🌸Chương 143🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới quyền hạn của Quốc vương, lớp làm mờ dễ dàng bị xoá bỏ.

Cảnh tượng bên dưới là hai người ôm nhau nằm ngủ. Họ như một cặp song sinh không thể chia lìa, ôm chặt lấy nhau, tràn đầy tình yêu, quyến luyến và chiếm hữu. Kích hoạt hệ thống làm mờ chắc là vì cơ thể của họ đều trần truồng, cảnh tượng và bầu không khí đều không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi.

Giang Bạch Kỳ ôm chầm Tống Sư Yểu, môi đặt trên trán cô, ngón tay thưởng thức mái tóc dài của cô trong vô thức. Tống Sư Yểu nhắm mắt gối đầu lên cánh tay anh, hơi thở đều đều, trông có vẻ ngủ rất yên tâm dễ chịu.

Bỗng nhiên, dường như cảm nhận được điều gì đó, mi mắt Giang Bạch Kỳ nhúc nhích rồi chậm rãi mở đôi mắt màu xám, thoáng quay đầu nhìn lại đây, đối diện với đôi mắt màu bạc trong thế giới hiện thực.

Bỗng chốc, dường như cả thế giới đều dừng lại. Giang Bạch Kỳ không biết đó là gì, nhưng từng sợi thần kinh đều vô thức trở nên căng thẳng, dâng lên sự cảnh giác và thù địch, đôi mắt tràn đầy tính công kích. Cơ thể Giang Bạch Kỳ nhoài lên che giấu Tống Sư Yểu, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Quốc vương cảm thấy vớ vẩn, lạnh lùng cười khẩy: "Ngươi chỉ là trái tim của ta, một vật phụ thuộc mà thôi, sinh ra ý thức của mình thì cho rằng mình là con người rồi à? Mọi thứ của ngươi đều sinh ra vì ta, người phụ nữ trong lòng ngươi cũng thuộc về ta chứ không phải ngươi. Ta có thể khiến ngươi biến mất bất cứ lúc nào."

Giọng nói đó dường như không lọt vào tai Giang Bạch Kỳ mà tiến thẳng vào lòng anh, như một cú đấm mạnh đụng vào trái tim. Lúc này Tống Sư Yểu cựa quậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy đã giơ tay đè đầu anh xuống, hôn môi anh. Ánh mắt Giang Bạch Kỳ thoáng hoảng hốt, cứ như cảm giác vừa rồi nhìn thấy ai đó chỉ là ảo giác. Anh hấp thu sự ngọt ngào của người thương, trong lòng lại cảm thấy vừa đau đớn vừa chua chát.

Trong lúc mơ hồ, dường như có một chút ướt át rơi trên mặt, sau đó trượt xuống thái dương rồi biến mất, Tống Sư Yểu tưởng là ảo giác, vui vẻ ôm Hạt Bụi Nhỏ của mình hưởng thụ thế giới hai người hiếm hoi này.

Tính cả kiếp này, Tống Sư Yểu coi như đã sống ba lần. Ai có thể ngờ được chứ? Cô tìm được tình yêu đích thực của mình trong thế giới giả dối này, trên đời này chỉ có Giang Bạch Kỳ mới là nơi quy túc của cô, bất kể là thế giới hiện thực hay thế giới thực tế ảo này, anh đều là sự chân thật duy nhất.

Dường như cảm nhận được tình yêu triền miên và sự tin cậy của Tống Sư Yểu đối với mình, Giang Bạch Kỳ khựng lại một chút rồi mười ngón tay đan vào nhau với cô, đè lên gối, nhiệt tình như một ngọn lửa bừng cháy.

"..."

Răng rắc...

Bộ Não nhỏ nhắn bị ngón tay trắng nõn bóp nát, tất cả hình ảnh đều biến mất. Quốc vương tự dưng bỗng nhiên cảm thấy không vui, Giang Bạch Kỳ đang thách thức mình sao?

...

Không ai ngờ được ở giai đoạn thứ hai, Tống Sư Yểu lại tiến vào trạng thái ẩn danh, mất tích trước mắt người xem.

Trong giai đoạn này, tùy tùng của ba vị chúa tể đều có thương vong, cướp đoạt, thôn tính lẫn nhau. Nhưng vì tính cực đoan của tùy tùng Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm nên tài nguyên mà họ có thể thôn tính nhiều hơn bên Tống Sư Yểu. Điểm năng lượng của Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm lại vượt qua và bỏ xa Tống Sư Yểu một lần nữa.

Dù vậy, Lương Kiều vẫn cảm thấy khó chịu như đấm hụt vào không khí. Trong tưởng tượng của họ, giai đoạn này đáng lẽ phải khiến cho Tống Sư Yểu rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, dù gì đi nữa cũng không thể giữ thăng bằng được như giai đoạn đầu tiên. Ai dè cô lại trực tiếp dùng lớp làm mờ che kín phòng phát sóng trực tiếp. Khán giả không thấy gì nên đương nhiên sẽ không dâng lên quá nhiều cảm xúc, lúc này bình luận đều suy đoán Tống Sư Yểu rốt cuộc đang làm gì, lớp làm mờ này là như thế nào, có phải hệ thống xảy ra vấn đề gì hay không.

Họ cho cô đề trắc nghiệm để cô làm, ai ngờ cô lại hất văng bài thi.

"Tập này Tống Sư Yểu vẫn không làm theo lẽ thường." Người của ekip chương trình nhỏ giọng bàn luận, giọng điệu tràn đầy vẻ sùng bái.

"Tôi phát hiện chương trình phán xét chưa lần nào thành công bắt Tống Sư Yểu phải làm đề trắc nghiệm mà mình đưa ra."

Từ tập một tới tập này, họ vẫn mưu toan khiến Tống Sư Yểu làm gì cũng không thể lấy lòng khán giả, đưa ra đề trắc nghiệm tiến thoái lưỡng nan, kết quả tất cả đều thất bại.

" Đối với thiên tài, có lẽ luôn tìm được cách giải thứ ba, đáp án thứ ba chứ không cần chọn trong hai đáp án mà người khác cho..."

Tiếng bàn luận ngưng bặt, nhân viên làm việc đều ngẩng đầu nhìn trời ngó đất, giả vờ như mình chưa từng nói gì hết.

Lương Kiều sắc mặt khó coi thu hồi tầm mắt. Đáp án thứ ba ư? Anh ta không tin, trong mắt anh ta, Tống Sư Yểu chỉ đơn giản muốn trốn tránh sự lựa chọn này mà thôi, cô chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa, muốn tăng năng lượng mà không muốn tiêu hao để cứu người, lại không muốn phá hủy hình tượng thần linh của mình nên dứt khoát bỏ trốn, bịt tai che mắt, giả vờ như không nhìn thấy gì, vậy thì bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cô.

May mà bây giờ năng lượng của Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm đã cao hơn cô rồi.

Người có ý nghĩa như Lương Kiều cũng có, nhưng không nhiều, không thể gây ra sóng gió gì được. Mãi tới khi có người nào đó mua thủy quân bắt đầu dẫn dắt dư luận trong khu bình luận, đắp nặn Tống Sư Yểu thành một kẻ giả nhân giả nghĩa. Fans của Tống Sư Yểu thấy vậy thì không thể nhịn được nữa, đang nói bậy bạ gì vậy, thế là lại bắt đầu đánh nhau.

Chương trình phán xét trước kia hầu hết đều công kích người bị phán xét, nhưng tới mùa này, ngay từ tập một, tranh cãi giữa hai phe đối lập chưa từng dừng lại.

...

Trong thế giới thực tế ảo chiến hỏa khắp nơi, người thường tìm đường sinh tồn trong khe cửa hẹp, không ngừng cầu nguyện Tống Sư Yểu, van xin cô cứu họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

"Chúa tể còn chưa xuất hiện à?" Tổng thống hỏi theo thường lệ.

"Chưa."

"Hầy!"

"Chúa tể hàng lâm chưa?"

"Chưa."

"Hầy!"

Tống Sư Yểu đột nhiên mang theo Giang Bạch Kỳ mất tích, được rồi, cũng không thể nói là đột nhiên, dù sao cô cũng đã để lại thiên nhãn và cửa tự động cho các tín đồ, hẳn là đã có dự tính từ trước, họ cũng nên tin rằng trong lòng chúa tể đều đã tính toán sẵn rồi, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cô. Nhưng từng ngày trôi qua không thấy bóng dáng đâu, họ vẫn không nhịn được mà bắt đầu bất an. Cô như một cây định hải thần châm, không cần làm gì cả, chỉ cần biết cô vẫn tồn tại là họ đã cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngay cả nhóm Lâm Uý Kỳ cũng không ngờ mãi tới khi giai đoạn thứ hai sắp kết thúc, Tống Sư Yểu mới trở về.

Khi đó các tín đồ đang bận rộn đều cảm nhận được gì đó, linh hồn như được vòng tay ấm áp bao bọc, họ vui sướng ngẩng đầu lên, cảm giác được chúa tể của mình đã hàng lâm.

Họ vươn cánh thi nhau chạy về trang viên, thấy bóng dáng quen thuộc kia, cảm động tới nỗi suýt rơi nước mắt.

"Chúa tể." Họ cung kính cúi đầu, giọng điệu tràn đầy thành kính và tình yêu cuồng nhiệt.

Tống Sư Yểu mỉm cười nhìn các tín đồ của mình: "Những chuyện mà mọi người đã làm trong khoảng thời gian này, tôi đều biết cả. Tốt lắm."

/Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!/

/Cái lớp làm mờ chết tiệt kia cuối cùng cũng biến mất/

/Không hiểu tại sao Tống Sư Yểu vừa xuất hiện là tôi lập tức cảm thấy yên tâm/

/Tống Sư Yểu cho người ta cảm giác an toàn ghê, thật sự nay khi cô ấy vừa xuất hiện là tôi cảm thấy thế giới này sắp được hòa bình rồi!!/

/Ha ha, thấy người khác chết gần hết rồi mới xuất hiện để hái thành quả, giả nhân giả nghĩa/

/Đồ ngu cút đi, sao mày biết chết bao nhiêu người? Mày chỉ có thể nhìn thấy góc nhìn của Thẩm Phương với Tô Điềm Điềm thôi, có thể thấy bên Tống Sư Yểu chết bao nhiêu người sao?/

Tống Sư Yểu không xuất hiện còn không sao, vừa xuất hiện là người xem tự dưng lại sinh ra cảm giác an toàn, cứ như thể Tống Sư Yểu là trùm cuối trong trò chơi kinh dị nào đó, là người mạnh nhất, thần linh thật sự, cô vừa xuất hiện là cảm thấy yên ổn, có thế nào thì cũng có thể xoay ngược tình thế, yêu ma quỷ quái gì cũng không phải là đối thủ của cô.

Cảm giác này vừa xuất hiện, sự yêu thích và sùng bái đối với Tống Sư Yểu lại không ngừng dâng lên.

Không chỉ tín đồ mà cả những tùy tùng bình thường cũng thấp thoáng cảm nhận được chúa tể hàng lâm, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, nỗi sợ hãi lập tức giảm xuống thấp nhất.

Giang Bạch Kỳ bước ra cửa chân ái, vừa trở lại phòng số 0 đã bị các đồng nghiệp bắt lấy.

"Chúa tể dẫn anh đến chỗ nào thế? Có phải anh đã nhìn thấy kỳ cảnh nào đó bên ngoài thế giới con người không?" Họ vô cùng tò mò. Con người được chúa sáng thế thiên vị có phải sẽ nhận được khen thưởng gì đó không?

Ánh mắt của họ trong sáng không chứa một chút ô uế, vô cùng thuần khiết. Dù gì trong lòng họ, Tống Sư Yểu cũng là thần linh cao quý hơn người, thiên vị một con người thì chắc cũng như thần linh nhìn một đứa bé đáng yêu, tình yêu tràn đầy sự từ ái và chiều chuộng, chứ không phải là tình cảm nam nữ đê hèn. Cho nên trong khoảng thời gian Tống Sư Yểu dẫn Giang Bạch Kỳ biến mất chắc cũng là Tống Sư Yểu dẫn Giang Bạch Kỳ tới nơi nào đó mà họ không thể đến.

"..." Vành tai Giang Bạch Kỳ đỏ bừng, mặt lạnh như tiền: "Đến kẽ hở thời không."

Lực chú ý của người khác rất dễ dàng tan rã khi đối mặt với gbk, cho nên không chú ý tới sự khác thường của anh mà chỉ hưng phấn dò hỏi: "Chỗ đó có gì?"

"..." Có một chiếc giường lớn, chuyện này không thể nhắc tới, nhắc tới là toàn thân Giang Bạch Kỳ lại muốn bốc cháy. Ở trong đó anh hoàn toàn không biết thời gian trôi qua, bị cô mềm mại cuốn lấy, đắm chìm trong lốc xoáy ôn nhu, suýt nữa đã không thể thoát ra, dường như nghiệm chứng câu nói đầy ẩn ý mà Tống Sư Yểu đã nói trước khi bước vào cửa. Anh đánh mất chính mình trong vòng tay cô, không thể thoát ra được.

"Không nhớ nữa." Nói rồi, Giang Bạch Kỳ nhanh chóng xoay người rời đi. Các đồng nghiệp đuổi theo nhưng đã mất dấu anh, vậy là chỉ có thể hâm mộ ghen tị đứng tại chỗ tiếc nuối thở dài. Sao lại may mắn đến thế chứ, họ cũng muốn được thần linh thiên vị!

...

Sự xuất hiện của Tống Sư Yểu khiến mọi người phấn chấn, khản giả vô cùng mong đợi, cảm giác như sắp chơi lớn một đợt, cảnh tượng phấn khích kích thích sắp bắt đầu.

"Bên cạnh hai kẻ sa đọa kia có một gã đàn ông tên là Mục Qua cực kỳ mạnh, Diêm Ác cũng không chiếm được ưu thế với gã được, mà suýt nữa còn xảy ra chuyện." Lâm Uý Kỳ nói.

Tống Sư Yểu gật đầu, thấy Bạch Cường toàn thân băng bó, chống nạn chậm rãi lết tới như xác ướp.

"Lời nguyền được hóa giải rồi à." Tống Sư Yểu mỉm cười nói.

"Cảm ơn ngài." Bạch Cường nói bằng giọng khàn khàn, cúi gằm mặt xuống. Anh ta đã hoàn toàn sống lại lần nữa.

"Chúa tể, chúng ta có nên ra tay không?" Tư Kiều hỏi, có phải là nên dốc hết sức lực đi tiêu diệt hai kẻ sa đọa kia không?

Hiển nhiên không chỉ là khán giả mà ngay cả họ cũng nghĩ vậy. Trong mắt họ, Tống Sư Yểu có việc rời đi, họ giữ vững cương vị, bây giờ Tống Sư Yểu đã trở về, đương nhiên là dẫn binh, đại chiến sắp bùng nổ.

Nhưng Tống Sư Yểu chỉ lộ biểu cảm đầy ẩn ý, bí ẩn thâm sâu không lường được.

"Không cần chúng ta ra tay." Cô mỉm cười nói.

Ở giai đoạn thứ hai này, cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ra tay.

Trong thế giới hiện thực, nhìn biểu cảm của Tống Sư Yểu, Lương Kiều bỗng cảm thấy bất an.

...

Căn cứ quốc gia tự do.

Dân số trong quốc gia tự do giảm mạnh, kẻ yếu trở thành chất dinh dưỡng của kẻ mạnh, đến bây giờ chỉ còn tinh anh tồn tại.

Người mạnh nhất trong đó là Mục Qua. Gã trở thành người lãnh đạo của đám tinh anh này, gã là tùy tùng của tp, tạo ra rất nhiều điểm năng lượng cho tp, Thẩm Phương càng coi trọng gã hơn.

Màn đêm buông xuống, Mục Qua người đầy mùi máu từ bên ngoài bước vào đại sảnh. Thẩm Phương ngồi trên một trong hai chiếc ghế ngay đằng trước đại sảnh, mỉm cười đứng dậy nghênh đón chiến tướng đứng đầu của mình.

Sắc mặt Tô Điềm Điềm lạnh băng, tâm trạng vô cùng bực bội. Người tùy tùng siêu năng lực của cô ta đã bị người của Thẩm Phương giết chết rất nhiều. Giai đoạn thứ nhất họ còn có thể chung sống hòa bình, hợp tác với nhau tạo ra cục diện hai bên cùng có lợi, nhưng giai đoạn thứ hai không thể tránh khỏi xuất hiện vấn đề, họ tàn sát lẫn nhau, thôn tính cướp đoạt lẫn nhau, tâm lý hai người đương nhiên cũng sẽ xa cách, thấp thoáng đối đầu với đối phương.

Vốn dĩ Thẩm Phương mạnh hơn tdd, nhưng chênh lệnh không lớn lắm, có thể bỏ qua, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Nhưng cô ta có thể làm gì được đây? Cô ta không thể gài bẫy tp, phá hỏng kịch bản của ekip chương trình được, nếu không thì Lương Kiều sẽ giết chết cô ta.

"Sao rồi lão đại? Anh cảm nhận được năng lượng hôm nay tôi đã sáng tạo chứ?" Mục Qua cười hào sảng, ánh mắt sắc bén đậm mùi máu tanh, giống như một con sư tử không biết ác mộng là gì.

Thẩm Phương rất vui sướng, cười tủm tỉm gật đầu, vỗ lên cánh tay cường tráng của gã: "Làm tốt lắm."

"Hình như cô Tô không vui cho lắm nhỉ." Mục Qua cười nhìn về phía tdd, giọng điệu chẳng hề tôn trọng chút nào: "Chẳng lẽ đang giận chúng tôi giết quá nhiều người của cô à?"

Sắc mặt Tô Điềm Điềm càng tệ hơn, đứng phắt dậy: "Anh muốn bị răn dạy hả?"

Mục Qua vội nói: "Làm gì có chuyện đó, tôi nói lỡ lời thôi, chỉ quan tâm cô ấy mà. Nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ, người của cô đa số đều quá yếu, trở thành chất dinh dưỡng thì sẽ có giá trị lớn hơn mà."

Trong tập này Tô Điềm Điềm được tâng bốc như nữ vương, bây giờ đột nhiên bị đối xử một cách lỗ mãng như vậy nên cô ta lập tức giận điên người. Thẩm Phương vội quay sang khuyên nhủ: "Điềm Điềm, đừng quên đại cục. Thuộc hạ của anh cũng là thuộc hạ của em. Mục Qua, không được vô lễ với cô ấy."

Mục Qua cười hì hì, Tô Điềm Điềm tức giận tới mức đầu óc choáng váng. Rõ ràng cô ta có năng lực làm cho gã đàn ông này biết mặt, nhưng chỉ có thể uất ức nhìn xuống, bởi vì cô ta thật sự không phải là chúa tể gì đó, mà chỉ là con rối do ekip chương trình điều khiển thôi.

/Ngẫm lại thái độ tùy tùng bên chỗ Tống Sư Yểu, rồi nhìn bên này, chậc chậc/

/Có phong cách với không có phong cách khác biệt lớn ghê. Trong lòng tùy tùng của Tống Sư Yểu, cô ấy chính là chúa tể, còn bên hai người này.../

/Còn chưa cho nó biết tay à? Lúc trước chẳng phải phán quan ác lắm hay sao? Đột nhiên như bị thiến là sao vậy?/

/Để tiết kiệm thực lực thì phải? Nhưng thế này thì cũng uất ức quá, nhập vai vào Tống Sư Yểu càng sướng hơn, cảm giác như kẻ chủ mưu đứng đằng sau/

/Tống Sư Yểu có giỏi thì tới đánh đi, làm rùa rụt đầu lâu như thế, thuộc hạ đã sẵn sàng chiến đấu rồi mà còn giả vờ giả vịt, chỉ giỏi làm màu/

/... Vãi chưởng!/

/!!!/

Biến cố xảy ra quá nhanh trở tay không kịp, khán giả suýt nữa làm rớt cả tròng mắt.

Tô Điềm Điềm vừa nhịn cơn tức ngồi về vị trí của mình, Thẩm Phương đang định quay sang nói chuyện với Mục Qua thì đột nhiên một cây đao đâm xuyên qua cơ thể anh ta từ sau lưng.

Cái gì?!

Tô Điềm Điềm lại đứng phắt dậy.

Thẩm Phương khó tin cúi đầu nhìn rồi quay đầu lại, sau đó Mục Qua đã cẩn thận lùi về sau ngay tức thì, đồng thời bắt đầu sử dụng các loại dị năng liên tục tung từng chiêu tấn công tp. Chẳng mấy chốc Thẩm Phương đã bị bao phủ trong một đám mây đen, thỉnh thoảng có sấm chớp loé lên tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Phương truyền ra từ bên trong.

Tô Điềm Điềm lập tức muốn tới cứu viện, nhưng vừa bước ra một bước thì đã bị mấy người đột nhiên xuất hiện chặn lại.

Là tinh anh của quốc gia tự do, tùy tùng của họ.

"Mấy người làm gì vậy?!" Tô Điềm Điềm quát lên, đồng thời sợ hãi lùi về sau. Xét về sự hung ác và khát máu thì họ vẫn kém xa so với đám phần tử khủng bố thực thụ này.

"Hì hì, xin lỗi nhé lão đại."

"Chúng tôi cũng muốn làm chủ sạp mà, chúa tể."

"Nếu chúng ta có thể trở thành chất dinh dưỡng của nhau, vậy thì giết các người đi, không chừng sẽ nhận được chất dinh dưỡng của các người đấy."

"..."

Thấy Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm đột nhiên bị thuộc hạ tập kích, toàn bộ khán giả đều hãi hùng khiếp vía.

Sao lại đột nhiên cua gắt quá vậy?

Nhìn lại bên Tống Sư Yểu, Tư Kiều với Viên Tú đang tranh giành sự sủng ái.

"Chúa tể, đây là món ăn tôi mới học..."

"Chúa tể, nếm thử món nước ép mà tôi mới điều chế đi..."

Lâm Uý Kỳ vẫn giữ phong độ của một quý ông mỉm cười đứng bên cạnh, từng chữ thập nổi lên chỗ huyệt thái dương...

Tống Sư Yểu nhìn họ bằng ánh mắt ôn hòa khoan dung, cứ như đang nhìn hai đứa bé đáng yêu thuần khiết.

Cô cụp mi mắt, cầm đũa gắp cơm, ăn chậm nhai kỹ, khoé môi cong lên.

Giai đoạn thứ hai hoàn toàn không cần cô ra tay, cạm bẫy đã được cài sẵn từ giai đoạn thứ nhất rồi, cả đám tự nhảy xuống mà không hề hay biết.

Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm chọn mặt ác, không phải là không thể chiếm được lòng trung thành của kẻ ác. Nhưng họ thiếu năng lực của người lãnh đạo, mọi chuyện đều tiến hành một cách đơn giản thô bạo, cho nên họ cũng chỉ là kẻ ác sở hữu năng lực đặc biệt mà thôi. Đồng bạn đều do bị họ cưỡng ép và dụ dỗ, cho nên sự không an phận và tai họa ngầm đã bị mai phục ngay từ đầu.

Nhưng mãi tới trước giai đoạn thứ hai tình hình cũng không phải là không thể vãn hồi, nhưng vì để đạt được điểm năng lượng mà họ mặc cho đồng bạn tàn sát lẫn nhau, kẻ mạnh thôn tính kẻ yếu, khiến kẻ mạnh bắt đầu suy nghĩ, có khi nào họ cũng sẽ bị chúa tể thôn tính hay không?

/Tùy tùng mạnh bao nhiêu, chúa tể mạnh bấy nhiêu, chính họ đã đưa ra quy tắc này nên tùy tùng của họ sẽ nảy sinh chút tâm tư - họ mạnh lên nhờ vào người khác, chứ không phải chính bản thân họ vốn đã mạnh/

/Mỗi khi tùy tùng cướp đoạt năng lực từ người khác, chúa tể sẽ nhận được 1% phản hồi, điều này có nghĩa tùy tùng độc chiếm 99% năng lượng sẽ có cơ hội vượt qua chúa tể. Mặc dù rất khó, nhưng vẫn có khả năng này. Một khi đã vậy, nếu họ thôn tính chúa tể thì có phải mình sẽ biến thành chúa tể không? Ý tưởng này như đốm lửa cháy lên trong lòng những con linh cẩu tham lam/

Cũng có những khán giả nhanh chóng hiểu rõ những lắt léo trong đó.

/Vãi!!! Chẳng trách Tống Sư Yểu lại phải khoác lớp áo thần linh cho mình!!!/

/Có phải ngay từ đầu cô ấy đã đoán được nhân tính này không? Cô ấy còn gọi Thẩm Phương với Tô Điềm Điềm là 'Kẻ sa đọa', ngay từ đầu cô ấy đã phủi sạch quan hệ giữa mình với họ, à không, là kéo giãn đẳng cấp! Có so sánh với Thẩm Phương và tdd, cô ấy sẽ càng có thần tính, càng mạnh hơn!/

/Da đầu tê dại/

/Chẳng trách giai đoạn thứ hai cô ấy lại nhàn nhã như thế, quá mạnh!!!/

/Tôi quỳ!/

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro