3: bị bắt cóc +4: dọn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Bị bắt cóc

Không có nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Hàn ở nhà trông hành lý, Lăng Tịch thì chạy đi xuống lầu kêu xe ba bánh lại đây. Sau đó đem hành lý chất lên xe, Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn đi đến nhà Trọng Thần. Trước đây Trọng Thần có mời đến nhà ăn cơm, cho nên Lăng Tịch nhớ rõ vị trí nhà Trọng Thần. Bởi vì đường không quá xa, đi rất nhanh liền tới.

Giơ tay lên gõ cửa, rất nhanh cửa liền mở ra, xuất hiện trước mặt bọn họ là Trọng Thần đang cởi trần.

"Vào đi."

Trọng Thần rất vui vẻ, đem hành lý bỏ vào trong phòng, lại tủ lạnh cầm một lon đồ uống ướp lạnh đưa cho Bạch Tiểu Hàn. Không biết có phải bởi vì lon đồ uống này hay không mà Bạch Tiểu Hàn đối với Trọng Thần không hề có thái độ chán ghét, tự mình ngồi ở một bên uống.

"Thật sự là ngại quá, làm phiền rồi. Tôi sẽ mau chóng tìm phòng để dọn đi."

Lăng Tịch ngồi dựa vào Bạch Tiểu Hàn trên ghế sa lon. Trọng Thần nhìn chằm chằm vào cha con bọn họ.

"Không có gì, dù sao phòng cũng còn trống, anh muốn ở bao lâu cũng được."

Trọng Thần khoát áo vào, nhìn đôi cha con không giống cha con kia. Bị Trọng Thần nhìn, Lăng Tịch giật mình, thuận miệng tìm đề tài để che giấu xấu hổ,

"Một mình cậu ở đây sao?"

"Vâng, ba mẹ tôi đã về hưu, ngại ở thành phố ồn ào, liền dọn về ở với ông bà. Các người đem đồ đạc để ổn xong liền nghỉ ngơi một lát đi. Tôi còn phải đi ra ngoài nói chuyện mở quán, muộn một chút rồi trở về mời các người ăn."

"Được rồi, cậu đi công việc trước đi."

Trọng Thần đi rồi, lưu cho bọn họ 1 cái chìa khóa. Lăng Tịch cảm động.

Bất quá là ở chung một thời gian ngắn, chỉ là đồng nghiệp mà thôi, hắn liền dễ dàng cho mình vào ở, còn đưa cho cái chìa khóa. Là nên nói hắn quá tín nhiệm mình? Hay là nói hắn thật tốt?

Lăng Tịch thở dài, nắm chặt cái chìa khóa.

"Có lẽ, bắt đầu từ bây giờ mình có thêm một người bạn."

"Ba, muốn uống hay không?"

Nghe được Lăng Tịch nói nhỏ giọng, Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu đem vật cầm trong tay đến trước mặt Lăng Tịch, ánh mắt vui vẻ.

"Uống đi, uống đi."

"Ba không khát, con uống đi."

Lăng Tịch khẽ đẩy tay Bạch Tiểu Hàn ra, cười sờ sờ đầu của hắn.

Cùng Bạch Tiểu Hàn ngồi một lát, Lăng Tịch đi vào trong phòng sắp xếp hành lý. Nghĩ đến còn chưa trả chìa khóa phòng ở trước, Lăng Vũ lại đi một chuyến. Khi trở về Lăng Tịch có chút kinh ngạc phát hiện Bạch Tiểu Hàn đang quỳ trên mặt đất cùng Trọng Thần vật cổ tay, mặt đỏ bừng, gân xanh cũng nổi lên, nhìn ra được bọn họ đang phân cao thấp. Khi nhận thấy Lăng Tịch, Trọng Thần bị phân tâm liền bị Bạch Tiểu Hàn thừa cơ hội, rất nhanh liền hòa nhau một ván.

"A, thắng rồi! Ba, con thắng!"

Bạch Tiểu Hàn hưng phấn đứng lên chạy đến bên cạnh Lăng Tịch khoe công, cầm lấy tay Lăng Tịch lắt lắt.

"Ừ, Tiểu Hàn thật là lợi hại."

"Ba, muốn thưởng."

Bạch Tiểu Hàn dùng ánh mắt chờ mong, thấy ba không có phản đối, hắn liền cẩn thận nói ra yêu cầu

"Con muốn hôn."

"Khụ. . . Tiểu Hàn đừng làm loạn."

Lăng Tịch có chút xấu hổ cự tuyệt Bạch Tiểu Hàn. Không nghĩ tới, Bạch Tiểu Hàn tự nhiên trước mặt Trọng Thần lại yêu cầu như thế. Lăng Tịch cảm giác được ánh mắt tò mò cùng khiếp sợ của Trọng Thần, bất quá cũng không có muốn giải thích.

Chẳng lẽ nói với hắn, Bạch Tiểu Hàn đầu óc không tốt lắm?

Đừng nói Bạch Tiểu Hàn ngay tại bên cạnh, cho dù hắn không có ở đây cũng không muốn ai đánh giá Bạch Tiểu Hàn như vậy.

"Tiểu Hàn, chú mời con đi ăn cơm được không? Là phạt vừa rồi chú thua Tiểu Hàn."

Sau phút khiếp sợ Trọng Thần bình tĩnh lại. Cho dù kỳ lạ thì đó cũng là việc riêng tư của người khác, hắn không xen vào.

"Vâng, con muốn ăn tôm."

"Được, liền ăn tôm."

Cẩn thận lưu ý trong chốc lát, Trọng Thần phát giác Bạch Tiểu Hàn cùng người bình thường khác nhau, cho nên rất nhanh liền quên việc vừa rồi Bạch Tiểu Hàn đưa ra yêu cầu kỳ lạ kia. Hắn chính là cảm thấy được Lăng Tịch rất khó khăn, một mình mang theo đứa con không bình thường, rất vất vả. Nghĩ như vậy, hắn đối với Lăng Tịch tăng thêm thương cảm.

Trọng Thần mang theo cha con Bạch Tiểu Hàn đến một quán, để Tiểu Hàn ăn tôm. Bọn họ gọi vài món đồ ăn, cũng kêu vài chai bia.

"Đủ rồi , gọi nhiều lắm ăn không hết."

Thấy Trọng Thần còn tiếp tục gọi thêm Lăng Tịch mau ngăn lại tránh lãng phí.

"Được."

Biết Lăng Tịch là muốn thay hắn tính tiền, Trọng Thần giật khóe môi. Lấy chai bia mở nắp, rót một ly bia, mở miệng nói:

"Nào, làm một ly."

"Được, cụng ly."

Bình thường Lăng Tịch rất ít uống rượu, nhưng nhìn thấy Trọng Thần cao hứng như vậy, cũng không làm mất hứng, liền rất phối hợp bưng ly lên, cùng Trọng Thần chạm ly. Lăng Tịch chưa kịp ngăn lại, Tiểu Hàn cũng đã cầm 1 chai bia ừng ực ừng ực uống ngay. Uống xong, Bạch Tiểu Hàn híp mắt thè lưỡi, mặt cũng nhăn nhó.

"Ba, thật khó uống!"

"Khó uống đừng uống nữa!"

Lăng Tịch đưa cho Bạch Tiểu Hàn một ly nước, buồn cười nói.

"Súc miệng sẽ dễ chịu."

"Dạ"

Bạch Tiểu Hàn nhận cái ly, làm theo Lăng Tịch nói.

"Lăng Tịch."

Trọng Thần uống ly bia, nói ra nghi vấn trong lòng.

"Tôi rất ngạc nhiên, anh sao lại có con lớn như vậy?"

Hơn nữa lại là một người trí lực có vấn đề, diện mạo lại không giống chút nào.

"Nó là con riêng của vợ tôi."

Hơi chần chờ trong chốc lát, sau đó Lăng Tịch cũng nói ra quan hệ của bọn họ. Trọng Thần giúp bọn họ không ít, luôn chiếu cố, nên cũng không muốn giấu giếm hắn.

"Khó trách."

Trọng Thần gật gật đầu. Hắn đã hiểu, lại tiếp tục rót đầy ly cho, thét to chạm cốc HunhHn786.

So sánh tuổi Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn, vậy người phụ nữ kia lớn hơn Lăng Tịch nhiều. Thật sự là đáng tiếc!

Trọng Thần trong lòng phát ra một tiếng thở dài.

Bữa cơm kéo dài đến tối mịt, no say đủ ba người mới tính tiền đi về nhà. Có lẽ bàn ăn là nơi hợp nhất để bày tỏ tâm tình, sau bữa cơm này Lăng Tịch cảm thấy thân thiết với Trọng Thần thêm không ít, không kiên kỵ với hắn nữa.

Cùng Bạch Tiểu Hàn hợp lực đem Trọng Thần uống say đặt lên giường, Lăng Tịch mới cùng Bạch Tiểu Hàn trải giường đi ngủ. Có lẽ lạ chỗ Bạch Tiểu Hàn vẫn tóm chặt ống tay áo của Lăng Tịch không buông. Thẳng đến khi Bạch Tiểu Hàn ngủ say Lăng Tịch mới cẩn thận đem tay Bạch Tiểu Hàn đẩy ra, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, hơn nữa chuyển nhà thật sự vất vả, cũng không lâu lắm, Lăng Tịch liền ngủ say.

Ngày hôm sau thức dậy Lăng Tịch phát hiện không có Trọng Thần trong nhà. Bất quá trên bàn lại có để đồ ăn còn ấm, bên cạnh là một tờ giấy. Lấy tờ giấy nhìn một lần, đáy mắt Lăng Tịch hiện lên vui vẻ. Đồ ăn đều là Trọng Thần cố ý vì bọn họ làm, trên tờ giấy viết nếu đồ ăn nguội bỏ vào nồi hâm lại, bên cạnh còn thấy một cái nồi nhỏ.

Sợ quấy rầy đến bọn họ nghỉ ngơi, Trọng Thần đi cũng không gọi bọn họ. Lăng Tịch đem tờ giấy để lại trên bàn, đi vào phòng đánh thức Bạch Tiểu Hàn.

Rửa mặt xong, đem đồ ăn của Trọng Thần ăn xong, Lăng Tịch mới mang theo Bạch Tiểu Hàn ra ngoài.

Dù biết Bạch Tiểu Hàn không muốn, nhưng Lăng Tịch vẫn là đem hắn đưa đến cửa trường học, nhìn hắn đi vào mới yên tâm rời đi.

Vốn mấy ngày nay phải đi tìm trường mới cho Bạch Tiểu Hàn, nhưng hiện tại không có việc làm, lại sống nhờ nhà Trọng Thần, Lăng Tịch thật sự là không có thể đổi trường khác cho Bạch Tiểu Hàn. Hiện giờ quan trọng nhất là tìm việc, chỉ có tìm được công việc mới có tiền đi chi trả sinh hoạt phí.

Đi rất nhiều nơi xin việc lớn nhỏ, gửi đơn vào vài công ty, chỉ nhận được một chữ KHÔNG.

Kỳ thật có một hai công ty có hứng thú, nhưng nghe tới Lăng Tịch chỉ có bằng trung học đã nói đáng tiếc phải từ chối.

Liên tiếp bị từ chối, Lăng Tịch cũng không có nổi giận, vẫn tiếp tục tìm. Kỳ thật Lăng Tịch chỉ tìm những nơi không có yêu cầu cao nhưng vẫn không thành công. Xin vào làm nhân viên kho hàng, bảo vệ, nhân viên văn phòng, cũng lại bị từ chối. Mà những nơi đó lấy lý do không có văn bằng đại học hoặc là bộ dạng rất đẹp vừa thấy biết làm không lâu để từ chối. Lập lại vô số lần, cho dù người có lòng cũng không khỏi bắt đầu có điểm phiền muộn. Sau khi bị từ chối Lăng Tịch buồn bã quay về.

Văn bằng bất quá là một tờ giấy mà thôi, thế nhưng lại rất được xem trọng. Lăng Tịch không khỏi có chút bất đắc dĩ. Lăng Tịch cũng không phải không đi học, ngược lại vẫn luôn cố gắng học hành, chính là bị buộc phải rời khỏi trường. Sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình kia thì chi phí cho việc học cũng bị chặt đứt. Toàn gia kia đã ra sát lệnh, cho dù Lăng Tịch đi đến đâu cũng không có ai dám nhận.

Dọc theo con đường vắng có một chiếc xe chậm rãi theo dõi Lăng Tịch đang ở lối đi bộ. Đến chỗ bên cạnh cửa hàng cũng không có bị phát hiện, tiếp qua vài ngã tư đường, Lăng Tịch cũng không biết.

Liên tiếp vấp phải trắc trở làm cho Lăng Tịch thoáng có chút uể oải, chậm rãi hít một hơi, lên xe buýt trở về.

Sau vài ngày, Lăng Tịch tiếp tục đi tìm việc, nhưng vô luận cố gắng như thế nào, đáp án vĩnh viễn là KHÔNG. Thậm chí có những lý do từ chối vô cùng khó hiểu, giống như việc bổ trứng tìm xương. Bị đả kích làm cho Lăng Tịch trở nên càng ngày càng lo âu, đối mặt Trọng Thần thân thiết cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Lăng Tịch rất phiền.

Lại một lần nữa từ chỗ xin việc đi ra, Lăng Tịch có chút hoảng hốt đi từ từ trên đường, chiếc xe kia vẫn đi theo phía sau. Thời điểm đến con ngõ nhỏ có chút yên tĩnh, chiếc xe kia đột nhiên chạy vọt lên ép sát. Tiếp theo trên xe nhảy xuống vài người, bắt lấy Lăng Tịch. Chưa kịp kêu cứu mạng, Lăng Tịch đã bị 1 cái khăn bịt kín miệng mũi, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.

Khi Lăng Tịch tỉnh lại trước mắt là một mảnh tối đen, mắt bị bịt kín, hai tay cũng bị trói ra phía sau.

Sao lại thế này?

Ban đầu thật sợ hãi nhưng sau đó Lăng Tịch cẩn thận tự hỏi hiện tại tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Mình hiện tại còn có gì đáng giá để cho người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, cũng không có đắc tội người nào!

Suy nghĩ kỹ lần nữa, Lăng Tịch bi ai phát hiện cũng chỉ còn lại có một đáp án:

Người nhà kia tìm đến! Không phải cũng đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Vì cái gì qua nhiều năm như vậy, lại chạy đến tìm? Là cảm thấy không cam lòng, chưa hết giận. Cuối cùng là bởi vì sao?

Nghĩ đến từ trước đến nay luôn luôn xử sự bình tĩnh trên mặt Lăng Tịch cũng bắt đầu hiện lên vẻ bối rối.

"Đã tỉnh."

Một giọng nói lạnh lùng cất lên, theo sau, bịt mắt bị kéo xuống. Một khuôn mặt gợi nhớ những đường nét thân quen dường như đã gặp qua.

"Cậu là..?"

Cái giọng lạnh băng kia xa lạ chưa từng nghe, chẳng lẽ là đã đoán sai?

"Cậu đem tôi mang đến nơi đây là muốn làm gì? Cậu bắt cóc là phạm pháp."

"Phạm pháp? Ông là đang lo lắng cho tôi?"

Khuôn mặt lạnh như băng kia hiện lên vài tia đùa cợt, đồng thời dùng hai đầu ngón tay nắm cằm Lăng Tịch.

"Có rãnh, không bằng lo lắng cho chính mình thì tốt hơn."

"Cậu đến tột cùng là ai?"

Ánh mắt bị mờ cũng không nhìn tốt, với lại ánh sáng rọi không tới mặt người trước mắt. Lăng Tịch chỉ có thể phỏng đoán, rất vất vả, đồng thời lại có cảm giác sợ hãi, rất không thoải mái.

"Tôi là ai? Tôi là người muốn trừng phạt ông."

Vẫn là giọng nói lạnh như băng kia, nhưng giờ phút này lại tăng vài phần đùa cợt. Lăng Tịch nghe được người kia đang cười, cười đến rất quỷ dị. Rất nhanh, Lăng Tịch liền hiểu được người nọ nói trừng phạt là cái gì.

Một vật thể lạnh lẽo đưa lên mặt Lăng Tịch. Cái vật thể mang theo mùi kim loại, có chút gay mũi. Cho đến khi bị đầu bén nhọn để ở cổ Lăng Tịch mới sợ hãi.

Người kia léo một cái, dùng lực một chút, cái mũi nhọn này sẽ cắm vào cổ họng!

Lăng Tịch nghĩ mình đối mặt với một người điên nên có chút khẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng, muốn trấn an người kia rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Muốn thử không ?"

Cái âm thanh lạnh như băng lần thứ hai vang lên.

"Chỉ cần tôi lại dùng chút lực, cổ họng của ông sẽ bị vật này xuyên qua. Có phải rất kích thích hay không?"

"Cậu đến tột cùng muốn thế nào?"

Cận kề cái chết Lăng Tịch đã hoàn toàn mất bình tĩnh, thanh âm đã có chút run rẩy.

"Tôi muốn thế nào? Ha ha."

Người kia chậm rãi buôn cổ ra, tiếp theo là tiếng y phục trên người bị xé rách. Rất nhanh, trên người Lăng Tịch chỉ còn lại có quần lót.

"Nếu tôi nói... Tôi muốn cắt nó, ông sẽ nghĩ như thế nào?"

Giọng nói như băng lại một lần nữa vang lên, bất quá lần này cũng không phải nơi cổ họng, mà là ở giữa hai chân. Người nọ vừa nói vừa dùng vật bén nhọn cọ cọ chỗ bộ vị, kích thích hạ bộ làm cái kia run rẩy đứng lên.

"Chậc chậc, Lăng Tịch, ông thật đúng là dâm đãng, chỉ như vậy cũng có thể có phản ứng."

Có tiếng kim loại rơi xuống đất, người kia đưa bàn tay lạnh như băng vào giữa hai chân Lăng Tịch, chạm vào cái vật nổi lên phản ứng, chậm rãi vuốt ve.

"Cậu là ai? Tôi quen cậu."

Lăng Tịch không để ý đến người kia đang châm chọc mình, chỉ là muốn người kia trong lúc vô tình để lộ ra tin tức để tìm ra đáp án mình muốn.

Hắn biết tên của mình, biết một số điều gì đó và có kế hoạch bắt cóc. Hắn còn muốn làm những việc gì khiến mình nhục nhã?

Lăng Tịch không hiểu. Nhưng thông qua hành động của người kia, cảm thụ được trong đó có bí mật mang theo hận ý.

Chương 4: Dọn đi

"Nè! Sao im lặng vậy."

Người kia cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Tịch, mà là lấy tay để trên môi như làm động tác im lặng. Sau đó, miệng Lăng Tịch bị cưỡng chế mở ra, một cái khăn nhét vào, làm cho Lăng Tịch không phát ra được âm thanh gì.

"Kế tiếp hưởng thụ là được."

Một trận cười ái muội, một bàn tay lạnh lẽo chụp lên lồng ngực của Lăng Tịch, không chút nào thương tiếc chà xác. Mà cái tay còn lại thì cho vào bên trong quần lót. Hành động sỉ nhục cộng thêm những lời nói kích thích bên tai. Người kia rất giỏi kỹ xảo vuốt ve nên phản ứng càng mãnh liệt vài phần, động tác người kia càng nhanh hơn. Đã lâu lắm chưa có làm nên Lăng Tịch nhịn không được tiết ra.

"Đã bao lâu chưa có làm? Rất nhiều nha. "

Sau giọng điệu trêu tức kia, Lăng Tịch bị lật nằm sấp, cũng bị xâm nhập từ phía sau.

"Buông ra."

Cảm thụ được động tác trên người, Lăng Tịch càng vặn vẹo, trong lòng chán ghét cũng tăng hơn vài phần. Hận chính mình quá mức nhu nhược, lúc này một chút khí lực cũng không có. Sợ đến không nói được, cũng rất vô lực.

"Mơ tưởng."

Động tác phía sau càng lúc càng nhanh, là người kia không khống chế động tác, như muốn lấy mạng. Lại nghe giọng nói không hề có cảm xúc lạnh như băng, khiến tim Lăng Tịch trong nháy mắt đập chậm nửa nhịp.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lăng Tịch tựa hồ nghe người kia kêu một tiếng.

"Ba"

Không đợi Lăng Tịch kịp phản ứng, đã bị bắt đổi thành tư thế quỳ nằm úp sắp, tiếp tục bị ra vào cơ thể. Động tác va chạm thô lỗ, hơn nữa nội tâm sợ hãi, không kiên trì bao lâu một lần nữa Lăng Tịch ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tịch mơ hồ nghe được bên cạnh có người kêu tên của mình. Cố hết sức mở mắt, Lăng Tịch đã nhìn thấy căn phòng có chút quen.

"Anh đã tỉnh?"

Nhìn thấy Lăng Tịch tỉnh lại, Trọng Thần từ bên cạnh lấy ra một cái khăn lông ướt lau cái trán Lăng Tịch.

"Anh cảm thấy tốt hơn không? Có cảm thấy nóng hay không ? Trên người có đau hay không?"

"Cậu...."

Nhìn gương mặt cẩn thận của Trọng Thần, những chuyện đã xảy ra chậm rãi hiện lên trong đầu, gương mặt Lăng Tịch trở nên trắng bệch.

Xem ra, Trọng Thần là cái gì cũng biết!

Lăng Tịch tự cười chính mình, lập tức vô lực đích khép lại mắt.

"Cậu cũng biết ?"

"Ừ."

Trọng Thần nhỏ giọng trả lời, sợ chọc tới nỗi đau của đối phương. Một người đàn ông bị cưỡng hiếp, đổi thành là ai trong lòng cũng sẽ vô cùng khổ sở. Hắn sợ kích thích đến Lăng Tịch.

"Tôi sao trở về được?"

Sau khi bị cường bạo đến người kia là ai cũng không biết, sau đó không một chút ý thức cứ như vậy bị ném trở về. Lăng Tịch đột nhiên cảm thấy chính mình rất buồn cười, buồn cười đến cực điểm.

"Tối hôm qua tôi cùng Tiểu Hàn tìm anh rất lâu, đều không có thấy. Sau đó thật sự là không biết đi tìm chỗ nào , liền về nhà chờ, chờ lâu liền ngủ. Sau đó mơ màng nghe được có người gõ cửa, mở cửa liền nhìn thấy anh nằm ở cửa. Sau đó tôi cùng Tiểu Hàn mang anh vào nhà."

Trọng Thần đơn giản thuật lại sự tình,

"Nửa đêm anh phát sốt, thật vất vả hạ sốt xuống, tôi mới nói Tiểu Hàn đi ngủ."

"Cậu nói... Tiểu Hàn cũng nhìn thấy?"

Lăng Tịch đột nhiên mở to mắt, đáy mắt xuất hiện sự bất an.

Bản thân không chịu nổi bộ dáng đó bị Bạch Tiểu Hàn thấy được? !

"Không có."

Trọng Thần mau phủ nhận nói:

"Anh... có mặc quần áo, nó chỉ là nghĩ anh sinh bệnh. Vì tôi thấy trên người của anh thật sự là rất nóng, muốn lau chùi, mới... mới....."

Trọng Thần không có nói tiếp. Hắn nói không nên lời. Lúc ấy nhìn thấy dấu vết trên thân cùng với vết thương bị xâm phạm phía sau còn tơ máu cùng dịch trắng chảy ra, hắn bị chấn động.

Tột cùng đã gặp chuyện gì rồi?

Phẫn nộ đồng thời tim của Trọng Thần không ngừng nhói đau.

Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ tới muốn đi báo án. Nhưng hắn đi tới cửa lại đi vòng trở về. Chuyện như vậy đi báo án, nói không chừng kể ra người khác còn có thể cho hắn là điên. Hắn chỉ có khả năng canh giữ ở bên cạnh chiếu cố đến khi Lăng Tịch tỉnh lại.

"Được rồi, tôi đã biết."

Còn tốt, Bạch Tiểu Hàn cũng không biết chuyện đã xảy ra!

Lăng Tịch ôm ngực trộm hả miệng nuốt khí, dù sao trong việc xấu còn có việc tốt.

"Tiểu Hàn đã được tôi đưa đi đến trường học, chưa trở về. Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cháo."

Trọng Thần ôn nhu dặn dò, đưa tay cầm lấy khăn để một bên, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Đợi Trọng Thần đi ra, Lăng Tịch chống đỡ thân bò dậy, dựa ngồi ở đầu giường cúi đầu nhìn dấu răng cắn trên mu bàn tay. Hiện tại Lăng Tịch không có tâm tình suy nghĩ người kia đến tột cùng là ai. Người kia thật cẩn thận, khẳng định không thể đoán ra. Lăng Tịch cũng không có tinh lực đi đoán.

Phải mau chóng dọn khỏi nơi này. Cho dù Trọng Thần không có kỳ thị, nhưng vừa nghĩ tới một màn kia bị Trọng Thần nhìn thấy thật không chịu nổi, cả người cảm thấy không được tự nhiên. Phải mau chóng rời đi.

Lăng Tịch gắt gao kéo hai vạc áo lại cùng nhau, đôi mắt sáng ngời giờ phút này có vẻ có chút ảm đạm.

Qua không bao lâu, Trọng Thần lại đi vào, trên tay của hắn đang cầm một chén cháo đậu xanh.

"Ăn chút cháo đi, một ngày không ăn cái gì rồi, như vậy sẽ chống đỡ không được."

Trọng Thần đem bát để đầu giường, nhỏ giọng khuyên giải an ủi Lăng Tịch. Hắn chưa từng đối với ai nhẹ nhàng như vậy, nhưng người ngồi ở trên giường lại làm cho hắn cảm giác được đau lòng. Nếu có thể, hắn thật muốn đem tên đối với Lăng Tịch làm ra cái loại hành động không bằng cầm thú kia băm vằm vạn mảnh. Chỉ tiếc, hắn không biết mặt người kia.

"Đợi nó nguội hơn tôi sẽ ăn."

Lăng Tịch hiện tại ăn không vào, nhưng lại không đành lòng phụ ý tốt của Trọng Thần, thuận miệng hồi đáp.

"Được, nhớ ăn."

Không dám quấy rầy người bệnh, Trọng Thần muốn nói lại thôi nhìn nhìn, sau đó hít một hơi, đi ra ngoài.

Lăng Tịch nghiêng đầu mắt nhìn chén cháo để đầu giường, đột nhiên buồn nôn, chỉ có thể ghé vào đầu giường không ngừng nôn khan. Có thể là lâu lắm không có ăn, trừ bỏ ói ra nước cũng không ra cái gì, cổ họng khó chịu lợi hại, dạ dày cũng đang không ngừng co thắt.

Nghe được động tĩnh Trọng Thần vội chạy vào, dùng tay dùng vỗ nhẹ lưng Lăng Tịch, đưa khăn lau miệng. Đến khi Lăng Tịch ngừng nôn khan, Trọng Thần mới đi ra ngoài lấy đồ lau sạch sẽ những thứ Lăng Tịch nôn.

"Hay là chúng ta đi phòng khám nhé?"

Trọng Thần đem cây lau dựa vào góc tường, lo lắng hỏi.

Trải qua việc như vậy, Lăng Tịch gầy yếu càng có chút tiều tụy, đôi mắt ôn nhu cũng có chút vô thần, nhìn thấy ngực hắn lại là căng thẳng.

"Không cần, tôi nghỉ ngơi là tốt rồi."

Giọng Lăng Tịch có chút khàn, thong thả nhìn Trọng Thần, đưa ra một yêu cầu.

"Có thể giúp tôi rót ly nước?"

"Được, có ngay."

Nghe được Lăng Tịch chủ động nhờ hắn, Trọng Thần chạy mau ra bên ngoài rót ly nước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến tay Lăng Tịch.

"Làm phiền rồi."

Lăng Tịch tiếp nhận cái ly nhấp vài ngụm, đợi môi hơi chút ươn ướt, liền đem ly nước đặt một bên.

"Trọng Thần, hai ngày này đã làm phiền. Sau khi Tiểu Hàn trở về, tôi liền cùng nó dọn đi."

Không phải giận dỗi, chỉ cảm thấy không nên mang đến cho Trọng Thần nhiều phiền phức như vậy. Vừa rồi cẩn thận suy nghĩ, nếu người kia biết được mình ở tại nhà Trọng Thần khẳng định nắm rõ hành tung của mình. Người kia là người điên! Mình không muốn liên lụy đến Trọng Thần. Trọng Thần những năm gần đây là người bạn duy nhất, không muốn làm cho Trọng Thần bởi vì mình mà phát sinh cái gì ngoài ý muốn!

"Không cần gấp như vậy, anh thế mà đòi dọn đi, cũng phải để thương thế tốt lên hãy nói..."

Thấy Lăng Tịch lần thứ hai sắc mặt trắng bệch, Trọng Thần mới phát giác mình đã nói quá lời, chỉ có thể có chút xấu hổ. Trầm mặc một hồi, Trọng Thần đè thấp giọng, không tình nguyện nói:

"Nếu... Nếu thật sự muốn dọn, không bằng tôi chỉ cho anh chỗ thuê phòng."

Như là sợ đối phương hiểu lầm, không đợi trả lời, Trọng Thần lại mau giải thích:

"Kỳ thật, tôi có người nhà có phòng ở cho thuê. Lúc đầu là cảm thấy được chỗ này của tôi có gian phòng trống, anh lại đây ở cũng thêm náo nhiệt, không cần mất tiền uổng phí, cho nên mới không nói cho anh biết. Nhưng hiện tại anh phải vội dọn, không bằng đi nơi đó đi, hoàn cảnh cũng được, giá cả cũng tốt."

"Vâng cứ như vậy đi."

Lăng Tịch chậm chạp gật gật đầu.

"Tôi đây đi gọi điện thoại cho chủ nhà."

Cùng Lăng Tịch thỏa thuận một tiếng, Trọng Thần đi ra ngoài.

Mệt chết đi!

Lăng Tịch mỏi mệt, lưng hơi đau, có chút chua xót.

Lát sau, nghe tiếng bước chân ngoài phòng truyền đến, cửa phòng mở, Bạch Tiểu Hàn kêu lên.

"Ba, ba khỏe chưa?"

Bạch Tiểu Hàn buông cặp, từ trong túi lấy ra một cái kẹo đưa tới trước mặt ba Tịch.

"Ăn kẹo, ăn sẽ không đau ."

"Ba không có việc gì."

Lăng Tịch hướng Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng cười cười, sau đó tiếp nhận kẹo trong tay hắn, mở ra cho vào trong miệng. Có chút mệt mỏi, rồi lại lộ ra sự ngọt ngào. Lông mi run rẩy vài cái, bên trên có vài giọt nước trong suốt .

"Ba, ăn ngon không?"

Bạch Tiểu Hàn cười ngồi vào mép giường nhìn, ân cần hỏi Lăng Tịch.

"Ừ, ăn ngon."

Lăng Tịch giơ tay lên sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, chúng ta dọn nhà được không?"

"Vì sao? Ở nơi này không tốt sao?"

"Chúng ta không thể luôn quấy rầy chú Trọng."

Bất quá hai ba ngày ngắn ngủi, lại làm Tiểu Hàn luyến tiếc rời đi nơi này. Lăng Tịch không khỏi có chút cảm thán.

"Dạ, biết rồi, nghe lời ba."

Chỉ cần là ba Tịch nói liền đúng. Ba chắc là không biết lừa người!

Đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của Bạch Tiểu Hàn.

"Ừ, ba hôm nay không thoải mái, Tiểu Hàn giúp ba lấy hành lý được chứ?"

Hiện tại phỏng chừng bước đi có chút khó khăn, hành lý nặng, thật sự là không có cách!

"Dạ được, Tiểu Hàn thay ba lấy hành lý."

Bạch Tiểu Hàn vội không ngừng gật đầu.

"Tiểu Hàn ngoan."

Lăng Tịch miễn cưỡng bước xuống giường, cũng thử đi vài bước. Mỗi một bước gây cho chỗ bị xé rách thật đau đớn. Nhưng sợ Bạch Tiểu Hàn nhận thấy được sự khác thường, nên Lăng Tịch vẫn duy trì bộ mặt bình tĩnh, cũng cho Bạch Tiểu Hàn vài cái mỉm cười.

"Lăng Tịch, phòng ở đã nói xong."

Trọng Thần đi tới dìu Lăng Tịch, sợ có cái gì sơ xuất.

"Bên kia lúc cũng có thể dọn qua."

"Tiểu Hàn đã trở về, dọn ngay đi."

Lăng Tịch đẩy Trọng Thần đang nâng tay mình ra, mạnh mẽ đi ra cửa.

"Được, chờ một lát, tôi đi gọi chiếc xe."

Sợ Lăng Tịch quá cực khổ, Trọng Thần tiến lên giữ chặt người, đem đặt lên ghế, sau đó đi ra ngoài kêu một chiếc xe taxi.

Đem hành lý cố gắng nhét vào thùng sau, lại đi chỗ ngồi phía trước để 2 cái túi, hắn mới dẫn cha con Bạch Tiểu Hàn ngồi trên băng ghế phía sau, đi đến chỗ bên kia.

Đem bọn họ an bày tốt, Trọng Thần lại dặn dò thân thích cẩn thận thật lâu, mới cùng nói từ biệt, rời đi.

Giống Trọng Thần nói, nơi này phòng ở so với phòng trước tốt hơn, thậm chí còn có vài món đồ gia dụng cũ còn dùng tốt. Còn tiền thuê nhà, cũng bị Trọng Thần hạ thấp nhất.

Lăng Tịch rất vừa lòng.

"Tiểu Hàn, ba ngủ một lát, tự chơi một lát được chứ?"

Vẫn cố chống đỡ đến hiện tại, thật sự là quá mệt mỏi, Lăng Tịch cần nghỉ ngơi một chút.

"Tiểu Hàn cùng ba ngủ."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn đến nằm bên cạnh ba Tịch, từ phía sau ôm lấy thắt lưng ba.

Bình thường không thấy gì, nhưng giờ Lăng Tịch nhịn không được rùng mình một cái, cố nén ý tưởng muốn ném tay Bạch Tiểu Hàn. Cố nhẹ nhàng lấy tay Bạch Tiểu Hàn ra, Lăng Tịch cũng an ủi vài tiếng, Tiểu Hàn mới khép mắt lại ngủ. Lần này Bạch Tiểu Hàn rất an phận, cũng không có làm hành động thân mật gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro