19: Người xưa +20: Không quan trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Người xưa

Lăng Tịch cảm thấy khó chịu, buồn nôn. Trong xe buýt chật chội, đủ loại mùi khó ngửi. Dù tận lực kềm nén không cho mình nhổ ra nhưng vẫn không được.

Đến trạm kế tiếp Lăng Tịch đã lao xuống, tìm một thùng rác bắt đầu phun ra. Món ăn của Bạch Tiểu Hàn có lực sát thương thật lớn. Mặc kệ ánh mắt những người đi đường nhìn mình, Lăng Tịch chỉ tập trung ói. Đợi đến khi không còn gì trong bụng nữa, Lăng Tịch vô lực ngồi trên vĩ hè nghỉ ngơi.

Khi thấy khoẻ hơn một chút Lăng Tịch mới lên một chiếc xe buýt khác đến chỗ làm.

Vừa vào sảnh KTV, Lăng Tịch đã thấy có người chờ sẵn. Gương mặt hắn rất nghiêm túc.

"Hiện tại là mấy giờ?"

Người mặc bộ vest khó chịu nhìn Lăng Tịch.

"Lần sau nhớ đến sớm một chút, đừng đến muộn."

"Vâng!"

"Nhanh lên đi!"

Hắn bước rất nhanh làm Lăng Tịch vất vả đuổi theo. Hôm nay được dẫn đi phòng thay quần áo ngược hướng hôm qua. Đồng phục cũng khác hoàn toàn, đúng là đồng phục nhân viên quét dọn vệ sinh. Lăng Tịch thấy thực vừa lòng.

"Nhanh vào đổi quần áo đi."

Sau khi thay đồng phục xong, Lăng Tịch muốn gọi, nhưng lại không biết người kia tên gì, đành có chút xấu hổ cười hỏi.

"Còn không biết tên anh."

"Gọi Văn ca đi."

"Vâng, Văn ca."

Văn ca không thiện cảm khiến cho, Lăng Tịch bất đắc dĩ cười khổ.

Văn ca thấy Lăng Tịch chậm chạp nên bắt lấy cánh tay lôi đi vào thang máy. Dù đau nhưng Lăng Tịch không dám có phản ứng gì. Rất nhanh, Văn ca đưa Lăng Tịch đến phòng làm việc. Bước vào chỉ dẫn vài câu, phân phó xong hắn liền đi ngay, giống như rủ bỏ được cục nợ.

Chỉ còn lại một mình, Lăng Tịch bắt tay vào công viêc. Một đống khăn cần được phân loại, sau đó mang đi giặt sạch. Mang khăn sạch xếp gọn để người ta có thể lấy dùng.

Nhìn những dấu vết trên khăn bẩn, Lăng Tịch không muốn đoán cũng không muốn biết, điều đó có ý nghĩa gì đâu. Lăng Tịch chỉ muốn hoàn thành công việc của mình.

Trong suốt thời gian làm việc không ai đến quấy rầy, Lăng Tịch cũng thấy an tâm. Bên ngoài thật im ắng, Lăng Tịch khẽ thở ra.

Được một lúc, cửa phòng bỗng mở ra. Bên ngoài hành lang âm u vắng tanh làm, đèn bỗng vụt tắt, một âm thanh quỷ dị vang lên. Ở cửa không biết từ khi nào xuất hiện một một con quỷ mặt trắng bệch. Tim Lăng Tịch run lên, thật bối rối, nắm chặt khăn trong tay, nhưng vẫn cảm thấy có chút không hợp lý.

Sợ hãi lúc ban đầu qua đi, ổn định tâm thần, Lăng Tịch buông khăn đang nắm chặt ra, nhìn thẳng vào con quỷ bình tĩnh hỏi.

"Là ai? Đừng giả ma, giả quỷ nữa."

"Chết tiệt, chơi không vui gì hết."

"Là Tần Tường sao? Thật nhàm chán."

"Ông chú mới càng nhàm chán hơn."

Tần Tường gỡ bỏ đạo cụ xuống bất mãn nhìn Lăng Tịch. Hắn đã chuẩn bị đạo cụ này để hù doạ ai ngờ lại không được như ý.

Lăng Tịch liếc Tần Tường một cái, rồi quay đi tiếp tục làm việc.

" Nè, sao không để ý tôi."

" Tôi đang làm việc."

" Tôi là ông chủ, ra lệnh dừng công việc, đi theo tôi!"

" Sao lại thế?"

" Hỏi nhiều vậy làm gì, đi theo sẽ biết!"

Rất nhanh, thang máy đến tầng cao nhất. Tần Tường liền cầm lấy tay Lăng Tịch dẫn vào văn phòng. Vào trong, Tần Tường liền bỏ mặc Lăng Tịch, đi đến phòng tắm.

Lăng Tịch có chút sợ hãi nhìn Tần Tường. Nhìn cánh cửa vẫn còn mở rộng, rất muốn chạy ra ngoài. Suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không dám rời đi. Nơi này là chỗ của Tần Tường nếu trốn ra ngoài không chờ hắn chắc là trừng phạt càng thêm nghiêm khắc.

Khi Lăng Tịch nhìn chằm chằm cửa ngẩn người, Tần Tường nhẹ nhàng gọi.

"Đem cửa đóng lại , sau đó đi vào đây."

"A."

Lăng Tịch hơi chút chần chờ, sau đó đi ra đóng cửa, cũng đi vào trong. Bất quá cũng không có đi vội vả mà là đứng ở bên giường HunhHn786.

"Đi vào trong. Nhanh lên."

Tần Tường ra lệnh, Lăng Tịch run rẩy vài cái, đáy mắt cũng hiện lên vài tia bất an.

Bước vào đến cửa phòng tắm rơi vào tầm mắt Lăng Tịch là Tần Tường thân thể trần trụi, mặt cũng đã rửa sạch sẽ, cằm còn dính bọt nước. Tần Tường dáng người thật đẹp, nhìn là biết do nhiều năm tập luyện, nhìn thực khỏe mạnh.

Nhìn thấy Lăng Tịch bất an, Tần Tường khinh thường, sau đó nâng tay lên vẫy vẫy.

"Lại đây."

Tần Tường giọng không lớn, động tác thoạt nhìn cũng thực tùy ý, nhưng lại lộ ra uy nghiêm làm người ta không dám từ chối.

Lăng Tịch dùng cặp mắt run rẩy nhìn Tần Tường, chậm rì rì đi đến trước mặt Tần Tường.

Là sợ hãi sao? Xem ra thực khẩn trương!

Hắn thích nhìn người này không dám phản kháng mà yên lặng chịu đựng.

Tần Tường xoay người bước vào bồn tắm lớn. Ngồi xuống rồi hướng Lăng Tịch chậm rãi mở miệng,

"Lại đây, giúp tôi tắm rửa."

"Hả ?"

"Tôi nói...... Lại đây giúp tôi tắm rửa."

Tần Tường cũng không có nổi giận, mà là tìm tư thế thoải mái nằm xuống, nghiêng đầu bình thản nhìn Lăng Tịch.

"À..... Cậu không tự tắm được sao?"

"Những đứa trẻ khác đều được cha mẹ tắm rửa, tôi cho tới bây giờ chưa từng được ai tắm cho. Trước kia là không có cơ hội, hiện tại nếu chúng ta đã gặp lại, vậy ông có phải nên làm tròn nghĩa vụ người cha hay không?"

Làm nghĩa vụ người cha?

Lăng Tịch hơi rung động.

"Tôi giúp cậu tắm."

"Được, nhớ rõ mỗi một chỗ đều phải tắm sạch, không được bỏ qua."

Hắn phát giác bình thường Lăng Tịch đối với hắn sợ hãi, nhưng một khi hắn đem quan hệ cha con ra, người này luôn thuận theo hắn, nhận an bài của hắn.

Cũng không biết Tần Tường giờ phút này suy nghĩ gì, Lăng Tịch đi đến bên bồn tắm, ngồi xổm xuống đưa tay vói vào bồn tắm. Lăng Tịch cầm vòi nước xối lên người Tần Tường nhẹ nhàng kỳ cọ. Tần Tường chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ.

Nửa giờ sau, Lăng Tịch dừng kỳ cọ. Thở thở phào nhẹ nhõm, đang định cất miếng bọt biển và rửa tay, cũng mở miệng nói với Tần Tường.

"Tắm xong rồi."

Vừa rồi Tần Tường trong chốc lát bảo dùng lực, trong chốc lát lại bảo nhẹ một chút. Khi bảo chà bả vai, trong chốc lát lại chà bụng...... Tóm lại, chính là ép buộc, tay Lăng Tịch mỏi nhừ, bất quá cuối đã tắm xong rồi.

"Tắm xong ? Hình như đã quên một chỗ."

"Tôi đều kỳ cọ qua hết"

"Thật không? Như vậy nơi này thì sao?"

Nói xong, Tần Tường liền đứng dậy, chỉ chỗ bộ vị.

"Hả?"

"Sao? Chột dạ? Giúp tôi tắm rửa. Không được nhìn chằm chằm. Còn nữa, nếu khiến nó tỉnh lại, phải phụ trách an ủi nó."

Tần Tường nhéo mặt Lăng Tịch một cái, mở miệng thúc giục:

"Sao còn chưa bắt đầu? Nhanh lên."

"Ừ..."

Lăng Tịch cắn cắn môi, nhận mệnh lệnh, trong lòng luôn thấp thỏm, tận lực nhẹ nhàng. Nhưng đây là vị trí nhạy cảm, cọ cọ một lúc điều đáng lo sợ đã xảy ra.

"Không có nghe tôi nói sao? Vẫn là nói ông cố ý? Cố ý làm tôi phát hỏa, sau đó để bị trừng phạt."

"Tôi không có."

Lăng Tịch run lên, đáy mắt bất an cũng tăng thêm vài phần. Tần Tường này thói hư tật xấu quá nặng, đang không ngừng đổi biện pháp trêu cợt. Hắn cố tình chơi đùa không biết mệt.

Lăng Tịch mặt lại xấu hổ đến đỏ bừng, tầm mắt cũng không tự giác dời về nơi khác, không dám nhìn thẳng vào Tần Tường.

"Ba, mau sờ."

Tần Tường giọng rất nhẹ nhàng, lộ ra nồng đậm thỏa mãn. Một tiếng 'ba' làm cho Lăng Tịch có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Tường. Môi Tần Tường giờ phút này hơi hé mở. Đôi mắt bởi vì nổi dục vọng mà có chút mơ màng. Không thể không thừa nhận, Tần Tường hiện tại bộ dáng thực mê người.

"Ba, nhanh làm đi, không thoải mái."

Thấy Lăng Tịch không hề động tĩnh, Tần Tường nắm bàn tay Lăng Tịch lên khẽ cắn lên ngón giữa một cái.

Bị Tần Tường cắn như vậy, một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, làm cho Lăng Tịch nhịn không được run rẩy vài cái. Cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Tường một cái, tại đáy lòng thở dài một hơi, Lăng Tịch đưa tay giúp Tần Tường giải quyết.

Mặt đỏ hồng hồng, như là thẹn thùng.

Người này có chút thẹn thùng, làm cho Tần Tường cảm thấy chơi đùa rất vui, đồng thời, hắn cũng đi đến một cái kết luận. Lăng Tịch này da mặt rất mỏng, chỉ cần hắn nói vài câu khinh bạc, hoặc là sẽ cắn môi không nói lời nào, hoặc là liền trực tiếp đem tầm mắt chuyển qua chỗ khác, không dám nhìn tới hắn.

Sau khi giúp Tần Tường giải quyết sinh lý, Lăng Tịch nhỏ giọng nói.

"Tôi có thể đi rồi chưa?"

"Sao, sợ tôi?"

"Không có. Hiện tại cũng gần đến giờ tan ca, tôi cần phải trở về."

Nhìn chằm chằm Lăng Tịch thật lâu, Tần Tường mới mở miệng.

"Ngày mai nhớ rõ đi làm sớm một chút, đừng đến muộn nữa."

"Được, đã biết, tạm biệt."

Thấy Tần Tường không làm khó, Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh ra ngoài. Nhưng không đợi Lăng Tịch đi tới cửa, Tần Tường đã gọi lại.

"Nè !"

"Làm sao vậy ?"

Lăng Tịch có chút bất đắc dĩ dừng lại, xoay người nhìn về phía Tần Tường.

"Điện thoại di động đâu?"

"Hả?"

"Tôi nói điện thoại di động lần trước đưa cho đâu? Sao không thấy dùng l?"

"À...... để ở trong nhà."

"Ừ. Lần sau nhớ mang ở trên người, tôi sẽ gọi bất cứ lúc nào."

"Biết rồi, tôi có thể đi rồi chưa?"

"Ra ngoài đi, nhớ đem cửa đóng lại."

Đứng trong thang máy, Lăng Tịch cúi đầu nhìn lòng bàn tay, có chút xuất thần. Tuy rằng đã dùng xà phòng rửa, dùng khăn lau qua, nhưng không biết là vì sao vẫn cảm thấy trong lòng bàn tay có chút nhớp nháp, cảm giác quái dị. Đưa tay đặt ở đùi chà chà vài cái, Lăng Tịch mới cảm thấy thư thái một chút.

Đã khuya không còn xe buýt, đi bộ trở về lại quá xa, cho nên trước đi bộ một chút, sau đó đón xe taxi về nhà, cũng tiết kiệm được một chút tiền.

Về đến nhà sợ đánh thức Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch mở cửa đóng cửa động tác đều rất nhẹ, cũng không có bật đèn, mà là nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào đi vào phòng toilet. Rửa mặt, thay quần áo, Lăng Tịch nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ. Xốc chăn lên chui vào, không đợi nằm xuống, Lăng Tịch liền nhận ra không thích hợp.

Người này, cũng không phải Bạch Tiểu Hàn!

Lăng Tịch nhanh chóng mở đèn đầu giường, phát hiện người bên cạnh là Trọng Thần. Mà Bạch Tiểu Hàn nằm trong tường ngủ, có mặc đầy đủ quần áo.

"Anh đã về rồi?"

"Ừ."

"Tôi đây nên trở về nhà."

Nói xong, Trọng Thần liền ngồi dậy. Không đợi hắn đứng lên, liền bị ngăn lại động tác.

"Đã trễ thế này, đêm nay ngủ ở đây đi."

Hiện tại đã khuya, nhà Trọng Thần cách nơi này cũng khá xa, làm sao để hắn trở về, như vậy có chút không tốt.

"Vậy... làm phiền rồi."

Thấy Lăng Tịch giữ lại, Trọng Thần cũng không kiên trì đi về, liền nằm xuống.

"Anh cũng ngủ đi, không còn sớm."

"Ừ."

Lăng Tịch có chút không thoải mái nhưng có lẽ là quá mệt mỏi nên cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

Thật vất vả đợi cho người bên cạnh ngủ say, Trọng Thần mới dám mở mắt ra nhìn. Lăng Tịch ngủ thật sự an ổn, mày giãn ra, diện mạo khi ngủ nhìn rất đẹp. Trọng Thần nhìn cũng không chớp mắt, nhìn thật lâu, sau đó tới gần. Hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì, hắn chỉ là muốn gần một chút, lại gần một chút. Gần đến khi môi sắp chạm vào môi Lăng Tịch, bỗng nhiên Lăng Tịch trở mình, hắn lui lại nằm như cũ.

Mình là làm sao vậy?

Đối với hành vi vừa rồi, Trọng Thần không tự giác nhíu mày lại, tim bắt đầu đập dồn dập. Loại cảm giác này chỉ có xuất hiện ở rất nhiều năm trước. Lúc đó là khi lần đầu tiên hắn hôn bạn gái cũ. Vài năm nay hắn cũng không có tìm bạn gái khác, cái loại cảm giác dị thường này không có lại xuất hiện qua. Hiện tại cảm giác này làm cho hắn có chút hoảng hốt. Nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt hắn cũng nổi lên mấy phần sâu xa.

Khó trách ánh mắt hắn không tự giác di chuyển đến trên người Lăng Tịch. Khó trách một ngày không thấy được Lăng Tịch, hắn liền cảm thấy không yên. Khó trách hắn muốn chăm sóc Lăng Tịch, chăm sóc yêu thương Tiểu Hàn. Rất nhiều khó trách hợp thành một cái kết luận. Đó chính là hắn thích người tên Lăng Tịch này.

Nhận thấy được tâm ý chính mình, Trọng Thần đột nhiên cảm thấy trên vai trọng trách nặng vài phần. Hắn biết rõ Lăng Tịch và hắn không cùng một thế giới. Hắn không xứng với Lăng Tịch. Nhưng ý niệm muốn có Lăng Tịch lại giống dây leo, gắt gao quấn quanh hắn, càng ngày càng chặt.

Hơi......

Trọng Thần thức suốt đêm. Sáng ra hắn vội vã từ giã Lăng Tịch đi về.

"Lăng Tịch, tôi đi về trước."

"Hả? Ăn bữa sáng rồi đi."

"Không cần. Tôi cả đêm không trở về, nên trở về. Còn phải chuẩn bị mở quán."

"Như vậy à. Vậy được rồi, tôi sẽ đến giúp."

"Được."

Tùy tiện nói một tiếng với Lăng Tịch, hắn liền vội vàng rời đi.

Đợi Trọng Thần rời khỏi, Lăng Tịch xoay người đi nấu bữa sáng.

"Ba!!"

Bạch Tiểu Hàn bước đến, vòng tay ôm lấy Lăng Tịch.

"Ừ, con đi đánh răng mau."

Cảm thụ thân thể dán trên lưng ấm áp, Lăng Tịch vỗ nhẹ tay khoát lên bụng mình.

"Để cho con ôm một lúc."

Tối hôm qua Trọng Thần ở lại ngủ. Không thể ôm ba Tịch, hắn ngủ thật sự không tốt.

"Đứa ngốc."

Ôm trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn liền ngoan ngoãn buông ra, đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Chờ hắn rửa mặt xong, Lăng Tịch đã đem bữa sáng bưng lên bàn. Nhìn Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn uống sữa, Lăng Tịch thân thiết dò hỏi:

"Tiểu Hàn, ở trường học thế nào? Có ai ăn hiếp con không?"

"Rất tốt. Không ai ăn hiếp con."

"Vậy là tốt rồi."

"Ba!"

Bạch Tiểu Hàn kéo ghế dựa đến gần, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tịch.

"Hôn hôn."

Hắn đã thật lâu không cùng ba Tịch hôn, mà ba Tịch cũng sẽ không chủ động hôn hắn, hắn thực nhớ.

"Hả?"

Nhìn Bạch Tiểu Hàn đôi mắt lóe sáng, Lăng Tịch hơi chút chần chờ, sau đó dùng ngón tay chạm nhẹ môi mình rồi đặt lên môi Bạch Tiểu Hàn.

"Được rồi, ăn đi."

"Ba gạt con."

Cảm thấy mình không được coi trọng Bạch Tiểu Hàn mếu máo, sau đó nâng tay lên ôm cổ Lăng Tịch, không chút suy nghĩ liền áp môi lên môi Lăng Tịch.

Môi ba Tịch thực mềm, ngọt ngọt, thật giống liếm kẹo que!

Hắn khẽ liếm mấy cái, liền bị đẩy ra.

"Tiểu Hàn, con đã lớn rồi, không thể hôn như vậy."

"Ba......"

Trước kia mẹ có nói qua, đối với người mình thích sẽ rất muốn gặp, muốn ôm rồi hôn. Hắn thích ba Tịch, cho nên hắn muốn hôn ba Tịch.

"Tiểu Hàn. Ba là nam, con cũng là nam, làm như vậy là không đúng. Nếu về sau con có thích cô gái nào, con mới có thể hôn như vậy, hiểu chưa?"

Bạch Tiểu Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu.

"Tiểu Hàn không thích người khác, Tiểu Hàn chỉ thích ba."

"Đứa ngốc. Một ngày nào đó con sẽ gặp người mình thích, sau đó yêu nhau, rồi kết hôn, sinh con."

"Ba, con chỉ muốn sống cùng ba cả đời."

"Hơi......"

Xem ra, Bạch Tiểu Hàn vẫn không hiểu!

Lăng Tịch lại xoa xoa đầu Bạch Tiểu Hàn.

"Ăn cái gì đi, xong ba đưa con đi học."

"Dạ."

Ăn xong bữa sáng, Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn đi ra cửa. Bọn họ vừa đi vừa nắm tay nói chuyện rất vui vẻ.

Rất nhanh bọn họ liền lên xe buýt. Bạch Tiểu Hàn bỏ tay Lăng Tịch ra, đem thân mình che chắn phía trước ngăn cách ba Tịch với người xung quanh. Hắn sợ đột nhiên xe phanh lại có người lao ra đụng đến ba Tịch.

Đưa Bạch Tiểu Hàn đến trường xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Lăng Tịch quyết định đi đến chỗ Trọng Thần, hỗ trợ một chút cũng tốt.

Ở một ngã tư gần đó, một chiếc xe vừa vụt qua, lại chậm rãi lui trở về, cũng theo đuôi phía sau Lăng Tịch.

Người phụ nữ trong xe lên tiếng.

"Gia An, anh làm sao vậy?"

Cô ta chăm chú vào đứa bé gái ngồi ở trên đùi mình đang chơi món đồ chơi yêu thích, không để ý đến vẻ mặt người đàn ông bên cạnh.

"Hả? không có việc gì."

Lăng Gia An tươi cười trấn an người vợ bên cạnh.

"Văn Văn, anh còn có chút việc, hiện tại phải đi gặp bạn. Nếu được, em mang theo con trở về nhà trước đi."

"Có chuyện gì gấp như vậy? Trở về gặp ba rồi đi làm không được sao?"

"Văn Văn, anh thật sự rất gấp."

Lăng Gia An hiển nhiên có chút không kiên nhẫn. Nhìn bóng dáng xa xa sắp biến mất ở góc đường, Lăng Gia An vỗ vỗ tài xế dừng phía trước, sau đó mở cửa trực tiếp xuống xe.

"Em mang theo con trở về gặp ba trước, anh sẽ tự đón taxi về."

Nói xong, Lăng Gia An liền nhanh chống chạy đi.

Những năm gần đây Lăng Gia An sống ở nước ngoài, lần này là vì mừng thọ Lăng lão gia bảy mươi mới cố ý trở về.

Lăng Gia An cũng không có gọi Lăng Tịch, mà là theo sau với một khoảng cách nhất định. Hắn dùng cặp mắt cực nóng nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc của người xưa, có hoài niệm cùng tham lam.

Lăng Tịch, chúng ta lại gặp nhau! Không biết mấy năm nay Lăng Tịch sống có tốt hay không? Bất quá xem thân hình gầy yếu kia cũng biết không được tốt lắm!

Lăng Gia An cười chua xót, đôi mắt lóe ra thần thái ảm đạm vài phần.

Chương 20: không còn quan trọng

Lăng Tịch cũng không có phát giác Lăng Gia An, mang tâm tình rất tốt đi đến quán Trọng Thần. Lăng Tịch vươn tay vỗ nhẹ người đang cúi đầu làm việc, nói.

"Trọng Thần."

"A ! Sao lại đây?"

Nhận ra tình cảm của mình đối với Lăng Tịch, hắn càng thêm khát vọng ở cùng người này, đồng thời lại thực mâu thuẫn muốn cách xa một chút.

"Ê! Cho một bát mì nữa, nhiều thịt bò."

Thấy Trọng Thần không có để ý, Lăng Tịch dùng tay chỉ chỉ.

"Trọng thần, cho khách thêm một bát mì kìa."

"Ừ."

Thấy hắn bận rộn, Lăng Tịch thực tự giác ngồi xuống một bên. Khi nhìn trên bàn vị khách kia, Lăng Tịch không khỏi sửng sốt. Trên bàn có bảy, tám bát mì ăn dỡ dang chỉ có thịt bò là ăn sạch sẽ.

Thực lãng phí.

Đem mì cho người khách xong, Trọng Thần ngồi xuống phía trước mặt Lăng Tịch, cố gắng nghĩ đề tài nói chuyện phiếm.

Trọng Thần ôm tâm tư phiền muộn, sợ sẽ bị bức điên, thực mâu thuẫn, nghẹn ở trong lòng rất khó chịu.

"Trọng thần, cậu không thoải mái sao ?"

Nhìn hắn mặt mày nhăn nhó, còn đổ mồ hôi, Lăng Tịch không khỏi lo lắng hỏi một câu, cũng lấy khăn giấy trên bàn lau cho hắn.

Lăng Tịch không biết động tác này gây chú ý đến ba người. Trọng Thần là rung động. Người khách vừa rồi nghiền ngẫm. Ở cách đó không xa, Lăng Gia An chậm rãi híp mắt.

"Nếu cảm thấy không khỏe thì đi bệnh viện xem."

"Vâng."

Được quan tâm hắn rất vui vẻ.

"Nè ! lại cho một bát đi."

Trọng Thần mím môi, cũng không có mang cho người kia bát mì nào, mà là trực tiếp cho hắn một chén nhỏ thịt bò.

"Một trăm tệ."

Kỳ thật cũng không cần nhiều tiền như vậy. Nhưng hắn thật sự là bị tên nhóc này làm phải nổi nóng, cho nên tùy ý ra một giá.

"Hả ?"

Người khách có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Thần, khi hiểu được hắn chỉ là bực mình, liền cười nói.

"Gọi hơi nhiều nhỉ."

Toàn bộ buổi sáng chỉ một người khách, ngồi xuống mấy tiếng đồng hồ, sai sử cũng không có lịch sự. HunhHn786 Nếu không phải hắn còn phải buôn bán, hắn thật muốn đuổi đi.

"Trọng Thần, người khách này... Rất đặc biệt."

Người khách này rất trẻ tuổi, quần áo có chút bẩn, còn có chút nhăn nhúm, nhưng là đồ đắt tiền. Tuy rằng hắn ăn thật sự mau, nhưng cử chỉ cũng coi như tao nhã. Thấy thế nào thì hắn cùng quán nhỏ này cũng không phù hợp nhau.

"Đặc biệt? Tôi chỉ hy vọng hắn sớm tính tiền rồi rời đi."

Trừng mắt nhìn vị khách trẻ tuổi, Trọng Thần lập tức nhớ tới hai tiếng đồng hồ trước. Khi đó hắn vừa mới mở quán, có một vị khách đến.

"Nè, nơi này bán cái gì?"

Trọng Thần ngẩng đầu nhìn vị khách xa lạ, không khỏi sửng sốt. Là một thanh niên rất đẹp trai sành điệu, làm cho người ta có chút mờ mắt.

"Chú nè, thấy tôi bị choáng váng? Hả?"

Chú ? Tôi ? Thật không có lịch sự!

Trọng Thần bất mãn nhíu mày, hảo cảm cũng đã biến mất. Nhưng suy xét đến hắn là khách, Trọng Thần vẫn là đáp:

"Nơi này chỉ có mì hoành thánh, mì trứng gà, mì thịt heo, mì thịt bò......"

"Thịt bò, tôi muốn mì thịt bò."

"Được."

Nhìn vị khách kia ăn với vẻ mặt thỏa mãn, hắn cũng thấy có chút vui vẻ. Dù sao, món mình làm có thể được người khác tán dương, vẫn là đáng vui vẻ. Nhưng rất nhanh một bát tiếp một bát lãng phí bỏ lại tất cả mì, chỉ ăn thịt bò, làm cho hắn thực căm tức. Nhưng không có biện pháp, người kia là khách, hắn nếu không tình nguyện, cũng chỉ có thể chiếu theo yêu cầu mà làm.

"Ha ha."

Nhìn nhìn Trọng Thần có chút xuất thần, Lăng Tịch không khỏi cười ra tiếng.

Theo nhận biết từ trước tới nay của Lăng Tịch, Trọng Thần chính là một người rất tốt. Cho dù là đối mặt người chanh chua như bà chủ siêu thị, hắn vẫn biểu hiện sự lễ nghĩa. Nhưng duy nhất đối với người khách này, hắn lại không có kiên nhẫn.

Đây gọi là tức nước vỡ bờ? Hoặc là không hợp nhãn ? !

"Anh đang cười cái gì ?"

"À... Không có gì. Đúng rồi, ba mẹ cậu còn ở đây mấy ngày? Tôi muốn tìm thời gian qua thăm bọn họ."

"Sáu, bảy ngày nữa ."

Nghe được Lăng Tịch nói muốn đi thăm ba mẹ mình, hắn tự nhiên thấy vui lòng mỉm cười.

"Vậy, tôi đây......"

Không đợi Lăng Tịch nói xong, Trọng Thần liền vội mở miệng. Bất quá không phải nói Lăng Tịch mà là người đang lau miệng chuẩn bị rời đi.

"Cậu còn chưa có trả tiền đâu."

"Ồ. Thiếu gia tôi đã quên mang tiền, lần sau sai người đưa lại đây."

"Đã quên mang tiền ? Tôi thấy cậu là muốn ăn quỵt."

Bị chọc tức giận biến thành không có lý trí, Trọng Thần đi lên bắt lấy tay người khách, không khách khí nói:

"Được rồi, gọi người nhà cầm tiền tới."

"Chết tiệt, không phải là như vậy, tôi đâu quỵt nợ!"

Thanh niên mặt đỏ bừng, hổn hển bỏ tay Trọng Thần ra, cởi xuống cái vòng trên cổ nhét vào tay Trọng Thần.

"Nè là gán nợ, tối nay tôi cầm tiền đến chuộc. Nhớ rõ đừng làm dơ hay đánh mất, chú có mấy cái mạng cũng không đủ đền."

"Ai muốn thứ này của cậu. Tôi chỉ muốn cậu trả tiền !"

"Nè ! Chú làm cái gì đó ? !"

Thanh niên mạnh mẽ đẩy Trọng Thần, sau đó nhặt lại cái vòng bị Trọng Thần ném, đau lòng xem xét có bị làm sao hay không.

"Ông chú, chết tiệt ngu xuẩn !"

"Cậu......"

Bị đẩy mạnh, Trọng Thần lại nghe được hắn mắng, tức giận đến kềm chế không nổi, tay nắm thành quyền.

"Được rồi, được rồi, đi đi."

Sợ tình hình ác liệt hơn, Lăng Tịch chạy nhanh đến giữ chặt tay Trọng Thần, nói với thanh niên thần sắc cũng khó coi.

"Hừ !"

Thanh niên thực khinh thường hừ một tiếng, sau đó nghênh ngang mà đi. Lúc gần đi, hắn còn thực không khách khí mắng

"Ông chú gì lỗ mãng ! ngu xuẩn !"

"Cậu......"

Trọng Thần giận run. Hắn lại sợ giãy mạnh sẽ làm Lăng Tịch bị thương nên đành phải trơ mắt nhìn người kia kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.

"Được rồi, đừng phân cao thấp với một đưa trẻ."

"Vâng ."

Nhìn lướt qua vẻ mặt không cam lòng kia, Lăng Tịch nhẹ lắc đầu, sau đó đi rót ly nước đưa cho Trọng Thần,

"Uống miếng nước đi, bớt giận."

"Cám ơn."

Trọng Thần nhận nước uống một ngụm, trong lòng lửa giận hơi chút hạ xuống.

"Tôi đây đi về trước, lần sau tiếp tục đến thăm cậu."

"Vâng."

"Đừng tức giận."

Lăng Tịch lại dặn dò Trọng Thần một tiếng, thấy hắn gật đầu mới yên tâm rời đi.

Khi đi ngang qua một ngõ hẽm, Lăng Tịch bị một lực lớn kéo vào bên trong.

"Ai ? !"

Lăng Tịch có chút sợ hãi kêu lên. Đợi người kia buông ra, quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặt Lăng Tịch nháy mắt trở nên khó coi.

"Sao lại là anh? !"

Hắn sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Không phải đã xuất ngoại sao?

Lăng Tịch hoảng hốt nhìn người trước mắt, bất an lui lại mấy bước.

"Em thấy anh đã muốn chạy sao?"

Nghĩ đến Lăng Tịch là muốn chạy trốn, Lăng Gia An tiến lên bắt lấy người, rồi đem ôm chặt ở trong lòng.

Lăng Gia An ôm thực dùng sức, bàn tay khoát lên lưng Lăng Tịch hơi run run. Lăng Tịch ra sức giãy giụa, nhưng Lăng Gia An ôm thật chặt, giãy không ra, đành phải quay đầu về một bên, không hề nhìn Lăng Gia An.

"Lăng tiên sinh, phiền ngài buông ra."

Lăng tiên sinh?

Lăng Tịch khách sáo làm cho Lăng Gia An bất mãn.

"Tiểu Tịch, em kháng cự anh."

Kỳ thật, Lăng Tịch lớn hơn Lăng Gia An vài tuổi. Nhưng đây là cách gọi thân thiết từ lúc bé, hắn vẫn tiếp tục sử dụng đến nay.

"Anh sao lại về đây?"

"Em đã quên sao? Qua vài ngày nữa chính là đại thọ bảy mươi của ba."

"Ồ!"

Khó trách hắn trở về!

Lăng Tịch lý giải gật gật đầu.

"Em không quay về gặp ba sao?"

"Sao phải trở về? Xem như tôi muốn về, toàn Lăng gia cũng sẽ không hoan nghênh tôi, đi làm gì để mất mặt chứ."

"Tiểu Tịch, đừng như vậy."

Lăng Gia An đưa tay chạm khuôn mặt Lăng Tịch, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt lộ vẻ đau lòng,

"Là Lăng gia có lỗi với em."

Nhớ đến đôi mắt tuyệt vọng của Lăng Tịch trước đây, Lăng Gia An cảm thấy ngực một trận co rút đau đớn.

"Có cái gì để xin lỗi, đều đã trôi qua."

Lăng Tịch đẩy Lăng Gia An ra, nhân cơ hội lui lại mấy bước.

"Em thật sự nghĩ như vậy sao ?"

"Đúng vậy."

"Tiểu Tịch, trong lòng em còn có anh không?"

"Đã không có."

Lăng Tịch trả lời thật sự quyết đoán, không có chút chần chờ.

"Em......"

Thật không ngờ Lăng Tịch trả lời kiên quyết như vậy, Lăng Gia An đáy mắt hiện lên vài tia bi thương, ngực lại một lần nữa co rút đau đớn.

"Gia An, cần gì phải dây dưa vấn đề này chứ. Nghe nói, anh đã kết hôn."

"Em nghe ai nói?"

Lăng Gia An sốt ruột. Thấy Lăng Tịch bảo trì trầm mặc, hắn cũng không có hỏi lại. Bất quá... Đây là sự thật. Lăng Gia An nhìn Lăng Tịch vài lần, lại lần nữa thật cẩn thận mở miệng.

"Anh...... anh cũng bị ép buộc ."

"Tôi hiểu mà."

Lăng Tịch tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, không có quá để ý.

"Tiểu Tịch, cho anh một lần cơ hội nữa được chứ ?"

"Gia An, anh đã không còn nhỏ. Anh hiện tại đã kết hôn, việc này không có khả năng, cũng không nên suy nghĩ."

"Tiểu Tịch......"

"Tôi còn có việc, không thể ở lại. Anh nhanh trở về nhà đi, miễn cho Lăng lão gia nổi giận."

Lăng Tịch lạnh nhạt nhìn Lăng Gia An một cái, sau đó quay đầu đi nhanh ra đầu ngõ. Cũng không có nhìn ánh mắt Lăng Gia An.

Lăng Tịch mới đi liền bị Lăng Gia An một lần nữa kéo trở về, đem giam cầm ở trên tường, đôi mắt bởi vì kích động mà đỏ lên.

"Tiểu Tịch, em sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt như vậy? Em đã quên rồi sao? Hay là em đã có người khác rồi?"

Lăng Gia An nổi giận, nhiệt khí tất cả đều phun trên mặt Lăng Tịch. Lăng Tịch mím môi, không có trả lời.

"Là người vừa mới rồi sao? Em và hắn ở cùng một chỗ sao?"

Nghĩ đến động tác lau mồ hôi trên khuôn mặt tên chủ quán của Lăng Tịch thật thân mật, mắt Lăng Gia An bắt đầu phiếm hồng.

"Cái gì?"

Lăng Tịch có chút không rõ cho nên nhìn Lăng Gia An bằng vẻ mặt nghi vấn. Nhưng Lăng Gia An khó hiểu cười khổ vài tiếng. Rồi Lăng Gia An bất ngờ tiến lên chặn miệng Lăng Tịch bằng một nụ hôn.

Đây là cưỡng hôn.

Ngực nổi lên các loại cảm xúc làm cho Lăng Gia An hôn thật sự ra sức.

Có lẽ lâu lắm rồi, hắn không hôn Lăng Tịch nên có loại cảm giác xa lạ. Nhưng cũng may, hôn lâu dần, cảm giác quen thuộc trong lòng cũng trở lại. Khóe môi Lăng Gia An cong lên, cười nhạt. Có lẽ hắn còn có hy vọng?

Chỉ là ngay sau đó, Lăng Tịch liền đặt tay lên ngực hắn, cũng dùng lực đẩy mạnh.

Lưng va chạm mặt tường mang đến cảm giác đau đớn, làm cho Lăng Gia An run rẩy. Lăng Tịch nâng tay lên không ngừng chà lau môi.

Thoạt nhìn như là thực chán ghét nụ hôn kia, cảm thấy giống như thực ghê tởm. Vì sao lại phản ứng như vậy?

Lăng Gia An thực khó hiểu.

"Tiểu Tịch......"

Lăng Gia An không khỏi run run. Hắn thậm chí có thể nghe được âm thanh hàm răng va chạm nhau.

"Tôi phải đi rồi."

Không muốn bị giữ lại, Lăng Tịch thực lạnh nhạt nói một câu, đem quần áo chỉnh lại, sau đó đi tới trước.

"Tiểu Tịch, em thật sự không thích anh nữa sao?"

Lăng Gia An không cam lòng hỏi một câu, đôi mắt thống khổ theo sát bóng dáng đi xa dần.

Nghe được hắn hỏi, bước chân Lăng Tịch chậm lại, nhưng không có dừng hẳn, nhẹ nhàng trả lời.

"Gia An, không còn quan trọng nữa."

Không phải không thích, chỉ là không còn quan trọng.

Nhìn Lăng Tịch xa dần, Lăng Gia An vươn tay bắt lấy hư không, như là muốn bắt giữ cái gì, chỉ là thứ đó đã biến mất. Lăng Gia An thảy tay xuống dưới, thân mình cũng chậm rãi trượt xuống. Nước mắt tuôn trào ra, hắn thống hận chính mình quá yếu đuối. Lăng Gia An chậm rãi ôm chặt thân mình.

Ngồi thật lâu, sau đó hắn mới từ từ đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, đi ra ven đường đón một chiếc xe taxi về Lăng gia.

Ngồi trên xe taxi, hắn suy nghĩ rất nhiều về quá khứ. Một cỗ chua xót nảy lên trong lòng Lăng Gia An, mắt lại một lần nữa không tự giác đã ươn ướt. Bỏ lỡ lần này, hắn sợ hắn không còn dũng khí nữa.

Rất nhanh, xe taxi dừng ở cổng lớn Lăng gia. Lăng Gia An trả tiền xe, sau đó xuống xe đi vào biệt thự.

"Gia An."

Hắn vừa mới vào cửa, liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Sao vậy?"

"Anh vừa rồi đi đâu?"

Phương Văn nhỏ giọng hỏi, khi nhìn thấy Lăng Gia An vẻ mặt không kiên nhẫn, lại vội vàng bổ sung.

"Ba vừa rồi đã hỏi anh đi gặp người nào. Em nói anh có việc gấp, ba 'hừ' một tiếng liền đi vào thư phòng, giống như rất giận."

"Anh biết rồi, anh sẽ đi tìm ba."

"Vâng, anh vẫn là đi tắm rửa một cái đổi bộ quần áo hãy đi gặp ba."

Lăng Gia An hiện tại bộ dáng thoạt nhìn có chút chật vật, quần áo thực bẩn, cũng thực nhăn. Hai mắt hắn có chút sưng đỏ, khóe mắt cũng chưa khô nước mắt.

Phương Văn rất rõ ràng người chồng này cũng không yêu mình, nhưng cô vẫn là gật đầu đáp ứng hôn sự này vì cô yêu hắn mà thôi. Sống với nhau vài năm cũng đã có một đứa con gái, nhưng hắn thuỷ chung vẫn vậy. Chỉ là lòng cô còn mong đợi đến ngày nào đó...

"Anh lên lầu, em nếu mệt nghỉ ngơi một lát đi."

Nhìn thấy Phương Văn ngây người, Lăng Gia An bình thản nói một tiếng, sau đó lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro