83: Nằm viện+84: Thân phận khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83: Nằm viện

Nhìn Lăng Tịch vội vàng cùng tình trạng Tần Tường, vị bác sỹ kia không có giận dữ. Cũng không có quản đã làm xong thủ tục chưa, hắn gọi đồng nghiệp lại đây đem Tần Tường đưa đi kiểm tra thân thể.

Nhìn Tần Tường được đẩy đi, Lăng Tịch khẩn trương bước theo, vẻ mặt vô cùng khẩn cấp.

Giờ phút này, Lăng Tịch rất khẩn trương, tất cả suy nghĩ đều tập trung trên người Tần Tường. Rất muốn nhìn tình huống hiện tại của Tần Tường, nhưng mà không thể, chính mình chỉ có thể ở chỗ này chờ.

Lăng Tịch cầu nguyện, cuối cùng là như nguyện.

Sau một thời gian chờ đợi, Tần Tường được đưa ra phòng bệnh bình thường, đầu giường treo mấy bình dịch.

Nhìn Tần Tường nằm ở trên giường không có động tĩnh, mặt tái nhợt, sắc mặt Lăng Tịch cũng chuyển sang trắng.

Bác sỹ cam đoan Tần Tường hiện chỉ là hôn mê, cũng không có trở ngại gì, Lăng Tịch mới yên tâm một chút, rồi theo vị bác sỹ kia đi làm thủ tục nhập viện.

Khi làm thủ tục, Lăng Tịch mới phát hiện mình mang không đủ tiền viện phí. Vị bác sỹ hảo tâm lại một lần nữa giúp đỡ. Hắn dùng danh nghĩa của mình để bệnh viện cho trả sau. Lăng Tịch hướng tới vị bác bác sỹ nói cảm ơn, liền vội vàng vào phòng bệnh cùng Tần Tường.

Ngồi trên ghế đặt ở đầu giường, Lăng Tịch im lặng nhìn chằm chằm Tần Tường, đau lòng, nhìn thật lâu không có dời đi.

Tần Tường hiện tại bộ dáng, rất kỳ quái. Đầu quấn băng che lấp phần lớn khuôn mặt. Mắt sưng vù. Mũi còn vết máu chưa lau sạch. Trên thân thể có nhiều chỗ quấn băng giống như xác ướp.

Tần Tường!

Lăng Tịch nghĩ mình thật vất vả mới đợi được Tần Tường gọi một tiếng ba, còn chưa có đi bù đắp cho Tần Tường, tại sao có thể cứ như vậy nhắm mắt lại, lâm vào hôn mê?

Đồng thời, Lăng Tịch cũng thật giận. Tần Tường rõ ràng biết bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không đến bệnh viện, mà lại cố tình chạy đến tìm Lăng Tịch mang đến bệnh viện. Lãng phí nhiều thời gian, nếu dùng để trị liệu sớm hơn nói không chừng tình huống sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. HunhHn786

Đứa ngốc này !

Lăng Tịch nhỏ giọng mắng Tần Tường một tiếng, lại đưa tay cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên người Tần Tường, cũng nắm chặt tay Tần Tường.

Lăng Tịch cứ như vậy ngồi ở bên giường yên lặng nhìn Tần Tường, cũng rất ít nhúc nhích. Vẫn đợi cho đến khi trời sắp tối, Tần Tường vẫn như trước còn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Tường sao còn chưa tỉnh?

Buông tay Tần Tường ra, Lăng Tịch muốn đi mở đèn lên. Nhưng mà vừa đứng lên mới phát giác do ngồi nửa ngày, hai chân sớm tê buốt. Lăng Tịch phải níu giữ ghế, mới không có ngã xuống.

Đúng lúc này, cửa mở ra. Một bóng dáng màu trắng xóa xuất hiện trước mắt. Thì ra đó là vị bác sỹ tốt bụng kia. Trên tay của hắn bưng một cái khay, bên trong có chút cháo cùng đồ ăn còn nóng.

"Anh còn chưa có ăn cơm? Đây là thức ăn mới mua từ căn tin, thừa dịp còn nóng ăn đi. Bệnh viện chúng tôi thức ăn cũng không tệ lắm đâu."

"Đây là cố ý mua cho tôi?"

"Đúng vậy, đoán được anh chưa có ăn cơm, vừa vặn tôi từ căn tin đến, liền thuận tiện mua cho anh một phần. Nhanh ăn đi, tôi nghĩ anh đã đói bụng."

"Cám ơn."

Lăng Tịch không có từ chối. Nói cảm ơn xong, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.

"Thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm phải không? Ha ha, nói thật ra, thức ăn ở bệnh viện này so với nhiều cửa hàng bên ngoài ăn ngon hơn."

Hắn ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn Lăng Tịch ăn cơm, cũng vui vẻ nói:

"A! Đã quên giới thiệu, tôi là Diệp Vân Tiêu, là bác sỹ khoa chỉnh hình nơi này."

"Vâng."

Bởi vì trong miệng còn chứa cơm, giọng Lăng Tịch nghe không rõ ràng lắm.

"Anh đừng để ý, ăn xong đi."

Diệp Vân Tiêu cười hướng về Lăng Tịch phất tay, ý bảo cứ tiếp tục ăn. Mà chính hắn, thì tiếp tục nói:

"Cậu ta phỏng chừng tới ngày mai mới tỉnh, cho nên tôi không mua cơm cho cậu ta. Cậu ta được truyền dịch, không ăn cũng không sao, anh đừng lo lắng. Tôi có thể hỏi một chút hay không. Cậu ta là gì của anh vậy? Anh hình như như rất khẩn trương. Là em trai của anh? Bạn của anh? Cũng không đúng vậy ? À... Để tôi đây đoán xem."

Nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mắt Diệp Vân Tiêu sáng lên.

"Không phải là... Tình nhân của anh chứ?"

"Phụt!!!"

Nghe vậy, Lăng Tịch phun cơm trong miệng ra, trực tiếp phun lên mặt Diệp Vân Tiêu.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Lăng Tịch nhanh chóng cùng Diệp Vân Tiêu giải thích, lại vươn tay phủi cơm dính trên mặt hắn.

"Không có việc gì."

Diệp Vân Tiêu đẩy tay Lăng Tịch, không thèm để ý lau lau một chút. Hắn lại dùng ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Lăng Tịch.

"Vừa rồi anh kích động như vậy, không phải bị tôi nói trúng rồi chứ ? Cậu ta... Thật là tình nhân của anh?"

Lăng Tịch phát giác Diệp Vân Tiêu là người tốt, rất nhiệt tình, duy nhất có tật xấu là hơi nhiều lời. HunhHn786 Còn nữa, hắn có sức tưởng tượng cũng rất phong phú.

Tình nhân sao?

Mặt Lăng Tịch không khỏi đỏ lên.

Mình cùng Tần Tường nhìn như là một đôi sao?

"Chúng tôi cũng không phải cái loại quan hệ đó. Kỳ thật... là con tôi."

"Như vậy à. Tôi còn tưởng rằng các người là tình nhân chứ."

Ý thức được hắn nói ra những lời này làm đối phương xấu hổ, Diệp Vân Tiêu nhanh chóng bổ sung:

"Tôi chỉ là cảm thấy các người nhìn không giống như là cha con, cho nên...."

Diệp Vân Tiêu nói một nửa liền ngừng lại, dưới đáy lòng ai oán.

Tiền trên người sắp chảy vào túi người khác rồi!

Bởi vì lúc trước biểu hiện Lăng Tịch một bộ dạng cấp bách, cùng với cử chỉ của hai người thân thiết. Cho nên vừa rồi lúc ăn cơm, một đám y tá cùng thảo luận bọn họ có quan hệ như thế nào, thậm chí còn đưa ra cá cược. Mà hắn cũng tham dự rồi, vậy mà lại đoán sai.

 Ây da!!

 "Tôi hiểu được, bất quá chúng tôi đúng là cha con."

"Anh đối với con mình thật tốt. Tôi nghĩ, các người cảm tình nhất định rất sâu nặng."

Diệp Vân Tiêu nhìn Lăng Tịch nhịn không được cảm thán một tiếng, trong thanh âm cũng tăng thêm một chút cô đơn. Hắn nhìn về phía Tần Tường lại tăng thêm vài phần hâm mộ.

Diệp Vân Tiêu nhanh chóng thu tâm tình, sau đó mỉm cười, đứng dậy chào tạm biệt.

"Vậy thì... anh mau ăn hết đi. Cậu ấy nhất thời cũng chưa tỉnh được. Anh ăn cơm để có sức còn chăm sóc người bệnh nữa. Tôi còn phải đi làm việc, nên phải đi trước. Nếu có chuyện gì, có thể tới tìm tôi."

 "Được, cám ơn, đã làm phiền."

Lăng Tịch lễ phép hướng Diệp Vân Tiêu gật đầu. Đợi Diệp Vân Tiêu rời đi cũng đem cửa một lần nữa đóng lại, Lăng Tịch mới tiếp tục ăn.

Nhìn Tần Tường mặt sưng vù, mất đi huyết sắc, nhắm chặt hai mắt, Lăng Tịch cắn chặt đôi môi, mày cũng đang không ngừng tụ lại.

Hiện tại Tần Tường cái dạng này, làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất không an. Mặc dù Tần Tường nằm ở trước mặt nhưng cũng không có biện pháp cảm giác hắn vẫn tồn tại.

Tần Tường, nhanh tỉnh lại được không?

Cứ như vậy im lặng ngồi đến đêm khuya, Lăng Tịch mới không chống đỡ nổi nữa mà ghé vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Qua một khoản thời gian

 "Ui...."

Ngón tay Tần Tường giật giật, thở nhẹ một tiếng. Mí mắt chậm rãi mở ra. Hắn nhìn quanh phòng. Khi nhìn đến người đang ghé vào vào giường ngủ, đôi mắt Tần Tường mờ mịt dần trở nên trong trẻo. Hắn mấp máy môi.

Quang cảnh rất quen mắt, toàn màu trắng, lại tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Không phải bệnh viện, thì ở đâu có?

Hắn nhớ rõ, ngày hôm qua cùng Lăng Tịch đi bệnh viện. Lúc Lăng Tịch đi đăng ký, hắn ngất đi, chuyện kế tiếp, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy sắc trời còn chưa sáng, Tần Tường lại đem tầm mắt nhìn người đang ngủ.

Người này canh chừng cả một đêm sao?

Ngực Tần Tường dâng lên một trận vui mừng, khóe miệng cũng cong lên. Nửa bên mặt liền truyền đến một trận đau đớn làm cho hắn đành phải dừng lại nụ cười, đem khóe môi thả xuống. Ánh mắt của hắn cũng gắt gao khóa trên người Lăng Tịch.

Tỉnh lại có thể nhìn thấy người trong lòng làm cho hắn cảm thấy rất tuyệt. Huống chi bởi vì lo cho hắn mà người này luôn ở bên giường trông coi hắn. Giờ phút này, trong lòng Tần Tường có chỉ có vui sướng cùng thỏa mãn.

Trước kia hắn đàm phán thành công cũng sẽ cười, nhưng mà khẳng định không phải vui vẻ giống hiện tại, chỉ là thuần túy vui vẻ.

Giờ phút này, Tần Tường lại một lần nữa phát giác, chỉ muốn người này luôn ở bên cạnh hắn. Cho dù là hai bàn tay trắng, cũng không có gì quan trọng.

Bất quá hắn tình huống hiện tại, tuy rằng không đến mức hai bàn tay trắng, nhưng so với trước kia đã không bằng.

Không biết Lăng Tịch biết được mình cái gì cũng không có, sẽ có thái độ gì? Là thương hại? Hay là gì khác? Nếu Lăng Tịch hỏi, nên trả lời như thế nào đây? Là nói thẳng ra? Hay là mập mờ?

Ngay lúc Tần Tường tự hỏi nên ứng phó như thế nào khi Lăng Tịch chất vấn, Lăng Tịch ngẩn đầu lên, cũng xoa xoa thân mình có chút đau nhức.

"Con tỉnh rồi?"

 "Dạ."

Nghe được giọng Lăng Tịch, Tần Tường nói như phản xạ. Khi nhìn thấy Tần Tường chuẩn bị đứng dậy, Lăng Tịch nhanh chóng tiến lên đỡ hắn nằm trở về, cũng nhẹ nhàng dặn dò:

"Trên người của con có thương tích, lại bó thạch cao, tốt nhất đừng lộn xộn. Muốn cái gì nói cùng ba một tiếng, ba đi lấy cho."

"Thế nhưng....Thế nhưng con muốn đi tiểu."

Nói ‘ đi tiểu ’, Tần Tường thấy rõ ràng mặt Lăng Tịch đỏ lên, tầm mắt cũng không được tự nhiên dời về một bên.

Thật đáng yêu!

Lăng Tịch phản ứng như thế làm cho Tần Tường vui như mở cờ. Nhưng lại sợ làm Lăng Tịch xấu hổ, Tần Tường cố nén cười, bình tĩnh nhìn chằm chằm, chờ đợi Lăng Tịch.

Không đợi bao lâu, Lăng Tịch nhẹ ho vài tiếng, hơi chút điều chỉnh cảm xúc, mới nhỏ giọng nói:

"Con hiện tại không có tiện di chuyển, ba đi lấy bô cho con tiểu."

Bô tiểu? Là muốn tự mình hầu hạ đi tiểu sao?

Nghĩ đến Lăng Tịch giúp hắn cởi quần, nắm nơi đó... Mặc dù Tần Tường da mặt không mỏng, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được ngượng ngùng.

"Đừng, con chỉ nói vậy thôi,  cũng còn chưa muốn đi tiểu."

Nói giỡn sao? Hắn còn chưa tới mức phải cần người khác giúp đi tiểu. Đương nhiên, nếu đổi lại là lúc khác, nói không chừng là một loại tình thú. Nhưng bây giờ là nằm ở bệnh viện, liền miễn đi.

 "Ừ!"

Nghe được Tần Tường nói chỉ là thuận miệng nói ra, Lăng Tịch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh, sắc mặt lại ngưng trọng.

Tuy rằng bây giờ là đang nói giỡn, nhưng với tình trạng trước mắt, cũng không được ổn. Nếu đến lúc cần đi tiểu thực sự thì sao?

Nghĩ đến lúc phải giúp Tần Tường đi tiểu, Lăng Tịch đã cảm thấy không được tự nhiên.

"Ba làm sao vậy? Không có việc gì chứ ?"

Vừa rồi bất quá là thuận miệng nói đùa một chút mà thôi,  không phải làm cho nổi giận rồi chứ?

"Hả? Ba không sao. Đúng rồi, con hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy đau ở đâu hay không? Muốn ba gọi bác sỹ đến xem hay không ?"

"À... Cũng tốt."

Vốn muốn nói bất quá chỉ là một chút thương tích, không cần lo lắng như vậy. Nhưng nghĩ đến Lăng Tịch đang quan tâm hắn, Tần Tường đã đem lời muốn nói nuốt trở về, cũng sửa lại lời.

Được người quan tâm cảm giác thật tốt. Có lẽ, hắn có thể thừa dịp này bồi dưỡng cảm tình. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lúc trước đối với Lăng Tịch đã làm nhiều điều không phải. Hắn muốn thừa dịp này, khi Lăng Tịch đem toàn bộ tâm tư đặt ở thương tích trên người hắn, từng bước xâm chiếm trái tim của Lăng Tịch.

Cho tới nay, chỉ cần là hắn muốn, hắn đều sẽ dùng hết các loại thủ đoạn thu vào tay. Duy nhất người ở trước mắt lại làm cho hắn thật sự quý trọng. Hắn không muốn cưỡng bách nữa, hắn muốn thực tâm, từng chút một đi đả động tâm ý của Lăng Tịch.

Ôi chao!

Tần Tường trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lần đầu thấy hối hận việc đã làm.

"Vậy con nằm một lát, đừng lộn xộn, ba đi gọi bác sỹ."

Nhìn Lăng Tịch rời phòng bệnh, Tần Tường thu tầm mắt vừa lòng cười. Một lần nữa cảm giác đau, Tần Tường khó chịu buông khóe miệng, im lặng nằm đợi.

Bác sỹ kiểm tra xong, Lăng Tịch hỏi tình huống trước mắt của Tần Tường, cùng với những điều cần chú ý.

Đưa bác sỹ tới cửa, Lăng Tịch đóng cửa trở về. Còn chưa đi đến giường bệnh, Lăng Tịch liền nhìn thấy Tần Tường vẻ mặt suy ngẫm theo dõi mình, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười.

"Con đói sao? Nếu vậy ba đi mua chút đồ ăn cho con được không?"

"Đói. Con muốn ăn món ba nấu, không muốn món mua bên ngoài về."

Dù biết ngày hôm qua có một đêm mệt mỏi, nhưng hắn chỉ muốn ăn món tự tay Lăng Tịch làm. Hắn bây giờ là bệnh nhân, có chút yêu cầu, khẳng định Lăng Tịch cũng sẽ không từ chối hắn.

Hắn hiện tại muốn tùy hứng một phen, muốn trải nghiệm những việc mà những năm trước không có trải nghiệm qua. Đồng thời, cũng tốt để cho Lăng Tịch thực hiện nghĩa vụ làm cha, miễn cho về sau bọn họ lấy thân phận tình nhân ở cùng một chỗ, Lăng Tịch lại nghĩ tới quan hệ huyết thống của bọn họ.

Tần Tường dưới đáy lòng cười nhạo chính mình một tiếng, hướng tới Lăng Tịch nói:

"Ba, con muốn món ăn ba làm, được không?"

Nói xong, Tần Tường còn cố ý chớp chớp mắt vài cái, lộ vẻ chờ mong.

"Được. Con muốn ăn cái gì? Ba đi làm."

"Con muốn ăn... món gì đó nhẹ một chút, như là cháo. Con muốn loại nhừ mềm, dễ nuốt. Sau đó, con còn muốn uống một bát canh gà, không cần rất nhừ, nhưng cũng cần mềm. A! Còn nữa, con còn muốn uống canh xương hầm, muốn bên trong còn phải có tủy. Con hiện tại uống cái đó tương đối tốt. Vâng, cứ như vậy đi."

Tần Tường gật gù hài lòng. Khi nhìn về phía Lăng Tịch, hắn mới phát hiện Lăng Tịch luôn nhìn hắn, vẻ mặt có chút kỳ quái, lại không nói ra được là loại cảm giác gì.

"Làm sao vậy? Đổi ý à ? Không muốn làm cho con ăn sao?"

Thấy Lăng Tịch chăm chú nhìn mình, hắn nghĩ Lăng Tịch muốn đổi ý. Tần Tường trừng mắt, bất mãn đề cao âm lượng,

"Con mặc kệ. Ba đã đáp ứng rồi. Còn nữa, hiện tại con là người bệnh, con lớn nhất, không cho phép đổi ý."

"Con...."

Tần Tường đột nhiên biểu lộ ra tính cách trẻ con làm cho Lăng Tịch buồn cười lắc đầu, cũng tỏ vẻ chính mình cũng không có muốn đổi ý.

"Ba cũng không nói không làm cho con. Nhưng mà con vẫn chưa có ăn cái gì, vừa rồi không phải canh thì là cháo, tất cả đều là thức ăn lỏng, ba sợ con sẽ đói, mới muốn hỏi con muốn nấu món chính gì cho con ăn hay không."

"Á,  như vậy sao."

Nghe xong giải thích, Tần Tường buông lỏng phòng bị, nghĩ nghĩ tiếp tục nói:

"Vậy lại thêm một chén mì thì tốt rồi. Canh xương bỏ mì vào ăn, cháo cũng nhớ đừng bỏ đậu, con không thích. Vậy canh gà... Canh gà tạm thời miễn. Bất quá ngày mai uống."

"Được, đã biết. Vậy con ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chờ ba trở về chuẩn bị xong mang lại đây. Bất quá cháo, còn có canh xương hầm, bên này cũng cách nhà một khoảng xa, có thể cần một chút thời gian."

Kiên nhẫn nghe xong yêu cầu của Tần đại thiếu gia, Lăng Tịch gật đầu, nói mình có nghe được.

Cần một ít thời gian? Đây không phải là để cho mình đợi thật lâu sao? Không cần đâu!

Tốt nhất người này có thể luôn trong tầm mắt của hắn. Hắn không muốn Lăng Tịch rời đi lâu quá. Tần Tường nhíu mày, ngăn Lăng Tịch đang muốn rời đi.

"Đứng lại! Không cần đi, cùng lắm thì không ăn là được."

"Không ăn sao được chứ? Dạ dày sẽ chịu không nổi. Con rất suy yếu, không thể không ăn cái gì."

"Ai cần lo, con nói không ăn sẽ không ăn."

Nhìn thấy Lăng Tịch trở nên nghiêm túc, Tần Tường nhỏ giọng mềm mỏng.

"Con hiện tại thay đổi chủ ý, con lười đợi. Con đói bụng, đi mua món ăn ngon bên ngoài cho con."

 "Con không phải mới vừa rồi còn nói..."

"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là hiện tại. Con nói con đói bụng, con muốn ăn liền."

Dù cảm thấy chính mình hiện tại giống như là một đứa trẻ cố tình gây sự, nhưng Tần Tường lớn tiếng ồn ào kiên quyết nhìn chằm chằm Lăng Tịch. Hắn nghĩ dù sao hiện ở trong phòng cũng chỉ có hai người, không có những người khác nhìn thấy, cũng sẽ không tính dọa người.

Bỗng ngoài cửa truyền đến âm thanh làm cho mặt của Tần Tường cứng đờ. Hắn nổi giận nói:

"Ai đó?"

"Khụ khụ, là tôi. Diệp Vân Tiêu."

"Bác sỹ Diệp, anh đã đến rồi."

Nghe được giọng Lăng Tịch ôn hòa, trên mặt lại mỉm cười, Tần Tường đã cảm thấy tên bác sĩ lang băm kia thật chứng mắt.

Ở đâu chạy tới một tên lang băm dám tiếp cận người của tôi? Còn nữa, tôi mới nằm bệnh viện một ngày, Lăng Tịch chết tiệt liền lôi kéo một tên lang băm. Không phải không nể mặt tôi sao. Phi phi phi! ! !

Tôi đang suy nghĩ gì vậy ? Lăng Tịch sao lại làm ra chuyện như vậy được? Sự tình khẳng định không phải như thế. Lăng Tịch hay thẹn thùng, nhất định sẽ không làm ra việc đó. Nếu nói như vậy, thì là cái tên Bạch Đại Quái lợi dụng chức vụ chạy tới đến gần rồi?

Hừ! Dám đánh chủ ý lên người của tôi, thật sự là không muốn sống rồi.

"Nè ! Các người còn muốn nói tới khi nào đây? Đói bụng quá! Nhanh đi mua thức ăn đi."

Ngây thơ liền ngây thơ, cố tình gây sự liền cố tình gây sự. Hắn hiện tại tất cả đều mặc kệ, trước đem cái con sói đang quẩy đuôi đeo bám đuổi đi rồi nói sau.

Tuy rằng Tần Tường bên này không thấy mặt Diệp Vân Tiêu do bị chắn tầm nhìn. Nhưng căn cứ giọng điệu của Diệp Vân Tiêu, Tần Tường rất tự giác đem Diệp Vân Tiêu liệt vào hàng ngũ lang sói.

Nếu không phải hắn hiện tại hành động bất tiện, nói không chừng giờ phút này đã đem Lăng Tịch kéo vào trong lòng, cũng giơ nắm tay lên đuổi con sói kia đi ra khỏi cửa.

"Ba vừa rồi nói chuyện cùng bác sỹ Diệp. Hắn nói sẽ giúp ba đi đến căn tin mượn chỗ nấu cháo, không bao lâu có thể có cháo ăn, con cố chịu một chút nhé."

"Ồ!"

Cho mượn chỗ? Tên họ Diệp này tốt như vậy làm gì? Khi không lại ân cần, tức có gian trá.

Bất quá Tần Tường chưa kịp phản ứng, vừa vặn nhìn thấy Lăng Tịch bước ra cửa phòng. Cái tên Bạch Đại Quái đáng ghét cũng theo sát rời khỏi.

Đúng là... Thật sự tức chết mà!

Tần Tường thở phì phì chống đỡ ngồi dậy. Trong quá trình đó làm động đến chỗ đau nhưng bị hắn xem nhẹ. Bất quá chờ hắn tiêu phí một phen khí lực để đứng lên mới phát giác trên đùi bị bó thạch cao, căn bản không có phương pháp đuổi theo bọn họ.

Nghĩ vậy, Tần Tường suy sụp ngồi dựa vào đầu giường, tích tụ oán hận nhìn chằm chằm cửa phòng.

Hắn hiện tại giống như là một đứa trẻ chưa có nếm qua kẹo, đột nhiên chiếm được một khối kẹo ngon. Cầm ở trong tay không rời, quyến luyến chẳng rời, rồi lại luyến tiếc ăn. Đồng thời, còn phải đề phòng có những người khác đến cướp. Hắn trước mắt năng lực rất có hạn, thậm chí có cảm giác sợ hãi. Loại cảm giác này làm cho hắn thấy rất bất tiện.

Hắn từ trước cho tới bây giờ chưa có đụng vấn đề tình cảm, cho nên không quan tâm cách xử sự gì đó. Hết thảy chỉ lấy ích lợi đặt lên trước. Mà hiện tại phải sử dụng chân tâm, hắn mới phát giác, tác phong làm việc quyết đoán sớm đã thay đổi. Hắn hiện tại suy nghĩ đều là vì Lăng Tịch.

Mà hết thảy đều là bởi vì tình cảm của hắn đối với Lăng Tịch thay đổi mà phát sinh biến hóa.

Chờ hắn dưỡng thương tốt, xuất viện, hắn chẳng khác nào là trọng sinh một lần. Lúc này đây, hắn muốn vì mình mà sống, không hề vì cừu hận. Hắn sẽ không buông tay. Tuyệt đối không!

Lăng Tịch, đừng hòng thoát khỏi tôi.

Tần Tường dưới đáy lòng nhỏ giọng tuyên thệ, trên mặt hiện lên thần sắc kiên nghị.

Chương 84: thân phận khác

"Lăng tiên sinh, ăn cháo."

Bạch Đại Quái lang băm Diệp Vân Tiêu đi vào, trong tay cầm một cái bát inox, bên trong là cháo còn nóng.

"Lăng tiên sinh nào? Tôi không họ Lăng."

Bất mãn vì suy nghĩ bị gián đoạn, Tần Tường tức giận lên tiếng.

Người này... giọng quát kia mang lại một cảm giác rất quen thuộc!

Diệp Vân Tiêu giật mình.

Tần Tường cau mày tự hỏi đã gặp Diệp Vân Tiêu ở đâu.

Hắn không phải là....

"Vậy là... cái gì tiên sinh. Ba của cậu đã nấu xong cháo. Thừa lúc còn nóng ăn đi, ăn xong lại ngủ."

"Tần Tường."

"Ồ, Tần tiên sinh à. Hả? Anh ta không phải ba cậu sao? Sao người họ Lăng, mà người họ Tần?"

"Tôi theo họ mẹ."

Khi nhìn thấy Diệp Vân Tiêu bởi vì được thỏa mãn mà vui vẻ, Tần Tường liền trừng mắt nhìn hắn một cái, hung tợn nói:

"Như thế nào? Có vấn đề sao?"

"Không, không vấn đề. Họ Tần tốt, Tần là một dòng họ tốt."

"Nhàm chán."

Tần Tường không có lại để ý tới Diệp Vân Tiêu, bưng cháo lên mút từng muỗng từng muỗng đưa vào trong miệng.

Không hổ là tự tay làm, ăn ngon thật!

Tần Tường vừa lòng khóe môi cong lên, đem cháo đưa vào miệng tốc độ nhanh hơn.

"Cậu ăn từ từ, cẩn thận nóng. Ba của cậu vừa mới nhờ tôi nhìn cậu ăn, ngàn vạn lần đừng để cho cậu bị bỏng. Cậu..."

Tần Tường trừng một cái, rất thành công làm cho Diệp Vân Tiêu ngậm miệng lại.

Thực sự không đáng yêu! Rõ ràng bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhưng tính cách lại kém tới cực điểm. Hung hăn còn chưa tính, ghê gớm nhất chính là không nhìn đến sự hiện hữu của tôi. Thật đáng ghét! Chỉ có người ba xinh đẹp là tốt. Bộ dạng đẹp, tính cách cũng tốt. Mình nên hỏi hay không đây? Tên họ Tần này hung dữ như vậy, nếu hỏi lại dữ dằn với mình thì làm sao đây? Thế nhưng thật sự rất tò mò rồi! Dù sau ngày hôm qua thua cuộc, mất nửa tháng tiền phí sinh hoạt, mình còn muốn vớt trở về một chút!

Do dự một hồi lâu, Diệp Vân Tiêu làm một quyết định vĩ đại.

Hỏi!

"Tần tiên sinh, tôi rất thắc mắc. Cậu cùng Lăng tiên sinh, thật là cha con sao? À... Cậu đừng trừng tôi. Tôi không có hoài nghi các người không phải cha con. Nhưng mà... các người nhìn thật sự không giống cha con, nói là anh em thì còn có thể. Ngày hôm qua nhìn Lăng tiên sinh khẩn trương, tôi còn tưởng rằng các người là cái loại quan hệ đó."

"Cái loại quan hệ gì?"

"À... thì là quan hệ tình nhân đó! Bất quá Lăng tiên sinh phủ nhận."

"Anh vì cái gì lại cảm thấy được chúng tôi là tình nhân?"

"Này nha... Chủ yếu là hai người đều rất đẹp trai. Lăng tiên sinh lại biểu hiện ra một bộ dạng rất khẩn trương vì cậu. Rất nhiều y tá đều đoán các người là một đôi."

"Nhiều chuyện."

"Đúng vậy đó, tôi cũng thấy bọn họ rất nhiều chuyện. Các cô ấy đang tò mò ai công ai thụ. À, đã quên cùng cậu giải thích, công chính là người ở trên, thụ là người nằm dưới. Theo các y tá nói nha, cậu chính là một mỹ thụ, mà Lăng tiên sinh là một suất khí công."

"Mỹ thụ? Tôi?"

Nghe rõ công cùng thụ là có ý gì, nhấm nuốt lời đánh giá từ trong miệng Diệp Vân Tiêu, Tần Tường sắc mặt lạnh xuống, khó coi không chịu được.

Tôi là công! Là một công vô cùng mạnh mẽ ! !

"Đúng vậy đó, các cô ấy nói như thế. Còn nói cậu nhìn liền biết một cực phẩm tiểu thụ. Bất quá, tôi cảm thấy cậu hẳn là một nữ vương thụ. Á... Không đúng, là mỹ vương công."

Diệp Vân Tiêu rất nhạy bén phát giác Tần Tường thay đổi sắc mặt, liền đúng lúc thay đổi. Quả nhiên, hắn đem đổi thụ thành công, sắc mặt Tần Tường tốt lên không ít.

Hu hu... Nguy hiểm thật. May mắn nhanh nhảo, đúng lúc sửa lại lời, bằng không....

Rõ ràng trước mắt là một người thanh niên nhỏ tuổi hơn mình, nhưng Diệp Vân Tiêu lại cảm giác áp bức mạnh mẽ. Cho dù hắn thần kinh thô, cũng không khỏi khẩn trương.

Nguy hiểm, nguy hiểm!

Nếu Diệp Vân Tiêu hắn đã đem nhiệm vụ của người đàn ông xinh đẹp giao cho hoàn thành, vậy nên nhanh chóng đi thôi. Dù sao đối mặt với một thanh niên nhỏ tuổi hơn mình mà lại có cảm giác bị áp đảo, hắn cảm thấy thật không thoải mái.

"Vậy là... công việc của tôi đã hoàn thành, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong cũng không đợi Tần Tường trả lời, Diệp Vân Tiêu liền xoay người đi ra cửa. Thế nhưng tay Diệp Vân Tiêu chưa chạm đến nắm cửa, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói

"Đợi đã."

Ai da, đại thiếu gia ơi, đang yên lành gọi lại có chuyện gì?

Diệp Vân Tiêu buồn rầu mếu máo. Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Tần Tường, thì đã trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn không ra vẻ không tình nguyện vừa mới rồi.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Hắn đâu?"

"Ai? !"

Diệp Vân Tiêu trừng lớn mắt, có chút không rõ nhìn về phía Tần Tường.

Người này bị ngốc hay sao vậy?

Tần Tường ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Vân Tiêu, sau đó giải thích:

"Ba của tôi đâu? Đi nơi nào?"

"Ồ, anh ta à, đi về rồi. Anh ta nói phải về nhà nấu canh cho cậu, thuận tiện lấy tiền lại đây đóng viện phí mà bệnh viện cho nợ."

"Ừ, anh đi ra ngoài trước đi."

"Được , chào."

Diệp Vân Tiêu như là có được đặc xá, vội vàng mở cửa thoát  khỏi phòng bệnh. Đợi đem cửa phòng đóng lại xong, Diệp Vân Tiêu tựa vào tường thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ vỗ ngực đi đến phòng làm việc của hắn.

Xem ra hắn nên ít đi gặp Tần Tường thì tốt hơn. Tuy rằng khuôn mặt làm cho người ta nhìn thấy sáng ngời, nhưng tính cách thật sự là có chút ăn không tiêu. Vẫn là người cha thoạt nhìn bình thản lễ phép kia tốt hơn nhiều. Với điểm này, hai người kia liền không giống như là một đôi cha con.

Có lẽ, bọn họ là cha con nuôi? Đúng! Nhất định là như vậy. Nếu không phải ruột thịt, như vậy rất có thể là một đôi tình nhân. Vừa rồi mình đoán như vậy, Tần Tường cũng không có phủ quyết. Đây là cơ hội cứu lại mặt mũi sao? Khà khà khà! Phải chạy nhanh dùng tin tức này đi đánh cuộc vớt lại tiền đã thua lần trước!

Nghĩ ra chủ ý này, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc Diệp Vân Tiêu dừng lại. Sau đó hắn đi đến phòng trực ban cách đó không xa.

Từ bệnh viện về, Lăng Tịch đi chợ một chuyến, mua nguyên liệu nấu ăn về nhà.

Mở cửa, Lăng Tịch liền nhìn thấy trên mặt đất có một thư mời.

Ai đưa tới vậy ?

Thì ra là Lạc Phi.

Đây là một buổi biểu diễn đàn dương cầm, thời gian là năm ngày sau.

Lạc Phi không ghi nhiều lắm, chỉ viết vài dòng. Nói tối hôm đó có chạy tới muốn gặp Lăng Tịch, lại phát giác không có ai ở nhà, liền đem thư mời để lại. Hắn hy vọng đến lúc đó Lăng Tịch có thể đi xem buổi hòa nhạc hắn tham gia.

Lăng Tịch nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phi. Nhưng mà gọi liên tiếp hai lần, bên kia đều không có ai bắt máy.

Để điện thoại di động trên bàn, Lăng Tịch đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

Lăng Tịch nấu canh xương heo, canh cá trích. Trong lúc chờ đợi hầm canh, Lăng Tịch đi rút tiền để trả khoảng phí còn thiếu cho bệnh viện, đồng thời cũng giữ một khoản tiền trong tay. Dù sao Tần Tường bây giờ còn nằm ở bệnh viện, cần ăn nhiều thứ dinh dưỡng gì đó bồi bổ thân thể.

Nghĩ đến số tiền phải dùng, Lăng Tịch đột nhiên thấy rất may mắn Tần Tường lúc trước cho mình cái thẻ kia, bằng không bây giờ làm sao đủ lo cho Tần Tường. Đừng nói gì đến viện phí cùng tiền thuốc men.

Sau khi chuẩn bị xong, Lăng Tịch vừa định ra cửa, chợt nghe tiếng chuông di động vang lên.

"Phi Phi."

Giọng Lăng Tịch rất bình thản, nhưng cẩn thận nghe có thể phát giác sự vui sướng.

"Vâng, là Phi. Vừa rồi đang luyện đàn, di động không có trên người, cho nên không có nghe được, Tịch đừng để ý nhé."

"Ừ, không có việc gì. Phi gần đây có mệt hay không? Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Rất tốt, không mệt. Tịch sao rồi? Mấy ngày nay có tốt không?"

 "Cũng rất tốt."

Cùng Lạc Phi ân cần thăm hỏi vài tiếng xong, nghĩ đến tối hôm qua Lạc Phi đã tới, Lăng Tịch đem đề tài chuyển hướng

"Phi Phi, tối hôm qua lại đây phải không?"

"Đúng. Nghĩ mời Tịch đi xem buổi diễn, có Tịch ở bên cổ vũ sẽ càng làm tốt hơn. Phi tới Tịch không ở nhà, chờ một lát liền viết vài chữ để lại. Ngày đó, Tịch sẽ đến chứ ?"

 "Ừ."

Dù Lạc Phi cũng không có hỏi vì sao tối hôm qua không có ở nhà, nhưng Lăng Tịch vẫn quyết định nói chuyện mình ở bệnh viện chăm sóc Tần Tường nói cho Lạc Phi nghe. Lăng Tịch cũng nói tình huống trước mắt, khẳng định sẽ ở bệnh viện một thời gian nữa tiếp tục chăm sóc Tần Tường, nói Lạc Phi không nên tới nhà, sợ sẽ không gặp được.

Nghe xong Lăng Tịch nói, Lạc Phi dặn dò vài tiếng. Nói Lăng Tịch đừng quá mệt nhọc xong hắn cúp điện thoại, tiếp tục đi luyện đàn.

Vừa rồi nghe Lăng Tịch giải thích, khiến cho Lạc Phi rất vui vẻ, tâm tình cũng tự nhiên tăng vọt lên.

Tối hôm qua không gặp được Lăng Tịch, hắn có chút lo lắng. Tuy rằng không đến mức lo lắng Lăng Tịch sẽ bị bắt cóc như lần trước, nhưng tim của hắn cũng có chút bất an. Hắn có gọi điện thoại lại không ai bắt máy, hắn cũng chỉ có thể ghi giấy để lại.

Tuy vậy nghe được Lăng Tịch trắng đêm chăm sóc Tần Tường làm cho hắn có một chút không thoải mái. Do tình huống bắt buộc, mà Lăng Tịch cũng chủ động giải thích, điều này chứng minh Lăng Tịch đã xem hắn là người nhà, cũng không có giấu giếm.

Nghĩ như vậy, Lạc Phi thậm chí tính toán đợi xong buổi biểu diễn sẽ lại bệnh viện cùng Lăng Tịch chăm sóc Tần Tường. Đến khi Tần Tường bình phục, hắn có thể đem Lăng Tịch đi, cùng nhau sống chung.

Khi Lăng Tịch tới bệnh viện, vào phòng đã nhìn thấy Tần Tường tựa vào đầu giường chơi game. Một y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn chơi game.

Không nghĩ tới Tần Tường lại được quan tâm như vậy. Bất quá cũng đúng, Tần Tường bề ngoài quả thật rất dễ dàng hấp dẫn các cô gái.

Sợ mình đột nhiên xuất hiện ở trong phòng sẽ dọa đến hai người kia, Lăng Tịch gõ cửa phòng vài cái. Đợi hai người kia nghe được tiếng động nhìn qua, Lăng Tịch mới lịch sự cười cười đi vào, đem đồ mang đến đặt ở tủ đầu giường.

"Sao ba trở về lâu như vậy? Con thật nhàm chán."

"Con không phải muốn uống canh xương hầm sao? Bất quá còn chưa có canh gà, uống canh cá trích được không? Rất thơm."

"Dạ, được."

Tần Tường quét mắt nhìn những thứ Lăng Tịch mang tới, sau đó chỉ cái gói to.

"Đây là cái gì?"

"À, ba mang cho con đồ để thay. Nhưng... Ba không có thời gian đi mua, nên lấy của chính mình. Nếu con không thích lát nữa sẽ đi mua."

"Không cần, con mặc của ba là được rồi."

"Hả? Thôi được."

"À... vậy thì..."

Nghe Lăng Tịch cùng Tần Tường nói chuyện, ý thức được chính mình dư thừa, y tá kia không được tự nhiên mím môi, lên tiếng. HunhHn786

"Các người chậm rãi nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước."

 "Vâng."

Nhìn thấy y tá đi tới cửa rồi lại không đi ra ngoài, mà quay đầu lại lưu luyến nhìn Tần Tường, Lăng Tịch có chút không đành lòng khẽ chạm Tần Tường, nhỏ giọng nói:

"Tần Tường, con không nói lời từ biệt sao?"

Tần Tường nâng mắt lên khó hiểu nhìn Lăng Tịch. Khi nhìn thấy Lăng Tịch chu miệng ý bảo hắn chào y tá kia, Tần Tường bất mãn trừng mắt, lạnh lùng mở miệng.

"Vậy là muốn lấy lại máy chơi game của chị."

"Hả? Không không, cậu cầm chơi đi, nếu cần gì khác, cứ việc nói cho tôi biết."

Đột nhiên nghe được Tần Tường chủ động cùng cô nói chuyện, nữ y tá vui vẻ, hai má đỏ bừng vì thẹn thùng.

 "À, chị có thể đi rồi."

"Tần Tường, đối đãi với phụ nữ sao có thể không lịch sự. Như vậy không được đâu?"

"Con đâu biết chị ta."

Tần Tường nhìn Lăng Tịch nói một câu, sau đó đem cà mèn bưng lên ghé vào bên miệng uống canh.

Hương vị ngọt ngào, thật ngon. Tần Tường vừa lòng chậc lưỡi, không tiếc lời tán thưởng:

"Uống thật ngon."

"Con thích là tốt rồi. Muốn uống canh cá trích hay không ? Sợ con không có thích, ba đem cá lọc hết xương, bất quá vẫn sẽ có một chút, con uống cũng phải cẩn thận."

"Dạ."

Nhìn Lăng Tịch mở nắp hộp, lại đặt vào tay hắn cái muỗng, Tần Tường cảm thấy đáy lòng ấm áp. Hắn nhìn Lăng Tịch chăm chú không hề chớp mắt.

"Sao còn không uống? Hay không thích, vẫn là sợ tanh à? Không tanh đâu, ba nếm thử rồi."

Gặp Tần Tường không có động tĩnh, Lăng Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Tường.

"Không có việc gì."

Tần Tường lắc lắc đầu, nhìn hộp canh cá trích. Thịt cá vừa miệng, uống đến một nửa cũng không có đụng một cái xương cá, đủ chứng tỏ Lăng Tịch rất dụng tâm.

Hai phần canh, người này đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết?

Hắn bất quá chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi, Lăng Tịch liền thật sự chạy về làm ngay.

"Làm sao vậy? Uống không ngon à?"

"Không phải. Ba... vì cái gì đối với con tốt như vậy?"

"Con là con ba. Ba không tốt với con thì tốt với ai."

Lăng Tịch trả lời rất là đương nhiên.

Chỉ là bởi vì hắn là con cho nên mới đối tốt với hắn sao chứ? Nếu hắn không phải con của người này, vậy người này còn có thể dụng tâm chăm sóc hắn không, ngay cả một chén canh cá cũng sẽ lấy hết xương sao?

"Nếu con không phải con của ba? Ba còn đối tốt với con như vậy chứ?"

"Con là con ba, không tồn tại giả thuyết này."

Thật là không thú vị, đặt giả thuyết cũng không cho.

Câu trả lời này làm cho Tần Tường cảm thấy rất là khó chịu. Hắn không nghĩ chỉ làm con, hắn muốn là thân phận khác, mà không phải một tiểu bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro