81: Phát hiện +82: Tự làm bậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Phát hiện

Tần Tường nói những lời đó là thật sự. Vì sao... Vì sao như vậy?

Tần Tường thích mình? Làm sao có thể! Rõ ràng là chán ghét cho nên mới lựa chọn cách này tra tấn mình. Hiện tại, sao lại thành yêu thích muốn ở cùng một chỗ?

Nên làm như thế nào để cho Tần Tường buông bỏ ý niệm này trong đầu, ngoan ngoãn làm một đứa con?

Ngồi chồm hổm thật lâu trong phòng tắm, đến khi Tần Tường đến gọi, Lăng Tịch mới chống tay lên tường đứng dậy, mặc quần áo.

Trước khi ra ngoài, Lăng Tịch lo lắng đứng ở trước gương nhìn nhìn, thấy không có dấu vết gì khả nghi, mới yên tâm mở cửa đi ra ngoài.

"Bác trai, bâc tắm xong rồi. Ngã có nặng lắm không? Muốn bôi thuốc hay không?"

"Không có gì đáng ngại, không cần bôi thuốc."

Mạn Ny càng quan tâm, Lăng Tịch lại càng cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thật có lỗi với Mạn Ny.

"Vậy được rồi."

"Đúng rồi, con không phải nói muốn ăn món bác nấu sao? Bác sẽ đi làm ngay bây giờ."

"Té bị thương, nấu làm cái gì? Chúng ta đi ra ngoài ăn thôi."

Tần Tường cho một cái nhìn bất mãn.

"Phải nấu, Mạn Ny muốn ăn. Mạn Ny, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không? Nếu không bác đi ra ngoài mua."

"Không cần, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu. Nếu bác muốn nấu con đây không từ chối ăn, hì hì."

Mạn Ny tiến lên giữ chặt cánh tay Lăng Tịch kéo vào phòng bếp. Từ chối Mạn Ny giúp đỡ, Lăng Tịch đem Mạn Ny đẩy ra ngoài, một mình ở lại phòng bếp.

Chân run đứng không vững. Phía sau lại rất đau. Nhưng vì bữa cơm này, Lăng Tịch ép mình giữ vững tinh thần, tỉ mỉ làm cho tốt. HunhHn786

Sau khi nấu xong, Lăng Tịch lau mồ hôi trên trán, bưng món ăn đi ra ngoài. Vốn muốn dọn dẹp phòng bếp, nhưng đã bị Tần Tường kéo lại, cũng mạnh mẽ ép vào chỗ ngồi.

Không biết Tần Tường sao lại giận, dùng lực rất nặng, ấn vào bờ vai Lăng Tịch một trận đau đớn. Nhìn Mạn Ny ngồi đối diện, Lăng Tịch cũng chỉ có thể cố nén, không để cho mình kêu đau.

Đơn giản khách sáo vài câu, Lăng Tịch bưng bát lên ăn cơm. Hiện tại không có khẩu vị, lại không thể không ăn.

"Nè, ăn cái này. Ba thích ăn nhất mà."

Phau câu gà ? !

Lăng Tịch nhíu mày, vừa định trả trở về cho Tần Tường, rồi lại thấy Mạn Ny cười, chỉ có thể âm thầm cắn răng, đem cái phau câu nhét vào miệng nhai nuốt xuống.

"Bác trai làm đồ ăn ngon thật."

"Thích thì ăn nhiều một chút."

"Nè, cũng là món ba thích đây."

Lần này là một đuôi cá. Nhìn thấy Tần Tường cười thích thú, miệng còn mấp máy. Tuy không ra tiếng nhưng có thể hiểu hắn đang phát âm chữ mông, rõ ràng ý nói ăn gì bổ nấy.

Đáng giận! ! ! Tần Tường thật đáng giận!

Lăng Tịch vẫn là nhẫn nhịn nuốt xuống.

Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Lăng Tịch đứng lên cáo từ.

Đợi Lăng Tịch rời khỏi, hồi tưởng bộ dạng khó chịu lúc nãy của Lăng Tịch, Tần Tường cố nén cười nãy giờ nháy mắt bộc phát ra.

Đúng lúc này, Mạn Ny vẻ mặt nghiêm túc, giọng cũng rất bình tĩnh.

"Tần Tường, có thể giải thích với em là chuyện gì đã xảy ra?"

"Giải thích? Giải thích cái gì? Em là hỏi anh vì cái gì cười sao? Đột nhiên nghĩ đến việc buồn cười, cho nên..."

"Tần Tường, anh biết em không phải hỏi cái này."

"Làm sao vậy? Không vui sao? Anh có chọc giận em sao?"

Mạn Ny ở trước mặt hắn rất ít lộ ra vẻ nghiêm túc. Vẻ mặt cùng giọng điệu hiện tại làm cho hắn có chút không an lòng.

Chẳng lẽ đã phát hiện?

"Lúc nãy, hai người làm cái gì?"

Khi Lăng Tịch hô lên, cô đã có cảm giác không thích hợp. Tần Tường rất chú trọng riêng tư, cho tới bây giờ sẽ không tắm cùng người khác. Khi cô đứng ở cửa rõ ràng nghe giọng Lăng Tịch rất khẩn trương, rồi lại như bị cái gì bức ép, không dám phát ra tiếng. Mà Tần Tường giọng rõ ràng là vui thích.

Tuy rằng ngồi ở phòng khách, nhưng Mạn Ny vẫn muốn biết, hai người kia đang làm cái gì trong phòng tắm. Là do cô nghĩ nhiều, hay là thật đúng như trong tưởng tượng.

Khi cửa phòng tắm mở, chỉ có Tần Tường đi ra, lòng của Mạn Ny càng thêm bất an.

Tần Tường luôn lộ nụ vui cười thản nhiên. Khi Lăng Tịch vất vả đi ra, tầm mắt Tần Tường chỉ đặt trên người Lăng Tịch, còn tỏ ra quan tâm. Mạn Ny có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Vì sao? Vì cái gì lại như vậy ?

"Đừng nói với em các người chỉ là tắm. Tần Tường, em chỉ muốn nghe lời nói thật."

"Em đã biết? Nếu đã biết , anh cũng không muốn giấu giếm. Anh vừa rồi thật sự làm tình với hắn."

"Anh.... sao có thể bình tĩnh như vậy ?"

"Bằng không thì sao? Em muốn nhìn thấy biểu cảm như thế nào?"

"Anh... Vì sao? Người đó là ba của anh! Sao có thể như vậy?"

"Không biết, chỉ nghĩ là muốn thôi."

"Tần Tường, theo em về được không? Chúng ta trở về, liền kết hôn. Sự tình hôm nay, xem như chưa từng xảy ra, theo em về."

"Không muốn, anh không quay về đó. Mạn Ny, anh rất cảm ơn em. Anh có thể xem em là bạn bè, là người thân, duy nhất không có biện pháp xem em là người yêu. Sở dĩ vẫn không chạm vào em, là bởi vì anh chưa xác định được lòng mình, không đành lòng thương tổn em. Anh cũng có nghĩ tới cùng em sống cả đời, thậm chí cho mình kỳ hạn. Nhưng... lại phát giác mình đã yêu người đó mất rồi."

Tần Tường giơ tay lên lau đi nước mắt cho Mạn Ny, chậm rãi nói:

"Mạn Ny, em là cô gái tốt, đáng giá có được hạnh phúc. Em quá mức tốt đẹp, anh không xứng với em. Anh tin tưởng em sẽ tìm được người xứng đôi với em."

"Tần Tường, anh cùng em nói câu này, sẽ không sợ em khổ sở sao? Vẫn là nói anh căn bản không thèm để ý em. Ha ha, không xứng sao? Chỉ sợ là em mới không xứng? Tần Tường, trở về được không? Hôm nay không có phát sinh cái gì. Chúng ta trở về kết hôn, sinh một đứa con đáng yêu được không? Chúng ta sẽ chăm sóc nhau và chăm sóc con chúng ta. Đó không phải là điều anh muốn sao?"

Cô không thể... Không thể mất đi Tần Tường.

Nhiều năm ở chung, sớm hiểu rõ Tần Tường, Mạn Ny lại càng có cảm giác sợ hãi. Tần Tường một khi quyết định sự việc gì liền không thể nào thay đổi.

"Thật xin lỗi, anh không thể đáp ứng em."

"Đồ khốn! Anh nói nhiều như vậy, còn không phải muốn nói không cần em. Vì sao? Em rốt cuộc có lỗi gì với anh? Anh lại đối với em như vậy? Một câu đơn giản thật xin lỗi đã muốn cắt đứt với nhau sao? Đừng mơ tưởng, em sẽ không buông tay! Anh là người em chọn, em đợi nhiều năm như vậy, đừng mơ tưởng em sẽ buông tha."

Nhìn đến bộ dáng Mạn Ny, Tần Tường ai thán một tiếng, đem Mạn Ny ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng. Mạn Ny nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Tần Tường, rồi tiến lên hôn môi Tần Tường.

Nếu như là ai khác hắn có thể không thèm để ý, trực tiếp chặt đứt tình nghĩa. Thế nhưng hiện tại người này là Mạn Ny, cho dù là muốn cắt đứt tình cảm, cũng không đành lòng làm Mạn Ny quá đau đớn.

Giờ phút này, Tần Tường đã không đẩy Mạn Ny ra, tùy Mạn Ny hôn. Có lẽ là cảm giác sắp chia lìa, Mạn Ny cơ hồ chỉ cắn miệng lưỡi Tần Tường.

Giằng co thật lâu, Tần Tường mới nhớ tới phải đẩy Mạn Ny ra, nhẫn tâm, lạnh lùng nói:

"Mạn Ny, trở về đi, là anh có lỗi với em."

Trầm mặc một hồi, Mạn Ny nhỏ giọng hỏi:

"Anh thật sự quyết định như vậy? Không có biện pháp thay rồi sao?"

"Quyết định rồi, thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi? Xin lỗi có ích lợi gì? Tần Tường, anh thật đúng là nhẫn tâm. Anh có biết nếu không có em, anh hiện tại có thể không còn tồn tại? Anh cảm thấy ba của em sẽ buông tha anh? Buông tha người đó sao?"

"Anh biết, anh sẽ tự mình đi giải thích. Cái gì không thuộc về anh, anh tự nhiên sẽ trả lại. Còn hắn, anh sẽ bảo vệ hắn."

"Tần Tường, em sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy. Anh cùng hắn... nhất định không có kết quả đâu."

Mạn Ny liếc Tần Tường một cái, sau đó mang theo chó cưng đi khỏi.

Như vậy xem như giải quyết rồi sao? Vì sao không được thoải mái?

Quá trình, cũng không thoải mái, nhưng xem như đem chướng ngại quét dọn đi. Bây giờ điều hắn nên ngẫm nghĩ là làm như thế nào để cho Lăng Tịch hoàn toàn chấp nhận hắn.

Qua hai ngày, cha nuôi Tần Tường đã tìm đến.

Cũng đúng, con gái bảo bối bị tổn thương tìm đến tính sổ cũng là đương nhiên.

Vừa vào cửa, Tần Tường liền nhìn thấy một đôi mắt sắc bén như chim ưng theo dõi mình, lộ ra đầy hàn ý.

"Ngài tìm con?"

 "Tần Tường, con theo ta đã bao lâu rồi? Ta đối với con như thế nào?"

"Hơn mười năm. Ngài đối với con rất tốt, rất chiếu cố con."

"Con có biết là tốt rồi. Lúc trước nếu không có Mạn Ny, ta cũng sẽ không đem con về. Bất quá... Năng lực của con thật ra cũng làm cho ta có chút kinh ngạc. Bình tĩnh mà xem xét, mấy năm nay con làm rất tốt."

"Ngài quá đề cao rồi."

Ông đưa tay chống mặt bàn đứng lên, bắt đầu nói với Tần Tường mục đích đến đây.

"Tần Tường, con cũng đã trưởng thành rồi? Ta lần này lại đây muốn cùng con thương lượng hôn sự. Không biết con muốn kiểu Trung Quốc, hay là kiểu Âu Châu? Tùy con làm chủ."

Hôn sự?

"Sao? Con có ý kiến khác? Hay con căn bản không muốn kết hôn với Mạn Ny?"

Tần Tường hít một hơi thật sâu, không vội không chậm nói:

"Thật xin lỗi. Con sẽ không cùng Mạn Ny kết hôn. Con cùng cô ấy cũng không phải tình yêu. Con vẫn xem cô ấy như người thân mà không ý niệm nào khác trong đầu. Những lời này, con đã cùng Mạn Ny nói qua mấy ngày trước. Mạn Ny trở về không nói cho ngài sao?"

"Nhóc con, Mạn Ny có thể coi trọng cậu, là phúc mấy đời nhà cậu. Cậu thật sự không muốn kết hôn với nó?"

Nghe xong Tần Tường nói, ánh mắt cha nuôi bốc lên lửa giận mãnh liệt, nhưng cố nén tiếp tục thuyết phục. Chỉ cần hắn cùng Mạn Ny kết hôn, sinh con, ông sẽ giao lại tất cả quyền quản lý kinh doanh cho hắn.

Nghe thật rất hấp dẫn.

Thấy Tần Tường không trả lời, nghĩ hắn đã động tâm, cha nuôi trào phúng nhìn về phía Tần Tường, tiếp tục nói:

"Cậu nên cảm thấy hài lòng điều kiện này. Chỉ cần trở về cùng Mạn Ny kết hôn, trước hết tôi chuyển giao ba mươi phần trăm cổ phần cho cậu. Phần còn lại, đợi sinh con, tôi tự nhiên sẽ cho cậu tất cả."

"Không cần. Mấy thứ đó, tôi không cần. Mạn Ny là một cô gái tốt, là tôi có lỗi với cô ấy. Trước kia đó là mục tiêu để tôi phấn đấu. Bất quá hiện tại phát hiện không cần nữa."

"Nhóc con, cậu thích người phụ nữ kia như vậy sao? Lại vì một người tầm thường mà không cần Mạn Ny?"

Phụ nữ?

Tin tức này làm cho Tần Tường ngây ngẩn cả người.

Xem ra, Mạn Ny không có nói ra toàn bộ cho cha nuôi.

Tần Tường không khỏi cười khổ một tiếng, đối với Mạn Ny hắn cảm thấy càng thêm áy náy.

"Như vậy cũng tốt. Tôi vốn không muốn Mạn Ny gả cho cậu. Cậu căn bản không xứng với con bé. Bất quá.. Cậu lại dám để cho Mạn Ny thương tâm, tôi nên trừng phạt cậu như thế nào mới tốt đây?"

Loại sự tình này, ông ta luôn luôn giao cho hắn xử lý. Tuy rằng cũng không cần hắn tự mình động thủ, nhưng hắn có ở một bên xem qua vài lần. Trong đó quá trình, hắn biết rõ.

Chọn cắt gân tay hay chân? Vậy sẽ mất đi khả năng hoạt động. Không được, hắn còn muốn ôm Lăng Tịch, chăm sóc Lăng Tịch. Hắn không thể để cho mình lâm vào cục diện như vậy được.

"Sợ sao? Bất quá tôi không tính toán đối phó cậu như vậy, cậu không cần lo lắng."

"Đúng vậy sao? Cám ơn ngài."

"Bất quá... Cậu ức hiếp con gái của tôi, tôi sẽ tìm người kia trả lại. Cậu thấy như thế nào?"

"Ông...."

Đã quên dùng từ ‘ngài ’, Tần Tường trừng mắt đầy phẫn nộ nhìn cha nuôi. Xem ra, là hắn đem người trước mắt nghĩ tốt quá rồi. Cha nuôi hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ ra tay lương thiện. Lần này lại làm tổn thương con gái bảo bối duy nhất, ông ta không đáp trả lại, liền không phù hợp tính cách của ông ta.

Bất quá chuyện này không liên quan Lăng Tịch, hắn không thể để cho ông ta hại Lăng Tịch.

"Chuyện này người đó không biết gì. Có tính thì tính trên người của tôi, đừng đi tìm người đó gây phiền toái."

Tần Tường ra vẻ trấn định nói cùng cha nuôi. Không biết ông ta biết được người hắn chọn là đàn ông sẽ có phản ứng gì? Bất quá hắn không thể cho ông ta biết. Chỉ nghĩ tới Lăng Tịch sẽ phải chịu tổn thương, tim của hắn liền nhảy loạn lên.

"Nhìn không ra, cậu lại thâm tình đến vậy."

Cha nuôi cầm cái tách trà trên bàn ném mạnh tới Tần Tường. Cái tách va vào trán Tần Tường, rơi xuống trực tiếp bể nát, trán Tần Tường cũng đổ máu.

"Tôi cũng chưa tính trừng phạt cậu, cậu đã muốn tỏ ra anh hùng, tôi đây sẽ chìu cậu."

Ông ta vỗ tay vài tiếng, cửa mở, vài tên lực lưỡng đi vào, chờ lệnh.

"Các người, đánh hắn cho tôi. Tôi không cho phép thì không được dừng tay. Nếu để cho tôi phát giác các người xuống tay nhẹ, hừ."

Một tiếng hừ, đã biểu lộ rõ lập trường.

"Đánh đi, không việc gì đâu."

Mấy người kia cũng không khách khí, đấm đá hết sức vào thân thể Tần Tường. Thấy hắn bảo vệ mặt, mấy người kia cũng rất có ý thức tránh mặt của hắn. Đồng thời, cũng tránh những vị trí nguy hiểm trên người hắn.

Không bao lâu, liền bị phát giác. Cha nuôi Tần Tường ở một bên hừ lạnh, lại ra lệnh mấy thuộc hạ đánh mạnh hơn. Nếu bọn họ không làm đúng yêu cầu liền đổi thành bọn họ chịu đòn.

Tần Tường không khỏi cười khổ một tiếng, đem mặt bảo vệ càng chặt hơn một chút. Quyền cước không có mắt, mặc dù là hắn cố gắng che chở, vẫn bị đá trúng cằm.

Đau, rất đau!

Hắn luôn luôn rất để ý khuôn mặt, lúc này hắn càng khẩn trương. Hắn cũng không muốn để cho khuôn mặt của hắn bị cái gì, bằng không còn phải che đậy tránh né Lăng Tịch, rất phiền.

Nếu như biết hắn bởi vì muốn ở cùng Lăng Tịch mà bị đánh thì Lăng Tịch có đau lòng hay không?

Nghĩ đến có thể Lăng Tịch sẽ khẩn trương, Tần Tường chậm rãi cong khóe môi.

"Bộp!"

Không biết là ai hướng tới lồng ngực của hắn đá một cước. Tần Tường ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra.

"Nhóc con, còn chịu đựng được sao? Nếu chống đỡ không được, không bằng van cầu, có lẽ tôi sẽ để cho bọn chúng xuống tay nhẹ một chút."

"Không cần, tôi còn chịu đựng được. Đây là vì ta thiếu Mạn Ny."

"Tiếp tục đánh! Lần này, nhớ rõ đánh mặt của hắn. Nhóc con, cậu nói, nếu khuôn mặt này dị dạng, người phụ nữ kia sẽ còn thích cậu sao?"

"Đương nhiên... còn."

Ông ta lại đánh chủ ý lên mặt hắn, thật đúng là độc.

"Hẳn là.... vẫn thích. Lại... Không phải thích vì khuôn mặt. Cho dù tôi không có.... khuôn mặt này, cũng như trước.... như trước thích tôi."

Lăng Tịch có thích hay không hắn không biết, nhưng sẽ không ghét bỏ bộ dáng của hắn. Nếu hắn mà bị hủy dung nhan nói không chừng sẽ bởi vì áy náy mà chấp nhận hắn. Vô luận bộ dạng ra sao, Lăng Tịch đều sẽ không bỏ hắn, đều sẽ chiếu cố hắn.

"Đúng vậy sao? Nếu nói như vậy, bị hủy đi gương mặt, xem như cũng không có gì."

Cha nuôi chậc lưỡi, cho mấy thuộc hạ khống chế Tần Tường. Ông ta lấy ra một khẩu súng, để ở hạ bộ Tần Tường cười hỏi:

"Nếu không còn tiểu đệ này, nói xem cô ta còn có thể muốn cậu sao?"

"Còn! Vô luận tôi biến thành cái dạng gì, người đó đều muốn tôi."

Không còn tiểu đệ, hắn cũng không làm Lăng Tịch khó chịu. Nói không chừng, có lẽ Lăng Tịch sẽ thả lỏng tâm một chút. Chỉ cần có thể được cùng sống chung, hắn còn có thể ôm, hôn môi Lăng Tịch.

"Nếu ông muốn như vậy, tôi sẽ không phản kháng, cũng sẽ không trách ông. Dù sao, là ông nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy. Mạn Ny... Phiền ông ở bên cạnh chăm sóc cô ấy."

"Đó là con của tôi, không cần cậu quan tâm. Sao nói nhiều như vậy, cậu là muốn làm cho tôi không đành lòng mà buông tha cậu sao? Đừng nghĩ đến chuyện đó. Cậu bất quá chỉ là một con chó tôi nuôi mà thôi, sao tôi không đành lòng."

"Tôi biết, ra tay đi."

"Được, tôi sẽ toại toại nguyện cho cậu."

Tần Tường nhắm nghiền hai mắt chờ đợi.

Chương 82: Tự làm bậy

Đợi thật lâu, cũng không có nghe được tiếng động, Tần Tường nghi ngờ, đồng thời cảm giác họng súng để giữa hai chân chậm rãi dời đi.

Tần Tường mở mắt ra, nghi hoặc nhìn về phía cha nuôi.

"Xuất hiện đi."

Mạn Ny không phải đã trở về rồi sao? Màn trình diễn vừa rồi Mạn Ny hẳn là đã thấy được. Hiện tại muốn tự tay đối phó mình sao?

"Ba."

"Mạn Ny, con cũng nghe được rồi? Hắn đã quyết tâm, hiện tại ba giao cho con xử lý. Muốn như thế nào để hết giận? Hay muốn ba cho người giúp con?"

"Ba, thả hắn đi. Vừa rồi... Ba đã thay con hả giận rồi."

"Hắn đối con như vậy, con... con cứ như thế buông tha hắn sao?"

Nhìn đến ba mình như đang suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến ông sẽ đổi ý và đang cân nhắc nên đối phó Tần Tường như thế nào, Mạn Ny không khỏi gấp gáp.

"Ba, ba đã đồng ý rồi, ba nói giao cho con xử trí. Ba hiện tại không phải là muốn đổi ý sao? Ba, một lời nói một gói vàng, ba không thể đổi ý."

"Mạn Ny, con không cần như vậy, không phải rất nhân từ sao? Theo ba thấy, cho dù thả hắn, cũng phải cho hắn không thể làm người. Xem hắn làm sao tới được với người phụ nữ kia."

"Ba! Con mặc kệ! Trước đây ba đã đáp ứng, con cũng không muốn gặp lại hắn, thả hắn đi. Về sau con... con nghe theo ba tất cả."

"Thật sự? Con đồng ý nghe lời ba. Quên hắn, không gặp lại hắn, cùng những người khác tìm hiểu, sau đó lại sớm kết hôn sinh cháu cho ba ẵm?"

"Thật. Ba, thả hắn đi, tất cả đều nghe theo ba."

"Được, ba thả hắn. Các người đưa hắn đi ra ngoài."

Ông ta phất tay, cho mấy thuộc hạ đem Tần Tường mang đi.

"Tần Tường, tôi hôm nay sở dĩ thả cậu, tất cả đều là vì nể tình Mạn Ny. Nhớ kỹ, về sau không được xuất hiện trước mặt Mạn Ny, bằng không... không tha cho cậu."

 "Vâng."

"Còn nữa, từ nay về sau, cậu không còn là thủ hạ của tôi, tất cả những thứ cậu có hiện tại tôi sẽ thu lại hết."

"Tôi hiểu."

"Tốt lắm, đi đi."

Tần Tường dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh ngừng lại một chút. Sau đó hắn gối quỳ xuống đất, hướng tới cha nuôi cung kính dập đầu ba cái.

"Cám ơn ngài. Có lẽ về sau cũng không có cơ hội gặp lại, ngài bảo trọng thân thể. Mạn Ny, thật xin lỗi."

Rời khỏi phòng, Tần Tường từ chối ý tốt của mấy thuộc hạ cũ muốn đưa hắn đi bệnh viện. Hắn tự mình đón xe taxi đến nhà Lăng Tịch.

Ha ha, thật tốt?

Bây giờ đã tự do, cũng không có cái gì có thể trói buộc hắn. Đồng thời, hắn có nhiều thời gian, ở cùng Lăng Tịch.

Hắn hiện tại cần làm là có được trái tim Lăng Tịch, thuyết phục Lăng Tịch chịu sống cùng hắn. Nghĩ đến về sau Lăng Tịch sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng của hắn, tùy hắn âu yếm, Tần Tường liền không tự giác nở nụ cười tươi.

Xuống xe, còn không có đứng vững, hắn ôm thân thể đau đớn đi tới nhà Lăng Tịch.

Từng bước từng bước một, cố gắng chịu đau, cuối cùng cũng đứng ở trước cửa nhà Lăng Tịch. Gõ cửa xong, Tần Tường cúi đầu nhìn trên người mình dính đầy bụi bẩn. Hắn hiện tại bộ dáng này nhìn có rất không xong phải không? Lăng Tịch nhìn thấy hắn có bị dọa không?

Không đợi bao lâu, liền truyền đến tiếng bước chân. Cửa mở, người hắn tưởng niệm xuất hiện ngay trước mặt của hắn.

"Tần Tường, con... sao biến thành bộ dáng này? Đau không?"

"Không có việc gì, con không đau."

Nhìn Lăng Tịch khẩn trương, Tần Tường cười cười. Vừa cử động vết thương ở khóe miệng lại nhói đau.

Lăng Tịch nhanh chóng đem Tần Tường vào nhà đặt ngồi xuống ghế. Dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Tần Tường, lại vào phòng cầm ít tiền, Lăng Tịch đỡ Tần Tường đi ra cửa.

Nhìn Lăng Tịch thật cẩn thận sợ làm hắn đau, Tần Tường vô cùng thỏa mãn.

Sớm biết rằng bị thương sẽ làm người này khẩn trương, hắn liền cố ý tìm vài người đến làm mình bị thương là tốt rồi. Để cho Lăng Tịch chịu nhìn đến hắn, chứ không phải muốn tránh hắn, hay là sợ hắn.

Bất quá... Lần này hắn một thân bị thương coi như là rất có giá trị. Không chỉ giải quyết được mối quan hệ ân nghĩa phức tạp cùng Mạn Ny, còn thấy được Lăng Tịch rất khẩn trương chăm sóc. Tần Tường vui sướng hài lòng nhìn Lăng Tịch, sau đó ở trong lòng tính toán nên như thế nào khiến Lăng Tịch mềm lòng, để có thể buộc chặt người này bên cạnh hắn.

Vì để làm cho Lăng Tịch càng thêm đau lòng, hắn cũng không dám bày ra khuôn mặt tươi cười, mà làm bộ như rất đau, rất khó chịu. Bước một bước dừng lại một chút, chậm rãi đi về phía trước.

Nghĩ đến hắn là đau đến khó chịu, Lăng Tịch lại đem cánh tay của hắn đặt trên vai mình, một tay ôm thắt lưng hắn, bước nhanh hơn đi đến cổng khu nhà. HunhHn786

Lăng Tịch làm động tác bất ngờ, khiến cho Tần Tường mới vừa rồi còn ở trong lòng tự đắc ý, lại thật sự hô đau một tiếng.

Động tác có chút vội vàng của Lăng Tịch làm Tần Tường bị động chạm đến vết thương. Cánh tay của hắn bị động mạnh, lại đau đớn vô lực khoát lên vai Lăng Tịch. Nếu như bình thường, Lăng Tịch làm động tác này sẽ không sao cả. Nhưng mà hiện tại hắn sau khi đã bị đá bị đánh toàn thân chấn thương, thì động tác này cũng giống như là lại bị bẻ xương lần nữa.

Đúng là tự làm bậy, không thể sống nổi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Tường mới phát giác, giọng mình sao yếu ớt như gió thu nhẹ nhẹ, run rẩy. Mà vẻ mặt Lăng Tịch thì càng tự trách, giống như bản thân làm hắn bị thương.

Đợi đem Tần Tường đưa lên xe taxi xong, Lăng Tịch mới thoải mái thở hắt ra. Lăng Tịch nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, thầm cầu nguyện nhanh tới bệnh viện.

"Ba."

Tần Tường bắt lấy tay Lăng Tịch suy yếu gọi một tiếng. Lúc này đây, Tần Tường cũng không phải làm bộ. Trải qua khó nhọc lúc trước lại nhìn thấy Lăng Tịch lo lắng, tim của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, đồng thời cũng suy yếu rất nhiều.

"Ừ, ba ở đây."

Lăng Tịch quay đầu lại đem tay đặt ở trên tay Tần Tường, lại dùng ánh mắt hàm chứa đau lòng nhìn Tần Tường.

Trước đây nhìn thấy Tần Tường luôn luôn như long tranh như hổ đấu, nhưng sao hiện tại lại biến thành bộ dạng thê thảm như vậy?

Nhìn hắn, Lăng Tịch rất đau lòng.

"Con sao... biến thành bộ dạng này?"

Lăng Tịch thử thăm dò vươn tay khẽ chạm vào mặt Tần Tường. Nhìn thấy khóe môi Tần Tường thoáng run rẩy, Lăng Tịch liền dời ngón tay đi, càng đau lòng hơn.

Vẻ mặt Lăng Tịch giờ phút này làm cho Tần Tường cảm động, đồng thời lại toát ra vài phần chua xót. Hắn không muốn nhìn thấy Lăng Tịch khổ sở như vậy. Hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt Lăng Tịch luôn tươi cười.

Tần Tường giơ tay lên sờ sờ mặt Lăng Tịch, cũng cố gắng cong khóe môi lên, cho một nụ cười méo xẹo.

"Con nói... con bị người ta đánh, ba tin không?"

Đánh hắn? Có người nào ngu xuẩn như vậy không? Phỏng chừng người nọ còn chưa có chạm đến người hắn đã bị hắn phản công đánh bại.

Chỉ vì cho Lăng Tịch thoải mái một chút, hắn nhất thời đưa ra lý do nực cười như thế.

"Ba."

Tần Tường mấp máy môi, sau đó dùng đôi mắt ướt sũng nhìn Lăng Tịch. Nhìn trong chốc lát, Tần Tường đem thân mình dựa vào ngực Lăng Tịch, nâng đầu nhìn sường mặt Lăng Tịch.

Xem ra, hắn lúc trước lãng phí rất nhiều thời gian, đã làm cho quan hệ bọn họ lâm vào tình cảnh xấu hổ.

Hắn tựa hồ... Đối với người này quá thủ đoạn, quá mức thô bạo. Có lẽ, hắn nên thay đổi cách, phải nhu nhược một chút, làm cho mình yếu ớt, để cho người này dâng lên ý muốn bảo hộ, càng thêm thân cận hắn.

Căn cứ vào ánh mắt Lăng Tịch vừa rồi nhìn hắn, cùng với thái độ cẩn thận kia, Tần Tường quyết định thừa dịp thời gian dưỡng thương nghĩ cách bắt lấy người giữ chặt chẽ trong tay.

Hắc hắc...

Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc cùng nhau, Tần Tường mừng rỡ run lên. Ai biết xe lúc này thắng gấp, thân thể Tần Tường bị đẩy lên một cái, mặt của hắn trực tiếp đập lên lưng ghế phía trước. Trước mắt của hắn xuất hiện vô số sao xoay tròn, mũi cũng có máu trào ra.

 "Ối... Thật có lỗi, vừa rồi phía trước bất ngờ có một con chó lao ra. Tôi liền... phanh gấp."

"Ông..."

"Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn."

Đem Tần Tường tức giận kéo vào trong lòng ngực, Lăng Tịch từ tay bác tài xế nhận lấy khăn giấy cuốn thành hai viên hình trụ nhét vào lỗ mũi Tần Tường, đồng thời cẩn thận dùng tay đặt trước ngực Tần Tường để bảo vệ.

Vì áy náy đối với Tần Tường, tới cửa bệnh viện, tài xế tự động giảm tiền xe. Lăng Tịch rất là cảm kích, xuống xe dìu Tần Tường vào trong bệnh viện.

Vừa đi vào bệnh viện, tìm một ghễ trống cho Tần Tường ngồi xuống, Lăng Tịch đi tìm chỗ lo liệu thủ tục nhập viện.

Nhìn Lăng Tịch chạy tới chạy lui, Tần Tường cũng nhìn theo bóng dáng qua lại, vẻ mặt thản nhiên mỉm cười.

Đây là cảm giác hạnh phúc sao?

Hắn tựa hồ có điểm hiểu được, vì sao khi Mạn Ny sinh bệnh, không chỉ không khổ sở, ngược lại sẽ rất vui vẻ.

Có thể nhìn thấy người mình quý trọng vì mình đau lòng, lại khẩn trương chạy ngược xuôi, bản thân sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc. Hắn lúc trước chưa có trải qua loại cảm xúc này. Về sau, hắn phải cùng Lăng Tịch thử một lần.

Không biết có phải vì nghĩ quá nhiều càng lúc càng mệt, trước mắt ánh sáng tựa hồ cũng càng tối dần. Mi mắt Tần Tường chậm rãi khép lại, thân thể cũng ngã về phía trước.

"Bịch."

Một âm thanh phát ra khi thân thể cùng mặt đất chạm vào nhau. Nghe được động tĩnh, Lăng Tịch chạy đến đem Tần Tường từ trên mặt đất nâng dậy, lại tùy tay bắt giữ một bác sỹ đi ngang qua tìm kiếm trợ giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro