105: Về với nhau+106: Bắt được hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105: Về với nhau

Cùng sống với nhau nửa năm bọn họ càng ngày càng hòa hợp.

Đối với những hành động thân mật Lăng Tịch cũng không hề trốn tránh, bất quá vẫn không có làm đến bước cuối cùng. Có một số việc, Lăng Tịch còn chưa có nghĩ thấu, cũng không thể đưa ra lựa chọn.

Đối với Tần Tường và Lăng Duệ Lăng Tịch vẫn cảm thấy bảo trì quan hệ trước mắt là tốt rồi. Ít nhất đã có thể chấp nhận tình cảm hai người bọn họ. Bằng không khi hôn môi cũng sẽ không tự giác đáp lại. Mà ngay cả khi bọn họ ngẫu nhiên không khống chế được vuốt ve, Lăng Tịch cũng không phải không có phản ứng.

Còn Lạc Phi, mặc dù không thể thường xuyên ở bên cạnh, Lăng Tịch vẫn cảm thấy bọn họ thật sự gần. Lạc Phi luôn có vị trí đặc biệt trong tim Lăng Tịch.

Duy nhất làm cho Lăng Tịch vướng bận là Bạch Tiểu Hàn. Hắn vẫn không có tin tức. Kỳ thật cũng không phải không có tin tức, dù sao từ báo chí TV vẫn có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn hiện tại cũng không còn phát triển diễn xuất, mà là chuyển sang kinh doanh sản xuất phim ảnh, tiếp nhận quản lý một phần công ty của Triệu Tử Kỳ.

Năm mới đã đến, Lăng Tịch chuẩn bị đèn lồng màu đỏ treo ở cổng. Một đống vật phẩm trang trí toàn bộ các phòng đỏ rực, nhìn rất vui mắt.

Tần Tường cùng Lăng Duệ rất là oán giận Lạc Phi. Bởi vì hắn không ở nhà nên công việc mua sắm trang trí đều đổ lên hai người bọn họ. Bất quá giận thì giận, nhìn thấy Lăng Tịch vui vẻ, bọn họ cũng liền vui vẻ. Đặc biệt thấy bọn họ vất vả, Lăng Tịch cố ý chăm sóc bọn họ rất tốt, Lạc Phi thì không có phần. Bọn họ cảm thấy vất vả này cũng đáng giá.

Nghĩ đến Lăng lão gia một mình đón năm mới, Lăng Tịch cố ý đến Lăng gia mời ông đến ở cùng bọn họ mấy ngày.

Lăng lão gia rất vui, nhưng cuối cùng vẫn từ chối. Ông nói là Lăng Gia An muốn ông và Lăng Khả Hinh ra nước ngoài gia đình cùng nhau đón năm mới. HunhHn786

Nghe Lăng lão gia nói như thế, Lăng Tịch cũng an tâm, chỉ là có ý mời ông sang năm đến ở cùng bọn họ. Lăng lão gia có thể cùng con trai con gái mừng năm mới, gia đình sum họp thật là tốt. Nghĩ lại bên cạnh mình có Tần Tường, Lăng Duệ, còn có Lạc Phi, Lăng Tịch cũng rất vui.

Nhưng mà... Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch không tránh khỏi phiền muộn.

Thời gian nghỉ, bọn họ không ra khỏi cửa. Mỗi ngày đều ở nhà mở tiệc, hoặc là cùng nhau ngắm tuyết rơi. Kỳ thật Lăng Tịch muốn đi ra ngoài dạo, cảm thụ không khí lễ hội vui vẻ. Nhưng Tần Tường không cho phép, Lăng Duệ cũng đồng ý với Tần Tường, mà Lạc Phi cũng gật đầu, Lăng Tịch đành phải ngốc ở nhà.

Rất nhanh, đã đến đêm giao thừa.

Ngày đó, Lăng Tịch sáng sớm đã rời giường đi chuẩn bị cho tiệc buổi tối. Lạc Phi cũng theo bên cạnh phụ giúp. Tần Tường cùng Lăng Duệ bưng mâm trái cây, bánh kẹo, nước uống đặt lên bàn.

Tần Tường cùng Lăng Duệ không có chuyện gì làm, muốn đi quấy rối, lại bị Lăng Tịch đuổi ra khỏi bếp.

Nhìn Lạc Phi ở một bên mỉm cười, Tần Tường cùng Lăng Duệ ghen tị trừng hắn, sau đó quyết định đi đắp người tuyết.

Dù tay bị đông lạnh, nhưng Tần Tường chơi rất vui vẻ. Đặc biệt khi người tuyết sắp thành hình, Tần Tường bắt đầu cân nhắc lấy máy ảnh ra chụp vài tấm. Hắn lần đầu tiên tự tay làm người tuyết, lần đầu tiên chơi vui như vậy.

"Tần Tường, đi lấy cà rốt ra đây, lại lấy thêm long nhãn."

"Lấy cái đó làm gì? Muốn ăn à?"

"Cậu mới ăn! Đương nhiên là lấy đến làm mắt mũi! Không phải lần đầu tiên làm người tuyết đó chứ?"

"Mắc mớ gì tới cậu!"

Đợi một lúc lâu không thấy Tần Tường đi ra, Lăng Duệ có chút không kiên nhẫn đứng lên. Lăng Duệ tính đi vào bên trong nhìn xem có việc gì, hắn lại thấy người không nên xuất hiện lại có mặt ở chỗ này.

"Lăng Duệ, có chuyện gì vậy? Đây nè!"

Tần Tường một tay cầm cà rốt một tay cầm long nhãn đi tới hỏi Lăng Duệ. Thấy Lăng Duệ không có phản ứng, hắn liền lấy khuỷu tay đụng chạm Lăng Duệ.

"Cậu nói, hắn sao đến đây?"

"Ai ?"

Tần Tường khó hiểu hỏi một tiếng, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ở trước cổng.

"Tại sao hắn còn dám tới?!"

Tần Tường vứt bỏ vật trên tay, nắm cái xẻng, ném tới chỗ Bạch Tiểu Hàn.

"Mày chạy tới đây làm gì? Cút đi! !"

"Tôi tới tìm ba."

"Ba của mày? Nơi này không có ba của mày, nhanh cút đi!"

Lăng Duệ tuy rằng không bạo lực giống Tần Tường, nhưng ngữ khí của hắn cũng thật không tốt.

"Tôi biết ba ở bên trong. Tôi muốn gặp ba! Tôi có lời muốn nói."

Bạch Tiểu Hàn cẩn thận tránh cái xẻng, lớn tiếng hô to.

"Ba ơi! Ba ơi!"

Sợ Lăng Tịch sẽ nghe được, Lăng Duệ cũng nóng nảy, tiến lên cùng Tần Tường tác chiến. Hắn muốn đem Bạch Tiểu Hàn đuổi đi. Hai người xô đẩy đến Bạch Tiểu Hàn ngã xuống mặt tuyết.

"Dừng tay!"

Nghe được giọng Lăng Tịch, Tần Tường khó chịu đứng sang một bên. Lăng Duệ sắc mặt cũng không tốt. Còn Bạch Tiểu Hàn lại vui vẻ từ trên mặt tuyết đứng lên, vội vàng đi đến trước mặt Lăng Tịch, nói:

"Ba, con đã trở về."

"Chết tiệt ! !"

Cảm giác chính mình không được hoan nghênh, mà Lăng Tịch cũng không có trả lời, Bạch Tiểu Hàn sốt ruột nói:

"Ba, sự tình lần trước là con không đúng. Con cũng có nỗi khổ. Con giải thích được không?"

"Khổ gì? Hừ!"

"Hừ!"

Sau khi Tần Tường mắng, Lăng Duệ cũng biểu đạt bất mãn.

"Thật đó! Con thật là có nổi khổ. Lần đó, con không nên nói như vậy. Nhưng mà... con cũng  không có biện pháp."

Bạch Tiểu Hàn vội vàng bắt lấy tay Lăng Tịch, khẩn cầu:

"Ba, đừng không để ý tới con được không?"

Lăng Tịch đẩy tay Bạch Tiểu Hàn ra, không có lên tiếng.

Đã tới chậm sao? Ba đã không tin mình, cả cơ hội giải thích cũng không cho sao?

Bạch Tiểu Hàn hít hít cái mũi, nhìn Lăng Tịch một cái, sau đó chậm rãi xoay người.

"Đợi đã. Nói đi, tôi muốn nghe cậu giải thích."

"Dạ! !"

Theo lời Bạch Tiểu Hàn nói, Lăng Tịch biết được Triệu Tử Kỳ muốn chuyển một phần cổ phần của công ty cho Bạch Tiểu Hàn, cũng muốn đem Bạch Tiểu Hàn bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Điều kiện là Bạch Tiểu Hàn phải gọi Triệu Tử Kỳ là mẹ. Bạch Kiều phản đối, Triệu Tử Kỳ cũng có chút dao động, chỉ tạm thời gác lại việc này.

Sau khi Bạch Tiểu Hàn quay phim xong đã bị Bạch Kiều giam cầm, không được liên hệ bên ngoài. Hắn muốn gặp lại Lăng Tịch là không có khả năng.

Không cam lòng bị Bạch Kiều giam cầm, Bạch Tiểu Hàn suy nghĩ thật lâu, quyết định tìm Bạch Kiều làm thỏa thuận. Hắn hứa với Bạch Kiều sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Tịch, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh vợ chồng Bạch Kiều. Chờ Triệu Tử Kỳ giao lại cổ phần công ty, hắn sẽ chia một nửa cho Bạch Kiều.

Có lẽ là đã bị ích lợi tác động, Bạch Kiều đồng ý giao dịch này. Mà ngày đó hắn sở dĩ nói như vậy vì để cho Bạch Kiều càng thêm tin tưởng hắn thật sự muốn phân rõ giới hạn với Lăng Tịch.

Sau khi trở về, hắn rất muốn gọi điện giải thích rõ. Nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại cái gì cũng không có, hắn liền đem xúc động đè xuống, bắt đầu tiến hành kế hoạch.

Trải qua nửa năm, hắn thành công có được cổ phần công ty Triệu Tử Kỳ. Hắn cũng âm thầm tiến hành đầu tư, mua thêm một ít cổ phần, thu nạp vài đồng sự.

Hắn hiện tại đã nắm công ty, vì nhiều hơn so với Triệu Tử Kỳ 5% cổ phần. Nói cách khác, hiện tại ở trong công ty Triệu Tử Kỳ có chức vụ cao cũng không có biện pháp tác động hắn.

Còn về Bạch Kiều, lúc đầu hắn thực hiện hiệp ước, bất quá là kế tạm thời mà thôi.

Khi hắn đủ thực lực, hắn đã cùng Triệu Tử Kỳ ngã bài, bày tỏ rằng cả đời này chỉ yêu Lăng Tịch. Hắn hy vọng bọn họ không ngăn cản hắn ở cùng Lăng Tịch. Bằng không...

Hắn cũng cúi đầu xin lỗi Triệu Tử Kỳ, rời khỏi nhà kia, muốn đi tìm Lăng Tịch giải thích rõ ràng.

Hắn muốn nói, hiện tại đã không ai có thể ngăn cản bọn về với nhau. Hắn có thể chăm sóc Lăng Tịch. Ai biết, khi hắn tới nhà thuê, lại biết được Lăng Tịch đã dọn đi. Hắn tìm hiểu nhiều ngày mới biết được chỗ ở hiện tại của Lăng Tịch.

"Ba, nói xong rồi. Ba... nếu ba tức giận thì la mắng, hay đánh con đi. Đánh nặng một chút cũng không sao, con không sợ đau. Chỉ cần ba có thể hết giận, con ra sao cũng không hề gì."

"Tôi làm sao biết, cậu hiện tại nói có thật hay không?"

Lăng Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, bình tĩnh nói.

"Con... con thề!"

"Thề có ích lợi gì? Thiên lôi cũng sẽ không thật sự làm gì mày."

Bạch Tiểu Hàn nói xong, lại bị Lăng Duệ phản bác. Hắn liền rụt tay trở về, sốt ruột nhìn Lăng Tịch.

"Tôi nói... Nếu được cậu đem cổ phần, tài sản, tất cả đều chuyển qua cho Lăng Tịch. Nói không chừng như vậy mới có thể tin cậu."

Tần Tường ở một bên trêu tức, bất quá hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn trong tầm mắt tăng hơn vài phần thâm ý. Hắn vẫn xem thường Bạch Tiểu Hàn. Không nghĩ tới mới hơn nửa năm, Bạch Tiểu Hàn lại có thể làm nhiều việc như vậy. Xem ra, khôi phục bình thường Bạch Tiểu Hàn hoàn toàn có năng lực, hơn nữa cũng rất thủ đoạn.

"Được ! Tôi lập tức viết giấy chuyển nhượng, sẽ tìm luật sư lại đây lo liệu thủ tục."

Tần Tường đề nghị, Bạch Tiểu Hàn chấp nhận. Nói xong, Bạch Tiểu Hàn liền muốn đi tìm giấy bút.

Hắn sở dĩ tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, đi tính kế người khác, vì muốn ở cùng Lăng Tịch. Dù sao đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể có Lăng Tịch, chuyện gì cũng không quan trọng.

"Được rồi, tôi tin."

"Thật sao?"

Bạch Tiểu Hàn vui sướng quay đầu lại nhìn Lăng Tịch. Đợi nhìn thấy Lăng Tịch gật gật đầu, Bạch Tiểu Hàn mới vui vẻ nhào vào trong lòng, ôm chặt lấy Lăng Tịch.

"Ba, người đối với con thật tốt. Con... làm sai chuyện, người đánh con được không? Con lần đó không nên nói lung tung. Ba tốt lắm, tốt nhất. Vậy... việc trong phòng tắm... con thật sự muốn làm. Con đã muốn thật lâu rồi, không phải cảm thấy không thú vị. Còn nữa ba... Nơi đó cũng tốt lắm. Con còn muốn làm. Nửa năm qua, con thường xuyên nhớ tới một màn kia."

"Phụt..."

Bạch Tiểu Hàn nói, làm cho Tần Tường nhịn không được cười ra tiếng.

Cái tên này không phải đã khôi phục bình thường sao? Sao còn nói không có suy nghĩ ?

Nghe được Bạch Tiểu Hàn nói mấy thứ này, hắn rõ ràng phải tức giận. Nhưng dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn rất buồn cười, lại làm cho hắn quên nổi giận, nhịn không được cười thành tiếng.

Trừ bỏ Lăng Tịch sắc mặt không tốt, người khác đều nhịn cười. Xem ra, cảm thấy khôi hài cũng không chỉ có Tần Tường, làm cho Bạch Tiểu Hàn cảm thấy thư thản không ít.

Chỉ tiếc, Bạch Tiểu Hàn cũng không có chú ý tới Lăng Tịch thay đổi sắc mặt.

"Ba, con thật sự biết sai lầm rồi. Con không nên nói vậy. Con thật lâu thật lâu trước kia đã thích ba, chỉ là thời điểm đó chưa hiểu gì mà thôi. Hiện tại con hiểu rồi, cho con một cơ hội được không? Chúng ta... đã làm cái kia, con sẽ chịu trách nhiệm. Thật đó! Con sẽ chịu trách nhiệm !"

"Ai cần chịu trách nhiệm !"

Lăng Tịch không nhịn được cắt lời Bạch Tiểu Hàn. Giờ phút này Lăng Tịch nhìn rất kỳ quái, mặt đen, vành tai lại hồng.

"Con đã làm, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"

Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay Lăng Tịch, nghiêm túc nói.

"Đi nấu cơm."

Lăng Tịch bỏ qua tay Bạch Tiểu Hàn, chạy như bay vào nhà bếp.

Ai da... Cứ như vậy chạy đi! Bất quá không có đuổi đi. Biểu hiện như vậy là còn có cơ hội sao ? !

Bạch Tiểu Hàn thoáng có ý cười.

"Em không theo sao?"

Nhìn Lăng Tịch bỏ đi, Lạc Phi nhắc nhở Bạch Tiểu Hàn.

"Hả? Đi! Đi!"

Bạch Tiểu Hàn cho Lạc Phi một nụ cười, đi theo đuôi Lăng Tịch vào phòng bếp.

"Lạc Phi, anh lại giúp hắn? !"

Tần Tường khó chịu trừng mắt nhìn Lạc Phi.

"Đúng vậy! Anh sao phải giúp hắn? Anh không thấy được Lăng Tịch nổi giận sao?"

"Tôi chỉ là cho Lăng Tịch lựa chọn mà thôi. Nếu Lăng Tịch thật sự không muốn gặp lại Tiểu Hàn, không cần các người nói, tôi tự nhiên sẽ đem Bạch Tiểu Hàn đuổi đi. Nhưng mà... Chẳng lẽ các người cảm thấy Lăng Tịch thật sự còn giận Tiểu Hàn sao?"

"..."

"Được rồi, xem ra sẽ có thêm thành viên. Chúng ta đi chuẩn bị phòng cho Tiểu Hàn thôi."

Lạc Phi mỗi tay giữa một người, dẫn bọn họ đi đến phòng Bạch Tiểu Hàn.

Thông qua thời gian ở chung, hắn đã suy nghĩ thông suốt. Muốn một mình có được Lăng Tịch là không có khả năng. Nếu muốn ở cùng Lăng Tịch, nhất định phải học được cách chia sẻ. Điểm này, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng đã hiểu thông, bằng không bọn họ cũng sẽ không ở chung lâu như vậy vẫn bình yên.

Lúc này, hắn ở một bên xem náo nhiệt cũng hay. Ngày nào đó tâm tình tốt, lại cùng bọn họ đi quấy rối, không cho Bạch Tiểu Hàn quá thuận lợi. Ai kêu lúc trước Bạch Tiểu Hàn nói những lời thương tổn Lăng Tịch làm chi?

Đối với điểm này, hắn vẫn là rất để ý.

Trong phòng bếp, Bạch Tiểu Hàn theo sau, không ngừng hỏi Lăng Tịch muốn hắn giúp hay không.

Vừa mới bắt đầu, Lăng Tịch xem Bạch Tiểu Hàn là không khí. Nhưng bởi vì Bạch Tiểu Hàn vướng tay vướng chân, Lăng Tịch nhịn không được đem Bạch Tiểu Hàn đuổi ra ngoài.

"Ba, đừng đuổi con khỏi đây."

Bạch Tiểu Hàn tội nghiệp đứng ở cửa phòng bếp.

"Tôi chưa nói muốn đuổi cậu khỏi đây."

Thấy Bạch Tiểu Hàn không yên tĩnh, Lăng Tịch lấy một quả táo đưa Bạch Tiểu Hàn.

"Hiện tại tôi bề bộn nhiều việc. Ngoan, tự mình đi ăn táo được không? Đừng làm ầm ĩ."

"Ba, có phải tha thứ cho con không? Không đuổi con đi ? Không giận con ?"

Lăng Tịch nhíu mi, nghĩ nghĩ, vẫn là giơ tay lên xoa xoa đầu Bạch Tiểu Hàn, ôn nhu nói:

"Được rồi, đi chơi một lát. Ba còn phải nấu ăn, bằng không buổi tối sẽ không có gì ăn."

"Dạ."

Thừa dịp Lăng Tịch không chú ý, Bạch Tiểu Hàn tiến sát lại hôn lên môi Lăng Tịch một cái, sau đó cầm táo chạy nhanh ra bên ngoài. Chạy đến phòng khách, Bạch Tiểu Hàn ngồi vào ghế sa lon, gác chân vui vẻ ăn quả táo.

Ăn xong táo, Bạch Tiểu Hàn bắt đầu cân nhắc tình thế trước mắt. Bạch Tiểu Hàn thật ra không muốn đi độc chiếm. Không đúng, hắn có nghĩ tới vấn đề này, nhưng rõ ràng là không có khả năng, hắn liền trực tiếp buông tha cho ý niệm trong đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể ở cùng Lăng Tịch, Lăng Tịch cũng đáp lại tình cảm của hắn, như vậy là đủ rồi.

"Tiểu Hàn, phòng của em đã bố trí tốt lắm, buổi tối có thể trực tiếp ở. Có chơi mạt chược không ? Dù sao hiện tại nhàm chán, không bằng cùng sát phạt vài ván."

Lạc Phi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Hàn nói.

"Chơi."

Nghĩ đến về sau còn phải ở cùng nhau, Bạch Tiểu Hàn dù không tình nguyện, nhưng vẫn nghĩ cách lấy lòng mọi người. Cho nên, mới đánh vài vòng, Bạch Tiểu Hàn liền thua hơn 10.000 tệ. Bất quá hiện tại Bạch Tiểu Hàn có rất nhiều tiền, tất nhiên sẽ không để ý ít tiền lẻ đó. Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu, là cùng bọn họ tạo quan hệ tốt.

Đánh xong bài, Lạc Phi bỏ lại bọn họ chơi game, tự mình đi vào bếp.

"Phi Phi cảm thấy Tịch lưu lại Tiểu Hàn đúng không?"

Hiện tại sở dĩ hỏi Lạc Phi, là muốn Lạc Phi cho mình một chút ý kiến thôi, thuận tiện, nhìn xem Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn ở lại có cảm tưởng gì.

"Chỉ cần Tịch cho rằng đúng thì đúng."

Lạc Phi tiến ôm Lăng Tịch, đem cằm để lên vai Lăng Tịch, nhẹ nhàng nói.

"Phi Phi, cám ơn ."

Lạc Phi trả lời như vậy khiến cho Lăng Tịch yên tâm.

"Hay là... Dùng nụ hôn làm vật tạ ơn đi."

Lạc Phi đem người xoay lại, cười đề nghị.

"Phi Phi..."

Hai người tựa vào tủ bát hôn nhau. Nồi canh gà cũng sôi nhè nhẹ lan tỏa mùi thơm. Trong phòng bếp đầy ắp hương vị ngọt ngào.

Chương 106: Bắt được hạnh phúc

Lăng Tịch cùng Lạc Phi, Tần Tường, Lăng Duệ, cùng với người mới gia nhập Bạch Tiểu Hàn ngồi vây quanh bàn ăn bữa cơm tất niên.

"Ba, ăn thật ngon nha."

Bạch Tiểu Hàn vừa nhai vừa cố gắng khen Lăng Tịch.

"Đồ nịnh bợ."

Tần Tường khinh bỉ Bạch Tiểu Hàn một câu, sau đó gắp món hắn thích nhét vào trong miệng.

"Ăn ngon thật."

"Phụt..."

Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân. Lăng Duệ rất không khách khí đem rượu trong miệng phun ra.

Lăng Tịch cầm lấy khăn giấy lau cho Lăng Duệ, lại dặn dò:

"Lúc ăn cơm đừng cười, cẩn thận bị sặc."

"Dạ, đã biết."

Lăng Duệ gật gật đầu, tiếp tục ăn.

"Đúng rồi, có cái này cho mọi người."

Lăng Tịch để đũa xuống, lấy ra bốn phong bì đỏ đưa tới tay bọn họ.

"Cầm đi, tiền mừng tuổi."

"Cám ơn ba."

"Cám ơn Tịch."

"Cám ơn Lăng Lăng."

"Cám ơn Lăng Tịch."

Nghe xưng hô hỗn loạn, Lăng Tịch chỉ mỉm cười.

Mấy người này là người thân nhất của mình. Hiện tại tất cả đều ở bên cạnh, loại cảm giác này rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

"Đúng rồi, chúng ta cũng có lễ vật cho Tịch."

"Cái gì?"

"Chờ một chút nha."

Lạc Phi cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt Lăng Tịch. Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng cười cười.

"Hiện tại có thể xem sao?"

"Ừ, xem đi."

Lăng Tịch sửng sốt khi nhìn vào hộp. Bên trong, để bốn cái nhẫn trơn khiểu rất đơn giản dành cho nam, dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.

"Đây là......."

"Chúng tôi thương lượng rồi nên mua quà mừng năm mới, nhẫn là giống nhau, bên trong khắc chữ cái viết tắt tên của chúng ta. Biết Tịch sợ bị người khác chú ý, cho nên chúng không dẫn Tịch đi làm lễ cưới. Tuy rằng thiếu trình tự, bất quá nhẫn vẫn không thể thiếu. Tịch đeo vào đi."

Lạc Phi cầm một cái nhẫn, cười cười vươn tay về phía Lăng Tịch. HunhHn786

"Ừ."

Lăng Tịch mím môi, đưa tay cầm lấy, sau đó đeo vào ngón tay áp út của mình.

"Hiện tại, Tịch đeo cho chúng tôi."

"Được."

Nhìn trước mặt ba bàn tay trái, Lăng Tịch lấy nhân đeo vào cho từng người bọn họ. Đeo nhẫn xong, Lăng Tịch nhận được ba cái hôn môi.

Thật vất vả đợi bọn họ trao đổi nhẫn xong, Bạch Tiểu Hàn đã lên tiếng.

"Tôi đâu? Nhẫn của tôi đâu?"

"Không có mua."

"Cậu không liên quan ."

"Các người..."

Nhìn mấy người kia trên tay đeo nhẫn giống nhau, Bạch Tiểu Hàn hâm mộ.

"Tiểu Hàn, chờ một thời gian, nhờ bọn họ mang con đi mua một cái."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn buồn bã, Lăng Tịch nhịn không được trấn an hắn.

"Được ! Ba, con biết ba tốt nhất."

"Đứa ngốc."

Bạch Tiểu Hàn lúc này thật sự rất đáng yêu, tựa như chưa từng có thay đổi.

"Ba, còn nhớ không? Con trước đã cùng ba nói qua, mặc kệ như thế nào, con vẫn là Tiểu Hàn của ba. Mặc kệ trước đây hay là hiện tại con vẫn là Tiểu Hàn của ba. Điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không đổi."

"Ừ, ba biết."

Lăng Tịch gật đầu.

Thừa dịp Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, Lăng Duệ cùng Tần Tường đi ra ngoài.

Đợi một lúc, cân nhắc bọn họ hẳn là đã chuẩn bị tốt, Lạc Phi liền cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Ba, Tiểu Hàn, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."

"Đi ra ngoài đi dạo?"

"Vâng, đi theo con."

Lạc Phi không có giải thích nhiều, cầm lấy tay Lăng Tịch dẫn ra ngoài cửa.

Đứng ở trên mặt tuyết, Lạc Phi đầu tiên là kéo Bạch Tiểu Hàn, ghé vào lỗ tai hắn dặn dò vài câu, lại lấy điện thoại di động ra ấn gọi. Hắn cùng đầu kia nói vài câu, liền cúp máy, cũng nói Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn lên trời.

Có vài tiếng nổ trên nóc nhà, vài luồn ánh sáng bay lên trời, rồi nổ tung, hiện ra dòng chữ 'Happy New Year'

Giọng Tần Tường cùng Lăng Duệ từ nóc nhà truyền xuống. Bọn họ hướng Lăng Tịch phất tay, hô to.

"Năm mới vui vẻ !"

Bọn họ đốt pháo hoa.

"Ba, đẹp không?"

Lạc Phi nhích lại gần, cười hỏi Lăng Tịch.

"Đẹp, rất đặc biệt. Pháo hoa sao có thể biến thành chữ ?"

"Cố ý chế tạo. Đợi một chút, còn có cái đặc biệt hơn."

"Cái gì đặc biệt vậy?"

"Lăng Tịch, nhẫn là món quà đầu tiên, món quà khác nữa. Tịch nhận món quà kế tiếp đi."

Quà? Pháo hoa?

Lăng Tịch tò mò nhìn lên không trung, chỉ thấy pháo hoa. Bên tai, đồng thời vang lên vài tiếng hô lớn.

"Ba /Lăng Tịch/ Lăng Lăng/ Tịch, chúng tôi yêu người."

Trên bầu trời, pháo hoa hiện lên dòng chữ ' I love you'.

Nhìn lên không trung thấy dòng chữ cực đẹp mắt, Lăng Tịch cúi đầu nhìn về phía bốn người bên cạnh, đáy mắt có một chút ướt.

Phần quà này, bọn họ chuẩn bị thật sự có tâm.

"Thích không? Phương pháp là con nghĩ ra."

Tần Tường chạy đến cạnh Lăng Tịch với ánh mắt lấp lánh.

"Ừ, thích."

Nhìn chằm chằm Tần Tường một lát, Lăng Tịch đem tầm mắt chuyển qua Lăng Duệ, lại dời tới Bạch Tiểu Hàn, cuối cùng dừng ở Lạc Phi vẫn đang mỉm cười.

Bốn người này sẽ ở bên cạnh mình, cùng mình đi hết cuộc đời ? ! Có bọn họ ở bên cạnh, thật sự rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy nụ cười của bọn họ đã cảm thấy ấm áp, cho dù tuyết rơi dày đặc cũng không biết lạnh.

Trên bầu trời, pháo hoa tại tiếp tục nở rộ, Lăng Tịch mỉm cười với bốn người họ.

Đã chờ đợi rất lâu, tịch mịch thời gian dài, cũng do dự nhiều, cuối cùng đã bắt được hạnh phúc thuộc về mình.

- Hoàn thành chính văn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro