🌸Chương 115🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Úy Kỳ không hề dẫn Tống Sư Yểu về nhà họ Lâm mà mời cô tới biệt thự đắt tiền nhất dưới tên anh ta. Anh ta nói với Tống Sư Yểu đừng tới ngay vội, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho người dọn dẹp biệt thự tiêu độc tới mức không còn chút hạt bụi, không có mùi gì lạ với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng mới thấp thỏm đợi Tống Sư Yểu trong biệt thự.

Người có thực sự giáng xuống nơi đây không?

Tống Sư Yểu không khiến anh ta thất vọng, cô đã xuất hiện.

Lâm Úy Kỳ kích động vô cùng: "Ngài tới rồi, ngài xem nơi ở mà tôi đã chuẩn bị cho ngài đi ạ, ngài có nơi nào không thích không?"

Lâm Úy Kỳ chuẩn bị kỹ càng như vậy, đương nhiên là không có nơi nào không tốt cả.

"Được lắm." Tống Sư Yểu tùy ý đi lại trong phòng khách.

Lâm Úy Kỳ căng thẳng đi theo sau Tống Sư Yểu, không phải siết li quần của mình thì là xoắn xuýt hai tay. Trông cả người vô cùng kích động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Năng lượng trào ra từ cơ thể anh ta cuồn cuộn không ngừng. Sau khi điểm số đã đủ, Tống Sư Yểu tiêu tốn không ít điểm để tạo ra một hồ rút thẻ mới. Cô không cần điều tra tư liệu, cô có thể làm ra thẻ bài trung tâm thông qua nguyện vọng mãnh liệt trong nội tâm của một người. Vì vậy, việc cô phải làm tiếp theo chỉ là giở chút mánh khóe, quyết định cho người rút thẻ rút được những tấm bài gì là được.

Nhưng bây giờ ở trong hồ thẻ không sinh ra thẻ bài trung tâm khác của anh ta, vậy mà khát vọng trong nội tâm anh ta lại rất mãnh liệt, cảm xúc cực đoan đều sẽ bị coi là cảm xúc tiêu cực, bởi "cực đoan" vốn đã là tiêu cực rồi.

Tống Sư Yểu đoán được đại khái anh ta muốn điều gì.

"Anh muốn đi theo tôi à?" Tống Sư Yểu hỏi.

Lâm Úy Kỳ lập tức quỳ một gối xuống: "Xin hãy để tôi đi theo ngài, tôi bằng lòng bỏ ra tất thảy cho ngài."

"Cho dù tôi bảo anh bán linh hồn ư?"

"Nếu như ngài muốn, tôi có thể đưa. Nhưng tôi biết, ngài sẽ không như vậy." Lâm Úy Kỳ kích động nói: "Tôi không biết ngài là sinh vật gì, nhưng ngài chắc chắn không phải kẻ ác. Những thứ tôi rút được ra từ thẻ bài, giày siêu nhẹ, bùa hộ thân, Hồi Chân Đan, thậm chí là Hải Dục Sâm biến thành chó. Cuối cùng đều có tác dụng trong chuyện của Na Na. Tôi không nghĩ đây là trùng hợp, là ngài đang giúp đỡ tôi."

/Trời ơi, bị phát hiện rồi, Yểu Yểu của chúng tôi lương thiện như vậy đó!/

/Lâm Úy Kỳ cũng thông minh lắm, anh ta là người đầu tiên làm chuyện này, hy vọng anh ta có thể có được phần thưởng/

/Áo choàng đen như mực cũng không thể che được ánh sáng linh hồn của Tống Sư Yểu/

/Sắp sửa có tiểu đệ à?/

"Từ sau khi Na Na chết, mục tiêu duy nhất của cuộc đời tôi là bắt được hung thủ, đem hắn ra trước công lý, đã chuẩn bị sẽ mất cả một đời rồi. Vậy mà bây giờ mục tiêu đã hoàn thành trước thời hạn, thời gian còn lại của tôi, đương nhiên sẽ thuộc về ngài. Tôi muốn trở thành tín đồ của ngài, để ngài sai khiến."

Lâm Úy Kỳ vô cùng thành kính, anh ta không còn lưu luyến gì với những con người khác trong thế giới này nữa. Vốn dĩ nếu như Tống Sư Yểu không xuất hiện, có lẽ anh ta sẽ mê mang một thời gian, không biết phải sống cuộc đời tiếp theo như thế nào, người mình yêu đã chết rồi, nỗi hận chống đỡ anh ta mỗi ngày đã tiêu tan vì hung thủ bị bắt rồi.

Nhưng Tống Sư Yểu đã xuất hiện, thế giới của anh ta bỗng trở nên rực rỡ, có ý nghĩa mới.

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm Lâm Úy Kỳ.

Lâm Úy Kỳ căng thẳng tới mức trái tim đập điên cuồng, không biết nữ thần có thể nhìn trúng anh ta không.

"Tôi chấp nhận anh." Tống Sư Yểu nói.

Lâm Úy Kỳ lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng.

"Chức danh của tôi là chúa tể, chức danh của anh là tùy tùng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi che chở cho anh, anh cống hiến tất cả cho tôi, không được nghi ngờ, không được phản kháng, lời nói của tôi là chân lý, điều tôi nghĩ trong lòng, chính là thứ chỉ đường cho mũi kiếm của anh. Trong khế ước, kẻ phản bội sẽ phải chịu hình phạt mà sinh mạng không thể chịu đựng được."

Giọng nói đó vừa dịu dàng vừa thần bí, nhưng lời cô nói lại càng thêm uy nghiêm không thể xâm phạm. Dường như mỗi con chữ đều có sức mạnh mà người thường không thể nhìn thẳng. Lâm Úy Kỳ vô thức thấy hào hùng khôn cùng, cúi đầu thật sâu: "Vâng."

Ngay khi anh ta đồng ý, Lâm Úy Kỳ cảm thấy cơ thể của mình sinh ra một cảm giác kì diệu, mu bàn tay nóng lên. Anh ta cụp mắt xuống, nhìn mu bàn tay bên tay trái, xuất hiện một hình xăm màu vàng. Lưng bắt đầu ngứa, dường như đang có thứ gì đó muốn chui ra.

"Phập..." Thứ đằng sau lưng xông ra, đôi cánh chim màu đen sải rộng, Lâm Úy Kỳ trừng to mắt, bị đôi cánh của mình làm cho kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm. Anh anh anh anh anh ta biến thành thiên sứ ư? Không đúng, màu đen mà, chắc là ác ma? Cũng không sao cả!

Lâm Úy Kỳ cảm thấy bản thân đã khác, từ nay anh ta đã đi trên con đường thần bí, không hề biết trước. Nhưng nội tâm anh ta không hề sợ hãi, thậm chí còn tràn ngập mong chờ đối với tương lai. Anh ra cúi đầu, đôi cánh sau lưng cũng thuận theo mà rũ xuống, càng thêm cung kính thành kính.

/Đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh/

/Quả này phải cho full điểm, full điểm!!/

/Đậu má, so với bên Tống Sư Yểu, từ hành động tới kiểu cách của hai phán quan cách vách đều low chết đi được!/

/Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào/

/Tống Sư Yểu thực sự xứng đáng với chức danh 'chúa tể' này, chả trách trò chơi chúa tể nói cô ấy có tiềm chất của chúa sáng thế. Lúc hai người khác thăng cấp cũng không nói câu này, chắc chắn là vì quá low/

Khóe miệng Tống Sư Yểu cong lên.

Tiếp theo phải để cừu tự đi vào chuồng cừu rồi tự cạo lông thôi.

Cô không thể đơn thương độc mã được. Cứ khi có lời kêu gọi là sẽ giáng xuống cho rút thẻ, như vậy trông cô sẽ không có phẩm cách, mà muốn xây dựng mạng lưới thì quá chậm. Mặc dù hai phán quan kia cũng đang làm mạng lưới, mạng lưới tội ác mà bọn họ tổ chức cũng rất low, nhưng không thể không nói hiệu quả rất rõ ràng, mạng lưới tội ác càng lớn, cảm xúc tiêu cực mà bọn họ lấy được sẽ không chỉ còn là sự sợ hãi nữa.

Một người chỉ có thể trở thành tùy tùng của một chúa tể, cũng có nghĩa là, cho dù cơ thể và tâm lý của tùy tùng bên đó nghiêng về phía Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu cũng không thể có được năng lượng từ phía tùy tùng nghiêng về mình được, ngược lại cũng vậy.

Tùy tùng là pin trữ điện của chúa tể, pin trữ điện càng nhiều, đương nhiên sẽ càng có lợi đối với chúa tể, đồng thời cũng có thể ngăn chặn kẻ khác có được những pin này. Bởi vậy cũng cần phải xây dựng thế lực của mình, trong thế giới này, cô không chỉ đối đầu với phán quan, mà còn có chính phủ nhân loại và những thế lực mạnh mẽ khác muốn thử khống chế cô, hoặc muốn tiêu diệt dị loại là cô ngay từ lúc bắt đầu.

...

Hôm qua trong phòng trà cũng có không ít người biết chuyện Tống Sư Yểu đang ở chỗ Lâm Úy Kỳ. Bọn họ nghị luận sôi nổi, muốn qua tìm nhưng lại không dám tùy tiện tới tìm, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâm Úy Kỳ.

Bởi vì tối hôm qua Lâm Úy Kỳ đã nói cho Hải Dục Sâm biết chuyện trở thành tùy tùng của Tống Sư Yểu, cho nên từ sáng sớm anh ta đã chạy tới. Nhưng rồi Lâm Úy Kỳ lại không mở cửa cho anh ta, anh ta đợi một lúc mới nhìn thấy Lâm Úy Kỳ đi ra khỏi biệt thự.

"... Sao cậu lại ăn mặc như thế này?"

Lâm Úy Kỳ mặc bộ vest màu đen, tóc vuốt keo bóng loáng, nhưng nhìn trông không giống tinh anh thương giới gì đó, mà lại giống một quản gia tinh anh hơn.

Lâm Úy Kỳ làm bộ làm tịch, nở nụ cười thận trọng: "Tôi bây giờ, đã không còn là tôi trước đây nữa rồi, cậu Hải."

Hải Dục Sâm chỉ cảm thấy anh ta đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, bèn day huyệt thái dương: "Cậu đối xử như vậy với người anh em vì cậu mà chấp nhận khỏa thân, chấp nhận biến thành chó của cậu à?"

"Ha ha ha ha, nể tình cậu là anh em tốt của tôi, người nhà các cậu muốn rút thẻ thì tôi sẽ nói với chủ nhân của tôi, xem xem có thể chen hàng cho mọi người không." Biểu cảm làm ra vẻ của Lâm Úy Kỳ lập tức thay đổi, bật cười hì hì.

"Cậu còn chẳng biết gì về cô ta mà đã đi theo cô ta rồi. Lâm Úy Kỳ, gan cậu lớn thật đấy." Hải Dục Sâm nhìn dấu ấn trên mu bàn tay trái của anh ta, giọng điệu có thể nói là nghiêm khắc.

"Cuộc đời ngắn như vậy, tôi muốn làm chút chuyện không tầm thường, tôi muốn nhìn thấy sự vật phi phàm và thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại, chủ nhân của tôi có thể khiến tôi nhìn thấy được." Lâm Úy Kỳ nói mãi nói mãi, ánh mắt bỗng trở lên thâm trầm mà nguy hiểm: "A Sâm, thế giới này sắp thay đổi rồi, hãy chuẩn bị đi. Chuẩn bị nhiều tiền thêm, có thể rút được thêm một tấm thẻ thì rút."

Hải Dục Sâm chỉ cảm thấy da đầu bỗng tê dại, anh ta rất thông minh, sớm đã đoán được sự bình tĩnh của thế giới này có thể sẽ bị phá vỡ. Nhưng Lâm Úy Kỳ nói thẳng thắn chính xác ra như vậy làm anh ta cảm thấy khủng hoảng, cảm thấy tất cả quy tắc của thế giới này sắp sửa bị một thế lực hùng mạnh nghiền nát.

"Cậu nói vậy là sao?"

"Tôi không thể nói cho cậu được. Nếu không có chuyện gì thì cậu về đi, tôi còn có việc bận."

Tống Sư Yểu giao cho Lâm Úy Kỳ nhiệm vụ đầu tiên.

"Hãy lan truyền sức mạnh của tôi và thẻ bài. Nhưng không được làm quá lớn, kinh động tới quá nhiều người." Tống Sư Yểu nói.

Tuy không cần làm mấy chuyện thêm dầu vào lửa như thế này thì cũng có thể lan xa, nhưng tốc độ hơi chậm. Vẫn nên tác động thêm chút thì tốt hơn, sức mạnh của tín đồ không thể dùng vô ích được.

...

Tỉnh A.

Trong một phòng bao lớn, một đám phú nhị đại đang đánh bài với nhau, nhưng có thể cảm nhận được một người trong số đó là đỉnh cao nhất trong số bọn họ.

Anh ta kẹp điếu thuốc, khí chất lười biếng, đám phụ nữ muốn đi tới nhưng lại tự biết xấu hổ không dám lại gần.

"Cậu Nghiêm, anh đã nghe nói gì chưa?" Có người nói.

"Hử?" Người đàn ông tùy ý đáp một tiếng.

"Truyền ra trong giới bên thành phố B ấy, xuất hiện một cao nhân, có thể hồi sinh người chết."

"Ha? Sao có thể như vậy được? Cao nhân nào thế, nói ra nghe xem nào?"

"Chưa ai từng gặp cả, nhưng hai nhà họ Hải nhà họ Mẫn thành phố B đều tôn sùng cả, mấy người có ấn tượng với nhà họ Mẫn không? Những người có huyết thống trực hệ đều là người què, vậy mà bây giờ đều đứng lên được hết rồi!"

"Gì cơ? Thật hay giả vậy?" Người vốn chỉ coi là khoác lác lập tức kinh ngạc, bọn họ đều nghe nói cả nhà họ Mẫn đều bị què, còn có một số người xấu tính lôi bọn họ ra để cười nhạo.

Người đàn ông kia cũng hơi híp mắt lại nhìn sang.

"Trước đây tôi cũng không tin, nhưng mọi người nhìn ảnh này đi."

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại, người nhà họ Mẫn vừa xuống xe chuẩn bị vào khách sạn tham gia một bữa tiệc tối. Từ ông cụ tới cháu gái nhỏ tuổi nhất, không có ai là không đứng dậy đi lại, không có một ai ngồi xe lăn cả.

...

Tỉnh D.

Trong cuộc họp thương mại, một đám phú thương nói chuyện xen lẫn với ý thăm dò chuyện làm ăn, sau đấy lại khen ngợi lẫn nhau, rồi nói tới những chính sách mới và những chuyện trong giới.

"Mọi người nghe nói gì chưa? Cái vị cao nhân thần bí bên thành phố B đó?"

"Cao nhân thần bí gì?"

"Mọi người không biết à? Là cái người có thể khiến ông cụ nhà họ Hải gần đất xa trời hấp hối sắp chết sống lại đó!"

"Có chuyện này à?" Điều này lập tức đề cập tới vấn đề mà tất cả bọn họ đều để ý.

"Trong giới thành phố B đều đồn vậy, đang tranh nhanh gặp cao nhân kia đó. Nhà họ Hải, nhà họ Mẫn, nhà họ Lý... tất cả đều tôn sùng, hôm nào cũng cầm tiền xếp hàng mà chưa chắc đã gặp được... Người chết sống lại, trường thọ sống lâu, trị bệnh nan y..."

...

Tỉnh E.

"Mấy người nghe nói chưa?..."

....

Tỉnh F.

"Mấy người nghe nói chưa?..."

"Mấy người nhìn đi, đây là một viên đan thanh độc..."

...

Tỉnh G...

....

Trong xã hội thượng lưu ở các tỉnh trên toàn quốc, vô số người đều nghe nói có một cao nhân vừa xuất thế xuất hiện ở thành phố B. Tri thức huyền học uyên thâm, không gì không thể, bất cứ vấn đề khó khăn nào cũng có thể giải quyết. Hơn nữa sau khi nghe ngóng chuyện ở xã hội thượng lưu bên thành phố B, phát hiện ra hình như không phải là lừa đảo.

...

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro