới đồng ý cùng cô tìm hiểu, hay

 là chị thật sự cũng có một chút thích cô? Suy

 cho cùng, cho tới bây giờ cô một chút mchị

mối cũng không có, cho nên sợ hãi của cô

cũng từ đó mà ra.

Cô vẫn cho rằng đoạn hôn nhân này là do cô

cưỡng cầu mà thành, dù sao cũng là từ cô chủ

động, hai người mới có được kết quả như hiện

tại.

Cũng vì cái khúc mắc đó mà trừ phi bất đắc

 dĩ, cô cố ép mình không nên quá để tâm vào

những chuyện vụn vặt, hễ động một chút

cũng có thể hỏng, chưa biết rõ ràng trắng đen

đã nổi điên lên đi kiếm chồng làm ầm ỹ. Cô

thật lòng không muốn phá hư tình cảm tốt

đẹp giữa hai vợ chồng

 Cô và EunJung tình nghĩa vợ chồng đang

mặn nồng , vẫn là cô yêu EunJung nhiều hơn,

ít nhất là theo một phương diện nào đó. Đây

cũng chính là lý do vì sao, khi cô ở bắt gặp

khoảnh khắc chồng mình cùng vị Bae tiểu

thư kia có điểm mập mờ, mà còn có thể làm

 bộ  tự nhiên hào phóng, giống như không có

 chút nào để ý tới.

 Cô không muốn làm cho chồng cảm thấy

mình rất đáng ghét, dẫn tới bất mãn, thậm

chí không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Hiện nay tỷ lệ ly hôn cao như vậy, có lẽ do cô

lo lắng quá mức, chỉ là đâu ai có thể đảm bảo

rằng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý

muốn nào. . . . . .

"Thế nào còn chưa chịu xuống xe?" EunJung

 âm thanh truyền vào trong tai cô, giúp cô

hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra xe đã

dừng ở  bãi đỗ xe rồi của chung cư rồi, cô lập

tức đưa tay bối rối mở đai an toàn trên

người ra.

 "Đang suy nghĩ gì mà thất thần dữ vây, ngay

cả về đến nhà cũng không biết?" EunJung

nhíu nhíu mi tâm, theo bản năng đoán không

chừng là cô đang hoài nghi mình cùng Bae

Suzy có gì mập mờ. Có lẽ nào lại như vậy? Cô

ấy thật sự biết ghen sao? Nếu thật sự như

vậy, thì khi nãy bắt gặp ở văn phòng cô phải

nổi giận mới đúng, chỉ là chị vẫn rất nghi ngờ

cô có khi không có dây thần kinh tức giận

cũng nên; bởi vì từ lúc hai người quen biết,

yêu nhau, rồi thành vợ chồng như bây giờ, chị

cũng chưa từng thấy qua cô có bất cứ lúc nào

không vui.

Nói thật ra, ở vào thời điểm này, chị thật

đúng là  có hi vọng cô đối với chị thể hiện sự

tham lam chiếm hữu. Không phải chị thích

uống dấm, cũng không phải theo cái kiểu lý

luận có ghen mới có yêu, chỉ cần là cô tỏ ra

 trong lòng mình lúc nào cũng coi trọng người

 chồng này là được

 "Không có gì! Em chỉ là đang suy nghĩ. . . . .

. Tháng sau sinh nhật mẹ, chúng ta nên

chuẩn bị quà gì thôi!."

Đối với câu hỏi bất ngờ của chồng,  cô cái khó

ló cái khôn, nghĩ đến ngay sinh nhật mẹ

chồng sắp tới, đem ngay lý do chưa nghĩ ra

quà tặng nói ra như là điều đương nhiên.

"Mẹ không thiếu gì cả, chỉ cần em có thể nhớ

đến ngày sinh nhật của bà, cũng đủ làm bà

vui vẻ rồi."

EunJung không tại ý lắm, nhún vai một cái,

mở cửa xe bước xuống trước. Jiyeon thấy ông

xã đã đứng ở trước xe đợi, cô cũng vội vàng

bước xuống, đợi EunJung bấm nút khoá xe,

hai người mới cùng nhau đi về phía thang máy. 



"Không thể nói như vậy được! Như thế nào đi

nữa cũng là mẹ chị, thành ý vì phải có nhưng

lễ nghi cũng không được thiếu chứ." chuyện

 này không thể lơ là, cô  không muốn bị mọi

người nói là cô dâu không có trách nhiệm,

mặc dù mẹ chồng rất thương cô.

 "Em đó! Có thể đừng suy nghĩ nhiều quá hay

không? Tựa như mẹ em, bà cũng chưa từng

yêu cầu chị phải có lễ nghi phép tắc gì nhiều,

mọi người đều là người một nhà, thoải mái vui

vẻ vẫn không phải tốt hơn sao?" Chị nhìn cô,

thang máy rất nhchị lên đến tầng lầu của bọn

 họ, "ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra,

EunJung bước ra ngoài trước, tra chìa khóa

vào cửa chính mở ra bước vào nhà.

 "Em không phải suy nghĩ nhiều, là do chị quá

vô tâm thôi, mấy chuyện tiểu tiết đều chỉ xử

lý qua loa."

 Ở mặt nào đó cô cũng đồng ý với chị, nhưng

không thể không oán giận chị một chút cũng

 không nhớ ra ngày kỷ niệm, hại cô một chút

cảm giác lãng mạn cũng không có.

"Bà xã à! hình như chị ngửi thấy có mùi vị

trách cứ ở đây?" Chị nhìn cô một cái, vẫn giữ

nét mặt cũ, cười như không cười.

 "Đâu có!" Oh no! Không ổn, hình như cô để

lộ quá nhiều sơ hở rồi, nhưng dù sao có đánh

chết cô cũng không nhận! Cô đem vẻ mặt vui

vẻ bày hết ra ngoài, về phần tâm tình không

vui, cô cứ nuốt vô bụng rồi tiêu hóa, hấp thu

 hết coi như xong, một chút xíu cũng không

thể để cho chị ấy biết được.

"Được rồi, em nói không có thì là không có."

Chị không tiếp tục tra hỏi, đem cặp công văn

bỏ vào thư phòng, sau đó trở về phòng ngủ

thay một bộ đồ thoải mái hơn.

Thấy chị không hỏi về chuyện ở trên xe nữa

Jiyeon trong lòng mới thả lỏng, đợi chồng trở

về phòng sau đó cô mới đi vào thư phòng, tại

 bàn làm việc riêng ngồi xuống. Hôm nay đi

 ra ngoài lêu lổng cả một ngày,  công việc

chất đống như núi chưa hề có tăng thêm

tí gì, trong thâm tâm toát ra chút cảm giác áy

náy.

" Ôi tội lỗi quá"  Đã lỡ đến nhà xuất bản nhận

chè của người ta nuốt vào bụng rồi, công việc

không có chút tiến triển nào.

thời gian tới bữa tối còn tới một, hai giờ, cho

dù cô có muốn nấu bữa tối hay ra ngoài ăn

cùng chồng thì trước tiên cô cần phải được

tiêu diệt bớt đống công việc này đã, nhằm

báo đáp ân tình chè cho ông chủ của cô.

Quyết định xong, cô mở máy vi tính ra, lấy

trong ngăn kéo những bài chưa phiên dịch và

tự điển, nghiêm túc ra sức làm việc .

 EunJung thay xong quần áo đi tới thư phòng,

vốn là tính toán đến thư phòng làm tiếp công

 việc, kết quả là thấy bà xã đã ngồi ở trước

bàn tập trung làm việc, chị dựa khung cửa, tỉ

mỉ quan sát vợ mình .

Cô lúc trước ở trường cũng không phải không

có chí lớn nhưng sau khi tốt nghiệp không tìm

được công việc, mấy năm sau liền gả cho chị

làm vợ, sau đó mới bắt đầu công việc phiên

dịch hiện tại này, ngày ngày cũng chỉ ở trong

nhà, cũng chưa từng nghe cô oán trách qua

một câu.

Cô là một người vợ tốt, chưa bao giờ tạo cho

chị bất kỳ áp lực nào, bất cứ chuyện gì cũng  

hôn nhân nhẹ nhõm vui vẻ, thậm chí so với

lúc độc thân còn vừa lòng hơn, được một

người vợ như thế, chồng còn muốn gì nữa?

Khóe miệng không khỏi cong lên thành một

nụ cười dịu dàng, EunJung tiến lên đi tới sau

lưng Jiyeon, khom người dò nhìn công việc

của cô, nhiệt độ ấm áp dán chặt sau lưng cô,

một tiếng cười duyên vang lên.

 "Thế nào?" Mắt của cô không hề rời khỏi màn

hình máy tính, vừa cười vừa hỏi."Làm gì dựa

vào người ta gần dữ vậy?"

"Quan tâm công việc của em mà!" Thân là

 một người chồng tốt, có nghĩa vụ quan tâm

tất cả mọi chuyện của vợ mình, công việc tất

nhiên cũng nằm trong số đó.

"Hôm nay kì lạ quá nha, trước kia sao em

không thấy chị hiếu kỳ công việc của em thế

này?" Cô cười nói, cho là chị chỉ nhất thời

hứng thú vậy thôi.

"Nói như vậy, thật giống như chị không có

chút nào quan tâm em!" Chị lập tức kháng

nghị, chị thật ra vẫn rất quan tâm cô, chỉ là

không thể hiện rõ ràng ra ngoài mà thôi.

"Em không có nói như vậy, chị quan tâm em,

em thật sự rất vui mừng." Cô nũng nịu ngã về

 phía sau, thừa dịp tựa vào vòm ngực vững

chắc ấm áp của chồng. "Em biết là chồng em

thương em nhất, quan tâm em nhất mà!"

 "Đó là đương nhiên." EunJung theo bản năng

vịn vai của cô, không để cho cô bật ngửa,

cũng nhỏ giọng cảnh cáo.

"Cẩn thận một chút!" "Thiệt là! Không có lãng

mạn chút nào." Cô khẽ gắt một tiếng, nhỏ

giọng nói thầm. "Em nói cái gì không?" Chị

không nghe thấy cô nói nhỏ những gì, hỏi

ngược một câu. "Không có a!" Cô thầm than

một hơi, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh

hơn.

"Chị hôm nay không có công viêc gì cần phải

xử lý sao? còn có thời gian rãnh rỗi như vậy

tới quan tâm em?" "Có bận rộn hơn nữa cũng

phải xem thử vợ chị đang bận cái gì chứ!" Chị

lắc đầu một cái, tất nhiên không thể nào

không có công việc phải xử lý, nhưng chị cho

là quan tâm tới vợ mình so công việc quan

trọng hơn, cho nên công việc có thể tạm

hoãn.

 "Oh! Em rất vui nha~!" Cô có chút cảm

động, thân thiết  vỗ vỗ mu bàn tay của chồng

 đang đặt trên vai mình. . "Cám ơn đã thương

em như vậy, thật là không uổng công em gả

cho chị."

"Đồ ngốc." Chị cười khẽ, đưa tay xoa đầu cô.

"Chị cứ làm việc của mình đi! Em phiên dịch

xong đoạn này rồi tối nay chị suy nghĩ xem

muốn em nấu hay ra ngoài ăn?" Cô muốn làm

cho xong công việc nhchị nhchị, liền lên tiếng

 đề nghị. "Đó, có công việc liền quên chồng,

bây giờ muốn đuổi chị đi đúng không?" Chị có

chút chua chua trong miệng.   

 "Làm sao lại nói như vậy?" Nhìn chị nói hờn

lẫy như vậy tám phần là trong lòng vô cùng

không thoải mái. Cô cười,  xoay người ôm lấy

hông của chị trấn an.

"Đương nhiên là ông xã của em quan trọng

 nhất rồi! Không có bất kỳ chuyện có thể so

 sánh vượt qua chồng yêu của me được hết,

 công việc đâu có thể nào so với người quan

 trọng như chị được?" "Tốt nhất là như vậy!"

 Chị hừ nhẹ, bĩu môi. "Ông xã à~~! Chị sao

vậy hả?" Cô nũng nịu, dùng sức ôm chặt hông

của chị."Người ta nói  đều là thật á!" "Đừng

kéo chị...chị muốn đi làm việc." Chị lại hừ một

tiếng, đẩy tay của cô ra.

"Đừng như vậy mà! Người ta không thả thì

sao?" Cô càng lúc càng ôm chặt lấy chị không

buông. "Em lạ thật đó, không phải mới đuổi

chị đi làm việc, hiện tại lại không chịu thả

người, em rốt cuộc muốn như thế nào đây?

" Chị bất đắc dĩ, âm thầm thở dài một hơi.

"Chị tự nhiên lại khó chịu, người ta làm sao có

thể cho chị đi làm việc được!" Cô bắt đầu

rưng rưng khoé mắt, hai cánh tay siết chặt

lấy chị.

"Chị không có khó chịu gì hết!" Chị ngạc

nhiên, cô lấy đâu ra suy nghĩ này chứ? Chị

 nhớ mình đâu có biểu hiện ra thái độ khó

chịu gì. "Có mà có mà, người ta chỉ là sợ chị

làm không xong công việc, chị liền nhỏ

mọn  nổi giận, có cần phải như vậy không

hả?" Cô nói nhiều như vậy nhưng vẫn không

buông tay. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro