chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua khe cửa phòng , chiếu vào khuôn mặt đang ngủ của Duệ minh. Mi mắt kẽ động, mọi thứ đều mờ nhạt trong mắt cậu . Cậu mệt mỏi ngồi dậy, cảm giác như mình đã ngủ rất lâu.

Cậu bắt đầu đứng dậy, loạn choạng bước đi . Đứng trước cái gương lớn thật lâu , tay kẽ run rẩy chạm vào cái gương " Đây là" trong gương là khuôn mặt trẻ trung khoảng 16 tuổi , mái tóc nâu óng ánh, cùng khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt màu hạt dẻ trong suốt tuyệt đẹp , đây đúng khuôn mặt của cậu khi còn trẻ, khác xa với khuôn mặt tiều tụy lúc trước rất nhiều.

" Đây là mình sao .... Mình trở lại rồi ư ?"
" Năm nay là .... năm 2009 , 16 năm trước "

Duệ minh bất ngờ khi thấy khuôn mặt còn trẻ của mình , vội vàng nhìn vào tấm lịch được đặt cạnh dường mình , ánh mắt ngạc nhiên của cậu dao động không thôi .

Mình đã về quá khứ và đây cũng là khoảng thời gian mà mình yêu anh ta nhất và cũng là lúc mọi đau khổ bắt đầu.

Năm đầu tiên của cấp 3 , cũng là lúc mình nhận rõ cảm xúc của mình với anh ấy . Nhưng vào đầu năm đó có người vừa chuyển trường đến anh ta đã cướp đi anh ấy, lời tỏ tình thất bại, điều này kiến cho mẹ tôi tức giận bỏ nhà rồi bị tại nạn qua đời và cứ thế xui xẻo luôn bám theo tôi mãi cho tôi chết đi. Lúc này tôi tự hỏi tại sao người kia muốn tôi sống lại , hắn ta muốn đùa giỡn với mình , muốn mình tuyệt vọng đau khổ hơn nữa hay là.... Dù sao đi nữa nếu đã sống lại thì hãy thử thay đổi mọi thứ , mình không muốn có mối quan hệ nào với anh ta cả mãi mãi

" Duệ minh dậy chưa xuống ăn cơm nè"

Trong lúc đang bối rối trong tâm trí một âm thanh vang lên giúp cậu trở về hiện thực, một giọng phụ nữ ngọt ngào đầy ấm áp . Sau khi nghe giọng nói đó cậu không nghĩ gì mà vội vàng xuống cầu thang . Một bóng hình quen thuộc không ai khác là mẹ cậu. Bàn hoàng , bở ngỡ,kinh ngạc , bối rối, sợ hãi mọi thứ đều cô đọng trong trái tim cậu. Từng nhịp từng hơi thở nặng nề .

" Mẹ "
Một âm thanh do dự cất lên.
" Dậy rồi à ,lại đây ăn cơm đi "
" Vâng ạ "

Cậu chậm rãi bước đi tới chiếc bàn và ngồi xuống nhẹ nhàng.

" Nè , con chưa hết bệnh à ?"
" Không ,con vẫn khỏe "
"Hừ ... Được rồi ăn cơm đi. Mẹ làm món cà ri con thích nè ."

Món cà ri nóng hổi thơm ngon bày trước mặt cậu, tay cậu khẽ rung cầm lấy chiếc muỗng múc cơm đang tỏ hơi nóng . Món cà ri thật ngon, nước đậm đà thịt mềm cùng hạt cơm trắng đây đúng là món của mẹ rồi.

" Ngon không ? "
" Vâng, rất ngon "

Sau khi nghe câu trả lời cùng với nụ cười nhẹ trên môi kia đã kiến cho người mẹ an tâm nói:

" Ăn xong rồi chuẩn bị đi học nha . Mẹ ra ngoài tiệm đây "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam