85: Ba nuôi con+86: canh trứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Ba nuôi con

Tần Tường hy vọng sau này sống chung, Lăng Tịch có thể giống như bây giờ chăm sóc hắn, ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn không hy vọng bởi vì hắn là con, mà muốn Lăng Tịch xem hắn ngang hàng như người yêu.

Ai da!

Tần Tường thở dài, tiếp tục cúi đầu ăn canh. Còn Lăng Tịch cũng không biết suy nghĩ cái gì, ngồi xuống không có nói chuyện.

"Nếu con cái gì cũng không có, ba còn có thể tiếp tục ở bên cạnh con không?"

"Hả?"

Lăng Tịch không rõ Tần Tường vì sao đột nhiên hỏi như vậy.

"Rất khó trả lời sao?"

Vì sao không trả lời chứ?

Có phải như hắn lo lắng hay không. Một khi hắn không có gì, vậy Lăng Tịch sẽ cách xa hắn, sẽ không ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, làm bạn với hắn.

"Con đang hỏi ba? Vì sao con đột nhiên hỏi vấn đề này?"

Nghe Lăng Tịch nói như thế, Tần Tường hơi chút tốt lên, tiếp tục đòi đáp án.

"Đừng quản, con muốn đáp án của ba."

"Con là con ba, vô luận như thế nào ba cũng sẽ không rời con đi."

"Khẳng định?"

Dù không vừa lòng câu "con là con ba", nhưng đối với đáp án này, Tần Tường vẫn tiếp nhận được. Có thể nghe được hứa hẹn không rời hắn, hắn vẫn vừa lòng. HunhHn786

"Ừ, khẳng định."

"Ba phải nhớ kỹ lời mình nói hôm nay, nếu về sau đổi ý, hừ..."

Tần Tường uy hiếp "hừ" một tiếng, không có tiếp tục nói.

"Sẽ không."

Tần Tường uy hiếp làm cho Lăng Tịch bật cười, cảm thấy Tần Tường bây giờ só với trước đáng yêu hơn rất nhiều.

"Con hiện tại không có tiền, cũng không quyền, có thể nói là cái gì cũng không có, cho nên về sau ba phải nuôi con."

"Hả?"

"Như thế nào? Không chấp nhận sao?"

Lăng Tịch chần chờ làm cho Tần Tường mất hứng, trong nháy nổi lên hờn giận.

"Con có thể nói cho ba biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Kỳ thật từ ngày hôm qua Tần Tường bị thương chạy đến nhà, Lăng Tịch đã cảm thấy rất không bình thường, đã cảm thấy xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Tần Tường không chịu nói.

Hiện giờ Tần Tường nhắc tới vấn đề này, Lăng Tịch cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

"Ba muốn biết à? Được, con cho ba biết. Lần trước hai ta làm chuyện đó bị Mạn Ny phát giác, nên con cũng liền thuận tiện cùng Mạn Ny nói rõ ràng. Cha nuôi cảm thấy không thích, đem con đi giáo huấn một trận, sau đó lấy lại tất cả, đuổi con ra khỏi cửa. Nói cách khác, con hiện tại thất nghiệp, trắng tay, chỉ còn một bộ quần áo trên người này thôi. Bất quá... được tự do."

Nói đến tự do, Tần Tường cong khóe môi, mang theo nụ cười nhìn không ra có gì lo lắng.

"Con..."

Quả nhiên là bởi vì lần đó, khó trách ngày đó cảm thấy Mạn Ny vẻ mặt kỳ lạ. Mạn Ny là người tốt, lại bị xúc phạm như vậy.

Ôi!

Lăng Tịch nhíu mày, lâm vào tự trách.

"Sao lại có biểu hiện đó? Không vui cho con sao?"

Hắn hiện tại không cần vì cha nuôi mà bán mạng, không cần phải sống cuộc sống chém giết. Hắn có thể đi theo đuổi cái mình muốn, ngẫm lại cũng rất tốt đẹp. Vì sao người này lại vẻ mặt buồn bã, là không hy vọng hắn thoát ly khỏi bên kia sao?

"Không phải. Ba chỉ nghĩ... Mạn Ny tốt như vậy, mà ba..."

"Không liên quan đến ba, không cần tự trách."

Tần Tường yêu thương nắm lấy tay Lăng Tịch, lại dùng lực lôi kéo, đem người tựa vào đầu vai hắn. Sau đó hắn đem cằm gác lên hõm vai Lăng Tịch, ôn nhu trấn an:

"Muốn trách, cũng chỉ có thể trách con, ai kêu con đã yêu ba làm chi? Nhất định phụ lòng Mạn Ny. Mạn Ny là cô gái tốt, nhưng tâm của con đã có người khác, không có biện pháp lưu lại cô ấy. Sớm một chút nói rõ ràng cũng tốt, như vậy sẽ không chậm trễ Mạn Ny. Cô ấy cũng có thể sớm thoát ra, đi tìm người chân chính thích hợp với cô ấy. Ba nói, con nói đúng không?"

Tần Tường bày tỏ làm cho Lăng Tịch cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy Tần Tường ra. Nhưng Lăng Tịch vừa mới cử động, Tần Tường giống như là đoán được, ôm chặt hơn nữa. Sợ giãy mạnh sẽ động đến vết thương trên người Tần Tường , Lăng Tịch cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể tùy ý Tần Tường ôm như vậy.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Tần Tường nói rất đúng. Nếu không có yêu thì sớm nói rõ ràng, đối với Mạn Ny cũng là một việc tốt.

Nhưng mà Mạn Ny tốt như vậy, Tần Tường lại đối đãi không công bằng. Lăng Tịch cảm thấy rất băn khoăn, đồng thời cũng giận chính mình. Bất quá chuyện cũng đã xảy ra, nghĩ nhiều hơn nữa cũng là vô bổ.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, đó đã là quá khứ."

Tần Tường đưa tay khoát lên lưng Lăng Tịch, vỗ về trấn an.

"Về sau chúng ta sống cùng nhau được không? Con hiện tại chỉ có ba."

Người này là thân nhân duy nhất của hắn trên thế giới này, cũng là chỗ dựa duy nhất hắn không thể để mất đi được.

Cảm giác được Tần Tường khẩn trương, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, nhỏ giọng nói đáp ứng Tần Tường.

"Được!"

Tần Tường tâm tình rất tốt, vuốt tóc Lăng Tịch, cười nói:

"Cứ như vậy đi, về sau ba nuôi con."

"Được."

"Hả? Ba đồng ý như vậy, không cần suy xét lại sao?"

"Không cần. Nếu con muốn, ba nuôi con."

"Đúng vậy sao? Con rất khó nuôi. Mỗi ngày ăn rất nhiều thịt, sau khi ăn xong còn muốn ăn điểm tâm ngọt, buổi tối còn muốn ăn khuya. Quần áo cũng không thể mua ở ven đường, con chỉ mặc loại cao cấp, còn có..."

Mặc kệ Lăng Tịch có thể nhớ hay không, Tần Tường nói nhanh một tràng. Chờ hắn nói xong, mới phát giác Lăng Tịch dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, khiến hắn một trận chột dạ.

"Khụ... đã nhớ kỹ chưa?"

"À... Nhớ một ít, có quên. Hay là... con nói lại một lần nữa đi?"

"Thôi.... Bỏ đi, sau khi xuất viện sẽ nói cho ba biết, đến lúc đó dùng bút ghi lại. Nếu lại quên, con sẽ nhắc nhở. Dù sao, về sau ba nuôi con là được."

"Ừ."

Lăng Tịch gật gật đầu.

Vừa rồi Tần Tường nói rất nhanh, có rất nhiều điều Lăng Tịch không có nghe rõ. Nhưng nói chung, Tần Tường yêu cầu rất cao. Cũng đúng, Tần Tường lúc trước tuy rằng không phải sống an nhàn sung sướng, nhưng sinh hoạt hàng ngày tiêu chuẩn rất cao. Xem ra về sau muốn nuôi Tần Tường, phải tìm thêm mấy phần công việc, bằng không căn bản là không có biện pháp nuôi nổi Tần Tường.

Cũng may Tần Tường lúc trước trả tiền lương rất cao, trả xong viện phí còn có dư một ít, có thể dùng để ứng phó một thời gian, trong thời gian tìm công việc.

"Con muốn ăn táo. Ba cắt cho con một trái đi, con không muốn ăn vỏ."

"Ăn táo?"

Lăng Tịch vừa định nói không có táo, liền thấy được một giỏ trái cây to đặt trên tủ đầu giường. Bên trong giỏ có táo, cam quýt, bánh bích quy, thậm chí còn có vài quả hồng.

Mấy thứ này từ đâu đến?

Giống như là hiểu được Lăng Tịch nghi hoặc gì, Tần Tường liền giải đáp:

"Vừa rồi y tá kia mang tới, nói là tâm ý của nhóm chị em bọn họ. Chỉ sợ con nhàm chán, còn tặng cái máy chơi game cho con chơi."

"À, là như vậy sao. Lúc nào đó cũng nên đi cảm ơn người ta."

Lăng Tịch chọn một trái táo to, cầm lấy dao ngồi ở bên giường chậm rãi gọt vỏ. Tư thế gọt táo của Lăng Tịch rất đẹp, rất nhanh. Một sợi dài bằng vỏ táo lơ lửng giữa không trung trung, nhìn thật là hay.

"Cầm lấy!"

Lăng Tịch đem táo đưa cho Tần Tường, lại đem vỏ táo cho vào thùng rác, cầm tờ khăn giấy chà lau con dao vừa gọt trái cây để sang một bên.

"Cám ơn."

Tần Tường nhìn quả táo vừa lòng nheo lại mắt.

Hắn cắn một miếng.

Táo rất ngọt.

Ăn hơn phân nửa trái táo, Tần Tường nói:

"Vậy thì... Ba có thể ở lại chỗ này cùng con hay không?"

"Hả? Ba không phải đang ở trong này cùng con sao?"

"Con nói không phải ý này. Con là nói... buổi tối đừng đi về, ở lại ngủ bên cạnh con. Con không muốn ở một mình trong bệnh viện."

"Ừ.... Như vậy được chứ?"

"Có cái gì không được? Bên này không phải còn có một giường trống sao? Đi đóng thêm tiền, lĩnh chăn gối lại đây là được. Hay là ba không muốn ở lại cùng con?"

Không có đợi Lăng Tịch trả lời, Tần Tường vẻ mặt trầm xuống.

"Vậy được rồi, ba đi lo liệu thủ tục."

Tuy rằng ở tại bệnh viện có chút phiền phức, nhưng không muốn nhìn thấy Tần Tường buồn, cho nên ở lại thì ở lại, cũng thuận tiện chăm sóc Tần Tường.

"Dạ, vậy ba mau đi đi. Nhớ rõ phải chọn chăn dày, miễn cho bị lạnh."

"Ừ."

Các nữ y tá khi nghe Lăng Tịch muốn ở lại phòng bệnh đều rất thích thú. Thậm chí bọn họ còn chọn hai cái chăn mềm mại cho Lăng Tịch.

Ban đầu Lăng Tịch nghĩ người ở bệnh viện này thật tốt. Sau đó mới phát giác mình được đãi ngộ tốt tất cả đều nhờ hào quang của Tần Tường.

Cứ như vậy, Lăng Tịch bắt đầu kiếp sống bạn cùng phòng. Trong phòng bệnh hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cũng không có cái gì không ổn.

Mấy ngày này, Diệp Vân Tiêu có tới vài lần, phần lớn đều là thừa dịp Tần Tường đang ngủ. Diệp Vân Tiêu hỏi han mọi việc, cũng tỏ vẻ nếu Lăng Tịch cần gì thì cứ nói, hắn sẽ giúp. Nhưng mà Tần Tường vừa thức, Diệp Vân Tiêu sẽ trở nên rất khẩn trương, nhanh nói vài câu liền vội vàng trốn đi. Tần Tường đều sẽ hừ lạnh một tiếng, cũng ra lệnh ép buộc Lăng Tịch ít tiếp xúc cùng Diệp Vân Tiêu.

Mỗi ngày hơn phân nửa thời gian ở trong phòng bệnh làm bạn với Tần Tường, trừ thời gian Tần Tường đi kiểm tra thân thể, còn lại thời gian Lăng Tịch đều bên cạnh Tần Tường, cùng hắn trò chuyện, hoặc là im lặng nhìn Tần Tường.

Đương nhiên đây là yêu câu của Tần Tường. Lăng Tịch phải luôn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn ngủ trưa, Lăng Tịch cũng không thể rời đi.

Bởi vì Tần Tường động tác không có tiện, cho nên các sinh hoạt cá nhân đều do Lăng Tịch phụ trách. Lăng Tịch cảm thấy không có gì không ổn, nhưng thật ra Tần Tường có chút kháng cự, cảm thấy rất không tự nhiên.

Sau vài lần kinh nghiệm, Tần Tường cũng tự nhiên hơn, thậm chí còn kề sát Lăng Tịch, sờ trên mặt hoặc là nghiêng qua hôn lên môi, quấy rầy Lăng Tịch.

Lăng Tịch đều sẽ trực tiếp đẩy Tần Tường ra. Nhưng khi nhìn thấy Tần Tường nhíu mày thống khổ, Lăng Tịch không khỏi hoảng hốt lên, cân nhắc có phải mình làm đau Tần Tường hay không.

Thừa dịp Lăng Tịch còn sững sờ, Tần Tường trộm cười, không cho Lăng Tịch phát hiện hắn là cố ý. Hắn cũng không có lại tiếp tục đi chọc ghẹo Lăng Tịch.

Khi thấy Tần Tường ngủ, Lăng Tịch muốn đi về nhà một chút. Cầm quần áo mang về nhà giặt, thuận tiện cũng có thể nấu món ngon cho Tần Tường ăn.

Lăng Tịch vừa đi vừa cúi đầu nghĩ nên làm món gì cho Tần Tường ăn. Mấy ngày nay đều là canh, Tần Tường ăn đã muốn chán.

"Lăng Tịch."

Đột nhiên nghe ai đó gọi mình, Lăng Tịch giật mình ngẩng đầu lên. Khi thấy cách đó không xa chính là người quen, Lăng Tịch mới nhẹ nhàng thở ra.

"Chú Lăng, đã lâu không gặp."

"Ừ, con gần đây tốt chứ? Sao lại đến bệnh viện? Ở đâu không thoải mái sao?"

Lăng lão gia hướng về phía Lăng Tịch đi vài bước, thân thiết đánh giá Lăng Tịch.

"Con không có gì, là Tần Tường ở trong này, cho nên..."

Nghe được Lăng Tịch cũng không có sinh bệnh, Lăng lão gia gật gật đầu hỏi:

"Tần Tường? Cậu ấy làm sao vậy?"

"Cũng khó mà nói hết, bất quá không có gì lớn, chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe."

"Như vậy à, vậy là tốt rồi."

Lăng lão gia không có lại tiếp tục truy hỏi, chỉ cười kéo Lăng Duệ, nói:

"Tiểu Duệ, sao không chào ba của con một tiếng?"

"Hừ!"

"Đứa nhỏ này, sao không lễ phép như vậy ?"

Đứa nhỏ này, mấy ngày nay không phải luôn lải nhải bên tai ông về Lăng Tịch sao? Vì sao hiện tại gặp mặt làm bộ lạnh lùng như vậy chứ? Thật đúng là không được tự nhiên.

"Chú Lăng, đừng ép Tiểu Duệ, muốn trách, thì trách con."

"Con thật là... Thật không biết nên nói như thế nào cho tốt. Rõ ràng không liên quan đến con, con lại cố tình muốn kéo trên người mình."

Lăng lão gia lắc đầu, quyết định không đi nhúng tay vào nữa.

"Đúng rồi, con là muốn đi đâu?"

"À, con hiện tại tính về nhà một chuyến, đem quần áo đi giặt, lại làm vài món ăn đưa lại đây. Chú Lăng, chú là lại đây kiểm tra thân thể sao? Có cần con cùng đi kiểm tra, con về nhà sau?"

"Cũng được, ta vừa lúc muốn cùng con tâm sự, nếu đã gặp vậy đi cùng đi."

"Dạ."

Lăng Tịch tiến lên đỡ lấy Lăng lão gia đi về phía trước, cũng hỏi một ít câu về tình hình gần đây. Trong khi cùng Lăng lão gia nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Lăng Tịch nhìn về phía Lăng Duệ. Nhưng mà mỗi lần, Lăng Tịch đều phát giác Lăng Duệ nhìn sang một bên, cũng không có nhìn lại mình.

Mấy ngày nay, Lăng lão gia có thể cảm giác được Lăng Duệ thái độ trầm lặng không ít. Ông cũng hi vọng Lăng Duệ có thể sớm hòa thuận cùng Lăng Tịch. Mà khi nhìn thấy Lăng Tịch, Lăng Duệ lại cố ý làm bộ như lạnh lùng, làm cho ông buồn cười đồng thời lại rất bất đắc dĩ.

"Lăng Tịch, đi bên này."

"À, được."

Lăng lão gia nhắt nhở, Lăng Tịch mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, giúp đỡ Lăng lão gia đi vào đúng phòng.

Trong lúc bác sỹ trao đổi cùng Lăng lão gia, Lăng Tịch đứng ở một bên im lặng lắng nghe. Còn Lăng Duệ, thì đi ra cửa sổ, chơi với mấy chậu hoa.

Bởi vì Lăng Duệ đứng không xa, cho nên Lăng Tịch cũng rất dễ dàng nhìn thấy Lăng Duệ, nhưng mà chỉ nhìn thấy phía sau lưng.

Tiểu Duệ!

Lăng Tịch rất hi vọng, giờ phút này Lăng Duệ có thể quay đầu lại nhìn mình một cái.

Lăng Tịch mất mát kéo kéo khóe miệng, vừa định thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy Lăng Duệ xoay người. Bốn mắt trực tiếp nhìn nhau. Bất quá chỉ dừng vài giây, Lăng Duệ lại đem tầm mắt dời về phía khác.

Ôi!

Chương 86: Canh trứng

Ngồi phát ngốc hồi lâu, Lăng Tịch bị Lăng lão gia đẩy tỉnh, ý bảo cuộc trò chuyện với bác sỹ đã xong rồi, có thể đi về.

Đi ra khỏi phòng, Lăng Tịch vừa định đưa Lăng lão gia lên xe, sau đó lại về nhà, lại bị Lăng lão gia cản lại.

"Lăng Tịch, nếu ta đã đến đây, không bằng dẫn ta đi gặp Tần Tường đi."

"Dạ, được."

"Ông ngoại, con..."

Nghe được Lăng lão gia muốn đi gặp Tần Tường, Lăng Duệ đã mở miệng. Nhưng mà hắn vừa định nói không muốn đi, lại bị Lăng lão gia cắt lời.

"Tiểu Duệ, con cũng cùng đi đi. Dù sao con cũng không cần đi với Tuyết Nhi."

Đối với chuyện Lăng Duệ muốn từ hôn, ông vẫn còn không vui. Nhưng Lăng Duệ kiên quyết, ông cũng không miễn cưỡng Lăng Duệ, chỉ có thể theo ý hắn, tới Phương gia nói chuyện này.

Ông không rõ vì sao Lăng Duệ và Phương Tuyết Nhi cùng nhau lớn lên, ở chung cũng rất tốt, đột nhiên Lăng Duệ tỏ vẻ không muốn cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn. Ban đầu ông muốn xem là Lăng Duệ có quen với ai khác không. Nhưng mấy ngày nay, Lăng Duệ vẫn ở nhà, không có ra khỏi cửa. Ông liền thừa dịp này quan sát Lăng Duệ. Ông phát giác, Lăng Duệ không có dấu hiệu đang qua lại với ai.

Nếu Lăng Duệ không có qua lại với ai, vậy tại sao muốn hủy hôn cùng Phương Tuyết Nhi?

Lăng lão gia có hỏi Lăng Duệ. Lăng Duệ chỉ nhìn ông, sau đó cũng không chịu nói mà xoay người rời đi.

"Ơ!"

Nghe được Lăng lão gia nhắc tới Phương Tuyết Nhi, Lăng Duệ liếc mắt nhìn Lăng Tịch một cái. Thấy thần sắc Lăng Tịch không có gì biến hóa, hắn mới không quá tình nguyện đồng ý đi theo bọn họ đến phòng bệnh của Tần Tường.

"Lăng Tịch, viện trưởng bệnh viện này cùng ta rất thân. Nếu con có gặp phiền phức gì, đừng ngại gọi điện thoại cho ta, đến lúc đó ta đưa con đến giới thiệu cho hắn biết."

"Dạ, cám ơn chú Lăng quan tâm, tạm thời không có gì đáng lo cả."

"Được, vậy là tốt rồi."

"Chú Lăng, đợi ở nơi này, con đi mở cửa."

Lăng Tịch nói Lăng lão gia dừng bước, sau đó buông tay ông ra, tiến lên gõ cửa. Đợi Tần Tường đáp lại xong, mới đẩy cửa vào.

"A, sao nhanh như vậy đã trở lại? Ba là chưa có trở về phải không?"

"Ừ, ba còn chưa về nhà. Tần Tường, có người tới thăm con."

"Hả?"

Có người đến thăm hắn? Ở chỗ này ngoài Lăng Tịch, hắn cũng chỉ biết cha nuôi. Như vậy ai đến thăm hắn, đó là ai?

Nhìn phía sau Lăng Tịch là ông cháu Lăng gia, sắc mặt Tần Tường trở nên ngưng trọng, đôi mắt hẹp dài cũng chậm rãi híp lại.

Người Lăng gia chạy đến nơi đây làm gì? Hắn cũng không quen thân người Lăng gia. Hắn không cần ông cháu kia đến thăm đâu.

Tần Tường liếc mắt nhìn Lăng Tịch một cái. Tiếp thu ánh mắt chất vấn của Tần Tường, Lăng Tịch liếm liếm môi, hướng Tần Tường giải thích:

"Thật ra... Ba vừa rồi định rời bệnh viện thì gặp chú Lăng. Nghe được con nằm ở trong này, chú Lăng liền muốn tới thăm con một chút."

"Đúng vậy sao? Vậy cám ơn nhiều."

Tần Tường không một chút thành ý nói cảm ơn, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi game, không có để ý tới mấy người kia.

"Tần Tường, con..."

Tần Tường biểu hiện không lễ phép làm cho Lăng Tịch xấu hổ, chỉ có thể nghiêng đầu ngượng ngùng cùng Lăng lão gia giải thích:

"Chú Lăng, Tần Tường... Có thể là nằm viện mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, bình thường Tần Tường cũng rất lễ phép."

"Không có gì, trẻ con luôn thế."

Lăng lão gia không tính toán khoát tay, đi đến bên giường tìm ghế ngồi xuống, mở miệng hỏi thăm Tần Tường. Nhưng mà Tần Tường không có đáp lại một chữ, vẫn chơi game.

Thật sự là quá mức xấu hổ, Lăng Tịch đi đến bên cạnh khẽ đẩy Tần Tường một cái, dùng ánh mắt bảo hắn trả lời Lăng lão gia. Đáp lại là ánh mắt xem thường của Tần Tường.

Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải đỏ mặt xin lỗi Lăng lão gia. Ông giống như cũng không ngại, mỉm cười nghe giải thích, sau đó mới đứng lên mang theo Lăng Duệ rời đi.

Đợi Lăng lão gia rời đi, Lăng Tịch liền dùng ngữ khí trách cứ Tần Tường:

"Tần Tường, con vừa rồi sao không lễ phép vậy? Chú Lăng là trường bối của con, con biểu hiện rất vô lý."

"Cũng không phải con mời ông ta tới, vì sao phải tiếp đón. Còn nữa, về sau đừng mang những người đó lại đây, con không muốn gặp."

Nói xong, Tần Tường đem thân mình hướng một bên, tiếp tục chơi, cũng bày ra một bộ không muốn lại tiếp tục trao đổi. Lăng Tịch bất đắc dĩ nhìn Tần Tường, ôm túi quần áo dơ đi ra khỏi phòng bệnh.

Tần Tường thái độ như vậy làm cho Lăng Tịch rất giận, khi rời đi cũng không có nói cùng Tần Tường một tiếng, thậm chí khi đóng cửa cũng dùng lực thật mạnh, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Nghe được tiếng động lớn, Tần Tường đem vật cầm trong tay bỏ một bên, nghiêng đầu nhìn cửa. Hắn chớp mắt vài cái, sau đó nằm xuống kéo chăn qua khỏi đầu. Hắn hiện tại rất giận, rất giận. HunhHn786

Lăng Tịch lại vì hắn không có phản ứng ông già kia mà bỏ hắn.

Sao có thể như vậy? Thật sự là tức chết. Còn dám bỏ đi? Lại dám thị uy sao? Được lắm, nếu bỏ đi cũng đừng trở lại, cũng không phải hiếm lạ gì. Hừ!

Lăng Tịch mới vừa đi tới sảnh bệnh viện liền nhìn thấy Lăng Duệ đứng ở cửa không kiên nhẫn nhìn xung quanh. Khi Lăng Tịch xuất hiện, hắn liền trực tiếp nhìn về phía khác.

Lăng Tịch hướng tới Lăng Duệ đi vài bước, cười cùng hắn lên tiếng chào hỏi.

"Tiểu Duệ, con sao còn ở nơi này? Chú Lăng đâu?"

"Đi về rồi."

Lăng Duệ phun ra ba chữ, tầm mắt vẫn như trước nhìn phương hướng khác.

"Ồ. Vậy... Ta đây đi về trước, lần tới gặp."

"Đợi chút. Tôi đưa về."

"Hả?"

Nghe được Lăng Duệ muốn đưa mình trở về, Lăng Tịch kinh hỉ trợn to mắt, sau đó không ngừng gật đầu.

"Được, đã làm phiền con."

Trên xe, Lăng Tịch vui vẻ cùng Lăng Duệ nói chuyện. Tuy rằng Lăng Duệ rất ít phản ứng, nhưng ngẫu nhiên phun ra vài chữ, cũng đủ để cho Lăng Tịch vui vẻ.

Nghe Lăng Tịch nói một lát tình hình gần đây, Lăng Duệ quét mắt liếc một cái, lạnh lùng nói.

"Ồn ào quá!"

Thành công làm cho Lăng Tịch im lặng, cũng ngượng ngùng biểu đạt chính mình đích xin lỗi. Hắn cảm thấy, vừa rồi Lăng Tịch không giống bình thường, lại nói nhiều lời như vậy. Loại cảm giác này, hắn cũng không ghét, ngược lại rất vui mừng.

Không đúng, hắn còn giận người này. Sao có thể cảm giác vui mừng chứ? Cho nên hắn tùy tiện tìm cái cớ bảo Lăng Tịch ngưng lại không cho tiếp tục nói.

Trải qua nhiều ngày tự hỏi, hắn kỳ thật đã sớm suy nghĩ cẩn thận. Hắn không hề oán hận Lăng Tịch. Huống chi, dựa vào cái gì muốn hắn đi tìm trước, mà không phải người này đến tìm hắn, khẩn cầu hắn?

Nghĩ như vậy, hắn liền đợi, đợi Lăng Tịch tới cửa xin lỗi an ủi hắn. Nhưng mà hắn đợi hoài vẫn không có thấy Lăng Tịch xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, hắn phẫn nộ càng ngày càng nhiều.

Ngay khi hắn quyết định cho dù người đáng ghét kia tới cửa để van cầu hắn, hắn cũng không tha thứ. Hắn đi cùng ông ngoại đến bệnh viện lại đụng mặt Lăng Tịch.

Nghĩ nghĩ, Lăng Duệ cảm thấy rất có thể ông ngoại và Lăng Tịch cùng nhau liên thủ tính kế hắn. Vì thế mặt Lăng Duệ trầm xuống, toàn thân lại tản mát ra một loại khí tức cảnh báo đừng có ai tới gần.

Biến hóa trên mặt Lăng Duệ không thoát khỏi đôi mắt của Lăng Tịch, đổi lấy điều đó là một tiếng thở dài.

Khi xe đến cổng khu nhà của Lăng Tịch, Lăng Duệ không chút tình cảm nói:

"Xuống xe."

"À, cám ơn con đưa ta về."

Lăng Tịch mở cửa xe, cầm túi đồ xuống xe.

"Tiểu Duệ, nếu không có bận rộn gì đi lên ngồi một lát. Con đã thật lâu chưa có đến đây."

Sợ Lăng Duệ sẽ cự tuyệt, Lăng Tịch nói thật sự cẩn thận, cũng không ngừng liếc trộm thần sắc Lăng Duệ. Khi nhìn thấy Lăng Duệ mím môi, Lăng Tịch buồn bã cúi đầu, đoán rằng Lăng Duệ nhất định sẽ cự tuyệt lời mời.

"Được !"

Hả? Lăng Duệ đồng ý rồi sao ? !

Lăng Tịch vui sướng cùng Lăng Duệ lên lầu. Bởi vì kích động, mà khi mở cửa, tay Lăng Tịch không ngừng run run. Mở cửa xong, Lăng Tịch tiếp đón Lăng Duệ đi vào ngồi. Sau khi đem túi đồ trong tay để xuống, Lăng Tịch chạy vào phòng bếp rót một ly nước cho Lăng Duệ.

"Tiểu Duệ, uống nước. Có muốn ăn chút gì hay không?"

"Không ăn."

"Vậy có muốn ăn chút điểm tâm hay không?"

Nghĩ đến trong phòng còn có một túi bánh đã mua định đem cho Tần Tường, Lăng Tịch tiếp tục hỏi Lăng Duệ.

"Không cần."

"Ừ... Vậy uống nước đi."

Lăng Duệ trả lời làm cho Lăng Tịch xấu hổ cười cười, sau đó đóng cửa lại ngồi xuống bên cạnh Lăng Duệ.

Lăng Tịch vừa ngồi xuống, Lăng Duệ đã đem thân mình dới sang một bên tạo khoảng cách. Lăng Duệ làm cho Lăng Tịch rất đau lòng, cũng không nói cái gì, chỉ có thể cười khổ, sau đó trộm nhìn Lăng Duệ.

Nhìn chằm chằm Lăng Duệ một hồi lâu, Lăng Tịch phát giác Lăng Duệ đã gầy hơn, lại là một trận đau lòng.

"Muốn nhìn tới khi nào đây? Tôi rất đẹp trai phải không?"

"À... Không phải."

Bất quá là muốn nhìn lén Lăng Duệ vài lần, không nghĩ tới lại bị hắn bắt bẻ. Thấy Lăng Duệ ngữ khí không tốt lắm, Lăng Tịch nhanh chóng xua tay phủ quyết.

"Là nói tôi không dễ nhìn à?"

Không biết phải như thế nào, Lăng Tịch lại nghe trong lời Lăng Duệ có ý cười. Nhưng mà khi nhìn về phía Lăng Duệ lại phát giác Lăng Duệ như trước vẫn xụ mặt, căn bản không có cười. Đúng là ảo giác.

"Nè! Cảm thấy tôi không dễ nhìn sao?"

Lăng Duệ đưa ngón tay qua đẩy đẩy Lăng Tịch.

"Hả? Không phải, con rất đẹp trai."

"Hừ!"

Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, nâng ly lên uống nước.

Hồi tưởng lại từ khi mới gặp ở bệnh viện, Lăng Tịch luôn quan sát sắc mặt của hắn, tâm tìn Lăng Duệ lại càng phấn khởi hơn.

Dù nhiều lần hắn không phản ứng lại, nhưng Lăng Tịch vẫn nhìn hắn. Lăng Tịch chờ mong ánh mắt hắn, thật cẩn thận xem xét thái độ của hắn.

Hắn không có phát hiện, tim của hắn đã chậm rãi mềm nhũn. Sự kiên quyết giận dỗi, đã chậm rãi không còn bóng dáng. Có lẽ... Có lẽ khi nhìn thấy người này, giây phút kia hắn cũng đã mềm lòng rồi.

Lúc tại bệnh viện, hắn sở dĩ đứng ở cửa sổ, là bởi vì có thể từ cửa kính nhìn Lăng Tịch.

Nếu hắn thật sự không muốn đối mặt, khi nhìn thấy Lăng Tịch liền quay đầu rời đi, mà không phải vẫn ở bên cạnh, lại còn đi theo về đến nhà.

Lăng Duệ tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, sau đó thở phì phì đem ly nước uống hết. HunhHn786

Hắn chỉ biết, hắn căn bản không nên quan tâm người này. Hắn lại mềm lòng. Thật không nên, thật không nên.

"Tôi đi đây."

Không muốn làm cho tâm tình của mình lại bị dao động, Lăng Duệ đem ly nước để lại chỗ cũ, sau đó đứng lên đi đến cửa.

"Tiểu Duệ, con chờ một chút."

Lăng Tịch tiến lên bắt lấy tay Lăng Duệ, không cho hắn rời đi.

"Buông ra."

Lăng Duệ bất mãn đẩy tay Lăng Tịch. Bất quá hắn cũng không có vội vã rời đi, mà là tiếp tục hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Tịch.

"Tiểu Duệ, ta..."

Lăng Tịch muốn nói cái gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ, lúc này bị Lăng Duệ trừng như vậy, khiến cho cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ có thể giương mắt nhìn Lăng Duệ.

Lăng Duệ thở phì phì ' hừ ' một tiếng, bất mãn hét lên:

"Đã không có gì muốn nói, tôi đi đây."

Lăng Duệ thở phì phì đi tới cửa, cũng mở cửa định đi ra ngoài.

"A! Con chờ một chút!"

Thầm nghĩ không thể để cho Lăng Duệ rời đi như vậy, Lăng Tịch vỗ đầu, vội vàng đuổi theo, đem Lăng Duệ kéo lại một lần nữa.

"Rốt cuộc có chuyện gì? Tôi bề bộn nhiều việc, không ở không ở đây chơi đùa."

Rõ ràng có chuyện muốn nói với hắn, rồi lại nói không được một câu. Rõ ràng có ý với hắn, rồi lại lâu như vậy cũng chưa nghĩ tới muốn chủ động đi tìm hắn. Hừ! Dựa vào cái gì để cho hắn một mình không thoải mái. Rõ ràng là người này không đúng, dựa vào cái gì lại ở bên giường bệnh xum xuê với người khác, mà hắn lại ở chỗ này một mình phiền não.

Không được, hắn rất thiệt thòi !

Hắn cũng muốn làm cho Lăng Tịch nếm thử tư vị lo âu. Bất luận có nói như thế nào, hắn cũng không thể mềm lòng. Hắn muốn tra tấn Lăng Tịch trong chốc lát, để trả thù mấy ngày nay bị ấm ức.

Hắn muốn xem thật ra Lăng Tịch kiên trì lưu hắn lại, đến tột cùng là muốn cùng hắn nói cái gì.

Thấy Lăng Duệ ngồi xuống tạm thời không có đi, Lăng Tịch trộm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáy lòng cân nhắc nên cùng Lăng Duệ mở miệng như thế nào. Làm sao xóa bỏ khoảng cách, quay về tốt đẹp như trước đây.

"Nè! Rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói tôi bề bộn nhiều việc."

Đợi thật lâu Lăng Tịch vẫn nhăn mặt nhăn mày, rồi một chữ cũng không nói, Lăng Duệ chỉ cảm thấy ngực nổi lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.

"À.... Tiểu Duệ, con đã lên đây, cũng đừng đi vội vã, ngồi trong chốc lát ăn chút gì lại đi, được chứ? Ta đi làm cho con bát canh trứng."

"Không..."

Lăng Duệ theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng khi nghe đến canh trứng không khỏi chần chờ một chút, miễn cưỡng gật đầu.

"Không đi làm mau... đừng chưng chín quá."

Cẩn thận ngẫm lại, hắn đã rất nhiều năm không có nếm qua canh trứng Lăng Tịch làm. Từ khi Lăng Tịch rời khỏi Lăng gia, hắn không còn có cơ hội nếm qua món ăn này, mà ngay cả trứng cũng rất ít ăn.

Quên đi, dù sao hắn hiện tại cũng không có việc gì, ngồi đợi trong chốc lát, ăn xong canh trứng lại đi.

"Vậy con đợi một lát, ta đi làm."

Tạm thời chưa nghĩ ra nên cùng Lăng Duệ nói gì, lại không muốn để cho Lăng Duệ cứ như vậy rời đi, cho nên Lăng Tịch nghĩ ra một chủ ý như vậy.

Cũng không lâu lắm mùi thơm tràn lan cả phòng. Đợi cho trứng vừa chín, Lăng Tịch liền tắt lửa, mở nắp nồi lấy bát ra, bước nhanh ra ngoài.

Đi vài bước, Lăng Tịch mới cảm giác không thích hợp. Vừa rồi chỉ nghĩ phải mang bát canh trứng đã làm xong cho Lăng Duệ ăn, lại đã quên không có chuẩn bị gì. Cứ như vậy cầm bát canh trứng nóng bỏng, không phải chính mình gây tội cho mình sao?

Trên tay truyền đến cơn đau làm cho Lăng Tịch nhăn mặt nhíu mày. Nhịn xuống đau, đem vật cầm trong tay vững vàng đặt ở trước mặt Lăng Duệ.

"Ui... ui..."

Đợi đem bát đặt xuống, Lăng Tịch mới đưa ngón tay đến bên môi không ngừng thổi khí. Rất nóng a, bỏng đỏ cả tay.

"Sao... sao không cẩn thận như vậy?"

Nhìn Lăng Tịch bị nóng đỏ hết mấy ngón tay, Lăng Duệ nén giận hô lên, sau đó đứng lên bắt lấy tay Lăng Tịch nhìn nhìn, rồi ngậm ngón tay vào miệng.

"Ôi..."

Lăng Duệ đem ngón tay Lăng Tịch ngậm trong chốc lát, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, xong lại đổi một ngón khác, lặp lại động tác vừa rồi.

"Được rồi."

"Tiểu Duệ, con..."

Trên tay dính nước bọt làm cho Lăng Tịch không được tự nhiên. Lăng Tịch đem ngón tay lau lau. Ai ngờ động tác này trong mắt Lăng Duệ lại là ghét bỏ hắn. Lăng Duệ chớp chớp mắt, rồi trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói:

"Làm gì? ! Tôi đây là đang tiêu độc giúp cho. Giúp người chưa tính phí, lại dám ghét bỏ. Chú dựa vào cái gì ghét bỏ? Người khác muốn tôi tiêu độc, tôi còn khinh thường nữa."

Hả... Đây là cái gì cùng cái gì ?

Tiêu độc? Dùng nước miếng? Còn muốn phí tiêu độc ?

Lăng Tịch chau mày, đành phải kéo kéo khóe môi, không thành ý nói:

"À... vậy cám ơn Tiểu Duệ, cám ơn con thay ta tiêu độc."

Nước miếng mang theo nhiều vi khuẩn như vậy, có thể tiêu độc sao? Cho dù có thể tiêu độc, bất quá là bị nóng, cũng không cần phải tiêu độc làm gì?

Nhưng nghĩ đến động tác Lăng Duệ vừa rồi, Lăng Tịch lại cảm thấy lòng ấm áp, trên mặt cũng toát ra sự thỏa mãn mang theo ý cười.

Đứa nhỏ này thật đúng là hay ngại ngùng mà.

"Nhìn cái gì vậy?"

Bị nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, Lăng Duệ ra vẻ cường thế rống lên, sau đó đưa lưng về phía Lăng Tịch.

"Tiểu Duệ, thừa dịp còn nóng ăn đi, nguội không thể ăn."

Người này hiện tại định làm gì? Lấy lòng? Vừa rồi tại sao lại ghét bỏ? Tôi không dễ mua chuộc đâu. Miệng lưỡi mềm dẻo. Tôi không mắc mưu đâu. Bất quá... canh trứng thơm quá, thoạt nhìn lại thật ngon!

Lăng Duệ nuốt nước miếng. Không chống lại được sức hấp dẫn của canh trứng, hắn quyết định đem bát canh trứng còn nóng ăn, sau đó lại cùng Lăng Tịch tính sổ.

Ăn ngon, ăn thật ngon!

Vài phút sau, Lăng Duệ đem bát cạnh ăn sạch sẽ, mới thỏa mãn chậc lưỡi, cũng liếm liếm khóe môi.

"Phì...."

Bộ dạng Lăng Duệ làm cho Lăng Tịch nhịn không được cười lên tiếng. Hiện tại nhìn Lăng Duệ thật sự là rất giống trước đây, dễ dàng thỏa mãn, đáng yêu cực kỳ.

"Cười cái gì? Có cái gì buồn cười chứ?"

Lăng Duệ quét mắt nhìn Lăng Tịch một cái.

Hắn vừa rồi ăn rất vui vẻ là không sai. Người này lại còn cười nhạo hắn, thật sự là đáng giận.

"Không, không có cười gì mà."

Trong lòng cười Lăng Duệ không được tự nhiên, nhưng trên mặt Lăng Tịch làm bộ như không có việc gì, sợ Lăng Duệ lại một lần nữa nổi giận.

"Ăn ngon không?"

"Không thể ăn! Khó ăn muốn chết!"

Không thể ăn? Khó ăn mà sạch sẽ? Ngay cả một chút dính vào bát cũng không buông tha?

Lăng Duệ đúng là khẩu thị tâm phi làm cho khóe miệng Lăng Tịch co rúm vài cái, sau đó cố nén cười nói:

"Như vậy à? Lần sau sẽ tận lực làm ngon hơn một chút, đến lúc đó lại mời con ăn, được không?"

"Van cầu tôi à?"

"Ừ. Đúng vậy."

"Hừ, tôi đây liền cố gắng đáp ứng thôi."

Vừa mới ăn bát canh trứng, lại nghe Lăng Tịch cố ý lấy lòng, bực bội mấy ngày nay giống như vào thời khắc này trở thành hư không, tâm tình hắn trở nên thư sướng.

"Tiểu Duệ, con còn trách ta sao? Con... Chúng ta làm hòa nha."

Gặp Lăng Duệ tâm tình tốt, Lăng Tịch quyết định vẫn là ăn ngay nói thật.

"Hòa gì? Chúng ta quen nhau sao?"

Vừa nghe nhắc tới, Lăng Duệ trên mặt lại cứng đờ, căm giận nói:

"Hiện tại mới nhớ tới tôi? Lúc trước ở với người nào vậy? Hừ!"

"Ta..."

"Tôi thấy gần đây chú không phải quá đắc đắc ý sao, đâu có rảnh rỗi đến lấy lòng tôi? Có lẽ là như vậy rồi. Đối với chú mà nói, tôi tính là cái gì. Mà người trong bệnh viện kia, mới là con trai bảo bối của chú. Cũng đúng, đó là con ruột, tôi tính cái gì? Tôi và chú một chút quan hệ cũng không có."

"Tiểu Duệ, con tại sao có thể nói như vậy? Ta không phải đã nói rồi sao? Con cùng Tần Tường đối với ta mà nói, đều là con, đều giống nhau, không tồn tại ai nặng ai nhẹ. Tuy rằng con không phải ta sinh, nhưng con từ nhỏ liền đi theo ta. Ngay cả thay tã, hay tắm rửa đều là ta làm. Trong lòng ta trong mắt ta, con chính là con ta, có huyết thống hay không cũng không quan trọng."

"Hừ! Nói vậy, ai biết chú nghĩ như thế nào."

"Tiểu Duệ, ta là nói thật. Nếu không, ta thề?"

"Thề cái gì? Tôi không tin."

Lăng Tịch suy sụp buông tay không nhẫn nại nói:

"Tiểu Duệ, rốt cuộc muốn ta làm như thế nào, con mới tin ta, không trách ta nữa?"

"Vẫn là câu kia, có tôi không hắn, có hắn không tôi."

"Tiểu Duệ, điều đó không có khả năng."

Tần Tường cùng Lăng Duệ, vô luận người nào, Lăng Tịch đều sẽ không bỏ. Bởi vì hai người đều là con, không có khả năng lựa chọn một người bỏ một người.

"Không chọn? Chúng ta không có gì để nói nữa, tôi đi đây."

Thật sự là tức chết!

"Tiểu Duệ! Con sao luôn như trẻ con vậy? Ta không phải đã cùng con giải thích rồi sao? Con vì cái gì phải cùng với ta làm loạn lên vậy? Ta nói vậy, chẳng lẽ con còn không rõ sao?"

Thấy Lăng Duệ phải đi, bởi vì kích động Lăng Tịch ôm chặt Lăng Duệ. Tay dùng lực đạo có chút lớn, Lăng Duệ sắc mặt thoáng nổi lên biến hóa.

"Buông ra, đau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro