Chương 9 - 2: Thuỳ thức cựu xuân thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Mục Huyền hồi cung Long Đức vào giữa giờ Tỵ, chàng toan đến Thường Xuân đường, nhưng cung nữ lại thưa rằng Thuần Đức đang sang thăm mẹ con Khanh. Kể từ lúc nàng phủ thiếp sinh được hoàng tôn, phu nhân của chàng hay đến trông nom, bồng bế đứa trẻ. Người hầu dò ý, định bụng sẽ đến vời nàng về, chàng chỉ ư hử rồi phẩy tay ra hiệu để mình tự sang đấy tìm nàng. Vừa bước vào trong gian buồng, chàng đã nghe thấy tiếng trẻ con ọ ẹ xen lẫn với tiếng hai người đàn bà chuyện trò. Bước chân chậm lại, chàng đứng hơi khuất sau tấm rèm châu, lặng lẽ nhìn vợ con mình.

"Trộm vía, em nó ngoan quá. Hôm qua ta sai thợ chạm lấy hai cái vòng bạc để cho em nó đeo, mai chị Hòe đem sang nhé." Thuần Đức bế đứa trẻ đi lại quanh chỗ Khanh đang ngồi.

"Phu nhân cho em nó nhiều quà thế ạ." Nàng phủ thiếp phe phẩy cái quạt nan, nét mặt hẵng còn vài phần nhợt nhạt.

"Con đầu cháu sớm, đợi cho nó cứng cáp, bế được vào cung diện thánh, quà lúc ấy mới thật là quý. Chứ đôi vòng bạc với mấy sấp vải của ta chẳng thấm vào đâu." Vị phu nhân vỗ về đứa trẻ, nàng nhớ ra nó vẫn chưa được ăn nên trao lại cho mẹ nó. "Em cho hoàng tôn bú đi, ta nom như nó sắp quấy đấy. Chắc là đói rồi."

"Vâng, phu nhân để em ạ. Đêm qua không thấy em nó khóc, ngủ ngoan hơn dạo trước, nhưng lười bú sữa. Mà mấy thang thuốc tiềm phu nhân đưa sang bổ quá, em... sữa về nhiều lắm... Đến là khổ." Nói đến đây, giọng Khanh nhỏ dần, hai má nàng ửng hồng. Nàng bế con đi vào giường, khéo léo cởi yếm. Đứa bé ngọ nguậy cái đầu, quen hơi mẹ, chẳng cần dạy cũng lần tìm được bầu sữa.

Những chuyện đàn bà làm Mục Huyền thấy ngại dấn bước vào, chàng lằng lặng trở ra. Thế nhưng Thuần Đức đã kịp thấy rèm động, nàng nhìn lại Khanh đang bế con ngồi trên giường, trong lòng thoáng có nỗi buồn.

Tối hôm ấy, hoàng thái tử ở Thường Xuân đường. Dùng thiện xong, chàng theo thói quen ngồi chè nước trên sập gỗ. Thuần Đức dặn dò kẻ dưới đưa thuốc bổ sang cho Khanh, rồi cũng ngồi xuống mép sập bên tả, tính toán phần lễ lạt sửa soạn để nửa tuần trăng nữa đưa về thái miếu ở châu Cổ Pháp. Cả chàng và nàng đều có chuyện bứt dứt trong lòng, nhưng cũng đều không tiện nói ra. Cuối giờ Dậu, quan nội thị theo hầu bên cạnh thánh thượng đến truyền lệnh cho vời Mục Huyền sáng hôm sau phải vào cung sớm. Thuần Đức càng bồn chồn hơn, đợi ông ta đi rồi mới dè dặt hỏi chàng chuyện quân tình. Nàng đã hay ý vạn thặng muốn thân chinh đi dẹp loạn, nhưng còn chưa rõ quan thái úy có theo hộ giá hay không. Thầy nàng lâm trọng thương, dù ở dù đi nàng cũng đều có chỗ không yên lòng. Cả chàng nữa. Thánh thượng ngự giá thân chinh, ắt việc giám quốc sẽ đặt lên vai chàng.

"Quân tình rối ren, khó nói trước được hay dở." Mục Huyền nhấc chén nước chè, lời này là thật lòng chàng.

"Nhưng... thánh thượng vừa ốm dậy, ngộ ngỡ..." Thuần Đức thở dài.

"Kể mà quan thái úy khỏe hẳn thì Can thị chẳng dám làm loạn." Chàng thở dài. Đoạn, chàng nói thêm. "Ngày mai ta sang thăm quan thái úy, nàng dặn người dưới, xếp sắp ra một ít lễ vật cho tươm tất để biếu ông ấy."

Thuần Đức sững lại, rồi nàng khẽ thưa vâng. Đôi mắt nàng nhìn chồng, vừa bối rối vừa hụt hẫng. Chàng sang thăm thầy nàng lúc này thì ắt là có ý tứ sâu xa hơn chứ chẳng phải chỉ để hỏi han bệnh tình. Nàng thương thầy, nhưng cũng không biết phải mở lời thế nào. Chàng không ưa nhà đẻ của nàng, chuyện ấy rõ mười mươi, nên thương thế ông chịu có là gì trong mắt chàng. Lần này thánh thượng xuất chinh, tướng lĩnh tuy nhiều, mà người thật để ngôi cửu trùng đẹp dạ chẳng được mấy. Chắc là chàng vì chuyện này mới sang thăm thầy nàng. Khác máu tanh lòng, lẽ đời vốn thế, vị phu nhân ngậm ngùi. Đêm ấy, dẫu hoàng thái tử nằm ngay bên cạnh, nhưng nàng vẫn thấy lạnh lẽo, chơi vơi hệt như bao ngày chăn đơn gối chiếc. Nàng mê một giấc dài dằng dặc, chuyện lúc bé tha thẩn trong vườn cùng đứa em trai, cả chuyện mẹ nàng nằm ốm bệnh trên giường, cảnh này chồng cảnh kia đều buồn đến nao lòng. Qua giờ Tý, Thuần Đức tỉnh giấc, nàng trở mình mãi không ngủ lại được. Giữa đêm khuya, Thường Xuân đường lặng như tờ, bên tai nàng văng vẳng có tiếng trẻ con khóc. Kéo chăn đắp cho người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, Thuần Đức thở dài. Đoạn, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, bước xuống giường, mắt nhìn về phía Sùng Hoa đường. Chắc là hoàng tôn đang khóc, nàng nghĩ. Thằng bé chẳng mấy khi khóc đêm, nhưng mấy hôm nay vào lúc giao mùa, trẻ con khó chịu cũng thường tình. Dẫu nhủ với mình như thế, nàng vẫn thấy sốt ruột. Ban ngày, nàng bế nó đã thành quen, về đêm để nó rời tay, nàng lại thấy trống trải. Ánh đuốc từ bên ngoài len lỏi qua khe cửa gỗ, đổ vào căn buồng thành vệt xiên lờ mờ, vừa đủ để nàng nhìn xuống đôi tay mình, cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt trên da. Nàng không biết hơi ấm đấy là thứ da thịt nàng thật tỏa ra, hay chỉ là nàng tự huyễn hoặc vì nhớ đến hoàng tôn. Thằng bé có cái mũi, cái mồm, cả cái trán nữa đều giống hoàng thái tử như đúc. Khuôn mặt của thằng bé thấp thoáng hiện ra trong đầu nàng, nhưng chẳng biết cớ gì lại mờ nhạt, như có như không, quen quen lạ lạ. Những đường nét giống với Khanh trên khuôn mặt nó bỗng được thay bằng đường nét của nàng. Thuần Đức bần thần, lệ chảy thành hàng. Con của nàng, giả mà nó không bỏ nàng đi, thì có khi nom nó sẽ giống thế. Tiếng trẻ con khóc ngày một rõ hơn, nàng còn nghe thấy cả tiếng hát ru. À ơi, à ơi... Chợt, hoàng thái tử ho húng hắng. Thuần Đức như kẻ đang mộng mị bị đánh thức, vội đưa tay lau khô nước mắt, nàng vội quay trở lại giường.

"Điện hạ, điện hạ làm sao thế? Để thiếp gọi cung nữ..." Thuần Đức lay gọi phu quân.

"Ta không sao, mấy hôm nay thức khuya dậy sớm, chắc là nhiễm phong hàn." Mục Huyền gượng ngồi dậy. Nãy giờ chàng đã thấy phu nhân của mình rời khỏi giường, nhưng vẫn vờ như vừa tỉnh giấc.

"Thiếp sơ suất không chăm nom điện hạ chu đáo." Nàng áy náy, rụt rè tạ tội.

"Nàng quán xuyến chuyện trong cung này, còn chăm bẵm cho mẹ con Khanh, thế cũng là có công to rồi." Chàng nắm tay phu nhân, nhè nhẹ vỗ về.

"Thiếp nhờ trời, nhờ thánh thượng, mới được theo hầu điện hạ. Những chuyện đấy chẳng dám xem là công cao." Lâu rồi, nàng mới thấy chàng ân cần với mình. May mà bóng tối đã che khuất đi nét ngỡ ngàng, lúng túng trên khuôn mặt nàng. Nghĩ ngợi một lúc, nàng nhớ lại cơn mê ban nãy, trong lòng thoáng thấp thỏm nghĩ đến nhà đẻ. Thế rồi, nàng đánh liều, mượn lúc hiếm hoi này để ngỏ lời xin được về thăm thầy.

"Nàng là phận con, trăm đức trên đời đều lấy hiếu làm đầu, nàng lo nghĩ cho thầy nàng như thế, ta không cản. Thôi cũng khuya rồi, nàng cứ đi ngủ cái đã, sáng mai sửa soạn theo cùng với ta sang bên đấy thăm quan thái úy." Mục Huyền trấn an nàng.

*
* *

Đi từ cửa Thiên Thu, về phía Tây độ hai dặm, ở đầu ngõ Hạc Kiều là phủ đệ nhà Đoàn thái úy. Kiệu của hoàng thái tử dừng xuống trước phủ, người trong nhà đều đã đứng đợi sẵn, vừa thấy chàng bước xuống, họ nhất loạt quỳ lạy hành lễ. Thuần Đức hay chóng mặt nên đổi sang kiệu võng, nàng phải chờ đứa nô đem hài đến mới rời võng được. Thấy người nhà tề tựu đông đủ, nàng thầm vui trong lòng, nhưng vẫn giữ phép tắc, đứng lùi sau lưng hoàng thái tử một bước chân. Lễ nghĩa vái chào xong xuôi, hoàng thái tử và phu nhân theo quan thái úy vào phủ, còn cung nữ cùng nội quan hầu tả hữu được lệnh đợi ngoài sân. Quan thái úy chỉ lấy một người vợ họ Phạm, sau khi sinh Đoàn Ngạn được mấy tháng, bà qua đời. Kể từ đấy, quan thái úy cũng ở vậy chịu cảnh gà trống nuôi con chứ không tục huyền. Việc lớn nhỏ trong phủ, ông giao cho người chị ruột ở góa của mình quán xuyến. Cuối năm ngoái, Đoàn Ngạn lấy vợ, hoàng thái tử và phu nhân Thuần Đức nhân dịp ấy cũng đến mừng. Bẵng đi hơn nửa năm, vợ chồng chàng mới lại sang thăm phủ quan thái úy. Cảnh vật nom vẫn thế, nhưng chẳng biết có phải do chủ nhà đương đau ốm hay không mà yên tĩnh hơn nhiều. Cả người ngang ngược như Ngạn, giờ cũng đằm tính đi. Quan thái úy tiếp hai quý nhân ở đình nhỏ trong vườn, chỗ ông thường ngồi uống nước chè mỗi lúc ban trưa. Thuần Đức sai cung nữ đặt quà biếu lên bàn, nàng vui vẻ hỏi han quan thái úy chuyện nhà. Mục Huyền ngồi bên cạnh nàng, nhặt một miếng trầu đã têm sẵn mà người hầu trong phủ dâng lên, bỏ vào miệng, im lặng nghe bố con họ chuyện trò.

"Bẩm phu nhân, tôi khỏe hơn trước nhiều rồi. Xin bà chớ lo mà hại đến thân." Họ Đoàn ôn tồn, ông chắp tay thưa với Thuần Đức. Lễ này làm nàng sượng sùng, vì dẫu có hoàng thái tử ở đấy, nhưng nàng thật vẫn không quen chuyện thầy mình thưa bẩm kính cẩn như thế.

"Thầy khỏe là con mừng lắm ạ." Nàng nói.

"Bẩm bà, cách đây mấy hôm, vợ thằng Ngạn bị động thai, sinh non mất một tháng, nhưng nhờ phúc ấm tổ tiên mà mẹ tròn con vuông. Tôi định đợi dăm ngày nữa sẽ bẩm lên báo với bà một tiếng để bà vui cho em nó. Nay nhờ ơn thánh thượng, ơn điện hạ, bà lại được về thăm thầy, hay là bà vào nhìn mẹ con nó lấy một lúc cho thỏa tình chị em trong nhà." Đoàn thái úy lựa lời nói với Thuần Đức.

Biết Đoàn thái úy đang có ý muốn mình lánh mặt, Thuần Đức cũng đành thuận theo rồi rời đi. Trước lúc vào hẳn trong nhà, nàng ngoái nhìn thầy và hoàng thái tử đang ngồi chè nước ở đình. Chẳng biết duyên cớ gì, lòng nàng chợt thấy bất an. Đến khi đứa hầu trong phủ mời đến lần thứ ba, nàng mới ủ dột cất bước.

Hôm ấy trời đã về cuối thu, nắng trải vàng rộn, ấm áp mà không làm tan mất cái hơi mát mẻ lúc sắp sang đông. Quan thái úy rót nước chè vào chén men ngọc, kính cẩn dâng mời hoàng thái tử. Chè này là chè của người Tống, hái trước tiết thanh minh độ mười ngày, pha bằng nước mưa, thế nên hậu vị lẫn hương thơm đều xếp được vào hàng thượng phẩm. Mục Huyền chỉ nhấp qua một ngụm cũng biết thứ này là thức quý mà quan thái úy dùng để tỏ lòng xem trọng khách.

"Thương thế của thầy độ này thế nào rồi?" Hoàng thái tử đặt chén ngọc xuống bàn, chàng hỏi quan thái úy.

"Bẩm điện hạ, nhờ ơn trời Phật, tôi đã đỡ hơn vài phần." Họ Đoàn đáp.

"Thánh thượng vẫn hay hỏi đến thầy." Chàng nhấm một ngụm nước chè rồi nói.

"Tạ ơn thánh thượng." Quan thái úy đưa tay vái vọng tỏ ý tạ thánh ân. Đoạn, ông ngần ngừ nhắc đến chuyện thánh thượng ngự giá thân chinh. "Bẩm điện hạ, tôi ở nhà dưỡng thương nhưng có nghe phong thanh mươi ngày nữa thánh thượng sẽ dẫn binh đi đánh dẹp Can Lộc."

"Đỗ tướng công phụng lệnh thánh thượng dẫn quân đi dẹp Can Lộc, gặp phải mưu gian của nó nên..." Mục Huyền bỏ lửng, chàng thở dài. "Thánh thượng ngự giá đi lộ Thượng Nguyên đúng thật là chuyện chẳng đặng đừng. Ta thấy phải mà quan thái úy thương thế đã lành để theo hầu người chuyến này, bá quan trong triều cũng sẽ không rối hết cả lên như ngày hôm qua."

Quan thái úy im lặng, ông lại nhấc ấm trà lên rót thêm vào chén của hoàng thái tử. Một lúc sau, ông mượn cớ nước sắp nguội, đuổi nốt đứa thư nhi hay theo hầu lui xuống bếp.

"Bẩm điện hạ, người uống chè này thấy thế nào ạ?" Họ Đoàn kính cẩn hỏi.

"Hương thơm, vị đượm, thật đúng là chè ngon." Hoàng thái tử đáp. Chân mày chàng có một thoáng hơi nhíu lại.

"Ngày xưa tôi có quen một tên lái buôn người Tống, nó đi khắp các bạc dịch trường để bán chè, nên dẫu là phường dân đen nhưng thưởng chè sành sỏi chẳng kém ai. Nó nói với tôi, muốn uống được chén chè ngon thì có mỗi lá chè không cũng chưa được, mà phải đủ năm thứ." Vị võ quan cười, đôi mắt ông ta chợt trở nên tinh anh lạ thường, tuyệt không còn vệt ốm đau mỏi mệt nào. "Nó đọc vanh vách, tôi nghe cũng vần vò. Đại để là nhất thủy, nhì chè, tam pha, tứ ấm, ngũ quần anh."

"Cũng đã nghe qua." Mục Huyền bâng quơ.

"Chè ngon mà không được nước, được ấm, uống vào cũng bớt ngon đi. Có nước, có ấm, có chè, pha không khéo cũng thành ra dở. Đủ hết những ngón này mà lại thiếu người thưởng cùng thì xem như chỉ còn nửa cái ngon." Quan thái úy dường như nhận ra chàng đang chú mục vào mình, chẳng buồn tránh né cho phải phép. "Tôi ngẫm thấy trò rườm rà này kể cũng có cái lý riêng. Trên đời đến thân người còn phải do tứ đại hợp thành, thì những thứ khác làm sao đứng một mình mà nên cơ đồ được."

Mục Huyền uống một ngụm nước chè, chàng đặt chén xuống bàn, vẫn điểm nhiên chờ vị võ quan nói tiếp. Thế nhưng, ông ta lại chỉ nhìn về phía hiên nhà, nơi Thuần Đức đang bồng bế, dỗ dành đứa cháu trai đỏ hỏn của nàng.

"Phải mà phu nhân bận năm ngoái thai nghén không gặp nạn thì giờ tôi đã nhìn thấy mặt cháu ngoại tôi rồi." Đột nhiên, Thái Trác ngậm ngùi. Ông cứ đau đáu nhìn con gái.

"Nàng ấy còn trẻ, sau này lo gì không sinh được con." Hoàng thái tử cười nhạt, nhưng trong lòng chàng đã như có lửa bùng lên.

"Bẩm điện hạ, bậc cha mẹ trên đời đều mong con cái lấy vợ gả chồng được suôn sẻ, tôi trông bà ấy khát con, tôi xót lắm." Đến đây Đoàn Thái Trác lấy ra một miếng trầu, ông ta mời chàng. "May là trời Phật còn thương mà ban hoàng tôn để cung Long Đức có tiếng trẻ con. Ngộ nhỡ ra thì phu nhân cũng vẫn còn chỗ nương cậy lúc về già".

"Quan thái úy cứ khéo lo. Thuần Đức theo hầu ta ngần ấy năm, nghĩa chồng vợ đâu phải chỉ ở đứa con." Dẫu nét mặt vẫn hòa nhã, nhưng phía dưới bàn, giấu trong ống tay áo, bàn tay Mục Huyền đã siết lại thành nắm. Chàng biết cái ý mà họ Đoàn đang nửa kín nửa hở trưng ra.

"Người già hay cả nghĩ cho con cái, cứ hễ con cái yên ấm thì bố mẹ đến mạng cũng chả tiếc gì, xin điện hạ chớ chê cười tôi lẩn thẩn." Đoàn Thái Trác cười nhưng đuôi mắt vẫn không động.

"Như thầy thì nào ai dám chê là lẩn thẩn được." Mục Huyền chua vào.

Chàng uống thêm một ngụm nước chè nữa. Nước đã nguội, vị ra chiều đắng chát, nuốt xuống cuống họng cũng chẳng còn thấy đượm nữa. Đoạn, chàng nhìn về phía Thuần Đức, nhưng nắng về ban trưa gắt quá, ánh mắt chàng vừa chạm vào cái áo lụa sáng màu của nàng thì chói đến nhức cả mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro