17: Bạch Tiểu Hàn+18: Nhà họ Trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Bạch Tiểu Hàn đã lớn

Lăng Tịch có thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ. Bên trong còn sáng đèn, Lăng Tịch không khỏi sửng sốt.

Đã trễ thế này, Tiểu Hàn còn chưa ngủ sao?

Nghĩ đến ngày mai Bạch Tiểu Hàn còn đến trường, bước chân Lăng Tịch nhanh hơn lên lầu.

Vì tiết kiệm điện, ban đêm hạn chế bật đèn, nên lối đi tối đen. Lăng Tịch sờ soạng tìm vị trí đi, không đợi đi đến cửa nhà, một bóng đen nhanh chóng chạy lại, cũng ôm Lăng Tịch rất chặt.

"Tiểu Hàn, con còn chưa ngủ à?"

"Dạ, con chờ ba trở về ngủ."

"Tiểu Hàn ngoan, bất quá còn đi học, lần sau nhớ đi ngủ sớm một chút."

"Dạ."

Tiểu Hàn ngẩng mặt lên nhìn, quan tâm dò hỏi:

"Ba, việc làm mới không khổ cực chứ?"

"Tốt lắm, không phải vất vả. Bên ngoài có chút lạnh, chúng ta vào nhà nói sau."

Không muốn Bạch Tiểu Hàn tiếp tục hỏi, Lăng Tịch bỏ tay Bạch Tiểu Hàn đang ôm thắt lưng ra, dẫn hắn trở về nhà. Sau khi vào nhà, Bạch Tiểu Hàn lại hỏi.

"Ba, có đói bụng không? Muốn con đi hâm thức ăn nóng lên không? Hoặc là giúp ba pha nước tắm, chờ ba tắm xong rồi lại ăn khuya."

"Hả?"

Nghe Bạch Tiểu Hàn nói liên tục, Lăng Tịch có chút phản ứng không kịp nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn HunhHn786.

"Chú Trọng mua thức ăn khuya cho chúng ta, con đã ăn rồi."

"Không cần, ba không đói bụng, ngày mai lại ăn đi."

"Dạ."

Thấy ba Tịch không muốn ăn, Bạch Tiểu Hàn cũng không có miễn cưỡng. Bạch Tiểu Hàn đi vào phòng tắm mở nước.

"Ba, con giúp ba pha nước."

"Ừ, được."

Hôm nay Bạch Tiểu Hàn có vẻ hiểu chuyện, làm cho đáy lòng của Lăng Tịch ấm áp, rất thoải mái.

"Tiểu Hàn, đi ngủ, thời gian không còn sớm."

"Dạ..."

Hắn còn muốn nói với ba. Thế nhưng nhìn thần sắc Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.

Lăng Tịch lấy bàn chải đánh răng. Nghĩ đến thứ vừa rồi rong ruổi trong khoang miệng, tay cầm bàn chải đánh răng động tác mạnh bạo.

Hơi...

Lăng Tịch thở dài, tiếp tục động tác đánh răng, thẳng đến khi cảm thấy khoang miệng không còn mùi mới dừng.

Đánh răng xong, Lăng Tịch cở đồ đứng dưới vòi hoa sen chà lau thân mình. Nghĩ Tiểu Hàn đã ngủ, cũng không có khóa cửa phòng tắm. Nhưng tắm đến một nửa, đột nhiên bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân. Không đợi Lăng Tịch khóa cửa lại, Bạch Tiểu Hàn đã trực tiếp tiến vào.

"Tiểu Hàn, chạy vào có chuyện gì? Đi ra ngoài."

Lăng Tịch mau đóng nước, miễn cho Bạch Tiểu Hàn bị ướt. Giọng Lăng Tịch hơi lớn, cũng có chút vội vàng, thấy Bạch Tiểu Hàn có chút sững sờ, đành phải đem ngữ khí giảm bớt.

"Tiểu Hàn, ba đang tắm, con đi ra ngoài trước."

Nghe được ba Tịch dịu giọng, Bạch Tiểu Hàn mới nhớ tới mình chạy vào vì mục đích gì.

"Ba, con muốn tiểu."

"Hả? Vậy đi nhanh lên."

Lăng Tịch quay lưng hướng Bạch Tiểu Hàn.

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến âm thanh dòng nước chảy.

Đột nhiên không có động tĩnh. Lăng Tịch đợi trong chốc lát vẫn không có nghe được âm thanh đi ra, liền mở miệng thúc giục:

"Tiểu Hàn, đã xong rồi chưa?"

Đợi một chút Lăng Tịch cảm giác được một bàn tay sờ lên thân thể mình.

"Ba, da của ba rất đẹp. Rất trơn lán."

"Tiểu Hàn, đừng làm rộn."

Lăng Tịch hít sâu một hơi, đem đáy lòng bối rối kiềm chế xuống, mới quay đầu đẩy tay Bạch Tiểu Hàn ra, bình thản nói.

"Phải rửa tay, sau đó trở về phòng ngủ."

Vẫn biết không nên có suy nghĩ gì khác, nhưng bị Bạch Tiểu Hàn sờ như vậy vẫn là cảm thấy có điểm là lạ.

"Dạ."

Biết mình đã làm sai, Bạch Tiểu Hàn bất an giậm giậm chân. Lăng Tịch có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó nắm tay Bạch Tiểu Hàn đem rửa sạch, lau khô, dặn dò:

"Tiểu Hàn, lần sau nếu muốn đi vệ sinh nhớ rõ nói sớm một chút, biết chưa?"

"Dạ biết."

"Biết thì mau đi ngủ đi."

"Ba..."

Bạch Tiểu Hàn bước đi tới cửa xoay đầu lại chần chờ nhìn Lăng Tịch một cái, nói.

"Ba có giận Tiểu Hàn không?"

"Không, con đi ngủ đi."

"Dạ. Ba, ngủ ngon."

Thấy ba Tịch không tức giận, Bạch Tiểu Hàn lộ ra vui vẻ, yên tâm rời phòng tắm đi ngủ.

Đứa nhỏ này...

Trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn cuộn tròn trong chăn, Lăng Tịch thoáng đâm chiêu.

Thật là... đã không nhận ra Bạch Tiểu Hàn đã lớn. Đối với Bạch Tiểu Hàn phải suy nghĩ cẩn thận. Giờ đây Bạch Tiểu Hàn đang tò mò mọi thứ. Tuy rằng tâm trí có khiếm khuyết, nhưng sinh lý là không có vấn đề. Có lẽ, phải tính toán cho tương lai của Bạch Tiểu Hàn. Hơi, quên đi, còn vài năm thời gian, từ từ tính đi!

Lăng Tịch hít một hơi, nhẹ nhàng nằm lên giường bên cạnh Bạch Tiểu Hàn.

Ngày hôm sau đưa Bạch Tiểu Hàn lên xe đến trường học xong, Lăng Tịch đi một chuyến tới quán Trọng Thần. Không đợi tới gần, đã nghe Trọng Thần hưng phấn reo lên.

"Lăng Tịch, anh đã đến rồi."

Nhìn Trọng Thần bận rộn, Lăng Tịch bước nhanh đến bên cạnh hỏi:

"Muốn tôi giúp không?"

"Ừ..."

Vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ đối phương sẽ mất vui, Trọng Thần chần chờ gật đầu.

"Anh tới giúp phía sau đi."

"Được."

Lăng Tịch cười xắn tay áo, tiếp nhận đôi đũa từ Trọng Thần thuần khuấy nồi.

"Sao đột nhiên tới?"

Đối với việc Lăng Tịch xuất hiện, hắn thật bất ngờ, đồng thời, cũng có chút ẩn ẩn vui sướng.

"Đang rảnh, cứ tới đây nhìn xem có thể giúp gì hay không."

Lăng Tịch đem hoành thánh vớt ra để vào trong tô.

"Như thế này tán gẫu được chứ, hiện tại khách đông."

"Vâng, được."

Trọng Thần thoải mái cười cười. Có Lăng Tịch ở một bên hỗ trợ, công việc thoải mái rất nhiều. Nhìn dáng vẻ Lăng Tịch làm việc, Trọng Thần không tự giác nở nụ cười.

"Đúng rồi, anh không cần... không cần đi cùng người bạn kia sao?"

Không biết vì cái gì, hắn hai ngày nay rất nhớ người này, muốn gặp, muốn nghe giọng nói. Nhưng vừa nghĩ tới người tên Lạc Phi kia, hắn không có dũng khí tìm tới nhà. Cho nên mới nhìn thấy Lăng Tịch, hắn rất vui vẻ, ngực nhảy lên, tim cũng đang không ngừng đập nhanh hơn. Rất kỳ quái. Bất quá hắn cũng không bài xích loại cảm giác này, cũng không có đi miệt mài tự hỏi, mà tất cả chú ý đều đặt ở trên người đứng ở bếp nấu.

"Cậu nói Phi Phi à? Hắn có việc đi rồi."

"Ừ."

Không nghĩ lại đem đề tài Lạc Phi nói nữa, Trọng Thần hướng về Lăng Tịch hỏi.

"Ngày hôm qua đi làm có thích ứng không?"

"Cũng được. Trọng Thần, có thể... có thể Tiểu Hàn còn phải phiền cậu một thời gian nữa."

Vốn là muốn chờ thích ứng công việc, sẽ đem Bạch Tiểu Hàn cùng đi làm. Nhưng hiện tại xem ra là không thể. Biện pháp giải quyết vẫn là nhờ Trọng Thần.

"Được. Đừng nói phiền phức không phiền phức, nên như thế. Đúng rồi, đợi dọn quán, anh muốn đi nhà của tôi chơi một lát không?"

Ngày hôm qua ba mẹ hắn đến thăm hắn, muốn ở vài ngày mới về. Không biết vì cái gì, hắn rất muốn dẫn người này gặp ba mẹ, để cho ba mẹ biết Lăng Tịch.

"Hả? Được."

Dù sao thời gian còn sớm, Bạch Tiểu Hàn ở trường học. Đi đến nhà Trọng Thần trong chốc lát cũng không sao.

"Vậy thì tốt quá."

"Ha ha. Đúng rồi, ba mẹ của cậu thích cái gì? Phải nói để tôi đi mua một ít quà."

"Không cần mua cái gì, anh chỉ đến chơi là được."

Hắn chỉ là muốn đem người giới thiệu với ba mẹ mà thôi. Đối với quà cáp gì đó, hắn cũng không thèm để ý. Ba mẹ hắn cũng rất thoải mái, cũng không quan tâm hình thức gì đó.

"Nên có, vẫn phải có. Nói như thế nào thì ba mẹ của cậu cũng là trưởng bối."

"Ừ, vậy cũng được. Như thế này đi mua một ít điểm tâm là được."

"Ừ."

Biết Trọng Thần không muốn cho mình dùng nhiều tiền, Lăng Tịch chần chờ gật đầu.

Khi nhìn thấy cách đó không xa có khách tới quán, Lăng Tịch lấy khuỷu tay chạm Trọng Thần, nói:

"Nói sau đi, khách đến, tôi xuống dưới, cậu đi tiếp đón bọn họ."

"Ừ. Được."

Chương 18: Nhà họ Trọng

Nếu như có thể cùng Lăng Tịch ở chung như thế này thật là tốt biết bao!

Nhận thấy được ý niệm trong đầu đột nhiên hiện ra, Trọng Thần tâm cả kinh, không khỏi nhìn đối phương vài lần, đáy mắt cũng nổi lên dao động.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì? Mau đi."

"Ừ."

Ngực có chút hoang mang, vô luận hắn áp xuống như thế nào, cái ý niệm kia cũng không ngừng vọt ra. Tầm mắt của hắn cũng thường chuyển dời đến trên người Lăng Tịch. Thế cho nên hắn không cẩn thận làm nước nóng đổ trên tay, gây vết phỏng khá đau.

"Trọng Thần, cẩn thận một chút."

Lăng Tịch nâng tay Trọng Thần nghiêm túc xem xét thương tích. Mặc dù là đã rửa qua nước lạnh, tay hắn vẫn là rất đỏ.

"Đau không? Hay là dọn quán sớm đi, tôi cùng cậu đi khám bác sỹ."

"Còn ổn, không phải rất đau."

"Vậy là tốt rồi. Bất quá vẫn là sớm dọn quán đi mua thuốc về bôi, miễn cho nhiễm trùng."

"Được, nghe lời anh."

Thấy Trọng Thần không có phản đối, Lăng Tịch đem khăn lau cầm trong tay thả lại chỗ cũ, đi đến chỗ mấy người khách quen giải thích một chút, cũng biểu đạt xin lỗi.

Quán thu dọn xong, Lăng Tịch mang theo Trọng Thần đi một phòng khám gần đó.

Lăng Tịch cùng Trọng Thần trở về nhà Trọng Thần. Bởi vì Trọng Thần tay bị thương, cũng không có đi chọn lựa quà, mà chỉ mua nước đóng chai và ít hoa quả làm quà. Biết Lăng Tịch để ý cái gì, Trọng Thần trấn an:

"Lăng Tịch, tôi đã nói ba mẹ tôi không câu nệ, thật sự không có gì, anh đừng có lo lắng."

"Ừ, đã biết."

"Theo tôi vào đi thôi. Bọn họ hẳn là sẽ vui khi nhìn thấy anh."

Ngày hôm qua hắn cùng ba mẹ trò chuyện, có nhắt đến Lăng Tịch. Khiến ba mẹ hắn rất hiếu kỳ, cũng muốn gặp Lăng Tịch.

"Ừ, được."

Về đến nhà, đón bọn họ là một bác gái hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành, giọng nói cũng sang sảng.

"Đây là người bạn đã nói sao"

"Chào dì, con là Lăng Tịch."

"Chính là Lăng Tịch à, quả không tồi, không tồi, thực đẹp trai."

"Mẹ cũng nên rót chén trà chiêu đãi khách chứ."

"Đứa nhỏ này, con còn biết sai mẹ làm nữa đấy?"

Bà Trọng trừng mắt nhìn Trọng Thần một cái, sau đó lôi kéo Lăng Tịch ngồi xuống một bên.

"Đừng để ý đến nó, chúng ta cùng trò chuyện."

"Dạ, được."

Nhìn nhà họ Trọng, Lăng Tịch rất hâm mộ, cũng rất muốn có một gia đình như vậy. Chỉ tiếc, đây là một chuyện không thể nào. Lăng Tịch là cô nhi.

Lăng Tịch đi giúp Trọng Thần rửa rau quả vì tay hắn bị thương. Nghe bà Trọng cằn nhằn vài câu với Trọng Thần. Sau đó tiếp tục trò chuyện với bà Trọng về nhiều thứ. Đối với những câu hỏi của bà Trọng, Lăng Tịch cũng đều rất nghiêm túc trả lời, không câu nệ, cuộc trò chuyện cảm giác rất vui, rất hoà hợp. Lăng Tịch rất nghiêm túc ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện, nhìn rất thoải mái vui vẻ HunhHn786.

"Trọng Thần, con đứng ngốc ở nơi đó làm gì? Đem nước đổ lãng phí kìa."

"Á, ba. Ba đã đi nơi nào? Vừa rồi trở về không thấy đâu."

Trọng Thần có chút xấu hổ cười cười, thu hồi ánh mắt đang nhìn Lăng Tịch.

"À, ba đi gặp một bạn già. Trở về thấy mẹ con đang trò chuyện, cũng không nhìn ba nên ba tiến tới xem con một chút. Con vừa rồi không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì."

Trọng Thần lắc lắc đầu. Hắn không muốn ba lo lắng.

"Dạ, đúng rồi. Đó chính là Lăng Tịch."

"Lăng Tịch..."

Họ Lăng, không biết cùng người nhà kia có quan hệ gì không. Nhìn diện mạo, có vài phần tương tự, chỉ là khí chất khác biệt!

"Ba, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Lại thiếu tiền người ta?"

Ông Trọng từng học đòi chơi cổ phiếu và bị thua lỗ đến mang nợ. Trọng Thần từng phải lấy hết tiền dành dụm cưới vợ ra trả nợ.

"Phi phi phi, nói đi đâu vậy! Gần đây mẹ con quản nghiêm, ba đâu có cơ hội đi đâu."

Ông Trọng trừng mắt nhìn Trọng Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Tịch.

"Trọng Thần à, ba hỏi con chuyện này."

"Ba nói đi."

"Người bạn kia của con trong nhà còn có người thân nào nữa không? Hắn còn ba mẹ anh chị em không?"

"Không có, nhà hắn chỉ có hai cha con hắn."

"Như vậy sao."

Không có cha mẹ, cũng không có anh chị em. Cùng điều kiện kia cũng ăn khớp vài phần!

Mắt ông Trọng run rẩy vài cái, môi cũng run rẩy.

"Ba, đến tột cùng làm sao vậy? Có phải... ba biết Lăng Tịch?"

Ba chẳng qua là lần đầu tiên gặp Lăng Tịch, nhưng theo hắn thấy, ánh mắt kia cũng rất kỳ quái.

"Ba cũng không xác định. Nhưng mà hắn... nhìn rất quen mặt."

"Quen mặt? Trước đây ba đã gặp qua sao?"

"Không có."

Chờ trong chốc lát, đem Trọng Thần kéo đến một bên, ông Trọng đè thấp giọng nói:

"Trọng Thần, ba hoài nghi... người bạn kia là anh họ con."

"Cái gì? Anh họ?"

Tay Trọng Thần run lên, làm mâm đựng trái cây đổ xuống, quả lăn đầy đất.

"Làm sao vậy?"

Nghe được động tĩnh, mẹ hắn chạy vào phòng bếp. Khi nhìn thấy cha con Trọng Thần đang nhặt quả không khỏi bậc cười. Sau đó mọi người cùng đi ra ngoài.

Ông Trọng hỏi về hoàn cảnh gia đình Lăng Tịch. Thấy Lăng Tịch thoáng có chút chần chờ khi trả lời, Trọng Thần cau mày.

Sự nghi ngờ trong lòng hắn giống như là quả cầu tuyết càng lăn đi càng lớn. Thế nhưng rồi lại không có nghe được đáp án, ngực rất không thoải mái. Vẫn là tìm cơ hội hỏi ba một chút, hắn rất muốn biết rõ ràng, nghẹn trong lòng nửa vời là rất khó chịu.

Sau khi ăn trái cây xong, Trọng Thần để Lăng Tịch ở nhà trò chuyện với bà Trọng, hắn kiếm cớ cùng ông Trọng đi ra ngoài. Hai cha con bước nhanh đi ra khỏi nhà, đến cổng khu nhà, Trọng Thần mới buông ba hắn ra.

"Ba, đến tột cùng là sao?"

"Đi bên kia ngồi nói chuyện."

Ông Trọng đi đến một băng ghế dài ngồi xuống vuốt ngực nhuận khí, đợi khí tức vững vàng mới nói.

"Trọng Thần, con còn nhớ cô Phương không?"

"Nhớ, sao hả ba? Cùng cô Phương có liên quan sao?"

Cô Phương là em gái ba hắn, lúc hắn còn rất nhỏ đã qua đời vì tai nạn giao thông trước ngày cưới.

"Lăng Tịch... rất có thể là con của cô ấy."

"Sao có thể? Cô Phương... không phải chết trước ngày cưới sao? Làm sao có thể chạy đến một đứa con? !"

"Việc này, nói rất dài dòng."

Ông Trọng hít sâu một hơi, chậm rãi kể.

"A Phương năm đó rất xinh đẹp, tâm địa lại tốt, trong thôn rất nhiều chàng trai yêu thích. Thế nhưng cô ấy lại để ý một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, không có tiền còn chưa tính, hết ăn lại nằm. Ông nội của con khuyên cũng khuyên không được, đánh cũng đánh rồi, nhưng cô Phương vẫn không nghe, sống chết phải ở cùng tên đó. Sau này, hai người bỏ trốn."

"Ba, sau đó thì sao?"

"Sau đó... A Phương trở về, đã mang thai. Nó thật khờ, sao lại ngu như vậy?"

Ông Trọng nắm đầu mẩu thuốc lá vân vê, tay nhẹ run, giọng oán giận chuyển thành bi thương.

"Nó bị cái tên kia bỏ rơi, thật sự là không có chỗ để đi, cái bụng lại lớn, không có biện pháp, đành phải trở về nhà. Cũng không lâu lắm, A Phương đã sanh ra môt đứa con trai, mẹ con bình an. Tại thời điểm đó, một cô gái chưa có kết hôn mà sinh con, nếu muốn tái giá so với lên trời còn khó hơn. Suy xét đến tương lai A Phương, ông nội của con suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.... mang đứa trẻ đi ra ngoài bỏ. Đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu để ven đường không ai thấy sẽ chết thì làm sao đây? Nhưng vì A Phương, không có biện pháp, ba còn là thừa dịp A Phương không chú ý, đem đứa bé bế đi ra ngoài, đặt ở trước cửa một căn nhà lớn. Và đợi cho có người đi ra đem vào, mới yên tâm về nhà...."

Trọng Thần bất an đưa hai bàn tay chà xát mấy lần.

"Ba, ý của ba là... Lăng Tịch chính là đứa bé đó? Nhưng nói không thông a, ba không có chứng cứ xác thực."

"Chứng cứ? Hắn họ Lăng, đây là chứng cớ. Ba sau này cũng có hỏi thăm mới biết được đó là biệt thự nhà họ Lăng. Còn nữa, diện mạo rất giống cái tên khốn kia."

"Vậy tại sao mẹ không nhận ra?"

"Thời điểm đó, chúng ta chưa cưới, đương nhiên bà ấy không biết."

Ông Trọng chậm rãi thở hắt ra.

"Như vậy đi, việc này đừng nói cùng mẹ con. Để ba tìm cơ hội đi nghiệm chứng. Nếu trên lưng Lăng Tịch có vết bớt hình rắn, vậy sẽ chính xác hơn."

"Bớt? Ba, con đi giúp ba nghiệm chứng. Con cùng Lăng Tịch tương đối thân, sẽ thuận tiện hơn."

"Như vậy cũng tốt."

Sau đó cha con Trọng Thần đi mua qua loa mấy thứ rau xanh cùng thịt liền trở về nhà.

Lăng Tịch ở cạnh người nhà Trọng Thần cũng không có cảm thấy phiền, ngược lại có loại cảm giác rất thân thiết.

Vốn luôn muốn có người thân ở bên cạnh, thế nhưng tại Lăng gia, tuy rằng cái gì cũng không thiếu, nhưng rất xa lạ, hoàn toàn không có cảm giác người nhà. Ngược lại khi rời Lăng gia, ở cùng mẹ con Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch lại cảm nhận được gia đình ấm áp, nhưng không lâu...

Trọng Thần đem đồ ăn đi phòng bếp, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Lăng Tịch.

"Mẹ của tôi có phiền đến anh không ? Người già tương đối dong dài, đừng để ý."

"Không có, chúng tôi tán gẫu rất vui vẻ. Mẹ cậu rất thân thiện."

"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Sao rất ít nghe anh nhắc tới người nhà? Trừ Tiểu Hàn, không còn có người thân nào sao?"

Hắn biết đột nhiên đặt câu hỏi rất mạo muội, nhưng hắn thật sự muốn sớm đem sự tình làm rõ ràng.

"Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"

Lăng Tịch có chút khó hiểu nhìn về phía Trọng Thần.

Trọng Thần rất ít chủ động hỏi tình hình của mình, cho tới bây giờ đều là mình nói cái gì liền là nghe cái đó, sao hôm nay đột nhiên chủ động hỏi tới vấn đề này

"À, tôi phát hiện, mình không xứng làm bạn của anh, cho nên cũng muốn hỏi."

Trọng Thần trên mặt liền hiện lên đỏ ửng, nhưng cũng may Lăng Tịch không để ý là hắn đang bịa chuyện.

"Đã không còn ai, tôi chỉ có đứa con Tiểu Hàn."

Cũng không phải muốn giấu giếm Trọng Thần, chỉ là cảm thấy Trọng Thần không biết sẽ tốt hơn. Có đôi khi biết càng nhiều càng phiền toái. Cho dù Lăng Tịch muốn nói về hai đứa con kia, nhưng bọn chúng cũng sẽ không đồng ý, nói ra không chừng còn liên lụy Trọng Thần. Cho nên, vẫn là quý trọng người tốt trước mắt.

"Ba mẹ của anh đâu? Không có anh chị em nào sao?"

"Hả? Tôi chưa thấy qua ba mẹ mình, tôi là được nhặt về nuôi."

"Thật có lỗi."

Trọng Thần mím môi, nhỏ giọng áy náy. Hắn cảm thấy được chính mình rất tàn nhẫn, vì muốn biết đáp án cho bản thân đi khơi lại vết sẹo trong lòng Lăng Tịch.

"Không có việc gì."

Lăng Tịch miễn cưỡng cười cười, lập tức lại một lần nữa rũ mi.

Chuyện xảy ra đều là ở tại Lăng gia. Có đứa bé bị bỏ rơi ở cửa biệt thự Lăng gia, được ông quản gia của Lăng gia nhặt về nuôi dưỡng. Ông lão râu trắng tốt bụng rất yêu thương chăm sóc đứa trẻ. Đến năm đứa trẻ mười tuổi, ông quản gia mất, đứa bé lại một lần nữa thành cô nhi. Bất quá cũng may Lăng lão gia nhìn thấy đứa bé đáng thương, thu nhận, cũng xuất tiền cho đi học. Cái tên Lăng Tịch cũng là Lăng lão gia đặt cho.

Cũng chính thời điểm đó Lăng Tịch bắt đầu tiếp xúc với cô cậu chủ Lăng gia. Ở trong trường học là tên sai vặt cho cô cậu chủ. Về đến nhà, trừ lúc đi làm việc, còn phải làm trò tiêu khiển cho bọn họ.

Bất quá bởi vì muốn cảm ơn Lăng gia cho mình rất nhiều, nên cho dù bị hai chị em kia hành hạ các loại, hoặc là thay bọn họ chịu tiếng xấu, Lăng Tịch cũng không một câu oán thán. Thế cho nên sau này phát sinh biến cố, bị đổ oan, Lăng Tịch cũng tùy ý bọn họ xử lý.

Nghĩ lại thấy mình thật sự là rất ngốc. Bất quá, cho dù làm lại một lần nữa thì Lăng Tịch vẫn sẽ chọn lựa như vậy.

Lăng Tịch thở dài, bắt buộc mình đừng suy nghĩ điều này nữa. Đó đã là chuyện quá khứ rồi.

Trọng Thần nhìn sắc mặt Lăng Tịch dần khôi phục bình thường, đứng lên đi đến đưa một ly nước ấm.

"Lăng Tịch, buổi tối còn phải đi làm sao? Nếu như thế, cơm nước xong chúng ta cùng trở về, buổi tối tôi tiếp tục thay anh trông coi Tiểu Hàn."

"Ừ, làm phiền cậu."

Lăng Tịch tiếp nhận ly nước từ tay Trọng Thần. Vừa mới chuẩn bị uống lại làm đổ một nửa, ướt một mãng lớn trên áo.

"Cẩn thận một chút. Nóng không?"

"Không sao."

"Hay... đi thay áo đi, miễn cho cảm lạnh."

Hắn cố ý dùng ly giấy tiện lợi rất mỏng lại rót nước đầy cho nên Lăng Tịch cầm hơi mạnh một chút sẽ làm nước tràng ra. Bất quá, nếu làm ướt quần áo, liền có lý do thay đồ, thuận tiện xem Lăng Tịch có vết bớt không.

"Được."

"Theo tôi vào đi."

Trọng Thần có chút vội vàng nắm tay Lăng Tịch đưa vào trong phòng. Tay Lăng Tịch rất mềm, trong lòng bàn tay cũng rất ấm, có chút vết chai nhưng độ ấm làm cho hắn không muốn buông. Nhưng sợ bị nghi ngờ, hắn đành buông tay Lăng Tịch ra, đi đến tủ lấy một cái áo.

"Lăng Tịch, mặc cái này đi."

"Cám ơn."

"Vậy... cần tôi đi ra ngoài không?"

"Không cần."

Đều là đàn ông, không cần phải lảng tránh. Nhìn Lăng Tịch ở trần, Trọng Thần cảm thấy ngực nhảy lên, mặt cũng nóng hơn.

Da Lăng Tịch rất trắng, dáng người cũng rất cân xứng, cũng không có sẹo, tuy rằng gầy, nhưng trải qua lao động thân thể không có vẻ ốm yếu. Trọng Thần thu hồi suy nghĩ, nhìn lưng Lăng Tịch. Có một vết bớt. Tuy rằng vết bớt không lớn, nhưng rất rõ ràng, giống như ba hắn nói, một cái bớt hình rắn.

Như vậy Lăng Tịch thật là anh họ sao?

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trọng Thần vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.

Nhận thấy Trọng Thần vẫn đang nhìn lưng mình, Lăng Tịch dừng động tác quay lại hỏi.

"Làm sao vậy?"

Trọng Thần chỉ vào vết bớt có chút chần chừ hỏi.

"A...đây là bớt sao?"

"Đúng."

Nếu Trọng Thần không hỏi Lăng Tịch cũng quên mất có nó.

"Thật độc đáo."

Trọng Thần đã xác nhận lời ba mình là đúng. Lăng Tịch đúng là anh họ của hắn. Vậy quan hệ của họ thân càng thêm thân. Trọng Thần thật sự vui, bất quá hiện tại chưa vội nói với đối phương, sợ sẽ doạ sợ Lăng Tịch.

Sau đó họ nghe tiếng bà Trọng gọi ra ngoài ăn cơm.

Bữa cơm yên lặng nhưng rất thoải mái, thực ấm áp.

Ăm cơm xong, Lăng Tịch giúp bà Trọng dọn bàn rồi cùng Trọng Thần ra về. Trước khi về Lăng Tịch còn hứa lần sau có rảnh sẽ lại đến thăm. Sau đó hai người đón xe về nhà.

Về đến nhà, vừa vào cửa, nghe được từ trong phòng truyền đến âm thanh va chạm của nồi chảo, đồng thời cũng có khói bay ra.

Ai đang nấu nướng? Tiểu Hàn sao?

"Ba..."

Nghe tiếng mở cửa, từ phòng bếp Bạch Tiểu Hàn chạy ra, trên tay còn cầm cái sạn, trên người mặc tạp dề.

"Tiểu Hàn đang làm gì?"

"Nấu cơm. Tiểu Hàn đang xào rau, đang tập luyện để về sau nấu cơm cho ba ăn. Như vậy ba sẽ không vất vả."

Nhìn Tiểu Hàn hiểu chuyện như vậy, Lăng Tịch vui vẻ vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn.

"Đã làm xong chưa, ba muốn nếm thử."

"Gần xong. Ba đợi chút."

Nói xong Bạch Tiểu Hàn vội đi vào bếp.

Nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Hàn vội vã, Trọng Thần lo lắng nói.

"Có cần vào giúp không?"

"Không cần, chúng ta ngồi đợi chút đi."

Lăng Tịch đã mở miệng, Trọng Thần cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh.

Nghĩ lại ba hắn năm đó vứt bỏ Lăng Tịch là có nỗi khổ. Nhưng hắn cũng phải chịu trách nhiệm bù đắp một phần nào đó cho người anh họ này. Nhưng Lăng Tịch rất khách khí sẽ không dễ dàng nhận. Chỉ có thể chuyển dời sang cho Tiểu Hàn, chiếu cố Tiểu Hàn coi như gián tiếp hoàn lại.

Họ vẫn nhìn vào phòng bếp, đến khi Bạch Tiểu Hàn tắt bếp bưng món ăn ra.

"Tiểu Hàn làm món gì vậy, thơm quá."

"Thịt xào cà."

Đưa cho mỗi người một đôi đũa, Tiểu Hàn ân cần nói.

"Ba cùng chú Trọng nếm thử."

Tuy nói rằng thịt xào nhưng trong dĩa thịt có nhiều kích cỡ, lớn có nhỏ có, có miếng mỏng, có cả khối vuông. Cà cũng không khác thịt. Bên trên còn để vài trái ớt trang trí.

Lăng Tịch gắp một miếng thịt cho vào miệng thưởng thức. Chậm rãi nhai nuốt không lộ biểu tình gì.

"Ba thế nào?"

"À... Ăn ngon."

Lăng Tịch cười tươi với hắn.

"Thật sao con cũng thử."

Hắn nhanh chống gắp một miếng thịt cho vào miệng. Mới nhai một cái sắc mặt đã biến đổi, cặp mắt phiến hồng muốn khóc, chạy thật nhanh tới phòng bếp phun vào thùng rác.

"Ba gạt con."

Hắn vẫn nghĩ mình có thể làm được, nhưng hương vị thật quái dị. Vậy mà lúc vừa rồi ba Tịch vẫn bình thản ăn.

"Ba mau phun ra, thật khó ăn."

"Không đâu, ba thấy rất ngon. Tiểu Hàn lần đầu tiên đã làm được như vậy, ba rất vui."

"Thật sao? "

"Thật. Không tin con hỏi chú Trọng đi."

"Dạ, chú Trọng nếm thử."

"Được."

Nhìn cái thứ hỗn tạp kia đã biết hương vị thế nào rồi. Nhưng sợ Tiểu Hàn buồn, Trọng Thần cố phối hợp, ăn một miếng, cố kềm chế nặp ra nụ cười khá khó coi.

"Ngon!"

"Vậy sao, ba và chú Trọng ăn hết nha."

Lăng Tịch biểu tình bình tĩnh, Trọng Thần có chút miễn cưỡng. Nhưng vì sợ Bạch Tiểu Hàn buồn, bọn họ vẫn tận lực mỉm cười, chỉ là đôi đũa đưa đến rất chậm. Sau một hồi vất vã, hai người cũng giải quyết xong món ăn quái dị kia.

Dặn dò vài câu với Tiểu Hàn và Trọng Thần, Lăng Tịch chuẩn bị đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro