Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức, cả nhóm đã đến một ngôi làng được du khách thường xuyên lui tới, cách biệt thự đó cũng không xa.

"Chậc, nhiệm vị đó thật nhàm chán."

Một trong số những người đàn ông càu nhàu khi nhảy xuống ngựa và tháo mặt nạ.

"Tôi không thể đi cùng đội trưởng được."

Mặc dù hơi khó chịu khi cuối cùng họ đã nhìn thấy một bầy sói, nhưng có lẽ do bầy sói bị thu hút bở mùi máu tanh nên đã không đi theo nhóm của Lavella.

Bây giờ những gì Lavella cần làm là báo cáo lại tất cả cho lãnh chúa và nhận tiền.

"Nhiệm vụ này liên quan tới một số tiền khá lớn, vì vậy chúng ta cần thể hiện sự chân thành của mình."

Lavella vuốt ve con ngựa của mình, sau đó mỉm cười và tháo mặt nạ xuống.

Mái tóc vàng bạch kim của cô xõa xuống.

Dưới ánh trăng, làn da trắng nõn và đôi mắt vàng tỏa sáng.

"Anh hẳn đã rất thất vọng, hmm... Xem xét cách anh ta trả số tiền đó..."

"Ý tôi là thật đáng xấu hổ khi có một đứa em trai như vậy."

Mỗi người tỏng số những người đàn ông nói ra suy nghĩ của họ.

Ngay sau đó, tất cả họ đều như du khách bình thường.

"Đội trưởng, chúng ta dã hoàn thành nhiệm vụ sớm, còn đồ uống thì sao?"

Khi học đang đi bộ đến ngôi làng, Pessini, người lớn nhất trong nhóm giả vờ nâng ly và uống.

Đằng sau bộ râu xồm xoàm, nụ cười của anh ta gần như chạm tới tai.

*Thực chất là cười toe toét từ tai này sang tai khác.

"Tôi sẽ tắm rửa và đi ngủ, các anh muốn đi uống rượu thì cứ đi."

"Đội trưởng, cô sao vậy? Không có gì vui nêu không có cô..."

"Này, anh cứ uống say sau đó để lại mọi việc cho tôi. Tôi muốn ra ngoài."

"À, nhưng đó chỉ là thỉnh thoảng thôi... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"

Pessini, người đang trêu chọc Lavella nhanh chóng lắc đầu khi thấy tay của Lavela hướng về con dao găm đang đeo trên đùi cô."

"Tốt thôi, vậy thì... tôi nghĩ chúng ta hãy cứ chán nản và uổng một mình thôi."

Lavella khịt mũi khi leo lên cầu thang dẫn lên lầu hai của quán trọ, Pessini hét lên và cầu xin sau lưng cô.

"..."

Sau đó, như thể cô đã đổi ý định, Lavella quay lại và đi xuống vài bước.

"Đội trưởng, cô đổi ý rồi sao?"

Pessini nhìn cô với dáng vẻ đề phòng.

"Nào, tôi đang mua."

"Chà, đội trưởng, cô là người tuyệt vời nhất."

Lavella ném một túi tiền, Pessini bắt được và mở ra, tươi cười rạng rỡ.

"Nhớ uống có trách nhiệm."

Lavella cười, leo trở lại cầu thang, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô định xin chủ quán trọ một ít nước tắm rửa nhưng chẳng bao lâu kế hoạch của cô đã tan thành mây khói.

"Khoan đã, xin hãy ra ngoài!"

Lavella đang thu xếp vũ khí trước khi đi ngủ, cô cau mày khi nghe thấy giọng nói của chủ quán.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Nhóm người mà cô đi cùng đang đánh nhau ở dưới. Không có ai dám ngăn cản bọn họ cả.. cô hãy làm gì đó đi! Với cái đà này bọn họ sẽ phá hủy cả nhà quán trọ mất!"

Cô ấy đến tìm Lavella như họ đã gặp nhau vài lần trước đó.

"Họ đang đánh nhau ư?"

"Vâng, đúng vậy."

Cô chủ quán dậm chân khi Lavella hỏi với vẻ nghi ngờ.

Họ không phải là kiểu người hay đi gây rắc rối.

"Lavella lắc đầu ngạc nhiên và đi theo chủ quán mà khôgn mang theo đồ đạc gì.

"!"

"Ngay cả trước khi đi tới cầu thang, Lavella đã nhìn thấy tình hình và nghiến răng.

Có bàn và kính bị vỡ, rượu đổ ngâm đất.

Bên trong quán rượu hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Hầu hết các khách hàng đều bỏ chạy vì sợ hãi và giữa đống hỗn độn, thủ phạm là Pessini đang thở hổn hển.

"Anh đang làm gì vậy?"

"A, đội trưởng..."

Giọng nói của Lavella vang lên rõ ràng, và Pessini như một con gấu nhún vai to lớn của mình với một cái nhìn không ngừng.

"Tất cả các anh đnag làm gì vậy hả? Thậm chí còn không ngăn anh ta lại!"

Khi Lavella nhìn vào mắt từng người một, họ nhìn xuống và tránh giao tiếp bằng mắt.

Ngay cả Piedan, người mà cô biết mình có thể dựa vào, anh ta cũng né tránh.

"Đội trưởng? Cô gái đó là đội trưởng của các người à?"

Một giọng nói châm biễm đột nhiên cắt ngang cô.

"Câm miệng lại!"

Pessini nói lớn.

Dựa trên phản ứng gay gắt này, có vẻ đây là người mà Pessini đang cái nhau.

Lavella quay sang người đàn ông mà Pessini vừa hét vào mặt.

Một người đàn ông đnag ngồi trên bàn, co một chân lên.

Anh ta có mái tóc đen và đôi mắt tím có chút sống động, giống như một hiệnt hân của bóng tối.

Nhân tiện, đó có phải một người đàn ông?

Lavella nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt của người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ.

"Anh ấy có vẻ ổn." Lavella nói.

Lavella nhìn quán rượu một lượt rồi lại nhìn vào người đàn ông.

Nếu anh ta chiến đấu với Pessini, chí ít anh ta cũng phải bị thương nặng hoặc chết.

Tuy nhiên thay vì bị thương, người đàn ông lại nhặt một quả táo và cắn nó.

Anh ta cũng có vẻ ngạc nhiên không kém trước Lavella, đôi mắt anh ta đang quan sát cô một cách trắng trợn.

Ý tôi là anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này.

Lavella sử dụng vẻ ngoài của mình như một vũ khí, cười nhẹ, ghi nhận tất cả những điều này.

Cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào và mở miệng.

Cô dễ dàng mê hoặc những người bị chiếm hữu, giống như một đứa trẻ được cho kẹo.

"Tôi không biết chính xác chuyện gì đã và đang xảy ra ở đây, nhưng tôi sẽ thay mặt họ xin lỗi. Tôi muốn việc này được giải quyết ngay lập tức."

"Cô là đội trưởng?"

Người đàn ông đó dường như không bị vẻ ngoài của Lavella mê hoặc.

"Ồ, vậy là nó không hoạt động." Lavella thì thầm.

Cô nhướng mày.

"Hmm, được thôi."

Người đàn ông đang gõ nhẹ vào môi bằng ngón trỏ, đứng dậy và ném quả táo đang cầm đi.

"Vậy thì tôi nên làm gì đây? Ngay cả khi cô thay mặt họ xin lỗi, tôi e rằng mình vẫn không thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy được."

Người đàn ông hếch cằm lên một cách ngạo mạn.

"Cái gì?"

Lần này, Lavella cau mày.

"Con gấu trẻ con đằng kia đã nhầm tôi với một người phụ nữ. Chưa bao giờ trong đời tôi pahir nhận một sự xúc phạm như vậy."

*Ý là Pessini.

"..."

Anh ta đã làm cái gì vậy, đồ ngốc...

*Vẫn là Pessini.

Lavella giờ cũng đã tìm ra nguyên nhân của tình huống này, lạnh lùng nhìn Pessini.

Cô ấy luôn đặc biệt nghiêm khắc về thái độ của đàn ông đối với phụ nữ và trẻ em.

"Đội trưởng, tôi không làm gì cả, tôi chỉ mời anh ta uống một ly thôi. Và hãy nhìn vào chều vao đó, làm sao một người phụ nữ có thể cao như vậy được..."

Pessini sợ hãi trước cái nhìn của Lavella, quay ra đằng sau và ho nhẹ.

"Tôi sẽ giả quyết anh sau."

Lavella lại nhìn người đàn ông kia.

"Đó là lỗi của tôi vì không trông coi họ đúng cách, tôi có thể làm gì để anh bỏ qua chuyện này đây?"

Mặc dù vừa bắn một cái nhìn cảnh cáo về phía Pessini, nhưng lại nói điều này như thể cô đang xoa dịu một đứa em trai.

Yêu cầu của họ vẫn chưa chính thức kết thúc và sẽ chẳng có gì tốt nếu làm ầm ĩ lên.

"Hừm..."

Người đàn ông liếc nhìn Lavella, nhìn từ đầu đến chân.

Mái tóc vàng còn hơi ẩm và đôi chân dài nhợt nhạt lộ ra sau chiếc áo dài.

"..."

Nó đây rồi, sự hài lòng.

Khóe miệng Lavella nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#manhwa