Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật khó chịu, tôi tưởng tôi đã bảo cô đừng gọi tôi bằng biệt danh kỳ quái này rồi chứ."

Người đàn ông có mái tóc dài màu bạch kim nhìn xuống Lavella với vẻ không hài lòng.

Người đàn ông có làn da trắng tinh như được rắc bột ngọc trai, lông mi dài dày rủ xuống trên đôi mắt vàng, trông đẹp như thể vừa nhảy ra từ một cuốn sách tranh.

Khi một người đàn ông với hình dáng trong mờ bước đi đầy kiêu hãnh và ngồi xuống, nó đủ để tạo ra ảo giác rằng chất liệu gỗ thô trông rất sang trọng.

"Làm thế nào mà tôi có thể kết thân được với một người như này chứ?"

Người đàn ông với ngón tay gầy guộc trên trán rên rỉ.

"Này? Tôi không có tội gì cả. Anh đã chọn tôi đầu tiên. Ngay cả với một chiếc cổ áo như thế này."

Lavella xoay chiếc vòng trong tay và vẻ mặt đắc thắng.

"Này."

Đôi mắt vàng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lavella một cách dữ dội. Họ trông giống nhau đến nỗi ai cũng có thể nhầm họ với một gia đình.

"Gọi là Ngài Chamer."

"Vâng, Grand Wizard Lord Chamer vĩ đại và cao quý."

Chamer thở dài trước lời mỉa mai của Lavella.

Chà, khi họ gặp nhau lần đầu, cô ấy đã gọi anh ấy là ông già. Khi anh bảo cô phải cẩn thận với lời nói của mình, danh hiệu của cô đối với anh vẫn là ông già, và khi anh mắng cô, cô lại gọi anh bằng danh hiệu kỳ quặc là anh trai.

Cô là một con nhóc hư hỏng đến mức khiến anh muốn đá vào mông cô nếu có thể. Còn khó chịu hơn khi cô ấy trêu chọc anh ta với khuôn mặt giống hệt mình.

"Vậy, cô gọi tôi để làm gì?"

Chamer hiểu được vấn đề, nghĩ rằng anh ta nên kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng.

"Này, có ai khác đã vượt qua thế giới này ngoài tôi không?"

"Tại sao cô lại hỏi như vậy?"

Chamer ngay lập tức cứng vai.

"Không, tôi vừa thấy một anh chàng nói điều gì đó kỳ lạ."

"Không có người nào cả."

Đó là một câu trả lời ngay lập tức và quyết định.

"Thật không? Dù anh có nói nhiều như thế nào đi chăng nữa thì việc nói dối cũng chẳng vui vẻ gì. Anh biết điều đó mà, phải không?

Lavella đang nhìn Chamer với vẻ nghi ngờ, mỉm cười uể oải và cảnh cáo anh ta.

"Nếu cô đã nói xong rồi thì tôi đi đây."

"Rồi, đi đi ông già."

Sau khi tra hỏi thêm, không chắc gã phù thủy cứng đầu đã chịu mở lời. Khi Lavella vẫy tay, cơ thể Chamer bắt đầu mờ đi.

"Lần sau khi tôi gọi anh, anh sẽ đến ngay chứ?"

"Hmm, tôi sẽ thử."

Câu trả lời muộn màng của Chamer đã tan thành mây khói.

"Đồ nhạt nhẽo."

Lavella lè lưỡi, lăn lộn và nằm xuống giường.

"Dù sao tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gặp lại anh ta."

Lavella lẩm bẩm như thể cô ấy đang bực mình.

***

Đã ba ngày sau khi trở lại tổ chức.

"Đội trưởng, có một thành viên mới."

Lavella nhìn thấy Argen bước vào văn phòng, đang nằm trên ghế và thức dậy.

Cho dù là một văn phòng, nhưng nó thực sự là một thư viện thu thập các tài liệu quan trọng của tổ chức. Mặc dù nó không thể tiếp cận được với tất cả mọi người, ngoại trừ Lavella và Argen, và những thành viên quan trọng khác trong tổ chức.

"Cô đang lo lắng về điều gì vậy?"

Argen liếc nhìn vào mặt Lavella, hỏi trong khi đặt tờ đơn yêu cầu xuống bàn. Cô ấy đã tỏ ra bâng khuâng về mọi thứ trong vài ngày qua như một người nhàm chán.

"Không. Có một cái gì đó khiến tôi suy nghĩ về. Yêu cầu là gì?"

Argen đảm đương mọi công việc của tổ chức nhờ khả năng kiếm tiền và trí óc sáng suốt của mình.

Các yêu cầu đơn giản có xu hướng được phân phối cho Argen, và việc đưa chúng đến Lavella là một việc khá lớn.

"Yêu cầu không khó. Đó là một chuyến giao hàng. Tuy nhiên, không có thông tin khách hàng. Tôi đã đặt yêu cầu thông qua một số hội thông tin."

"Hãy thận trọng với điều đó."

"Vâng, trên hết, anh ấy muốn đội trưởng đến gặp trực tiếp."

"Thật không?"

"Thật."

Argen cuộn các ngón tay thành hình tròn giống hình đồng tiền và mỉm cười.

*Nếu bạn không biết anh ấy đang làm gì, thì đó là cử chỉ tay "trả tiền cho tôi" mà mọi người thực hiện khi họ nói về tiền.

"Các tính toán đã rõ ràng. Chỉ cần đặt hai kẻ có thể sử dụng sức mạnh của họ."

"Được rồi. Và người mà đội trưởng đang nói đến..."

"Iscka. Anh vẫn chưa tìm được sao?"

Lavella vùi mình vào ghế và mở to một bên mắt.

"Uhuh, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai tên thế này trước đây."

Argen lắc đầu với vẻ khó hiểu.

Lavella cắn môi. Iscka. Anh ta biến mất chỉ để lại lời hẹn gặp lại, và không xuất hiện cho đến khi Lavella nhận được sự cân bằng từ chúa và rời khỏi làng.

Sau khi trở lại hội, cô tiếp tục tìm kiếm dấu vết của anh ta, nhưng cô không thể thu được bất kỳ thông tin nào. Cứ như thể ngay từ đầu anh đã là người không tồn tại trên thế giới này.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ tiếp tục tìm. Sẽ có manh mối thôi. Nhưng có điều gì sẽ xảy ra sao?"

"Có."

Argen cúi thấp người khi Lavella gật đầu nhẹ, kiểm tra kỹ khuôn mặt của Lavella.

"Gì?"

Lavella đáp lại bằng cách đảo mắt như thể cô ấy đang khó chịu.

"Nhưng cô sẽ làm gì sau khi tìm thấy người đó?"

"Toi nghĩ anh đang quá tò mò rồi đấy."

Lavella mỉm cười và bắt gặp ánh mắt của Argen.

"Bạn đã nói anh ấy là một người đàn ông rất đẹp. Đội trưởng, cô định hẹn hò à?"

"Anh đã không có mặt khi đó, phải không?"

Sự tò mò của Argen dường như được khơi dậy.

"Không có hẹn hò gì hết. Tôi đang nghĩ đến việc giết anh ta."

Lavella bật cười.

"Vì vậy, hãy tìm anh ta bằng bất cứ giá nào."

Lavella nhanh chóng quay lại với vẻ ngoài lạnh lùng, ra lệnh với vẻ lạnh gáy.

***

"Hãy bắt đầu."

Họ đang ở một sườn núi khá xa tổ chức. Khi đến đích, họ rà soát khu vực xung quanh căn nhà gỗ được che khuất giữa những cây bách lớn. Sau khi xác nhận không có bẫy, Lavella ngăn một trong những người của cô ấy lại và tiếp cận cabin với những người khác.

"Thật kỳ lạ."

Lavella nghĩ rằng nó quá dễ dàng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển. Vì các yêu cầu luôn là một vấn đề không chắc chắn. Nhưng bên trong cabin, nơi cô bước vào một cách căng thẳng, trống rỗng.

"Đây là cái gì?"

Lavella thì thầm như thể điều đó thật vô lý.

"Đội trưởng nhìn cái này xem."

Một thành viên của tổ chức lên tiếng.

Bực tức, Lavella mở túi tiền của Suha ra như thể cô ấy đang xé nó ra.

[Tôi sẽ lấy đồ. Nếu bạn muốn tìm nó, hãy đến cabin ở phía tây. Nhưng hãy đến một mình. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phá vỡ điều này.]

*Nội dung trong thư.

Nó thậm chí không phải là một lời đe dọa, nó giống như một trò đùa.

"Hắn ta là một tên khốn."

Lavella dùng tay vò nát tờ giấy bạc.

"Hãy đi đến lối vào phía tây của ngọn núi và chờ đợi."

"Được."

Lavella bắt đầu chạy về phía tây bắc sau khi cử người của cô ấy đang gật đầu lo lắng.

Nếu đó là một cái bẫy mà ai đó đã đào, thì sẽ thuận tiện hơn nếu hành động một mình mà không có bất kỳ cấp dưới nào.

Lavella bắt đầu nhìn thấy một cabin lớn hơn cái trước trong khi chạy nhanh qua những cái cây.

Đó là một căn nhà gỗ được người trông núi sử dụng làm nhà kho để chứa hàng hóa.

Lavella leo lên cây ở một khoảng cách hợp lý, tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào.

Căn nhà chìm trong im lặng.

Lavella nheo mắt khi không thấy dấu hiệu của sự hiện diện của con người.

"Đây chúng là một trò đùa sao?"

Đừng nói với tôi rằng bạn đang huấn luyện tôi như một con chó. Đó là khi Lavella, người đi xuống phía sau cabin, lặng lẽ đến gần khung cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#manhwa