77: Con thích ba+78: Đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: con thích ba

Đem tâm sự trong lòng nói ra, Lăng Tịch cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Còn Lạc Phi thì hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ôm lấy người mình quan tâm. Cứ ôm như vậy hồi lâu, Lăng Tịch mới phát giác mình rúc vào lòng Lạc Phi với tư thế rất ái muội.

Mặt đỏ ửng, Lăng Tịch lại vội vàng đẩy Lạc Phi ra, nói đi nấu cơm để có cớ bỏ chạy vào phòng bếp. Lạc Phi cười cười, đi theo Lăng Tịch vào phòng bếp.

"Ba, muốn con giúp không?"

"Không... Không... không cần."

Chuyện mới vừa rồi làm cho Lăng Tịch cảm thấy xấu hổ, nên lời từ chối cũng lắp bắp.

"Vậy được rồi, con đi ra ngoài trước."

Nhìn ra Lăng Tịch không được tự nhiên, Lạc Phi đành phải lui ra ngoài ngồi ở bàn ăn, im lặng nhìn chằm chằm người bận rộn.

Trong đầu hiện ra một ý niệm có chút bá đạo làm Lạc Phi thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

Hiện tại Bạch Tiểu Hàn đã đi, trong nhà chỉ còn lại có hai người, càng thích hợp bọn họ ở chung. Bởi vì hoàn cảnh hiện tại là cơ hội thật sự hiếm có.

"Phi Phi, đến dọn cơm."

Ngay khi Lạc Phi còn đang cân nhắc làm sao lợi dụng cơ hội tuyệt hảo này bồi dưỡng cảm tình hai người, giọng người trong phòng bếp truyền ra.

"Dạ, được."

Có lẽ là còn nhớ Bạch Tiểu Hàn nên khi ăn cơm Lăng Tịch không có mở miệng nói chuyện, mắt luôn nhìn về phía xa xôi. Lạc Phi thở dài một tiếng, hoàn toàn đã không còn khẩu vị.

Lạc Phi nhíu mày, buông đôi đũa trong tay xuống. Lăng Tịch cuối cùng cũng lấy lại tinh thần nhìn Lạc Phi.

"Phi Phi, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị?"

"Không phải, chính là con còn rất no, ăn không vô bao nhiêu."

"Như vậy à, ba cũng ăn no rồi, không ăn nữa."

Lăng Tịch gật gật đầu, để đũa xuống thu dọn bàn, lại một lần nữa vào phòng bếp.

Lúc rửa bát, Lăng Tịch làm vỡ một cái bát. Lạc Phi chạy vào xem. Hắn phát giác tay Lăng Tịch bị thương có máu chảy ra.

Lạc Phi nhanh chóng đem Lăng Tịch đi rữa vết thương lại dùng băng gạc băng bó lại, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Phi Phi, đã làm phiền con."

"Ba, cẩn thận một chút."

"Ba... Sẽ chú ý."

"Vâng, vậy là tốt rồi. Không được nghĩ về Bạch Tiểu Hàn nữa. Nếu muốn cũng chỉ có thể nghĩ đến con."

Khi nhận thấy Lăng Tịch mở to mắt nhìn mình, Lạc Phi mới phát hiện mình lỡ lời, liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

"Phi Phi! Con muốn đi đâu?"

"Đi... Đi phòng bếp dọn dẹp."

Dưới tình thế cấp bách Lạc Phi nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý để che giấu mình không ổn.

"Vậy con phải cẩn thận, đừng để bị thương."

"Được."

Thu dọn xong phòng bếp, sợ Lăng Tịch ở nhà suy nghĩ về Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi liền lôi kéo người đi ra ngoài dạo, thẳng đến tối mới trở về.

Về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Hai người đi tắm rửa, rồi song song nằm trên giường.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ trên người Lạc Phi, Lăng Tịch nhịn không được dựa gần vào. Lạc Phi lại ôm lấy, cũng đem cằm gát lên vai Lăng Tịch nhẹ nhàng chậm chạp cọ lên.

"Để cho con ôm một chút."

Giờ phút này Lăng Tịch cũng không có cảm thấy mình cùng với Lạc Phi quá mức ái muội, chỉ là cảm thấy Lạc Phi ôm thật ấm áp, rất an tâm.

"Ba, người ba thật thơm."

Một làn khí ấm áp phà lên cổ của, làm cho Lăng Tịch ngứa ngáy rụt rụt cổ.

"Ha ha, con cũng dùng sữa tắm kia, chúng ta trên người mùi hương giống nhau."

"Vẫn là của ba dễ ngửi hơn."

Nói xong, Lạc Phi chôn mặt ở hõm vai Lăng Tịch đầu gật gù. Những sơi tóc mềm mại cọ vào sường mặt, Lăng Tịch cảm giác thật quen thuộc.

"Tiểu Hàn."

"Ba, con là Lạc Phi, không phải Tiểu Hàn."

"Ừ, là Phi Phi không phải Tiểu Hàn."

Thấy xin có lỗi!

Lăng Tịch ôm lấy Lạc Phi, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lạc Phi. Động tác lấy lòng của Lăng Tịch làm cho Lạc Phi rất hưởng thụ, nheo mắt lại. Loại cảm giác thân cận này làm cho hắn rất vừa lòng.

Nhưng mà... Vì cái gì mà thân thể càng ngày càng nóng vậy?

Lạc Phi chớp mắt. Khi nhìn đến đôi môi Lăng Tịch, hắn chỉ cảm thấy căng thẳng, có loại xúc động thúc giục muốn hôn lên đó.

"Ba, đừng nhúc nhích."

Khi hai người thân thể ma xát, Lạc Phi khống chế không được nổi lên phản ứng. Rất hiển nhiên, Lăng Tịch cũng đã nhận ra biến hóa kia, mặt ửng đỏ như là sung huyết.

"Phi... Phi Phi. Nóng quá, con buông ra trước đi."

"À, ừ, được."

Lạc Phi xấu hổ buông lỏng ra. Sợ Lăng Tịch nghĩ nhiều, Lạc Phi vội vàng nói.

"Vậy là ... do chúng ta đã uống rượu, có thể do say rượu con cũng thấy rất nóng."

Bọn họ tại quán ăn ven đường mỗi người chỉ có uống một chai bia, làm sao say? Lý do có chút sứt sẹo, căn bản là giấu đầu hở đuôi. Thực không xong! ! Sẽ không...

"Đúng vậy, là rất nóng."

Lăng Tịch mặt hồng hồng nhìn thấy rất mê người. Thật muốn cứ như vậy hôn lên. Hay là... Hay là cứ như vậy trực tiếp hôn đi, có hậu quả gì đợi nói sau. HunhHn786 Thế nhưng... Nếu tức giận thì làm sao đây? Hôn? Hay là không hôn?

Lạc Phi rất khó xử.

Ngay khi Lạc Phi còn cân nhắc, giọng Lăng Tịch một lần nữa truyền tới.

"Vậy... Đã khuya rồi, ngủ thôi."

Nhìn chằm chằm cái ót Lăng Tịch, Lạc Phi trong lòng thở dài, có chút uể oải rũ mi mắt.

Hắn đến khi nào mới đủ khả năng đường đường chính chính có được người này đây?

Không suy nghĩ xa xôi, hiện tại tối quan trọng là phía dưới đã hoàn toàn đứng thẳng, phải giải quyết như thế nào đây?

Lạc Phi rất buồn rầu.

Lạc Phi buồn rầu, Lăng Tịch cũng không tốt. Vừa nghĩ tới tình trạng Lạc Phi hiện tại, Lăng Tịch rất khẩn trương.

Lạc Phi... Tại sao có thể như vậy?

Giờ phút này dù là đưa lưng về phía Lạc Phi, nhưng Lăng Tịch vẫn có thể cảm giác được Lạc Phi phía sau cũng đang khẩn trương.

"Ba, con..."

"Cái gì?"

"Con... con nghĩ..."

Lạc Phi như là muốn nói cái gì, rồi lại không mở miệng được.

Đến tột cùng là muốn nói gì đây?

"Ba, con thích ba."

Một câu thốt ra như sấm nổ bên tai. Không có một sự chuẩn bị, liền nghe được câu nói làm cho Lăng Tịch kinh ngạc không nói nên lời.

Lạc Phi một lần nữa nhích sát lại, cũng đưa tay qua để ở thắt lưng Lăng Tịch.

Trước đây Lăng Tịch vẫn luôn chờ đợi Lạc Phi nói yêu thích mình, như người con đối với người cha. Nhưng Lạc Phi quá mức nội tâm, hay ngượng ngùng nên không bao giờ nói lời như vậy.

Nhưng mà hiện tại nghe được câu này, cảm giác cùng lúc trước tưởng tượng là hoàn toàn bất đồng. Hiện tại, trừ bỏ kinh ngạc còn có chút mê mang, thậm chí... thậm chí còn có chút mơ hồ vui mừng.

Tại sao vui mừng? !

Lăng Tịch không rõ ràng lắm. Chỉ biết là cực kỳ... hạnh phúc.

Vậy là sao ? Làm sao có thể? Không nên thế. Chẳng lẽ... mình đối với Lạc Phi, lại có tình cảm như vậy? Loại cảm giác này giống lúc trước từng có với Lăng Gia An!

Nhận thấy được chính mình khác thường, Lăng Tịch lại cảm thấy mất tự nhiên.

"Ba, ba có nghe được con nói không? Ba, con thích ba. Có lẽ, phải nói là con yêu ba."

Rất thích, rất thích, thích thật lâu rồi!

Duy nhất làm cho hắn mất mát chính là nghe được hắn thổ lộ, Lăng Tịch cũng không có phản ứng.

Là không thèm để ý sao? Là như thế nào đây?

Bất quá không phản ứng so sánh với phản đối thì tốt hơn. Tối thiểu, cũng không có đẩy ra, nói những lời trách cứ hắn. Thậm chí, đến lúc này, Lăng Tịch cũng không có cự tuyệt hắn ôm.

Cảm giác được người trong lòng tựa hồ vẫn duy trì một loại trạng thái căng thẳng, Lạc Phi khống chế không được lại đem người ôm chặt thêm, tận tình cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương.

Lạc Phi rốt cục cũng thổ lộ.

Như vậy, sẽ chấp nhận không?

Lạc Phi không có nắm chắc. Vì từ lúc bắt đầu, Lăng Tịch đối đãi hắn như con. Hiện tại hắn muốn thay đổi mối quan hệ đó, không biết có cơ hội không.

Lạc Phi hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Ba, con biết chuyện này làm cho ba cảm thấy bất ngờ. Lúc trước khi con nhận ra ý nghĩ của mình, cũng rất bất ngờ. Nhưng con không hối hận, ba đáng giá để cho người khác yêu thương. Vốn muốn sau này sẽ nói cho ba biết, hôm nay như vậy cũng thật sự là không thích hợp nói ra. Nhưng con nhất thời xúc động, vẫn là nói ra. Con không biết nghe xong, ba sẽ có cảm tưởng gì, nhưng con lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chuyện này con đè nén lâu lắm rồi, đè nén đến nội thương. Hiện tại đã nói ra, con cảm thấy thực nhẹ nhàng. Ba, cho dù không có chấp nhận tình cảm này của con, cũng đừng... Đừng không để ý tới con được không?"

Phần tình cảm này, nên hồi đáp như thế nào đây?

Lăng Tịch không biết.

"Ba."

Thấy đối phương vẫn chưa có phản ứng, Lạc Phi bất an nắm chặt tay Lăng Tịch, cũng gọi một tiếng. Tim của Lạc Phi có một chút chuyển lạnh, lòng bàn tay do khẩn trương mà xuất mồ hôi.

"Phi Phi, con..."

Đợi vài giây, Lăng Tịch đem nửa câu sau nói ra. Nghe được lời Lăng Tịch nói, Lạc Phi chỉ cảm thấy xấu hổ. Lo lắng trong lòng theo câu nói mà trực tiếp tiêu tán.

"Con vẫn là nên đi toilet trước khi ngủ."

Lạc Phi đỏ mặt "dạ" một tiếng, sau đó xốc chăn lên, bay nhanh xuống giường, cũng chạy vào toilet.

Ước chừng mười phút, Lạc Phi mới giải phóng vật căn trướng dị thường. Trong khi thực hiện động tác phóng thích, trong đầu hắn mặc niệm tên của Lăng Tịch.

Nếu... Nếu như Lăng Tịch giúp thì thật là tốt biết bao!

Lạc Phi giải quyết xong, mới nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ, xốc chăn nằm lên giường.

Hắn nằm xuống, Lăng Tịch dịch chuyển sang bên cạnh chừa ra một khoảng trống.

Lăng Tịch còn chưa ngủ, là chờ mình sao?

Lạc Phi nhìn phía sau Lăng Tịch, nhịn không được đem thân mình dựa gần sát một chút. Lăng Tịch liền nhanh chóng hướng bên trong dời ra một chút.

"Ba lại đây đi, con không làm gì đâu."

Lăng Tịch không lên tiếng, Lạc Phi cũng không nói nữa. Trong lúc nhất thời, Lạc Phi cũng không biết rốt cuộc nên thế nào mới tốt, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm cái ót Lăng Tịch.

Lạc Phi hoàn toàn không ngủ. Nghe tiếng hít thở, khẳng định Lăng Tịch cũng ngủ không được.

Một lúc sau, khi Lạc Phi muốn xoay người sang hướng khác để ngủ, Lăng Tịch chậm rãi xoay thân mình lại. Hai tầm mắt chạm vào nhau, Lăng Tịch thong thả chớp mắt mấy cái, môi mấp máy.

"Phi Phi, con... con mới vừa nói.. là nghiêm túc sao?"

Hỏi xong, Lăng Tịch cũng trở nên khẩn trương, vì sắp nghe đáp án của Lạc Phi. Nếu Lạc Phi phủ nhận, nói đó là nói giỡn, có lẽ sẽ thoải mái rất nhiều, cũng có thể đem lời này thành chuyện cười. Nhưng mà nếu Lạc Phi khẳng định, khẳng định tình cảm của hắn là thật, vậy nên làm như thế nào mới tốt? Chấp nhận hay là từ chối?

"Ba, con nghiêm túc. Con thật sự yêu ba."

Lạc Phi thành khẩn nói ra một lần, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Đây là thật sự, Lạc Phi cũng không có hay nói giỡn. Lăng Tịch nhíu mày, càng thêm khó xử.

"Ba, ba... có thể cho con một cơ hội chăm sóc ba không?"

"Phi Phi."

"Ba, không nhớ lúc trước con đã nói gì sao? Con nói chờ con hết bận rộn sẽ đi mua nhà, con cùng ba còn có Tiểu Hàn ở chung. Hiện tại tuy rằng Tiểu Hàn đi rồi, nhưng còn có con. Con sẽ ở bên cạnh ba. Chờ lần biểu diễn này kết thúc, chúng ta liền đi xem nhà được không? Con muốn mỗi ngày thức dậy liền nhìn thấy ba, cùng ba nói chào buổi sáng, tối lại cùng ba nói một tiếng ngủ ngon. Có lẽ nói ra ba sẽ không tin, nguyện vọng lớn nhất của con đó là có thể cùng ba sống chung thật vui vẻ. Từ lúc con xác định tình cảm này, con đã vì mục tiêu này mà cố gắng. Phấn đấu nhiều năm, con cuối cùng cũng xem như có chút thành tựu, cũng có khả năng chăm sóc ba. Chỉ là không biết con có cơ hội hay không?"

Nghe Lạc Phi nghiêm túc hỏi, Lăng Tịch hít hít cái mũi, sau đó nhẹ gật đầu.

"Được."

Lăng Tịch cho tới bây giờ cũng không biết Lạc Phi có ý nghĩ như vậy. Nghĩ đến Lạc Phi rất cố gắng là vì lý tưởng cùng khát vọng của bản thân. Ai biết... Ai biết Lạc Phi lại là bởi vì mình mới cố gắng như vậy. Nghe xong Lăng Tịch rất cảm động, cảm giác được hương vị hạnh phúc.

Loại cảm giác được quý trọng mà đã thật lâu không có ai mang đến. Mà người mang đến là Lạc Phi, làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất vui sướng.

"Ba là... là đồng ý rồi?"

Vốn nghĩ bị từ chối, nhưng Lăng Tịch lại gật đầu, Lạc Phi kích động đem người ôm vào trong lòng, cảm xúc tăng vọt.

"Ba, ba lặp lại lần nữa đi, lặp lại lần nữa cho con nghe."

"Ba... ba và con ở cùng nhau."

Vừa nói xong, Lăng Tịch liền cúi đầu. Chỉ là Lăng Tịch quên giờ phút này đang bị Lạc Phi ôm vào trong lòng, động tác này thật giống như là tựa đầu vào ngực Lạc Phi. Động tác kia mang theo điểm thẹn thùng, làm Lạc Phi thật vui vẻ.

"Ba, con... con... con sẽ đối với ba thật tốt."

"Ừ."

"Ba, ba... có thể có thể thử yêu con hay không? Con... có thể có chút mạo muội, nhưng con cũng muốn ba yêu con."

"Ừ."

Bên trong gian phòng giờ phút này rất yên tĩnh, nên dù giọng nói Lăng Tịch rất nhỏ cũng đủ cho Lạc Phi nghe rõ.

"Ba, ba... Ba... Con..."

Hưng phấn, kích động!

Được hồi đáp thật sung sướng!

Lạc Phi cảm thấy không khí chung quanh nóng lên, nói lắp vài câu, rồi lại nói không nên lời, đành phải khép môi, dùng ánh mắt cực nóng âu yếm nhìn Lăng Tịch.

Lăng Tịch đã đồng ý rồi. Không chỉ có đáp ứng cùng ở chung nhà mà còn đáp ứng thử yêu nhau. Trời ơi ! Đây... không phải là đang nằm mơ chứ ?

Lạc Phi nhéo mạnh trên đùi mình một cái, bị đau làm mi nhăn lại đồng thời khóe môi cũng cong lên.

Đúng là không phải đang nằm mơ! Đây là thật sự!

Nhìn Lăng Tịch khẽ nhếch môi, Lạc Phi lại một lần nữa nổi lên một ý niệm trong đầu. Lúc này đây, Lạc Phi không có lùi bước, mà là lập tức hành động. Môi hắn chạm vào môi Lăng Tịch. Khi hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau, thân thể Lăng Tịch run rẩy, tay cũng để lên ngực Lạc Phi.

Liếm môi trong chốc lát, lưỡi Lạc Phi cạy mở, đem đầu lưỡi vói vào trong, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mà chưa bao giờ nếm qua.

Bên trong khoang miệng Lăng Tịch rất nóng, lại ẩm ướt, làm cho Lạc Phi cảm thấy rất vui sướng.

Đây xem như lần đầu hôn môi, cho nên Lạc Phi hôn rất cẩn thận. Cũng muốn tận hưởng cái hôn này, cảm thụ khát vọng đã lâu.

Đầu lưỡi Lạc Phi chậm rãi lướt qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng Lăng Tịch. Đợi liếm xong, lưỡi Lạc Phi mới truy đuổi cái lưỡi có chút né tránh của Lăng Tịch, chậm rãi cùng chơi đùa.

Hôn càng lâu, Lăng Tịch dần thả lỏng, cũng bắt đầu có chút đáp lại. Nhận thấy được biến hóa, Lạc Phi vui sướng hút mạnh một hơi, lại tiếp tục dùng lưỡi chơi đùa quấn quýt.

Hôn thật lâu, thẳng đến khi cả hai người đều đuối sức, Lạc Phi mới rút lưỡi khỏi miệng Lăng Tịch. Hắn lại đem người ôm vào trong lòng ngực.

Nghĩ đến bộ dạng ngượng ngùng của Lăng Tịch, Lạc Phi với tay mở đèn. Hắn nghiêm túc theo dõi sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng kia. Lạc Phi thấy rất hài lòng.

Chần chờ trong chốc lát, Lạc Phi nghiêng đầu sang cắn trên má Lăng Tịch một cái. Động tác rất nhẹ, cũng không làm bị thương Lăng Tịch.

"Thật hồng... Hồng hồng làm cho người ta rất muốn cắn, cho nên... hì hì."

Nhìn mặt Lăng Tịch trở nên đỏ bừng, Lạc Phi cười khan vài tiếng, không có nói tiếp. Da mặt Lăng Tịch đúng là mỏng, chỉ như vậy mà mặt đỏ, thật sự đáng yêu nha.

Lăng Tịch tiếp tục cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Ngủ đi."

Nói xong, Lăng Tịch lại giật giật thân mình, muốn thoát ly khỏi ôm ấp, tìm tư thế thoải mái ngủ.

"Ba, con muốn ôm ba ngủ."

Lạc Phi đè lại không cho Lăng Tịch giãy ra. Cảm giác được thân thể Lăng Tịch có chút cứng ngắc, Lạc Phi vội cam đoan :

"Chỉ ôm, cái gì cũng không làm."

"Ngủ đi."

Biết Lăng Tịch đáp ứng rồi, Lạc Phi hôn nhẹ vài cái lên môi Lăng Tịch, mới nằm trở về, nhắm mắt lại ngủ.

Sợ ảnh hưởng Lăng Tịch ngủ, Lạc Phi tắt đèn đầu giường, chỉ dựa vào ánh sáng từ ngoài chiếu vào nhìn khuôn mặt người đang ngủ trong lòng. Lăng Tịch ngủ rất điềm tĩnh, khóe môi thoáng cong lên, làm cho Lạc Phi cảm thấy Lăng Tịch như đang cười.

Là mộng đẹp cho nên mới vui như vậy sao? Không biết, có mình trong mộng hay không. Mình cuối cùng xem như có được người này!

Lạc Phi vuốt ve hai má Lăng Tịch, trên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ba, con yêu ba!

Chương 78: Đáng yêu

Sáng hôm khi tỉnh lại, Lăng Tịch phát giác mình nằm trong lòng Lạc Phi, mà Lạc Phi đã tỉnh, cũng nhìn mình không chớp mắt.

"Ba, dậy rồi."

"Ừ."

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua của hai người, mặt Lăng Tịch đỏ lên, giọng rất nhỏ, rất nhỏ.

Một đêm này ngủ rất ngon, được Lạc Phi ôm ấp, làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất an tâm. Trong lúc ngủ mơ lại thấy Lạc Phi hôn môi, tim của Lăng Tịch rối loạn. Sắc mặt từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ thẫm.

Người này đến tột cùng là đang nghĩ cái gì vậy? Vừa tỉnh lại, sắc mặt đã biến hóa. Thật thú vị, vẻ mặt lúc này rất đáng yêu!

Lạc Phi vươn tay nhéo nhéo má Lăng Tịch mấy cái, dùng giọng điệu cưng chiều hỏi:

"Ba có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Con đi mua."

"Tùy tiện đi."

"Con đây đi mua hai phần đậu hủ, lại mua vài cái gạch cua, còn có bánh nướng, bánh quẩy..."

"Đủ rồi, nhiều như vậy, ăn làm sao hết."

"Được rồi, vậy mua bao nhiêu đó thôi. Ba ngủ thêm một lát, con rất mau sẽ trở về."

Lạc Phi vốn muốn hôn nhẹ, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lăng Tịch không được tự nhiên, Lạc Phi đứng dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Cũng không thể ngủ thêm được, Lăng Tịch đứng lên đi vào phòng tắm. Lúc rửa mặt, Lăng Tịch nhìn vào gương không khỏi sửng sốt. Người trong gương sao lại có chút xa lạ.

Tướng mạo không thay đổi. Thay đổi là vẻ mặt bình thường điềm tĩnh với nụ cười nhạt, hiện tại thần thái thản nhiên tươi cười hạnh phúc.

Là bởi vì Lạc Phi bày tỏ tình cảm mà có biến hóa to lớn như vậy?

Rửa mặt xong, Lăng Tịch trở lại phòng khách mở TV ra xem. TV đang phát tin tức, có một tin làm Lăng Tịch suy nghĩ, vì nó có liên quan Lạc Phi. Sắp tới Lạc Phi có buổi biểu diễn lớn.

Đợi cho chương trình tin tức kết thúc, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa. HunhHn786

Phi Phi trở về !

Lăng Tịch tắt TV, chạy ra cửa đón Lạc Phi.

"Ba, dậy rồi."

Lăng Tịch xuất hiện ở cửa làm cho Lạc Phi lộ ra nụ cười vui vẻ. Lạc Phi đem vật cầm trong tay để trên bàn, lại đi lấy bát đũa, rồi nghiêng đầu hỏi.

"Rửa mặt rồi sao? Nếu vậy, tới đây ăn điểm tâm thôi."

"Cũng được."

Lạc Phi mua nhiều như vậy, nếu ăn hết tất cả bụng nhất định sẽ chống đỡ không nổi.

"Ba, đến nếm thử đi, vẫn còn nóng. Sợ ba chờ lâu sẽ đói, con đón xe taxi đi mua đó."

Quả nhiên!

Khóe miệng Lăng Tịch thoáng run run, không nói thêm gì nữa, im lặng ăn.

"Ba, chờ con xong buổi diễn này, chúng ta cùng đi xem nhà ở được không? Ba trước kia không phải nói thích nơi thanh tĩnh một chút sao? Chúng ta sẽ chọn một khu nhà thanh tĩnh, lại dựa theo sở thích của ba bố trí phòng được không? À, còn phải mua một chiếc xe, để có phương tiện đi lại."

"Ừ."

"Ba muốn phòng ở bố trí theo phong cách nào? Là hiện đại, hay là hoài cổ một chút? Là đơn giản hay là lộng lẫy?"

"Tùy con."

"Ồ. Vậy... Trong phòng ngủ, chúng ta để một cái giường lớn được không? Như vậy ngủ cũng thoải mái."

"...."

Lúc này đây, đáp lại hắn là trầm mặc.

Cảm giác được không thích hợp, Lạc Phi ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch. Khi nhìn thấy mặt Lăng Tịch đỏ ửng, Lạc Phi mau giải thích:

"Con... con không ý tứ gì khác, con chỉ là muốn giường lớn ngủ sẽ thoải mái một chút. Ba, con... con thật sự không nghĩ cái gì khác. Con thật là muốn cho ba ngủ thoải mái một chút."

"Đã biết, ăn đi."

"Vâng."

Ăn xong bữa sáng, nhìn Lạc Phi thu dọn bàn, Lăng Tịch đột nhiên mở miệng hỏi.

"Phi Phi, con chừng nào thì đi?"

"Hả? Ba là không muốn gặp con, muốn đuổi con đi sao?"

Rõ ràng đã đồng ý rồi, bọn họ ở chung thật sự dễ chịu, vì sao lại đột nhiên hỏi khi nào thì đi vậy?

Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng Lạc Phi.

"Con đang suy nghĩ gì? Ba chỉ nghĩ con đã ở nhà một hai ngày rồi, không cần trở về làm việc sao? Không phải còn có buổi diễn sao?"

"Vậy à, không có việc gì, con muốn ở nhà với ba lâu một chút."

Nghe được Lăng Tịch quan tâm công việc của mình, cũng không phải muốn đuổi đi, Lạc Phi yên lòng tươi cười, nói.

"Con ngày mai đi, hôm nay ở lại cùng ba."

Cho dù muốn ở lại thêm nói không chừng còn bị Lăng Tịch phản đối. HunhHn786 Cho nên, hắn vẫn là ngoan ngoãn sớm một chút đem việc cần làm giải quyết xong, rồi trở về bên người yêu của mình.

Đúng rồi, người yêu!

"Ba... vậy thì... Con... con có thể gọi tên của ba hay không?"

"Được."

Lạc Phi khó hiểu nhìn Lăng Tịch vài lần, hỏi:

"Ba cũng không hỏi con vì sao?"

"Hả, vì sao? Phi Phi, vì sao vậy?"

Lăng Tịch cố gắng làm bộ như hứng thú nguyên nhân Lạc Phi muốn gọi như vậy.

"Bởi vì... Con không muốn làm con của ba nữa. Chúng ta phải ngang hàng, như vậy mới có thể thuận tiện theo đuổi."

Thì ra, Lạc Phi là ôm ý nghĩ như vậy a. Theo đuổi?

Nghe thế, hai tai Lăng Tịch nóng bừng lên.

"Ba! À, không đúng, không đúng. Gọi là gì đây? Lăng Lăng? Tịch Tịch? Cũng không tốt."

Lăng Lăng? Tịch Tịch?

Lăng Tịch rùng mình một cái.

"Gọi tên là tốt rồi."

"Vâng, Tịch."

Quả nhiên, vẫn là trực tiếp gọi tên tương đối dễ gọi. Bất quá không có thân thiết.

"Tịch, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút được không? Phi ăn hơi nhiều, bụng khó chịu."

"Được."

Tựa hồ, hôm nay dù nói cái gì, người này cũng sẽ trả lời không phải là "ừ " thì là "được ".

Lạc Phi hướng về Lăng Tịch vươn tay. Lăng Tịch chần chờ đưa tay tới. Lạc Phi nắm chặt tay Lăng Tịch, hai người cùng đi ra cửa.

Đi trên đường, cảm giác được Lăng Tịch căng thẳng, Lạc Phi còn tưởng rằng Lăng Tịch sẽ bỏ tay ra. Thế nhưng Lăng Tịch vẫn tùy ý hắn nắm tay. Hắn nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt Lăng Tịch mặc dù có điểm ngượng ngùng, rồi lại lộ ra sự kiên định.

Lăng Tịch đang thể hiện quyết tâm cùng mình ở bên nhau sao?

Lạc Phi nắm chặt tay người yêu, cười rất tươi. Nếu không suy xét đang trên đường, Lạc Phi sẽ trực tiếp hôn môi.

Dọc theo đường đi, bọn họ bị không ít người chú ý.

Đối mặt tình huống như vậy, Lạc Phi cũng không thèm để ý, vẻ mặt thủy chung lộ ra nụ cười thỏa mãn. Còn Lăng Tịch vẻ mặt có chút không được tự nhiên, bất quá không có giãy giụa, vẫn tùy ý Lạc Phi nắm tay.

Về đến nhà, vì không muốn lãng phí thời gian ở cùng nhau, vừa đóng cửa lại, Lạc Phi đã đem Lăng Tịch kéo lại thực hiện nụ hôn nóng bỏng.

Chờ chấm dứt nụ hôn này, đôi mắt Lăng Tịch long lanh, nhìn rất động lòng người.

"Tịch.. Mặt.. thật là đỏ. Thật đáng yêu nha."

"... Đi nấu cơm."

Lăng Tịch đẩy Lạc Phi ra, chạy nhanh vào phòng bếp.

"Tịch, Phi tới giúp nha."

Lạc Phi tươi cười đi tới phía sau ôm lấy thắt lưng Lăng Tịch.

"Phi... Phi lấy rau trong tủ lạnh ra rửa sạch bỏ vào đĩa chờ Tịch đến nấu."

"Được."

Lạc Phi đùa nghịch rau xanh trong nước làm ngón tay thon dài xinh đẹp trắng nõn bắt đầu biến hồng.

Ý thức được hiện tại trời lạnh, nước cũng đóng băng, Lăng Tịch đau lòng nói.

"Phi, vẫn là để Tịch đến rửa đi."

"Tịch, việc nhỏ, Phi có thể làm mà. Người ta chỉ là muốn ở bên cạnh giúp một chút mà thôi. Nếu việc nhỏ như thế cũng không cho làm, Phi sẽ cảm thấy mình không có giá trị."

"Vậy... Bên trái chính là nước nóng, mở ra pha đi, đừng để tay bị lạnh cóng."

"Được."

Rửa rau xong, Lạc Phi như trước đứng ở bên cạnh, nhìn Lăng Tịch cắt rau. Nhìn người yêu làm việc cũng là hạnh phúc.

Cuối cùng cũng nấu xong, Lăng Tịch vừa định mang đi, đã bị Lạc Phi đón lấy. Nhìn Lạc Phi, Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, phòng bếp cũng chưa kịp thu dọn, nhưng vẫn đi theo Lạc Phi ra ngoài.

Bữa cơm này không khí vẫn như trước rất ấm áp. Lạc Phi săn sóc, Lăng Tịch không có từ chối. Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Phi cười, lại làm cho Lăng Tịch đỏ mặt.

Không hề như lúc trước là quan hệ cha con, cũng không phải là bạn bè, người ở trước mắt bây giờ là người yêu.

Người yêu! Người yêu!

Lạc Phi trong lòng chậm rãi gặm nhấm hai chữ này, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.

Thật đáng yêu! Thật sự là càng nhìn càng đáng yêu!

Ăn rồi Lạc Phi xung phong rữa bát. Dọn dẹp xong, hắn kéo Lăng Tịch vào phòng ngủ, quấn quít đòi hôn môi.

Lúc mới bắt đầu, Lăng Tịch còn có chút chống cự, nhưng sau đó bị Lạc Phi làm mềm lòng liền tùy Lạc Phi hôn môi.

Đối với Lạc Phi, hình như một cái hôn là chưa đủ, tay Lạc Phi rất tự nhiên chui vào áo, sờ soạng thân thể Lăng Tịch.

Cảm xúc săn chắc nhẵn nhụi rất tốt, làm cho Lạc Phi không ngừng vuốt ve, dục vọng cũng nổi lên.

Lạc Phi dùng đôi mắt mơ màng nhìn Lăng Tịch vài giây, sau đó đưa tay dọc theo lòng ngực chậm rãi đi xuống. Lướt qua vùng bụng bằng phẳng săn chắt, chuyển động đến thắt lưng. Ngay khi Lạc Phi muốn mở nút quần, Lăng Tịch đè tay hắn lại, cũng nói rất nhỏ.

"Đừng."

Bị cự tuyệt! Vẫn là không được. Cũng đúng, mới đồng ý yêu còn chưa đến một ngày, đã nghĩ đến bước này thật là quá mạo muội!

"Xin lỗi."

"Phi... Cho Tịch chút thời gian chuẩn bị. Quá... đột ngột."

"Được."

"Có lẽ... Có lẽ đợi lần sau..."

Lăng Tịch lên tiếng làm cho Lạc Phi rung động, lại tiếp tục hôn môi.

Lần sau? Ý là nói lần sau gặp mặt, khi đã chuẩn bị sẵn sàng, thì tùy mình làm sao?

Lạc Phi giữ lấy mặt Lăng Tịch, tiếp tục tận hưởng hương vị ngọt lịm trong miệng Lăng Tịch.

Nên nói như thế nào về người này đây? Thật đúng là... đúng là đáng yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro