97: Đáp trả +98: Giao kèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97 : Đáp trả

Lăng Tịch không nhớ rõ chính mình phóng ra bao nhiêu lần, thẳng đến khi mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường, nhắm mắt lại thở phì phò, Lăng Duệ mới dừng lại. Hắn đem người kéo vào trong lòng, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Lăng Tịch.

Lau mồ hôi xong, Lăng Duệ đau lòng sờ sờ khuôn mặt Lăng Tịch, lại hôn nhẹ lên hai má. Một lát sau, Lăng Duệ lại chuyển qua bên môi in lại vài cái hôn.

Ôm Lăng Tịch nằm trong chốc lát, Lăng Duệ đột nhiên nghĩ đến hắn còn chưa có rửa sạch, liền đứng lên, ôm người vào phòng tắm.

Lăng Duệ dịu dàng ôn nhu trấn an Lăng Tịch, cam đoan lần sau nhất định sẽ tiết chế một chút, sẽ không làm Lăng Tịch mệt như vậy.

Lăng Duệ cẩn thận nhẹ nhàng rửa sạch cho Lăng Tịch, dùng khăn lau khô, ôm người thả lại trên giường.

Đắp chăn cho Lăng Tịch xong, Lăng Duệ trở lại phòng tắm tẩy rửa cho bản thân mới trở lại giường.

Giờ phút này Lăng Tịch mỏi mệt buồn ngủ, chui rúc trong chăn, thân mình hơi co lại, môi khẽ nhếch, làm cho Lăng Duệ nhìn rất muốn cắn vài cái.

Lăng Duệ ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Lăng Tịch đang ngủ. Nhìn thật lâu, Lăng Duệ mới xốc chăn chui vào nằm ở bên cạnh.

Lăng Duệ vừa nằm xuống, Lăng Tịch liền tự giác nhích lại gần, đợi dán sát vào Lăng Duệ mới vừa lòng chậc lưỡi, tiếp tục ngủ.

Yêu tinh!

Nếu không phải biết người kia đã ngủ, Lăng Duệ thế nào cũng cho là Lăng Tịch cố ý lôi kéo hắn. Không phải thì sao đem mông dán tại bộ vị của hắn chứ? Cũng may Lăng Tịch không có lộn xộn, Lăng Duệ không có bị ảnh hưởng.

Nhìn chằm chằm thật lâu, Lăng Duệ nhớ lại chuyện đã xảy ra, lại từ đầu giường lấy vài cái dụng cụ tình thú nghiên cứu một chút. Trước khi đi vào giấc ngủ, Lăng Duệ chỉnh lại chăn, khoác tay ở thắt lưng ôm Lăng Tịch vào lòng.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lăng Duệ mở mắt, tầm nhìn còn có chút mơ hồ, mông lung nhìn thấy trước mắt có một người, còn người kia là ai tạm thời không cần suy xét.

Hắn ngáp một cái, lại giơ tay lên đầu giường sờ soạng một hồi, lại không có đụng đến đồng hồ, mà đụng đến một vật thô thô dài dài, cẩn thận ấn ấn còn có chút co dãn.

Cái gì đây ?

Lăng Duệ đem cái kia đưa đến trước mắt nhìn nhìn, nhất thời tỉnh ngủ hoàn toàn. Lăng Duệ đem vật trả lại đầu giường, lực chú ý tập trung trên người còn đang ngủ say. HunhHn786

Thật sự là càng nhìn càng đẹp, nhìn thế nào cũng không chán.

Lăng Duệ nhớ lại tối hôm qua cảm thấy thật sự hưng phấn. Lăng Duệ vốn chỉ muốn khẽ chạm môi, nhưng mà khi hai môi ở cùng một chỗ, hắn càng muốn nhiều hơn. Đầu lưỡi lại không thể khống chế vói ra. Đầu tiên là liếm cánh môi, rồi linh hoạt cạy mở răng đi vào trong khoang miệng quấy lấy lưỡi Lăng Tịch.

"Ô..."

Khoang miệng bị xâm nhập, Lăng Tịch bất mãn nỉ non một tiếng, cũng phất phất tay, muốn đem vật quấy rầy đuổi đi. Nhưng mà phất tay vài lần, cái vật quấy rầy đó vẫn như trước không có rời khỏi. Bất mãn giật giật thân mình, Lăng Tịch từ từ mở mắt. Đầu tiên đập vào mắt là đôi mắt Lăng Duệ.

Nhìn thấy Lăng Tịch tỉnh lại, động tác Lăng Duệ hơi tạm dừng, ánh mắt của hắn hiện lên ý cười. Sau đó hắn lại tiếp tục động tác càn quét khoang miệng Lăng Tịch.

Đợi Lăng Duệ hôn đủ, Lăng Tịch đã sắp không thở nổi. Lăng Duệ cười nói

"Lăng Lăng, chào buổi sáng."

Giọng điệu Lăng Duệ rất thân thiết, lộ ra sự ngọt ngào. Lăng Tịch run rẩy, ánh mắt cũng trốn tránh.

Nếu như nói lúc mở mắt ra, một khắc kia còn chưa nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng lưỡi Lăng Duệ còn ở trong miệng, kí ức tối hôm qua liền hiện ra trong đầu của Lăng Tịch.

Giờ phút này cũng không thể đi truy cứu trách nhiệm Lăng lão gia, hoặc là đi trách cứ hành vi Lăng Duệ, Lăng Tịch cảm thấy có chút không biết làm sao.

Nhớ lại những lời Lăng lão gia nói ngày hôm qua, hiện tại Lăng Tịch đã cùng ba người xảy ra quan hệ thân mật. Đây gọi là gì? Theo tính cách Tần Tường cùng Lăng Duệ, Lăng Tịch có thể cùng Lạc Phi sống an ổn sao?

Đáp án, không cần nghĩ nhiều.

Không!

Nếu Lăng Tịch có thể đồng thời nhận ba người, thì ba người kia liệu sẽ đồng ý.

Trong lòng Lăng Tịch khẳng định đối với Lạc Phi chắc chắn là tình yêu, với Tần Tường cùng Lăng Duệ là yêu thương như con. Nếu Tần Tường còn làm cho Lăng Tịch có chút chần chờ, thì đối với Lăng Duệ, Lăng Tịch có thể khẳng định chưa bao giờ có ý tưởng xem hắn là người yêu. Nhưng mà... sự tình phát triển đến hiện tại, rốt cuộc sau này sẽ phát sinh đến đâu cũng không rõ ràng lắm.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Lăng Tịch khẽ thở dài một hơi, lộ thần sắc bất đắc dĩ.

"Làm sao vậy? Thở dài cái gì?"

Lăng Duệ lấy tay chống đỡ cằm, thân thiết hỏi.

"Không có gì."

Lăng Tịch lắc đầu, muốn ngồi dậy xuống giường. Nhưng mà liền phát giác, trên người của mình không mặc gì, Lăng Tịch mau lùi về trong chăn, cũng kéo chăn lên che đầu như đà điểu.

Nhìn Lăng Tịch bối rối, Lăng Duệ cố nín cười, hảo tâm hỏi:

"Lăng Lăng, không ngộp thở sao?"

"Đừng gọi Lăng Lăng."

Giọng rầu rĩ từ bên trong chăn truyền ra.

"Ha ha."

Lăng Duệ âu yếm vỗ vỗ mông Lăng Tịch, cười nói:

"Không cho gọi Lăng Lăng? Vậy gọi Tịch Tịch? Hoặc là Tiểu Lăng? Không thích? Vậy gọi người yêu Tiểu Duệ đi."

Biết người này da mặt mỏng, dễ xấu hổ, Lăng Duệ cũng không dám trêu ghẹo nhiều. Hắn đứng dậy mặc quần áo tử tế, mới tiếp tục nói.

"Lăng Lăng, anh đi rửa mặt, em mau đứng lên đi. Lúc này, chúng ta còn không có đi xuống, ông ngoại không chừng sẽ đến cửa xem chúng ta ra sao."

Nghĩ bây giờ mang theo người đi xuống lầu gặp ông ngoại tựa như mang theo vợ mới cưới đi chào người lớn, Lăng Duệ cười trộm đi đến phòng tắm.

Mặc quần áo vào, Lăng Tịch xuống giường, đi đến phía cửa sổ vén màn lên nhìn bên ngoài. Lăng Tịch thầm kêu một tiếng không xong, mau đi nhanh ra cửa.

"Lăng Lăng, đi đâu vậy?"

Không đợi Lăng Tịch đi tới cửa, đã bị Lăng Duệ ôm giữ lại.

Người này làm sao vậy? Vừa rồi một bộ tâm sự nặng nề, hiện tại lại gấp rút đi. Chẳng lẽ là giận tối hôm qua mình làm quá mức, nên không muốn nhìn mình?

Nghĩ như vậy, Lăng Duệ nhu hòa nói:

"Đừng vội chạy nha, anh cũng sẽ không bắt Lăng Lăng thế nào. Anh biết, ngày hôm qua mình nóng vội. Nhưng cũng chỉ là muốn mau chóng xác định quan hệ, không nghĩ được nhiều. Hiện tại hai ta đã như vậy, Lăng Lăng là người của Lăng Duệ, anh sẽ không xằng bậy, yên tâm đi, không cần trốn tránh."

Nghe xong Lăng Duệ nói, vành tai Lăng Tịch đỏ lên.

Lăng Duệ cam đoan chi vậy?

Bất quá hiện tại, Lăng Tịch không muốn cùng Lăng Duệ dây dưa.

Phải đi bệnh viện, đồng thời cũng tránh Lăng Duệ, cho mình một chút thời gian, ngẫm lại về sau nên làm cái gì!

"Buông tay, tôi phải đi bệnh viện ."

"Bệnh viện? Đi bệnh viện làm gì? Anh làm quá mức nên em bị thương sao? Đến anh xem xem. Nếu tổn thương, anh bôi thuốc cho em, hình như ông ngoại có chuẩn bị thuốc mỡ."

Vừa nghe đi bệnh viện, Lăng Duệ phản ứng đầu tiên chính là sợ hắn tối hôm qua làm đối phương bị thương. Hắn muốn cởi quần Lăng Tịch ra xem phía sau, lại nhìn thấy đối phương trốn tránh. Lăng Duệ chậm rãi hiểu ra.

Người này rõ ràng là nhớ Tần Tường trong bệnh viện mà! Chết tiệt, vừa mới rời giường của mình, đã nghĩ tới Tần Tường bên kia!

Lăng Duệ tức giận trừng mắt nhìn một cái, hận không thể chặn ngang ôm lấy người ném lên giường tiếp tục ân ái.

Bất quá Lăng Duệ nghĩ nghĩ, vẫn nên nhịn, cũng có chút cứng nhắc nói:

"Đi rửa mặt, ăn xong chúng ta sẽ đi bệnh viện. Dù sao đã giờ này, muộn hơn đi cũng giống nhau."

Lăng Duệ cầm lấy tay Lăng Tịch đưa vào trong phòng tắm, giúp vệ sinh cá nhân xong lại mang theo người đi xuống lầu.

Hắn không biết Lạc Phi có ở bệnh viện không. Nếu có, hắn sẽ trước mặt hai người kia tuyên bố Lăng Tịch nay đã là người của hắn.

"Tiểu Duệ, con giờ mới dậy à? Lăng Tịch, có mệt hay không? Thằng nhóc này có làm con bị thương hay không?"

Nghe Lăng lão gia nói vậy, chân Lăng Tịch lảo đảo. May mắn có Lăng Duệ đúng lúc đỡ lấy, Lăng Tịch mới không té ngã.

"Tiểu Duệ, con cũng làm quá rồi, còn không mau đỡ Tiểu Tịch lại đây."

"Ông ngoại, sao phải nói trắng ra như vậy?"

"Nè, còn không mau dìu Tiểu Tịch lại đây ngồi? Con đi nhà bếp nhìn xem canh xong chưa, cho người bưng lên, các con khẳng định đã đói bụng."

Nhìn Lăng Duệ không chịu rời đi, Lăng lão gia trừng hắn một cái. Thấy Lăng Duệ rời khỏi, Lăng lão gia mới nghiêng đầu hướng Lăng Tịch cười cười, nói

"Tiểu Tịch, ta cũng là vì tốt cho các con, đừng trách ta được chứ?"

Sự tình cũng đã xảy ra, đi truy cứu trách nhiệm có ích lợi gì. Bất quá bị Lăng lão gia làm loạn như vậy, Lăng Tịch hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Lăng Tịch mím môi, không có lên tiếng.

"Ta biết, chuyện này ta không đúng. Nhưng ta cũng là xuất phát từ lòng tốt, muốn vung đắp tình cảm cho con cùng Tiểu Duệ. Con là người lòng mềm yếu, lại hay nghĩ nhiều. Nếu để con tự suy nghĩ, nói không chừng qua mấy năm nữa các con cũng chưa xác định rõ ràng. Cho nên, ta phải ở phía sau giúp Tiểu Duệ một chút, cũng thay con suy nghĩ chủ ý. Đương nhiên, ta cũng không phải bức con quyết định gì. Con ở cùng ai, vẫn là tùy con quyết định."

Đương nhiên, Lăng lão gia nói gì gì đó là nói cho Lăng Tịch nghe mà thôi. Dù sao Lăng Duệ đầu trâu quấn quít lấy, ông cũng không tin Lăng Tịch sẽ không thỏa hiệp.

Lăng Tịch không thành con rể, đến cuối cùng lại thành cháu rể của ông cũng như nhau, vẫn là người thân của ông không phải sao? Cho nên, ông rất vừa lòng. Bất quá, nếu như bị Khả Hinh cùng Gia An biết chuyện này việc sẽ khó khăn?

Lăng lão gia nghĩ nghĩ, quyết định chuyện này ông không nhúng tay nữa. Hết thảy giao cho Lăng Duệ đi xử lý. Dù gì chuyện không phải do Lăng Duệ gây ra sao ?

"Tiểu Tịch, mặc kệ thế nào, ta cũng xem con như người thân trong nhà. Ta thật tâm hy vọng con có thể hạnh phúc. Trước kia con quá khổ, bây giờ nhìn thấy có nhiều người yêu thương con, ta rất vui mừng. Ta tin tưởng, nếu hạnh phúc đặt ở trước mặt của con, con sẽ vươn tay bắt lấy giữ chặt chẽ đúng không?"

"Con... con sẽ suy nghĩ kỹ lại."

"À, Tiểu Duệ đi ra, chúng ta ăn cơm thôi."

Thật vất vả dùng bữa xong, Lăng Tịch lại bị Lăng Duệ bắt lấy cổ tay dẫn đi. Vẻ mặt tươi cười, hắn nhét người vào trong xe, nói là muốn cùng nhau đi bệnh viện.

Nhìn Lăng Duệ cười, Lăng Tịch có dự cảm không ổn, muốn giãy ra, lại bị Lăng Duệ uy hiếp. Hắn nói là không cho hắn nắm tay, hắn sẽ không cho Lăng Tịch đi bệnh viện.

Tới bệnh viện, Lăng Tịch nhớ đến điện thoại di động, liền nói.

"Vậy... Di động... Có thể trả cho tôi không?"

"Để ở nhà, không mang theo. Hay chúng ta trở về lấy."

Lăng Duệ cười gian trá.

"Lần sau lại lấy đi."

Lăng Duệ đan mười ngón tay hai người lại với nhau chặt chẽ không có một khe hở, lôi kéo Lăng Tịch đi đến phòng bệnh Tần Tường.

Nghĩ đến vào cửa, hai người kia nhìn thấy hắn cùng Lăng Tịch tay trong tay thân mật, vẻ mặt sẽ biến hóa như thế nào. Lăng Duệ rất là đắc ý. Hắn tích tụ oan ức nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể xả giận, coi như là đáp trả.

Trong phòng bệnh chỉ có Lạc Phi, cũng không có nhìn thấy Tần Tường. Bất quá có thể nhìn thấy Lạc Phi thoáng thay đổi sắc mặt, Lăng Duệ vẫn rất vừa lòng. Dù sao mấy ngày hôm trước, Lạc Phi làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

"Tịch đã tới. Tần Tường đi kiểm tra thân thể, hẳn là rất nhanh sẽ trở về."

Cho dù đáy lòng nhiều nghi vấn, Lạc Phi vẫn duy trì một bộ dáng bình thản, giọng ôn nhu cùng Lăng Tịch nói chuyện.

"Ừ."

Lăng Tịch cảm thấy thật có lỗi với Lạc Phi. Lạc Phi tốt như vậy, mà bản thân mình lại cùng những người khác...., thậm chí cảm thấy bản thân không đáng được Lạc Phi đối tốt.

"Tịch ở lại Lăng gia sao? Phi có điện thoại cho Tịch, nhưng mà Tịch tắt điện thoại."

"... Ừm..."

Lăng Tịch thoáng chần chờ, làm cho tầm mắt Lạc Phi tìm tòi nghiên cứu. Hắn vẫn tận lực làm cho mình nhìn vẫn như bình thường, nhưng mà trong lòng của Lạc Phi đã có dao động.

Cho dù không trở về, Lăng Tịch cũng sẽ gọi điện thoại nói cùng hắn một tiếng, sẽ không im lặng như vậy. Hắn tìm viện trưởng hỏi số điện thoại Lăng gia, nhưng mà gọi đến không ai bắt máy. Nếu không phải quá muộn, sợ quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi, hắn đã đi tới Lăng gia, hỏi bọn họ Lăng Tịch có ở đó hay không.

Giằng co một đêm, sáng sớm hắn liền chạy đến bệnh viện. Nhìn thấy Tần Tường mặt lạnh, lo lắng, hai người cùng đợi Lăng Tịch đến.

Thật vất vả đợi Lăng Tịch đến, lại nhìn thấy đi cùng Lăng Duệ tay trong tay. Lăng Duệ thần sắc khiêu khích đắc ý, đáy lòng của Lạc Phi có loại dự cảm không tốt.

Lẽ nào...

Nhìn thấy Lạc Phi lo lắng, biết Lạc Phi nghĩ cho mình, lòng Lăng Tịch đau xót.

"Lạc Phi, Lăng Lăng tối hôm qua là ngủ ở Lăng gia, ngủ cùng tôi."

Lăng Duệ đem người kéo đến phía sau lưng, tuyên bố quyền sở hữu.

"Hiện tại đây là người của tôi, anh đừng đánh chủ ý lên Lăng Lăng."

"Đúng vậy sao?"

Câu hỏi đó cũng không phải từ Lạc Phi, mà là từ Tần Tường ngồi trên xe lăn được Diệp Vân Tiêu đẩy vào.

Diệp Vân Tiêu nhìn tình hình, rời đi còn đem cửa phòng đóng lại, để không gian cho mấy người kia trao đổi với nhau.

Chương 98: Giao kèo

Bên trong gian phòng, ba tầm mắt đều dừng ở trên người Lăng Tịch. Ngoài Lăng Duệ, hai người kia ánh mắt giống như là muốn xuyên thấu Lăng Tịch. Lăng Tịch theo bản năng muốn chạy, chỉ là giờ phút này bị Lăng Duệ giữ chặt chẽ, không cơ hội thoát.

"Sao không nói? Các người vừa rồi đang nói cái gì đó? Hay nói lại lần nữa xem, cũng cho tôi nghe rõ ràng."

Lăng Duệ cười nhạt, dùng ngữ khí khoe khoang nói:

"Cũng không có gì. Chỉ là Lăng Tịch ngày hôm qua ở nhà của tôi, ngủ trên giường của tôi mà thôi."

"Là như vậy sao? Tôi đây còn thường xuyên ngủ cùng giường với hắn, có cái gì đáng khoe ra."

Tần Tường cười lạnh làm bộ như không rõ ý Lăng Duệ là gì, nhưng trong lòng lại mắng chửi. HunhHn786

Lăng Tịch chết tiệt, thừa dịp tôi hiện tại hành động bất tiện, đi quyến rũ một người chưa đủ, lại chạy đi quyến rũ thêm một người khác. Xem tôi đã chết rồi hay sao?

Tần Tường nâng mắt hướng về vẻ mặt không được tự nhiên của Lăng Tịch, đáy mắt đầy lửa giận.

"Cậu... Tôi vốn không muốn nói trắng ra, nhưng cậu đã muốn biết, tôi đây sẽ nói cho cậu biết. Tôi cùng Lăng Lăng đã ngủ với nhau. Hiện tại Lăng Lăng là người của tôi, là thuộc về Lăng Duệ tôi, các người tốt nhất đừng tiếp cận, miễn cho bản thân gặp khó khăn."

"Thuộc về cậu? Ý của cậu là bởi vì hắn ngủ cùng cậu cho nên thuộc về cậu?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Cũng quan hệ đến mức này, đương nhiên là người của tôi."

"Vậy theo như cậu nói, hắn chẳng phải cũng là người của tôi? Hôm qua mới ngủ cùng cậu? Thế nào, hắn kêu dễ nghe không? Có cảm thấy phấn khích không? Tuy rằng hắn ở trên giường không thú vị, nhưng thân thể rất tuyệt vời, khó trách sẽ có nhiều người nhớ thương hắn, muốn chiếm được hắn. Bất quá nếu tính ra, tôi hẳn là người đầu tiên chạm vào hắn trong mấy năm qua."

"Cậu có ý tứ gì?"

"Không có ý gì, trao đổi cảm tưởng mà thôi. À, đúng rồi, Lạc Phi cũng không phải đã ngủ cùng hắn rồi sao, cùng lại đây trao đổi đi."

Tần Tường quay mặt sang phía Lạc Phi mời gia nhập, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lăng Tịch. Tần Tường hơi chút chần chờ trong chốc lát, không có tiếp tục nói. Tần Tường dưới đáy lòng tự phỉ nhổ. Hắn nói không sai, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Tịch biến sắc, hắn lại không đành lòng nói thêm gì nữa.

Thực con mẹ nó, khó chịu quá!

"Lăng Tịch, lúc nãy bác sỹ Diệp có chuyện muốn nói với người nhà bệnh nhân. Hay Tịch đi gặp bác sỹ một chuyến đi, xem bác sỹ muốn nói cái gì."

Đúng lúc này, Lạc Phi đã mở miệng giải vây.

"Tìm tôi sao?"

"Ừ, Tịch mau đi đi."

Lạc Phi gật gật đầu, cũng sử dụng ánh mắt ngăn chặn phát biểu của Tần Tường.

Hiện tại tim của hắn rất loạn, tin tưởng hai người kia cũng không khá hơn chút nào. Theo tình huống trước mắt, bọn họ cần thương lượng một chút, rốt cuộc ai mới có tư cách ở cùng Lăng Tịch. Vô luận là ai, đều không có dễ dàng thỏa hiệp.

Nhìn Lạc Phi cố ý để Lăng Tịch tránh đi, Lăng Duệ cũng không có ngăn trở. Lăng Tịch đi khỏi phòng bệnh, cửa liền bị khóa trái, Lăng Duệ nói.

"Nói đi, anh muốn cùng chúng tôi nói cái gì?"

Lạc Phi chậm rãi nói.

"Nếu như tôi nói... muốn đưa Lăng Tịch đi, các người sẽ như thế nào?"

Lăng Duệ tức giận.

"Nằm mơ! Anh muốn cũng đừng nghĩ."

"Anh cảm thấy, anh có thể mang hắn đi?"

Tần Tường cười lạnh, trong lời nói lộ vẻ tự tin cùng uy hiếp.

"Đừng quên, Tịch hiện tại đang ở cùng tôi. Bọn tôi đã xác định quan hệ người yêu của nhau, sao không thể mang đi?"

"Quan hệ người yêu? Hừ! Hắn đã lên giường cùng tôi. Nếu hắn thật là người yêu của anh, sao lên giường của tôi? Nói không chừng, hắn chỉ nói đùa, căn bản không có ý nghĩ như vậy."

So với việc Lăng Duệ không được tự nhiên, Tần Tường trả lời trực tiếp hơn.

"Tôi mặc kệ các người cùng Lăng Tịch xảy ra cái gì, dù sao Lăng Tịch là người của tôi rồi."

"Lăng Lăng là của tôi, dựa vào cái gì là của Tần Tường cậu! Cậu là con của hắn, các người là loạn luân, hắn làm sao có thể chấp nhận."

Nghe xong Lăng Duệ nói, Tần Tường lần nữa nhịn không được tức giận.

Bởi vì Lạc Phi cùng Lăng Tịch xác nhận hẹn hò, hắn đã giận nhiều ngày. Kết quả không đợi đến hắn tha thứ, Lăng Tịch lại lên giường cùng Lăng Duệ? Hiện tại là tình huống gì vậy? Muốn tranh đoạt Lăng Tịch sao? Lăng Tịch thật là đáng chết, chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tức chết mà! Loạn luân? Huyết thống chết tiệt.

Thấy Tần Tường không có nói tiếp, nghĩ Tần Tường từ bỏ, Lăng Duệ khiêu khích nhìn Lạc Phi, cũng cân nhắc nên làm như thế nào đem Lạc Phi loại trừ.

Đúng lúc này, Tần Tường đột nhiên đẩy xe lăn nhích lại gần. Hắn đứng lên, giơ nắm tay nhắm ngay mặt Lăng Duệ mà đấm.

Bởi vì dùng lực, Tần Tường cũng mất thăng bằng ngã về phía sau, ngồi trở vào xe lăn.

Nhìn Lăng Duệ kinh ngạc, Tần Tường trong lòng nổi lên khoái chí, cũng không quản có thể té xuống nữa không, tiếp tục hướng tới Lăng Duệ đánh tiếp.

"Đánh chết mày đồ chó má!"

Tần Tường chửi tục một câu, tấn công bụng Lăng Duệ. Mặc dù nằm trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, không có cơ hội vận động, nhưng Tần Tường xuống tay lực đạo cũng không kém trước đây bao nhiêu.

Bị trúng quyền của Tần Tường, Lăng Duệ lúc ban đầu kinh ngạc sau đó tỉnh táo lại, tránh được tấn công của Tần Tường lần thứ hai. Hắn cũng nâng chân lên hung hăng đạp vào người Tần Tường. Tần Tường ngả lăn trên mặt đất.

Không đợi Tần Tường ngồi dậy, Lăng Duệ liền trực tiếp hướng tới mặt của hắn đánh tới. Bị Lăng Duệ đánh vài cái, Tần Tường cảm thấy lỗ mũi ướt, máu tươi chảy ra.

Đã bị máu kích thích, Tần Tường ra sức đánh trả Lăng Duệ, cả hai lộn một vòng, Lăng Duệ bị đè xuống dưới.

"Vô liêm sỉ!"

Chiếm lợi thế, Tần Tường gắt gao bốp cổ Lăng Duệ, mặc cho đối phương giãy dụa như thế nào, cũng không chịu buông tay.

" Đừng đánh nữa ! !"

Thấy Tần Tường cùng Lăng Duệ càng đánh càng hăng, Lạc Phi chạy tới giữ chặt tay Tần Tường, hết sức làm cho hai người bọn họ tách ra.

Có Lạc Phi trợ giúp, Lăng Duệ cuối cùng thoát ra được, hít vài hơi. Lăng Duệ lại đánh về phía Tần Tường.

Tại sao lại đánh tiếp?

Lạc Phi bất đắc dĩ tiếp tục can ngăn.

Như vậy kéo dài lúc sau, Lạc Phi khiến cho Lăng Duệ cùng Tần Tường nhất trí căm thù. Hai người bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, quyết định tạm thời chấm dứt chiến tranh, cùng chống lại Lạc Phi.

Phòng bệnh chỉ còn âm thanh đánh đấm, chửi rủa, mùi máu thoang thoảng.

Lăng Tịch đi đến văn phòng Diệp Vân Tiêu mới biết được Lạc Phi đã lừa mình. Vừa định về phòng bệnh, Lăng Tịch lại bị Diệp Vân Tiêu kéo lại trò chuyện một lúc.

Khi Lăng Tịch về đến cửa phòng bệnh đã nghe được bên trong truyền ra âm thanh va chạm. Hoảng hốt, Lăng Tịch vội vàng đập cửa phòng, cũng kêu tên bọn họ vài lần.

Đợi đến khi Lạc Phi mở cửa, Lăng Tịch nhìn thấy Lạc Phi mặt bầm đỏ, khóe miệng còn có máu, trên áo còn vài cái dấu giày thật to.

"Phi Phi, làm sao vậy ? Ai... Ai đánh Phi?"

"Không sao, Tịch đừng có gấp."

"Hừ!"

Lăng Duệ hừ lạnh.

"Đi vào nói sau."

Lạc Phi đem người kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, miễn cho bị người ngoài nhìn ngó.

"Các người... Vừa rồi đánh nhau ?"

Vào phòng, Lăng Tịch mới phát giác, không chỉ là Lạc Phi, Lăng Duệ và Tần Tường cũng bị thương. Hơn nữa hai người kia thoạt nhìn thương thế nghiêm trọng hơn so với Lạc Phi.

"Tất cả là bởi vì ông đó."

Bò lên trên giường, Tần Tường trở mình nhỏ giọng than thở một câu.

"Cái gì?"

"Không có gì. Chúng tôi vừa rồi chính là giao lưu tình cảm, Tịch đừng lo lắng."

"Giao lưu tình cảm?"

"Vâng, giao lưu tình cảm."

Lạc Phi gật gật đầu.

"Thanh niên hay dùng nắm đấm trao đổi."

"Dối trá."

Lăng Duệ lạnh lùng phun ra hai chữ. Khi Lăng Tịch nhìn về phía hắn, hắn lại tựa chuyển hướng nhìn về một bên.

"Các người..."

"Chúng tôi thật là giao lưu! Tần Tường, Lăng Duệ, đúng không?"

Thấy Lăng Tịch hoài nghi, Lạc Phi hướng về Tần Tường dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

"Phải."

Tần Tường đáp nghe chẳng đáng tin bao nhiêu. Còn Lăng Duệ thì trừng mắt nhìn Lạc Phi không trả lời.

Bọn họ đã làm cái quỷ gì?

Lăng Tịch nhìn bọn họ một lát, lại lo lắng thương thế, liền tạm thời bỏ qua hoài nghi, chạy đi tìm Diệp Vân Tiêu nhờ giúp đỡ.

"Ha ha, các người sao lại thế này? Thật sự là rất tệ. Không ngại cho tôi chụp một tấm hình kỉ niệm chứ? Các người bộ dạng này nếu đăng lên mạng, nhất định gây chú ý."

Nhất định có thể chấn động. Tiêu đề gì tốt? Bệnh viện Phong Vân có soái ca biến đầu heo? Ba Top tranh một Bot, đánh vỡ đầu mẻ trán? Không hay, không đủ sinh động.

Diệp Vân Tiêu sờ sờ cằm, tiếp tục tìm tiêu đề.

"Tôi hỏi các người làm sao vậy? Sao đánh nhau?"

"Mắc mớ gì tới anh."

"Tôi hỏi cậu sao lại làm thế? Không nhớ mình đang bị thương phải tịnh dưỡng tốt, còn đi khác đánh nhau? Cậu sao mặc kệ chân bó thạch cao còn chưa tháo đã di chuyển? Không muốn chân này nữa thì trực tiếp nói với tôi một tiếng, tôi cho gây tê cắt xuống làm tiêu bản?"

Diệp Vân Tiêu mắng làm Lăng Tịch kích động lo lắng hỏi:

"Bác sỹ Diệp, làm sao vậy?"

"Lần thứ hai gãy xương. Tôi thấy cậu ấy căn bản là muốn ở trên giường nằm cả đời. Cứ như vậy đi, cũng không cần kiên trì chữa trị."

"Tần Tường...."

Lăng Tịch trừng Tần Tường, cũng lôi kéo Diệp Vân Tiêu. Lăng Tịch nài nỉ Diệp Vân Tiêu vài tiếng để Diệp Vân Tiêu bớt giận, nhờ hắn tìm người lại đây đem Tần Tường đưa đi kiểm tra.

Lăng Duệ cùng Lạc Phi cũng bị đưa đi kiểm tra thân thể. Biết bọn họ chỉ bị thương ngoài da, cũng không có nghiêm trọng, Lăng Tịch thoáng dễ chịu một chút.

Trải qua lần đánh nhau này, Lăng Tịch phát giác ba người kia ở chung hòa hợp hơn, thậm chí có đôi khi còn tán gẫu thật sự rất vui vẻ, cũng không phải giả bộ.

Tần Tường cũng bắt đầu nói chuyện với Lăng Tịch. Trừ thỉnh thoảng trào phúng vài câu, nói chung ngữ khí cũng không tệ lắm.

Mà Lăng Duệ tựa như trước đây rất là dính Lăng Tịch, còn tát yêu véo má.

Còn Lạc Phi vẫn ôn nhu, luôn mỉm cười.

Cứ như vậy bình thản qua hơn một tháng, Tần Tường cuối cùng đã gỡ thạch cao, xuất viện. Hắn không chỗ ở, cho nên Lăng Tịch đành phải đưa về ở chung.

Về đến nhà, Lăng Tịch đem Tần Tường lên giường nằm nghỉ ngơi, cuộn ống tay áo dọn phòng.

Đang quét dọn, truyền đến tiếng chuông cửa. Lăng Tịch đi mở cửa, thấy là một nhân viên giao hàng.

Cầm cái gói nhân viên giao hàng đưa cho, Lăng Tịch cẩn thận nhìn nhìn, cuối cùng nhận ra người gửi.

Bạch... Bạch Tiểu Hàn!

Bên trong hộp giấy không biết chứa cái gì.

"Cái gì vậy ? Ai đưa đến ?"

Lăng Tịch đang chuẩn bị mở hộp, Tần Tường từ bên trong đi ra, nghi hoặc nhìn chằm chằm hộp giấy.

"Không biết chứa gì, bất quá biết người gửi. Đúng rồi, con muốn nghỉ ngơi một lát không? Thạch cao tuy rằng đã gỡ ra, nhưng vẫn nên hạn chế vận động, miễn cho lại bị thương."

"Được rồi, đều đã ổn! Hai tháng không phải ngồi chính là nằm, buồn muốn chết."

Tần Tường lơ đễnh phản bác , bất quá được quan tâm vẫn làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Hắn cũng hào phóng cho Lăng Tịch một nụ tươi cười.

Lần này xuất viện chỉ có một mình Lăng Tịch đón hắn. Lạc Phi phải trở về làm việc, không có ở nhà một thời gian. Lăng Duệ bị Lăng lão gia kéo đi du lịch nước ngoài. Nói cách khác, mấy ngày kế tiếp chỉ có hắn ở cùng Lăng Tịch.

Chỉ có hai người! Có thể nhân cơ hội làm một ít chuyện tốt! Cô nam quả nam ở chung, lại đói bụng lâu như vậy, không làm gì quả thực liền có lỗi với bản thân.

Ngày đó đánh nhau, hắn bởi vì chân bị thương hành động không tiện, mới bị hai người kia chiếm lợi thế. Vì vậy cho nên gãy xương lần 2, hắn bị Lăng Tịch cằn nhằn thật lâu.

Rõ ràng là Lăng Tịch không đúng, mà còn la mắng hắn ? ! Tần Tường thực bất mãn, nhưng vừa thấy ánh mắt quan tâm, Tần Tường cái gì cũng nói không được, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng bọn họ một đám đều biến thành đầu heo, khó coi không thể gặp người, Lăng Duệ cùng Lạc Phi muốn ở lại bệnh viện, nói là tiện dưỡng thương, thuận tiện chiếu cố hắn.

Phi! cái gì dưỡng thương, cái gì chiếu cố hắn. Không phải là muốn giám sát không cho hắn có cơ hội ở chung Lăng Tịch sao ? !

Hiện tại cuối cùng có cơ hội ở riêng với Lăng Tịch, không cần lại bị hai tên đáng ghét quấy rầy, hắn nhất định phải đem hai tháng tích tụ phát tiết trên người Lăng Tịch, ai kêu trêu chọc hắn nhiều như vậy !

Ngày đó đánh xong, bọn họ đều mệt mỏi ngã xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà, không ngừng thở hổn hển. Lạc Phi nói nếu bọn họ không ai chịu buông tay, lại không có khả năng một mình có được Lăng Tịch, không bằng tạm thời hòa bình ở chung, đem quyền quyết định giao cho Lăng Tịch. Cuối cùng Lăng Tịch lựa chọn ai, người đó chính là người thắng.

Kỳ hạn nửa năm, mỗi người đều có thể dùng thủ đoạn đi lấy lòng Lăng Tịch, nhưng không thể chơi xấu người khác.

Ai quản được hắn. Không phải có nửa năm thời gian sao? Nếu đến lúc đó, Lăng Tịch không tiếp nhận, không chọn hắn, hắn dụ dỗ cũng được, bắt buộc cũng tốt, đều phải đem người đi. Cái giao kèo chó má đó, là đồ bỏ đi!

Bạch? Bạch gì ? Tên sao? Đợi đã! Bạch...!

Một gương mặt xẹt qua đầu Tần Tường.

"Cái này ...... không phải lai lịch không rõ sao? Nếu không rõ ràng có thể là của phần tử khủng bố đưa bom mìn. Cho nên, loại công tác nguy hiểm này vẫn là giao cho con đi. Chờ con xác nhận không có nguy hiểm sẽ đem trả lại cho ba."

Bom mìn? Phần tử khủng bố?

Đem hộp giấy mở ra, rơi vào tầm mắt là một cái đĩa. Bìa in khuôn mặt Bạch Tiểu Hàn tươi cười, nụ cười rất đơn thuần.

"Trả nè."

Thấy Lăng Tịch nhìn chằm chằm, Tần Tường khó chịu đem đĩa nhét vào trong tay Lăng Tịch.

Đây là phim lúc trước Bạch Tiểu Hàn tham gia, đã phát hành rồi sao? Cũng không có thấy đưa tin tức.

Nắm chặt đĩa phim, Lăng Tịch có chút kích động.

Lăng Tịch nhìn chằm chằm vào màn hình, theo dõi kỹ Bạch Tiểu Hàn diễn xuất, sợ bỏ sót một phút giây nào.

Lực chú ý Lăng Tịch đều dừng ở Bạch Tiểu Hàn, đánh giá dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn, muốn xem hắn là gầy hay là béo, biểu cảm trên mặt, về phần nội dung hoàn toàn không có lưu ý.

Nhìn nhân vật của Bạch Tiểu Hàn diễn đang cười, Lăng Tịch cũng sẽ cười, nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn thương tâm khóc, Lăng Tịch cũng sẽ lâm vào khổ sở.

Suy nghĩ bị Bạch Tiểu Hàn tác động, cũng không có ý thức được mình đang xem phim, tất cả đều là hư cấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro