Bữa Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay cái lên tiếng lúc đầu ngày, vỏn vẹ hai chữ : "Cafe? ". Ngón tay cái nào đó đáp lại : " Uh, cafe ".
Những ngón tay dẫn dắt chúng tôi ngồi với nhau, ở một quán nhỏ với những bức vách đã tróc lở vôi, và rêu bắt đầu ửng lên một màu xanh, như bộ râu quai nón của một chàng trai vừa cạo qua ngày.

Chúng tôi không nhớ là có chào nhau không, cứ kéo ghế ngồi, im lặng.
Cô chủ quán bưng ra tách cafe chòng chành khói. Người bán báo dạo dúi báo vào tay những khách quen, im lặng nhận lấy tiền, tất tả đi. Chị bán vé số lượn lờ quanh đó, mong nhận được một cái gật đầu. Bà cụ bán bánh phồng đứng nấn ná ngoài hiên, chờ đợi tuyệt vọng một niềm thương nhớ tuổi thơ, thương nhớ quê mùa của một ai trong đám đông này.

Vẫn khung cảnh đó. Vẫn con người đó. hàng trăm buổi sáng trôi qua.
Chúng tôi khuấy cho đường tan, rồi đọc báo, hầu như chẳng nói câu nào. Có một cái gì đó hờ hững toát ra từ kiểu ngồi, từ ánh mắt, từ cách lật nhanh những trang giấy.
Chúng tôi nhìn lên cao, nhìn dưới chân, nhìn chung quanh nhưng chẳng nhìn gì.
Trong chúng tôi không có phiên chất vấn ở quốc hội sáng nay, không có chuyến xe chở dầu bị cháy, không có anh hùng nào đang chịu oan sai. Không có mới, không có cũ, không có cả nhau. Dù khói thuốc người này có thể làm người kia cay mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro