🌸Chương 127🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên tú vô thức nâng cánh tay lên chắn trước mắt.

"Rầm!"

"A!" Người đàn ông kêu lên thảm thiết.

Ba người trong phòng khách sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy chạy tới xem xét.

"Sao vậy?!"

"Con trai"

"Viên Tú! Cái loại đáng bị băm vằm này, cô làm cái gì vậy!"

Viên Tú bỏ tay xuống nhìn bàn tay biến thành thép của mình, hô hấp cũng ngừng lại.

Chiếc thẻ bài đen như mang sức mạnh mà thuật của chiếc hộp Pandora được lật lại, để lộ ra những hoạ tiết tinh xảo đẹp đẽ và trong suốt trên thân thẻ bài...

"Xin chúc mừng, cô đã rút một thẻ bài SR có thể nâng cấp, nhận được cơ thể bằng sắt thép. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ có nắm đấm thép phá nát mọi chướng ngại vật và trở thành một anh hùng như gang thép." Giọng nói dịu dàng truyền tới từ dưới chiếc áo choàng đen mũ trùm.

Lúc cô giơ cánh tay lên, cánh tay đước bảo phủ bởi một lớp vỏ bằng thép, người đàn ông hung hăng đánh tới, cô hoàn toàn không có cảm giác gì cả, còn cánh tay mang đến cơn ác mộng cho cô đã bị gãy.

"Aaaa..." Người đàn ông vẫn còn đang thét lên vì đau đớn, lòng bàn tay của anh ta lắc qua lắc lại, không ngón tay nào là không bị nát bấy.

Ba mẹ chồng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết chắc chắn là lỗi của Viên Tú, tức giận đến mức cũng xông quá đánh cô, nhưng ngày giây tiếp theo đã đánh lên lớp sắt thép vô cùng cứng rắn, bộ xương già giòn hơn ông chồng kia nhiều, đồng loạt bị gãy xương.

Viên Tú hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới những người này, hai mắt cô ươn ướt, trái tim như được lấp đầy. Cô nhìn bà người đang gào thét đau đớn, lòng tràn đầy sức mạnh, bọn họ đã trở nên nhỏ bé, không còn đáng sợ chút nào nữa rồi.

"Cô sẽ có một nắm đấm sắt có thể phá vỡ mọi chướng ngại vật."

Chủ nhân, chủ nhân của tôi...

Viên Tú đi lướt qua bà người này, sải bước trở về phòng, lôi vali ra và bắt đầu thu dọn quần áo. Cô muốn rời khỏi đây, theo đuổi tín ngưỡng của mình, cô muốn hiến dâng tất cả cho chủ nhân, cô muốn đốt cháy phần còn lại của cuộc đời và linh hồn của mình cho chủ nhân.

"Viên Tú! Cô làm gì vậy?" Người chồng cố nhịn cơn đau, lửa giận bùng phát như núi lửa, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, giơ cánh tay kia ra muốn túm tóc của Viên Tú.

Viên Tú dùng tay đấm vào mặt anh ta, nắm đấm đó lập tức được phủ một lớp sắt, thậm chí còn phát ra tiếng xoảng khi đánh vào mặt, người đàn ông lập tức chảy máu mũi và ngã xuống đất, choáng váng.

"Mẹ điên rồi!" Nhìn thấy Viên Tú lại dám đánh bà, nhóc mập lập tức hét lớn: " Bà điên rồi, tôi phải gọi dì Tinh Tinh tới, tôi không muốn một người phụ nữ điên làm mẹ mình!"

Viên Tú đã từng không nỡ bỏ cậu con trai này, còn cái đều là cục thịt từ trên người mẹ sinh ra, đâu dễ dàng vứt bỏ như vậy, cho dù là hôm nay ở chỗ Tống Sư Yểu, cô vẫn cảm thấy thất vọng và đau lòng vì thái độ của nó.

Bây giờ thì khác rồi, cô đã thấy đổi từ trong ra ngoài, trong lòng cô chỉ có chủ nhân của mình, cô không cần đứa bé vô ơn này nữa.

Viên Tú lạnh lùng nhìn nó: "Vậy còn gửi tin nhắn cho cô ta đi, chúc mừng còn trước vì đã có mẹ mới."

Viên Tú kéo kéo vali rồi bỏ đi giữa những lời chửi thậm tệ của hai người già

Nhìn bóng lưng của mẹ, nhóc mập trở nên hơi mờ mịt, cảm giác hình như mình đã mất đi thứ gì đó, nhưng nó nhanh chóng bỏ qua một bên, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho dì Tinh Tinh. Nó thích dì Tinh Tinh, dì Tinh Tinh sẽ không ngăn cấm, luôn chiều theo nó, nó muốn gì sẽ cho thứ đó, luôn chiều theo nó, nó muốn gì sẽ cho thứ đó, luôn mang cho nó kém rất ngon, lại rất xinh đẹp nữa.

Nó muốn dì Tinh Tinh làm mẹ mình!

Viên Tú kéo vali, ba mẹ liên tục gọi điện thoại, nhưng cô không hề nghe máy.

Cô sải bước về phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Bầu trời đem đen tràn đầy ánh sáng, cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cô có một ngôi sao dẫn đường, chủ nhân của cô sẽ dẫn dắt cô.

...

Giang Bạch Kỳ nhìn Tống Sư Yểu, yết hầu vô thức chuyển động, tìm đập càng lúc càng nhanh, anh có chút lo lắng không biết tiếng tim đập có quá lớn không, liệu có bị cô nghe thấy không.

Sau đó, anh nắm chặt tay cô, cố gắng kiểm soát bản thân một lần nữa.

Giang Bạch Kỳ muốn giành lại quyền chủ động một lần nữa, trông như không hề bị cô làm phiền nói :"Chúng tôi đã nắm được phần lớn thông tin của cô rồi..."

"Ừ, từ hôm qua đến hôm nay, anh đã quan sát tôi ở cự ly gần lâu như vậy, chắc là rất hiểu rõ về tôi." Tống Sư Yểu cười hì hì ngắt lời anh, ánh mắt đầy gian xảo.

Mặt Giang Bạch Kỳ cứng đờ.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì tiếp khách không chu toàn. Chủ yếu là vì anh Giang trông có vẻ không hề có ý định nói chuyện với tôi, tôi cũng chỉ đành coi như không biết gì."

Cơ trên mặt Giang Bạch Kỳ hoàn toàn không có cảm giác gì nữa rồi.

Cô...vẫn luôn biết rằng mình ở trong biệt thự như này sao? Anh chợt nghĩ đến việc thỉnh thoảng lại sinh ra ảo giác Tống Sư Yểu dường như đang nhìn mình...Vậy là đó hoàn toàn không phải là ảo giác, Tống Sư Yểu đã nhìn thấy mình từ lâu rồi, cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.

Cô lại có thể nhìn thấy mình, vậy cũng tức là tối hôm qua cô cũng là cố ý, giả vờ không phòng bị, bị mình tập kích. Nhưng tại sao chứ? Chắc chắn lúc đó nếu mình không kịp thời dừng tay thì cô nhất định đã bị mình giết chết.

Cảm xúc không thể nói bằng lời trào lên, vị lão đại phòng số 0 mở miệng là nói muốn tiêu diệt người này xoá sổ người kia, ngón tay cứng ngắc co quắp lại, vành tai cũng đỏ bừng, cơ thể nóng lên.

Vậy là cô vẫn luôn xem trò cười của mình sao.

Sắc mặt Giang Bạch Kỳ có chút khó coi, khẽ hít sâu một hơi rồi tiếp tục bình tĩnh nói: " Cô nghĩ sao tôi lại phát hiện ra cô là Tống Sư Yểu? Thẩm Dương và Tô Điềm Điềm ngông nghênh thực hiện hành vi bạo lực học đường tại trường học mà người vốn dĩ có thành tích rất tốt, rất chịu thương chịu khó, gần như cực lực muốn đỗ đại học để thay đổi vận mệnh của mình như cô lại đột nhiên thôi học khi cách kỳ thi đại học chỉ còn vài ngày, tự nhiên biến mất. Không lâu sau, thành phố B liền xuất hiện một vị cao nhân thần bí. Mà trước khi xảy ra tất cả mọi chuyện, camera an ninh hiển thị mấy người từng cùng nhau ra ngoài."

" Tôi đoán mấy người đang thu thập thứ gì đó, có lẽ thứ này khiến mấy người trở nên mạnh mẽ hơn, là cảm xúc tiêu cực đúng không? Bọn họ tạo ra nỗi sợ hãi, còn cô thì tạo ra lòng tham. Bây giờ cô còn nâng cấp thẻ bài của mình, tôi đoán tiêu chuẩn để được rút thẻ bài cao cấp là mức độ tín ngưỡng trong lòng người rút thẻ bài với cô, cô muốn chế tạo ra một đội quân điên cuồng coi cô là trung tâm."

Giang Bạch Kỳ nói, ánh mắt dần có cảm giác áp chế, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Sư Yểu, giống như đang nói rằng trong mắt tôi cô không có chỗ nào để lánh thân đâu. Nếu là người bình thường thì đã bị anh dọa sợ từ lâu rồi.

Nhưng mà, Tống Sư Yểu chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: "Anh thông minh quá, trí tuệ rất gợi cảm."

"..."

Bàn tay càng nắm chặt hơn, Giang Bạch Kỳ cố gắng hết sức để ổn định trạng thái mà khó khăn lắm anh mới giữ được: " Đừng cố mê hoặc tôi, không có ích gì đâu. Chúng tôi đã nắm được điểm yếu của cô roiif, cũng nắm được danh sách tất cả khách hàng của cô. Nhưng cô lương thiện hơn bọn họ một chút, cho nên chỉ cần cô phối hợp với Chính phủ thì cô sẽ không bị nổ đến mức chết không toàn thây như hai kẻ kia."

"Chỉ vì tôi quá lương thiện thôi sao? Hoá ra ủy ban loại bỏ mầm họa quốc gia lại nhân tính hoá như vậy à." Tống Sư Yểu nâng cằm nhìn anh, ngô nghê cười hỏi.

Đương nhiên là không phải, nếu như người khác có năng lực này, cho dù là thiện hay ác, thất phu vô tội hoài bích có tội, bản thân sự tồn tại của nó đã là một sai lầm, ở phòng số 0 đều bị đánh chết.

Nhưng...
Giang Bạch Kỳ kiềm chế không còn tác dụng, vậy là phải dời mắt tránh khỏi đôi mắt của cô, con ngươi khẽ động. Ở tình huống kiểu này, người nào dời mắt trước là người đó thua.

/Aaaaaaaaa/

/Cảm giác tràn đầy bong bóng màu hồng này!! Tôi đang xem một bộ phim thần tượng sao?!/

/Ha ha ha ha ha ha, Yểu Yểu kiềm chế một chút đi nào, Kỳ Kỳ sắp nổ tung rồi kia kìa/

/Đẩy thuyền đẩy thuyền!/

Tống Sư Yểu hai má ửng đỏ, trong mắt mang theo ý cười xấu hổ, nhìn thẳng vào anh: "Tuy rằng tôi không đồng ý cho lắn, nhưng nếu như anh Giang muốn thì cũng được thôi. Nhưng mà không phải là tôi phối hợp với Chính phủ, mà là Chính phủ phối hợp với tôi. Cả anh, rồi cả Tổng thống nữa, tất cả đều trở thành tùy tùng của tôi đi."

Dùng biểu cảm thiếu nữ nhất nói lời bá đạo nhất.

Giang Bạch Kỳ sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Cô quên cái kết của Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm rồi à."

Tống Sư Yểu mỉm cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Anh chắc chắn bọn họ đã chết thật rồi ư?"

...

Trong thế giới thực.

Lương Kiều hạ quyết tâm, quay lại nhìn nhân viên đang đợi anh ta ra lệnh: "Thẩm Phương, Tô Điềm Điềm, vào lại thế giới thực tế ảo. Cứ nói là hai người đã tạo ra thứ cứu mạng gì đó có thể đánh lừa hệ thống thế giới thực tế ảo. Hai người không hề bị Giang Bạch Kỳ giết chết."

Đường Sơn lập tức cau mày nói: "Làm vậy là đang lừa gạt công chúng..."

"Vậy thì đã sao? Mấy người muốn thất nghiệp tập thể à?" Lương Kiều nghiến răng nghiến lợi nói. Anh ta tuyệt đối không cam tâm kết thúc tập này bằng một tư thái lố bịch như vậy. Kỳ công chuẩn bị kịch bản cho phán quan, cuối cùng lại bị NPC giải quyết gọn ghẽ! Nói ra là sẽ khiến người ta cười rụng răng, sẽ trở thành vết nhơ của anh ta. Dù sao thì những người đứng sau vụ án của Tống Sư Yểu cũng muốn nhìn thấy cô gục ngã, muốn anh ta dạy cho cô một bài học, anh ta làm gì thì cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ của họ thôi.

Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm vô cùng vui mừng, họ không ngờ rằng mình có thể "thêm một mạng", vậy là lập tức vào khoang thực tế ảo.

Lương Kiều trong lòng đã quyết, những người khác cũng không muốn thất nghiệp, chỉ có thể làm theo lời của Lương Kiều. Trò chơi chúa tể đó nhóm của họ thiết kế cho phép mấy phán quan này được lợi dụng sơ hở. Với tư cách là chúa tể, họ có thế tạo ra bất cứ thứ gì, thêm cho mình một cơ hội sống lại thì có vấn đề gì chứ?

Khán giả chỉ có thể nhìn thấy những gì họ cho nhìn thấy, bây giờ họ cũng mờ mịt, cho dù có nghi hoặc cũng không tìm được bằng chứng, quyền giải thích cuối cùng nằm trong tay ekip chương trình.

Chuyên gia xây dựng mô hình dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng lại cho họ.

Vì vậy, không lâu sau phòng livestream của hai phán quan lại xuất hiện lần nữa.

...

Sắc mặt Giang Bạch Kỳ khẽ thay đổi, nhìn Tống Sư Yểu. Ý gì vậy? Lẽ nào họ chưa chết sao?

Tống Sư Yểu cụp mắt xuống để che đi sự chế nhạo đang loé trong mắt mình. Chắc chắn là chết rồi, nhưng người ta có thể "sống lại" mà.

Ekip chương trình không biết xấu hổ kia sẽ không bỏ qua bất kỳ sơ hở có thể lợi dụng nào. Cô vẫn chưa trở lại thế giới thực, điều này chứng tỏ họ không hề có ý định bỏ thời gian còn lại của tập này.

Vì vậy, Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm chắc chắn sẽ quay trở lại để tiếp tục trò chơi.

"Anh Giang đã có bạn gái chưa?" Tống Sư Yểu nhìn Giang Bạch Kỳ đang cúi đầu bấm điện thoại, đột nhiên hỏi.

Giang Bạch Kỳ đang bận gửi tin nhắn, nghe thấy vậy vô thức trả lời: "Không có." Bạn gái là gì, có thể ăn được không?

"Vậy anh có muốn hẹn hò với tôi không?"

Điện thoại của Giang Bạch Kỳ trượt khỏi tay rồi rơi xuống đất.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro