🌸Chương 114🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng trà, một đống ông cụ già sắp phát bệnh tim tới nơi. Vô thức che lồng ngực, ngón tay run rẩy nhìn Tống Sư Yểu.

Đây, đây, đây là gì thế?

/Yeah yeah yeah bắt đầu cạo lông cừu nào!/

/Ha ha ha ha ha tôi thích coi vặt lông cừu lắm, thú vị ghê!/

/Rút thẻ đã quá, rút rút rút!/

/Ha ha ha ha vừa nãy còn đoán là Tống Sư Yểu cố làm ra vẻ cao thâm, không thể xuất hiện trong không trung được, bây giờ bị vả mặt rồi chứ gì?/

/Được rồi, qua mục vả mặt thôi, mau rơi vào bẫy rập của nữ vương đi!/

"Tôi muốn, tôi muốn!" Cuối cùng, ông cụ Mẫn là người hoàn hồn lại trước, lập tức kích động thét lên. Ông ta không quan tâm những thứ khác, ông ta chỉ biết cô đã xuất hiện, thực sự xuất hiện trong không trung. Cô thần thông như vậy, bệnh di truyền của gia tộc bọn họ nhất định có thể sẽ giải quyết được!

"Được. Một tập 10 triệu, một tập mười tấm thẻ bài, có thể rút được cái gì, đều dựa vào sự may mắn của ông." Tống Sư Yểu nói.

Một đám lão già trừng to mắt, chỉ thấy gậy gỗ nhỏ của Tống Sư Yểu khẽ vung, lốc xoáy ánh sáng trắng cuộn lên, từng tấm thẻ bài màu trắng bay ra, dựng đứng trước mặt ông cụ Mẫn.

"Mời lật thẻ bài của ông."

A! Hoàn toàn giống với những gì bọn họ nghe nói, hóa ra không phải cao nhân cố ý ra vẻ, giả thần giả quỷ, mà là cô thần bí khó dò như vậy, không thể nắm bắt!

Ngón tay nhăn nheo của ông cụ Mẫn run rẩy, vươn tới tấm thẻ bài đầu tiên trong không trung. Thẻ bài lật lại, ánh sáng biến mất, lộ ra mặt bài trong suốt, bên trên mặt bài có hoa văn và con chữ thần bí.

Ông cụ căng thẳng nhìn Tống Sư Yểu, những ông cụ khác cũng không nhịn được nhìn Tống Sư Yểu với vẻ vừa căng thẳng vừa mong đợi.

Tống Sư Yểu: "Chúc mừng ông, rút được một bình 'phun bệnh dừng ngay lập tức'. Cho dù là bệnh tật gì, chỉ cần xịt một cái, bệnh tình sẽ không trở nặng thêm nữa."

"Ung thư cũng được sao?" Có một ông cụ vội vàng đặt câu hỏi.

"Bệnh tật gì cũng được cả."

Những người ở đây đều là người làm ăn, trong đầu lập tức xuất hiện vô số con đường làm ăn. Trước bệnh nan y, ai ai cũng bình đẳng như nhau cả, nhưng nếu như có bình thuốc thần kì này, phun một cái là người ung thư giai đoạn đầu có thể vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn đầu, cho dù không chữa được thì người này cũng có thể sống tiếp!

Quá thần kỳ, bọn họ bỗng chốc hiểu ra, tại sao Hải Văn Thao bỗng từ gần đất xa trời mà sống lại, chắc chắn là cái tên kia đã rút được thứ gì đó thần kỳ rồi!

Thẻ bài biến thành ánh sáng, dừng trên tay Mẫn Thành, biến thành một bình phun nhỏ tầm 10ml. Mẫn Thành cẩn thận trịnh trọng cất nó vào trong túi, nhìn sang tấm thẻ bài thứ hai. Tuy tấm thẻ bài thứ nhất rút được thứ rất tốt, nhưng ông ta rất muốn có được thứ có thể chữa trị được bệnh di truyền của gia tộc bọn họ.

Nhưng sự thần kỳ của tấm thẻ bài thứ nhất khiến ông ta càng mong chờ và căng thẳng không biết những tấm thẻ bài sau sẽ rút được thứ gì.

Tấm thẻ bài thứ hai lật lại, ánh sáng biến mất, lộ ra con bài trong suốt không tỳ vết. Mấy ông cụ mong đợi nhìn Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu: "Thật đáng tiếc, thẻ này là thẻ trống."

Các cụ già chưa bao giờ chơi cái trò rút thẻ này, cảm nhận được sự bi thương khi rút thẻ lại không rút được gì. Lúc tới tấm thẻ bài thứ ba, sự mong đợi và căng thẳng tăng lên không thể khống chế được nữa.

Tấm thẻ bài thứ ba, một con dao nhỏ bình thường xuất hiện.

Tấm thẻ bài thứ tư, một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ bài thứ năm, lại là một con dao nhỏ bình thường.

Tấm thẻ bài thứ sáu, là một viên Thanh Độc Đan.

Tấm thẻ bài thứ bảy...

"Chúc mừng ông, rút được một viên đan chữa trị. Sau khi sử dụng có thể chữa trị bộ phận bị thương tổn, mức độ chữa trị có thể đạt tới 50%"

Ánh sáng biến thành một viên đan dược màu trắng, Mẫn Thành lập tức nuốt lấy nó, sau đó ông ta cảm thấy viên đan dược này hình thành một dòng chảy ấm chảy xuống dưới, rất nhanh đôi chân không còn tri giác của ông ta lại cảm nhận được sự ấm áp.

Ông ta ngây dại, vội vàng kéo thảm lông trên đùi xuống, lộ ra đôi chân cho dù mặc quần cũng có thể nhìn ra được gầy tới mức nhìn như que củi. Đã tàn phế nhiều năm, cho dù mỗi ngày đều có người mát xa cẩn thận thì đôi chân này cũng đã khô héo giống như bộ xương khô rồi.

Nhưng bây giờ, mắt thường có thể thấy được đôi chân khủng bố này dường như đang dần dần trở nên đầy đặn hơn. Dù không đầy đặn nhiều lắm, nhưng kinh mạch khô héo cùng các mạch máu đã hoại tử gì đó dần dần khôi phục lại sức sống, phồng lên một lần nữa, cho nên có cảm giác hơi căng ra.

Mẫn Thành vươn tay ra sờ, sau đó hơi thở trở nên gấp gáp.

"Sao rồi lão Mẫn?"

"Có, có cảm giác rồi, có cảm giác rồi..." Đôi chân đã tàn phế bao nhiêu năm, không ngờ bây giờ lại có cảm giác, có cảm giác, thông thường có nghĩa rằng có thể đứng lên. Cho dù chỉ là 50%, có thuốc và phục hồi thêm vào, dần dần nhất định có thể đứng dậy.

Nhưng vì sao ông ta phải vất vả như vậy chứ? Ông ta có thể trực tiếp chữa khỏi đôi chân và đứng dậy qua việc rút thẻ mà. Tuy nguồn gốc chữa khỏi mà ông ta muốn nhất vẫn là bệnh di truyền của gia tộc bọn họ. Nhưng chuyện có thể đứng dậy cũng khiến ông ta vô cùng kích động, nếu như con trai cháu trai ông ta cũng có thể rút những thẻ này, đứng dậy được thì sao? Bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!

Cho nên chuyện có thể giải quyết bằng việc bỏ tiền ra rút thẻ, thì đừng có lãng phí thời gian và sức lực để làm!

Tất cả những người có tiền lấy được lợi ích từ trò rút thẻ bài này đều sẽ có suy nghĩ như vậy. Thời gian đi làm trị liệu, ông ta có thể rút được bao nhiêu tập thẻ bài chứ? Dù có rút không tốt thì cũng không phải không có gì, ít nhiều vẫn được mấy thẻ bài. Chuyện này không giống với đánh bạc, đánh không tốt sẽ lỗ tới mức không thu hồi vốn được nữa. Còn rút thẻ thì cho dù rút thế nào cũng không lỗ vốn.

Nhưng niềm vui của Mẫn Thành không duy trì được bao lâu, bởi vì ba tấm thẻ bài sau đó là một con dao nhỏ bình thường và hai tấm thẻ trống.

Cứ kết thúc như vậy ư? Không, không được, ít nhất cũng phải rút được thêm một tấm thẻ chữa trị nữa, chữa trị khỏi 50% còn lại cho đôi chân của tôi!

"Tôi có thể rút thêm một tập nữa không?" Ông cụ Mẫn khẩn cầu.

Tống Sư Yểu: "Đương nhiên là được."

Nhưng trong tập thứ hai không có đan chữa trị, cũng không có thuốc chữa được bệnh di truyền của nhà bọn họ.

"Tôi muốn rút thêm một tập nữa!"

"Xin hãy để tôi rút thêm một tập!"

"Tôi còn muốn rút thêm một tập..."

"..."

Lúc tới tập thứ ba, Tống Sư Yểu lại cho ông cụ Mẫn thêm đan chữa trị thứ hai, đôi chân của ông ta khôi phục hoàn toàn, thậm chí có thể run rẩy đứng dậy, còn lại cũng chỉ là ăn uống cho tốt để có da có thịt thôi.

Nhưng bản thân ông ta đứng được dậy rồi, thì vẫn còn muốn con trai ông ta cũng có thể đứng dậy, cũng càng muốn giải quyết được bệnh di truyền của gia tộc, nếu không thì vẫn là trị được ngọn không trị được gốc. Giờ ông ta đã bắt đầu nhìn thấy được tương lai huy hoàng sau khi gia tộc thoát khỏi được lời nguyền bệnh di truyền này rồi. Nghĩ như vậy, ông ta lại dâng lên khát vọng được sống thật lâu, muốn rút được thẻ thọ mệnh...

Lòng tham không những không dừng lại, mà còn như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, có được cái này, lại muốn có được cái khác.

"Thêm một tập nữa..."

"Thêm một tập nữa..."

Ông cụ Mẫn rút tới đỏ cả mắt, căn bản không hề dừng lại, tới tận khi bị các anh em khác đợi tới mất kiên nhẫn đỏ cả mắt đẩy ra. Tuy rằng đôi chân của ông ta đã được chữa khỏi, nhưng cuối cùng vẫn thiếu cơ thịt, đứng không vững, vẫn phải ngồi trên xe lăn. Người khác túm lấy tay cầm xe lăn của ông ta đẩy ra, ông ta chỉ có thể điên cuồng tức giận không làm được gì, mở mắt trừng trừng nhìn cơ hội rút thẻ bị cướp mất.

"Khốn nạn, để tôi rút, để tôi rút!"

...

Tiền trong ngân hàng chảy ra như nước, người sử dụng lại đều là người già trong nhà, đổ hết về cùng một tài khoản nước ngoài thần bí, thực sự quá kì lạ.

Con cháu lo lắng xảy ra chuyện gì, lập tức gọi cho các cụ, nhưng không ngờ rằng không phải bị tắt thì là không ai nghe máy.

Bọn họ đều biết các cụ tới phòng trà với bạn bè, vội vàng gọi điện cho quản lý phòng trà để hỏi. Quản lý vội vàng đi xem, nhìn thấy Tống Sư Yểu và thẻ bài thì hoang mang, đây là gì vậy?

Rồi lại nhìn thấy dáng vẻ cuồng nhiệt của các cụ, quản lý lập tức thấy phức tạp, sau khi đi ra thì nhỏ giọng cẩn thận nói: "Hình như có một kẻ lừa đảo đang giở mánh khóe với các cụ, nhìn thì hơi giống đánh bạc."

Cái gì?

Đám con cháu trong nhà đúng lúc đang chơi bài ở cách vách, vậy là liền gọi điện cho mấy đứa con cháu này, bảo bọn họ đi nhìn xem có chuyện gì.

Con cháu các nhà tức giận vô cùng, lại có người dám lừa tới tận nhà bọn họ à? Chán sống rồi hử! Đợi đó, giờ phải đi đánh cho tên đó tới mức ba mẹ cũng không nhận ra.

"Đợi đã, anh nói bọn họ đang chơi cái gì? Có phải đang rút thẻ không?" Lâm Úy Kỳ lại rất nhạy bén, hỏi rằng.

"Hình như nói là có bài." Lẽ nào là bài tarot à? Có vẻ không đúng lắm.

Lâm Úy Kỳ lập tức chảy ra khỏi phòng đánh bài, chạy về phía phòng trà. Anh ta còn chưa gặp mặt cảm ơn nữ thần nữa, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn gọi cô ở trong lòng nhưng không thấy cô xuất hiện. Lúc này biết được cô đang ở đây, đương nhiên phải lập tức đi gặp rồi! Đây là thần minh của anh ta đó!

Nội tâm Lâm Úy Kỳ rất kích động, sớm đã quên mất các anh em ở đằng sau, thế là cả đám người chạy về phía cửa phòng trà theo anh ta. Cửa vừa mở ra, tất cả đều thấy hồ thẻ và thẻ bài phát ra ánh sáng trắng trong không trung, còn có bóng dáng choàng áo choàng đen nhìn trông cao thâm khó dò, thần bí nguy hiểm.

...

...

???

Đây là cảnh tượng ảo diệu gì vậy? Có phải bọn họ đang nằm mơ không? Ảo giác à?

"Ranh con, mấy đứa đang làm gì vậy? Mau ra ngoài ngay!" Ông cụ bị ngắt đứt việc rút thẻ tức giận nói, bây giờ ông ta nhìn thấy cháu trai là cảm thấy chán ghét, rách việc, mau cút đi.

Lâm Úy Kỳ bị chen tới mức suýt chút nữa ngã sõng soài, lúc này mới phát hiện ra mình dẫn theo một đám người tới, lập tức hơi hoảng loạn nhìn Tống Sư Yểu: "Xin ngài hãy tha thứ cho tôi."

"Không sao, đây cũng là chuyện mà các anh hay nói, duyên phận ấy mà." Tống Sư Yểu dịu dàng nói, gậy gỗ nhỏ vung lên, ánh sáng trắng biến mất, mười tấm thẻ bài vốn đã bay ra còn chưa kịp lật lại đã biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất.

Ông cụ vừa tới lượt rút thẻ lập tức trừng to mắt: "Ơ..."

"Lần sau tôi lại nghe thấy lời kêu gọi của ông nữa thì ông hẵng mua thẻ bài vận mệnh của mình nhé."

Suýt chút nữa ông cụ đã rơi cả nước mắt.

"Nhưng ngày nào cũng nghe thấy nhiều lời khẩn cầu như vậy, sao có thể nghe thấy tôi nói chứ?" Ông ta nói đầy đáng thương.

Tống Sư Yểu hơi chần chờ, suy nghĩ rồi tự lẩm bẩm một mình: "Ông nói có lý, càng ngày càng nhiều người, giáng xuống khắp nơi cũng rất phiền phức."

"Ngài có bằng lòng vào nhà tôi ở không?" Tai ông cụ tốt, lập tức sáng mắt nói. Ông ta vẫn còn nhớ, lão già Hải Văn Thao kia từng nói muốn đợi cô xuất hiện rất khó, ông ta cũng có thể tưởng tượng được bắt đầu từ hôm nay bản thân sẽ bị giày vò như thế nào, cho nên nếu như có thể chuyển bị động thành chủ động thì tốt.

Những người khác lập tức nhìn sang với ánh mắt bà mẹ nhà ông xảo trá vừa thôi, sau đấy cũng ào ào lên tiếng mời. Nếu như cô thực sự có thể làm khách quý ở trong nhà, thì đương nhiên không thể nào tốt hơn được nữa. Không chỉ có thể mua càng nhiều thẻ bài bất cứ lúc nào, mà có thể nhân có hội xây dựng quan hệ tốt với cô. Rốt cuộc cô là thứ gì, là thần là ma hay là gì khác, những thẻ bài thần bí kia là thế nào? Bọn họ rất muốn biết.

Nhưng sinh vật thần bí khoác áo choàng đen lại chậm rãi nhìn sang Lâm Úy Kỳ.

Tín đồ đứng đầu trong lòng rục rịch nhưng lại không dám nói tiếng nào, lập tức kích động tới mức run rẩy cả người. Trời, trời ơi, nữ thần muốn vào nhà tôi ở ư? Thần để ý tới tôi rồi kìa!

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro