9.Lựa chọn của Taehyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tan học, Taehyung lầm lũi ra về. Hắn cả ngày chẳng thể thôi lo lắng. Jungkook hôm nay không đi học, hắn lo. Có khi nào vì ngày hôm qua...

Hắn định sẽ đến nhà cậu một chuyến, để giải thích rõ ràng với Jungkook. Hắn không muốn tiếp tục nữa, hắn thà không thể ôm ấp thân thể đó, còn hơn để người hắn yêu hận hắn suốt đời. Hắn khóc, vì đến bây giờ mới nhận ra được chân lý đó. Tại sao hắn ngay từ đầu lại không làm như thế, để đến khi tất cả gần như vỡ vụn thì mới nhận ra được...

Hắn ngửa mặt lên trời, oán than. Hắn nhìn về phía đồi cây sau trường. Đó là nơi Jungkook bị rơi vào bẫy của hắn. Nếu ngày đó hắn không bày trò, Jungkook đã không ra nông nổi này, nếu như Jungkook không quá tốt bụng mà chạy đến đó, kế hoạch sẽ không thành, cậu sẽ không phải ngày nào cũng oán giận Taehyung đến tận trời xanh.

- Ưm...wmmm...

Hắn bất ngờ bị một bàn tay chặn họng lại. Bất ngờ, chiếc khăn đó có thuốc mê. Là ai? Ai? Hắn không biết, vì hắn đã ngấm thuốc mất rồi. Nhân dạng của người đứng trước mặt chỉ mờ mờ ảo ảo như sương khói, trời đất quay cuồng.

Hắn ngã xuống đất, nhưng được kẻ kia kéo lại. Tên đó để hắn lên vai, rồi khiêng đi mất. Sân trường vốn đã vắng lặng, bây giờ lại càng yên tĩnh hơn không một chút dấu vết.

___

-Kim Namjoon, mày đi đâu thế?

- Phiền, toilet không được sao?

Tên nam sinh tên Kim Namjoon ấy cuối cùng cũng cắt được cái đuôi của thằng Jung Hoseok nhiều chuyện cứ lẽo đẽo theo nó nãy giờ./=)))/Nó thực sự đang rất bực mình. Chỉ vì hôm qua "cục cưng" Jeon Jungkook của thầy Min Yoongi ghi danh nó đi trễ nên nó mới bị phạt lao động. Cũng may được đè tên đó ra mà vuốt ve, coi như cũng lời được phần nào.

"Thằng Jungkook chết tiệt. Từ đầu năm tới giờ chỉ tại mày mà tao bị kỉ luật không biết bao nhiêu lần. Chờ đó, nhất định có ngày tao sẽ cho mày biết tay"

Nó nắm tay một cách giận dữ. Chợt nó nghe tiếng người, bản tính tò mò và bản năng con người cho nó biết nên giữ im lặng mà nghe ngóng.

- Jungkookie, bước tiếp theo thì hành động thôi. - Tiếng Min Yoongi vang lên đều đều.

- Ừm...chúng ta sẽ làm gì..?

"Là Jeon Jungkook và thầy. Chuyện gì nhỉ?"

- Nhất định thằng Taehyung ấy sẽ sống không bằng chết. - Gã cười man rợ.

- Ừm...

- Đừng sợ, ngày hôm nay chúng ta sẽ cho nó biết thế nào là địa ngục.

Có vài tiếng ậm ờ vang lên, rồi im bặt hẳn. Có lẽ hai người họ đã đi rồi. Namjoon từ từ bước ra khỏi chỗ nấp. Nó cười đểu giả, rồi ánh mắt nhìn về phía hai người đang ung dung rời đi phía trước.

"Jeon Jungkook, hôm nay tao sẽ trả cả vốn lẫn lời"

___

Àooo

Một xô nước mát lạnh được tạt thẳng vào người Taehyung đang nằm dài trên mặt đất. Hắn ho sặc sụa vài cái rồi từ từ mở mắt. Xung quanh hắn có ba tên nam sinh, hắn không biết những người này, nên hắn thắc mắc, rốt cuộc là vì cái gì..

- Tỉnh rồi à?

Một tên trong số đó cúi xuống nhìn hắn, cười khinh bỉ. Hắn vẫn còn choáng váng vì tác dụng của thuốc mê, nếu không, hắn nghĩ mình hoàn toàn có thể rời khỏi đây. Hắn hỏi một cách yếu ớt:

- Tại sao..lại bắt tôi..đây là đâu?

Tên kia cười lên ha hả, nó giơ bàn chân thối tha của mình đạp lên một bên mặt Taehyung khiến hắn khẽ rên lên vì đau.

- Ở đây là thư viện cũ của trường đang chờ được phá bỏ. Nên đừng mong có ai biết đến mà cứu mày. Còn nữa, tại sao lại bắt mày à, tại vì tụi tao muốn chơi mày, được không?

Rồi nó cười khả ố, hai tên còn lại cũng bật cười theo. Man rợ, khốn nạn. Là những gì hắn nghĩ bây giờ. Hắn cử động ngón tay một cách hời hợt, nhưng tên thứ hai cũng nhanh chóng đạp lên nó, dẫm thật mạnh khiến hắn la lên đau đớn:

- A...

Tên thứ ba thấy thế thì ra hiệu cho hai đàn em mình dừng lại, rồi nó cao ngạo nhìn Taehyung đang tả tơi dưới sàn, nó ngoắc tay hai đàn em:

- Lột hết đồ nó ra.

Tức thì hai tên kia nhào đến, nắm lấy quần áo hắn xé một cách thô bạo. Taehyung có chút lo sợ, hắn cố di chuyển thân mình để tránh khỏi những cái giằng xé điên cuồng của hai tên kia. Nhưng sức hai thì tất nhiên phải hơn một, huống chi Taehyung vẫn còn bị choáng váng. Phút chốc toàn bộ vải trên người Taehyung đều bị xé rách. Cả người hắn trần như nhộng, nằm sấp trên mặt đất. Hắn liếc nhìn ba tên trước mặt rồi hỏi:

- Muốn gì..?

- Muốn gì à? Muốn được thử hương vị của mày - Tên đầu sỏ nói, rồi nó cúi xuống chạm vào người Taehyung. Hắn cười khinh bỉ, rồi nói:

- Chúng bây dơ bẩn lắm, khéo một lát tao sẽ chơi hết ba đứa bây giờ.

Tên đó không ngờ Taehyung dám phản kháng. Nó tức giận đá mạnh vào người Taehyung khiến hắn ho lên mấy cái, nó cười một cách xảo quyệt, rồi chỉ vào mặt Taehyung:

- Còn dám to mồm? Được, để tao coi mày phản kháng thế nào. Đưa đây.

Nó ra lệnh cho tên đàn em. Khoảnh khắc sợi roi da được truyền đến tay kẻ đứng trước mặt, Taehyung đã nhanh chóng hiểu ra ngay số phận thê thảm sắp tới của mình.

- Jeon Jungkook lại bị tên này bóc tem ư? Thiệt không thể tin được.

Nó vuốt vuốt sợi dây rồi buộc miệng nói. Taehyung nhìn nó một cách ngạc nhiên. Nó vừa nói...Jungkook...Không lẽ....

Hắn cười nhạt nhẽo..Thì ra, sự bùng nổ của cơn căm phẫn của Jeon Jungkook là đây. Hận nhiều đến vậy đấy, cậu muốn hắn phải trả giá như thế này sao? Jungkook, nếu như tôi bị hành hạ, liệu em có vui không? Vết thương lòng của em có bù đắp được không..? Tôi đã định chống cự, nhưng tên đó, hắn nói là vì em...Được thôi, nếu tôi không thể khiến em hạnh phúc trở lại, chi bằng cái mạng này, em cứ hành hạ nó đi. Trả hết ân oán đi Jungkook của tôi.

- Mày còn cười cái gì hả thằng chó.

Tên đầu sỏ quất xuống đường roi đầu tiên vào người Taehyung. Không hề có chút kiêng nể. Taehyung thoáng nhăn mặt. Đau, đau quá..Nhưng em còn đau hơn thế, phải không thiên thần của tôi?

- Khốn kiếp, mày cười cái con mẹ gì hả?

Nó liên tục quất những đường roi tàn bạo vào người kẻ đang nằm vất vưởng trên sàn. Nó hả dạ, nó thích hành hạ người khác, nhìn thấy kẻ bên dưới kêu la đau đớn thực là một niềm vui. Thế là nó đánh, những cái quất không thương tiếc. Đường roi xé gió tạo nên những âm thanh vun vút khiến người ngoài còn phải hoảng sợ khi nghe thấy.

- Á..á..

Hắn kêu lên đau đớn. Thân thể hắn đã túa máu ra rồi. Máu. Hắn bất chợt nhớ ngày đó Jungkook cũng bị hắn hành hạ đến máu tuôn xối xả xém mất mạng. Bấy nhiêu đây làm sao đáng so với những gì hắn đối với Jungkook..Hắn nghĩ thế, và hắn cười. Nụ cười pha nước mắt, nước mắt đau vì những vết thương..hay đau vì hắn nhớ Jeon Jungkook..

Chính nụ cười đó khiến tên cầm roi nãy giờ điên tiết. Nó muốn con mồi của mình phải giẫy giụa đau đớn. Thế là nó càng dồn sức tra tấn Taehyung.

Chát chát...

- Thằng bệnh hoạn này, cho mày chết!

Những lằn ngang dọc cứ thay nhau nối tiếp trên người Taehyung, mà chủ yếu là trên lưng hắn. Những dòng máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ cả tấm lưng trần.

__
Jungkook, em làm sao thế?

Gã lo lắng hỏi Jungkook đang ôm mình run rẩy bên cạnh. Cậu nãy giờ đã chứng kiến tất cả từ một căn phòng nhỏ phía sau.

- Em..em..

- Có phải em lo lắng cho tên đó không? Em không muốn hắn trả giá sao? - Yoongi khó chịu hỏi Jungkook, cái thái độ của cậu khiến cho gã lo lắng.

- Không...em..

Cậu vẫn tiếp tục run người, nước long lanh khóe mắt. Cậu nhìn hắn đang bị hành hạ không thương tiếc. Bất giác có cái gì đó nhói lên trong tim Jungkook. Hắn đang lăn lộn trên mặt đất với vết thương tàn nhẫn trên lưng. Đó không phải là điều mày muốn sao Jeon Jungkook, anh ta đáng bị như thế, anh ta đã hành hạ mày thế nào mày quên rồi ư...Jungkook, Jungkook, mày bị làm sao thế này...

- Jungkook. Em bình tĩnh lại.

Gã mất kiên nhẫn quát cậu. Jungkook giương đôi mắt đẫm nước nhìn gã. Người anh tốt bụng hiền lành của cậu đây sao, sao thực sự lại có thể nhẫn tâm như thế.

___

- Thực sao? Không thể tin được..

- Thì đó, đã bảo đừng có nhìn bề ngoài mà đoán mà. Cậu ta không tốt lành gì đâu..

Tiếng lao xao nổi lên sắp sân trường buổi chiều. Các học sinh cứ truyền miệng nhau điều gì đó với vẻ ngạc nhiên và rất sốc.

Chẳng mấy chốc tin đồn đã lan ra khắp trường, ai nấy đều bị một phen khiếp sợ.

Phòng giáo viên cũng nhanh chóng nắm bắt được thông tin. Một số thầy cô tỏ ra vô cùng lo lắng.

- Namjoon, em biết chỗ chứ?

- Vâng! - Nam sinh áo trắng trong phòng giáo viên gật đầu chắc nịch. Khóe miệng nó cười đắc ý.

"Jeon Jungkook, tao coi mày thoát thế nào"

___

- Á Á...

Tiếng kêu la đau đớn vẫn không ngừng vang lên trong căn phòng cũ nát. Taehyung vẫn tiếp tục bị ăn roi từ nãy đến giờ. Hắn đau quá, hắn sắp không còn tỉnh táo nữa rồi. Hắn cười chua xót, lại cười, mày tưởng mày anh hùng lắm sao Taehyung, mày nghĩ mày chịu được à, vậy mà mày lại hành hạ Jungkook gấp trăm ngàn lần như thế đấy. Jungkook, tôi biết rồi, tôi biết nỗi đau em phải chịu đựng rồi....

- Dừng lại, không được...

Ngay đúng lúc hắn đang nhắm nghiền mắt lại chờ đợi chiếc roi cấu xé da thịt mình thì một tiếng hét vang lên. Hắn từ từ mở mắt ra, thân thể vô cùng tàn tạ, nhìn người nam nhân đang đứng trước mặt mình với nước mắt giàn giụa. Hắn cười, nhưng lần này là cười hạnh phúc, Jungkook, em lo cho tôi sao...Em không nỡ đúng không...?

- Jungkook à, sao cậu lại ngăn tôi chứ. Phải cho thằng này một trận thì nó mới chừa được.

Nói rồi nó lại vung tay lên, nhưng Jungkook đã quay sang nhìn nó đầy giận dữ:

- TÔI BẢO CẬU DỪNG LẠI.

Nó hơi hoảng sợ, vội thu ngay chiếc roi về. Jungkook vẫn tiếp tục ra lệnh:

- Các cậu ra ngoài đi, tôi sẽ xử lý tiếp cho.

- Nhưng..

- Không sao, hắn không làm gì được tôi đâu.

Ba tên nhìn nhau đầy khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng bỏ hết ra ngoài. Tên đầu sỏ còn lầm bầm chửi rủa trong họng. Mẹ nó, nếu không vì ông già Min Yoongi ấy hăm dọa sẽ đánh rớt cuối kỳ thì bọn tao chả thèm đập thằng đó đâu lớp trưởng Jeon à.

Jungkook đứng như chôn chân xuống đất, nhìn thân thể của kẻ từng khiến mình khốn đốn bây giờ cũng tàn tạ không kém. Ban nãy, cậu chính là vì không kìm lòng được mà đã lén dùng số thuốc mê còn sót lại trong chiếc khăn đánh ngất gã Yoongi ấy. Hắn ngước mặt lên nhìn cậu, rồi cười một cách thật dịu dàng. Tim Jungkook chợt nhói đau, rốt cuộc cậu đang hành xử như cái gì đây...
-Jung..Kook..ie.

Hắn gọi cậu một cách yếu ớt. Jungkook bị giật mình kéo về thực tại. Cậu lẳng lặng đỡ hắn dậy, khoác lại cho hắn chiếc áo để che đi những vết thương ghê rợn phía sau. Hắn bây giờ thực hạnh phúc. Đau đấy, vết thương rất đau, nhưng Jungkook, lại vì hắn mà yêu cầu những tên kia dừng lại. Jungkook, có phải em..

- Đừng có nghĩ vớ vẩn. Tôi chỉ là không muốn giết người thôi.

Cậu tạt gáo nước lạnh vào hắn. Nhưng hắn không quan tâm, hắn biết cậu đang xấu hổ. Hắn tiến lại gần cậu một cách chậm chạp, khiến Jungkook sợ hãi lùi lại.

- Đừng sợ..tôi..có thể làm gì cậu..nữa..?

Ừ nhỉ, hắn đang thương tích đầy người thì có thể làm gì cậu. Hay cái phản ứng đó, giống như một thói quen, thói quen được sinh ra từ những lần bạo hành tình dục.

"Ở đây sao?"

Hắn giật mình, có tiếng người. Rất giống tiếng thầy Dong Wook. Với cái đầu thông minh chưa bị đau đớn dập tắt của hắn, hắn nhanh chóng có thể hiểu ra ngay vấn đề. Nếu như họ xông vào đây ngay lúc này, với cơ thể tàn tạ của hắn, và chiếc roi đang lăn lóc trên sàn với duy nhất một mình Jungkook ở đây, nhất địnhJungkook sẽ là người chịu tội nặng nhất. Mặc dù hắn không hiểu tại sao mọi người lại đến ngay lúc này, nhưng hắn không thể khiến Jungkook chịu tội...

- A..

Hắn dùng hết sức lực cuối cùng còn lại trong người đè Jungkook xuống, còn mình thì ở bên trên không ngừng hôn hít, vuốt ve cậu. Hắn khiến Jungkook sợ hãi. Hắn hôn môi cậu, nhưng cái hôn chẳng có chút sức lực nào, và tay hắn nhanh chóng cởi áo Jungkook ra, đôi tay lướt trên làn da mịn màng đang run lên vì sợ.

- A...a...Taehyung...

- Cậu quyến rũ thật.

Hắn vẫn tiếp tục kích thích Jungkook và phát ra những lời nói dâm dục. Thì ra bản chất khốn nạn của hắn cũng có ích đấy chứ, ít nhất là trong trường hợp này..

- A...

- DỪNG LẠI, KIM TAEHYUNG!

Đến rồi. Thầy Dong Wook cùng hai người khác, một trong đó là Kim Namjoon, xông thẳng vào căn phòng. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ. Quang cảnh bây giờ chính là Jeon Jungkook đang bị Kim Taehyung đè ra mà giở trò đê tiện. Hắn cười nhạt, nụ cười không ai thấy được, màn kịch đã kết thúc thắng lợi.

Cuối cùng Jungkook cũng được "giải thóa". Cậu bàng hoàng, hắn không phải lại muốn hành hạ cậu, mà là để cứu Jeon Jungkook thoát khỏi tội "hành hung bạn học" - thuộc tội danh nặng nhất của trường. Hắn...làm vậy, là vì sao..?

Kim Taehyung ngồi như một cái xác mất hồn trong phòng giáo viên nghe thầy hiệu trưởng thuyết giáo đủ điều. Và kết quả cuối cùng chính hắn cũng đã đoán được từ nãy, hắn bị buộc thôi học. Nói một cách dân dã hơn là bị đuổi học vĩnh viễn.

Nhưng cái hắn đang lo lắng từ nãy giờ đó là hắn nghe được những lời xì xầm của các giáo viên về tin đồn đã lan ra khắp trường. Hắn biết chắc tin đồn đó là do tên khốn Kim Namjoon bày ra, bởi nó cũng có mặt trong lúc bắt quả tang khi nãy.

Không được, hắn không thể để công sức của mình tan biến được.

- Taehyung, cậu đi đâu đó? Tôi chưa nói xong mà.

Thầy hiệu trưởng tức giận gọi kẻ đang ngông nghên bước ra khỏi văn phòng. Hắn không một lần ngoái đầu nhìn lại, nhắm hướng phòng phát thanh mà xông đùng đùng vào khiến thầy Dong phụ trách cũng một phen khiếp sợ. Hắn không ngần ngại mà giật phăng chiếc micro, rồi hét lên điên dại:

"TẤT CẢ HỌC SINH CỦA TRƯỜNG G&V NGHE ĐÂY"

Tiếng la hét ồn ào thu hút các học sinh tụ tập phía dưới sân trường, hướng về phía căn phòng nhỏ ở tầng 1.

Jeon Jungkook đang ngồi trong phòng giáo viên, bên cạnh là Min Yoongi đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cậu cũng bị tiếng la hét làm cho giật mình.

"TẤT CẢ CHỈ LÀ TIN ĐỒN NHẢM MÀ THÔI. JEON JUNGKOOK KHÔNG HỀ GIỞ THỦ ĐOẠN TRA TẤN TÔI"

Hắn ngừng lại một chút giữa tiếng ồ vang lên như bản hợp xướng dưới sân trường. Ngừng lại một chút, để nước mắt hắn không rơi...Ngừng lại, để lấy thêm dũng khí cho mình..

"LÀ KIM TAEHYUNG TÔI MỚI LÀ NGƯỜI CHỦ MƯU. TÔI ĐÃ GIỞ TRÒ ĐÊ TIỆN VỚI CẬU TA ĐẤY, JUNGKOOK! CẬU NGHE THẤY KHÔNG, VÌ CẬU MÀ TÔI BỊ ĐUỔI HỌC RỒI ĐÂY. HAHA"

Tiếng bàn tán ngày một lớn hơn dưới sân. Còn ở phòng giáo viên, Jeon Jungkook đang run trong lòng Min Yoongi.

Hắn đặt tay lên ngực trái mình, cố điều chỉnh cho nhịp đập trở lại bình thường. Con mẹ nó, mày là của tao cơ mà, tại sao mày lại không nghe lời tao hả trái tim khốn nạn này...

"Jungkook, cậu nghe thấy không, tôi...tút tút.."

Chiếc micro bị ngắt kết nối. Thầy Dong cuối cùng đã không chịu nổi mà ngắt mạch điện trong phòng. Hắn cười xòa rồi trao trả nó lại vị trí nguyên vẹn. Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng phát thanh, trong tim vẫn còn ngập tràn tiếc nuối vì đã không kịp bày tỏ lời yêu thương cuối cùng...À mà không, có lẽ không nói sẽ tốt hơn...

- Jungkook..?

Hắn chợt dừng bước trước nam nhân đang đứng trước mặt. Jungkook đang nhìn hắn với đôi mắt u buồn. Nó thực có thể khiến hắn điên đảo...Khuôn mặt này, Taehyung tôi mãi mãi sẽ không bao giờ quên, thiên thần của tôi.

- Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

-Jungkookie...

Hắn khó nhọc cất giọng. Bây giờ mỗi cử động, mỗi lời nói đều thực khó khăn.

- Anh nói đi...rốt cuộc là vì cái con mẹ gì lại hành động như vậy..Anh muốn làm anh hùng sao? Anh muốn đánh gục vào niềm tin của tôi sao? Kim Taehyung, anh ác lắm...đến phút cuối anh vẫn là kẻ khốn nạn đê tiện nhất..

Jungkook nấc lên, rồi òa khóc nức nở. Nhìn thân dáng bé nhỏ đang run rẩy trước mặt, hắn không thể nào kìm lòng nổi. Hắn bước đến bên cạnh cậu, rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Jungkook không phản kháng, cậu thực sự rất rối bời..Hắn ôm cậu như thế, thật lâu, rồi chợt hắn cúi xuống tai cậu, thì thầm, đủ để hai người nghe thấy:

- Tạm biệt, Jungkook.

Hắn cảm nhận được thiên thần của hắn đang run rẩy trong vòng tay mình. Cậu nắm áo hắn, rồi nghẹn ngào:

- Tại sao..? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy...? Anh đối với tôi là cái gì đây..?

Hắn thực muốn nói hết ra, rằng hắn yêu cậu, yêu rất nhiều, yêu đến điên dại...Nhưng trong khoảnh khắc, hắn thấy phía sau góc tường có thấp thoáng bóng người, không khó để hắn nhận ra đó là gã khốn Min Yoongi. Hắn cười mỉa mai, hắn hiểu, tất cả chỉ là sự sắp đặt của gã. Sắp tới hắn không thể lưu lại nơi này nữa, vậy thì liệu hắn nói yêu Jungkook có khiến cậu vui được chút nào không...Còn gã, gã sẽ vì cái cớ đó mà làm gì Jungkook không biết, chi bằng, để gã đối xử tốt với chàng trai này một chút.

- Ngủ với tôi đi.

Hắn nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Jungkook giật mình thoát ra khỏi vòng tay hắn. Hắn nhìn cậu với vẻ mặt đượm buồn, hắn muốn có thể gần cậu lần cuối...

Jungkook rốt cuộc cũng không hề có phản ứng. Hắn thế là nhấc bổng Jungkook bằng sức lực còn lại của hắn, những vết thương vẫn còn đau nhức nhối, nhưng sự khát khao yêu thương và dục vọng đã khiến hắn quên cả đau đớn. Hắn bế cậu đến nhà kho thể dục, là nơi bắt đầu, cũng sẽ là nơi kết thúc. Jungkook nhìn thấy địa điểm thì lại hoảng sợ, nhưng hắn đã nhẹ nhàng trấn an:

- Làm nô lệ cho tôi lần cuối đi. Sau này sẽ không ai hành hạ cậu nữa.

Jungkook vẫn thế, im lặng không phản kháng. Hắn khóa cửa, rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống nền đất lạnh trơn. 5 ngày trước ở nơi đây cũng có hoàn cảnh tương tự, chỉ khác lúc đó là sự cưỡng ép đáng ghét, còn bây giờ là sự tự nguyện của cả hai...

Hắn nhẹ nhàng cởi áo Jungkook ra, nhưng tuyệt nhiên không vứt chiếc áo trên người mình. Hắn không muốn để Jungkook cảm thấy khó chịu vì cơ thể chằng chịt vết thương đó. Hắn hôn Jungkook, cái hôn nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay, sự phối hợp của cả hai khiến họ đạt được sự khoái cảm như nhau.Hắn di chuyển dần xuống cơ thể trắng ngần của cậu, ôn nhu rải đều những dấu hôn, Jungkook khẽ rên lên vì bị kích thích. Cậu thầm nghĩ trong lòng, hóa ra đây mới thực sự là cảm giác mà cậu đã thắc mắc khi xem cuộn GV hôm đó. Thực khác, nó hưng phấn hơn, thoải mái hơn rất nhiều..Thì ra, đây mới gọi là làm tình.

Hắn lần mò xuống thắt lưng cậu, vẫn dáng vẻ ôn nhu ấy vứt bỏ chiếc quần ấy qua một bên. Không hiểu sao, đã làm tình cùng nhau bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này Jungkook cảm thấy ngại ngùng hơn bao giờ hết, khuôn mặt cậu đỏ ửng lên, những tiếng thở dốc vang đều kích thích Taehyung đến tột độ. Hắn chưa bao giờ chán ghét cơ thể này. Hắn khao khát, và yêu thương nó..

- A..A...

Hắn cúi xuống lỗ huyệt nhỏ của Jungkook, rồi rê lưỡi xung quanh nó khiến dâm thủy tuôn ra. Mùi vị này vẫn không khác chút nào. Hắn hạnh phúc, rồi không ngừng thụt lưỡi vào lỗ huyệt đó, Jungkook chỉ có thể rên lên những tiếng dâm dục mà trước đây cậu đã từng rất xấu hổ. Còn bây giờ, sao cậu không chán ghét nó chút nào.

- AaA...

Hắn cho tay mình vào nơi đó để mở rộng cửa huyệt. Nơi đó của cậu vì bị hắn hành hạ thường xuyên nên đã không còn chặt như lúc ban đầu nữa. Hắn sỉ vả mình, chính hắn đã gây ra mọi tội lỗi này.

- Jungkook, tôi vào nhé?

Hắn cẩn thận hỏi cậu, khiến Jungkook có chút không quen. Bình thường hắn toàn không báo trước, ngang nhiên cắm vào trong cậu. Thấy vẻ ân cần này, Jungkook có chút ngại ngùng. Nhưng cậu cũng đã bị kích thích lắm rồi. Nơi đó quả là bức bối. Thật cảm giác cả hai tự nguyện sẽ tuyệt vời hơn khi bị cưỡng ép rất nhiều. Nghĩ rồi Jungkook khẽ gật đầu, đôi mắt lim dim chờ đợi sự khoái cảm.

- AA..A...Tae ...Taehyung..

- Cố một chút nào..tôi sẽ thật nhẹ..

Hắn cắm thứ đang cương cứng của mình vào trong cậu, nhưng lại cố gắng không để thú tính trỗi dậy mà làm đau Jungkook. Thì ra nhẹ nhàng không phải là không có cảm giác. Biết vậy trước đây, hắn đã không tàn bạo như vậy. Hắn đỡ Jungkook ngồi lên đùi mình để giúp cho chuyển động được thuận tiện hơn. Cứ mỗi cú thúc vào lại khiến cả hai rên lên đầy khoái cảm.Jungkook cũng không ngừng nhấp nhổm để âm hành hắn vào sâu khiến cậu có thể thoải mái.

- Jungkook..Jungkookie..

- taehyung..A..rất tuyệt....A..A..

Rồi cả hai lại tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn đầy ngọt ngào, xen lẫn những tiếng rên la đầy kích thích. Khoảnh khắc nụ hôn được dứt ra cũng là lúc cả hai cùng bắn, Jungkook đỏ mặt nhìn hắn đang cười dịu dàng. Hắn cẩn thận rút nó ra, lau hết vết tinh dịch dính khắp người cả hai, rồi mặc lại quần áo cho cậu. Hắn hôn vào cổ cậu một cái, rồi nói:

- Jungkookie, cảm ơn..Tạm biệt..

Jungkook thẫn thờ nhìn hắn một mình bước ra ngoài. Cảm giác hạnh phúc lại nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là sự hụt hẫng đến lạ kì. Cậu ôm ngực mình rồi khóc nấc lên, cậu chính là không hiểu, rốt cuộc cái cảm giác đối với Taehyung là gì...Kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi...

Hắn bước ra ngoài với thân hình đầy thương tích, sức lực của hắn đã dồn hết cho trận làm tình ban nãy. Có thể thấy được sự khoái cảm của Jungkook, hắn đã không còn gì hối hận, cậu đã có thể một lần làm người tình của hắn. Hắn chắc lưỡi tiếc rẻ, chỉ là sao nó lại ngắn quá..

Hắn liếc mắt về phía góc tường, hắn biết chắc gã khốn đó lại theo dõi hai người. Nhưng không sao, dù gì tất cả cũng đã kết thúc, Jungkook đã có thể thuộc về gã. Taehyung thầm nghĩ, nếu như hắn biến mất khỏi đây, có lẽ Min Yoongi cũng không còn lý do gì mà gây khó dễ cho Jungkook nữa.

Ngay sau ngày hôm đó, Kim Taehyung đã bị kỉ luật bằng cách đuổi học vĩnh viễn.

Rồi hắn biến mất như một cánh hoa bồ công anh trong gió, không ai biết hắn đã đi đâu.

Kim Taehyung hoàn toàn bị mất liên lạc.

_END CHAP 8_

_________________________________________

Lời của tác giả: Au đã suy nghĩ về việc rape tập thể, nhưng cuối cùng quyết định thôi vì sẽ không hợp với tình tiết của chap này cho lắm. Xl mn.

Vì không biết tốc độ ra chap sẽ như thế nào nên chap này tui cho dài thiệt dài nha =))) hí hí hí.

Đặc biệt, chap này viết trong hoàn cảnh hơi vội nên tự au đánh giá nó không được mượt, tình tiết có thể hơi nhanh và rời rạc. Pls forgive me T_T

Ah, give me a feedback :**

Lời của tui : Liền tù xì 2 chap nhé >< Với cả là đăng luôn nên không có tem =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro