FIVE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin thích âm nhạc, anh ấy đã viết một bản nhạc và đặt cho nó là "Cake waltz", và đã định sẽ dạy cho Jungkook (kèm với một vũ điệu rối rắm nào đó) để Jungkook có thể khiến người mình yêu ấn tượng trong tương lai. Jimin còn muốn được tặng nó cho cậu khi Jungkook tròn hai mươi mốt tuổi, nhưng cũng như quả cầu tuyết ấy, Jimin chưa một lần có cơ hội.

Có một xấp những mẫu biểu và tài liệu, nhưng Jungkook chẳng thèm nhìn tới. Có một hệ thống hình ảnh khá lớn về Jungkook trong phòng anh ấy, gồm toàn bộ những cột mốc đáng nhớ, những thành tựu nhỏ nhoi. Jimin như thể một ông anh đang tự hào về em mình và đang muốn khoe cho cả thế giới biết về nó. Có bức ảnh cậu đang cười, khóc, ngủ quên. Jungkook có thể tưởng tượng được đôi môi Jimin đã mỉm cười dịu dàng đến thế nào khi chụp lại những kỉ niệm này, Jimin đang đóng vai trò một người bố, một người mẹ, một người bạn, hay là cả một người tình đối với Jungkook.

Và cậu nhận ra rằng, trái tim mình trống hoác và tan hoang khi không có Jimin bên trong đó.

"Tinkerer nim," Jimin chậm rãi mở lời, hệ thống đã được khởi động lại khi Yoongi bắt đầu xem xét đến da cậu, chuẩn bị cho một vài lần scans tới. "Có được không nếu...nếu anh lắp cho tôi thêm vài centimet chiều cao nữa? Nếu tôi sửa được ấy."

"Gọi hyung là được rồi. Và có chuyện gì với chiều cao của cậu à? Tôi nghĩ cậu hoàn hảo lắm rồi ấy," Jimin nhận ra Yoongi đang làm cùng với một người nữa, Seokjin, anh ấy là dòng robot đầu tiên có thể phát triển một tình yêu hay một cảm xúc nhất định do bố anh ấy tạo nên, và Yoongi đã thế chỗ bố mình khi ông quyết định về hưu. Và Seokjin lớn hơn Yoongi một tuổi, đó là lý do vì sao Yoongi luôn gọi Seokjin là hyung.

Jimin cũng được gặp Hoseok, mà Yoongi vẫn thường gọi là Seokseok, một robot tình cảm, dùng để xoa dịu nỗi đau của người khác, dù là vật lý hay tinh thần. Anh ấy đến ngồi cạnh cậu, nắm lấy bàn tay và nhìn vào đống dây nhợ rối bùng đằng kia.

"Uhm," khá là kinh ngạc với cách giống con người mà Jimin đã trở thành, mặc cho những dấu hàn nối đang bị phô bày toàn bộ, và hoạt động của cậu không còn nhanh nhẹn như trước nữa. "J-Jungkookie, khi cậu ấy đưa một chàng trai về nhà, cậu ấy có chiều cao bằng với Jungkook, hay cao hơn nữa, và vì thế em-không quan trọng là các anh độn thêm vào chân em cái gì cũng được mà...em cũng đâu có cảm nhận thấy được gì đâu."

Yoongi đặt thiết bị kiểm tra lên hệ thống dây thần kinh của Jimin và quan sát, ghi ghi chép chép gì đó, "Em yêu cậu ta à, Jimin?"

Tuyệt vời làm sao khi Jimin đã học được cách đỏ bừng cả mặt, đôi môi đầy khẽ bĩu ra, như thể xấu hổ muốn chết đây rồi. Có gì đó quá "con người" mà không một nhà lập trình nào có thể viết ra được.

"Em nghĩ là-em nghĩ, có lẽ, vậy thật." Môi Jimin đỏ mọng lên vì bị cắn quá nhiều, cậu robot này càng ngày càng đẹp hơn nhiều từ ngày được chế tạo ra. "Em không biết liệu-"

"Liệu có phải là một cảm xúc chắp vá? Vì em đã nuôi dạy cậu ấy từ bé?"

"Đúng vậy." Jimin cười với Seokjin, người hiểu cậu còn hơn cả những lời có thể nói ra kể từ ngày họ gặp nhau.

"Này Jimin, anh có thể thử nghiệm một chút không? Cơ hội sẽ rất thấp, nó có thể đau một chút, nhưng-"

"Đừng lo lắng, em không sợ đâu!" Jimin cười khẽ và xua tay. "Em tin anh, Yoongi hyung."

"Okay, vậy anh sẽ làm sau khi em chụp X-quang xong, được chứ?"


"Oh, anh là Seokjin, tôi chỉ mới-vừa mới biết đến hai người-um, hai người khá thân nhau."

"Tôi nghĩ có thể nói thế."

"Tôi xin lỗi vì đã trở thành một tên chủ tồi tệ nhất từ trước tới giờ, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh ấy. Và tôi thật sự là một tên khốn."

"Nói với Jimin ấy," Seokjin vỗ vai Jungkook. "Cậu ấy đến gặp tôi và nói, "Seokjin hyung, tình yêu là gì? Robot có thể yêu không?" và tôi thật sự muốn yêu thương cậu ấy bằng tất cả những gì tôi có," Seokjin kể lại. "Nhưng tôi không phải con người, tôi không thể cho Jimin thứ tình yêu mà cậu ấy khao khát. Ngay cả khi có là con người đi nữa, tên tôi cũng không phải là Jeon Jungkook."

Nếu có ai đó trong hai người họ phải rời khỏi thế giới này trước, Jungkook chỉ mong người đó là mình.

Cậu được chạm vào Jimin khi anh ấy đang được đặt dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, được nối vào hàng trăm tụ điện và nằm yên bình giữa phòng làm việc của Yoongi trong tòa Genius Lab.

"Làm ơn-định giá đi-! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để mang anh ấy về bên mình-"

"Bất cứ thứ gì, là cậu nói đấy nhé..." Yoongi chỉnh vài ảnh ảo trên bàn mình, rồi kết luận. Chuyện này vui đây.

"Ngày mai là ngày mười ba tháng mười đúng chứ? Đó là khi mặt trăng tròn nhất. Mặt trăng sẽ phát ra ánh sáng cam rực rỡ, cậu hứng cho tôi một giọt ánh trăng đó-rồi chúng ta nói chuyện."

"N-nhưng-làm sao tôi có thể-"

"Không phải cậu đã nói sẽ làm bất cứ chuyện gì cho Jimin sao? Cậu đã nói thế đúng không nào," Yoongi nhìn xoáy vào Jungkook, Jimin trở mình, muốn nói gì đó nhưng cạn kiệt năng lượng. "Thời gian của cậu đang trôi đi đấy, cậu chủ Jeon ạ. Mặt trăng ngoài kia chẳng đợi cậu đâu."

"Làm sao mà-tôi phải đi đâu chứ?"

"Cậu nhận ra rằng việc chứng minh thành ý và bổn phận làm chủ của Jimin có nghĩa là chỉ khi nào giọt ánh trăng ấy được lấy bởi cậu, thì mới có thể dùng cho cậu ấy được, hiểu chứ?" Đó là một lời đe dọa suông, nhưng là một lời trách tội, những người chủ đã lạc mất robot của mình chẳng bao giờ có cơ hội được biết.

"T-tôi sẽ đi tìm bây giờ đây!"

Ngay khi cánh cửa đóng sập lại, Yoongi thở dài nhẹ nhõm, "Cuối cùng thì cũng im lặng được một chút." Anh ấy cắm Jimin vào nguồn điện, sạc lại pin cho cậu để tiến hành thăm khám lần tới.

"Hyung, mặt trăng đó thì có tồn tại thật, nhưng giọt ánh trăng thì không-" Jimin lo lắng nói ngay khi đủ năng lượng để mở lời, "sao anh lại khiến Jungkookie-"

"Em biết là em yêu cậu ấy chứ-giờ thì em sẽ được biết cậu ấy có thật lòng yêu em hay không. Em luôn tự hỏi mà, không phải sao?"

Jimin im lặng, đưa một bàn tay cho Namjoon lấy mẫu đưa đến phòng thí nghiệm, và để Seokjin đo các chỉ số. Cậu chỉ cầu nguyện tiến trình quét não sắp tới đừng để hiện ra hình bóng của người mình đang lo nghĩ nhất thôi.

Có vẻ như những tổn hại đã thật sự ăn sâu vào Jimin suốt những năm dài phục vụ ở nhà họ Jeon ấy.

"Jimin, đưa tay ra."

Tuân lệnh, Jimin làm đúng những gì được bảo. Dùng một đầu kim nhọn, Yoongi chọc vào làn da trắng nhợt của Jimin.

"Đau không?" Anh ấy quan sát thật kĩ phản ứng của Jimin-cái phản ứng tự nhiên-là nhăn mặt.

"Chỉ như kiến cắn, đừng lo lắng hyung. Em có lẽ đã trở nên cũ kĩ rồi-"

"Jimin." Mắt Yoongi sáng bừng, nắm chặt lấy tay Jimin như thể đó là một huân chương của chiến thắng. "Jimin, nhìn này."

Trên ngón tay trỏ của Jimin, một chất lỏng đỏ sẫm chảy ra nơi đầu kim đã đâm vào.


Jungkook quay trở lại Genius Lab hai ngày sau đó, gương mặt sưng phù và bầm tím, tay và chân đầy những vết cắt hung tợn. Cậu ấy còn chẳng thèm cạo râu, và thật sự có vẻ là chưa ngủ một giây nào suốt cả tuần rồi.

"Em-em xin lỗi Jimin, em không thể tìm được nó-" Cậu ấy buồn bã nói, cái đau đớn trên cơ thể không tài nào so sánh với tinh thần, Jungkook quỳ mọp xuống như thể thay lời xin lỗi. Giọng cậu ấy như một người vừa chạy marathon trở về. "Em đã cố hết sức-nhưng em-em không thể-" Cái vẻ ngoài nhếch nhác và luộm thuộm của Jungkook đã đủ để chứng minh mọi thứ.

"Cảm ơn Jungkook." Jimin nẹh nhàng nói, mọi thứ máy móc bên trong cậu đang nhộn nhạo cả lên. "Cảm ơn vì đã làm tất cả vì anh nhé."

Chỉ một giờ sau khi tình trạng ổn định, Jimin đã được gắn vào sợi cáp cấp cứu lần nữa. Trợ lý của Yoongi cảm thấy thương cho sự khổ sở tận cùng mà cả số 13 và chủ nhân của cậu ấy phải chịu. Lần này, đó là một tình huống cấp cứu hồi sức tích cực. Jungkook đã bị buộc phải đi tắm, để nhìn bớt u ám hơn, nhưng tình hình trước mặt này quả thật không có lấy một tia gì hi vọng.

"Làm ơn, anh không thể rời xa em được-làm sao em có thể sống tiếp? Làm sao dùng được lò vi sóng đây? Làm sao em xếp được quần áo? Làm sao mà-ai sẽ nướng bánh phô mai cho em bây giờ? Làm sao em về nhà-" Jungkook điên cuồng ngấu nghiến từng chút kỉ niệm một, từng lí do để sống một mà Jimin đã từng nói đến; ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất mà tự bản thân cậu cũng có thể làm-nhưng Jungkook cứ thế nắm lấy chúng, nắm lấy sợi rơm cuối cùng để Jimin trở về bên cạnh mình.

Jimin nở một nụ cười yếu ớt trên mặt, nhìn chính xác cái vẻ của một con búp bê đã hỏng, dựa vào bức tường sau lưng, và Jungkook quỳ xuống bên cạnh anh ấy. Jimin dùng hết sức mình, hát câu cuối cùng cho Jungkook.

"Nếu em đi quá xa, tình yêu của anh sẽ đưa em về nhà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro