95: Đề nghị hoang đường+96: làm trước nói sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Đề nghị hoang đường

Bọn họ tới Lăng gia, thấy Lăng lão gia đang ngồi ở trên ghế sa lon, nghe nhạc. Thỉnh thoảng ông hát theo vài câu. Lim dim, rất rõ ràng đang đắm chìm ở trong ca khúc, cho nên ông cũng không có chú ý ai tới.

"Ông ngoại. Ngài thật đúng là nhàn nhã."

"Tiểu Duệ, con đã trở lại. Lăng Tịch, cũng tới à."

"Dạ. Chú Lăng, gần đây thân thể thế nào? Có cảm thấy ở đâu không thoải mái không ?"

"Không có, gần đây rất tốt ."

Lăng lão gia kéo Lăng Tịch ngồi vào bên cạnh ông. Ông nhìn Lăng Duệ, lại chuyển tới trên người Lăng Tịch, cười hỏi:

"Con gần đây đều ở bệnh viện cùng Tần Tường sao? Giờ mới rảnh đến thăm lão già này sao?"

"Dạ? Không phải..."

"Khụ..."

Thoáng xấu hổ, Lăng Duệ ở trong lòng mắng cáo già. Hắn sờ sờ cái mũi, nói.

"Ông ngoại chưa nói tôi mang chú lại đây. Nhưng tôi thấy các người thật lâu không gặp nhau, hôm nay lại có thời gian, đã dẫn chú tới."

"Tiểu Duệ, con thật đúng là có tâm."

Lăng lão gia cảm thán một câu, nghiêng đầu cùng Lăng Tịch nói chuyện:

"Lăng Tịch à, con hôm nay tới đúng lúc. Chú có một người bạn, trong nhà có một đầu bếp làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của ta, cho nên ta đã mượn đầu bếp vài ngày. Vừa vặn, hắn bây giờ còn ở đây, hay là hôm này chúng ta cùng nhau nếm thử món ngon đi?"

"Dạ được."

Lăng lão gia nói Lăng Tịch đi vào bếp xem thử, quay sang hỏi Lăng Duệ.

"Tiểu Duệ à, hôm nay hình như đến kỳ hạn rồi?"

"Con không phải đã đưa hắn về đấy thôi."

"Đưa về rồi? Ông thấy là lừa người về. Tự mình không thể thu phục Lăng Tịch, còn muốn đánh lừa ông, ngụy trang lừa Lăng Tịch về đây. Con giống cháu ông sao? Thật không có tiền đồ."

"Ông ngoại! Ông không cần nói như vậy a? Con không phải đưa hắn về rồi đó thôi, còn chưa tới buổi tối con còn thời gian."

"Còn thời gian cái rắm! Ông thấy, ông phải gọi cho bạn mình sắp xếp, đưa cháu gái hắn lại đây, cùng con gặp mặt, nhìn xem có thích hợp hay không."

"Ông ngoại! Ông cũng đừng lộn xộn như vậy? Con đã nói con chỉ muốn Lăng Tịch, không cần những người khác."

"Cái gì gọi là lộn xộn? Chúng ta lúc trước không phải thỏa thuận rồi sao? Ông cho con thời gian, là chính con muốn như thế, con hiện tại lẽ nào muốn đổi ý ?"

Hay là... ngay từ đầu, ông đã không tính toán đồng ý mình cùng Lăng Tịch ở bên nhau. Cho nên mới cố ý đáp ứng, đợi mình thua, lại đi sắp xếp cuộc đời của mình? ! Ông đúng là cáo già. Quả thực rất gian xảo. Mình bị lừa!

Lăng Duệ thở phì phì trừng mắt nhìn Lăng lão gia.

"Con trừng ông? Không biết xấu hổ còn trừng ông? Thật là cũng không biết con có điểm nào giống ta."

Lăng lão gia lại bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra, lão già này phải giúp đỡ một phen thôi!

Được rồi, ông đã sớm đoán được Lăng Duệ không làm được. Ông đã chuẩn bị, bằng không đợi Lăng Tịch bị người ta nuốt mất, Lăng Duệ cũng chưa có một chút gì.

"Tiểu Duệ, lại đây."

"Có chuyện gì?"

"Gọi con lại đây cứ tới đây, không nên hỏi nhiều?"

Ông già này thật không dễ hầu hạ!

"Con còn chưa có nói với Lăng Tịch con thích hắn sao?"

"A... Mắc mớ gì tới ông."

"Con đúng là đứa cứng đầu khó bảo, mệt ông còn quan tâm con. Con còn nói chuyện không liên quan tới ông?"

Lăng lão gia tức giận đến nhéo tai Lăng Duệ. Đợi bình ổn, ông mới ghé vào tai hắn, nói thầm một số việc cần phải làm.

"Như vậy... Không tốt lắm đâu?"

"Cái gì không tốt lắm? Có cái gì không tốt? Nếu mong có được Lăng Tịch, phải rõ ràng một chút, trực tiếp ăn trước nói sau. Nếu giống như con, kéo tới kéo lui, đến lúc đó đừng nói có Lăng Tịch, giận dỗi cũng chưa có phần của con."

"Thế nhưng..."

Không được, mình không thể nhận thua. Rõ ràng, cứ dựa theo lời ông ngoại làm, trực tiếp ăn người, làm cho Lăng Tịch thành người của mình. Những thứ khác không cần lo lắng nữa. HunhHn786

"Dạ, cứ làm như thế! "

Lăng lão gia nhìn Lăng Duệ. Thấy hắn gật đầu, ông mới vừa lòng lấy ra một cái chìa khóa đưa cho Lăng Duệ.

"Phòng bên cạnh phòng con, ta đã bố trí tốt lắm. Sau khi cơm nước xong, con dẫn Lăng Tịch đi lên đó, sẽ có kinh ngạc."

"Bố trí tốt lắm? Ông ngoại bố trí cái gì ? Cái gì kinh ngạc ?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói ra sẽ không còn kinh ngạc. Con vào tự nhiên sẽ biết. Dù sao, ông làm đều là giúp con, ai kêu con là cháu ngoại ta. Ai da... Ta đi nhà bếp nhìn xem món ngon xong chưa, thật là đói bụng."

Lăng Duệ nhìn cái chìa khóa trong tay lại nhìn Lăng lão gia trên môi hiện nụ cười.

Không bao lâu, Lăng lão gia cùng Lăng Tịch một trước một sau đi ra. Phía sau hai người là mấy người làm bưng đồ ăn.

"Tiểu Duệ à, tới dùng cơm."

Thức ăn trên bàn không giống với bình thường, món ăn phong phú hơn. Bất quá Lăng Duệ đầu óc đều là phải làm như thế nào đi ăn Lăng Tịch kia. Bởi vậy hắn không quan tâm đồ ăn trên bàn, mà ngay cả Lăng Tịch gắp đồ ăn cho hắn, hắn cũng không có chú ý tới.

"Khụ!"

Thấy Lăng Duệ bộ dáng ngẩn ngơ, Lăng lão gia ho khan một tiếng. Lăng Duệ không có động tĩnh, ông liền nâng chân hung hăng đạp Lăng Duệ một cái.

Trên chân truyền đến cơn đau làm cho Lăng Duệ lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt lên án bất mãn nhìn Lăng lão gia.

Ông à, đá con làm gì? Đau chết người ta!

"Tiểu Duệ à, nghĩ gì mà ngẩn ngơ xuất thần vậy? Không bằng nói cho ông nghe, ông giúp con."

Nghe vậy, Lăng Duệ cho ông một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo ông đừng nói lung tung.

"Ha ha. Tiểu Duệ, ăn cơm đi. Vừa rồi Lăng Tịch gắp món ăn cho con, con nên nếm thử, nha?"

Hai chữ 'nếm thử ', Lăng lão gia cố ý nhấn mạnh.

Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tịch. Khi thấy Lăng Tịch hướng về phía hắn mỉm cười, ngực Lăng Duệ dâng lên ấm áp, rồi cúi đầu ăn.

Vậy trong lòng Lăng Tịch cũng không phải chỉ có Lạc Phi, vẫn còn quan tâm mình. Nói như vậy, mình hoàn toàn có cơ hội, không phải sao?

Nghĩ như vậy, Lăng Duệ lại vui vẻ, ra sức nhai, sau đó chủ động gắp rau bỏ vào miệng ăn.

Vì sẽ phải vận động, nên bổ sung thêm năng lượng!

Bữa cơm này rất ấm áp, trên cơ bản đều là Lăng lão gia cùng Lăng Tịch nói chuyện với nhau, Lăng Duệ chỉ ngồi nghe và ăn.

Rất nhanh, Lăng Duệ buông đũa, ngồi một bên nhìn hai người kia ăn cơm.

"Tiểu Duệ, đi thư phòng lấy quyển sách đặt ở trên bàn đến đây, ông muốn xem."

"Dạ, được."

Biết ông ngoại là cố ý để hắn đi, Lăng Duệ đứng lên rời chỗ ngồi đi đến thư phòng.

Lúc đứng dậy, hắn nhìn thấy Lăng lão gia đưa cho Lăng Tịch một ly rượu. Ông ngoại đã cùng hắn nói sẽ tạo cơ hội để hắn thu Lăng Tịch vào tay.

Nhìn Lăng Tịch uống hết ly rượu đỏ. Sợ liều thuốc không đủ, Lăng lão gia lại rót thêm một ly nhỏ, nhìn Lăng Tịch uống xong, ông mới vừa lòng buông chai rượu, gắp đồ ăn cho Lăng Tịch.

"Chú Lăng không ăn nữa sao?"

"Ta đã ăn no. Con đừng bỏ đũa nha, ăn nhiều một chút, nhiều đồ ăn vậy, không ăn thì lãng phí."

"Dạ."

"Lăng Tịch, con có biết chuyện Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi không?"

"Biết một chút."

"Vậy con có biết Tiểu Duệ vì cái gì không muốn cùng Tuyết Nhi đính hôn không ?"

"Dạ... Bọn họ còn trẻ, nên Tiểu Duệ cảm thấy còn quá sớm, chưa nghĩ đính hôn sao? Hay là vấn đề ở Tuyết Nhi?"

"À, xem như do Tiểu Duệ đi. Tiểu Duệ thích một người, cho nên không có cùng Tuyết Nhi đính hôn."

Tiểu Duệ thích người khác?

Tin tức có chút đột nhiên, Lăng Tịch hạ đôi đũa trong tay xuống.

"Con có biết đó là ai không?"

"Không biết."

"Người kia con cũng biết."

Rất thành công làm Lăng Tịch mơ hồ, Lăng lão gia dừng một lát. Đợi Lăng Tịch đoán một lát đoán không được, ông mới nói đáp án.

"Nó thích chính là con."

"Con?"

Lăng lão gia đang nói cái gì? Lăng Duệ thích mình cho nên mới không cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn? Lăng Duệ thích mình? Làm sao có thể! Lăng Duệ gần đây cũng không để ý mình, nhiều thời điểm còn giống như ăn phải thuốc nổ, thật sự dễ nổi giận.

Lúc đầu nghĩ Lăng lão gia chỉ nói đùa, khi nhìn thấy vẻ mặt ông thật nghiêm túc, Lăng Tịch ngẩn người.

"Đúng thế. Tiểu Duệ đã nói cùng ta, nó thích con, muốn ở chung với con. Ban đầu ta cũng không tin, bất quá Tiểu Duệ nói rất nghiêm túc, làm cho ta không thể không tin."

"Điều... Điều này sao có khả năng?"

"Sao không có khả năng?

"Tiểu Duệ trong thời gian qua vẫn luôn tới bệnh viện? Không phải là muốn thấy con. Bằng không nó cùng Tần Tường có quan hệ gì mà mỗi ngày chạy tới đó?"

"Thế nhưng... Tiểu Duệ... không phải giận con sao?"

"Nếu giận con, sao còn chạy đi bệnh viện gặp con. Con cũng không phải ngày đầu tiên biết Tiểu Duệ. Nó là như vậy, nói và nghĩ không giống nhau, tính tình nóng vội hay gây sự, không phải rất bình thường sao? Còn nữa, nhìn thấy con tiếp nhận người khác, nó nổi giận cũng là tự nhiên thôi. Mấy ngày này, nó cũng không dễ chịu. Nghe Tiểu Duệ nói, con hiện tại đang quen Lạc Phi?"

Lăng Tịch chần chờ trong chốc lát, rồi gật đầu thừa nhận, thừa nhận xong, lại lo lắng liếc nhìn Lăng lão gia một cái.

"Con đừng lo lắng như vậy. Có một số việc, ta đã thông suốt. Chỉ cần thật lòng yêu thương, nam nữ đều giống nhau, ta sẽ không phản đối con."

"Chú Lăng..."

"Được rồi. Vốn chuyện này ta không nên nhúng tay, nhưng liên quan đến Tiểu Duệ, lão già này cũng muốn nói vài câu. Lăng Tịch, con thật sự muốn ở cùng Lạc Phi sao?"

"Dạ."

"Vậy Tiểu Duệ thì sao? Con nghĩ như thế nào ?"

"Con..."

Lăng Tịch chần chờ , không có suy nghĩ qua Lăng Duệ sẽ đối với mình tồn tại tình cảm như vậy. Lăng lão gia đột nhiên hỏi, Lăng Tịch cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Nghe nói Tần Tường cũng có ý tứ kia, vậy con suy xét thế nào? Tần Tường cùng Tiểu Duệ đều là người không dễ dàng buông tay. Cho dù con lựa chọn Lạc Phi, bọn họ cũng sẽ không buông tha. Đến lúc đó, con sẽ làm như thế nào đây?"

"Con..."

"Có lẽ ta nói không đúng lắm. Nhưng ta nghĩ, không thể không nói ra. Lạc Phi, Tần Tường, Tiểu Duệ, bọn họ ai con đều rất coi trọng đúng không? Vô luận tổn thương người nào, con cũng sẽ không nhẫn tâm? Nếu thật sự lựa chọn không được, vì sao con không suy xét đem tình cảm chia đều cho bọn họ? Có lẽ con sẽ cảm thấy ta đề nghị hoang đường, nhưng ta nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đề nghị của ta mà thôi, chuyện của con, vẫn là chính con quyết định."

Lăng lão gia đề nghị, làm cho Lăng Tịch hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không thể trả lời.

"Cũng đúng, đề nghị này nghe quả thật khó chấp nhận. Ta cũng đã cẩn thận nghĩ về tình huống của con, mới đề nghị biện pháp này. Nếu con không tiếp thụ được thì coi như ta cái gì cũng chưa nói qua. Bất quá... con cùng Tiểu Duệ đều là người thân của ta, ta không muốn nhìn các con quan hệ lại xấu như mấy năm qua. Tiểu Duệ mấy năm nay, trong lòng vẫn rất khổ sở. Ta hy vọng nó có thể vui vẻ hạnh phúc. Ta nói điều này con có thể hiểu không?"

"Dạ."

"Mấy ngày nay, Tiểu Duệ vẫn luôn phiền lòng, con hẳn là rõ ràng. Tần Tường cũng không dễ chịu phải không? Lăng Tịch, cho mình một chút thời gian suy nghĩ cho kỹ, sau đó lại quyết định nên làm như thế nào. Đừng bởi vì vội vàng quyết định mà khiến cho mình về sau hối tiếc."

"Con đã biết."

Nghe Lăng lão gia nói như thế, tim Lăng Tịch rối loạn.

Có lẽ sẽ không vì lựa chọn ở bên cạnh Lạc Phi mà hối hận. Hối hận chính là không có làm tốt bổn phận với Tần Tường và Lăng Duệ, khiến cho quan hệ của bọn họ bị méo mó, dẫn tới cục diện xấu không thể thay đổi.

Như Lăng lão gia nói, Tần Tường, Lăng Duệ, Lạc Phi đều quan trọng giống nhau. Khác ở chỗ, Lạc Phi là tri kỷ đáng tin, còn nợ Tần Tường rất nhiều, sớm đã thành thói quen chiều chuộng Lăng Duệ.

Chẳng lẽ phải cùng bọn họ ở chung một chỗ? Là quan hệ yêu đương với nhau sao? Rất hoang đường.

Bản thân không chấp nhận được. Huống chi là ba người kia vô cùng kiêu ngạo? Để cho bọn họ ở chung? Làm sao có thể! ! !

Lăng lão gia cầm lấy cây gậy, chậm rì rì nói:

"Lăng Tịch à, Tiểu Duệ đi lâu như vậy còn chưa có xuống dưới này, con có thể lên tìm giúp ta được không? Con đi xem, nếu nó không tìm được, con giúp nó tìm xem."

"Dạ, được."

Nhìn Lăng Tịch đi lên lầu, Lăng lão gia nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin ngắn cho Lăng Duệ.

Lầu hai, thư phòng.

Nhìn nội dung tin nhắn, Lăng Duệ rất hưng phấn. Hắn mới vừa rồi còn sợ ông ngoại gạt mình, giờ khắc này nội tâm sôi trào.

Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lăng Duệ khẩn trương không tự chủ được liếc về phía cửa phòng. Rất nhanh, tiếng bước chân dừng trước cửa.

"Tiểu Duệ, ở bên trong sao?"

"Ở... ở bên trong."

"Không có tìm được quyển sách kia sao? Chú Lăng đợi lâu không thấy con xuống dưới, bảo ta đến xem."

"Biết rồi."

"Hả?"

"Ừ, không có gì, không có gì."

"À... Ta tới giúp tìm sách."

Hiện tại nhìn thấy Lăng Duệ, Lăng Tịch không khỏi suy nghĩ, đã cảm thấy rất không được tự nhiên. Lăng Tịch tránh đi tầm mắt Lăng Duệ, bước nhanh đến bên bàn. Nhưng mà trên bàn trừ một ít văn kiện, giấy viết thư linh tinh gì đó, cũng không có sách vở gì.

Hay là... Lăng lão gia nhớ lầm?

Lăng Tịch nghĩ nghĩ, quyết định đi xuống hỏi.

Lăng Tịch vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lăng Duệ theo dõi mình. Tầm mắt của hai người đụng nhau, Lăng Duệ liền mau dời đi, làm bộ như đang xem tranh trên tường.

Nếu như là trước kia, có lẽ Lăng Tịch sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng vừa rồi nghe Lăng lão gia nói qua tình cảm của Lăng Duệ, Lăng Tịch không thể không lo lắng.

Hai tai đỏ lên, Lăng Tịch không hiểu vì sao phát nóng.

"Đi đâu vậy?"

Vừa rồi đột nhiên thấy lỗ tai Lăng Tịch đỏ lên, Lăng Duệ đang rất buồn bực, lại nhìn thấy Lăng Tịch muốn đi ra ngoài, hắn nhanh chóng bắt giữ người, không cho rời đi.

"Tôi... Tôi đi hỏi chú Lăng, ông ấy muốn xem sách gì."

"Đừng đi, ông ngoại không tìm sách."

Lăng Duệ đem người kéo qua đặt ở trên bàn, khống chế gắt gao.

"Ông ngoại gạt chú đó."

"Gạt tôi?"

Giờ phút này, Lăng Duệ khoảng cách thật sự gần, thậm chí Lăng Tịch có thể cảm giác được hơi thở của Lăng Duệ phun tới mặt mình. Hoàn cảnh này có vẻ rất là ái muội, làm cho Lăng Tịch cảm thấy càng nóng hơn.

"À, ông ngoại là muốn cho chúng ta một cơ hội. Vừa rồi ông ấy hẳn là đã nói rồi phải không? Tôi thích chú, ông ngoại đã cho phép, liền sắp xếp cho chúng ta như vậy."

Nghe Lăng Duệ chính miệng nói ra, hô hấp Lăng Tịch bị kiềm hãm, ngực cũng nhảy lên, tim đập nhanh hơn không ít.

"Không tức giận sao?"

Dựa theo người bình thường suy nghĩ, biết mình bị tính kế, hẳn là sẽ nổi giận mới đúng chứ. Sao người này không có tức giận? Vẻ mặt, còn quái lạ như vậy.

Giờ phút này, Lăng Tịch cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy rất không thoải mái.

Nhìn gương mặt Lăng Duệ rất gần, Lăng Tịch vươn tay để lên ngực Lăng Duệ đẩy ra.

Lăng Duệ mất hứng mím môi, nhìn chằm chằm Lăng Tịch.

Lăng Tịch chết tiệt, lại đẩy mình ra! Thật sự là đáng giận!

Hắn thiếu chút nữa đã quên Lăng Tịch bị cho uống thuốc. Nhìn bộ dáng kia hẳn là đã ngấm thuốc. Hiện tại không ăn, còn đợi khi nào? Nếu chờ người tỉnh lại chạy trốn, không phải sẽ khóc chết!

Chuyện lần này, cũng không phải Lăng Tịch cam tâm tình nguyện, mà là hắn cùng ông ngoại lừa Lăng Tịch. Cho nên, hắn càng muốn cho Lăng Tịch thấy thoải mái. Nếu có thể làm cho Lăng Tịch thích ở cùng hắn, lưu luyến thân thể hắn, vậy không gì bằng.

Hạ quyết tâm, Lăng Duệ liền hành động. Lăng Duệ đem điện thoại di động bỏ vào ngăn tủ, lại nắm chặt tay Lăng Tịch đi ra ngoài.

"Tiểu Duệ....."

"Có gì nói sau."

Lăng Duệ cắt lời, đem Lăng Tịch đưa đến phòng mà ông ngoại đã chuẩn bị trước, lại dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Cửa vừa mở ra, một mùi hương xong vào mũi.

Ông già đã làm cái gì? Xuân dược sao?

Lăng Duệ nhăn mặt nhíu mày, đem người đẩy mạnh vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, cũng khóa trái cửa. Bảo đảm Lăng Tịch không có cơ hội chạy thoát.

"Tiểu Duệ, có chuyện gì vậy?"

Lăng Tịch sợ hãi, muốn đi ra, lại bị Lăng Duệ chặn ngang ôm lấy mang đến giường lớn phủ kín cánh hoa hồng.

"Mở quà."

Lăng Duệ cảm thấy rất vừa lòng. Bởi vì hắn tưởng tượng Lăng Tịch trần trụi nằm ở trên những cánh hoa đỏ tươi khẳng định rất hấp dẫn đi.

"Mở... mở quà gì? Buông ra, tôi muốn đi ra ngoài."

Không biết vì cái gì, tiến vào phòng này, Lăng Tịch cảm thấy rất khó chịu. Loại khó chịu như bị đốt cháy, đặc biệt Lăng Duệ càng gần loại cảm giác này càng mãnh liệt.

"Thôi nha, cưng chính là quà của anh."

Lăng Duệ nắm cằm Lăng Tịch làm cho đầu của Lăng Tịch hướng một bên, nhìn về phía tấm hình dán ở bên giường.

"Một hồi, chúng ta thử tư thế này được không?"

Phía đầu giường cùng tủ đầu giường có rất nhiều hình ảnh khiêu dâm. Lăng Tịch càng cảm thấy khí huyết dâng lên.

Những tấm hình kia chủ yếu miêu tả hai người đàn ông làm tình với các tư thế, mà ngay cả nơi riêng tư cũng phơi bày rõ ràng. Có nhiều loại tư thế kết hợp, từ truyền thống đến độ khó cao, mà ngay cả hành xác cũng có vài tấm.

Đây quả thực là đông cung đồ!

Nhìn Lăng Tịch mặt hồng hồng, Lăng Duệ nhịn không được lấy ngón tay chọc chọc hai má, cười nói.

"Đẹp không?"

"...."

"Khụ... Cái này anh cũng là lần đầu tiên xem, đều là ông ngoại chuẩn bị như vậy, không liên quan anh. Nếu vậy... Chúng ta thử nghiên cứu một chút? Hình như thật nhiều tư thế."

Đầu giường, đặt những thứ cần dùng như bao cao su, dầu bôi trơn, thậm chí dương vật cao su, còng tay cũng đều có. Ông già chuẩn bị thật đúng là đầy đủ.

"Tiểu Duệ..."

"Anh đây."

Giọng Lăng Tịch yếu ớt giống như là một con mèo con. Tay ở trên ngực Lăng Duệ cào cào, làm Lăng Duệ ngứa ngáy, hận không thể bật dậy xé hết quần áo ăn tươi nuốt sống Lăng Tịch.

Nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên của bọn họ, Lăng Duệ vẫn là nhẫn nhịn. Quyết định ga lăng một chút, hắn chậm rãi để lưu ấn tượng tốt nhất cho Lăng Tịch.

Nhẫn, nhẫn! Nhưng lúc này làm thế nào nhẫn? Đúng là nhịn không được. Còn nhẫn cái rắm! Làm rồi nói sau!

Chương 96: Làm trước nói sau

Dục vọng dâng lên, Lăng Duệ trực tiếp đè lên Lăng Tịch, cúi xuống cắn môi Lăng Tịch.

Không ngọt, cũng không thơm, bất quá đầy xúc cảm, Lăng Duệ rất vừa lòng.

Lăng Duệ cắn vài lần, đợi cắn đủ mới dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng bắt đầu nhấm nháp hương vị trong khoang miệng. Lăng Duệ cảm thấy khoang miệng Lăng Tịch rất nóng, lửa nóng khiến xúc cảm tăng thêm. Lăng Duệ giữ chặt cái ót Lăng Tịch không ngừng hôn sâu hơn.

Trong thư phòng, Lăng lão gia nhìn chằm chằm màn hình laptop xem cảnh mùi mẫn của đôi trẻ.

Quả nhiên, ông bố trí không tệ lắm. Như thế này nhất định là củi khô gặp lửa, cháy sạch không còn gì. Đợi cho việc thành, có lẽ ông còn phải cân nhắc cho bọn họ đi du lịch tuần trăng mật cũng không chừng.

Bất quá đợi Lăng Duệ xong xuôi, hẳn phải đem cameras bỏ đi, miễn cho bị Lăng Duệ phát giác thì rắc rối to.

Nhìn bao nhiêu đó cũng đủ rồi, kế tiếp làm gì, ông không thích hợp xem. Dù sao phát triển đến cái loại tình trạng này, chuyện kế tiếp, cũng không cần ông quan tâm. Lăng lão gia đứng lên tắt màn hình rồi đi xuống lầu.

Giờ phút này Lăng Duệ đang ở trên người Lăng Tịch, vừa hôn môi vừa sờ soạng.

Ngực Lăng Tịch không nhiều thịt, làn da cũng không phải trơn mịn. Cảm xúc rất khác khi sờ Phương Tuyết Nhi. Dù biết mình nghĩ đến người khác là không tốt lắm, nhưng Lăng Duệ vẫn nhịn không được mà nghĩ đến. Hắn thích cảm giác này, lại sờ sờ. Lăng Duệ phát giác hắn không nhớ rõ Phương Tuyết Nhi, trong đầu chỉ có người này.

Ui!

Lăng Duệ nhéo một cái, lại dời từ môi tới ngực. Hắn ngậm điểm nhô lên trước ngực Lăng Tịch, liếm láp khiến nó cứng lên.

"Ôi..."

Lăng Tịch mẫn cảm rên rỉ một tiếng, khiến cho Lăng Duệ càng ra sức liếm mút. Mặt Lăng Tịch trở nên đỏ bừng.

Lúc mới bắt đầu, Lăng Tịch còn muốn đẩy Lăng Duệ ra. Lý trí không cho phép cùng Lăng Duệ làm chuyện như vậy. Nhưng mà khi Lăng Duệ đụng vào, Lăng Tịch cảm thấy ngứa ngáy, cả người nóng lên, rất mong được Lăng Duệ vuốt ve.

Đây là làm sao?

Lăng Tịch rũ mắt nhìn Lăng Duệ. Lăng Duệ dùng đầu lưỡi linh hoạt càn quét lồng ngực, âm thanh liếm mút kích thích, không tự giác rên rỉ.

Sự tình phát triển đến hiện tại, thân thể phản ứng không thích hợp, làm cho Lăng Tịch phát hiện nhất định là đã xảy ra cái gì, nếu không sao kỳ quái như vậy.

Ly rượu Lăng lão gia cho? Hay là... ông ấy cho gì vào rượu?

Trừng lớn mắt, Lăng Tịch trừ bỏ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.

"Đang suy nghĩ gì đó? Hả ? Lúc này còn có thể phân tâm."

"Tiểu... Tiểu Duệ."

Lấy lại tinh thần kêu Lăng Duệ một tiếng, Lăng Tịch muốn né tránh, lại bị Lăng Duệ áp càng chặt hơn, làm cho hoàn toàn không có giãy dụa được.

"Đừng... đừng như vậy."

"Đừng như thế nào? Đừng đè như vậy? Hay là đừng liếm?"

"Chúng ta... Không thể làm như vậy."

"Chúng ta không thể? Vậy cùng Lạc Phi thì sao có thể?"

"Đó... không giống."

"Vì sao không giống ? Có cái gì không giống? Hả ? Nói đi."

Chết tiệt, không thể cùng mình làm, lại có thể cùng Lạc Phi làm? Thật sự là tức chết mà! Để xem tôi sẽ trừng phạt như thế nào. Trên giường cùng tôi còn nghĩ đến người khác.

"..."

"Như thế nào? Trả lời không được? Không phải nói trong lòng em, tôi cùng Lạc Phi đều quan trọng sao? Em đã có thể ngủ cùng hắn, vậy tại sao không thể ngủ cùng tôi? Vậy là nói gạt tôi, trong lòng em, Lạc Phi quan trọng hơn tôi?"

"Không phải, không phải như thế."

"Vậy không phải được rồi sao. Nếu tôi cùng Lạc Phi đều quan trọng, vậy cũng không thể bất công. Hắn có đãi ngộ, tôi cũng phải có. Em làm cùng hắn, mà tôi còn thua thiệt. Dù thế nào, tôi cũng muốn đòi lại. Nói đúng không?"

Lăng Duệ chọc chọc hai má Lăng Tịch, tiếp tục nói:

"Đã ở trên giường của anh, còn muốn chạy đi đâu? Ngoan một chút, cảm thụ nha?"

Không nghĩ để thời gian tiếp tục lãng phí, Lăng Duệ không đợi Lăng Tịch phản ứng, liền tiếp tục hôn môi. Đồng thời, môi hắn di chuyển chậm đi xuống. Đợi đụng đến bộ vị nam tính thoáng nổi lên phản ứng, Lăng Duệ có ý xấu cắn nhẹ một cái. Lăng Tịch cắn răng, khớp hàm căng cứng, thiếu chút nữa cắn nhằm lưỡi.

Lăng Duệ cũng đưa tay cách quần xoa nắn chỗ bị hắn cắn. Bị Lăng Duệ xoa xoa như vậy, thân thể Lăng Tịch càng có phản ứng, cảm giác khô nóng càng thêm mãnh liệt. Chỗ bộ vị lớn thêm một vòng.

Thật là khó chịu!

Không vừa lòng bị Lăng Duệ xoa như vậy, Lăng Tịch khổ sở cong người lên hướng tới tay Lăng Duệ cọ cọ, muốn được càng nhiều hơn. HunhHn786

Nhìn Lăng Tịch phản ứng vậy, Lăng Duệ cười. Hắn cởi quần Lăng Tịch, trực tiếp cầm vật đã đứng thẳng vuốt ve chơi đùa.

Nói đến cũng kỳ quái. Nhìn vật mình cũng có, hắn không thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu, sờ lên cũng rất thoải mái. Đặc biệt khi nhìn thấy vì hắn vuốt ve chơi đùa mà vật kia càng lúc càng lớn, hắn cảm giác có thành tựu.

Hay là... Hắn trời sinh là gay?

Không thể nào, hắn lúc trước thích phụ nữ. Khi ở KTV cùng người đàn ông kia hắn thấy không được. Có lẽ, hắn chỉ đối với người đàn ông này có hứng thú, mới có xúc động mà thôi.

Đợi làm cho Lăng Tịch phóng thích một lần, Lăng Duệ đã khởi động một cái lều trại thật to dưới thân.

Nhìn Lăng Tịch híp mắt, mềm nhũn, giữa hai chân còn chất dịch màu trắng, Lăng Duệ gian nan nuốt nước miếng một cái. Sau đó hắn nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo trên người, lại nằm đè lên Lăng Tịch.

Hôn đã hôn, sờ đã sờ. Lăng Duệ muốn thỏa mãn nhu cầu cấp thiết của hắn.

Xoa xoa bộ vị của mình. Lăng Duệ ngồi dậy, đem Lăng Tịch lật lại, lại lấy chai dầu bôi trơn rót lên mông Lăng Tịch.

"Đừng..."

Cảm giác lạnh khiến Lăng Tịch nhăn mặt nhíu mày, phát ra một tiếng kháng nghị. Nhưng âm thanh vào tai Lăng Duệ thành rên rỉ mời gọi. Lăng Duệ ngứa ngáy, muốn lập tức tiến vào. Bất quá còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, nên hắn nhịn xuống.

Nhịn xuống!

Lăng Duệ cẩn thận đưa ngón tay dính dầu bôi trơn thăm nhập vào trong. Cảm giác ngón tay của hắn bị hút gắt gao, Lăng Duệ thầm mắng yêu tinh, lại cúi đầu ở trên vai Lăng Tịch cắn một cái. Nếu không sợ sẽ làm Lăng Tịch bị thương, hắn đã sớm cắm vào. Nhưng mà hắn đang nới lỏng, ngươi này còn câu dẫn hắn, thật là một yêu tinh!

"Đau. Đừng cắn."

"Đau? Liền cắn liền cắn, đau chết em, ai bảo bất công."

Tuy nói như thế, nhưng Lăng Duệ cắn đã nhẹ không ít, đến cuối cùng, càng giống như là tán tỉnh.

"Hả?"

"Yêu tinh."

Đợi ba ngón tay có thể ra vào dễ dàng, Lăng Duệ thấy đã được rồi, liền rút tay ra, hỏi:

"Muốn sao?"

Nghe Lăng Duệ hỏi, Lăng Tịch đầu tiên là giật giật môi, rồi hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.

"Muốn."

Khi ngón tay rút ra, cảm giác trống rổng, Lăng Tịch nổi lên khát vọng được lấp đầy, được ôm, được yêu thương.

"Muốn? Vậy cho em."

Nghe Lăng Tịch đồng ý, Lăng Duệ cười thật tươi.

Có lẽ giờ phút này là bởi vì tác dụng của thuốc Lăng Tịch mới muốn làm tình cùng hắn. Nhưng tốt xấu gì cũng là đồng ý, không phải sao? Chờ việc xong, người này chính là của hắn. Muốn chạy? Không có cửa đâu. Hắn đem người ăn sạch sẽ, tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm.

Lăng Duệ đem vất rất có tinh thần để vào nơi đã khuếch trương, chậm rãi đẩy vào.

Khi toàn bộ tiến vào trong cơ thể Lăng Tịch, Lăng Duệ thoải mái hít sâu. Hắn nắm thắt lưng Lăng Tịch, dừng lại một chút để Lăng Tịch thích ứng.

Cuối cùng đã chiếm được người này rồi sao?!

Lăng Duệ nhìn chằm chằm Lăng Tịch, giữ vững thắt lưng di chuyển eo, động tác nhanh hơn.

Nghe tiếng rên rỉ thật êm tai, Lăng Duệ không chịu nổi, trong đầu vang lên giọng nói tiến vào, tiến vào, lại tiến vào.

Dục vọng cùng với khoái cảm làm cho động tác của Lăng Duệ càng ngày càng mau, tần suất va chạm càng nhanh. Âm thanh va chạm phát ra không ngừng. Càng nghe càng kích thích khiến Lăng Duệ thêm ra sức.

Ra vào không ngừng, thẳng đến khi đem dục hỏa chuyển hóa thành một dòng chất lỏng nóng hổi phun trào bên trong cơ thể Lăng Tịch. Lăng Duệ trầm tĩnh lại, ôm lấy Lăng Tịch hôn lên cổ vài cái.

"Ba, cuối cùng đã có được ba."

Nghe được giọng Lăng Duệ, cảm giác khí nóng phun bên tai, Lăng Tịch xoay vai nghiêng đầu tránh né.

Nhìn động tác của Lăng Tịch làm Lăng Duệ mỉm cười, lại ngậm lấy vành tai vào Lăng Tịch.

Đùa bỡn trong chốc lát, Lăng Duệ nhìn những dấu vết hắn lưu lại trên người Lăng Tịch, phần dưới thân lại rụt rịt, ánh mắt cũng mị lên.

"Làm sao bây giờ? Lại muốn rồi."

Lăng Duệ nói thật nhỏ lại vỗ vỗ thân thể Lăng Tịch. Hắn lại bắt đầu làm lần thứ hai.

Nếu đã làm, vậy phải làm cho đủ. Cũng không biết ngày mai, người này tỉnh táo có nổi bão hay không? Mặc kệ, dù thế nào làm trước nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro