79: Thừa nhận +80: Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Thừa nhận

Toàn bộ buổi chiều, Lăng Tịch đều ở trong phòng cùng Lạc Phi.

Môi cũng sưng lên, đầu lưỡi đã tê rần, khoang miệng tràn đầy nước bọt đối phương. Lạc Phi không buông, ôm cả thân thể Lăng Tịch, nhỏ giọng nói.

'Phi yêu Tịch.'

Tình cảm che giấu nhiều năm, bây giờ nói được, hắn muốn Lăng Tịch nghe thật nhiều, cả phần của những năm trước. Nhìn thấy Lăng Tịch thật sự nghe rất chăm chú, ánh mắt Lạc Phi sáng ngời.

Ngày hôm sau, Lạc Phi đúng hẹn rời đi.

Trước khi đi, Lạc Phi không buông tha, ôm lấy Lăng Tịch hôn một hồi.

Lạc Phi từ bây giờ không còn là con Lăng Tịch, cũng không là bạn bè, mà là người yêu của Lăng Tịch.

Tầm mắt của Lăng Tịch, không tự giác dõi theo bóng dáng Lạc Phi, nhìn đến khi không còn thấy người đâu nữa.

Loại cảm giác này đã bao nhiêu lâu chưa có? Lại một lần nữa cảm nhận, đáy lòng hiện lên sự ngọt ngào.

Nhà này hiện tại không chỉ có Lăng Tịch, còn có Lạc Phi. Dù Lạc Phi không có ở nhà, nhưng chờ hắn làm việc xong rồi sẽ trở về. Bởi vì Lạc Phi, Lăng Tịch thấy lòng tràn ngập chờ mong.

Ba ngày sau, Lăng Tịch nhớ đến chưa có liên lạc Tần Tường cùng Lăng Duệ. Không biết hai đứa con này có nghĩ thông suốt hay chưa, còn oán giận hay không?

Nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, Lăng Tịch bấm số Lăng gia. Vì không dám trực tiếp tìm Lăng Duệ, cho nên Lăng Tịch muốn tìm Lăng lão gia hỏi thăm tình hình Lăng Duệ.

Theo người hầu cho biết, Lăng lão gia sáng sớm cùng Lăng Duệ đi Phương gia, bây giờ còn chưa có trở về. Lăng Tịch nói cảm ơn xong liền tắt máy, ấn số Tần Tường. Lần này cũng giống như lần trước, chỉ có tổng đài trả lời tự động.

Một đứa không ở nhà, một đứa tắt máy, thật đúng là không đúng lúc!

Lăng Tịch ngồi xuống thở dài.

Ngẩn người trong chốc lát, Lăng Tịch liền ngồi không yên, đứng lên quyết định đi nhà Tần Tường một chuyến, xem hắn có ở nhà không.

Nghĩ đến chính mình nhiều ngày không có lộ diện, Lăng Tịch cố ý mua chút thức ăn đến cho Tần Tường.

Lần này đúng lúc tòa nhà mất điện không thể dùng thang máy. Lăng Tịch nhìn hai túi lớn trong tay cười khổ, sau đó đi đến thang bộ, từng bước từng bước leo lên lầu. Qua một hồi, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cuối cùng Lăng Tịch cũng tới nhà Tần Tường.

Thật vất vả tới nơi, điện có trở lại ! ! ! Mệt mỏi vất vả không phải oan uổng sao?

Nhìn chằm chằm thang máy đã hoạt động, Lăng Tịch lê bước hướng tới cửa nhà Tần Tường, ấm chuông.

Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến tiếng động, Lăng Tịch nhẹ nhàng hít một hơi.

"A? Bác trai."

Cửa vừa mở ra, Lăng Tịch nhìn thấy Mạn Ny.

"Mạn... Mạn Ny. Tần Tường không ở nhà sao?"

"Anh ấy đi ra ngoài, bất quá sẽ mau trở lại. Bác trai vào ngồi đợi một lát, con gọi điện cho Tần Tường nói anh ấy nhanh trở về."

"Không cần, không cần, đừng gọi điện. Dù sao bác cũng không có gấp, ở chỗ này chờ là được."

"Bác trai, đã lâu không gặp. Con rất nhớ món ăn bác làm."

"Như vậy à, chút nữa bác sẽ làm vài món cho hai đứa ăn."

"Tốt, con rất chờ mong. A? Bác trai, mặt của bác... làm sao vậy? Thiệt nhiều mồ hôi."

"Hả? Có thể là do vừa rồi đi thang bộ, không cẩn thận cọ đến trên mặt."

Nghĩ đến chính mình hiện tại vừa bẩn vừa hôi, Lăng Tịch xấu hổ giật giật thân mình. Thực không xong, lại dùng bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt Mạn Ny.

"Đi thang bộ? Vì sao?"

"À... vừa rồi tới đây đúng lúc bị cúp điện, cũng chỉ có thể đi thang bộ. Sau khi đi lên tới đây lại có điện."

"Ha ha, bác trai vận khí thật không tốt. Bác lấy quần áo Tần Tường mà tắm rửa đi."

Một bộ quần áo đưa đến trước mặt, cùng với vẻ mặt chân thành của Mạn Ny làm Lăng Tịch thật cảm động.

"Cám ơn."

"Đừng khách sáo. Bác mau đi tắm đi, để vậy rất khó chịu."

"Ừ."

Ngay lúc Lăng Tịch sắp đi đến cửa phòng tắm, Mạn Ny lại một lần nữa lên tiếng.

"Bác trai, thật xin lỗi. Hiện tại con phải đi đón chó cưng một lát mới trở về. Làm phiền bác giữ nhà giúp con. Nếu Tần Tường trở về, phiền bác thay con nói một tiếng."

"Được."

Lăng Tịch đồng ý, nên Mạn Ny đi ra cửa. Đem cửa đóng cẩn thận, Lăng Tịch đi vào phòng tắm.

Thật là thoải mái khi được nước ấm rửa sạch thân thể mồ hôi và bụi bẩn dính trên da. Thật sảng khoái.

Trong khi Lăng Tịch còn đang tắm, ngoài cửa truyền đến tiếng động. Chỉ là giờ phút này Lăng Tịch còn kỳ cọ, hơn nữa âm thanh dòng nước chảy quá ồn ào không nghe được động tĩnh bên ngoài.

Tần Tường đi vào đã nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Hắn nhăn mặt nhíu mày, đi đến cửa phòng tắm gõ vài cái.

"Mạn Ny, em còn muốn tắm bao lâu? Anh nóng quá."

Đột nhiên hắn nghe được giọng nói quen thuộc của Lăng Tịch vang lên.

"Á! Mạn Ny đi đón chó cưng rồi, nói là lát nữa sẽ trở về."

Sao lại là Lăng Tịch. Đang yên lành chạy đến làm gì? Còn chiếm dụng phòng tắm!

Nghe ngoài cửa không có động tĩnh, Lăng Tịch lại một lần nữa hỏi:

"Tần Tường, nghe được tôi nói gì không ? Mạn Ny....."

"Nghe rồi."

Như thể Tần Tường đang rất không vui? Hắn vẫn còn giận sao?

Ngay lúc Lăng Tịch còn ngây người suy ngẫm, cửa phòng tắm mở ra. Tần Tường ôm quần áo đứng ở cửa, một chân, đã nâng lên, như là muốn bước vào trong.

Lăng Tịch theo bản năng lui lại mấy bước, muốn tìm cái gì che lại thân thể. Lại phát hiện quần áo cùng khăn trên giá treo cạnh cửa, muốn lấy phải đi qua đó. Nghĩ đến Tần Tường ngay tại cửa, Lăng Tịch đình chỉ ý niệm này trong đầu, xoay lại đưa lưng về phía Tần Tường, lắp bắp hỏi:

"Cậu... Cậu có chuyện gì?"

Người này là biết rõ mà cố hỏi sao?

"Tắm rửa."

Tần Tường tức giận trả lời một tiếng, lời nói không chút nào che dấu ý trào phúng.

"Tôi đang tắm."

"Tôi thấy, cùng nhau tắm đi."

Tần Tường nheo mắt nhìn làn da bóng loáng phía sau lưng Lăng Tịch.

Eo nhỏ, mông tròn trịa. Đây là cố ý quyến rũ sao?

Hắn đã thật lâu không chạm qua Lăng Tịch, trời biết hắn có bao nhiêu ham muốn, tưởng niệm thân thể này. Nhiều lần, hắn ngủ mơ thấy mình hung hăng đi vào thân thể Lăng Tịch. Buổi sáng tỉnh lại, giữa hai chân hắn là một mảnh ướt át.

Người đẹp có lòng, không động thủ thì thật có lỗi!

Tần Tường nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, bước tới gần Lăng Tịch. HunhHn786

"Tôi thật bất ngờ. Nhiều ngày không gặp, vừa thấy mặt liền cho người ta kinh hỉ lớn như vậy."

"Cái... Cái gì kinh hỉ? Buông ra, tôi tắm xong rồi, lập tức đi ra cho cậu tắm."

Tần Tường lại gần. Thân thể nóng rực ôm sát phía sau, vật cứng cọ lên người làm cho Lăng Tịch khẩn trương lên. Hai chân mềm nhũn ra, thân thể rất tự nhiên trượt xuống.

Bất quá có Tần Tường ôm, chỉ là hơi trợt xuống một chút, cũng không có ngã sấp. Tần Tường cố gắng kéo Lăng Tịch khỏi trợt nên "em trai" của hắn để ở tại khe mông Lăng Tịch dường như lại nóng vài phần.

"Thật đúng là nhiệt tình."

Tần Tường cười, cắn cắn vành tai Lăng Tịch, tiếp tục đùa giỡn.

"Khẩn cấp muốn sao? Xem cưng nhiệt tình như vậy một lát nhất định thỏa mãn tốt cho cưng, cho cưng ăn no."

"Tần Tường!"

Lăng Tịch tức giận kêu tên Tần Tường.

"Làm sao vậy? Nỗi giận?"

Tần Tường đem đầu Lăng Tịch đến gần, vươn đầu lưỡi liếm vành tai. Cảm giác được người kề sát thân mình run run, Tần Tường cười nói:

"Thân thể mẫn cảm lắm nha."

Tần Tường đưa tay đặt trên ngực Lăng Tịch chậm rãi vuốt ve hai núm vú.

"Muốn làm như thế nào? Là đứng? Hay là ôm đến bồn rửa tay?"

"Ai... Ai muốn cùng cậu làm."

"Ông nha, muốn cùng tôi làm."

Tần Tường dùng hai ngón tay chậm rãi xoa nắn ngực Lăng Tịch.

"Vừa trở về liền nhìn thấy ông nhiệt tình khỏa thân đợi, tôi thật đúng là kinh hỉ. Chậc chậc, nơi này cũng nổi lên phản ứng rồi. Tôi thấy hồng hồng, thật đáng yêu, không biết cắn vào mùi vị sẽ như thế nào?"

"Tần Tường! Buông ra!"

"Không buông. Khẩu thị tâm phi. Có cảm giác vậy mà thả ra, ai tới yêu thương ông? Hả ?"

Nói xong, Tần Tường cố ý cầm vật thể đang run run giữa hai chân Lăng Tịch vuốt ve đến khi có chất lỏng rỉ ra. Tần Tường nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn phát giác người này thật ngoan. Hắn thích đem tình dục đùa giỡn làm Lăng Tịch đỏ mặt, nói lắp cự tuyệt rất thú vị.

"Không được! Tôi là...."

"Là ba của tôi. Tôi biết."

Tần Tường đem người đè lên trên tường, cúi xuống cắn vài cái.

"Vậy thì thế nào? Tôi thích, tôi nghĩ tôi muốn. Nếu ông cũng thích tôi, về sau tôi cũng gọi ông là ba, chỉ cần..."

Tần Tường còn chưa nói hết, Lăng Tịch liền vội vàng cắt lời của hắn.

"Cậu đồng ý thừa nhận tôi? Không.... Không hận tôi?"

Nghe Tần Tường nói như thế, Lăng Tịch đem lời ái muội lúc nãy tạm thời vứt một bên, vội vàng hỏi Tần Tường.

"Xem như vậy đi."

Tần Tường đem cằm để tại đầu vai Lăng Tịch, chậm rãi nói:

"Ngày đó từ Lăng gia trở về, tôi nghĩ thật lâu, cuối cùng đã nghĩ thông suốt."

Từ Lăng gia trở về, hắn chỉ cảm thấy thế giới của mình đều sụp đổ. Điều hắn tin tưởng, người hắn muốn trả thù, tất cả đều bởi vì lá thư kia mà tiêu tán không thấy. Hắn oán hận cùng thống khổ nhiều năm như vậy, kết quả lại là một trò khôi hài.

Người mẹ đã vứt bỏ hắn, cũng không phải thật sự nhẫn tâm muốn bỏ lại hắn, mà là sợ chết đi không ai chiếu cố hắn, mới đưa hắn đi cô nhi viện. Người vứt bỏ mẹ con hắn thật sự không biết đến sự hiện hữu của hắn, chỉ khi hắn xuất hiện mới biết được mình có con.

Những thứ gì vậy? Ông trời tựa hồ muốn đùa cợt với hắn.

Liên tiếp vài ngày, hắn đi uống rượu. Sau này không biết là ai báo cho Mạn Ny. Mạn Ny cho người kéo hắn về. Đợi hắn tỉnh táo, Mạn Ny hỏi hắn chuyện đã xảy ra. Chờ hắn đem tất cả sự tình nói ra, Mạn Ny nhìn vẻ mặt của hắn, giống như là đang nhìn một tên ngốc, sau đó mới chân thành cùng hắn trò chuyện thật lâu.

Mạn Ny giải thích, làm cho tư tưởng của hắn dần dần sáng tỏ. Nhưng hắn còn không muốn cúi đầu. Lăng Tịch không đến tìm hắn, dựa vào cái gì muốn hắn đi tìm Lăng Tịch. Mạn Ny cũng hứa cùng hắn đi gặp Lăng Tịch.

Ai biết người này lại tự đến. Hắn rõ ràng biết Lăng Tịch không có quyến rũ hắn. Trải qua vài lần nói cho hắn biết, Lăng Tịch không thích hắn đụng vào.

Hắn quyết định bỏ qua chuyện trước đây, cũng đã nhận ra tâm tư chính mình dù như thế nào cũng phải giữ người này trong tay.

Chương 80: Đau

Sững sờ thật lâu, Lăng Tịch mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hỏi Tần Tường.

"Con... Con thật sự không hận ba? Vậy... đồng ý thừa nhận ba sao?"

"Có thể nói như vậy đi."

"Vậy... có thể... có thể gọi một tiếng... ba, hay không?"

"Ba."

"Tần Tường!"

"Ba, nói lâu như vậy, nên làm việc chính đi."

Tần Tường đứng thẳng lưng, đem cái vật thể đang cứng rắn đụng vào Lăng Tịch, nhắc nhở dục vọng của hắn còn không có biến mất.

"Không... Không phải thừa nhận tôi sao?"

"Đúng vậy, con là thừa nhận ba."

Tần Tường cầm vật đã mềm nhũn giữa hai chân Lăng Tịch vuốt ve.

"Cái đó và việc muốn làm ba không có can hệ."

Thấy Lăng Tịch muốn mở miệng, Tần Tường tiếp tục nói cho xong.

"Như vậy nói rõ đi, ba là ba của con, nhưng con cũng muốn ba. Không nhớ rõ con đã đề nghị gì sao? Con nghĩ chúng ta nên bầu bạn cái loại này. Muốn nói loạn luân phải không? Vậy thì thế nào? Con không quan tâm. Nói thật ra, tuy rằng không thể hận, nhưng đã hơn mười mấy năm ba chưa có chăm sóc con. Đã làm nghĩa vụ một người cha chưa? Không có. Con vẫn một mình, một mình cố gắng vương lên. Con sinh bệnh, ba không ở bên cạnh. Con bị thương, ba cũng không chăm sóc. Lúc con cần, ba ở đâu. Chúng ta trừ bỏ có chung huyết thống, chúng ta nhìn giống như là cha con sao?

Vừa gặp mặt, con cưỡng bức ba. Lần thứ hai gặp mặt, con còn ép buộc ba. Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, quà gặp mặt của ba đều là thân thể của chính mình.

Con thích thân thể của ba, thích ba nên dưới thân có phản ứng. Tuy rằng thân phận lúc ấy làm cho con rất chán ghét ba, nhưng con còn muốn cùng ba ở chung. Đương nhiên, chỉ nói tình dục, không nói chuyện tình cảm.

Bất quá hiện tại... đã khác. Con đã thích ba. Nếu con đã tha thứ, vậy không bằng chúng ta nên ở cùng một chỗ đi. Con sẽ đối xử với ba thật tốt."

Tuy rằng lúc này càng thích hợp làm tình, mà không phải nói mấy thứ này. Nhưng nếu Lăng Tịch muốn nghe, hắn liền nhân nhượng một chút, nói một lần cũng tốt.

Hắn lần đầu tiên tỏ tình, lại là ở dưới tình huống như thế này, thật là kỳ quái. Bất quá độc đáo một chút, làm cho người ta ấn tượng sâu một chút, Lăng Tịch hẳn là sẽ nhớ rõ, rất rõ ràng đi?!

Hả? Sao một chút phản ứng cũng không có? Không phải nghe được quá cảm động, không biết nói cái gì?

Tần Tường nhéo nhẹ thắt lưng Lăng Tịch một cái.

"Đang suy nghĩ gì? Tuy rằng con nói thích ba, nhưng cũng không cần cao hứng đến nói không ra lời?"

"Tần Tường. Ba không biết vì cái gì con lại có ý tưởng kỳ quái như vậy. Có lẽ là từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài nên mới có ý niệm đó trong đầu. Ba cũng không trách con. Nhưng ba muốn chúng ta là cha con, không thể làm việc như vậy. Con có thể thừa nhận ba, ba thật vui. Nhưng mà... trên người của con chảy dòng máu của ba. Trước đã sai lầm rồi, chúng ta không thể lại tiếp tục sai nữa. Con còn có Mạn Ny. Mạn Ny là một cô gái tốt, nên quý trọng, mà không phải cùng ba dây dưa làm gì."

Tần Tường nói, làm cho Lăng Tịch rất khiếp sợ, đồng thời cũng thật thống hận chính mình.

Vẫn nghĩ, Tần Tường là bởi vì hận mình muốn tra tấn mình, mới đối đãi như vậy. Lăng Tịch phản kháng không được Tần Tường. Bị bắt cùng hắn làm vài lần, Lăng Tịch có ác cảm. Vẫn nghĩ, đợi Tần Tường trả thù đủ rồi, chán tự nhiên sẽ không có như vậy nữa. Phải nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cũng sẽ qua.

Nhưng mà... Thật sự là... Thật sự là đáng sợ!

Lạc Phi tỏ tình khiến cho Lăng Tịch vui sướng. Tần Tường tỏ tình lại làm cho Lăng Tịch cảm giác khủng hoảng.

Lăng Tịch có thể chấp nhận Lạc Phi, vì Lạc Phi như là một tri kỷ rất ôn nhu. Nguyên nhân quan trọng nhất, Lạc Phi chỉ là con trên danh nghĩa mà thôi.

Mà Tần Tường lại khác. Trên người bọn họ chảy cùng dòng máu. Tần Tường sao có ý nghĩ như vậy? Không được, không thể có ý nghĩ như vậy.

"Ba nghĩ như vậy nên cự tuyệt con sao? Chẳng lẽ không thích con? Hả?"

Tần Tường nắm cằm Lăng Tịch, vẻ mặt mất hứng.

Hắn đã nói rõ ràng như vậy, còn không chịu.

Không được? Vì sao không được? Dựa vào cái gì không được?

Hắn đã muốn cái gì, cho tới bây giờ đều phải có trong tay. Huống chi, hắn thật vất vả mới xác định tình cảm, sao lại buông tha.

Người này không phải nên cân nhắc một chút, hay là muốn bị giáo huấn? Dám phản kháng!

"Ba, cùng con sống chung được không? Con sẽ đối tốt với ba, thật tốt."

Tần Tường đem môi để ở cần cổ Lăng Tịch, nhỏ giọng nói.

"Con sẽ rất thương ba. Ba yêu con được không? Ba thiếu con nhiều lắm, con muốn ba chấp nhận con, sống cùng con, dùng nửa đời sau trả nợ con."

Trước kia hắn nghĩ phải ăn no mặc ấm, không bị người ức hiếp. Sau khi hắn có thể ăn ngon mặc đẹp, có thể sai khiến người khác, hắn muốn trừng phạt người không cần hắn là Lăng Tịch này. Rồi mọi hiểu lầm được sáng tỏ, suy nghĩ cũng thông suốt, hắn nhận ra tình cảm của mình. Hắn muốn chính là hai người sống chung. Rõ ràng yêu cầu đơn giản như vậy, mà Lăng Tịch lại không chấp nhận. Hắn rất tức giận. Nhưng hắn vẫn là tận lực kềm chế, nhẹ giọng khuyên bảo Lăng Tịch.

Vẫn là... Không được sao?

Tần Tường cắn vào vai Lăng Tịch, tạo ra một dấu răng rất sâu, máu cũng chảy ra.

"Ba, con nói con không quan tâm. Ba rất để ý sao? Con ôm ba rất khó chịu sao? Ba có biết hay không, ba cự tuyệt, con cũng rất khó chịu. Nếu muốn khổ sở, liền cùng nhau khổ sở cũng tốt. Con đã muốn gì, cho tới bây giờ đều phải có được. Loạn luân sao? Cứ vậy đi. Đừng nói sẽ báo ứng gì đó, con không tin. Cho dù có báo ứng, hai chúng ta cùng nhau gánh vác, có cái gì phải sợ. Ba yêu con, yêu con của ba đi... Nhiệt tình vào."

Tần Tường đem vật nóng bỏng căn cứng của mình cọ lên mông Lăng Tịch, rồi đưa đầu khất kê ngay cái miệng nhỏ chậm rãi đẩy vào.

"Đừng mà, Tần Tường, đừng..."

"Có khí lực chống cự, không bằng lưu trữ lát nữa kêu đi. Con cũng thích nghe tiếng kêu của ba, nghe xong rất hăng hái."

Lăng Tịch kháng cự, làm cho Tần Tường lạnh tâm. Không có lại chần chờ, Tần Tường chế trụ thắt lưng Lăng Tịch, trực tiếp thúc mạnh vào.

"A...."

"Bác trai, bác làm sao vậy?"

Nghe tiếng kêu, một giọng nữ sốt ruột truyền vào. Đó là Mạn Ny.

Mạn Ny trở trở về khi nào vậy?

Lăng Tịch căng thẳng.

Hiện tại Mạn Ny ở bên ngoài, Tần Tường không thể làm ra tiếng động quá lớn, miễn cho bị Mạn Ny phát giác. Hắn cũng không phải sợ Mạn Ny biết được hắn cùng Lăng Tịch làm gì. Dù sao sớm hay muộn hắn sẽ cùng Mạn Ny ngả bài, sớm một chút cho Mạn Ny biết, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Hắn sợ là Lăng Tịch sẽ cảm thấy xấu hổ. Tinh huống hiện tại, cũng không thích hợp để cho Mạn Ny biết được.

"Bác trai, bác làm sao vậy? Tại sao không nói gì?"

Mạn Ny như là lại đi tới vài bước, xuyên thấu qua cửa thủy tinh mờ đục, bóng Mạn Ny càng ngày càng gần.

"Không... Không có việc gì, a..."

Hết sức cố gắng cho giọng trầm ổn, lại bị Tần Tường ác ý thúc ép, làm tiếng rên rỉ thốt ra.

"Không có việc gì thật chứ?"

"Thật... Thật sự."

Lăng Tịch phát giác, chỉ cần vừa mở miệng, vật chôn trong cơ thể sẽ dâng trào, sẽ càng đi sâu thêm. Tưởng sắp rời khỏi, lại tiến vào toàn bộ, tiến đến chỗ sâu nhất.

Đã thật lâu không có làm việc này, Tần Tường tiến vào cũng không khuếch trương, rất thô bạo. Đối với Lăng Tịch mà nói, không hề có khoái cảm, chính là ma xát mang đến đau đớn.

Cơ thể đau, lòng càng đau, rất đau!

"Thật sự không có việc gì sao? Nhưng con nghe có âm thanh gì lạ vậy? Bác, nếu có chuyện gì, cứ việc nói, đừng ngượng ngùng."

Chuyện như vầy, có thể nói sao?

Lăng Tịch cười khổ một tiếng, không biết nên trả lời ra sao.

"Mạn Ny, ba không có việc gì, chỉ là không cẩn thận trượt chân mà thôi."

Khi Lăng Tịch còn đang khó xử, Tần Tường đã lên lên tiếng giải vây. Tần Tường giọng không có cái gì khác thường, giống như là vừa rồi thật sự Lăng Tịch bị ngã, hắn bất quá đang nói là thực.

"Ba, con thay ba giải vây, như thế này cần phải được báo đáp."

Hắn vừa dứt lời, phía sau Lăng Tịch thắt chặt lại vài phần, làm cho Tần Tường nhịn không được khẽ rên một tiếng.

"Thực thích.''

Khó trách rất nhiều người thích yêu đương vụng trộm. Nguyên nhân nhìn thấy tình nhân khẩn trương thật hưng phấn nhiều lắm.

Mạn Ny nghe giọng Tần Tường nhẹ nhàng thở ra.

Ngay khi Lăng Tịch nghĩ Mạn Ny sẽ rời đi, Mạn Ny lại một lần nữa mở miệng.

"Tần Tường, anh trở về khi nào ?"

"Trở về được một lúc. Nóng quá, nên đi tắm rửa, vậy có gì nói sau."

Nhận thấy được Lăng Tịch khẩn trương, Tần Tường cười nhéo nhéo mông Lăng Tịch, đơn giản nói cùng Mạn Ny để cô đi khỏi.

Nói giỡn sao, hắn bây giờ còn chôn ở trong cơ thể Lăng Tịch. Thật vất vả mới ăn được người này, vô cùng hưng phấn. Ăn xong mỹ vị sẽ nói sau.

"Vậy được rồi, anh tắm đi, em đi cho chó cưng ăn."

Nghe Mạn Ny rời đi, Lăng Tịch nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực, nói.

"Tần Tường, ra đi..."

"Hừ, im lặng chút. Mạn Ny còn bên ngoài, không muốn bị phát hiện chứ? Nếu như bị Mạn Ny biết, đoán xem cô ấy sẽ nhìn ba thế nào? Ba không phải rất thích cô ấy sao? Nếu vậy, ngoan một chút, đừng làm ra âm thanh lớn. Bằng không, khó nói lắm."

"Vô... Vô sỉ."

"Không chỉ có vô sỉ, còn lưu manh."

Tần Tường lại cắn Lăng Tịch vài cái, tiếp tục nói:

"Xem, hiện tại không phải lưu manh sao? Ba cắn chặt như vậy, có phải rất thích?"

"Tần Tường... buông ra được không?"

"Được, chờ làm xong sẽ thả ra."

Tần Tường ôm bả vai Lăng Tịch, vừa khuấy động trong cơ thể vừa nói bên tai Lăng Tịch.

"Bất quá, cũng chỉ buông tha lần này, lần sau đừng nghĩ sẽ buông tay. Phối hợp một chút đi, chúng ta sớm làm xong, sẽ ra ngoài được không?

Ba, con nói một lần nữa cho khỏi quên. Con đã quyết định sẽ không thể sửa đổi, nếu đã chọn ba, ba cũng đừng hy vọng con sẽ buông tay. Vô luận là dùng cách nào, mua chuộc hay lừa gạt cũng sẽ đem ba buộc bên người.

Ba có thể yêu con là tốt nhất. Nếu ba không có biện pháp chấp nhận, vậy cứ xem con là con của ba, lên giường cùng con của mình sẽ cảm thấy vui sao? Làm người đừng quá cố chấp, anh tình tôi nguyện không phải là tốt nhất sao?"

Vì tức giận làm cho giọng Lăng Tịch cao không ít. Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, Lăng Tịch lại cố hạ âm lượng nói:

"Muốn làm thì liền làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"

"Con đã nói rồi, con làm ba rất thoải mái đúng không? Ha ha, nếu ba muốn, con đây liền chìu lòng ba. Ba muốn nhanh đúng không? Con đây sẽ nhanh. Ba thấy con ngoan không."

Động tác kéo đẩy của Tần Tường nhanh hơn, cũng cúi xuống cắn vài cái dấu. Trong miệng tràn ngập vị máu, Tần Tường chậm rãi nheo lại mắt, trong mắt có một chút hoảng hốt. Máu này giống máu chảy trong người hắn. Hắn đột nhiên rất chán ghét. Nếu có thể, hắn sẽ đổi máu toàn thân. Như vậy, trên người của hắn sẽ không lưu lại máu Lăng Tịch.

Hắn muốn quan hệ tình cảm với Lăng Tịch, như thế hẳn là rất sung sướng. Hiện tại hắn chỉ có thể bức bách phát sinh quan hệ tình dục. Hắn cũng thấy có lỗi.

Tần Tường a Tần Tường, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mày cho tới bây giờ nếu muốn thứ gì đều là tự mình đi đoạt được. Dù có cắn rứt lương tâm người này cũng sẽ không nhận mày. Phí thời gian, còn không bằng dùng tinh lực suy nghĩ nên làm sao cho người này yêu mình. Chỉ cần làm cho Lăng Tịch động lòng, huyết thống gì gì đó có quan hệ đâu?

Tần Tường thần sắc nhất thời thoải mái rất nhiều, động tác cũng nhanh hơn không ít.

Khi dục vọng sắp đạt tới đỉnh điểm, Tần Tường từ từ rút ra, đem chất lỏng nóng rực phun đầy ở trên mông Lăng Tịch. Nhìn tinh hoa của mình tiết ra chảy từ mông xuống đùi Lăng Tịch, Tần Tường vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Cảnh sắc bây giờ thật đúng là dâm mỹ, làm cho hắn vừa lòng vô cùng. Vừa mới tiết xong bộ vị lại thoáng có phản ứng. Không thể không thừa nhận, trừ bỏ người này, không có ai có thể làm cho hắn trầm mê. Lần sau, hắn muốn đem tinh dịch phun trong cơ thể Lăng Tịch.

Nhưng hiện tại ngoài phòng còn có Mạn Ny, bọn họ không thể ở trong phòng tắm lâu được, miễn cho Mạn Ny khả nghi. Tần Tường ôm chặt Lăng Tịch, ổn định thân thể sắp trượt ngã. Hắn đưa tay đến giữa hai chân Lăng Tịch, cầm lấy vật nhỏ đang ủ rũ chậm rãi sục sạo.

"Đừng... Đừng đụng nơi đó. Ư...."

Tần Tường làm cho Lăng Tịch không tự giác ngã đầu vào vai hắn. Nghe được bên tai là tiếng cười nhẹ của hắn, Lăng Tịch nhắm mắt, không muốn nhìn tình huống trước mắt.

"Rất khó chịu sao? Đừng nóng vội, con đây sẽ giúp ba xuất ra."

Nhìn Lăng Tịch vô lực, tưởng rằng không được giải phóng mà khổ sở, Tần Tường gia tăng tốc độ tay mình. Động tác rất thành thạo, cũng không lâu lắm, Lăng Tịch bắn ra một dòng chất lỏng trên tay hắn.

Tần Tường đem thân thể hai người tẩy rửa sạch sẽ. Lấy khăn lau khô cho Lăng Tịch, lại chuẩn bị giúp Lăng Tịch mặc quần áo.

Khi nhìn thấy quần lót trong tay là của chính hắn, Tần Tường cười thích thú.

"Ba, thì ra thích mặc quần lót của con à? Chậc chậc, nhìn không ra ba còn có ham mê như vậy nha."

"Ai... Ai thích quần lót... quần lót của con. Ba không mang quần áo đến, trở về sẽ giặt sạch đưa tới trả."

"Không cần, giữ lại đi. Ba đứng được không? Cần con mặc giúp?"

"Câm miệng! Ba tự mình mặc."

"Ồ, vậy được rồi. Nếu đứng không vững, nhớ nói một tiếng, miễn cho ngã sấp xuống."

Tần Tường cười một tiếng, sau đó lao khô người, chậm rãi mặc quần áo. Tầm mắt Tần Tường vẫn ở trên người Lăng Tịch.

Này là thắt lưng, mông, chân xem mãi không chán. Đặc biệt hai má bị hắn chọc ghẹo mà đỏ ửng làm cho hắn muốn hôn lên.

Không được, không thể tiếp tục nhìn. Nếu cứ nhìn, hắn lại muốn làm thêm một lần nữa. Vẫn là phải nhịn đi, dù sao không phải lúc này.

"Nếu không muốn con giúp thì tự cẩn thận đó."

"Không cần, ba tự mình làm."

"Ba có thể sao? Hiện tại chân không vững thế kia?"

"Ai chân không vững?"

"Quên đi, vậy ba cứ từ từ, con đi ra ngoài trước."

Cuối cùng là đi rồi!

Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra, dán người vào vách tường, thân thể chậm rãi trượt ngồi xuống.

Trong không khí vẫn còn mùi tinh dịch, nhắc nhở Lăng Tịch cùng Tần Tường một lần nữa làm chuyện sai trái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro