93: Kỳ hạn một tuần +94: Tâm tư giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: Kỳ hạn một tuần

"Cút đi! Đừng phiền tôi."

Tựa hồ là bất mãn vì bị quấy nhiễu, Lăng Duệ trong phòng rống lớn.

"Tiểu Duệ, là ông, mở cửa đi."

Nghe được giọng ông ngoại, bên trong phòng truyền ra tiếng bước chân. Lăng Duệ đi ra mở cửa.

Thấy Lăng Duệ không tình nguyện, Lăng lão gia nói người làm cầm cơm đi, rồi lôi kéo Lăng Duệ vào phòng, cũng thuận tay đem cửa phòng đóng lại. HunhHn786

"Tiểu Duệ, ăn cơm? Xem ra con còn chưa có ăn gì, vừa lúc, ta cũng có chút đói bụng, vậy cùng nhau ăn một bữa cơm. Gần đây con mỗi ngày chạy đến bệnh viện, không có thời gian cùng ông ăn cơm."

"Ông ngoại, con không đói bụng."

"Không đói bụng? Nghe bọn họ nói, con đã giam mình ở trong phòng. Giằng co lâu như vậy vẫn chưa có ăn cái gì, không đói bụng mới là lạ."

"Ông ngoại, con thật không đói bụng. Bọn họ đã nói cho ông biết à? Chết tiệt! Sẽ biết tay con."

Lăng Duệ bĩu môi, vẻ mặt khó chịu.

"Con cũng đừng trách bọn họ. Bọn họ cũng chỉ là lo lắng cho con thôi."

Nhìn căn phòng hỗn độn, Lăng lão gia không khỏi nhíu mày. Ông ngồi xuống hỏi:

"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có."

"Không có? Không có, mà con giận dữ như vậy? Sẽ ở trong phòng làm ầm ĩ như vậy sao? Đừng nói với ông con tinh lực tràn đầy, cho nên mới lấy việc đập phá phòng để tiêu hao tinh lực. Nói đi, rốt cuộc là làm sao? Lăng Tịch làm gì con giận?"

"Liên quan gì hắn? Đừng nhắc hắn."

Vừa nghe đến tên Lăng Tịch, Lăng Duệ không tự giác xụ mặt.

"Con nha, thật đúng là trẻ con. Trừ hắn ra, còn có ai có thể làm cho con biểu hiện tính trẻ con như vậy? Trước mặt người khác một bộ hiểu chuyện, duy nhất bên cạnh Lăng Tịch lại thành một đứa bé. Thoáng chút không vừa ý, con liền phát giận. Gần đây con không phải hay chạy đến bệnh viện sao? Cứ bảo Tần Tường không vừa mắt, nhưng mỗi ngày đều đi. Có thể làm cho con phiền như vậy, khẳng định chỉ có Lăng Tịch."

Nói xong, Lăng lão gia cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn.

Đúng là cáo già!

Lăng Duệ nhỏ giọng nói thầm. Ông ngoại phân tích làm cho hắn rất bất mãn.

"Con lại nói thầm cái gì đó? Còn không mau nói ông nghe? Còn muốn ông hỏi lại?"

"Thật sự không có việc gì."

Bị Lăng lão gia vỗ như vậy, Lăng Duệ không vui.

"Ông hỏi thì hỏi, đánh con làm gì! Đau chết người ta."

"Nói mau, nếu không nói, ông đây sẽ hỏi Lăng Tịch."

Lăng lão gia lạnh nhạt liếc Lăng Duệ một cái, trong ánh mắt mang ý uy hiếp.

Lăng Duệ nói thầm vài tiếng, không vui đem chuyện đã xảy hôm nay kể cùng Lăng lão gia. Bất quá hắn không có nói chính mình phẫn nộ như thế nào, ghen tị ra sao.

"Ồ? Con là nói Lăng Tịch ngày hôm qua ở cùng Lạc Phi? Hôm nay trùng hợp bị con phát hiện, cho nên con mới nổi giận như vậy?"

"Vâng."

Vừa nghĩ tới dấu vết ái muội kia, Lăng Duệ liền hận nghiến răng.

"Thật sự là rất... Quá mức. Hắn sao có thể không biết xấu hổ, lên giường cùng Lạc Phi. Quả thực là... là..."

Lăng Duệ cắn răng, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung sự phẫn nộ của mình.

"Tiểu Duệ, Lăng Tịch là ba của con, con không thể không lễ phép nói như vậy. Hắn ngủ cùng Lạc Phi thì làm sao? Ông thấy Lạc Phi cũng không tệ, rất có tâm, lại rất có năng lực, rât xứng với Lăng Tịch."

Về Lạc Phi, ông có biết. Dù sao ban đầu chính ông là người mang Lăng Tịch đi giúp đỡ cô nhi viện. Cũng chính là ở chỗ này, Lăng Tịch mới biết Lạc Phi.

Lạc Phi mấy năm nay cũng có thành tựu, ngoài sự giúp đỡ của Lăng Tịch, cũng dựa vào t cố gắng rất nhiều. Cho nên, nghe được Lăng Duệ nói Lăng Tịch và Lạc Phi ở cùng nhau, ông vừa ngạc nhiên, cũng vừa vui mừng.

Lăng Tịch đã thật sự quá khổ, nếu tìm được người nào đó sống hạnh phúc, trong lòng ông cũng thư thái không ít.

"Cái gì? Ông ngoại sao cảm thấy bọn họ rất xứng đôi? Bọn họ sao có thể ở cùng nhau? Bọn họ tuổi chênh lệch như vậy, còn đều là đàn ông. Quan trọng nhất, Lạc Phi lúc trước là con nuôi của Lăng Tịch. Bọn họ... Bọn họ quả thực là... là loạn luân!"

Lăng Duệ bây giờ nóng nảy, luống cuống, hoàn toàn đã quên trong lòng hắn cũng có tình cảm với Lăng Tịch, đã quên hắn cũng giống Lạc Phi đều là đàn ông, đều là quan hệ cha con.

"Lăng Duệ, những lời này con chỉ nói ở trước mặt ông thôi, ngàn vạn lần không được nói với Lăng Tịch. Hắn nghe xong sẽ rất khổ sở."

Vốn muốn giáo huấn Lăng Duệ một chút, nhưng nhìn thấy Lăng Duệ tức nghẹn đỏ mặt, Lăng lão gia không đành lòng. Ông chỉ có thể thở dài, khuyên giải an ủi Lăng Duệ.

"Lăng Tịch những năm qua cũng không dễ chịu, khó khăn lắm mới buông bỏ quá khứ, một lần nữa đi tìm hạnh phúc mới. Chúng ta không phải nên vui cho hắn sao? Vì cái gì con phải nổi giận? Còn việc Lăng Tịch tìm là nam hay là nữ không quan trọng, chỉ cần hắn vừa lòng là tốt rồi. Năm đó, ông cố ý cho Lăng Tịch cưới mẹ con mới xảy ra cục diện như bây giờ. Chuyện Lăng Tịch cùng cậu con, ông cũng không xử lý tốt. Có đôi khi ông nghĩ, nếu lúc trước không bức ép Lăng Tịch cưới mẹ con, con cùng Lăng Tịch sẽ không có hiểu lầm. Còn Tần Tường cũng đáng thương. Nếu khi phát hiện chuyện Lăng Tịch cùng cậu con, ông có thể nghĩ thoáng một chút, tìm biện pháp giúp đỡ bọn họ, có phải sẽ không phát sinh bi kịch."

Lăng lão gia tạm dừng trong chốc lát, sau đó cảm khái nói:

"Con người mà, luôn phải chờ tới sự tình đã xảy ra mới hối tiếc, đi tự trách. Đều là đàn ông thì sao? Chỉ cần thấy hạnh phúc là đủ rồi. Trên đời này nhiều cặp vợ chồng miễn cưỡng ở chung cũng có được hạnh phúc đâu? Tuổi tác có khác biệt thì như thế nào? Chỉ cần thật lòng quan tâm nhau thì cái gì cũng tốt. Lạc Phi lúc trước gọi Lăng Tịch là ba không sai, nhưng nếu Lăng Tịch đồng ý cùng hắn ở chung một chỗ, vậy đã nói lên Lăng Tịch không ngại. Nếu Lăng Tịch đã không ngại, chúng ta còn có thể nói cái gì được? Chúng ta cũng không phải người thân ruột thịt của Lăng Tịch, thì có tư cách gì đi yêu cầu Lăng Tịch phải nghe lời chúng ta?

Tiểu Duệ, con phải hiểu, nếu quan tâm Lăng Tịch, có thể nhìn thấy Lăng Tịch có được hạnh phúc thì nên vui mừng không phải sao? Làm gì đi so đo nhiều như vậy chứ ?"

"Không hiểu! Con một chút cũng không hiểu! Dựa vào cái gì Lạc Phi có thể ở cùng hắn? Con đây thì sao ? Con tính là cái gì? Con cũng là con hắn mà ! Hắn sao có thể bất công như vậy, chỉ cần Lạc Phi, không cần con."

Hắn không phải không hiểu được, hắn chính là không cam lòng. Dựa vào cái gì Lăng Tịch đến với Lạc Phi, mà không phải hắn.

Dựa vào cái gì trong mắt Lăng Tịch chỉ thấy Lạc Phi, không thấy sự hiện hữu của hắn? Dựa vào cái gì có thể lên giường Lạc Phi, không đồng ý ở cùng hắn?

Trầm mặc thật lâu sau, Lăng lão gia nghiêm túc hỏi Lăng Duệ.

"Tiểu Duệ, con mới vừa nói... là có ý gì?"

"Cái gì?"

"Cái gì gọi là hắn chỉ cần Lạc Phi, không cần con? Hắn cho dù ở cùng Lạc Phi, con vẫn là con hắn, điểm này cũng sẽ không ảnh hưởng."

Lăng Duệ chính là có tính chiếm hữu cao đối với Lăng Tịch. Đột nhiên Lăng lão gia phát giác vì Lăng Tịch ngủ cùng Lạc Phi làm cho Lăng Duệ cảm thấy không vui. Mặc dù là khuyên giải an ủi nhưng Lăng lão gia vẫn cảm thấy có chỗ không ổn.

"Hắn..."

Lăng lão gia rất khôn khéo, hắn không nói ông sẽ càng thêm hoài nghi. Lăng Duệ trong lúc nhất thời cũng không biết có nên cùng ông ngoại mình thẳng thắn hay không.

Bên trong gian phòng không khí nhất thời lúng túng. Cũng may không bao lâu liền truyền đến tiếng gõ cửa, là người làm đưa cơm đến.

Hai ông cháu ăn cơm. Ăn đến một nửa, Lăng lão gia đã ăn không vô, vì thế liền buông đũa, yên lặng nhìn Lăng Duệ ăn cơm. Trong lòng, ông cân nhắc lời Lăng Duệ.

Không phải Tiểu Duệ muốn là ý tứ kia chứ?!

Hắn không nghĩ lừa gạt ông ngoại, chỉ sợ nói ra, ông sẽ không đồng ý, cũng làm khó dễ.

Hắn hiện tại đã đủ phiền, nếu ông ngoại lại ngăn cản hắn, hắn thật không biết nên thu xếp làm sao.

"Tiểu Duệ, ông nghĩ con hẳn là có chuyện chưa nói cùng ông. Có chuyện gì, nói xem. Hai ông cháu chúng ta cũng đã lâu chưa tâm sự với nhau."

"Dạ..."

Nhìn Lăng lão gia vẻ mặt không ngừng biến hóa, Lăng Duệ có chút nóng vội nói.

"Ông ngoại, con không phải cậu, cho dù ông phản đối, con cũng sẽ không thỏa hiệp. Con thật sự muốn ở cùng Lăng Tịch, không ai có thể ngăn cản con."

Lăng Duệ sau khi nói xong, Lăng lão gia lâm vào trầm tư. Thần sắc Lăng lão gia ngưng trệ, tư tưởng đang đấu tranh. Sợ quấy rầy đến ông ngoại, Lăng Duệ ngồi đàng hoàng ở một bên, không có làm ra một chút tiếng động.

Đợi thật lâu, Lăng lão gia cuối cùng cũng cho ra đáp lại, bất quá giọng hơi lãnh đạm.

"Con muốn như thế sao? Con vừa rồi không phải nói như vậy là loạn luân sao? Chính con cũng chịu không nổi, con còn muốn cùng Lăng Tịch ở chung."

"Con... đó là vì tức giận, ai kêu hắn chọn Lạc Phi."

Lăng Duệ bất mãn phản bác.

"Ông không nói đến cái này. Chính con nói hắn đã ở cùng Lạc Phi, con còn ở đây muốn cái gì?"

"Hắn vốn chính là của con! Hắn sao có thể ở cùng những người khác. Con sẽ không để cho hắn ở cùng Lạc Phi."

"Nực cười, Lăng Tịch là Lăng Tịch, con là con, người ta sao là của con? Hắn đã có Lạc Phi, con còn muốn phá hoại? Con không thể để hắn hạnh phúc sao?"

"Con mặc kệ, hắn là của con."

"Tóm lại, việc này ông sẽ không đồng ý, con đừng làm loạn."

"Ông ngoại! Con và ông nói chuyện này chính là con tôn trọng ông, cũng không phải muốn ông thay con quyết định. Ông đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế, con phải ở cùng Lăng Tịch. Nếu ông không muốn tái diễn chuyện cũ, tốt nhất đừng nhúng tay. Đương nhiên, con cũng không phải cậu, không dễ dàng bị sai sử."

"Con... đủ lông đủ cánh rồi muốn bay thật sao?"

Lăng lão gia run run, cũng không biết là bị tức giận hay là kích động.

"Con cũng không phải gà. Sao bay được."

Lăng Duệ than thở một câu. Nghĩ đến chính mình vừa rồi thái độ cũng không tốt, hắn liền nhỏ nhẹ, thành khẩn nói:

"Ông ngoại, con thật sự muốn ở cùng Lăng Tịch. Ông là người thân yêu nhất của con, con muốn được ông cho phép, mà không phải ngăn cản."

"Bên cạnh hắn đã có người, con làm thế nào ở cùng hắn?"

"Không biết, nhưng con nhất định sẽ có được hắn."

Hắn đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Đặc biệt là chuyện tình cảm. Dù sao mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ thu người vào tay. Cướp cũng được, mua chuộc cũng tốt, hắn sẽ không buông tay là được.

"Con..."

Lăng lão gia nhắm mắt lại tự hỏi một chút, mới thản nhiên hỏi:

"Trước đó con không muốn cùng Tuyết Nhi đính hôn, có phải bởi vì Lăng Tịch hay không ?"

"Đúng vậy."

"Con để cho ông suy nghĩ lại, chờ ông nghĩ rõ ràng, sẽ cho câu trả lời thuyết phục."

Lăng lão gia đứng lên khoát tay, đi ra khỏi phòng.

Từ phòng Lăng Duệ đi ra, Lăng lão gia trực tiếp đi thư phòng. Ngồi ở ghế da, Lăng lão gia cẩn thận suy nghĩ điều Lăng Duệ mới vừa nói.

Ông không ngờ tới Lăng Duệ sớm đã đặt chủ ý lên Lăng Tịch, cho nên mới bỏ Phương Tuyết Nhi qua một bên.

Nhóc con, lại dám lừa ông!

Nếu như Lăng Duệ coi trọng một cô gái nào đó, ông cũng sẽ không nói, mà trực tiếp mang theo sính lễ đi cầu hôn. Nhưng mà hiện tại.... ông thấy phiền quá.

Ông còn nghĩ qua vài năm nữa sẽ có chắt bồng bế, kết quả Lăng Duệ nói như vậy, trực tiếp đánh nát mộng đẹp của ông.

Nghĩ lại Lăng gia còn có một đứa cháu nội gái không phải sao? Dù gì cũng là cháu gái có chắt cũng không phải họ Lăng. Ông nếu muốn ôm đích tôn, cùng lắm tìm người mang thai hộ cho Lăng Duệ hay đem một đứa con của cháu gái mang họ Lăng cũng được.

Lăng Duệ thích đàn ông cũng không sao, muốn ai không muốn, cố tình chính là Lăng Tịch.

Cũng không phải ông ngại Lăng Tịch không tốt, nhưng hiện tại Lăng Tịch đã có người bên cạnh. Lăng Duệ cũng không chịu buông tay, làm cho ông thật sự là đau đầu vô cùng.

Ai da ... Việc này quả thật là khó xử!

Lăng lão gia thức cả đêm hồi tưởng những chuyện xảy ra những năm qua trong Lăng gia, cả chuyện của Lăng Tịch cùng Tần Tường.

(Biên tập đã lượt bỏ bớt nội dung hồi tưởng của Lăng lão gia.)

Lăng lão gia thấy mình quả thật có nhiều sai lầm trong cách xử lý sự tình. Ông bây giờ chỉ cần con cháu sống vui vẻ đã đủ mãn nguyện.

Lại nghĩ về Lăng Duệ từ nhỏ dính lấy Lăng Tịch, Lăng lão gia bất đắc dĩ thở dài.

Quên đi, ta cũng già rồi, chuyện người trẻ tuổi không xen vào nữa. Coi như Lăng Duệ từ nhỏ liền nhắm vào Lăng Tịch, tình cảm của nó chính nó phải đeo đuổi. Ông già này vẫn là đừng động vào tốt hơn!

Sau khi nghĩ cả đêm, Lăng lão gia hít một hơi, rời thư phòng đi xuống lầu.

Bước vào đại sảnh, Lăng lão gia liền nhìn thấy Lăng Duệ ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không biết đang làm cái gì.

"Khụ..."

"Ông ngoại, chào buổi sáng!"

Không đợi ông đi tới, Lăng Duệ liền đứng lên tiếp đón.

Lăng lão gia phát hiện vừa rồi Lăng Duệ ăn hoành thánh. Cả bát hoành thánh đều bị hắn phá nát, nhìn... có chút khó coi.

Thấy Lăng lão gia nhíu mày, Lăng Duệ nghĩ đến ông vì chuyện ngày hôm qua mà còn giận, liền ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói.

"Ông ngoại, chào buổi sáng! Hôm nay có hoành thánh, ông có muốn ăn hay không! Con nói nhà bếp mang cho ông một bát lại đây."

Ngày hôm qua cùng ông ngoại nói ra tâm sự, ông vừa đi, hắn cũng yên tĩnh trở lại, ngồi ở bên giường suy nghĩ thật lâu.

Việc Lăng Tịch cùng Lạc Phi, hắn tạm thời buông vài ngày. Khi nào được ông ngoại đồng ý, hắn lại đi tìm bọn họ tính sổ.

Làm việc tốt thường gian nan. Xem ra hắn phải dùng thời giờ chậm rãi thực hiện.

Nghe được Lăng Duệ nói nhà bếp cho ông một chén hoành thánh, Lăng lão gia biến sắc, vội vàng đi ra ngoài.

Khi ăn cơm chiều Lăng lão gia cũng không nói với Lăng Duệ câu nào, mà ngay cả hắn gắp đồ ăn, cũng bị từ chối. Cả ngày hắn cũng không nghe ông nói được một câu. Hắn xem tình hình hẳn là ông ngoại còn đang rất giận.

Người làm đến gọi hắn đến thư phòng. Hắn nghĩ ông ngoại không đến mức nhốt hắn trong thư phòng, hoặc là đánh thuốc mê đưa hắn đi nơi khác giam cầm lại chứ? Lăng Duệ lắc lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái đó đẩy đi ra ngoài, rồi bước nhanh lên lầu.

"Ông ngoại tìm con?"

"Ừ. Vào đi."

"Ông ngoại tìm con có chuyện gì sao?"

"Hừ! Lẽ nào ông không thể tìm con?"

Đây là cái gì cùng cái gì? Bắt bẻ?

Lăng Duệ lén xem thường, nhưng ở mặt ngoài vẫn là biểu hiện vẻ mặt cung kính.

"Làm sao có thể, chỉ cần ông tìm con, vô luận là có việc hay là không có việc gì, con đều sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới ."

"Ừ!"

Nghe giọng ông ngoại rất hưởng thụ, Lăng Duệ chờ ông nói. Chính là đợi thật lâu, ông ngoại cũng không có mở miệng, nhất thời, Lăng Duệ nóng nảy, thiếu kiên nhẫn hỏi.

"Ông ngoại, ông đem con gọi đến là có chuyện gì?"

Xem đi, thiếu kiên nhẫn quá! Bất quá mới đợi một chút, liền mất kiên nhẫn, thật vô dụng.

Bất quá nghĩ đến mục đích đem Lăng Duệ gọi tới, Lăng lão gia vẫn thận trọng mở miệng.

"Tiểu Duệ, biết ông cố ý kêu con là muốn cùng con nói cái gì không?"

"Không biết."

"Ông suy nghĩ cả tối hôm qua. Cảm thấy con đã lớn, có chủ kiến của mình, lão già này vẫn là thanh nhàn một chút, không cần tranh cãi."

Vốn đang muốn vòng vo để trêu ghẹo Lăng Duệ, nhưng nhìn thấy Lăng Duệ nóng vội lại không dám hỏi, ông vẫn là quyết định không đùa Lăng Duệ, nói thẳng ý nghĩ của mình.

"Thật sao? Ông ngoại là nói... Đồng ý con cùng Lăng Tịch? Ông ngoại không phản đối? Ông ngoại không phải là trêu cợt con chứ?"

"Sao? Ông đồng ý còn không vui? Con cho rằng ta trêu con, vậy ta thu hồi lời nói mới rồi. Con ngoan ngoãn ở nhà, ngày mai ta tìm người đến mai mối."

"Đừng! Con tin, con tin rồi ! Vậy mai mối gì gì đó, không cần thiết, con không cần. Nếu ông ngoại cần, đừng ngại tìm cho mình một mối, tình yêu xế bóng, con không ngại có thêm bà ngoại đâu."

"Nhóc con, chớ nói bừa. Nhưng thật ra con không có biện pháp để Lăng Tịch chấp nhận con. Ông thấy Lạc Phi đáng tin hơn, Lăng Tịch chọn hắn là không sai, quả thực rất sáng suốt."

"Ông ngoại! Con mới là cháu ruột của ông đó? Ông lại nói giúp người ngoài, sao nói cháu mình như vậy hả?"

Bị Lăng lão gia nói trúng chỗ đau, Lăng Duệ cũng không còn lễ phép, bật người phản kích.

"Đó là mắt hắn có vấn đề, bị Lạc Phi che hai mắt, nhìn không thấy chỗ tốt của con mà thôi. Ông hãy chờ xem, xem con làm như thế nào thu người vào tay."

"Vậy sao? Nói chắc chắc lắm? Ông đây chờ, chờ con đem Lăng Tịch mang về."

Chậc chậc, nhóc con, thật đúng là không biết lễ phép. Vốn đang muốn hỗ trợ, nhưng hiện tại... Quên đi. Nên ở một bên xem chuyện vui đi. Không va chạm vấp ngã không có biện pháp lớn khôn.

"Mang về thì mang về, ông chờ xem đi!"

"Vậy quyết định kỳ hạn một tuần. Nếu con còn chưa có đem Lăng Tịch thu phục được, đến lúc đó chịu thua, ngoan ngoãn đi xem mặt cho ta. Thế nào? Không phải mới vừa lớn tiếng khẳng định sao? Không phải một chút năng lực cũng không có?"

"Ai thua? Cứ vậy đi. Không quá một tuần, con khẳng định sẽ đem Lăng Tịch về cho ông xem."

Bộ dáng như thế làm sao cướp Lăng Tịch từ trên tay Lạc Phi về đây? Lạc Phi đã khó, Tần Tường càng đừng nói nữa.

Không được, vì hạnh phúc của Lăng Duệ, ông già này vẫn phải động não, làm sao đem Lăng Tịch đẩy đến chỗ Lăng Duệ. Tuy rằng làm như vậy không tốt lắm, nhưng ai kêu Lăng Duệ là cháu ngoại bảo bối của mình. Nhất định phải giúp Lăng Duệ!

Lăng lão gia vuốt râu cằm, đăm chiêu suy nghĩ.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Duệ mang theo một túi to thức ăn đi bệnh viện. Nghe nói là Lăng lão gia dặn dò nhà bếp đặc biệt chuẩn bị, đương nhiên, cũng không phải cho một người ăn, mà là bốn người ăn.

Nghĩ đến ông ngoại chuẩn bị bữa sáng cho Lạc Phi, Lăng Duệ sắc mặt liền không tốt. Bất quá nghĩ đến một tuần hạn định, Lăng Duệ dù bất mãn, cũng phải ngoan ngoãn đến bệnh viện.

Quả nhiên, Lăng Duệ tới bệnh viện đã gặp được Lăng Tịch cùng Lạc Phi. Lăng Tịch ngồi ở bên giường gọt táo. Lạc Phi thì đứng ở một bên mỉm cười. Tần Tường thì nhìn ngoài cửa sổ.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Lăng Duệ hết sức khống chế cơn giận của mình, đợi tâm tình hơi chút bình ổn, mới đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Lăng Duệ đột nhiên xuất hiện tại phòng bệnh, Lạc Phi cùng Tần Tường không có nhiều phản ứng. Chỉ có Lăng Tịch dừng động tác, miệng khẽ nhếch lên, giống là có chút giật mình.

Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy mình?

Nghĩ có thể như vậy, Lăng Duệ nhướng mày, ' hừ ' một tiếng.

"Đến à!"

Tần Tường thản nhiên cùng Lăng Duệ chào hỏi.

Hắn còn tưởng rằng theo cá tính Lăng Duệ, lần trước bị kích thích lớn như vậy, một khoảng thời gian cũng sẽ không tới. Không ngờ Lăng Duệ nhanh như vậy đã tới đây, thật sự là ngoài dự đoán. Bất quá Lăng Duệ đến đây cũng tốt, có người ở cùng hắn, còn tốt hơn một mình nhìn hai người kia ngọt ngào thân mật.

Có đôi khi, hắn thật muốn rống lớn đuổi hai người kia đi, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt trở về. Dù sao đuổi bọn họ đi, còn không phải hợp tâm ý Lạc Phi, nói không chừng bọn họ sau khi rời khỏi, Lạc Phi còn có thể nhân cơ hội làm gì đó. Nếu như thế, chẳng phải hắn chịu thiệt à !

Nhưng Tần Tường quên, Lăng Tịch cũng chỉ ở bệnh viện ban ngày. Đến buổi tối, bởi vì có Lạc Phi, cho nên nhìn hắn ăn xong cơm chiều, Lăng Tịch liền đi theo Lạc Phi về nhà. Đến sáng hôm sau, Lăng Tịch lại cầm bữa sáng lại đây.

Bất quá Lạc Phi hai ngày này nhiều lắm là nắm tay, hoặc là ôm hôn, không có hành động gì khác. Cũng không phải Lạc Phi không muốn, mà là Lạc Phi thấy tâm tình Lăng Tịch không tốt lắm, cho nên liền săn sóc chia sẻ sầu lo, cũng không vội thân mật.

Thấy Tần Tường cùng mình nói chuyện, Lăng Duệ cũng giật giật môi, thuận miệng hỏi một câu.

"Ăn sáng chưa?"

Hắn vừa rồi ngồi xuống liền nhìn thấy có mấy túi plastic, bên trong chứa bánh bao gì gì đó, xem ra là chưa hề động đến.

Xem ra, tức giận cũng không phải mình hắn, Tần Tường cũng giống vậy!

Lăng Duệ làm bộ như lơ đãng liếc nhìn Lạc Phi. Lạc Phi là đang mỉm cười nhìn Lăng Tịch, Lăng Duệ lại càng phát giận.

Hừ!

Hắn cùng với Tần Tường liên thủ, nhất trí đối kháng Lạc Phi.

"Còn chưa có ăn đâu, vừa rồi không có khẩu vị. Bất quá, tôi hiện tại thấy đói bụng. Cậu mang thức ăn đến à?"

"Ừ, ông ngoại nói tôi mang lại đây cùng mọi người ăn. Tôi còn chưa ăn sáng, cùng nhau ăn một chút đi."

"Được, cùng nhau ăn."

Thấy Tần Tường ăn rất vui vẻ, Lăng Duệ cũng bị ảnh hưởng, chậm rãi ăn.

Thấy Lăng Duệ ăn chậm, Tần Tường ghét bỏ nhìn Lăng Duệ cũng chế nhạo hắn vài câu. Hắn nói Lăng Duệ ăn giống đàn bà, thẹn thùng không chịu được.

Cảm thấy bị sỉ nhục Lăng Duệ trừng mắt nhìn Tần Tường, dùng hành động chứng minh. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm cho hộp điểm chỉ còn một nửa.

Sợ bọn họ ăn nhiều như thế không tốt cho tiêu hóa, Lăng Tịch ở một bên đã mở miệng nhắc nhở. Nhưng mà Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng không để ý, tiếp tục đua tốc độ ăn.

Một lúc sau, Tần Tường tựa vào đầu giường, cùng Lăng Duệ câu được câu không tán gẫu. Hắn hiện tại ăn rất no, hoàn toàn lười vận động, cũng không muốn nói chuyện, nhưng lại không muốn cùng Lăng Duệ giương mắt nhìn. Lăng Duệ cũng không khác biệt lắm. Có lẽ hai người tâm tư giống nhau, cho nên Lăng Duệ đã cố gắng đáp lời của Tần Tường.

Thỉnh thoảng, Lăng Tịch cũng muốn chen vào nói chuyện cùng bọn họ, chỉ là bị bọn họ xem nhẹ, hoàn toàn bỏ qua. Lăng Tịch cũng không có lại lên tiếng, mất mát ngồi ở một bên nhìn bọn họ trò chuyện.

Chương 94: Tâm tư giống nhau

Thái độ Tần Tường làm cho Lăng Tịch rất đau lòng. Nhưng Tần Tường bây giờ còn cần được chăm sóc, cho nên mỗi ngày Lăng Tịch phải đến bệnh viện.

Lăng Duệ không có xuất hiện, làm cho Lăng Tịch có chút lo lắng.

Lăng Duệ có phải xem minh là kẻ thù hay không?

Nhưng Lăng Duệ đã đến bệnh viện. It nhất chứng minh Lăng Duệ cũng không hận, chỉ là nhất thời không tiếp thụ được, lại giận dỗi thôi.

Phát hiện này làm cho Lăng Tịch giảm bớt u sầu.

Hiện tại nhìn thấy Tần Tường cùng Lăng Duệ ngươi một câu ta một câu, không có để ý mình, Lăng Tịch cũng chỉ là thoáng có chút cô đơn, cũng không có nhiều buồn bã.

Chờ bọn chúng nghĩ thông suốt, hẳn là sẽ tốt hơn đi?

Trong lúc Lăng Tịch đang suy nghĩ thì cảm giác bàn tay ấm áp. Cúi đầu phát giác Lạc Phi đang nắm thật chặc tay mình, Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phi. Lạc Phi cười thật ôn nhu. Trong lòng ấm áp, Lăng Tịch cũng đáp lại Lạc Phi bằng một nụ cười ấm áp.

Tần Tường cùng Lăng Duệ khó chịu trừng mắt nhìn thật lâu, đồng thời cùng hừ lạnh một tiếng.

Nghe được hai tiếng hừ lạnh, Lăng Tịch khó hiểu nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn Lạc Phi, thầm nghĩ.

Vừa rồi mình không có lên tiếng, hẳn là không có chỗ nào trêu chọc đến hai vị tổ tông kia chứ?

Nhìn vẻ mặt Lăng Tịch khó hiểu, Lạc Phi lắc tay ý bảo không sao cả.

Nhìn hai người bọn họ ghen mà Lăng Tịch không biết, lại khiến bọn họ buồn bực, Lạc Phi cảm thấy rất sung sướng. Có lẽ hắn cũng có chút ác.

Xem ra, hắn vẫn phải chuẩn bị tận lực giữ chặt chẽ, không cho những người khác dòm ngó Lăng Tịch.

Đây là người đàn ông của Lạc Phi!

Đến trưa, Diệp Vân Tiêu đưa cơm tới. Lăng Tịch vốn muốn cùng Diệp Vân Tiêu trò chuyện, nhưng Diệp Vân Tiêu như là nhìn thấu bọn họ, đưa cơm xong liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, cầm một phần cơm chậm rãi ăn. Lạc Phi cũng ngồi bên cạnh, đem đồ ăn Lăng Tịch thích bỏ qua cho Lăng Tịch, lại lấy thứ Lăng Tịch không thích bỏ lại cho mình.

Vốn nghĩ ăn một bữa cơm sẽ không xảy ra cái gì, ai biết hai người kia lại hừ hừ, sắc mặt thật khó coi.

Hai người kia lại căm giận bưng hộp cơm lên, đem đồ ăn đưa vào trong miệng. Từng ngụm từng ngụm dùng sức nhai nuốt như ma đói. Giống như không phải bỏ đồ ăn vào miệng, mà là đang nhai kẻ thù.

Lăng Tịch vốn muốn nói vài câu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là bảo trì trầm mặc, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, bốn người ở chung giống buổi sáng. Lạc Phi cùng Lăng Tịch không lên tiếng. Tần Tường cùng Lăng Duệ trò chuyện, đôi khi hừ để tỏ vẻ bọn họ bất mãn.

Cứ như vậy đến khi Diệp Vân Tiêu đưa cơm chiều đến. Lăng Tịch tạm biệt Tần Tường, cùng Lạc Phi rời phòng bệnh. Sau đó, Lăng Duệ cũng từ biệt Tần Tường, trở về nhà.

Kế tiếp vài ngày, vẫn tiếp tục hình thức ở chung như vậy.

Tuy rằng không làm gà bay chó sủa, chỉ dùng ánh mắt trình diễn. Ba người Tần Tường, Lăng Duệ, Lạc Phi xảy ra chiến tranh, Lăng Tịch không phát hiện. Nhưng mà Lăng Tịch cân nhắc nên làm như thế nào để cho Tần Tường, Lăng Duệ nguôi giận.

Tần Tường cùng Lăng Duệ xem như ăn ý cùng hợp tác chống lại Lạc Phi. Khi nhàm chán bọn họ cũng sẽ nhìn đối phương không vừa mắt, khua môi múa mép, không đến mức động tay chân gây thương tổn.

Về sau Diệp Vân Tiêu không đưa cơm nữa, Lăng Tịch liền tiếp nhận công việc đi mua cơm. HunhHn786 Lăng Tịch vừa đi, ba người liền cãi nhau ầm ĩ.

Tần Tường cùng Lăng Duệ là nhất trí chỉ trích Lạc Phi. Nói hắn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không biết xấu hổ, bảo hắn đừng đeo bám Lăng Tịch.

Lạc Phi tuyên bố Lăng Tịch thuộc quyền sở hữu của hắn. Nói hai người kia đừng đánh chủ ý lên Lăng Tịch.

Bị bọn họ liên kết chống lại vài lần, Lạc Phi rất để tâm. Hắn đem đề tài dẫn dắt đi, cũng thành công khơi mào mâu thuẫn Tần Tường cùng Lăng Duệ khiến bọn họ đấu nhau.

Nhìn hai người đấu đá nhau, Lạc Phi nhàn nhã ngồi một bên xem, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Dù sao hiện tại Lăng Tịch không ở đây, hắn cho mình xem việc vui, cũng là trút giận, ai bảo hai người kia trêu chọc hắn chứ ? !

Tần Tường cùng Lăng Duệ đấu trong chốc lát, đột nhiên phát giác Lạc Phi không có lên tiếng. Nghiêng đầu liếc mắt một cái thấy Lạc Phi đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Vì thế, hai người rất nhanh liền tỉnh ngộ, đình chỉ tranh đấu, tiếp tục liên kết đối kháng Lạc Phi.

Nhiều lần, ba người thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng lại sợ Lăng Tịch đột nhiên trở về nhìn thấy. Bọn họ lại tiếp tục dùng miệng công kích đối phương.

Ba người bọn họ tâm tư giống nhau.

Lăng Tịch chỉ có một, bọn họ ba người đều muốn có, đều muốn độc chiếm. Cũng không thể đem Lăng Tịch chia làm ba phần? Nhưng dù Lăng Tịch theo ai trong bọn họ, hai người kia nhất định sẽ không từ bỏ.

Tuy rằng nói trước mắt là Lạc Phi chiếm ưu thế lớn nhất, nhưng Lạc Phi cũng không khỏi có chút lo lắng.

Lăng Tịch sẽ bởi vì Tần Tường bị thương mà lo lắng, sẽ bởi vì Lăng Duệ cáu kỉnh mà phiền lòng, sẽ bởi vì Bạch Tiểu Hàn mà vô thố, cũng đủ chứng minh trong lòng Lăng Tịch không phải chỉ có một người tồn tại.

So sánh với Lạc Phi, Tần Tường cùng Lăng Duệ càng thêm bất an. HunhHn786

Hai người bọn họ đã làm sai quá nhiều. Lúc trước đối đãi Lăng Tịch không tốt, ức hiếp quá mức, đã làm một ít việc khó tha thứ. Huống chi, hiện tại Lăng Tịch xác định quan hệ cùng Lạc Phi, phần thắng của bọn họ càng thêm thấp. Bất quá dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không bỏ cuộc

Vấn đề thật là rất khó giải quyết. Ba người đồng thời thở dài một hơi.

Cứ như vậy đấu vài ngày, cũng không ai có ưu thế. Bọn họ lười náo loạn, phòng bệnh bình thản yên ổn.

Lạc Phi vẫn rất ôn nhu, cũng ân cần an ủi, thường nắm tay truyền một chút ấm áp cho Lăng Tịch.

Tần Tường thì vẫn duy trì bộ mặt lạnh như băng, không chịu nói chuyện, làm như một người xa lạ.

Chỉ có Lăng Duệ không yên. Nghĩ đến một tuần phải bắt được Lăng Tịch, hắn liền cân nhắc cùng Lăng Tịch nói vài câu. Nhưng mà vừa nhìn thấy Lăng Tịch cùng Lạc Phi, hắn liền tức giận, lại cho vài ánh mắt xem thường.

Ngày đó, Lăng Duệ vừa định đi ra ngoài, lại bị Lăng lão gia gọi lại, cười hỏi thành quả mấy ngày qua.

"Tiểu Duệ, thế nào rồi? Có thu phục được Lăng Tịch chưa? Đừng quên, hôm nay là ngày cuối cùng."

Nghe nhắc tới điều đó, Lăng Duệ không vui nói:

"A, không phải còn một ngày sao? Con buổi tối đưa hắn về đây là được."

"Thật vậy sao? Được như vậy là tốt. Ông đây liền chuẩn bị tốt bữa tiệc lớn chờ con đem Lăng Tịch về. Nếu đến lúc đó một mình con trở về, ta đây phải gọi cho bạn bè tính toán xem mắt. Ha ha..."

Nghĩ đến đã cùng ông ngoại giao kèo, Lăng Duệ có chút khó xử.

Không được! Mặc kệ thế nào, hôm nay phải đem Lăng Tịch về đây!

Lăng Duệ khẽ cắn môi, ra quyết định.

Đi đến bệnh viện, Lăng Duệ có chút kỳ quái phát giác, phòng bệnh chỉ có một người, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Lăng Tịch.

Vì sao giờ này còn chưa có đến? Có phải trên đường gặp cái gì ngoài ý muốn không? Hay là hôm nay có chuyện gì không thể tới?

Tần Tường tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm Lăng Duệ miễn cưỡng hỏi:

"Cậu làm sao vậy? Mất hồn mất vía, quỷ nhập à?"

"Cậu mới quỷ nhập. Sao... Hắn giờ này còn chưa tới đây?"

"Ai? Ai còn chưa có tới đây?"

"Cũng không phải không biết tôi hỏi ai."

"Tôi thật không biết hỏi ai. Tuy rằng không quá nhiều người đến gặp tôi, nhưng tốt xấu cũng có vài người. Tỷ như gà mẹ Diệp Vân Tiêu, y tá Viên Viên, còn có y tá trưởng, nhiều người như vậy, tôi nào biết cậu hỏi chính là người nào."

Nhìn Lăng Duệ thở phì phì, Tần Tường cười rất vui vẻ.

Mấy ngày này ở chung, hắn phát giác Lăng Duệ rất dễ dàng nổi nóng. Làm Lăng Duệ nổi nóng vô cùng thú vị. Dù sao hắn nhàm chán, thường chọc Lăng Duệ, cũng có thể xem là một loại tiêu khiển.

"Cậu..."

Tần Tường không thú vị sờ sờ cái mũi, buông tha cho Lăng Duệ.

"Tôi cũng không biết hắn sao không lại đây, hắn không có nói."

Thật sự là đáng ghét!

Hả? Lăng Tịch sao còn chưa lại đây?

Tần Tường cũng suy nghĩ đến câu hỏi Lăng Duệ vừa rồi hỏi hắn.

Chết tiệt, Chẳng lẽ không sợ mình đói chết sao? ! !

Tần Tường thở phì phì.

Bình thường bữa sáng của Tần Tường là Lăng Tịch mang tới, có đôi khi Diệp Vân Tiêu cũng sẽ đưa đồ ăn lại đây. Hôm nay vừa vặn Diệp Vân Tiêu có mang đồ ăn tới, hắn cũng không đói bụng. Nhưng mà Lăng Tịch mất tích, hắn cảm thấy rất không thích mà thôi.

Hay là... thấy bọn họ không để ý, cho nên cảm thấy không có ý nghĩa không tới? Không đúng, không lý nào, Lăng Tịch kiên trì nhiều ngày như vậy, sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Lẽ nào bị Lạc Phi ngăn cản không cho lại đây?

Tần Tường nghĩ đến hiện tại Lăng Tịch có thể nằm ở trên giường, cùng Lạc Phi quấn quít lấy làm mấy chuyện kia, sắc mặt liền thay đổi. Đôi mắt lại muốn bắn ra lửa.

"Cậu nói hắn có thể bị Lạc Phi quấn lấy hay không?"

Tần Tường nghiêm mặt, cùng Lăng Duệ nói ra suy đoán.

"Lạc Phi?"

Nghĩ đến hiện tại Lăng Tịch nằm ở trên giường cùng Lạc Phi, lỗ mũi Lăng Duệ phun khói.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Tịch đi vào. Kỳ quái chính là, Lạc Phi cũng không có cùng lại đây.

"Tiểu Duệ, Tần Tường."

Lăng Tịch chào hai người, sau đó cầm túi to đặt ở trên tủ bên giường .

"Ở nơi nào vậy?"

"Hả? là đang hỏi ba sao?"

Mấy ngày qua, Lăng Duệ cùng Tần Tường cũng không quá để ý Lăng Tịch. Tần Tường trên cơ bản xem Lăng Tịch như vô hình. Lăng Duệ vẫn không có hoà nhã, không trừng thì hừ.

Mấy ngày nay đã bị lạnh nhạt, cho nên nghe Lăng Duệ hỏi, Lăng Tịch có chút kích động, lại có chút lo lắng. Sợ là chính mình quá mức khát vọng thế cho nên sinh ra ảo giác.

"Không hỏi chú thì hỏi ai? Hỏi thì nói đi. Sao đến giờ mới lại đây, lúc nãy làm cái gì?"

Nói xong, Lăng Duệ liền nhìn chằm chằm Lăng Tịch. Hắn nghĩ nếu như Lăng Tịch dám nói ở cùng Lạc Phi làm việc linh tinh kia, hắn sẽ nhảy qua bóp chết Lăng Tịch.

Tần Tường tuy rằng không có nói nhưng vẻ mặt chăm chú nhìn về phía Lăng Tịch, cũng đợi nghe đáp án.

"Ba..."

"Cái gì? Đừng nói là vừa mới rời giường."

"À, không phải. Sáng sớm đã dậy, cùng Lạc Phi đến công ty một chuyến, đem mấy thứ này cầm lại đây, cho nên mất chút thời gian."

"Lấy mấy thứ này làm gì? Mở ra xem ! Thật thối."

Gói to bên trong có xoài, dứa, bơ... Đặc biệt có một quả sầu riêng tỏa ra mùi rất nồng.

"Mấy ngày hôm trước người trong công ty Lạc Phi ra nước ngoài du lịch, mua cho Lạc Phi rất nhiều đặc sản. Lạc Phi hôm nay cùng bọn họ đi ăn cơm cho nên sẽ không tới. Ba đem mấy thứ này lại đây."

Nghe được Lạc Phi hôm nay sẽ không lại đây, Tần Tường cùng Lăng Duệ nhất thời vui lên không ít, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Tần Tường trừng mắt nhìn quả sầu riêng, ghét bỏ nói:

"Đem thứ đó ra ngoài đi! Khó ngửi muốn chết."

"À, được."

Lăng Tịch đáp ứng, định đưa cho Diệp Vân Tiêu. Quả sầu riêng lớn như vậy ném đi thật đáng tiếc.

"Đừng bỏ, ném đi lãng phí nha, mở ra cho tôi ăn là được."

Tâm tình có chuyển biến tốt đẹp, Lăng Duệ ngăn Lăng Tịch bỏ sầu riêng, cũng yêu cầu mở sầu riêng ra ăn.

"Cậu ăn cái thứ kia làm gì? Thối chết."

"Cậu biết cái gì, ăn rất ngon. Muốn nếm thử hay không ?"

Tần Tường đẩy tay Lăng Duệ ra, cũng đem thân mình hướng một bên xê dịch.

"Thật đáng ghét. Đừng nói chuyện với tôi. Cái kia... Lăng Tịch mở cửa sổ ra, cái miệng của hắn thối quá."

"Cậu mới thối ! Sầu riêng ăn ngon, thơm quá."

"Lăng Duệ, cút cho tôi! Cậu quả thực rất đáng ghét! Đừng đụng tôi, tránh xa một chút."

"Ha ha, có bản lĩnh bỏ chạy đi."

"Cút đi! Không thấy trên đùi tôi có thạch cao à?"

"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, tại cậu không chạy. Đến đây, mềm mềm thơm thơm, muốn cắn một cái hay không ?"

"A!!! Lăng Duệ, tôi muốn giết cậu!"

Nhìn nhìn, Lăng Tịch nở nụ cười thản nhiên.

Chạng vạng rời bệnh viện, Lăng Tịch đi cùng Lăng Duệ xuống lầu.

Đi tới cửa bệnh viện, Lăng Tịch dừng bước, muốn cùng Lăng Duệ chào từ biệt, lại phát hiện môi Lăng Duệ giật giật, như là muốn nói cái gì. Đợi một lát, Lăng Duệ nhăn nhó nói:

"À... theo tôi về đi."

"Hả?"

"Tôi là nói... quản tôi nói cái gì, theo tôi là được."

"Hả?"

Sau khi lên xe, thấy Lăng Tịch ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngón tay, Lăng Duệ nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích.

"Ông ngoại thật lâu không gặp chú, cho nên bảo tôi dẫn chú về, cùng ăn một bữa cơm, trò chuyện gì gì đó."

Hắn bây giờ còn chưa thu phục được người này, lại không muốn bị ông ngoại chế giễu, cho nên lừa người trở về trước tính sau.

"Như vậy à, tôi đây gọi điện thoại cho Phi Phi nói một chút."

Vốn định cùng Lạc Phi ăn cơm, nhưng nếu Lăng lão gia muốn gặp cùng ăn cơm, vẫn là cùng Lạc Phi nói một tiếng tương đối tốt hơn, miễn cho Lạc Phi phải chờ đợi.

Lăng Tịch lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phi giải thích, cũng dặn dò hắn ăn cơm, mới chấm dứt trò chuyện.

Ở một bên nghe Lăng Tịch dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói với Lạc Phi, Lăng Duệ cảm thấy cả người không được tự nhiên, tức giận cũng không ngừng dâng lên.

Đợi Lăng Tịch nói chuyện điện thoại xong, Lăng Duệ trực tiếp đoạt lấy di động tắt nguồn, nhét vào túi của mình.

Lăng Tịch trừng mắt nhìn, Lăng Duệ không được tự nhiên cào cào tóc, giải thích:

"Để tôi giữ, chờ trở về sẽ trả lại."

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro