103: Sói con+104: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103: Sói con

Cửa vừa mở ra, Tần Tường liền trừng mắt nhìn Lăng Tịch.

"Làm cái gì vậy? Tại sao lâu như thế mới đi ra mở cửa."

Người này làm gì lâu như vậy? Đứng ở cửa đợi lâu như vậy, xách nhiều đồ, mệt muốn chết đi được.

Đợi đã! Môi...

"Tần Tường, đứng ngăn ở cửa làm gì?"

Lăng Duệ trên tay cũng ôm một túi to, đứng phía sau lên tiếng. Nhìn Tần Tường đứng ở cửa bất động, Lăng Duệ khó hiểu đẩy hắn một cái, nhìn Lăng Tịch đứng ở trước mặt bọn họ.

Rất nhanh, Lăng Duệ cũng chú ý tới đôi môi. Lăng Duệ nháy mắt trở nên nghiêm túc.

"Các người lúc nãy làm cái gì?"

Lăng Duệ hỏi thật sự trực tiếp, sắc mặt rất không lương thiện.

"Không... Không có gì."

"Không có gì?"

"Ừ, không có gì."

Lăng Tịch giọng nhỏ như muỗi kêu, đầu cúi xuống thấp, chột dạ không dám nhìn mặt bọn họ.

"Được rồi, đừng đứng ở cửa, đi vào trước đi, không phải muốn ăn lẩu sao?"

Lạc Phi lên tiếng giảng hòa.

"Hình như có mùi khét. Lăng Tịch nấu cái gì sao?"

"A! Canh bị cháy!"

Bị Lạc Phi nhắc nhở, Lăng Tịch ngẩng đầu, chạy vọt vào phòng bếp.

"Lạc Phi, anh còn nói giúp?"

Tần Tường đem đồ mua về để trên bàn, khó chịu giữ chặt Lạc Phi.

Hắn bất quá đi một chút, Lăng Tịch liền cùng Tiểu Bạch ngốc lên giường. Xem ra hắn đánh giá thấp người này.

Còn Lạc Phi, không phải đã cùng nhau cam kết ba người cạnh tranh công bằng?

Hiện tại giữa đường xuất hiện Bạch Tiểu Hàn, bọn họ hẳn là phải nhất trí chống người ngoài, sao còn muốn đi giải vây cho Lăng Tịch?!

"Các người tán gẫu, tôi đem đồ đưa vào phòng bếp."

Cảm giác được không khí không đúng, Bạch Tiểu Hàn khiếp đảm rụt lui cổ. Hắn cầm lấy nguyên liệu nấu ăn bỏ trên bàn đi vào phòng bếp.

"Đừng để cho hắn khó xử."

Đối mặt Tần Tường chỉ trích, Lạc Phi thản nhiên nói một câu. Hắn cũng là người, hắn cũng có tình cảm, cho nên hắn cũng sẽ tức giận. Bất quá hắn làm loạn lên thì như thế nào đây?

Đơn giản là làm cho Lăng Tịch khó xử. Nếu bị ép hỏi, nói không chừng Lăng Tịch sẽ thẳng thắn. Sau đó sẽ ra sao? Bọn họ nên như thế nào ở cùng Bạch Tiểu Hàn?

Cho dù hắn có khổ sở, hắn cũng không để cho Lăng Tịch buồn. Nếu muốn nói, tự nhiên Lăng Tịch sẽ nói. Không muốn nói, cho dù bức hỏi, cũng sẽ chỉ làm tất cả mọi người không tốt.

Lạc Phi sau khi nói xong, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng lâm vào trầm mặc.

Mà ở phòng bếp, Lăng Tịch máy móc rửa nồi nấu canh bị cháy khét, lại đem nguyên liệu bọn họ mua về rửa sạch, cắt nhỏ.

Bạch Tiểu Hàn ở một bên giúp, Lăng Tịch vốn muốn từ chối, lại sợ làm ra tiếng động gì bị bên ngoài nghe được. Lăng Tịch đành phải bảo trì trầm mặc, nhận hỗ trợ của Bạch Tiểu Hàn.

"Tôi nói... hắn không phải đang giả ngu chứ?!"

Qua thật lâu, Tần Tường đột nhiên nói một câu.

"Được rồi, chúng ta cũng đi vào bếp."

Lạc Phi dùng sức vỗ trái một cái, vỗ phải một cái.

"Còn không đi sẽ thua thiệt."

Nhìn Lạc Phi tiến đến chỗ Lăng Tịch, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng không tình nguyện đi vào.

Trên bàn ăn duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Hàn muốn ăn. Chỉ thấy Bạch Tiểu Hàn chặc lưỡi gắp thức ăn vào chén, còn gắp cho Lăng Tịch. Nhưng Lăng Tịch cũng không chạm vào, Bạch Tiểu Hàn buồn rầu.

Đợi cho bữa cơm chấm dứt, hai rổ rau cùng mâm thịt lớn còn nguyên. Lăng Tịch cũng chỉ có thể đem đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, lưu trữ ngày khác ăn.

Trên bàn ăn không khí thật không tốt, sau khi ăn xong không khí càng thêm không tốt. Nếu mở miệng, nói không chừng sẽ khiến cho sóng to gió lớn, cho nên Lăng Tịch quyết định bảo trì trầm mặc.

"Nè, tôi đi về."

Qua một hồi, đột nhiên Lăng Duệ cất tiếng. Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn, phát giác Lăng Duệ đang đứng ở cửa, không lộ vẻ gì nhìn mình.

"Ừ."

"Ngày mai gặp."

Nói như vậy, Lăng Duệ ngày mai còn lại đây sao? Hắn sẽ không giống lúc trước giận rất lâu?!

Đột nhiên Lăng Tịch vui lên.

Lạc Phi đi đến, cũng đưa cho Lăng Tịch một ly nước.

"Tịch, uống miếng nước đi, vừa rồi cái lẩu có hơi mặn."

"... Cám ơn."

Tiếp nhận ly nước uống một ngụm, sau đó Lăng Tịch khó hiểu nhìn Lạc Phi, nhỏ giọng hỏi:

"Phi... Phi không muốn hỏi cái gì sao?"

Tần Tường, Lăng Duệ nhìn rất tức giận, vì sao cũng không hỏi gì? Tuy rằng ngữ khí hơi lạnh nhạt chút, thái độ kém đi một chút, nhưng ít nhất vẫn không bỏ mặc. Còn Lạc Phi, ngay từ đầu không có hỏi câu nào, bây giờ còn săn sóc...!

Lăng Tịch cảm thấy thật có lỗi với Lạc Phi.

"Không cần. Chỉ cần Tịch vui là tốt rồi."

Lăng Tịch nhớ kỹ câu này, muốn cười rồi lại cười không nổi.

Mấy người kia đối với mình thâm tình như vậy? Mình vẫn luôn trốn tránh, chậm chạp không chịu đi đối mặt, nói chuyện với bọn họ vài câu. Có phải rất không công bằng hay không?

Đột nhiên Lăng Tịch cảm thấy chính mình rất đáng giận.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa."

Lạc Phi tiến lên đem người có vẻ mặt mê mang kéo vào trong lòng, ôn nhu nói:

"Nếu nghĩ không ra, thì đừng nghĩ. Có chuyện gì Phi đến thay Tịch giải quyết. Nếu một mình giải quyết không được, sẽ tìm bọn họ được chứ?"

Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn Lạc Phi nhẹ gật đầu.

"Ừ."

Đây là Lạc Phi, vĩnh viễn săn sóc, rộng lượng!

Cảm thụ được cái ôm ấm áp của Lạc Phi, Lăng Tịch cảm thấy mũi cay cay, khóe mắt cũng nhanh nổi lên một tầng nước.

"Đêm nay cùng Tịch ngủ nhé?"

Lạc Phi vuốt tóc Lăng Tịch.

"Ừ."

Vào ban đêm, Bạch Tiểu Hàn bị đuổi xuống giường. Lạc Phi cùng nằm ngủ ở trên giường với Lăng Tịch. Bất quá nhìn Lạc Phi ngủ ngon, càng phát ra giác nhìn Bạch Tiểu Hàn không vừa mắt, Tần Tường liền nhảy lên giường, tới nằm bên cạnh Lăng Tịch, cũng tỏ vẻ hắn không cần ngủ chung Bạch Tiểu Hàn.

Sau khi tắt đèn, Tần Tường và Lạc Phi đem Lăng Tịch kẹp ở giữa, cũng vươn tay để lên người Lăng Tịch mới vừa lòng nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Hàn liền mẫn cảm phát giác hắn bị cô lập.

Tuy rằng lúc ăn cơm còn phần hắn, nhưng bọn họ nói chuyện lại trực tiếp bỏ hắn bên ngoài. Muốn ra ngoài cũng không có hỏi hắn muốn đi hay không, mà là trực tiếp ra khỏi nhà. Từ bên ngoài trở về mang theo món ăn ngon, cũng không có chia cho hắn. Buổi tối ngủ, hắn chỉ có thể ngủ một mình dưới đất.

Mấy người kia không để ý tới hắn, không nhìn hắn không quan hệ, thế nhưng Lăng Tịch không để ý tới hắn, vấn đề có thể lớn lắm. Chính là vô luận hắn lấy lòng như thế nào, nam nhân quyết tâm không để ý hắn, Bạch Tiểu Hàn rất gấp đến độ không chịu được, rồi lại không một chút biện pháp.

Khi Bạch Tiểu Hàn còn cân nhắc nên làm cái gì bây giờ lại nhận được tin nhắn của Bạch Kiều. Xem xong tin, Bạch Tiểu Hàn sắc mặt lạnh xuống.

Đã đến lúc quyết định rồi sao?

Bạch Tiểu Hàn nắm chặt điện thoại ở trong tay, trong mắt có mấy phần do dự.

Ôi! Lần này sẽ phải một thời gian rất dài không thấy được Lăng Tịch?

Bạch Tiểu Hàn đột nhiên thấy rất may mắn mấy ngày hôm trước quyết đoán ăn chiếm lấy Lăng Tịch. Bằng không đợi cho hắn trở về, vị trí bên cạnh Lăng Tịch không có phần của hắn. Làm như vậy, ít nhất Lăng Tịch sẽ thường xuyên nhớ lại hắn, cũng sẽ không xem hắn là một đứa bé mà đối đãi.

Bạch Tiểu Hàn không tốt, đồng thời Lăng Tịch cũng không khá hơn chút nào.

Có lẽ là chuyện ngày đó bị bọn họ nhận ra, Tần Tường cùng Lăng Duệ luôn dò xét, còn thiếu chút đưa vào toilet khám thân thể.

Một khi Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn ở gần một chút, hoặc là Lăng Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn một cái, Tần Tường cùng Lăng Duệ lạnh mặt. Thỉnh thoảng bọn họ " hừ " lên vài tiếng để biểu đạt bất mãn. Khi Lăng Tịch tránh xa Bạch Tiểu Hàn, không nhìn tới Bạch Tiểu Hàn, hai người kia mới lộ ra biểu tình vừa lòng.

Tần Tường cùng Lăng Duệ như vậy, Lăng Tịch rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không nghĩ tới muốn đi ngăn bọn họ lại. Dù sao hiện tại bản thân Lăng Tịch cũng không biết nên đối mặt Bạch Tiểu Hàn như thế nào.

Tuy rằng mấy ngày nay không có nói chuyện cùng Bạch Tiểu Hàn, nhưng Lăng Tịch vẫn nhận thấy được Bạch Tiểu Hàn có tâm sự.

Qua hai ngày, một người mà Lăng Tịch không nghĩ đến đã tới cửa.

"Tiểu Hàn, chơi đủ rồi sao không về? Có thể theo ba đi trở về chưa? Dì Triệu rất nhớ thương con."

Bạch Kiều vừa vào cửa, liền trực tiếp nói mà không hề lịch sự chào hỏi những người khác. Hắn hướng tới Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay.

"Sao ông lại tới đây?"

Không phải nói hai ngày nữa trở về à? Sao còn chạy tới? Là sợ mình không chịu trở về, cố ý chạy tới mang đi?

"Tới đón con trở về nhà. Con không phải... Luyến tiếc không muốn trở về?"

Bạch Kiều cố ý nhấn mạnh từ "luyến tiếc ", trên môi là nụ cười nhạt.

"Sao có thể?"

Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng nói:

"Nơi này có cái gì để tôi luyến tiếc. Chẳng qua thời gian trước quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi vài ngày, tìm chút trò vui cũng rất bình thường. Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng không được sao?"

"Nghỉ ngơi? Ba còn tưởng rằng con luyến tiếc người ba kia."

"Làm sao có thể? Tôi sao có thể luyến tiếc người đó."

Bạch Tiểu Hàn cùng Bạch Kiều nói chuyện làm cho mấy người còn lại lâm vào nghi hoặc. Ngữ khí đặc biệt ngả ngớn của Bạch Tiểu Hàn làm cho bọn họ cảm thấy Bạch Tiểu Hàn không giống trước kia.

"Tiểu Hàn, các người đang nói cái gì? Các người nói sao tôi nghe không hiểu?"

"Không có gì, cùng ông không quan hệ, không cần phải biết."

Bạch Tiểu Hàn không kiên nhẫn trả lời Lăng Tịch, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía Bạch Kiều.

"Chúng ta về thôi."

"Đợi đã, không vội."

Nhìn vẻ mặt Lăng Tịch mê man, Bạch Kiều tâm tình đột nhiên tốt lên.

Xem ra sói con này còn chưa có nói bản thân đã khôi phục bình thường. Chậc chậc, thật đúng là có chút thương hại Lăng Tịch. Thay người khác nuôi con lâu như vậy, kết quả không có nhận được một chút ơn nghĩa.

Cùng Bạch Tiểu Hàn ở chung một thời gian, Bạch Kỳ biết hắn chẳng qua là sói khoác da thỏ mà thôi. Không hổ là con trai Bạch Kiều, vì quyền lợi cũng không màn cái gì.

"À... Lăng tiên sinh, không biết Tiểu Hàn có nói cùng anh, nó đã khôi phục bình thường?"

Bạch Kiều nhìn chằm chằm Lăng Tịch, sợ bỏ qua biểu tình nào đó.

Không rõ người này biết Bạch Tiểu Hàn đã khôi phục bình thường, còn quyết định vứt bỏ quá khứ, sẽ có phản ứng ra sao? Hẳn là sẽ rất thú vị.

Tuy rằng Bạch Kiều cùng Triệu Tử Kỳ kết hôn, trên tay cũng có quyền lực. Nhưng nói như thế nào, sản nghiệp kia đều là của Triệu Tử Kỳ. Hắn cũng nghĩ Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn nghe lời của hắn, đi lấy lòng Triệu Tử Kỳ, sau đó thay hắn lấy thứ hắn muốn. Nhưng mà Bạch Tiểu Hàn không muốn nhận hắn.

Triệu Tử Kỳ đã nói qua, khi nào Bạch Tiểu Hàn đủ năng lực cũng đủ khả năng quản lý công ty một mình, sẽ chuyển một phần công ty cho Bạch Tiểu Hàn. Đương nhiên, có một điều kiện chính là Bạch Tiểu Hàn nhận Triệu Tử Kỳ là mẹ, không còn gọi dì Triệu nữa.

Bạch Kiều nghĩ Bạch Tiểu Hàn đúng là ngốc, vô luận Triệu Tử Kỳ đối tốt như thế nào, hắn vẫn không chịu gọi Triệu Tử Kỳ là mẹ.

Trải qua một phen thận trọng suy tính, Bạch Kiều tìm Bạch Tiểu Hàn làm giao dịch. Bạch Tiểu Hàn suy nghĩ một đêm, cũng rất sảng khoái đồng ý. Bất quá hắn muốn một tuần tự do, nói là dùng để cắt đứt quan hệ với Lăng Tịch.

Đã nói mà, làm sao có thể có người đối với tiền tài cùng quyền thế không động tâm. Lúc trước Bạch Tiểu Hàn không chịu, bất quá là ngại mồi không đủ lớn mà thôi.

Chương 104: Gia đình

Trong phòng không khí đã khác lạ. Bên cạnh Lăng Tịch có hai người đối với Bạch Tiểu Hàn rõ ràng mang theo địch ý. Mà Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn tựa hồ cũng có chút mâu thuẫn.

Bọn họ cãi nhau ?

Nghĩ đến vậy, Bạch Kiều vui sướng khi người gặp họa, liền mạnh miệng nói.

"Nhìn dáng vẻ của anh, chắc là Tiểu Hàn chưa có nói đúng không? Là như vầy, thời gian trước tôi cùng Kỳ Kỳ mang Tiểu Hàn đi bệnh viện kiểm tra, cũng làm giải phẫu. Giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, Tiểu Hàn bây giờ không có vấn đề, thậm chí còn thông minh hơn trước kia nhiều lắm."

"Tiểu Hàn, là như vậy sao? Con tại sao không nói cùng chúng tôi?"

"Vì sao phải nói cùng với ông? Ông quá ngu xuẩn, nhìn đoán không ra trách tôi cái gì."

"Tôi đã nói rồi, có gì đó không thích hợp mà. Vốn là hắn giả ngu!"

Biết Bạch Tiểu Hàn lúc trước là giả ngu, nhịn rất nhiều ngày, Tần Tường rốt cục bạo phát.

"Tôi nhịn cậu đã lâu rồi. Nếu không phải nghĩ cậu là một tên ngốc, tôi đã sớm giáo huấn cậu. Để cho cậu biết, tôi đây không dễ bị ức hiếp."

"Đồ ngu."

Bạch Tiểu Hàn xem thường, không nhìn Tần Tường đã cuộn ống tay áo lên. Hắn biết, Tần Tường sẽ bị Lăng Tịch giữ lại.

"Mày..."

Lăng Tịch được Lăng Duệ hỗ trợ đem Tần Tường kéo lại. Hắn cũng khống chế không được xúc động. HunhHn786

"Bạch Tiểu Hàn, cậu đang làm cái trò gì?"

Lăng Duệ không vui hỏi.

Bạch Tiểu Hàn thay đổi, thật sự là rất kinh người.

Hắn không phải luôn rất dính Lăng Tịch sao? Hiện tại châm chọc khiêu khích, giống như Lăng Tịch là kẻ thù. Thật là kỳ quái!

"Không làm cái gì, tôi trở về xem mấy người một chút. À, xác thực đến đây chơi trò diễn xuất. Xem ra, tôi diễn thật sự thành công. Các người đã không phát hiện tôi đã khôi phục bình thường, còn xem tôi ngu ngốc giống trước đây. Hiện tại tôi chơi đủ rồi, không muốn chơi nữa. Bạch Kiều, chúng ta trở về thôi."

"Đợi đã, Tiểu Hàn ....."

"Còn có việc sao?"

Bạch Tiểu Hàn quay đầu nhìn về phía Lăng Tịch, không kiên nhẫn nói:

"Muốn giữ tôi lại? Tôi khuyên ông đừng phí sức lực. Tôi ở nơi này chơi chán rồi, không có hứng thú chơi tiếp. Dù sau, quan hệ của các người làm cho tôi cảm thấy rất chán ghét. Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, ông đã sớm cùng bọn họ có quan hệ xác thịt. Nói thật, tôi còn bội phục ông, đã ngủ cùng tôi cũng có thể thân mật cùng những người khác."

Chậc chậc, bọn họ là loại quan hệ này a! Nhìn đoán không ra, Lăng Tịch này thực có mị lực!

Bạch Kiều vuốt cằm, nghiền ngẫm đánh giá Lăng Tịch cùng hai người bộ dạng xuất sắc bên cạnh.

"Con... con thật sự nghĩ như vậy sao?"

Dù tận lực kềm chế tâm tình của mình, nhưng giọng Lăng Tịch vẫn có chút run run.

"Đúng vậy!"

Bạch Tiểu Hàn trả lời không có một chút do dự.

"Vậy... Vậy vì cái gì còn..."

Lăng Tịch rất muốn hỏi, nhưng lại có loại dự cảm Bạch Tiểu Hàn sẽ nói ra một đáp án mình không muốn nghe. Tốt nhất không nên hỏi. Nhưng Bạch Tiểu Hàn cười nhìn Lăng Tịch vài lần, mới trêu tức nói:

"Bởi vì... Rất thú vị. Tôi luôn muốn biết là vì nguyên nhân gì một đám vây lấy ông không buông. Vừa vặn, tôi còn chưa có thử qua cái loại kia, cho nên, liền thử xem. Dù sao... cũng chẳng tổn thất gì."

Bạch Tiểu Hàn ngữ khí ngả ngớn, làm cho Bạch Kiều xem náo nhiệt rất vừa lòng.

Thật đúng là không nghĩ tới sói con lại ăn cả người ba yêu quý của hắn. Có lẽ về sau còn có thể lợi dụng tin tức hôm nay đi áp chế Bạch Tiểu Hàn!

"Rất thú vị?"

Vẻ mặt Lăng Tịch trở nên trắng bệch.

"Đúng vậy. Chỉ là trò chơi, đương nhiên là có hứng thú. Bất quá... Cũng không vui lắm. Không biết bọn họ vì cái gì lại mê mẩn ông như vậy."

Bạch Tiểu Hàn nhún vai, tỏ vẻ chính mình rất không hiểu.

"Vô liêm sỉ!"

"Mẹ nó."

Bạch Tiểu Hàn làm cho Tần Tường cùng Lăng Duệ hoàn toàn phẫn nộ rồi, lời nói trở nên thô tục.

Bạch Tiểu Hàn chửi bới bọn họ, bọn họ có thể không để ý. Nhưng nghe được Bạch Tiểu Hàn sỉ nhục Lăng Tịch, nhìn thấy sắc mặt Lăng Tịch trắng bệch, bọn họ phẫn nộ, còn rất đau lòng. Lăng Tịch hết lòng hết sức nuôi một con thỏ, kết quả lại là một con sói.

Bạch Kiều kéo tay Bạch Tiểu Hàn, nhắc nhở.

"Tiểu Hàn, còn không đi? Ba thấy bọn hắn đều muốn xông lên."

"Vâng, đi thôi."

Khi rời đi, Bạch Tiểu Hàn còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hai tên đang bị Lăng Tịch ngăn cản.

"Ba, làm gì cản con? Con phải đánh nó một trận để xả giận."

Tần Tường nói xong, Lăng Duệ liền ở một bên nói tiếp.

"Đúng vậy! Để cho nó chạy, không phải rất lợi cho nó sao. Phải dạy dỗ chứ."

"Người đã đi rồi, đừng làm ồn nữa."

Lăng Tịch rũ xuống đi vào phòng ngủ.

"Ba..."

"Để cho ba một mình, đừng đến quấy rầy ba."

Đợi cho tới trời tối, thấy Lăng Tịch vẫn ngây ngốc ở trong phòng không có một chút động tĩnh, Tần Tường cùng Lăng Duệ lặng lẽ vào nhìn. Thấy Lăng Tịch ôm đầu gối ngồi ở trên giường, cũng không nhúc nhích, Tần Tường cùng Lăng Duệ khẩn trương lên.

Bọn họ muốn tiến lên nói chuyện cùng Lăng Tịch, lại nhớ tới Lăng Tịch đã dặn dò, Tần Tường cùng Lăng Duệ lui lại. Nghĩ nghĩ, Tần Tường quyết định đem chuyện này báo cho Lạc Phi một tiếng. Dù sao, Lăng Tịch luôn nghe Lạc Phi.

Nhận được điện thoại Tần Tường, Lạc Phi vội vã từ công ty trở về. Tới nhà, hắn phát hiện Tần Tường cùng Lăng Duệ đứng tại cửa, lo lắng nhìn vào bên trong phòng ngủ. Lạc Phi hướng tới hai người kia, lo lắng hỏi:

"Vì sao lại thế này?"

"Sang bên này nói."

Tần Tường ra hiệu Lạc Phi đi ra ngoài, đem chuyện đã xảy ra nói một lần. Nhìn Lạc Phi cau mày không lên tiếng, Tần Tường nắm thật chặt tay hắn, hỏi:

"Làm sao bây giờ?"

"Trước vào xem đã."

Trực giác nói cho hắn biết Bạch Tiểu Hàn không giống như là người thích đùa cợt tình cảm. Dù cho Bạch Tiểu Hàn đầu óc đã được chữa trị cũng không thay đổi tính cách. Có lẽ, có ẩn tình gì đó.

Sau khi điều chỉnh tâm tình, Lạc Phi đi vào trong phòng. Phòng không có bật đèn, có chút tối, Lạc Phi đi đến đầu giường, mở đèn lên.

"Ba."

Lạc Phi đưa tay đụng vào người Lăng Tịch, nhỏ giọng gọi.

"Ba, có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn cơm."

Lạc Phi dùng thân mình che chắn một ít ánh sáng.

"Phi... Phi Phi."

"Vâng."

Lạc Phi ngồi xuống, để Lăng Tịch tựa đầu vào vai mình. Hắn đưa tay ra sau lưng, chậm rãi vuốt ve, trấn an tâm tình của Lăng Tịch.

"Con đã trở về."

"Vâng."

"Ba, con còn chưa ăn cơm đâu. Mấy người Tần Tường cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"

Lạc Phi nở một nụ cười ấm áp, ôn nhu nói.

"Được ."

Nghe được đáp ứng, đứng ở cửa là Tần Tường cùng Lăng Duệ nhìn nhau một cái, tâm tình chậm rãi thả lỏng.

Quả nhiên vẫn là Lạc Phi có biện pháp. Tuy rằng bọn họ có chút ghen tị, cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn vui mừng.

Lạc Phi sửa sang lại quần áo, dẫn Lăng Tịch ra cùng Tần Tường Lăng Duệ ăn cơm.

Bởi vì Lăng Tịch không có nói, mấy người kia cũng không nói gì, chỉ là rất săn sóc gắp thức ăn, lại dùng ánh mắt thân thiết nhìn.

Dù Lăng Tịch không có nói chuyện, nhưng bọn họ đưa đồ ăn đều ăn hết, thần sắc cũng tốt hơn. Mấy người Lạc Phi cũng yên lòng, tiếp tục ân cần quan tâm Lăng Tịch.

Nhìn ba người khẩn trương quan tâm mình như vậy, Lăng Tịch rất là cảm động.

Không ngờ tới, bọn họ ở chung thật sự hòa hợp, quan hệ tựa hồ đã khá hơn nhiều. Không chống đối nhau, bỏ thành kiến, không đi tranh đua. Lăng Tịch đột nhiên nhớ lại lời đề nghị của Lăng lão gia.

Nếu mọi người sống chung, cũng không biết phải chọn lựa thế nào nha! Trừ bỏ cái đó, bọn họ có rất nhiều việc có thể làm cùng nhau.

Kỳ thật, suy nghĩ lâu như vậy, Lăng Tịch cũng cảm thấy Bạch Tiểu Hàn nói những lời kia không phải thật tâm. Đã sống cùng Bạch Tiểu Hàn nhiều năm như vậy, tính cách Bạch Tiểu Hàn đơn thuần thiện lương, không có khả năng sẽ nói ra điều không tốt như vậy.

Dù không biết Bạch Tiểu Hàn vì sao lại nói như vậy, nhưng Lăng Tịch vẫn tin tưởng Bạch Tiểu Hàn. Tin tưởng Bạch Tiểu Hàn có khổ tâm, sau này sẽ đến giải đáp. Nhưng mà không biết, Bạch Tiểu Hàn lần này rời đi bao lâu?

Nhìn mấy người kia, thật quan tâm mình, Lăng Tịch nghĩ, có lẽ lúc trước bọn họ đã làm điều sai quấy, nhưng hiện tại bọn họ thực tâm, như vậy cũng đủ rồi. Ngày mai, Lăng Tịch muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ.

Ngày hôm sau, bọn họ ngạc nhiên phát hiện Lăng Tịch đã khôi phục bình thường. Khi chuẩn bị bữa sáng, trên mặt còn lộ vẻ thản nhiên mỉm cười.

Lăng Tịch thay đổi làm cho Tần Tường cùng Lăng Duệ cảm thấy giật mình. Bọn họ nhìn Lạc Phi, lại phát hiện Lạc Phi không có vẻ gì kinh ngạc, như là đã sớm liệu đến. Đặc biệt Lăng Tịch đối với bọn họ còn muốn tốt hơn trước kia một chút. Ngay cả đụng chạm thân mật Lăng Tịch cũng không có trốn tránh, Tần Tường cùng Lăng Duệ càng thêm vui vẻ.

Không phải bị Bạch Tiểu Hàn kích thích nên đã nhận bọn họ?

Phát hiện này làm cho Tần Tường cùng Lăng Duệ mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức ôm người lên giường, nghiệm chứng một phen.

Bất quá suy xét đến tâm tình Lăng Tịch vừa mới chuyển đổi, bọn họ cũng kiềm chế kích động. Nghĩ chờ thêm một thời gian lại tìm một cơ hội thích hợp ăn sạch.

Lạc Phi ở nhà vài ngày lại trở về công ty, vùi đầu vào công tác mới.

Một tuần sau, Lạc Phi đem các phương án thiết kế phòng ở về, cùng bọn họ thảo luận, xác nhận chọn lựa cuối cùng. Mỗi người chọn một bộ thiết kế trang hoàng phòng ngủ của chính mình.

Lăng Tịch chọn cho mình xong, hơi chút chần chờ, lại đem một phần giao cho Lạc Phi. Rất rõ ràng đây là cố ý chọn cho Bạch Tiểu Hàn.

Nhìn hành động của Lăng Tịch, Lạc Phi không có phát biểu ý kiến gì, nhưng Tần Tường cùng Lăng Duệ có chút không thích. Nhưng lại sợ Lăng Tịch không vui, bọn họ đè ép tâm tình xuống, tiếp tục thảo luận nên mua thêm những vật dụng gì.

Kế tiếp mấy ngày bọn họ vì chuyện chuyển nhà mà bận rộn. Không phải đi xem tiến độ, giám sát công trình, chính là đi chọn đồ gia dụng. Mà ngay cả vật dụng bài trí trong phòng, cũng là Lăng Tịch cùng Tần Tường và Lăng Duệ chọn lựa mua về.

Lúc mới bắt đầu, Tần Tường cùng Lăng Duệ còn có chút không hiểu. Vì cái gì Lăng Tịch muốn tự làm như vậy tự khiến mình vất vả. Để người chuyên nghiệp đến xử lý không phải nhẹ nhàng hơn sao?

Lăng Tịch giải thích, ngôi nhà rất có ý nghĩa. Không chỉ là một chỗ ở, mỗi một cái bố trí do chính mình tự tay làm sẽ khiến cho người ở cảm thấy càng thêm thân thuộc, càng thêm ấm áp.

Nghe xong giải thích, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng thấy có lý. Dù sao bọn họ cũng rảnh rỗi, liền đi theo Lăng Tịch, nhìn thấy thích cái gì liền mua về cái đó.

Lúc này, Lăng Tịch mới phát giác Tần Tường vẫn rất có tiền. Có vài thứ rất đắt tiền, Tần Tường mua mà không hề chớp mắt.

Còn Lăng Duệ, tuyệt không chịu thua Tần Tường. Nghĩ đến Lăng Duệ còn học đại học, Lăng Tịch có chút lo lắng, sợ Lăng Duệ chi quá tay. Bất quá, Lăng Duệ đã nói hắn có tiền riêng, không đủ Lăng lão gia sẽ cho thêm. Thật ra Lăng Duệ cũng có cổ phần lấy lợi tức mỗi kỳ, chi tiêu rất thoải mái.

Tuy rằng không thể như Tần Tường, Lăng Duệ mỗi ngày ở bên Lăng Tịch, nhưng Lạc Phi sẽ gọi điện trò chuyện thường xuyên.

Qua một thời gian cuối cùng nhà hoàn thành xong. Khi đi vào dạo qua một vòng, Lăng Tịch phát giác rất khác bản vẽ ban đầu. Bất quá... rất có cảm giác gia đình. HunhHn786

Lạc Phi không có thời gian đi phải làm phiền Lăng Tịch thay hắn bày trí phòng. Vì thế trong phòng Lăng Tịch có cái gì, phòng Lạc Phi cũng có cái đó.

Đối với việc này, Tần Tường kháng nghị thật lâu, nói là Lăng Tịch bất công.

Nhà ở đã xong, bọn họ chọn một ngày tốt làm tân gia và dọn vào. Lăng Tịch muốn đem theo đồ ở nhà cũ sang, nhưng bị Tần Tường ghét bỏ ngăn cản. Lăng Tịch nghĩ nghĩ, cũng không có lại kiên trì, chỉ đem theo quần áo cùng mấy thứ mới mua gần đây.

Vào ngày tân gia, Lăng lão gia đã đến sớm, cũng tỏ ý tặng cho mỗi người bọn họ một bao lì xì, nói là chúc mừng bọn họ chung sống hạnh phúc.

Đi xem chung quanh, Lăng lão gia cũng muốn tới ở, nói là rất thích bên này, đông người vui vẻ. Ông muốn thường xuyên tới chơi cùng mọi người.

Lăng Tịch thật vui vẻ đồng ý, nhưng những người khác thần sắc không đồng nhất. Nhưng ngại mặt mũi Lăng Tịch, bọn họ không có nói phản đối. Dù sao bọn họ cũng không muốn bị Lăng lão gia quấy rầy. Với lại Lăng gia cũng đâu có xa, cần gì phải ở đây.

Vậy là Lăng lão gia thành khách quen nơi này, thường lại đây ngủ nhờ ăn chực.

Lăng Tịch không hề rảnh rỗi. Không cùng Tần Tường tập thể hình, thì cùng Lăng Duệ đi bơi lội, hoặc cùng Lăng lão gia đánh cờ, đôi khi mấy người cùng chơi mạt chược. Thậm chí Lăng Tịch còn học đàn cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro