chap 1 tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc thuyền sang trọng đang đi trên biển. Trên chiếc thuyền này đang diễn ra một hội nghị lớn, đa số khách trên đây đều là công tử đại gia nhưng tôi không phải là một trong số họ , tôi chỉ là thư ký mà thôi.

Chiếc thuyền đang đi trên biển. Trời bắt đầu lên gió những cơn mưa nhẹ rơi xuống dần hóa thành giông bão dữ dội . Mặt sóng cuộn trào mạnh , chiếc thuyền bắt đầu lắc lư mạnh kết quả tôi bị rơi xuống thuyền cùng mấy người khác . Nước biển lạnh lẽo cùng dòng chảy dữ dội kéo tôi ra thật xa, tôi cố gắng bơi vào bờ lúc ấy tôi cảm thấy mình sắp chết vậy . Trên tàu , tôi thấy anh ấy nhảy xuống đang bơi về phía tôi. Nhưng người anh ấy cứu không phải là tôi mà là người khác , người đó là người anh ấy yêu nhất. Anh ấy cứu người kia lên thuyền cứu hộ vội vàng hô hấp nhân tạo rồi anh nhìn về phía tôi bằng cặp mắt lạnh lùng ấy kiểu như muốn nói " chết đi" vậy. Và đó là những gì còn lại mà tôi thấy vì tôi không biết từ lúc nào chìm xuống biển nữa . Cơ thể tôi bắt đầu lạnh dần và cả trái tim tôi nữa . Bóng tối bao phủ trong đầu tôi giờ chỉ còn màng đêm .

" Lạnh quá ... Mình sẽ chết như thế này sao ?"
" Chết rồi cũng tốt, đời sau có lẽ tôi không muốn yêu một ai nữa đâu vì..... Nó rất đau"

Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi,lạnh lẽo vô cùng , bổng nhiên tôi nhìn thấy ánh sáng nhỏ bé dần xuất hiện trong đầu tôi . Một nam nhân tóc dài khoác trên mình một bộ y phục màu đỏ, xinh đẹp vô cùng , diễm lệ nói :

" Ngươi có muốn sống lại không"
Câu nói ấm áp của người đó vang vọng trọng đầu tôi. Tôi bất ngờ vì câu hỏi của người đó.

" Sống lại ư, có lẽ tôi muốn chết oắt cho xong"

" Hử, tại sao, ngươi có người yêu mà . Chẳng lẽ ngươi không muốn sống cạnh người đó sao "

" Sống chung ư " Tôi bật cười trả lời.
" Hắn vốn không yêu tôi, sống cùng hắn thì sao . Hiện tại tôi đã quá mệt mỏi rồi , hi vọng rồi lại thất vọng . 16 năm, 16 năm bên anh ta giờ tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc."

Nam nhân kia ngạc nhiên vì những điều cậu nói, nhưng sao đó bắt đầu cười nhẹ hàm ý sâu xa. Bắt đầu lại gần chạm nhẹ lên trán cậu và nói .

" Nhưng ta muốn ngươi sống lại , luôn tiện ta sẽ lấy luôn nước mắt của ngươi, ngươi sẽ lấy lại được nước mắt nếu như được hạnh phúc thật sự."

Tôi không muốn nhưng ý thức bắt đầu mờ dần , tôi không cảm giác được gì cả . Tôi cảm thấy thật buồn ngủ và cứ thế mà chìm dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam