99: Hờn dỗi+100: Bị bài xích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: hờn dỗi

Thấy Lăng Tịch chỉ lo nhìn chằm chằm màn hình, còn theo tình tiết bên trong không ngừng chuyển đổi cảm xúc, Tần Tường cảm thấy bị bỏ rơi. Hắn bất mãn hừ lớn vài tiếng, nhưng không có được đáp lại.

Lăng Tịch chết tiệt, lại không nhìn thấy sự tồn tại của mình!

Tần Tường hành động như trẻ con phá rối cũng không có khiến Lăng Tịch chú ý. Lăng Tịch chỉ nhíu nhíu mày, nâng tay lên đẩy Tần Tường sang một bên, tiếp tục xem phim.

Lăng Tịch chết tiệt, không chỉ có không nhìn, còn động tay xô đẩy !

Lăng Tịch cũng không đẩy mạnh, nhưng vẫn làm Tần Tường ngã lăn.

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Tịch thật lâu vẫn không được quan tâm. Tần Tường tiến lên tắt màn hình.

"Tần Tường, đừng phá."

Tần Tường làm sao vậy? Sao đang êm đẹp lại nổi giận? Có ai chọc Tần Tường?!

"Đừng phá ? ! Ba cảm thấy con là phá sao ? !"

Tần Tường tức giận thở phì phì xông ra ngoài. Chốc lát sau, Lăng Tịch mới đi ra. Nhìn thấy Tần Tường còn ở trong nhà, cũng không có ra ngoài, Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra, trở lại phòng mở phim tiếp tục xem.

Lúc trước bởi vì Tần Tường bị thương, cùng với vấn đề tình cảm rối rắm nên Lăng Tịch không có thời gian nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn. Hôm nay nhận được đĩa phim Bạch Tiểu Hàn gửi đến, Lăng Tịch mới đột nhiên nhớ tới lần gặp mặt sau cùng là vài tháng trước.

Kí ức được mở ra, tựa như thủy triều cuồn cuộn không ngừng dâng lên.

Lăng Tịch xem đi xem lại nhiều lần, đến khi cảm thấy mắt có chút đau nhức mới tạm dừng. Đứng lên lắc lắc cổ, Lăng Tịch muốn đi ra tìm chút gió mát.

Lăng Tịch ngạc nhiên phát giác trời đã tối đen, bên ngoài cửa sổ đã sáng đèn. Đồng hồ hiển thị tám giờ tối.

Đã xem lâu như vậy sao? Không xong! Đã quên nấu cơm.

Cảm giác được có chút đói, Lăng Tịch mang theo nghi hoặc chạy nhanh ra chuẩn bị nấu cơm, lại thấy Tần Tường đáng thương nằm trên bàn.

"Tần Tường, con sao một mình nằm nơi này, cũng không chịu bật đèn?"

Tần Tường miễn cưỡng nâng mí mắt nhìn Lăng Tịch một cái, lại đem mi mắt thả xuống, không có trả lời.

Lăng Tịch chỉ lo xem phim Bạch Tiểu Hàn, hoàn toàn không có quan tâm đến hắn chết sống ra sao, thật sự là quá đáng.

"Làm sao vậy ? Không thoải mái sao ?"

Tần Tường khác thường khiến Lăng Tịch lo lắng. Lăng Tịch đi đến bên cạnh sờ trán Tần Tường.

"Không nóng, không phát sốt."

"Đừng đụng con."

Hắn hiện tại rất đói bụng, thực tức giận, còn thực ủy khuất. Cho nên, trong mắt Tần Tường hôm nay Lăng Tịch phạm vào hai tội rất lớn: thứ nhất là không nhìn hắn, thứ hai là cố ý bỏ đói hắn.

"Con không khỏe sao? Muốn đi bệnh viện không?"

Cảm giác được Lăng Tịch vội vàng, Tần Tường thấy có chút vui lòng, ngẩng đầu nhìn một cái. Tần Tường yếu ớt úp sấp trên bàn nói.

"Đói."

Tần Tường ngữ khí tội nghiệp, khiến Lăng Tịch đau lòng sờ sờ đầu Tần Tường, nói:

"Thực xin lỗi, ba đã quên thời gian. Ba đi làm cơm, rất nhanh thôi. Con chờ một chút. Muốn ăn cái gì? Ba đi nấu."

"Muốn cá trích hấp, bò hầm..."

Một lúc sau, mùi thơm của thức ăn từ bếp bay ra. Tuy rằng có ba món một canh, nhưng Tần Tường cũng bất mãn liếc nhìn Lăng Tịch một chút, liền cầm lấy đũa ăn cơm.

Ăn cơm xong, để Tần Tường vui vẻ, Lăng Tịch cùng Tần Tường đi tản bộ. Tần Tường lại nói đói bụng, lôi kéo Lăng Tịch đi ăn vặt cho đến no căn bụng.

Ngày hôm sau, Lăng Tịch lại bị Tần Tường lôi kéo đi mua đồ dùng sinh hoạt, hoàn toàn không có thời gian xem lại bộ phim kia.

Tần Tường mua bát đĩa mới, muốn mua bộ chăn ga gối mới, màn cũng mua mới. Hắn còn mua lò nướng bánh để Lăng Tịch làm bánh ngọt cho hắn ăn. Nếu không phải nghĩ nhà quá nhỏ, lại là nhà thuê, Tần Tường đã trang trí lại toàn bộ, mua thiết bị điện mới.

Lăng Tịch cùng Tần Tường đi mua sắm dạo phố cả ngày, buổi chiều mới về đến nhà. Đến cửa, Lăng Tịch dừng bước, không dám tin nhìn người ngồi xổm trước cửa nhà.

" Tiểu Hàn."

Nghe được giọng Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn vui mừng đứng lên, chạy tới ôm cổ Lăng Tịch.

"Ba!"

Nếu không phải cái ôm quá mức chân thật, Lăng Tịch thật sự hoài nghi Bạch Tiểu Hàn là ảo giác.

"Ba, con rất nhớ ba."

Bạch Tiểu Hàn đem cằm để ở hõm vai Lăng Tịch cọ cọ, nhỏ giọng nỉ non.

"Ba cũng nhớ con. Tiểu Hàn, chúng ta đi vào rồi nói chuyện được chứ?"

"Dạ!"

Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn gật đầu, chủ động giúp Lăng Tịch cầm lấy túi to đồ. Hai người song song đi đến cửa nhà.

Lăng Tịch chết tiệt, lại không nhìn mình! Bạch Tiểu Hàn xuất hiện thì không nhìn mình một cái, trong mắt chỉ có Tiểu Bạch ngốc. Thật sự là tức chết mà!

Lại một lần nữa cảm thấy chính mình bị bỏ qua, Tần Tường nhìn chằm chằm hai người đi song song phía trước lòng sinh hờn dỗi, bất mãn đi theo sau.

Mở cửa vào nhà, Lăng Tịch tiếp nhận lại túi trên tay Bạch Tiểu Hàn, hỏi:

"Tiểu Hàn, con tới khi nào ? chờ lâu không?"

"Đợi trong chốc lát."

"Khát nước không ? Muốn uống nước trái cây không?"

Lăng Tịch quay đầu lại, thấy Tần Tường liền nói:

"Tần Tường, lấy nước trái cây lại đây cho Tiểu Hàn."

Luôn cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, Lăng Tịch quay nhìn Tần Tường sai bảo một tiếng, liền quay đầu cười hỏi tình hình Bạch Tiểu Hàn gần đây thế nào.

Thật sự là tức chết người ta!

Tần Tường mất hứng nhìn chằm chằm Lăng Tịch thật lâu. Thấy hai người kia không có quan tâm, hắn liền tức giận đi vào trong phòng ngủ, nằm ở trên giường hờn dỗi.

Lăng Tịch đợi thật lâu mà không thấy Tần Tường đem nước trái cây đưa lại đây, liền tự mình đi lấy. Nhìn vào phòng ngủ, thấy Tần Tường đang nằm ở trên giường, Lăng Tịch nghĩ Tần Tường mệt mỏi, liền đi ra ngoài tiếp tục trò chuyện cùng Bạch Tiểu Hàn.

Nghe Bạch Tiểu Hàn nói mấy tháng qua sinh hoạt rất tốt, không ai làm khó hắn, Lăng Tịch vui mừng cười cười, tâm tình khẩn trương thả lỏng không ít.

Đúng rồi ! Lần này Bạch Tiểu Hàn đến đây, Triệu Tử Kỳ có biết không ? Hay Bạch Tiểu Hàn tự mình trốn về ?

"Tiểu Hàn, con lần này trở về, bọn họ có biết không ? Không phải con trốn về chứ ?"

"Không phải. Con có nói xin phép. Lâu như vậy ba cũng không đến thăm, con rất nhớ ba. Trước đây ba nói có rảnh sẽ đi thăm con, kết quả không có tới. Ba là kẻ nói dối ! Xấu xa!"

"Tiểu Hàn, là ba có lỗi, ba nói không giữ lời, nên đánh. Hay là... con đánh vài cái để bớt giận được hay không?"

"Không đánh. Đánh ba đau, con sẽ đau lòng."

"Đứa ngốc. Ba đi làm món ngon coi như bồi thường được không? Con không phải thích ăn bánh ngọt sao? Ba gần đây có học làm bánh, đợi lò nướng giao tới cái bánh đầu tiên cho con ăn có được hay không?"

"Được !"

"Tiểu Hàn, lần này trở về con có thể ở bao lâu ?"

"À? Năm ngày ? Không đúng, hẳn là bảy ngày."

Một tuần? Không tính là quá ngắn!

Lăng Tịch nghĩ mỗi ngày đều làm vài món Bạch Tiểu Hàn thích ăn, coi như là tâm ý.

"Ba đi nấu cơm, con muốn nghỉ ngơi một lát hay không ?"

"Không cần, con muốn cùng ba làm bếp."

"Ừ...... Được rồi."

Lăng Tịch gật gật đầu, mang theo Bạch Tiểu Hàn đi vào bếp.

Đem nguyên liệu ra, Lăng Tịch vừa định rửa sạch, đã bị Bạch Tiểu Hàn giành lấy. Vừa rửa rau, Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu hướng cười tươi nhìn Lăng Tịch.

Bạch Tiểu Hàn cùng Lăng Tịch nói về bộ phim rất là vui vẻ. Lăng Tịch tiếp tục hỏi thăm Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, ba của con có dẫn con đi bệnh viện kiểm tra không?"

Trải qua vừa rồi cùng Bạch Tiểu Hàn trao đổi, Lăng Tịch phát giác Bạch Tiểu Hàn vẫn giống như trước đây, không khỏi có chút thất vọng.

"Kiểm tra? Không có. Bộ phim quay xong, bọn họ cho con ở nhà nghỉ ngơi, nói kế tiếp phải đi tham gia rất nhiều hoạt động, sẽ mệt lắm. Ba, con chỉ có một người ba, người kia không phải!"

"Đứa ngốc, Bạch Kiều sao không phải ba con? Đó là người sinh ra con. Dù trước đây không đúng, nhưng hiện tại đã bồi thường. Con nên tốt với ba con một chút, biết chưa?"

"Không! Đó không phải ba con !"

Bạch Tiểu Hàn cố chấp kiên trì ý kiến chính mình, sau đó cẩn thận nhìn Lăng Tịch.

"Ba, có phải... Có phải ba không cần con, cho nên mới để con gọi người đó là ba? Ba có Lạc ca ca, có Tần Tường, nên không cần Tiểu Hàn nữa sao?"

"Không đâu, đừng nghĩ bậy."

"Ba có thích Tiểu Hàn hay không?"

"Đương nhiên thích."

"Tiểu Hàn cũng thích ba. Vậy ba không được không cần Tiểu Hàn nha. Tiểu Hàn sẽ rất đau lòng."

"Ừ, sẽ không."

Ba, con rất nhớ ba. Nhưng tạm thời còn chưa có biện pháp trở lại bên cạnh ba. Ba phải nhớ chờ con!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Hàn lúc này biến hóa rất lớn hoàn toàn không ngây ngô.

Cơm đã nấu xong cũng đã dọn lên bàn, Lăng Tịch đi gọi Tần Tường ra cùng ăn với Bạch Tiểu Hàn. HunhHn786

"Ba, ăn ngon."

Bạch Tiểu Hàn không ngừng nhét thức ăn vào miệng, còn ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch cười.

Nhìn Tiểu Hàn ăn trong chốc lát, Lăng Tịch đem tầm mắt chuyển qua Tần Tường. Thấy Tần Tường không nhúc nhích, Lăng Tịch kỳ quái hỏi:

"Tần Tường, sao không ăn ?"

"Vô tâm ."

"Con làm sao vậy ?"

Tần Tường thường hay cáu kỉnh, thật không biết phải làm sao.

"Quan tâm làm gì ! Không ăn ."

Tần Tường nói xong, đứng lên đi vào trong phòng ngủ.

"Ba, anh ấy là không thích con phải không?"

Khi Lăng Tịch tính đuổi theo hỏi Tần Tường, Bạch Tiểu Hàn đã mở miệng hỏi.

"Có phải anh ấy không muốn nhìn thấy con, cho nên mới tức giận? Con biết, không có ai thích Tiểu Hàn, vì Tiểu Hàn rất ngốc."

"Sao lại thế, Tiểu Hàn thực ngoan, mọi người đều thích Tiểu Hàn."

Lăng Tịch ngồi xuống, ôn nhu trấn an Bạch Tiểu Hàn.

"Ngoan, ăn cơm đi, đừng nghĩ bậy. Tần Tường tâm tình không tốt, không có liên quan con."

"Thật sao ? Không phải bởi vì con?"

Bạch Tiểu Hàn trừng mắt, rơm rớm nước mắt.

An ủi Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch bỏ qua việc đi hỏi han Tần Tường.

Tần Tường luôn phát giận, thói quen không tốt. Có lẽ, nên trao đổi cùng Tần Tường. Không thể mọi chuyện đều nhân nhượng Tần Tường. Vừa thấy Tần Tường mất hứng, liền đi lấy lòng, như vậy Tần Tường tính tình chỉ có càng ngày càng tệ.

Cơm nước xong, hai người ngồi nói chuyện một lát, sau đó Bạch Tiểu Hàn muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt. Khi bọn họ về nhà trời đã tối đen. Bởi đã ăn rất nhiều, Lăng Tịch cũng không tính nấu cơm, ngồi bên cạnh xem Bạch Tiểu Hàn chơi game.

Đột nhiên cảm giác vai bị vỗ vỗ, quay đầu lại, Lăng Tịch nhìn thấy Tần Tường nghiêm mặt nhìn mình.

"Có việc gì thế ?"

"Sao còn không nấu cơm? Muốn để người ta đói chết sao?"

Chết tiệt, bỏ mình ở lại trong nhà, còn không nhớ nấu cơm!

"Hôm nay không nấu cơm, chúng tôi đều ăn rồi."

Lăng Tịch nghĩ nghĩ, chạy đến tủ cầm ra một hộp bánh ngọt.

"Ăn cái này đi, nếu không đủ thì đi hâm lại đồ ăn trong tủ lạnh."

"......"

Người này không biết phải đi nấu cơm sao? Lại còn bảo đi hâm đồ ăn? !

Tần Tường hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Tịch, sau đó căm giận trở lại phòng ngủ.

Tuy rằng nói không cần nhân nhượng Tần Tường, nhưng nhìn Tần Tường hờn giận, Lăng Tịch vẫn có chút mềm lòng.

Lăng Tịch đi hâm cơm mang vào cho Tần Tường. Nhìn thấy Lăng Tịch bưng cơm vào, Tần Tường đầu tiên là chần chờ nhìn một cái, sau đó đoạt lấy mâm cơm bắt đầu ăn.

Hầu hạ Tần Tường cơm nước xong, thời gian cũng không còn sớm. Lăng Tịch hỏi Bạch Tiểu Hàn muốn tắm rửa hay không. Hôm nay đi dạo lâu như vậy, cũng mệt mỏi, đợi Bạch Tiểu Hàn tắm xong, Lăng Tịch cũng sẽ đi tắm rửa, sau đó đi ngủ sớm.

Lăng Tịch mở tủ lấy quần áo, lại bị xô ngã lên giường. Không đợi Lăng Tịch phản ứng, đã bị Tần Tường đặt ở dưới thân.

"Thừa nhận đi ! Cố ý bỏ qua con phải không !"

Nhéo má Lăng Tịch mấy cái, Tần Tường bất mãn trừng mắt, sau đó cúi đầu cắn lên môi Lăng Tịch.

"Chúng ta hiện tại làm cũng tốt. Để cho Tiểu Bạch ngốc nhìn thấy người ba thân yêu của hắn bị người khác yêu thương như thế nào."

"Không......"

Tần Tường nói, khiến cho Lăng Tịch trừng lớn mắt.

Không ! Không được ! Bạch Tiểu Hàn bây giờ còn ở trong phòng tắm, không bao lâu sẽ đi ra. Không thể để cho Tiểu Hàn nhìn thấy cảnh tượng này!

Lăng Tịch đưa tay đẩy Tần Tường ra.

"Đừng lộn xộn, hay muốn con làm trước mặt Tiểu Bạch "

"Buông...... Buông."

"Không buông ! Con muốn làm."

Không phải nghĩ, mà là muốn.

Tần Tường nói trắng ra, xoa xoa môi Lăng Tịch, cười khẽ nói:

"Đừng nhìn như vậy, sẽ làm con nghĩ ba đang dụ dỗ con."

"Đừng phá nữa."

"Con thật sự muốn làm. Đã thật lâu con không chạm vào ba, nhưng ba lại không ngoan, dám cùng hai người kia làm. Ba như vậy, không biết con thất vọng sao?"

Rất lâu không có nhắc lại việc này, hôm nay đột nhiên nghe Tần Tường lôi chuyện cũ ra, Lăng Tịch có chút không biết làm sao.

"Sao phải có biểu tình này, muốn xin lỗi sao? Vậy cùng nhau làm đi."

"Không......"

Không đợi Lăng Tịch nói chữ 'muốn', đã bị Tần Tường ngậm lấy miệng. Tay hắn cũng trực tiếp sờ phía dưới, cách vải quần vuốt ve chỗ nhạy cảm giữa hai chân.

Lăng Tịch bị Tần Tường khống chế không thể cử động. Tần Tường cắn mấy cái, sau đó linh hoạt đem đầu lưỡi chui vào khoang miệng Lăng Tịch, càn quét bên trong.

Tần Tường hành động bá đạo, không bao lâu vật yếu ớt bị sờ chống quần lên cao cao.

Buông môi ra, Tần Tường cười dùng đầu gối đụng chạm vào vật cứng giữa hai chân Lăng Tịch, trêu đùa.

"Khó chịu sao? Muốn giúp không?"

"Không...... Không cần."

Đã bị tình dục ảnh hưởng, giọng Lăng Tịch run lên. Cự tuyệt Tần Tường, Lăng Tịch lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.

"Không cần? Nhưng nó rất muốn nha."

Tần Tường ác ý nắm ngay vật cứng giữ hai chân Lăng Tịch.

"Xem đi, nó thật nhiệt tình."

"Đừng đùa, Tiểu Hàn sắp đi ra."

Giọng ép tới rất thấp, Lăng Tịch nhìn Tần Tường, đôi mắt cũng mang theo khẩn cầu.

Chết tiệt! Một câu Tiểu Hàn, hai câu Tiểu Hàn, chẳng lẽ trong mắt ba chỉ có Tiểu Bạch ngốc? Con ở đâu? Xem ra, không dạy dỗ ba không ngoan!

Tần Tường cho tay vào trong quần trực tiếp cầm vật đã sưng không chịu nổi. Hắn vừa vuốt ve, cũng ghé vào tai Lăng Tịch thì thầm mấy lời.

"Thoải mái không? Hơn một tháng chưa làm, có muốn bắn không? Muốn thoải mái hơn nữa không?"

"Không...... Không cần..."

Tần Tường rõ ràng cố tình khiêu khích, Lăng Tịch không ngừng lắc đầu.

Trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng lại. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn hẳn là rất nhanh sẽ mặc quần áo đi ra, Lăng Tịch không khỏi nôn nóng.

"Tần Tường, đừng phá nữa, Tiểu Hàn thật sự sắp đi ra ."

"Nơi này cũng muốn rồi nha. Hình như na có vẻ gấp. Tiểu Bạch ngốc còn chưa có đi ra đâu. Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ bắn ra."

Không đợi Lăng Tịch phản bác, Tần Tường cúi đầu hôn, tay gia tăng tốc độ. Bởi vì giờ phút này bị khủng hoảng, không quá lâu, Lăng Tịch đã phóng thích.

Khi cửa phòng tắm mở, Tần Tường nhanh tay lẹ mắt kéo cái chăn che phần dưới lại, đương nhiên tay vẫn còn nắm vật mềm nhũn.

Từ phòng tắm đi ra, Bạch Tiểu Hàn giật mình. Tần Tường đè ở trên người Lăng Tịch, phần dưới thân thể bị một cái chăn che lại.

"Ba, các người đang làm gì ?"

"Chúng tôi......"

"Chúng tôi chơi."

Tần Tường nhìn Bạch Tiểu Hàn chớp mắt vài cái, lộ vẻ đắc ý tươi cười.

"Chơi thật vui."

"Vui lắm sao ? Tôi cũng đến chơi cùng các người."

"Đừng nhúc nhích!"

Thấy Bạch Tiểu Hàn muốn lại gần, Lăng Tịch la lên. Bạch Tiểu Hàn lập tức dừng lại.

"Tiểu... Tiểu Hàn. Trò này cũng không vui, vẫn là đừng chơi."

Ý thức được Bạch Tiểu Hàn bị chính mình dọa, Lăng Tịch cười giải thích cùng Bạch Tiểu Hàn.

"Nhưng mà... Tần Tường nói rất vui."

"Cái này......"

"Tiểu Hàn à, trò này chỉ có thể chơi hai người, ba người tham gia sẽ không vui."

Tần Tường đột nhiên cảm thấy bộ dạng trừng mắt của Lăng Tịch thực đáng yêu, trong lòng thật vui, cười nói.

"Đợi ngày nào đó có rảnh, tôi sẽ dạy cậu chơi trò này được hay không? Hiện tại chúng tôi cũng chơi mệt mỏi, muốn đi tắm rửa. Cậu làm khô tóc liền ngủ đi, ngoan nha!"

Giải quyết xong Bạch Tiểu Hàn, nhìn Tiểu Bạch ngốc đi tìm máy sấy, Tần Tường ôm Lăng Tịch đi tới phòng tắm.

"Làm cái gì vậy? Thả xuống?"

"Tắm rửa nha! Vừa rồi chơi mệt chết được. Rất nhiều 'nước' dính tay, phải rửa."

Phòng tắm cũng không tệ!

Nghĩ đến lần trước làm ở trong phòng tắm thật thích, Tần Tường hai mắt sáng lên, cười đầy dâm đãng.

Chương 100: Bị bài xích

Đem cửa phòng tắm đóng lại, Tần Tường thả Lăng Tịch xuống. Một tay hắn kìm giữ hai tay Lăng Tịch để ở trên tường, tay còn lại sờ mông Lăng Tịch, nhéo mấy cái.

"Tần...... Tường......"

"Suỵt ! Đừng nói, cảm thụ thôi."

Tần Tường kề sát Lăng Tịch, đem vật đã nhô cao cọ cọ mông Lăng Tịch.

"Cảm giác được nhiệt tình của nó chưa? Có nghe được nó đang nói muốn đi vào, muốn ăn no."

Tần Tường không cho Lăng Tịch nói, đồng thời kéo quần Lăng Tịch xuống dưới. Hắn đem vật đã cứng ngắc ra khỏi quần, sờ sờ vuốt lên xuống vài cái.

"Ba tốt nhất là khống chế giọng một chút, miễn cho bị Tiểu Hàn nghe được. Đương nhiên, nếu một lát con đi vào khiến ba hưng phấn kêu lên, con sẽ không để ý. Ngược lại còn càng thêm yêu thương ba."

Nói vừa dứt lời, Tần Tường dùng ngón tay xâm nhập vào phía sau Lăng Tịch.

Tần Tường động tác quá mức đột nhiên, Lăng Tịch nhịn không được kêu một tiếng. Nhưng sợ Bạch Tiểu Hàn nghe thấy, Lăng Tịch cắn môi, không cho mình phát ra tiếng lớn.

Tần Tường lại giở trò uy hiếp, Lăng Tịch cũng thực khinh bỉ chính mình vô năng.

Dù sao...... Dù sao không có lựa chọn, cũng không phải lần đầu tiên phát sinh loại quan hệ này. Tần Tường muốn làm thì để hắn làm đi.

Lăng Tịch cam chịu, cũng tận lực thả lỏng để giảm bớt đau đớn một chút.

Cảm giác được ngón tay ra vào dễ dàng, Tần Tường dùng tay banh mông Lăng Tịch, đem vật cứng rắn chậm rãi đẩy vào.

Lần này khuếch trương cũng không đầy đủ, lại không có dầu bôi trơn, nơi đó thực xiết chặt, bất quá lại làm cho Tần Tường thực vừa lòng.

Hắn thích loại cảm giác này, không đến mức vào không được, hắn từ từ tiến vào. Bởi vì co thắt và ma sát mà dần dần sinh ra khoái cảm.

"Nhanh...... làm nhanh lên, làm xong ra ngoài."

"Ba muốn nhanh, để càng sảng khoái đúng không ?"

Tần Tường trực tiếp xem nhẹ phần sau câu nói, cười sờ sờ eo Lăng Tịch.

"Xem ra, ba thật sự rất muốn. Nếu như vậy chủ động mở chân ra, để con làm."

Sợ chính mình phản ứng, Tần Tường sẽ càng thêm có hứng trí, Lăng Tịch cắn răng, quyết định không nói gì.

Thấy Lăng Tịch không chịu quan tâm hắn, Tần Tường chậc lưỡi, vươn một bàn tay chống đỡ vách tường, tần suất ra vào càng nhanh hơn.

Sau một hồi, hô hấp cũng trở nên hơn hỗn loạn, Lăng Tịch gắt gao cắn chặt môi, khống chế không kêu thành tiếng.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng động, Bạch Tiểu Hàn sắc mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng phát ra rét lạnh.

Bọn họ rất nhanh đã làm xong. Chờ bọn họ đi ra, hắn làm bộ như cái gì cũng không biết.

Có lẽ là thỏa mãn nên tâm tình tốt, nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn nằm trên giường còn chưa có ngủ, Tần Tường ngồi bên giường, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn ân cần nói.

"Tiểu Hàn, còn chưa ngủ sao?"

"Chưa."

Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng đáp lại Tần Tường một tiếng, sau đó nhìn về phía Lăng Tịch.

Mặt Lăng Tịch rất đỏ, thoạt nhìn rất đẹp. Dù biết là vì sự tình gì mà trở nên như vậy, Bạch Tiểu Hàn vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần.

"Tiểu Hàn, cậu có thấy ba Tịch mặt hồng hồng rất đẹp phải không?"

Tần Tường lại nhìn về phía Lăng Tịch, cảm thán nói:

"Đây chính là hiệu quả của điều hòa thân thể, còn tốt hơn trang điểm."

Tên xấu xa này cố ý phải không? Nói bừa lừa gạt ai.

Bạch Tiểu Hàn hận không thể nắm gối đập vào mặt Tần Tường.

Chết tiệt ! Tên chó má.

Thấy Bạch Tiểu Hàn không để ý tới hắn, Tần Tường đi đến bên cạnh Lăng Tịch lấy lòng, nói:

"Ba Tịch, chúng ta cùng nhau ngủ thôi."

"Không cần."

Khi Tần Tường sắp đụng chạm đến, Lăng Tịch hướng một bên trốn, tránh đụng vào Tần Tường.

Tuy rằng không phản kháng được Tần Tường, nhưng không có nghĩa là đồng ý Tần Tường . Mỗi lần, Tần Tường đều bốc đồng bắt buộc việc không muốn làm, Lăng Tịch cảm thấy Tần Tường căn bản là không coi trọng mình, chỉ xem mình như một đối tượng phát tiết.

"Ba ngủ cùng Tiểu Hàn, con nằm đất ngủ đi."

Lăng Tịch xốc chăn nằm bên cạnh Bạch Tiểu Hàn. Bạch Tiểu Hàn hướng vào trong tránh đụng chạm.

"Tiểu Hàn, làm sao vậy?"

"Nóng."

Nghe xong Bạch Tiểu Hàn trả lời, lo lắng hắn đã biết chuyện gì nên tránh né, Lăng Tịch cắn chặt môi. Lăng Tịch nhìn Bạch Tiểu Hàn cười cười, nói.

"Ba không dựa vào, lại đây."

"Người của tôi lạnh, để tôi ngủ ở giữa đi."

Lúc này, Tần Tường đã mở miệng. Không đợi bọn họ đáp lại, hắn tự giác lên giường, chem vào nằm ở giữa Lăng Tịch và Bạch Tiểu Hàn.

Nằm xuống xong, Tần Tường nhìn Bạch Tiểu Hàn chớp chớp mắt, nói.

"Tiểu Hàn, tôi nói không sai chứ, người tôi mát hơn."

"Tôi ngủ, ngủ ngon."

Bạch Tiểu Hàn nói ngủ ngon, sau đó quay lưng lại với Tần Tường.

"Tịch đừng nhìn nữa, Tiểu Hàn ngủ rồi."

Tần Tường vô lại đưa tay sang không thành thật sờ sờ chân Lăng Tịch.

"Hay là...... Chúng ta cũng ngủ đi."

"Con......"

Cảm giác được tay Tần Tường đang không thành thật, Lăng Tịch đỏ mặt bắt lấy tay Tần Tường, ngăn cản hắn.

"Ngủ ! !"

"Dạ, ngủ ngon."

Nghĩ đến lúc nãy đã thỏa mãn, Tần Tường cũng không có trêu đùa, chỉ là hôn lên môi Lăng Tịch một cái liền nằm trở về, thành thật khép mí mắt.

Khi Lăng Tịch tỉnh lại vào sáng hôm sau, phát giác mình bị Tần Tường kẹp chặt bằng cả hai tay hai chân. HunhHn786 Mặt Tần Tường kề sát phía sau cổ, hô hấp phun ra khí nóng làm cho Lăng Tịch cảm thấy ngứa ngáy.

Nghiêng đầu, Lăng Tịch phát giác trên giường hiện tại chỉ có hai người, không thấy Bạch Tiểu Hàn.

Lăng Tịch trừng mắt, nâng tay Tần Tường lên đẩy ra, muốn thoát khỏi Tần Tường, đi xem Bạch Tiểu Hàn có bên ngoài hay không.

Thật vất vả nâng chân Tần Tường, vừa định đem đẩy ra, Tần Tường đột nhiên mở mắt.

"Lăng Tịch háo sắc, lại thừa dịp người ta ngủ sờ chân."

"Không...... Không có."

"Đừng ngượng ngùng, nếu muốn sờ trực tiếp sờ không phải tốt hơn sao. Không cần thừa dịp người ta ngủ lén lút sờ. Không ngờ tới, ba lại thích người ta. Hay là...... Trước không chịu nhận đều là giả bộ. Đã nói rồi, chúng ta thân thể phù hợp, quả thực chính là trời sinh một đôi, sao không chịu tiếp nhận. Nhất định là thẹn thùng, ngượng ngùng."

Kỳ thật hắn đã tỉnh, bất quá hắn không có vội vã mở mắt ra, mà là muốn tiếp tục hưởng thụ thân thể ấm áp của Lăng Tịch trong ngực. Ngày hôm qua hắn ở trong phòng tắm ăn một lần, tâm tình thật sự đã tốt. Chỉ là không biết Lăng Tịch có thể lại tránh hắn hay không, cho nên thừa dịp hai người ngủ ở trên giường gần gũi thêm một chút.

Trêu ghẹo người yêu cảm giác đúng là rất thích nha ! Đặc biệt nhìn Lăng Tịch không biết nên nói như thế nào, thật sự là đáng yêu ! Ngơ ngác làm cho người ta muốn ôm vào trong lòng 'chà đạp' một trận.

Tần Tường là một người dám nghĩ dám làm, cho nên liền đem Lăng Tịch đặt ở dưới thân, cúi xuống hôn.

Cùng trao đổi nước bọt trong chốc lát, Tần Tường mới rút lui khỏi ngươi Lăng Tịch, khẽ cười nói:

"Lần sau chuyên tâm một chút, khi hôn nhớ nhắm mắt lại cảm thụ. "

Vốn muốn hôn thêm chốc lát, nhưng mà phía dưới nổi lên phản ứng, hắn đành phải chấm dứt nụ hôn, cũng lăn khỏi người Lăng Tịch.

"Còn nữa lần sau nhớ đừng lộn xộn, buổi sáng rất dễ dàng có phản ứng."

Tần Tường nhắc nhở, làm cho mặt Lăng Tịch đỏ lên. Đợi tâm tình hơi chút bình phục, Lăng Tịch trừng Tần Tường, vẻ mặt rất bất mãn.

Lăng Tịch nghĩ mình bị Tần Tường trêu chọc, Tần Tường chỉ biết đùa giỡn.

Xốc chăn ngồi dậy, lấy áo khoác mặc vào, Lăng Tịch không có để ý tới Tần Tường. Tần Tường cũng không giận, từ từ đứng lên, đi theo Lăng Tịch vào phòng tắm.

Nhìn Tần Tường, Lăng Tịch bất mãn nói:

"Đi mặc thêm áo, đừng để cảm lạnh."

"Hả? Tịch là quan tâm con sao ?"

"Mặc kệ con."

Tần Tường cũng không giận, nhìn chằm chằm Lăng Tịch một hồi lâu, sau đó vui vẻ trở lại phòng ngủ, chọn cái áo khoác màu đen chậm rãi mặc vào.

Rửa mặt xong đi ra bên ngoài phòng khách nhìn một vòng, Lăng Tịch cũng không có nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, bất quá trên bếp có đặt một nồi cháo.

Cháo này ít nhất nấu cả tiếng đồng hồ rồi. Tiểu Hàn dậy rất sớm nấu cháo sao? Vậy hiện tại chạy chạy đi đâu rồi?

"Thơm quá!"

Tần Tường đứng ở phía sau, cũng khoa trương hít hít cái mũi.

"Nấu cái gì? Nhìn ngon quá."

"Cháo."

"Cháo hả? Con thích nhất cháo. Tịch, ba cố ý nấu cho con sao ? Ba đối với con cũng thật tốt."

Lăng Tịch đi lên phía trước vài bước, cùng Tần Tường kéo rộng khoảng cách.

"Không phải ba nấu, Tiểu Hàn nấu."

"Ồ. Chúng ta ăn đi, ba cũng đói bụng rồi."

"Con đói bụng ăn trước đi. Ba đi xem Tiểu Hàn có trở về hay chưa."

Lăng Tịch đi ra ngoài hành hành lang nhìn nhìn, lại không thấy được Bạch Tiểu Hàn.

Thật không thú vị!

Tần Tường sờ sờ cái mũi, đứng ở một bên nhìn chằm chằm, cũng không nói gì.

Bị Tần Tường nhìn lâu như vậy, Lăng Tịch bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, liền ho nhẹ một tiếng, nói.

"Chúng ta đi ăn."

"Được!"

Lăng Tịch mở miệng, Tần Tường vui vẻ nắm tay Lăng Tịch dẫn vào trong. Hắn chạy tới bếp, mút cháo mang đến lấy lòng Lăng Tịch.

"Tịch, ăn cháo, cẩn thận nóng."

"Con cũng ăn đi."

"À vâng, được ."

Tần Tường cười hì hì ngồi ở bên cạnh, ăn một ngụm, lại nhìn Lăng Tịch một cái. Thói quen này là hắn gần đây mới hình thành. Bởi vì hắn phát giác, khi ăn Lăng Tịch rất dễ thương. Cái miệng nhỏ chúm chím, môi chậm rãi hé mở dễ nhìn vô cùng.

"Làm sao vậy ?"

"Không có việc gì, ha ha, ăn cháo, ăn cháo !"

Tần Tường cười khan vài tiếng, bưng bát đổ vào trong miệng nuốt. Sắc mặt Tần Tường liền thay đổi.

Nóng quá! Thật nóng !

Tần Tường đem cháo nuốt xuống, sau đó lại le lưỡi, lấy tay quơ quơ nhằm tạo gió giảm nóng.

"Con nha, không phải nói cẩn thận nóng sao? Tốt nhất nên ăn từng chút, mút từng muỗng, thổi qua rồi mới bắt đầu ăn, miễn cho bị bỏng."

Nhìn hắn không đành lòng, Lăng Tịch đi rót một ly nước lạnh.

Uống xong Tần Tường liếm liếm môi, lấy lòng nói:

"Lần sau sẽ chú ý, ba thật sự tốt."

Hắn phát giác khi hắn gọi 'ba' vẻ mặt Lăng Tịch sẽ trở nên thực ôn nhu, thực thân thiện.

Ai nha! Mặc kệ đi!

Dù sao hắn biết xưng hô này sẽ làm Lăng Tịch cùng hắn thân thiết hơn. Dù hắn phạm vào sai lầm gì, chỉ cần gọi một tiếng ba như vậy Lăng Tịch không đành lòng trách cứ hắn.

Hắc hắc, chiêu này thử qua nhiều lần, dùng rất tốt!

Lăng Tịch tiếp tục ăn. Tần Tường vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Lăng Tịch. Bất quá có sự cố vừa rồi, Tần Tường cũng không dám ăn quá mau. Bởi vậy, Lăng Tịch ăn xong rồi, Tần Tường mới ăn nửa bát.

Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng động, Bạch Tiểu Hàn mang theo vài cái túi từ bên ngoài đi vào.

"Tiểu Hàn, con đi nơi nào vậy?"

Lăng Tịch chạy nhanh ra tiếp nhận túi to từ tay Bạch Tiểu Hàn, phát giác bên trong đều là món ăn sáng.

"Con ra ngoài mua bữa sáng. Con chỉ nấu cháo, cho nên liền ra ngoài mua thêm. Quán này con thường xuyên đi ăn sáng, ăn ngon lắm."

"Đứa ngốc này, con thích ăn sao không nói cho ba biết, ba đi mua."

Lăng Tịch đem túi để trên bàn, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn.

"Lần sau đừng chạy đi một mình, ba sẽ lo lắng. Nếu con muốn ra ngoài, nhớ nói một tiếng với ba, biết không?"

"Dạ, đã biết."

"Ngoan. Con còn chưa có ăn cái gì hả? Đến, cùng nhau ăn."

Nhìn thấy Lăng Tịch đối đãi Bạch Tiểu Hàn không giống mình, Tần Tường trừng mắt nhìn Lăng Tịch. Nhưng Lăng Tịch không có đáp lại. Lăng Tịch hiện tại đang bận chăm lo Bạch Tiểu Hàn ăn sáng, căn bản không rảnh nhìn hắn một cái.

Người này thật đúng là bất công. Tiểu Bạch ngốc đã lớn như vậy lại còn đút hắn ăn. Sao không đút cho con? Vì cái gì không công bình như vậy ? !

Ban đầu hắn còn ở trong lòng oán giận mắng vài câu, sau đó nhỏ giọng càu nhàu.

Bạch Tiểu Hàn tò mò liếc nhìn Tần Tường một cái, sau đó tiếp tục ăn. Về phần Lăng Tịch vẫn thản nhiên bỏ qua hắn, chăm chú vào Bạch Tiểu Hàn.

Toàn bộ buổi sáng, Bạch Tiểu Hàn và Lăng Tịch đều không có chủ động nói chuyện cùng Tần Tường. Tần Tường buồn bực phát giác hắn bị bài xích.

Bị bài xích!

Ngay lúc Tần Tường cân nhắc nên làm như thế nào gây chú ý hai người kia, cửa lại mở ra.

Người tới là Lạc Phi.

Nhìn thấy ở trong phòng có Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười chào hỏi.

"Tiểu Hàn, em trở về khi nào? ba, Tần Tường."

Nghe được Lạc Phi chào mình, Tần Tường cảm động. Hắn cảm thấy Lạc Phi cũng không có đáng ghét.

"Phi Phi, lại đây ăn sáng. Ăn bánh bao đi, Tiểu Hàn cố ý mua đó."

"Vâng, cũng được."

Lạc Phi ngồi vào chỗ bên cạnh Lăng Tịch, tiếp nhận bánh bao, cắn một ngụm. HunhHn786

"Quả thật ăn ngon."

"Lạc ca ca, còn có món khác, em mua rất nhiều."

"Được. Tiểu Hàn, lần này trở về, bọn họ biết không ?"

Lạc Phi cảm thấy vẫn là hỏi rõ ràng, miễn cho vợ chồng kia lại tìm tới cửa, nói cái gì đó làm cho Lăng Tịch khổ sở.

"Biết. Em đã hỏi, bọn họ đồng ý mới trở về."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn cắn môi liếc nhìn Lăng Tịch một cái, nhỏ giọng nói:

"Ba, thực xin lỗi, lần trước con không nên chạy về, mang đến cho ba phiền toái ."

"Không có việc gì."

Ăn xong bữa sáng, cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm.

Có Lạc Phi gia nhập, Lăng Tịch càng thêm vui vẻ. Bạch Tiểu Hàn cũng hỏi Lạc Phi mấy vấn đề, còn kể chuyện làm Lạc Phi cười không ngừng. Về phần Tần Tường, chỉ cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện.

Mấy người kia trò chuyện bỏ mặc hắn. Hắn muốn chen vào, lại phát giác thật sự không ăn ý, cũng chen vào không lọt. Giống như bọn họ mới là người một nhà, mà hắn là dư thừa.

Ôi!

Hắn rất muốn rời đi, chỉ là nhìn bọn họ vẻ mặt hạnh phúc tươi cười, hắn lại có chút không nỡ. Tuy rằng bọn họ tươi cười cũng có chút chướng mắt, nhưng nghe giọng nói vui vẻ cũng làm lòng ấm áp, cho hắn một loại cảm giác thực thoải mái. Nên hắn vẫn ngồi lại.

Đến khi chuẩn bị đi làm cơm trưa, Lăng Tịch gọi Tần Tường cùng vào bếp hỗ trợ.

Lăng Tịch dựa gần sát, lại dùng ngữ khí nhu hòa nói chuyện với hắn, làm cho cảm xúc Tần Tường nhanh chóng tăng vọt. Tần Tường đã cố gắng làm cho Lăng Tịch vừa lòng.

Nhìn Tần Tường biểu hiện như vậy, Lăng Tịch vui mừng gật gật đầu.

Lúc trước cũng không phải Lăng Tịch cố ý muốn xem nhẹ Tần Tường, mà là muốn quan sát Tần Tường. Nếu Tần Tường lại manh động, không có biện pháp ở cùng những người khác, vậy phải ngẫm xem vấn đề đó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro