1:Lăng Tịch +2: Mất việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Lăng Tịch

"Xèo xèo..."

Lăng Tịch đem trứng gà đảo đều bên trong chảo, sau đó cầm sạn cẩn thận xào trứng gà.

"Ba, thơm quá!"

Một đôi tay từ phía sau ôm thắt lưng Lăng Tịch, phà hơi thở ấm áp lên vành tai. Lăng Tịch mẫn cảm rụt lui cổ, nhỏ giọng trách cứ một tiếng.

"Tiểu Hàn, đừng phá."

"Tiểu Hàn không phá."

Giọng nghe tựa hồ còn có điểm ủy khuất, tay ở bên hông hơi chút gia tăng lực đạo, như là ở biểu đạt hắn bất mãn.

"Được được, Tiểu Hàn ngoan, đi mặc quần áo trước được hay không ?"

Lăng Tịch có chút giận, có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tiểu Hàn.

Lăng Tịch nói qua rất nhiều lần , Bạch Tiểu Hàn ngủ phải nhớ mặc quần áo, nhưng Bạch Tiểu Hàn chính là nghe không vào.

Không mặc quần áo ngủ còn chưa tính, hắn rời giường cũng không nhớ mặc quần áo, cứ như vậy trần trụi ở trong nhà chạy loạn. Lăng Tịch mỗi lần đều phải nhắc nhở hắn mới ngoan ngoãn trở về phòng mặc quần áo...... Việc này, Lăng Tịch thực bất đắc dĩ. Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn bình thường đều thực ngoan, nhưng ở phương diện này lại cố chấp.

"Dạ......"

Bạch Tiểu Hàn buông tay lui vài bước, thấy Lăng Tịch vẫn nhìn hắn, mới không quá tình nguyện đi vào phòng.

Nhìn Tiểu Hàn cúi mặt bước đi, trong lòng Lăng Tịch khẽ thở dài, sau đó quay đầu đem thức ăn trong chảo đổ vào trong đĩa, lại nấu cho Bạch Tiểu Hàn một bát mì HunhHn786.

Nấu xong mì, đem nồi bưng lên bàn, Lăng Tịch vừa đặt bát đũa, vừa kêu Bạch Tiểu Hàn còn ở trong phòng.

"Tiểu Hàn, đi ra ăn mì, rồi đến trường, bị muộn rồi ."

Liên tục kêu vài tiếng, vẫn không có chút động tĩnh. Không còn cách nào khác, Lăng Tịch đành phải buông đồ trong tay, đi vào trong nhìn xem Tiểu Hàn đến tột cùng là ở trong làm cái gì .

"Tiểu Hàn, sao không để ý tới ba? Ba không phải cố ý hung dữ với con."

Kỳ thật vừa rồi Lăng Tịch cũng không giận, bất quá vì quát Bạch Tiểu Hàn, thấy chính mình không phải.

Lăng Tịch rất thương Bạch Tiểu Hàn. Không chỉ vì bản thân là cha dượng, nguyên nhân cũng là vì Bạch Tiểu Hàn đầu óc không tốt lắm. Ở thời điểm Tiểu Hàn còn nhỏ, cha mẹ Bạch Tiểu Hàn ly hôn mà sơ sót hắn, để cho hắn bị thương ở đầu. Bởi vì ngoài ý muốn, hai vợ chồng luôn giằn co, cuối cùng Bạch Tiểu Hàn giao cho mẹ hắn.

Kỳ thật Bạch Tiểu Hàn trừ bỏ ở phương diện trí lực có điểm thiếu hụt, hắn thật ra không có gì không ổn.

"Ba, không đi đến trường được không?"

Nghĩ đến ở trường học bị bắt nạt, Tiểu Hàn không quá hứng thú.

"Bọn họ cũng không thích con, có người còn nói con ngốc."

"Làm gì có, Tiểu Hàn là đứa bé thông minh."

Lăng Tịch ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Hàn sờ sờ đầu của hắn, cố gắng tươi cười, nói.

"Con đã không muốn đi, vậy đừng đi. Ba sẽ đổi trường cho con."

Lăng Tịch muốn cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt học tập như người bình thường, cho nên tìm một trường học gần nhà, lại quên tuổi này bọn trẻ rất nghịch ngọm, bọn chúng hay xúc phạm Bạch Tiểu Hàn.

Xem ra phải nghĩ kỹ lại, có nên đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn dạy trẻ kém trí học hay không!

Ở trong lòng Lăng Tịch nghĩ Bạch Tiểu Hàn với những đứa trẻ khác cũng không có cái gì khác nhau. Chỉ là Bạch Tiểu Hàn so với bọn chúng trong sáng hơn mà thôi. Cũng vì vậy mà Lăng Tịch vẫn không tình nguyện đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn dạy trẻ kém trí.

"Ba thật tốt."

Bạch Tiểu Hàn ôm lấy cổ Lăng Tịch, sau đó chu môi chạm khóe môi Lăng Tịch, ánh mắt trong sáng mang theo điểm chờ mong.

"Ba, con có thể theo ba đi làm không?"

"Được. Muốn đi liền nhanh mặc quần áo vào, ăn nhanh lên."

"Dạ."

Được đáp ứng, Bạch Tiểu Hàn cười tươi, cầm quần áo mặc vào, không cần ba lại nhắc nhở, ngoan ngoãn đi ra ngoài ăn mì.

Đứa nhỏ này......

Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Hàn nhìn hắn ăn hết mì.

"Ba!"

Bạch Tiểu Hàn buông đôi đũa trong tay, cẩn thận liếc nhìn ba Tịch một cái. Như là muốn nói cái gì, rồi lại ngượng ngùng. Lăng Tịch mở tờ khăn giấy lau khóe miệng bị dính bẩn của Tiểu Hàn, ôn nhu hỏi nói:

"Ừ, làm sao vậy?"

"Ba cũng nên cạo râu đi, cằm nhiều râu kìa."

Nghĩ đến lúc này muốn hôn cằm ba Tịch, Bạch Tiểu Hàn lại không cao hứng mày nhăn lại. Tuy rằng nói hiện tại bộ dáng ba Tịch nhìn cũng rất tốt, nhưng hắn vẫn là thích nhìn, thích sờ cằm bóng loáng của ba Tịch.

"À, được rồi."

Lăng Tịch có chút khó xử liền đồng ý, theo yêu cầu Tiểu Hàn đi toilet. Nhìn mình trong gương lúc rửa mặt, Lăng Tịch thấy tóc cũng có chút rối, quần áo trên người sờn cũ, do giặt nhiều lần.

Mặc dù quần áo sờn cũ nhưng vẫn là không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Lăng Tịch.

Trước kia Lăng Tịch là một thanh niên tuấn tú. Hiện tại có vẻ xuống sắc, nghèo túng, nhưng chính chắn trưởng thành. Dùng từ thanh niên để hình dung một người đàn ông gần bốn mươi tuổi thì không quá thỏa đáng. Nhưng sau khi cạo râu, xuất hiện ở trong gương là dung nhan có thể khiến người ta kinh ngạc. Không phải cái loại đẹp sáng chói nhưng sáng sủa rất nam tính.

"Ba, thật là đẹp."

Không biết khi nào thì Bạch Tiểu Hàn xuất hiện ở cửa toilet. Hắn thật cẩn thận nhìn ba Tịch, sau đó lại không che giấu mở to mắt ngắm nhìn, đáy mắt hiện lên khao khát.

"Đứa ngốc này."

Lăng Tịch vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn.

"Con trước đi ra ngoài ngồi, ba rửa sạch xong liền dẫn con đi làm được không?"

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, nhu thuận trở lại trên cái ghế ngồi. Hắn rất chán ghét người khác nói hắn ngốc, nói hắn khờ, nhưng mỗi khi ba Tịch dùng cái từ kia lại nghe rất êm tai. Ba Tịch gọi hắn là 'đứa ngốc này', 'bé khờ này' lúc đó hắn sẽ rất vui vẻ. Như vậy xưng hô này chỉ là dành riêng cho ba Tịch. Hắn chỉ thích nghe ba Tịch gọi hắn như vậy. Cho nên bình thường một khi người khác gọi hắn như vậy hắn đều giống như một con chó xù lông nổi nóng đi phản kích.

Không để ý Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch dọn bàn, lau sạch sẻ, sau đó đem bát vào bếp bỏ vào bồn rửa.

Sau khi tắm xong, Lăng Tịch không quen sờ sờ cằm trơn bóng, đáy mắt xẹt qua hơi túng có chút lo lắng.

Lăng Tịch biết rõ diện mạo mình sẽ khiến cho người khác kinh ngạc, cho nên từ khi rời Lăng gia không bao lâu liền để râu, che lấp đi một phần tướng mạo của mình. Hơn nữa hiện tại bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ, cũng không có dư giả, lại nuôi đứa con riêng của vợ trước. Cũng có người thấy hoàn cảnh của Lăng Tịch muốn đến giúp Lăng Tịch có hạnh phúc mới, nhưng khi biết sự thật về hoàn cảnh cũng chỉ có thể thương cảm và rời đi.

Mà hiện tại người ta nhìn mình thế nào, đã không khiến cho Lăng Tịch phiền toái. Hít sâu một hơi, đi ra khỏi toilet không thể nề hà mang Bạch Tiểu Hàn ra cửa.

Lăng Tịch vẫn mặc bộ quần áo cũ không thay đổi gì. Nhưng hôm nay có rất nhiều người đi ngang qua quay đầu lại nhìn họ vài lần. Mà Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ thường thường nhìn sang, khi Lăng Tịch nhìn lại, thì hắn nhìn sang nơi khác. Lăng Tịch lại một lần nữa không được tự nhiên sờ sờ càm trơn bóng của mình, ở trong lòng cầu nguyện quyết định thay đổi diện mạo này không mang đến phiền toái, đồng thời cũng đang cân nhắc không thể quá mức chìu ý Bạch Tiểu Hàn.

Lăng Tịch quản lý kho hàng tại một siêu thị nhỏ, công việc mỗi ngày là phân hàng, kiểm kê hàng hóa. Mặc dù là dùng sức để kiếm sống, nhưng siêu thị này không rộng, việc đơn giản, cho nên công tác ở đây cũng coi như thanh nhàn, cũng không phải rất vất vả.

Kỳ thật Lăng Tịch hoàn toàn có thể đi tìm một chỗ tốt hơn, tiền lương cao hơn. Nhưng sở dĩ Lăng Tịch lựa chọn chỗ này hoàn toàn là vì nơi này gần nhà, có thể bớt thời giờ trở về nấu cơm, tương đối thuận tiện chăm sóc Bạch Tiểu Hàn.

Từ sau khi mẹ Bạch Tiểu Hàn mất, chỉ còn hai người nương tựa nhau, Bạch Tiểu Hàn liền càng thêm dính Lăng Tịch. Lăng Tịch rất thương đứa bé này, cho nên vẫn rất chìu hắn, cơ bản chỉ cần là Bạch Tiểu Hàn đưa ra yêu cầu, cũng sẽ không từ chối.

Bất quá Bạch Tiểu Hàn cũng thật ngoan, sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá phận. Thậm chí mỗi ngày, hắn đều nấu nước nóng để Lăng Tịch trở về tắm rửa. Trước khi ngủ hắn cũng sẽ xoa bóp bả vai, đấm lưng, xoa thái dương cho Lăng Tịch.

Nếu Bạch Tiểu Hàn trước đây không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia, hiện tại nhất định là người gặp người thích!

Đáy lòng cảm thán một tiếng, Lăng Tịch mang theo Bạch Tiểu Hàn đi vào siêu thị. Lúc đi ngang qua hành lang, Bạch Tiểu Hàn ngó nghiêng nhìn chỗ mới lạ này với ánh mắt long lanh tràn ngập tò mò.

Trên đường cũng không có nhiều người, nhưng mỗi lần có ai nhìn thấy Lăng Tịch đều ngạc nhiên. Dù sao vẻ ngoài hiện tại khác trước nhiều lắm.

"Lăng Tịch, đó là em trai của anh sao?"

Trọng Thần là người bạn thân thiết nhất của Lăng Tịch tại đây. Hắn hỏi, cũng chỉ chỉ Bạch Tiểu Hàn, trong ánh mắt mang theo ngạc nhiên.

Hắn lúc trước đã cảm thấy Lăng Tịch rất tuấn tú, ở trong chỗ này làm nhân viên nhỏ rất đáng tiếc. Nhưng không nghĩ tới sau khi cạo râu diện mạo hoàn toàn giống như là thay đổi thành người khác, so sánh với thần tượng minh tinh trên tivi còn đẹp hơn rất nhiều.

"Không phải, là con tôi."

Lăng Tịch gật đầu chào Trọng Thần.

Lúc mới tới rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, thường sẽ kiểm sai hàng, ít nhiều là nhờ Trọng Thần dạy cho, Lăng Tịch mới có thể giữ phần công việc này, không bị sa thải.

"Con trai?"

Thiếu niên kia cũng 16- 17 tuổi, sao là con của Lăng Tịch? ! Lẽ nào Lăng Tịch vừa tốt nghiệp đã có con? !

Trọng Thần vẻ mặt kinh ngạc. Trong suy nghĩ của Trong Thần, Lăng Tịch bất quá mới ba mươi mấy tuổi, còn quá trẻ để có con lớn như vậy.

Nhìn Lăng Tịch rất khiêm tốn, đồng thời lại rất bảo thủ, không ngờ tuổi trẻ sống phóng túng như vậy!

"Tôi phải đi trước, cậu cũng đi làm việc đi."

Đối với việc Trọng Thần kinh ngạc, Lăng Tịch cũng không có giải thích gì, liền mang theo Bạch Tiểu Hàn đi vào chỗ làm việc.

Kho hàng tại một gốc siêu thị, diện tích cũng không lớn, nhìn một cái là thấy góc phòng. Vì tiết kiệm không gian, bên trong hàng hóa chồng chất lên nhau, dù có phân chia từng hàng, nhưng mỗi lần xếp hàng vẫn là phải tiêu phí một phen công phu. Cửa kho có để ghế dài ngồi, không có việc gì làm có thể nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, thậm chí còn có thể nghe nhạc gì gì đó, nhưng không thể rời đi trước giờ tan tầm. Đó là quy định. Nếu muốn nghỉ phải xin phép trước, sẽ bị trừ tiền lương.

"Tiểu Hàn, ngồi đây, ba đi xem hàng hóa được chứ?"

Lăng Tịch đem Bạch Tiểu Hàn ấn ngồi trên ghế.

"Dạ, được ."

Dù nghe không hiểu là có ý gì, nhưng Bạch Tiểu Hàn vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lăng Tịch cười, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, lấy giấy bút đi vào bên trong kiểm kê hàng hóa, xem cái gì cần bổ sung, cái gì đến hạn, sau đó ghi lại. Cách vài ngày liền cần làm công tác này. Tuy rằng kho hàng không lớn, nhưng đem mấy thứ này kiểm kê xong, cũng ước chừng hơn một giờ.

Chờ Lăng Tịch đi ra khỏi kho hàng Bạch Tiểu Hàn đã ngủ. Khuôn mặt trắng mịn, đôi môi đỏ lộ ra nụ cười. Hàng lông mi thật dài, ngẫu nhiên rung động vài cái. Mũi cao thẳng. Thoạt nhìn giống như là một thiên sứ đang ngủ say.

Kiểm kê xong, Lăng Tịch cầm sổ sách đi tìm người phụ trách báo cáo kết quả, cũng muốn xin nghỉ nửa giờ đi ra ngoài mua thức ăn cho Bạch Tiểu Hàn.

Không biết có phải do đã đổi mới hình tượng hay không, người bán bánh nướng đã cho thêm còn không thu tiền. Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải nói cảm ơn, cầm một túi to trở về.

"Ba."

Lăng Tịch mới vừa đi tới cửa siêu thị, liền bị một bóng người xong lên gắt gao ôm lấy. Người kia còn không ngại đem nước mắt của hắn hướng trên người Lăng Tịch cọ cọ

"Ba đi đâu? Có phải không cần Tiểu Hàn hay không?"

Vừa rồi tỉnh lại phát giác ba Tịch không thấy, gọi cũng không có ai đáp lại, Bạch Tiểu Hàn rất sợ hãi. Hắn sợ ba Tịch sẽ vứt bỏ hắn. Không biết đường cứ đi lòng vòng vẫn không có nhìn thấy ba Tịch đâu, hắn gặp được một bác lớn tuổi chỉ dẫn, lại chạy đi tìm.

Vừa mới đi tới cửa, Bạch Tiểu Hàn liền nhìn thấy ba Tịch. Không khỏi đau xót, mặc kệ bên cạnh có người đang nhìn, hắn liều lĩnh nhào lên ôm lấy, cũng đem ủy khuất phát tiết ra.

"Sao lại thế, ba sao lại không cần Tiểu Hàn."

Ngực bị Bạch Tiểu Hàn đâm vào làm cho có điểm đau, nhưng Lăng Tịch cũng không có vội vã đem hắn đẩy ra, mà là giơ tay lên vuốt lưng Bạch Tiểu Hàn, ôn nhu trấn an hắn.

"Ba đi mua món ngon cho con, có muốn ăn hay không?"

"Ăn."

Cái đầu chôn ở ngực Lăng Tịch nói, trong giọng nói mang theo giọng mũi, nghe đáng thương hề hề. Lăng Tịch thương tiếc hôn lên mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn, sau đó cẩn thận đẩy hắn ra, đem túi cầm trong tay nhét vào tay của hắn HunhHn786.

"Ăn đi, nhanh ăn đi."

"Ba, đừng không cần con."

Bạch Tiểu Hàn cắn cắn môi, đôi mắt đầy nước.

"Vừa rồi Tiểu Hàn rất sợ."

"Ngoan, ba sẽ không có không cần con."

Lăng Tịch lại một lần nữa hứa hẹn,

"Tiểu Hàn ngoan như vậy, ba sao bỏ được, mà không cần con."

Bạch Tiểu Hàn dùng giọng mũi nhẹ nhàng đáp.

"Dạ"

Bạch Tiểu Hàn đem vật cầm trong tay phân một nửa đưa cho ba Tịch.

"Ba cũng ăn."

"Được, chúng ta vào bên trong ăn đi."

Nhìn thấy bên cạnh có vài người đứng xem náo nhiệt, Lăng Tịch lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi vào trong.

Chương 2: Mất việc

Lăng Tịch mang theo Bạch Tiểu Hàn đi vào trong. Cách đó không xa có một chiếc xe hơi sang trọng, người ngồi trên xe đang theo dõi bọn họ. Cửa kính xe chậm rãi kéo lên. Ngồi ở ghế sau trong xe là một người trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh lùng phân phó cấp dưới cho xe nhanh chóng rời đi.

Lăng Tịch, cuối cùng tôi đã tìm được ông!

Người trẻ tuổi cười lạnh, đáy mắt cũng là một mảnh âm lãnh.

"Trình, tìm người thu mua cái siêu thị nhỏ kia, thuận tiện, mua ngôi nhà người đó đang ở."

Giọng nói thật lạnh lẽo.

"Tôi thật ra muốn nhìn xem hắn mang theo cái tên ngu ngốc đi nơi nào."

"Thiếu gia... Thật sự làm như vậy sao?"

"Nghe không hiểu à. Đừng có ý ngăn cản tôi, còn rất nhiều người có thể thay thế vị trí của anh."

Người ra lệnh cho Trần Trình lạnh lùng liếc mắt một cái, ngã người ra sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Con người lạnh lùng kia nhìn một cái, không khí trong xe trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Trần Trình thất sắc, cung kính đáp HunhHn786.

"Vâng thưa thiếu gia."

Trần Trình cẩn thận nhìn người bên cạnh từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ thở ra.

Thật sự là oan nghiệt!

Sau khi cùng Bạch Tiểu Hàn ăn xong, Lăng Tịch liền bị Trọng Thần gọi đi chuyển hàng. Lần này, Lăng Tịch cố ý ở cùng Bạch Tiểu Hàn một chút, mới đi theo Trọng Thần ra ngoài.

Ở cửa chính siêu thị đậu một chiếc xe vận tải lớn, trên xe rất nhiều hàng. Đây là hàng hóa cần bổ sung. Lăng Tịch phải mang tất cả vào kho hàng, trước tiên phải phân loại sắp xếp cho tốt.

Lăng Tịch không muốn nhờ Trọng Thần hỗ trợ,vì trong cửa hàng cũng không nhàn rỗi. Khoảng cách cũng không xa nhưng nhiều hàng hoá cũng khiến Lăng Tịch có chút vất vả. Mồ hôi chảy xuống cằm không ngừng, rơi cả xuống sàn đọng thành vũng.

Đợi cho hoàn thành công việc vất vả, Lăng Tịch chưa kịp nghỉ ngơi liền lại bị người phụ trách gọi vẽ tranh hoặc viết chữ thư pháp.

Chữ viết của Lăng Tịch rất tốt, thêm vào đó Lăng Tịch lại hiền lành ít nói cho nên việc đó liền giao cho Lăng Tịch. Đối với việc bị giao phó thêm công tác, Lăng Tịch cũng không có cái gì oán hận. Dựa theo lời nói của quản lý, Lăng Tịch rất giỏi sáng tác tranh hoặc chữ viết thư pháp. Có lẽ là rất vừa lòng biểu hiện của Lăng Tịch, sau khi viết xong một đống tranh chữ, người phụ trách phá lệ cho Lăng Tịch tan tầm sớm. Cảm kích nói cám ơn xong, Lăng Tịch mang theo Bạch Tiểu Hàn trở về nhà.

Trên đường về nhà, Bạch Tiểu Hàn gắt gao cầm tay Lăng Tịch, cái gì cũng không chịu nói, chỉ là ngẫu nhiên dùng hai mắt hồng hồng nhìn vài lần.

Đứa nhỏ này làm cái gì mà không được vui?

Lăng Tịch hơi nhíu mày.

Đợi về đến nhà Lăng Tịch hỏi Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, sao không vui ?"

"Ba."

Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng gọi một tiếng, trong lời nói mang theo sự đau lòng,

"Ba đừng đi làm có được không? Rất vất vả."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt Lăng Tịch, cũng ân cần rót ly nước đưa cho Lăng Tịch.

"Ba không sao."

Lăng Tịch tiếp nhận ly nước từ tay Bạch Tiểu Hàn đưa cho, khóe miệng cong lên hài lòng.

"Ba muốn cho Tiểu Hàn thoải mái một chút, cho nên phải đi làm."

Tại thời điểm mình khốn khó nhất là được mẹ của Bạch Tiểu Hàn cưu mang. Hiện giờ người phụ nữ thiện lương ấy đã mất, việc chiếu cố Bạch Tiểu Hàn là trách nhiệm của mình!

Lăng Tịch muốn cho Bạch Tiểu Hàn có sống tốt một chút. Nếu có thể còn muốn mang Bạch Tiểu Hàn đi bệnh viện kiểm tra xem có thể khôi phục như cũ hay không. Sẽ rất đáng tiếc nếu hắn vẫn duy trì đầu óc như một đứa trẻ mấy tuổi.

"Ba, con giúp ba xoa bóp."

Bạch Tiểu Hàn đứng lên đắn đo đưa tay đặt trên vai Lăng Tịch. Bạch Tiểu Hàn dùng lực đạo thật sự chuẩn, ấn thật sự thoải mái, Lăng Tịch chậm rãi khép lại mi mắt, cảm thụ được phần tình cảm ấm áp này.

"Tiểu Hàn, đủ rồi."

Đợi gân cốt thư giản, Lăng Tịch đè lại tay Bạch Tiểu Hàn khoát lên trên vai mình, kéo Bạch Tiểu Hàn ngồi ở bên cạnh.

"Hôm nay đi chơi vui không?"

Bạch Tiểu Hàn híp mắt cười, không ngừng gật gật đầu.

"Rất vui."

Chỉ cần cùng ba ở chung một chỗ, hắn liền rất vui vẻ.

"À, vậy là tốt rồi. Bất quá ngày mai vẫn phải ngoan ngoãn đi đến trường."

Lăng Tịch nhéo nhéo khuôn mặt buồn thiu của Bạch Tiểu Hàn, buồn cười nói:

"Mấy ngày nay ba sẽ bớt thời giờ đi giúp con tìm trường học khác. Chờ tìm được nơi thích hợp, lại đi làm thủ tục chuyển trường."

Phỏng chừng nhất thời cũng khó tìm được trường thích hợp, bắt Bạch Tiểu Hàn ngày ngày đi theo minh đến chỗ làm cũng không phải biện pháp. Để Bạch Tiểu Hàn một mình ở nhà, Lăng Tịch cũng lo lắng, cho nên vẫn là cho hắn đi học.

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn rất không tình nguyện phải gật gật đầu.

"Ngoan, có đói bụng không?"

"Một chút."

"Vậy chơi một lát, ba đi nấu cơm."

Lăng Tịch sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn rồi đứng lên đi vào bếp. Nhìn bóng dáng Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn cởi giầy nằm ở trên giường, mở TV xem phim hoạt hình.

Căn nhà không lớn. Nghe trong phòng truyền đến âm thanh, Lăng Tịch lắc lắc đầu, nguyện vọng muốn kiếm thêm tiền mang Bạch Tiểu Hàn đi kiểm tra cũng càng thêm mãnh liệt.

Không thể để Tiểu Hàn luôn bị người khác thương hại hoặc là trêu ghẹo. Hy vọng Tiểu Hàn có thể sinh hoạt như người bình thường!

Đem đồ ăn đã làm xong bưng lên bàn, Lăng Tịch gọi Bạch Tiểu Hàn ra ăn cơm.

Việc làm tại siêu thị tiền lương không cao. Tiền học phí cho Bạch Tiểu Hàn, tiền thuê nhà, tiền điện nước cũng là một khoảng lớn. Vài tháng còn phải mua vài bộ quần áo cho Bạch Tiểu Hàn. Hơn nữa phải mua thịt mua sữa cho Bạch Tiểu Hàn. Nhẩm tính tổng cộng mỗi tháng tiền lương sẽ không còn lại bao nhiêu. Lăng Tịch không có bạn bè, không có đồng hương, không có ai gọi đi tham gia tiệc tùng, bằng không sẽ thật đáng lo.

Dù việc gì cũng tiết kiệm, nhưng đối với Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cũng không keo kiệt, thậm chí mỗi ngày còn cho hắn một ít tiền bỏ túi.

Bản thân Lăng Tịch bình thường chỉ ăn một chút dưa muối, quanh năm suốt tháng cũng không có mua bộ quần áo mới nào. Tuy rằng khổ nhưng cũng vẫn kiên định. Hơn nữa có Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh, Lăng Tịch cảm thấy rất vui vẻ, dù khổ hay mệt cũng có giá trị.

Bạch Tiểu Hàn nhìn dưa muối trong chén Lăng Tịch, lại đem thịt của hắn bỏ vào bát Lăng Tịch.

"Ba, cũng ăn."

"Ba ăn rồi."

Hành động của Bạch Tiểu Hàn làm cho Lăng Tịch có chút vui vẻ lại đem thịt bỏ lại bát Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn thân thể đang phát triển, hẳn là cần ăn nhiều một chút."

"Dạ."

Có lẽ là tin theo lời ba Tịch, Bạch Tiểu Hàn cũng không có chối từ, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Thấy Bạch Tiểu Hàn nghe lời, ý cười trên mặt Lăng Tịch chậm rãi biến mất, thay bằng sự chua sót.

Có lẽ, cần đi tìm thêm việc, tận lực kiếm thêm chút tiền!

Ngày hôm sau đưa Bạch Tiểu Hàn đến trường học bằng xe buýt, Lăng Tịch lại đi vòng vèo một hồi mới đến siêu thị.

Từ xa đã thấy bên ngoài siêu thị có rất nhiều người. Những người đó tựa hồ đang bàn luận cái gì. Tiếp theo, lại có người mang đến thang leo lên tháo bảng hiệu siêu thị.

Sao lại thế này?

Lăng Tịch có chút sửng sốt, bước nhanh hơn. Vừa mới đến chỗ đám người, tiếng Trọng Thần liền từ một bên vang lên,

"Lăng Tịch, chờ chút. Đây là tiền lương tháng này của anh."

Nói xong, Trọng Thần đến kéo Lăng Tịch sang một bên, đưa cho một cái bì thư. Bên trong là tấm ngân phiếu.

"Đây là..."

Nhìn bì thư Trọng Thần đưa cho, Lăng Tịch có chút không rõ.

Bây giờ còn chưa đến thời điểm phát tiền lương? Huống hồ Trọng Thần cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cũng không phải kế toán, hắn không quản lý tiền.

"Bảng hiệu sắp bị tháo."

Trọng Thần chỉ biển hiệu kế bên giải thích:

"Ngày hôm qua anh về sớm, cho nên không biết tình huống. Tại thời điểm tan tầm, có người đến thu mua siêu thị. Anh cũng biết, siêu thị này hoạt động cũng chẳng ra sao cả, bữa rau bữa cháo, muốn dựa vào nó kiếm tiền thì đừng nghĩ. Cho nên nhìn thấy số tiền trong hợp đồng, ông chủ ký ngay. Hôm nay chúng ta vào đây lĩnh tiền lương. Thấy anh còn chưa tới, tôi thay anh nhận, miễn cho anh tháng nầy làm không công."

"Cám ơn."

Lăng Tịch cảm kích gật gật đầu. Kỳ thật cho dù Trọng Thần lấy phần tiền này rồi làm như không có gì, Lăng Tịch cũng không có cách nào đuổi theo lấy lại được. Tuy rằng không bao nhiêu tiền, nhưng đối với bọn họ có thể dùng trong một thời gian HunhHn786.

"Đừng khách sáo, phải như thế chứ."

Trọng Thần thấy mình có chút khó khăn, hoàn cảnh Lăng Tịch càng khó hơn. Người con trai của Lăng Tịch xem ra cũng không phải khỏe mạnh, vừa thấy liền biết không giống như loại có thể tự lực. Hắn cũng muốn giúp đỡ, bất quá mỗi lần Lăng Tịch đều sẽ cự tuyệt hỗ trợ. Nếu thật sự nhận, Lăng Tịch cũng sẽ rất khách khí nói lời cảm tạ và sẽ đi mua thứ gì đó trả lại.

"Đúng rồi, anh có tính toán gì không? Có tính làm việc nơi nào chưa?"

Trọng Thần từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu thuốc để lên miệng, bật lửa đốt, hút vài hơi.

"Còn chưa biết."

Nhìn Trọng Thần thản nhiên nhả khói, Lăng Tịch rất thành thực nói.

Lúc trước còn muốn bớt thời giờ để đi làm thêm, tận lực kiếm ít tiền. Ai biết hôm nay liền nhận được tin xấu này. Chuyện này đến bất ngờ, làm cho Lăng Tịch có chút trở tay không kịp. Hiện tại thất nghiệp, hẳn là phải mau chóng đi tìm một công việc. Có lẽ là an nhàn đã lâu nên không kịp thích ứng. Phải tính toán một chút cho cuộc sống sau này.

"Tôi tính mở một quán nhỏ, anh nếu không chê liền cùng nhau làm đi."

Trọng Thần đem bật lửa nhét vào túi quần, sau đó đưa tay qua vỗ vỗ vai Lăng Tịch.

"Đương nhiên, nếu sợ mất mặt mà có phương pháp tốt hơn vậy cứ đi làm. Nếu không tìm được việc cứ tới tìm tôi, tôi cùng anh làm."

Nói xong, Trọng Thần liền tự cười, lời này nghe như là đồ mặt dầy. Bất quá thật trong lòng hắn suy nghĩ vậy. Hắn cảm thấy làm việc cùng Lăng Tịch rất hợp ý. Mà Lăng Tịch lại dẫn theo đứa con hẳn là cần phải được giúp. Hắn tay nghề cũng không tệ lắm, đoạn đường hắn chọn cũng đông người, chịu khó một chút thu nhập cũng có thể hơn làm ở siêu thị.

"Vâng, tôi đã biết."

Không giống như bên ngoài ngươi lừa ta gạt, người trước mặt làm cho Lăng Tịch cảm giác rất ấm áp, đáy mắt cũng chậm rãi hiện lên vài tia miên mang.

Cùng Trọng Thần nói trong chốc lát, Lăng Tịch cầm bì thư đi về nhà. Đi ngang qua sạp báo lấy tiền lẻ mua 1 tờ báo, tính toán một hồi xem tin tức thông báo tuyển dụng.

Nơi Lăng Tịch thuê ở là nhà cũ cải biến thành 3 gian cho thuê. Diện tích nhỏ, tiền thuê cũng không rẻ. Nhưng nơi này giao thông rất thuận tiện, gần chỗ làm việc còn cách trường Bạch Tiểu Hàn không quá xa, cho nên mới Lăng Tịch cắn răng thuê chỗ này. Cũng may tuy rằng chỗ không lớn, nhưng có một phòng ngủ, có gian bếp cùng toilet, cũng coi như không có trở ngại.

Bởi vì chỉ có một gian phòng, Lăng Tịch dùng vải bố ngăn cách chia làm hai gian, một làm gian phòng khách một gian phòng ngủ. Giường ngủ cũng không lớn, may là hai người đều gầy, lúc ngủ cũng không xoay trở nhiều nên ngủ cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì.

Phòng bài trí không nhiều lắm vì diện tích thật sự là quá nhỏ. Có chút chật chội nhưng cũng sạch sẽ, thoạt nhìn cũng không hổn độn. Lăng Vũ rất có ý tưởng, tại góc tường trên đầu tủ để một cái bình hoa, bên trong là mấy đóa mà một cô bé tặng Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn không ở nhà có vẻ lạnh lẽo. Lăng Tịch đổi dép, lập tức đi vào nằm lên giường lật xem báo mới mua.

Đem báo lật tới lui phát giác cũng không có công việc thích hợp. Hoặc là phải học ở trường lớn, nhiều bằng cấp hoặc là phải nhiều kinh nghiệm. Lăng Tịch mấy cái này đều không có. Chỉ có làm bảo vệ linh tinh cũng yêu cầu chiều cao thể trọng tốt. HunhHn786 Lăng Tịch cũng tính là khỏe, nhưng thể trọng hoàn toàn không đạt như yêu cầu tuyển dụng.

Hiện giờ tìm công việc cũng khó như vậy sao?

Bất đắc dĩ thở dài, Lăng Tịch đem báo để ở một bên, ôm đầu nằm ở trên giường lẳng lặng tự hỏi kế tiếp nên làm cái gì đây.

Chẳng lẽ thật sự cùng Trọng Thần đi mở quán? Cũng không phải ngại mở quán mất mặt, chỉ là cảm thấy cứ luôn nhận ân huệ người khác cũng không tốt. Vẫn là trước đi tìm việc thử rồi nói sau. Nếu thật sự không có biện pháp, lại đi tìm Trọng Thần cũng được!

Sau khi hạ quyết tâm, Lăng Tịch ngồi dậy lấy tờ báo mở ra xem lại. Tuy rằng đã nhìn vài lần, nhưng vẫn muốn kiểm tra lại, nhìn xem có chỗ nào đạt không.

Ngay lúc đang cẩn thận tra tìm, ngoài phòng truyền đến vài tiếng đập cửa, là bà chủ nhà với giọng chói tai.

"Lăng Tịch, mở cửa."

"Đến đây."

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lăng Tịch mau bỏ qua tờ báo trong tay, đi đến cửa. Chính là bởi vì đi quá mau, thiếu chút nữa bị vấp ghế té, cũng may đúng lúc vịnh tường, nên cũng không có sao.

Chờ cửa mở, bà chủ kia trên mặt che kín mây đen, lần nữa Lăng Tịch tỏ vẻ ngượng ngùng. Bà chủ rất xấu tính, vì tránh cho phiền toái không cần thiết, Lăng Tịch không có đòi tiền, tận lực nói ngọt trấn an.

"Lăng Tịch a, cậu ở đây cũng một thời gian rồi phải không?"

Bà chủ không hờn giận liếc mắt một cái, kéo dài âm điệu nói:

"Tôi đối đãi cậu cũng coi như không tệ đi. Nhiều lần cậu giao trễ tiền thuê nhà, tôi cho cậu trễ, thậm chí phí điện nước đều là cho. Không biết cậu có nhớ hay không?"

"Nhớ rõ nhớ rõ."

Sao đột nhiên nói đến điều này? Tiền thuê tháng nầy giao rất đúng hạn cùng phí điện nước!

"Nhớ rõ là tốt rồi, miễn cho tôi bị nói là không có tình người."

Bà ta sờ sờ bàn tay mập mạp của chính mình,

"Có người đưa giá cao muốn mua nhà của tôi, cho nên phiền toái cậu mau chóng dọn ra ngoài."

"Dạ sao?"

"Nghe không hiểu? Tôi đây sẽ lặp lại một lần. Tôi cho cậu hai ngày thời gian đem đồ dọn ra ngoài. Ngày mai buổi tối tôi sẽ lại đây thu phòng. Nếu đến lúc đó cậu không đi đừng trách tôi không khách khí."

Nói xong, bà vuốt tóc, xoay người lung lay lảo đảo đi ra.

Phải chuyển nhà? Sao đột nhiên như vậy? !

Lăng Tịch nghi hoặc đóng cửa phòng, một lần nữa nằm trở về giường.

Đầu tiên là mất việc, tiếp theo chỗ ở bị người ta mua. Cứ nghĩ không ra trong đó có liên hệ gì, nhưng thật sự là quá mức trùng hợp, làm cho người ta không thể không nghĩ nhiều.

Suy nghĩ trong chốc lát vẫn là không có gì rõ ràng, Lăng Tịch cũng không có lại tiếp tục khó xử chính mình. Đem báo bỏ một bên, Lăng Tịch vào bếp chuẩn nấu cơm, vừa làm vừa nghĩ nên đi nơi nào tìm chỗ ở. Vốn tìm được chỗ ở đã không dễ dàng, lại trong vòng hai ngày dọn ra ngoài. Lăng Tịch có chút khó xử.

Chẳng lẽ tìm Trọng Thần hỗ trợ sao?

Chỉ duy nhất có Trọng Thần là bạn, trừ hắn ra, Lăng Tịch không thể nghĩ được còn có thể đi tìm ai giúp. Tự hỏi thật lâu, Lăng Tịch vẫn là gọi điện thoại cho Trọng Thần, nói đại khái hoàn cảnh chính mình hiện tại.

Nghe Lăng Tịch nói có chút gấp, Trọng Thần rất nhiệt tình giúp đỡ, cũng cho mượn phòng ở vài ngày. Dù sao hắn nơi đó còn có gian phòng trống.

Hơi chút chần chờ trong chốc lát, Lăng Tịch vẫn là đồng ý, cũng có chút ngượng ngùng nói cảm ơn Trọng Thần. Dù sao bây giờ là thật sự không có cách nào, bằng không cũng không muốn đi phiền Trọng Thần. Từ chối việc Trọng Thần muốn giúp dọn hành lý, Lăng Tịch chỉ cùng Trọng Thần nói vài câu cúp điện thoại.

Lăng Tịch ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi Bạch Tiểu Hàn trở về. Không biết Bạch Tiểu Hàn biết bọn họ chuyển nhà sẽ có phản ứng gì. Nghĩ đến bọn họ còn phải đi nhờ Trọng Thần bên kia, Lăng Tịch mở tủ treo quần áo lấy ra vài cái túi thật to bắt đầu sắp xếp hành lý.

Thoạt nhìn cũng không nhiều đồ đạc, nhưng một khi sắp xếp mới phát giác đồ linh tinh thật không ít, đồ mặc đầy hai cái túi. Lúc dọn lại hành lý, ngoài phòng truyền đến tiếng mở cửa, giọng Bạch Tiểu Hàn truyền đến.

"Ba, đang làm gì?"

"Tiểu Hàn đã về"

Lăng Tịch buông túi đi ra rửa tay, sau đó lôi kéo Bạch Tiểu Hàn ngồi vào bên cạnh bàn, cũng đưa cho hắn một đôi đũa.

"Đến, ăn cơm trước. Hôm nay ở trường học có tốt không?"

Lăng Tịch không phải cho Bạch Tiểu Hàn đến trường học để có nhiều tri thức, Bạch Tiểu Hàn có thể sống vui vẻ, thân thể cũng khỏe mạnh bình an, là đủ rồi. Ở trong trường học có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, cùng bọn họ ở chung, Bạch Tiểu Hàn nhất định sẽ tốt hơn, ít nhất làm hắn sáng sủa rất nhiều. Huống hồ cũng không thể luôn canh giữ Bạch Tiểu Hàn, có trường học giữ chân cũng sẽ an tâm hơn.

"Dạ tốt "

Hôm nay không ai nói hắn ngốc. Thậm chí có người còn chủ động tìm hắn đi chơi, hắn rất vui vẻ.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn trên mặt vui cười, Lăng Tịch cũng yên tâm không ít. Gắp thức ăn vào bát hắn, Lăng Tịch thử thăm dò nói ra bọn họ phải chuyển nhà. Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn cũng không có phản ứng gi, Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tịch tiếp tục dọn dẹp sắp xếp lại hành lý. Bạch Tiểu Hàn cũng không có nhàn rỗi, chủ động đi đến bên cạnh phụ giúp. Có Bạch Tiểu Hàn hỗ trợ, động tác cũng nhanh hơn không ít. Không bao lâu, bên trong gian phòng trừ bỏ mấy thứ đồ điện, còn lại gì đó đều được cất vào túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro