91: Một đôi+92: Tự mình đi tranh thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Một đôi

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lạc Phi gõ gõ chóp mũi Lăng Tịch, ân cần hỏi han. Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, chính là không đành lòng quấy rầy Lăng Tịch, liền vẫn vẫn duy trì tư thế này, đợi Lăng Tịch tỉnh lại.

"À? Không.... Không có gì."

Bị Lạc Phi kéo khỏi suy nghĩ, Lăng Tịch rụt lui vào chăn, ngượng ngùng nhìn Lạc Phi.

Hồi tưởng mình chủ động cùng Lạc Phi, lại khóa ngồi ở trên người của hắn, cùng nhau bắn, còn nói yêu đối đầu, Lăng Tịch hận không thể đoạt lấy chăn đem cả người che giấu.

"Ha ha, đừng trốn, đã là người của anh thì đừng ngượng ngùng."

Lạc Phi đem người từ trong chăn đào ra, khẽ chạm lên môi Lăng Tịch, miễn cưỡng nói.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Lăng Tịch đáp lại Lạc Phi, sau đó tăng cao âm lượng không ít, mắt cũng trừng to. HunhHn786

"Sáng? Bây giờ là buổi sáng?"

"Ừ, bây giờ là buổi sáng, 10 giờ 55 phút."

Nguy rồi, ở một đêm trong khách sạn, còn ngủ thẳng đến trưa. Lăng Duệ 8 giờ sẽ đến bệnh viện báo danh, nếu mình không có ở đó, hắn cùng Tần Tường có thể cãi nhau hay không?

"Làm sao vậy? Nhìn rất nóng vội."

"À, Tần Tường còn đợi ở bệnh viện, Lăng Duệ khẳng định cũng đã tới. Bọn họ nhất định sẽ nổi nóng, cũng không biết bọn họ có ăn gì chưa?"

Lăng Tịch cũng không có giấu giếm Lạc Phi. Lăng Tịch muốn đứng lên, lấy quần áo mặc vào.

"Tịch đừng vội, bọn họ lớn như vậy, có đói bụng sẽ tự mình gọi thức ăn, đừng lo lắng."

Lạc Phi đè tay Lăng Tịch lại, lấy quần áo trên tay bỏ xuống.

"Quần áo đã dơ, lại có mùi hôi, đừng mặc, anh sẽ nhờ người ta đưa hai bộ khác lại đây. Dù sao cũng phải đợi, không bằng chúng ta ăn một chút. Tịch chắc cũng đã đói bụng. Đợi cơm nước xong, thay đổi quần áo, chúng ta cùng đi bệnh viện, được chứ?"

"Như vậy à? Được rồi."

Lăng Tịch chần chờ một lát,  rồi gật đầu. Quả thật, quần áo dơ mặc vào sẽ không thoải mái. Ngày hôm qua ăn gì đều phun ra hết, lại tiêu hao nhiều sức lực, bụng đã đói, vẫn nên ăn một chút gì lót dạ.

"Vậy Tịch tiếp tục nằm một lát, anh đi gọi điện thoại."

Lạc Phi cầm lấy điện thoại gọi người mang lại đây những thứ họ cần, cũng gọi vài món ăn.

Nói chuyện điện thoại xong, Lạc Phi ngồi xuống, dùng tay gảy gảy mấy sợi tóc trên trán Lăng Tịch. Hắn mỉm cười, làm cho Lăng Tịch một trận hoảng hốt, không tự giác nhìn sang chỗ khác.

Lạc Phi cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy Lăng Tịch, hắn sẽ cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn hiện tại, rất hạnh phúc.

Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên. Lạc Phi đi ra ngoài lấy đồ, cũng cùng người kia nói vài câu, nói xong lại đem người đẩy đi ra ngoài, trực tiếp đóng sầm cửa.

Lạc Phi đem một cái túi to đặt lên giường, giải thích:

"Thời gian không đủ, cho nên lấy tới là quần áo của anh. Có thể sẽ không vừa với Tịch, tạm chấp nhận vậy. Bất quá đồ lót là hoàn toàn mới mua."

"Ừ. Không sao."

Lăng Tịch mặc quần áo Lạc Phi đưa cho. Lúc mặc quần hơi nghiêng người, bắt gặp ánh mắt của Lạc Phi, làm cho Lăng Tịch ngượng ngùng. Cho dù Lạc Phi đã xem qua toàn bộ thân thể, nhưng bị Lạc Phi nhìn chằm chằm như vậy, Lăng Tịch vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lạc Phi kéo Lăng Tịch qua sửa sang lại vạt áo, cũng ngồi xổm xuống cuộn ống quần lên một chút, mới vừa lòng đứng lên đánh giá.

"Không tệ, Tịch mặc rất hợp."

"À, quần hơi dài một chút."

Cũng may lấy tới là quần jean, còn có thể cuộn lên, nếu lấy đồ tây thế nào cũng phải phủ trên mặt đất mất.

"Vậy để lần sau đi mua một cái nhỏ hơn cho Tịch mặc."

Lạc Phi sờ sờ cằm, cân nhắc mua cho Lăng Tịch một bộ giống thế này, lại mua áo khoác giống nhau, đến lúc đó ai cũng sẽ biết hai người là một đôi tình nhân. Tuy rằng ý tưởng có chút ngây thơ, nhưng Lạc Phi lại thoáng có chút đắc ý. Đến lúc đó hắn cùng Lăng Tịch càng thân mật.

"Lăng Tịch, ngày mai chúng ta nên đi xem nhà đi."

Lạc Phi đem người ôm vào trong lòng, thủ thỉ bên tai.

"Chúng ta cũng phải có một gia đình."

"Được."

Lăng Tịch thoáng chần chờ, sau đó đưa tay ôm lại Lạc Phi. Hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu. Đến khi có người đưa thức ăn đến, hai người mới tách ra, đi ăn.

Bởi vì lo lắng Tần Tường trong bệnh viện, Lăng Tịch vội vàng ăn vài miếng, liền buông đôi đũa trong tay.

"Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao? Tịch hiện tại muốn ăn cái gì? Anh lại gọi món khác."

"Không cần, Phi ăn tiếp đi, không cần lo lắng."

Lạc Phi lo lắng nhìn nhìn Lăng Tịch, cũng buông đũa trong tay xuống nói.

"Phi cũng ăn đủ rồi, chúng ta đi bệnh viện thôi."

Lạc Phi chỉ mới ăn hai phần ba phần cơm, khẳng định không có ăn no. HunhHn786

"Phi cũng no, khi nào đói bụng sẽ ăn sau. Được rồi, chúng ta đi thôi."

Lạc Phi cười nắm lấy tay Lăng Tịch đi ra khỏi khách sạn. Hành động của Lạc Phi làm cho Lăng Tịch rất cảm động.

Lạc Phi luôn dụng tâm như vậy. Rất nhiều chuyện không cần nói rõ, có thể phỏng đoán, cũng làm rất tốt.

Tại cửa bệnh viện xuống xe, Lăng Tịch vừa định đi vào, lại bị Lạc Phi kéo lại.

"Phi phải mua cái gì để thăm Tần Tường?"

"À... Mua hoa quả đi, bên kia có cửa hàng hoa quả rất tươi mới."

Quả thật, Lạc Phi là lần đầu tiên tới thăm Tần Tường, hai tay trống trơn không tốt lắm, vẫn là đi mua một ít hoa quả. Gần đây Tần Tường thích ăn táo, nói không chừng mang táo đến, Tần Tường tâm tình sẽ không quá xấu?

Mình đến trễ như thế này, lại không có thông báo cho Tần Tường một tiếng, không biết Tần Tường sẽ giận như thế nào?

"Đúng là phòng này sao?"

Một lúc sau, Lạc Phi chỉ phòng cách đó không xa, quay đầu lại hỏi.

"À, đúng vậy."

"Chúng ta vào thôi."

Lạc Phi lôi kéo Lăng Tịch đi đến trước cửa phòng bệnh, lại giơ tay lên gõ gõ cửa phòng.

"Vào đi."

Vừa nghe giọng Tần Tường có chút buồn bực, Lăng Tịch lại không yên.

Không biết có nên vào hay không!

Khi Lăng Tịch còn chần chờ, Tần Tường càng thêm không kiên nhẫn.

"Ai đó? Còn không mau vào."

"Vào đi thôi, đừng lo lắng, có Phi đây."

Lạc Phi cầm tay Lăng Tịch, cười cổ vũ, sau đó đẩy cửa phòng, đi vào.

Bên trong gian phòng, ngoài Tần Tường còn có Lăng Duệ.

Nhìn vào vẻ mặt không được tự nhiên của Lăng Tịch, Tần Tường nổi lên cơn điên. Đặc biệt nhìn thấy Lạc Phi nắm chặt tay Lăng Tịch, sắc mặt hắn lại tối sầm.

Còn Lăng Duệ, ánh mắt như bắn ra lửa.

"Tần Tường, Tiểu Duệ, các con ăn cơm rồi sao? Nếu chưa ăn cơm, ba đi mua cho các con."

Lăng Tịch hỏi nhưng không người nào để ý. Xem ra, bọn họ thật sự nổi giận. Lăng Tịch thất bại cúi đầu.

Cảm giác được Lăng Tịch buồn rầu, cùng với không khí bên trong gian phòng thật quái lạ, Lạc Phi nhéo nhéo bàn tay Lăng Tịch, sau đó cười nói cùng Tần Tường.

"Tần Tường, nghe Lăng Tịch nói cậu nằm viện, cho nên tôi liền tới thăm một chút. Trên người của cậu đích thương ra sao rồi? Còn đau hay không? Tiểu Duệ, đã lâu không gặp, cậu cũng là lại đây thăm Tần Tường sao?"

"Làm phiền anh lo lắng. Tôi không sao, không chết được."

Tần Tường giật giật môi, lạnh lùng đáp lại một câu.

"Không có việc gì là tốt rồi, Lăng Tịch rất khẩn trương thương thế của cậu, luôn luôn nhắc tới cậu, không biết cậu uống thuốc chưa, có nghỉ ngơi tốt hay không."

Lạc Phi buông tay Lăng Tịch, đem giỏ trái cây đặt ở tủ đầu giường, cười nói:

"Cậu hiện ở bị thương, cũng không biết mua đồ gì lại đây, sợ ảnh hưởng miệng vết thương khép lại. Cho nên tôi mua chút hoa quả lại đây, có thể bổ sung vi-ta-min, lại dinh dưỡng, sẽ không sinh ra tác dụng phụ gì."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo. Cậu là con Lăng Tịch, tôi quan tâm cậu là đương nhiên."

"Ai là con của hắn? Đừng nói lung tung."

Hắn đã nhắc nhở Lăng Tịch phải về sớm một chút. Ngày hôm qua hắn đợi đến nửa đêm, mà không có nhìn thấy Lăng Tịch về.

Lăng Tịch không ở bên cạnh, làm hại hắn ngủ không được ngon giấc, trong lòng lo lắng  Lăng Tịch phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Đợi cho trời sáng, Diệp Vân Tiêu đưa tới bữa sáng, hắn liền ngóng trông, nhìn chằm chằm ra cửa. Kết quả, đợi thật lâu, vẫn không có thấy Lăng Tịch, chỉ có Lăng Duệ lại đây.

Lăng Duệ vừa tiến vào, liền hỏi tới Lăng Tịch. Nghe hắn nói Lăng Tịch vẫn chưa có trở về, sắc mặt Lăng Duệ cũng không thế nào đẹp. Lăng Duệ ngồi ở bên giường, cùng hắn nhìn chằm chằm cửa chờ đợi Lăng Tịch trở về.

Cơm trưa, vẫn là Diệp Vân Tiêu đưa tới cho bọn họ.

Nếu như tối hôm qua là sốt ruột, buổi sáng là hoảng hốt, buổi trưa liền nổi lên lửa giận.

Đối với hành vi của Lăng Tịch, hắn rất giận.

Vốn tính toán đợi Lăng Tịch trở về, hắn sẽ nghiêm khắc giáo huấn một chút. Nếu Lăng Tịch giải thích hợp lý, hắn sẽ suy nghĩ tha thứ.

Khi Lăng Tịch vừa xuất hiện, bên cạnh liền có Lạc Phi. Chết tiệt, bọn họ tay cầm tay thân mật như vậy, làm cho hắn cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Giờ phút này Tần Tường phiền lòng được thay bằng tức giận. Hắn đem tức giận đối với Lăng Tịch di chuyển đến trên người Lạc Phi.

"Tần Tường. Thật xin lỗi, ba ngủ quên, nếu không đã tới sớm. Con đừng nói vậy, ba nghe xong... rất buồn."

"Ngủ quên?"

"Ừ, tỉnh lại đã gần giữa trưa, lại ăn cơm, cho nên đến hiện tại mới tới đây."

Lăng Tịch giải thích một lần.

"Không biết gọi điện thoại sao? Cho dù ngủ quên, tỉnh lại cũng có thể gọi điện thoại mà? Còn nữa, ba đã đáp ứng sẽ sớm trở về. Ngày hôm qua không có trở về còn chưa tính, điện thoại cũng không gọi một cuộc, không biết người ta lo lắng sao?"

Còn Lăng Duệ, như trước ngồi ở chỗ kia, cũng không nói, chỉ quét mắt nhìn từ trên xuống dưới thân mình Lăng Tịch.

Lăng Tịch nói lí do thoái thác, cũng không có đáng tin bao nhiêu, nhưng mà Tần Tường đột nhiên lại không muốn đi so đo. Dù sao, cũng đã tới, còn xin lỗi hắn, không phải sao?

"Ừ, ba biết."

Tần Tường xem như không nổi giận, nhưng mà Lăng Duệ lại vẫn không có phản ứng. Nghĩ đến Lăng Duệ, Lăng Tịch nhanh chóng nói cùng Lăng Duệ.

"Tiểu Duệ, con hôm nay tới khi nào vậy?"

Lăng Duệ lạnh lùng nói:

"Lại đây."

"Hả?"

Không biết vì cái gì, Lăng Tịch giờ phút này cảm thấy Lăng Duệ càng đáng sợ hơn Tần Tường, lo lắng đi đến bên cạnh hắn.

"Chú ngày hôm qua đã làm gì? Vì sao không có trở về? Không thể nói sao?"

"A, không phải. Tôi ngày hôm qua đi tham gia tiệc mừng công của Phi Phi, uống nhiều rượu quá, đầu óc choáng váng liền ngủ. Kết quả... Ngủ quên."

"Như vậy à. Bởi vì uống nhiều rượu quá. Rượu làm loạn tính phải không?"

Rượu làm loạn tính?

Đột nhiên nghe Lăng Duệ nói tới lí do thoái thác, làm cho Lăng Tịch kinh ngạc trừng lớn mắt.

Lăng Duệ tại sao có thể suy nghĩ như vậy? Mặc dù là che giấu sự tình, nhưng cũng không phải là rượu làm loạn tính. Nếu bản thân không chịu, cũng sẽ không để cho Lạc Phi chạm vào.

Lăng Duệ đứng lên kéo Lăng Tịch lại, đem áo cởi ra, làn da có nhiều dấu vết.

"Lẽ nào muốn nói cho tôi biết chú ngủ trên giường có rất nhiều bọ chó, những dấu này là do bị bọ chó cắn hả?"

Buổi sáng hắn đã tới. Đợi nửa ngày, Lăng Tịch mới xuất hiện, lại tay trong tay cùng Lạc Phi. Xem Lạc Phi vẻ mặt ngọt ngào, hắn đã cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Quả nhiên, một đêm không trở về là chạy đi lăn lộn cùng Lạc Phi, còn muốn nói dối lừa gạt, thật sự là quá mức.

"Không biết xấu hổ!"

Lăng Duệ cắn răng mắng một câu, sau đó nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nghĩ đến ánh mắt Lăng Duệ lạnh như băng, Lăng Tịch có chút đứng không vững. Cũng may Lạc Phi đúng lúc vươn tay đỡ Lăng Tịch mới không có té ngã.

"Lăng Duệ nói là thật sao? Ba mới rồi đều là nói dối. Tối hôm qua là cùng hắn đi mướn phòng? Đúng không?"

"Tần Tường, ba..."

"Ba ngủ cùng hắn? Đúng không?"

Tần Tường đem cái giỏ trái cây đẩy xuống đất, giận dữ hét:

"Nếu dám làm, vì cái gì không dám thừa nhận. Còn lừa người, giỏi lắm, vui lắm đúng không?"

"Ba..."

Lăng Tịch không muốn che giấu mối quan hệ cùng Lạc Phi. Chỉ là chưa nghĩ đến nên nói như thế nào với Tần Tường.

"Lăng Tịch, ông cảm thấy đem chúng tôi ra đùa bỡn rất thú vị phải không? Nhìn chúng tôi vì ông đấu khí chắc là cảm thấy rất thỏa mãn? Rất rất giỏi?"

Tần Tường không phải kẻ ngu dốt. Mấy ngày nay Lăng Duệ mỗi ngày đều chạy tới, luôn nhằm vào hắn, cùng hắn tranh cãi, không bao lâu hắn liền phát giác Lăng Duệ suy nghĩ giống hắn. Lăng Duệ cũng có tình ý với Lăng Tịch, cho nên mới sợ hắn chiếm lấy người, luôn cùng hắn đối nghịch.

Duy nhất làm cho hắn thấy may mắn chính là Lăng Tịch đối với Lăng Duệ và hắn thái độ không khác nhau, cũng không có thiên vị Lăng Duệ. Nói cách khác, tuy rằng không nhận hắn, nhưng cũng không có nhận Lăng Duệ.

Rõ ràng biết tình cảm của hắn, không tiếp thu còn chưa tính, vì cái gì còn muốn cùng người khác ở chung một chỗ? Quả thực không đem hắn để trong mắt.

"Tôi lúc trước nói hãy cùng tôi ở chung một chỗ, ông vẫn không chịu đáp ứng, là bởi vì hắn sao? Bởi vì hắn, cho nên mới không chịu nhận tôi?"

"Không phải, không liên quan Phi Phi."

"Vậy là bởi vì nguyên nhân gì?"

"Bởi vì..."

Lăng Tịch giật giật môi, muốn nói lại phát hiện nói không nên lời.

Vì... Tần Tường là con ruột, nên không thể nhận phần tình cảm này. Dù sau, bây giờ đã có Lạc Phi, không thể lại nhận tình cảm của những người khác, như vậy là không đúng.

"Bởi vì sao? Tại sao không nói ? Không muốn nói cho hắn nghe mấy cái này sao?"

Tần Tường cười lạnh một tiếng, cầm lấy những thứ có thể lấy được gần mình ném tới chỗ Lăng Tịch, quát:

"Cút đi! Cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mấy người."

"Tần Tường, ba..."

"Cút đi!"

Lăng Tịch phản ứng hơi chậm, trực tiếp bị Tần Tường ném gối đập trúng mặt.

"Lăng Tịch, chúng ta đi về trước đi. Cậu ấy hiện tại đang giận, nói cái gì cũng nghe không vào đâu."

Lạc Phi đem người kéo qua, dùng thân thể bảo vệ Lăng Tịch, miễn cho Tần Tường ném cái gì lại đây đập trúng.

"Thế nhưng..."

"Không có gì thế nhưng. Tịch cũng nhìn thấy tình hình hiện tại. Chờ cậu ấy bình tĩnh lại sẽ nói chuyện tốt hơn so với hiện tại rất nhiều."

"Vậy... Được rồi."

Lăng Tịch cảm thấy Lạc Phi nói rất đúng, liền quyết định rời đi trước.

"Tần Tường, con ở một mình yên tĩnh, ba sẽ đến thăm con sau."

"Cút đi!"

Đợi cho Lăng Tịch rời khỏi, Tần Tường phát ra một tiếng bi thương. Sau đó, hắn đưa tay nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ đấm vào giường.

Lạc Phi? Tôi đâu có kém Lạc Phi? Vì sao không chịu nhận tôi lại tiếp nhận Lạc Phi. Mơ tưởng! Tôi không chiếm được, những người khác cũng đừng mơ tưởng có được. Trước mắt quan trọng vẫn là mau chóng dưỡng thương tốt. Chỉ có hành động thuận tiện mới đủ khă năng đi cướp lại đồ vật của mình.

Hắn đã coi trọng thứ gì, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay. Muốn hắn buông tha? Kiếp sau cũng không có khả năng!

Ngay khi Tần Tường tính nằm xuống nghỉ ngơi một lát, cửa truyền đến tiếng động, có người đến.

"Tần..."

Chương 92: Tự mình đi tranh thủ

Diệp Vân Tiêu vừa định chào hỏi Tần Tường, lại nhìn thấy Tần Tường hai mắt nhắm nghiền, không có một chút muốn phản ứng hắn. Diệp Vân Tiêu ngượng ngùng im lặng đem cái túi đặt ở tủ đầu giường.

Sao lại thế này? Sao ném đồ đầy đất vậy? Vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì? Là đánh nhau? Hay là... ?

Diệp Vân Tiêu đã cảm thấy tâm ngứa ngáy, rất muốn hỏi vừa rồi chuyện gì xảy ra.

Nếu Lăng Tịch ở đây thì tốt rồi, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có Tần Tường, hắn có thể hỏi cũng chỉ có Tần Tường mà thôi. Hắn là hỏi hay là không hỏi đây?

Diệp Vân Tiêu suy xét hồi lâu, cuối cùng bản tình tò mò chiến thắng. Quyết định hỏi.

"Vậy... Tần Tường à. Đây là hạt dẻ mấy y tá mua tới cho tôi, ăn rất ngon, cho nên tôi liền lấy cho cậu một ít. Cậu ăn thử, rất ngon."

Diệp Vân Tiêu ân cần chạy đến bên giường, cầm túi hạt dẻ đưa tới cho Tần Tường, muốn lấy lòng Tần Tường. Nhưng Tần Tường hoàn toàn không quan tâm.

"Khụ..."

Diệp Vân Tiêu xấu hổ sờ sờ cái mũi lui lại mấy bước. Hắn cười cười ra vẻ tò mò hỏi han:

"Tần Tường à, mấy thứ này sau ở dưới đất hết rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao ?"

Người này sao phiền như vậy ? Không thấy hắn tâm tình không tốt sao? Còn chạy tới chỗ hắn. Bệnh viện nhiều tiền sao? Lại nuôi tên lang băm phiền toái rảnh rỗi này, thật sự là phiền chết người.

"Ha ha, không thể nói à? Tôi đây không hỏi. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy cậu. Hạt dẻ ăn rất ngon, cậu đừng ngại nếm thử."

Đợi cho Diệp Vân Tiêu sắp đi tới cửa, Tần Tường đột nhiên đã mở miệng.

"Tôi nói vừa rồi có trận gió to đem mấy thứ này thổi bay xuống đất, anh tin không?"

"Hả?"

Diệp Vân Tiêu cảm thấy chính mình quá mức khoa trương, liền vội vàng cười khan vài tiếng.

"Hì hì... Tin, đương nhiên tin. Cậu nói cái gì liền là cái đó. A! Tôi còn nhiệm vụ, tôi sẽ không phiền cậu. Tôi đi trước."

Nói xong, Diệp Vân Tiêu đặt tay lên nắm cửa, muốn mở ra.

"Đợi đã. Anh lại đây cùng trò chuyện."

"À, được."

"Anh có thích người nào chưa? Nếu người đó không chịu nhận tình cảm của anh, anh sẽ làm thế nào?"

Ồ! Lại có người không thích Tần Tường à?

Diệp Vân Tiêu nhìn về Tần Tường ngạc nhiên há to miệng.

Cho dù Tần Tường tính tình rất không xong, rất dễ làm cho người ta sợ hãi. Nhưng không thể phủ nhận, Tần Tường rất có sức hút. Khuôn mặt hấp dẫn ánh mắt người đối diện. Người bình thường không có biện pháp cự tuyệt thân thiết cùng hắn.

"Hỏi anh đó, trả lời đi."

"À à, tôi đây... Ngại quá, thoáng chút phân tâm. Tại... Tôi còn chưa có thích người nào. Bất quá nếu tôi thích ai, dù người đó không chịu nhận tình cảm của tôi, tôi đây sẽ ngẫm lại vì cái gì không chịu nhận tình cảm của tôi. Nếu như là người nhà không cho phép, tôi sẽ cố gắng làm cho người nhà của người đó đồng ý. Nếu đối phương cảm thấy cùng tôi không hợp, tôi sẽ đi chứng minh không tồn tại cái gọi là không thích hợp. Nói tóm lại, chính là cố gắng, cố gắng lại cố gắng. Tôi tin tưởng, chỉ cần đồng ý trả giá, dụng tâm nhiều hơn, người kia nhất định sẽ bị cảm động."

Nghe xong Diệp Vân Tiêu trả lời, Tần Tường cười nhạo nói:

"Ngu ngốc."

Tuy nói như thế, nhưng Diệp Vân Tiêu trả lời lại làm cho Tần Tường thoáng cong khóe môi.

"Đúng không? Đây chỉ là ý nghĩ của tôi. Tôi chưa có thích người nào, có thể nghĩ không đúng lắm."

"Đổi vấn đề. Nếu người kia lựa chọn những người khác, anh sẽ đối đãi như thế nào?"

"Hả?"

Sự tình sao càng ngày càng phức tạp?

Hắn cảm thấy Tần Tường thật đáng thương.

Thích người không thích mình coi như xong, người kia lại còn thích người khác? Thật sự là rất đáng thương nha!

Diệp Vân Tiêu nhìn Tần Tường với ánh mắt thương hại. Tần Tường nhất định là bởi vì tình cảm có vấn nên tâm tình không tốt, cho nên hắn có thể hiểu. Hắn sẽ không trách Tần Tường nữa. Xem ra, hắn phải quan tâm Tần Tường nhiều hơn một chút. 

"Nè! Trả lời!"

"À, vấn đề này rất khó rồi, để cho tôi nghĩ một chút."

Không nhìn Tần Tường trên mặt có sát khí, Diệp Vân Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ, cẩn thận đưa ra câu trả lời.

"Nếu tôi thật sự rất thích người kia, lại không muốn buông tay, tôi đây sẽ tiếp tục theo đuổi, thẳng đến khi nhận lời tôi mới thôi."

"Anh không có nghe vấn đề của tôi sao? Người kia đã tiếp nhận người khác."

"Tôi có nghe. Tiếp nhận người khác rồi thì như thế nào? Không phải còn chưa có kết hôn sao? Dù sau, hiện tại kết hôn rồi còn có thể ly hôn, vì sao không thể tiếp tục theo đuổi? Hạnh phúc là dựa vào tự mình đi tranh thủ. Đúng! Chính là như vậy."

Diệp Vân Tiêu gật gật đầu, rất vừa lòng câu trả lời của chính mình.

"Là như thế sao?"

Tần Tường sờ sờ cằm, chậm rãi gậm nhấm lời Diệp Vân Tiêu mới vừa nói. Hạnh phúc là dựa vào tự mình đi tranh thủ. Đúng là có lý, giống hắn suy nghĩ.

Xem ra, ý nghĩ của hắn cũng bình thường thôi, không có vấn đề gì. Hắn làm như vậy hẳn là Lăng Tịch sẽ không phản cảm đâu nhỉ? Hắn cũng không phải đi cường bạo, có chuyện gì lớn đâu? Ừ, quyết định như vậy, hắn phải nhanh dưỡng sức tốt, để đi tranh đoạt hạnh phúc.

Ha ha, muốn đá tôi ra? Nằm mơ đi!

Nhìn Tần Tường trên mặt có biến hóa, Diệp Vân Tiêu hỏi:

"Tần Tường, cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì, ăn hạt dẻ đi. Cám ơn anh trò chuyện cùng tôi."

Tần Tường cầm hạt dẻ còn vỏ nhét vào tay Diệp Vân Tiêu, lại từ tay Diệp Vân Tiêu lấy hạt dẻ đã bóc vỏ nhét vào miệng hắn.

Người này sao như vậy? Ăn hiếp người !

Diệp Vân Tiêu nói thầm vài tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lột vỏ hạt dẻ cho Tần Tường ăn.

Diệp Vân Tiêu ở trong lòng bất mãn Tần Tường bắt hắn tiếp tục lột vỏ hạt dẻ. Lột một hạt liền bị Tần Tường trực tiếp bỏ vào miệng, không chừa cho hắn.

Thừa dịp Tần Tường ngẩn người, Diệp Vân Tiêu nhân cơ hội đem số hạt dẻ vừa lột vỏ xong ăn luôn, cũng thỏa mãn vỗ tay phủi bụi.

Ăn ngon thật, trở về phải hỏi mấy y tá kia hạt dẻ là mua ở nơi nào. Hắn muốn đi mua một chút trở về, buổi tối từ từ ăn.

Cùng Diệp Vân Tiêu nói chuyện một lát, lại ăn chút hạt dẻ, Tần Tường hiện tại cảm thấy thoải mái hơn.

Ở trên giường nằm một lát, nhàm chán, Tần Tường lại ngồi dậy sờ đầu giường. Hắn muốn chơi game trong chốc lát, lại đụng đến một đống vỏ hạt dẻ.

Máy chơi game đâu?

Tần Tường nghi hoặc nhìn quanh, phát hiện máy chơi game nằm ở trên sàn nhà, đã bể nát.

Tần Tường nhăn mặt nhíu mày, nhìn căn phòng hỗn độn.

Chết tiệt, cứ như vậy bỏ đi. Tốt xấu gì cũng nên dọn dẹp rồi đi, thật sự là tức chết mà!

Tần Tường một mình sinh hờn dỗi, lại phát giác hiện tại trong phòng bệnh cũng chỉ có mình hắn. Hắn tức giận cũng vô dụng. Vì thế, Tần Tường nằm xuống đắp chăn ngủ.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, Tần Tường lúc này ngủ thật say. Ngay cả khi có người đẩy cửa phòng đi vào, hắn cũng không phát hiện.

Thấy Tần Tường đang ngủ, Lăng Tịch bước nhẹ nhàng đi đến bên giường. Cầm cà mèn đặt ở tủ đầu giường, Lăng Tịch ngồi xuống, im lặng nhìn Tần Tường ngủ.

Vốn Lạc Phi khuyên ở nhà nghỉ ngơi một hai ngày, đợi Tần Tường hết giận lại đến bệnh viện. Nhưng Lăng Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là không đồng ý. Cho nên, Lăng Tịch vào bếp bận rộn, nấu canh lại xào rau. Lạc Phi ở một bên trợ giúp, cũng ăn vụng vài miếng đồ ăn.

Cùng Lạc Phi ăn cơm chiều xong, dặn dò Lạc Phi một tiếng, Lăng Tịch liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

Vốn muốn đánh thức Tần Tường dậy ăn cơm, nhưng lại sợ Tần Tường không ngủ đủ sẽ bực bội, Lăng Tịch đành phải tiếp tục ngồi ở bên giường đợi Tần Tường tự mình tỉnh lại.

Cũng không có đợi lâu, Tần Tường liền giật giật thân mình, ngáp một cái, chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy Lăng Tịch, Tần Tường đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngồi dậy mở đèn bên giường. Sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Lăng Tịch, hắn cũng không lên tiếng.

"Tần Tường, đói bụng không? Ba làm cho con chút đồ ăn, hiện tại còn chưa nguội, mau ăn đi."

Tần Tường tiếp tục nhìn chằm chằm, không có đáp lại.

Thấy Tần Tường không có động tĩnh, biết hắn còn giận, Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó mở cà mèn đưa cho Tần Tường,

"Ba biết con còn giận, nhưng tức giận cũng phải ăn cơm không phải sao? Đợi ăn no, con lại tiếp tục giận, được không?"

Tần Tường chuyển động tròng mắt, sau đó tiếp nhận cà mèn, cầm cái muỗng múc đưa đồ ăn vào miệng.

Đợi cho Tần Tường ăn xong, uống hết canh, cũng không có nói chuyện. Lăng Tịch đành phải đứng dậy dọn dẹp phòng một hồi, mới bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh.

Lăng Tịch vừa đi, Tần Tường trở mình, nhìn chằm chằm cửa thật lâu...

Vừa về đến nhà, Lạc Phi liền ra đón, săn sóc tiếp nhận túi đựng cà mèn đặt ở trên bàn, đóng cửa, rồi lôi kéo Lăng Tịch vào phòng.

"Tịch đã trở lại. Thế nào, Tần Tường còn giận không? Cậu ấy có ăn cơm hay không ?"

"Còn giận, không chịu nói chuyện. Bất quá cơm thì ăn."

"Ăn cơm là được rồi. Cho thấy, cậu ấy cũng không phải quá tức giận."

"Ừ, có lẽ như vậy."

Hiện tại Tần Tường không để ý tới mình, nhất định là đang nổi nóng. Nhưng ít nhất không cự tuyệt. Đợi Tần Tường hết giận, lại đi nói chuyện cùng Tần Tường, hẳn là cũng không sao.

"Tịch cũng đừng quá sốt ruột, Tần Tường thủy chung là con của Tịch, sẽ không làm ầm ĩ gì lâu."

"Ừ, hy vọng như vậy."

Lăng Tịch cầm tay Lạc Phi nhẹ giọng nói:

"Phi Phi, chuyện xem nhà có thể phải hoãn vài ngày. Hiện tại Tần Tường cái dạng này, tôi lo lắng."

Nhìn ra Lăng Tịch khó xử, Lạc Phi trêu ghẹo nói:

"Hiểu rồi, không sao, dù sao nhà cũng sẽ không chạy mất. Nhưng thật ra Tịch đừng quá lo lắng, đều sẽ ổn thôi."

"Ừ, ủy khuất cho Phi. Chuyện của chúng ta, Tịch sẽ tìm cơ hội thích hợp cùng nói cùng bọn họ."

"Việc này không vội, vẫn là đợi bọn họ hết giận rồi nói sau."

Lăng Tịch nói chuyện này làm cho Lạc Phi rất vui. Nhưng suy xét đến tình huống hiện tại, Lạc Phi để cho Lăng Tịch có thời gian chậm rãi đem chuyện này nói ra, miễn cho kích thích tới hai người kia.

Theo phản ứng của Tần Tường Lăng Duệ, hắn muốn ở cùng Lăng Tịch sẽ phải chịu ngăn cản rất lớn. Mà bọn họ đối với Lăng Tịch cũng có tâm tư giống hắn, chỉ là hắn vận khí tốt hơn một chút, được tiếp nhận rồi.

Hai người kia không giống như là sẽ buông tay. Hắn muốn thắng lợi hoàn toàn, còn phải đi con đường khó khăn. Bất quá mặc kệ như thế nào cũng được, hắn sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu này, sử dụng đầu óc đi đối phó trở ngại. HunhHn786

"Ấn như vậy thoải mái không? Muốn ấn nhẹ một chút hay không?"

Hạ quyết tâm xong, Lạc Phi tiếp tục giúp Lăng Tịch massage thư giãn, cũng nhẹ giọng hỏi ý tứ Lăng Tịch.

"Rất thoải mái, cứ như vậy đi, lực đạo rất thích hợp."

Lăng Tịch tự giác nằm xuống, thoải mái nhắm nghiền hai mắt.

So sánh với Tần Tường bên kia im lặng, Lăng Tịch ở nhà ấm áp, Lăng Duệ lại hoàn toàn rối loạn. Từ trong bệnh viện đi ra, Lăng Duệ đầu tiên là ở trên đường chạy một hồi, lúc sau mới đón xe về Lăng gia.

Vừa về tới nhà, hắn lên phòng khóa trái cửa, đem đồ vật ném.  Vài món đồ sứ trong phòng đã biến thành những mảnh nhỏ. Hắn vẫn chưa hết giận, còn đem chăn giường xốc lên nén trên sàn nhà, lại nhảy lên giường giẫm nệm.

Lúc này, những người làm cũng không dám đi quấy rầy Lăng Duệ. Bọn họ sợ mình sẽ trở thành chỗ Lăng Duệ trút giận.

Cảm giác được chuyện nghiêm trọng, mấy người lặng lẽ tụ lại một chỗ thảo luận nên làm cái gì. Cuối cùng bọn họ thống nhất gọi điện cho Lăng lão gia.

Nửa giờ sau, Lăng lão gia trở về, đi vào nghi ngờ hỏi:

"Các người đều làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, quản gia đơn giản đem tình hình Lăng Duệ nói cho Lănh lão gia nghe.

Thật là kỳ lạ. Tiểu Duệ bị sao đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, còn tự mình nhốt trong phòng? Chẳng lẽ là tại bệnh viện bị ai làm tức giận?

Mấy ngày nay Lăng Duệ chỉ đi bệnh viện, không đến tối thì không về nhà. Lăng lão gia cũng đã quen rồi. Cho nên Lăng Duệ không có khả năng đi chỗ khác. Chỉ có thể là ban ngày trong bệnh viện xảy ra chuyện gì nên Lăng Duệ mới như vậy.

Chẳng lẽ là Tần Tường ức hiếp Tiểu Duệ? Không đúng. Tần Tường nằm ở trên giường bệnh, tuyệt đối không có khả năng làm cho Lăng Duệ tức giận như vậy.

Nếu không phải Tần Tường, như vậy chỉ còn... Lăng Tịch.

Lăng lão gia bất đắc dĩ thở dài, mang theo người làm lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro