🌸Chương 126🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban an ninh phụ trách giải quyết tai họa ngầm quốc gia, phòng số 0.

Lâm Úy Kỳ giật thót, thoáng cái trong đầu chỉ còn một ý tưởng. Đậu má? Quốc gia có ngành này thật à?

Sự tồn tại của phòng số 0 vẫn luôn là một truyền thuyết, chưa có ai từng gặp người phòng số 0 cả, nhưng truyền thuyết về nó vẫn luôn tồn tại. Vậy nên trong rất nhiều phim bom tấn đều sẽ xuất hiện bóng dáng phòng số 0. Tất cả không ngoại lệ đều được đắp nặn cực kỳ cao lớn, thần bí lại trâu bò.

Khác với thực tế ở chỗ, phòng số 0 ngoài đời không nhiều nhân viên như thế, chỉ có một mình Giang Bạch Kỳ và một nhân viên không tính là chính thức làm chân sai vặt cho anh mà thôi.

Lâm Úy Kỳ không thể nghi ngờ thân phận Giang Bạch Kỳ có phải thật hay không, chưa nói tới giấy chứng nhận kia, chỉ riêng ánh mắt của Giang Bạch Kỳ thôi cũng mang lại cho người ta cảm giác rất phù hợp với phòng số 0 trong truyền thuyết kia rồi.

... Là kiểu ban ngành chỉ nhìn đại cục, sẵn sàng vì nhiều người hơn mà không chút do dự hi sinh phần nhỏ người vô tội.

Lúc này, Tư Kiều đi ra.

"Sao thế?"

Lâm Úy Kỳ dè chừng đáp: "Người của phòng số 0, Ban an ninh phụ trách giải quyết tai họa ngầm quốc gia."

Phòng số 0 gì thế? Tư Kiều nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn hiểu được ánh mắt Lâm Úy Kỳ. Cô ấy vội xoay người đi báo cho Tống Sư Yểu.

Mà Lâm Úy Kỳ cũng chỉ có thể dẫn Giang Bạch Kỳ chậm bước theo sau.

Phòng số 0 cơ bản không khác Chính phủ là bao. Nói cách khác, bọn họ đã khiến Chính phủ chú ý rồi phải không? Bọn họ sẽ thế nào đây?

Đáy lòng Lâm Úy Kỳ hơi bất an, Giang Bạch Kỳ đem tới cho anh ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Mà lúc này Tư Kiều đã nhanh chân chạy tới cạnh Tống Sư Yểu báo cáo thân phận người trong phòng khách với cô.

/Ban an ninh phụ trách giải quyết tai họa ngầm quốc gia? Nghe trâu bò ghê chứ?/

/Hú hú hú, tôi có một suy đoán, liệu trận nổ vừa rồi bên phán quan có phải do ban ngành này làm ra không?/

/Khả năng rất cao đấy! Thế nên bây giờ đến phiên Tống Sư Yểu rồi sao?/

/Nếu vậy thật thì tôi phục luôn rồi! Chính phủ này thật sự quá trâu bò!/

/Không biết Tống Sư Yểu có bị xử bay luôn không?/

Quả bóng Bạch Cường thấy Giang Bạch Kỳ lập tức kêu ầm lên: "Chắc chắn là anh ta, tôi còn nhớ quần áo anh ta. Chính là anh ta! Ông đây không nói sai mà ưm ưm ưm..."

"Ngu xuẩn câm mồm ngay!" Tư Kiều nhét giẻ lau vào miệng anh ta, tiện chân đá văng anh ta ra ngoài.

Giang Bạch Kỳ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng không ai biết trái tim anh đang bồn chồn, trong mắt phản chiếu hình ảnh cô gái thần bí ngồi trước bàn ăn. Không biết cô ta có nhận ra mình chính là sát thủ suýt giết chết cô ta tối qua không. Chắc không đâu, mình đã thay đổi quần áo tối qua rồi, cô ta không thể nhớ được mình.

Không ai có thể nhớ kỹ mặt mình cả.

Tống Sư Yểu nhìn về phía Tư Kiều và Lâm Úy Kỳ: "Hai người ra ngoài đi."

Hai người kia đều lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn cung kính đi ra khỏi biệt thự, còn tiện thể tha quả bóng Bạch Cường ra ngoài.

Thoáng cái, trong biệt thự chỉ còn Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ.

Giang Bạch Kỳ thấy trước mặt Tống Sư Yểu còn dư nửa bát cơm, đồ ăn cũng như chưa đụng đũa chút nào, đáy lòng chợt thấy hối hận, anh nên chờ thêm một lát hẵng vào...

Nhưng cũng vào tới nơi rồi, anh cũng chỉ có thể bày ra thái độ giải quyết việc chung, lại đưa giấy chứng nhận ra: "Tôi là Giang Bạch Kỳ, người phụ trách phòng số 0."

/?/

/Cái đù?/

/Kỳ Kỳ kìaaaaa!/

/Aaaaaaaaa!

/Fans CP ném bát chạy tới đây.../

/Má nhà nó, là Giang Bạch Kỳ... thế nên phán quan bị Giang Bạch Kỳ xử đẹp rồi à?/

Quả nhiên là Giang Bạch Kỳ!

Lương Kiều hận nghiến răng nghiến lợi, đúng là âm hồn không tan, khốn nạn! Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm cũng sôi máu. Đều tại NPC chết tiệt này, phá hoại tiền đồ của bọn họ!

Chiếc mũ trùm kia thật vướng víu, bóng mũ bao phủ hết gương mặt, có lẽ cũng một phần do cô ta bổ sung ma pháp chứ không sao lại che kín mít như vậy được.

Giang Bạch Kỳ vừa thầm than trong lòng vừa duy trì vẻ ngoài lạnh lùng: "Tôi đến là vì..."

"Anh muốn giết tôi sao?" Tống Sư Yểu hỏi, giọng nói khác hẳn khi nói chuyện với người khác.

Cô nói xong còn vươn tay đẩy mũ trùm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp thuần khiết, đôi mắt đen láy trong veo đẹp đến nao lòng đang nhút nhát nhìn anh với vẻ sợ hãi, tựa như một con mèo nhỏ run rẩy.

Giang Bạch Kỳ im bặt, toàn thân cứng đờ. Cô... cô ta nhớ mình sao?

"... Không muốn giết cô." Giang Bạch Kỳ cứng đờ rụt tay lại.

"Thật chứ?" Tống Sư Yểu liếc mắt nhìn con dao nhỏ anh đánh rơi trong phòng tối qua được cô đặt cạnh bàn. Con dao này hôm qua suýt thì chọc thủng cổ của cô đấy.

... Cô ta thật sự nhớ rõ. Chết tiệt, mình lại còn lộ ra vẻ ngu ngốc này...

Tống Sư Yểu nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh như ẩn chứa nước mắt, trong tủi thân vô cùng. Giang Bạch Kỳ cảm thấy trái tim như bị người đánh trúng, đầu óc vốn trật tự rõ ràng cũng trở nên chậm chạp.

Anh siết chặt nắm tay, lệnh cho bản thân tỉnh táo lại, đừng để mình bị mê hoặc. Người phụ nữ này cũng không phải người lương thiện gì, cô vẫn luôn đan một tấm lưới mang tên 'lòng tham', dẫn đường cho núi lửa phun trào. Nhìn qua thì tổ chức của hai kẻ ở thành phố C lớn hơn cô, cấp dưới cũng nhiều hơn cô nhưng toàn bộ đều là một đám ô hợp tụ lại với nhau cả. Hai kẻ kia chỉ số thông minh không cao lắm, muốn diệt cũng dễ dàng. Nhưng người đối diện thì khác. Cô sẽ mang tới tai nạn rất lớn cho thế giới này.

Plan A và Plan B đều đã thất bại. Vậy kế hoạch lần này chuẩn bị nhất định phải thành công.

Tống Sư Yểu phải dùng sức cấu đùi mình mới có thể khiến mình đừng cười thành tiếng. Ôi, A Kỳ nỗ lực khắc chế bản thân thế này đáng yêu quá đi mất. Cứ như một con chó con buồn ngủ lắm rồi còn cố gắng duy trì tỉnh táo vậy. Dáng vẻ nỗ lực này vừa đáng thương lại đáng yêu nha.

Giang Bạch Kỳ không thấy ánh mắt của cô, nhìn sang hướng khác, mở máy tính cầm tay mang theo ra, đẩy thẳng đến trước mặt Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu không hiểu ra sao.

Chỉ thấy trên màn hình máy tính chính là hình ảnh một nhà xưởng ở ngoại thành bị tên lửa san thành đất bằng trong nháy mắt, chỉ còn dư lại một đám khói hình nấm cao ngất trong mây. Từ góc độ này nhìn tới thì có thể thấy rõ cả dòng khí nóng nổ tung bốn phía, chấn động đáng sợ vô cùng. Nếu bên trong có người thì đảm bảo đều sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.

Mà trong thời gian ngắn Tống Sư Yểu vẫn không hiểu Giang Bạch Kỳ cho mình xem cái gì.

Giang Bạch Kỳ: "Hai người bạn học kia của cô, Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm cùng với toàn bộ cấp dưới thân tín của bọn họ đều đã bị tiêu diệt, các thành viên khác của tổ chức cũng bị bắt cả rồi."

Những tùy tùng này hoặc là bị ép buộc, hoặc là tự nguyện, hoặc là bị kéo vào vũng bùn rồi cứ để bản thân nước chảy bèo trôi. Tối hôm nay ở trong nhà xưởng ấy, bọn họ như con gà con chật vật trốn thoát nhưng cuối cùng không thể nào thoát ra được lướt sắt. Dù sao thứ bọn họ có được nhiều lắm cũng chỉ là chút năng lực đặc biệt thôi, vẫn chưa mạnh mẽ đến mức cả người biến thành tường đồng vách sắt, có thể chống lại được sức mạnh của khoa học kỹ thuật.

Hả?

Hả hả hả?

Lần này đến phiên Tống Sư Yểu trừng lớn hai mắt nhìn Giang Bạch Kỳ.

Anh nổ chết hai phán quan của chương trình phán xét rồi á? Không, nghe có vẻ không chỉ thế đâu. Rõ ràng là bưng cả ổ nhà người ta luôn.

/Đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh!/

/Quỳ anh luôn. Tuy không thể nào nhớ nổi mặt của Giang Bạch Kỳ nhưng mị có thể cảm nhận được sức hút của kẻ mạnh. Quá đẹp trai!/

/Giang Bạch Kỳ tập này ngầu quá đi người ta ướt rồi!/

/Vãi?? Vị bên trên tự mình chạy vào lồng gà đi OK?/

/Aaaaa không cho phép có ý nghĩ dâm tà với Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ là của Yểu Yểu!/

/Chờ đã, hai NPC phán quan đã chết rồi mà tập này vẫn còn tiếp tục à?/

"Mấy người ỷ vào năng lực đặc thù, cho rằng bản thân có thể một tay che trời. Nhưng đáng tiếc, mấy người đã đánh giá cao bản thân quá rồi. Không ai có thể thoát khỏi ánh mắt của phòng số 0, mọi chuyện mấy người làm đều bị chúng tôi biết cả rồi."

Giang Bạch Kỳ thấy Tống Sư Yểu như bị dọa, rõ ràng biết rất có thể cô chỉ giả vờ thôi, mà vốn dĩ anh cho cô xem thứ này cũng là để cô biết mà sợ. Nhưng không hiểu sao vẫn phản xạ nói ra: "Cô khác với bọn họ, chúng tôi sẽ không giết cô."

"Tôi khác bọn họ chỗ nào?"

"Sức uy hiếp của cô không lớn bằng bọn họ." Điêu! Rõ ràng người phụ nữ này mới là kẻ nguy hiểm nhất.

Tống Sư Yểu cười híp mắt, thần thái chợt thay đổi trong nháy mắt, tựa như từ một con mèo nhỏ vô tội biến thành hồ ly gian xảo, cô hơi nghiêng người ra phía trước, chống cằm lên mu bàn tay nhìn anh: "Vậy sao?"

Thoáng cái toàn thân Giang Bạch Kỳ đã vang lên hồi chuông cảnh báo, cảm giác nguy hiểm phả thẳng vào mặt. Nguy hiểm này không phải là cảm giác khi mạng sống bị uy hiếp mà là cảm giác xâm lược, tựa như cô muốn chiếm linh hồn của anh cho riêng mình.

"Nhưng tôi nguy hiểm lắm đấy, anh Giang à."

...

Viên Tú vẫn luôn đứng ngây ngốc ở bên ngoài rất lâu, điện thoại của chồng tới tấp gọi đến nhưng cô ấy không nhận máy.

Trong mắt Viên Tú tràn đầy mê mang, nhưng cơ thể lại vì sự phấn khởi phát ra từ sâu trong linh hồn mà nóng bỏng không thôi, thậm chí đứng giữa gió lạnh cũng không cảm thấy lạnh, ngồi trên băng ghế dài ven đường không động đậy.

Một chiếc xe hối hả lao nhanh dưới màn đêm, dừng lại ven đường. Cửa xe mở ra, chồng Viên Tú hai mắt đầy lửa giận đi xuống, nhưng mở miệng lại là những lời lo lắng: "Bà xã, em sao thế? Sao anh gọi mà em không nghe máy? Có biết anh lo cho em lắm không?"

"Chị dâu, anh đã bận thế rồi thì chị cũng phải thông cảm cho anh chứ..." Người bạn sau lưng chồng lại bắt đầu mấy câu khuyên răn quen thuộc, trách cứ cô gái không hiểu chuyện trước mặt.

Viên Tú bị chồng cứng rắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh nhét vào trong xe. Cô ấy biết, chờ về đến nhà người này sẽ xé rách vẻ mặt dịu dàng hòa nhã trước người ngoài, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ấy, tùy ý phát tiết.

Nhưng giờ phút này, trong lòng cô không sợ chút nào.

Cô vừa nhớ tới bóng dáng màu đen kia là an tâm vô cùng, trong thời điểm con người tuyệt vọng, tín ngưỡng chính là cọng rơm cứu mạng. Cô may mắn hơn nhiều tín đồ khác nhiều, bởi vì cô tận mắt thấy được sự tồn tại của chủ nhân, nhận ơn huệ của ngài ấy, biết rõ ngài ấy không phải hư ảo.

Xe dừng lại dưới lầu.

"Chị dâu, anh, hai người có chuyện thì từ từ nói với nhau, vợ chồng với nhau có gì mà không nói rõ ràng được cơ chứ?"

"Rồi rồi, hôm nay cảm ơn cậu, cậu mau về đi."

"Được rồi."

Xe ô tô đi rồi, Viên Tú theo chồng đi vào thang máy.

"Có phải sau khi anh và Giai Giai đi em cũng rút thẻ ở chỗ chúa tể không?" Chồng Viên Tú ra vẻ bình tĩnh hỏi.

Viên Tú gật đầu: "Vâng."

"Rút năm bộ thẻ à?" Tiền trong thẻ anh ta thiếu mất 50 triệu, toàn bộ đều đổ vào tài khoản của chúa tể. Mà sau khi cẩn thận truy tìm mới phát hiện tài khoản kia là tài khoản trống, không ai biết tiền đi đâu cả.

"Đúng."

"Tốt lắm, có rút được cái gì tốt không?"

"Có."

"Thế thì tốt rồi." Anh ta lộ ra một nụ cười. Hôm nay anh ta không lấy được thứ gì tốt cả. Tuy Viên Tú tự tiện động vào tiền của anh ta làm anh ta rất khó chịu, nhưng nghĩ đến thứ tốt này có thể lập tức kiếm lại tiền sau đó thì cũng không so đo chút chuyện này.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể bỏ qua sự khó chịu khi Viên Tú động tiền của anh ta thôi, chứ chuyện Viên Tú tự tiện làm chủ, không hỏi ý kiến anh ta thì vẫn phải tính sổ.

Bóng tối ngoài hàng hiên hắt lên gương mặt của chồng Viên Tú, cảm giác khủng bố trở nên dày đặc, cánh cửa trước mắt làm Viên Tú phản xạ có điều kiện trở nên sợ hãi.

Cửa vừa mở ra, hai người bước vào huyền quan đã thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên sô pha xem tivi khó chịu lườm qua, thoạt nhìn có vẻ không vui vì tối nay Viên Tú không về nấu cơm tối hầu hạ bọn họ. Con trai mập mạp của Viên Tú thì đang vui sướng ngất trời mà ăn kẹo. Cô vừa nhìn là biết, chắc chắn người phụ nữ kia lại nhân cơ hội đến nấu cơm chiều mà lấy lòng bọn họ.

Ả kia là mối tình đầu của chồng cô, trơ trẽn vô cùng, dáng vẻ muốn soán vị lồ lộ ra, hoàn toàn không che giấu. Ả thường xuyên thừa dịp Viên Tú không ở nhà để chạy đến lấy lòng đám người này. Thật ra Viên Tú còn rất hi vọng ả ta soán vị thành công mà đợi mãi chẳng được, ả ta cũng vô dụng quá đấy.

Cánh cửa từ từ đóng lại, ánh đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang bị ngăn lại sau cửa, trái tim Viên Tú bắt đầu trở nên dồn dập. Người đàn ông đi trước chợt bùng nổ, xoay người giơ cao cánh tay, hung hăng tát về phía cô.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro