Chương 6: Cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Trong cơn mộng mị, cô thấy người đàn ông đó. Ông mỉm cười với cô đầy dịu dàng, bàn tay to lớn xoa lên đầu cô đầy ấm áp cùng yêu thương. Cô cảm nhận rõ độ ấm từ tay ông truyền tới da đầu mình và tóc mình; nó ấm áp lắm mà cũng yêu thương lắm khiến cho lòng một đứa bé như cô trở nên ngọt ngào. Và cô cũng thấy mình đang ôm ông khóc nức nở như thể nào và ông đã dỗ dành cô đầy yều thương ra làm sao. Mỗi một cái vuốt nhẹ cô lại ngừng khóc. Tiếng khóc lớn giờ chỉ còn vài tiếng thút thít cùng nấc nhẹ nghẹn ngào. Gương mặt ông đó khẽ mỉm cười phúc hậu, ánh mắt nhìn cô yêu thương mà ấm áp, cả gười ông như tỏa ra một hào quang bảo vệ cô khỏi cái bủa vây xô bồ của xã hội vậy. 

Rồi, khung cảnh trước mắt cô thay đổi. Cô thấy, ở đó ba mình nằm dưới đất, ông ôm cô nằm trong vũng máu đỏ đang ngày một loang ra. Cô cũng nhớ mình đã lay ông nhiều như thế nào nhưng không vẫn không tỉnh dậy. Và trước mắt cô, hai bàn tau nhỏ nhuốm đỏ màu máu = màu đỏ đó y chang như màu đỏ trên người của cha cô vậy. 
....A..........A.........A...... 

Tiếng hét đứa con gái mười lắm tuổi thất thanh và vang khắp nhà. Nước mắt cô tí tách rơi xuống rồi ào ạt như dòng suối nhỏ không thể nào kìm lại được. Giờ đây đã chẳng còn ai an ủi, chẳng còn ai lau nước mắt cho cô nữa rồi. Và cũng chẳng còn ai cho cô cả thế giới của mình như cha nữa rồi. Vòng tay rộng lớn, ấm áp, vững chắc đó đã biến mất theo hài cốt tro tàn của theo biển mây mù mịt của tám năm về trước mất rồi. ...” 

... 

Giật mình tỉnh dậy, tiếng hét lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Cả người ướt đẫm mồ hôi sợ hãi, sống lưng lạnh buốt cảm bởi cảm giấc chân thực trong mơ. Chạm tay lên mắt, cô cảm nhận rõ nước mắt vẫn còn lăn trên má mình ấm nóng. Tim vẫn đập những nhịp đập nhanh, mạnh y như ngày đó tám năm về trước; nó chưa đựng sự hãi, kinh sợ, bi thương của một đứa con gái mất cha. Là lần đầu tiên cô chứng kiến người khác chết trước mặt mình và là lần cuối cùng cô được ở bên cha. Ông cứ thế, vì bảo vệ cô mà ra đi... Cô cứ ngưỡng tưởng rằng mình đã quên đi điều này từ lâu rồi chứ. Không biết bao lâu rồi cô mới mơ lại giấc mơ ám ảnh cô thủa bé kiểu này nữa. Hóa ra, thực sự cô chưa bao giờ quên được nó cả. 

Diễm chậm chạp bước về phía buồng tắm. Cô muốn tắm một chút để gột rửa đi thứ mồ hôi nhớp nháp, khó chịu trên người mình. Nó khiến cô khó chịu và mệt mỏi. Và, có thể nước lạnh sẽ giúp tâm trạng của cô thoải mái, bình tĩnh lại sau cơn ác mộng đó chăng? 

BƯớc ra khỏi phòng tắm, nước mát và thời tiết thuận lợi thổi vào khiến Doanh Ca cảm thấy thứ thái và dễ chịu hơn. Sau màu hè rực rỡ là mùa thu biến đổi để đón mùa đông lạnh lẽo. Nhưng, có một điều không ai có thể phủ nhận rằng mùa thu với những cơn gió mát khiến ta bình tâm cùng đó là những cơn mưa nhấn chìm cái oi ả, nóng bức, rực rỡ của mùa hè xuống. Mùa hè năng động chàn đầy sức sống thì mùa thu để lại cho người ta những khoảng lặng riêng trong cuộc đời. Chính vì vậy, Diễm thích mùa thu nhất trong các mùa; có lẽ bởi nó cũng giống cô nhất không quá rực rỡ, không quá sức sống cũng không khô căn. Là một thứ gì đó không sắc nét cũng chẳng mờ nhạt, đủ cho người ta biết mình còn tồn tại mà thôi. 

Trên giường, chiếc điện thoại nằm lăn lóc báo hiệu có cuộc gọi đến. Cô cầm lên, nhìn vào màn hình đã có hơn năm cuộc gọi nhỡ của cùng một người rồi. Đó không ai khác chính là anh Vũ. Chắc vì cô để chế độ rung lại vào nhà tắm nên không đê ý. Nhanh chóng bấm nút gọi lại, chuông vừa reo được một hồi đầu dây bên kia đã nhấc máy rồi. Giọng nói anh gấp gáp lại rõ sự lo lắng có thể nhận ra cô không nghe máy khiến anh lo như thế nào. Cô nghĩ, có lẽ lúc nữa anh mà không gọi được cho cô thì chắc chắn anh sẽ bỏ cả công ty về nhà mất. 

_ Diễm, em làm gì mà anh gọi mãi không nghe máy vậy? 

_Em... em vừa tắm xong _ Không biết là do cô ít nói quá hay là do ảnh hưởng của giấc mơ kia mà giọng cô lúc đầu nói ra lại thều thào như không thành tiếng vậy. 

Đương nhiên người như anh chắc chắn sẽ nhận ra sự lạ lùng này của cô. Và anh cũng sống với cô đủ lâu để nhận ra sự khác biệt của cô qua từng ngày cho dù cô đang vui, buồn, bối rối hay như thế nào cũng không thể qua được mắt anh. Bên kia đầu dây điện thoại, đôi lông mày của anh nhíu lại vào với nhau. Nghiêng nười ra phía sau tựa vào ghế anh hỏi:

_ Em làm sao vậy? 

_ Không, em có sao đâu. _ Cô mím môi, anh nhạy cảm hơn cô tưởng rất nhiều. Quả thực khó mà qua được mắt anh truyện gì. 

Nghe cô nói vậy anh cũng không hỏi thêm hay bắt bẻ gì cô cả. Tuy nhiên, đôi lông mày của anh vẫn không dãn ra; chỉ là anh không muốn bóc mẽ cô mà thôi. Anh quá hiểu cảm xúc của cô rồi; việc cô chối biến đi như vậy không phải là lần đauà tiên mà rất là nhiều lần trước đó. Không phải cô không muốn anh biết mà là cô không muốn anh lo lắng về những truyện đó àm thôi. Cô luôn thích ôm đồm nhiều cảm xúc của mình vào cho đến lúc nào không chịu đựng được nữa mới buông tay chấp nhận mọi thứ thua thiệt về mình. Khẽ thở dài, anh nói: 

_Được rồi, hôm nay anh sẽ về sớm. Ở nhà ngoan. 

Cúp máy, cô khẽ thở dài. Biết anh là anh sẽ thế mà. Anh lại lo cho cô rồi. Từ ngày anh biết cô bị như vậy anh cứ luôn tự trách bản thân mình đã bỏ mặc cô nhưng cô lại không cho rằng đó là tại anh. Cuộc sống này cô không quyền được chọn lựa, muốn đánh bại nó ta chỉ có thể biết chấp nhận và đối đầu mà thôi nên không thể nói rằng anh đến bên cô quá chễ hay quá muộn màng được cả. Bởi lẽ, chỉ cần anh tới và ôm lấy cô thế là quá đủ rồi. Có lẽ, anh không bao giờ biết được rằng những gì anh cho cô là quá đủ rồi thì phải. 

Lắc đầu, cô có làm như thế nào cũng không cản được anh dung túng mình cả. Có lẽ, chơi game sẽ giúp cô bình tĩnh tại sau cơn ác mộng trước khi anh về để anh nhìn thấy cô không còn lo lắng nữa. Nếu anh biết được cô lại mơ về giấc mơ cũ thì sẽ rắc rối lắm luôn... 
Vào game, cô gái áo đỏ đang đứng ở cổng thành ngay trước Nguyệt Cẩm và Nguyệt Khí. Hôm qua, sau trận bạo sát thì cô cũng không có ra ngoài thành làm nhiệm vụ gì cả. Nhớ lại, mấy ngày hôm nay cô đã không ra khỏi thành mà chỉ ở trong quán của mình rồi. Vậy nên, mở thú cưỡi, chuẩn bị đầy đủ các đồ Doanh Ca leo lên Sát Lang lao về phía truyền tống đến Long Ảnh. 

Vừa đặt chân vào nơi này Doanh Ca đã bị quái vật ẩn thân tấn công, Một con công kích đã khiến cho cô mất đi nửa vạch máu. Cô nhanh chóng điều khiển thú cưỡi nhảy ra xa khỏi con quái và bắt đầu tung kỹ năng về phía nó. Đòn từ thanh đao chém xuống, đòn của thú cưỡi tung ra đều tung về con quái trong suốt kia. Để nhận biết nó không khó nhưng phải để ý kỹ, bởi lẽ nó trong suốt nhưng cũng lại như nước nên mỗi lần nó di chuyển cả người sẽ rung lên và làm méo đi khung cảnh ở đó nếu ta nhìn vào. Một đòn Nguyệt Phong Tâm Pháp mạnh nhất của chế tác được Doanh Ca tung ra chém thẳng vào đầu nó khiến cho dây máu của nó giảm đi nhanh chóng chỉ còn một vạch. Bình thường, người ta nói kiếm của chế tác chỉ là kiếm cùn, kiếm tốt họ đều mang đi bán cả nhưng riêng Doanh Ca thì khác. Thanh đao lớn mà cô đeo trên lưng có thể đem ra đọ với các game thủ phái thiện chiến khác và cũng khiến cho ối tên phải thèm thuồng vì thuộc tính cùng chức năng cô đã khảm lên nó. Có thể nói, nó chính là lý do vì sao mà Doanh Ca có thể khiến cho kẻ khác sợ hãi cô. 

Khi Doanh Ca đang định nhảy lên, tung đòn cuối cùng về phía quái thì một đón Phong Nguyệt Kiếm bất ngờ của chức nghiệp đạo tặc đã đánh bật cô về phía sau. Dây máu cô đang hồi phục giảm đi chỉ còn một phần ba. Nếu không phải chỉ có kiếm mà cả quần áo, trang sức của cô đều đã được cường hóa lên cao nhất, tốt nhất thì đòn đánh kia đã rút sạch số máu mà cô có rồi. Quay lại nhìn, phía trước Doanh Ca chính là bảy tên đeo mặt nạ chức nghiệp kiếm khách, thích khách, đạo tặc cùng hai tên cầm sư đã đứng bao vây sung quanh cô từ lúc nào. Nhíu mày, nhìn vào màn hình cô có thể cảm nhận rõ những tên này không phải tới đây để đoạt quái mà là tới để giết cô. Vì sao Doanh Ca biết? Vì chúng còn bỏ cả tiền ra mua mặt nạ để che dấu tên, bang phái của mình cơ mà. Xem chừng lần này chúng không dễ dàng gì buông tha cho Doanh Ca cả. Nhưng, lần này chỉ có một mình cô nên một chọi chín quả thực là quá sức. Nếu một đấu hai ba người thì Doanh Ca vẫn còn có cửa thắng nhưng chín thì không đơn giản. Chưa kể, chúng còn thuộc phái thiện chiến, cấp bậc cũng phải trên một trăm năm mươi. Có thể đoán được chúng là các sát thủ chuyên ra đi đâm thuê chém mướn cho những kẻ mà bỏ tiền ra mua chúng. Đáng khinh, 

Không thể chạy, Doanh Ca chỉ còn cách chấp nhận chiến đấu. Ánh mắt cô tập trung nhìn vào màn hình chuẩn bị cho trận chiến không cân sức này. Bảy tên lao lên, hai tên cầm sư thì đứng bên ngoài trợ giúp cho bảy người kia. Cầm sư chúng mang tới chỉ là hạng đủ biết thêm máu, thêm trạng thái, tung thuật chứ không phải hạng đã đủ luyện được cầm đao sông pha mặt trận. Doanh Ca vừa né vừa đánh lại bảy tên kia quả thực chẳng dễ chút nào. Kiểu gì vẫn bị chúng đao của chúng khiến cho dây máu cứ ngày một giảm đi. Chưa kể, con quái kia cô cũng chưa giết được nên phải đối phó với đòn tấn công cực mạnh của nó nữa, chưa kể từ lúc nào con quái đã hồi lên đến nửa số máu rồi. Cả người cô và sủng vật chúng đầy chưởng và ám khí nhưng không sao thoát được cái bẫy bẩn thỉu ỷ đông hiếp người này của chúng. Ánh mắt Doanh Ca liếc sang, có khe hở, cô thu hồi sủng vật của mình tránh cho nó bị thương thêm nữa. Rồi, sau đó cô dùng sủng vật lách người tránh khỏi đao của đám kia cùng lúc lao về một phía chúng không ngờ đến. Đó chính là cầm sư đang đứng như trời trồng của chúng. Thanh đoản đao chém xuống rút sạch máu của tên cầm sư yếu ớt thứ nhất. Và trước khi bị chúng đòn Hỏa Ngục Tâm Pháp của tên kiếm khách cô đã kịp xoay người lại giết chết nốt tên cầm sư còn lại. Có lẽ, điều này là thứ mà chúng không ngờ tới được. Doanh Ca có chết cũng sẽ không bao giờ chịu chết một mình được. Nữ hiệp áo đỏ đủ sức khiến cho hai kẻ khác lót đường cho cô bước xuống địa ngục u tối kia... 

Lửa Ngục của đòn Hỏa Ngục Tâm Pháo khiến cho máu áo đỏ của cô càng rực rỡ hơn bao giờ hết. Đốm lửa màu đỏ giữa màu trắng xóa của Long Ảnh, giữa biển tuyết lạnh lẽo mang màu tang thương mà không khuất phục của cô gái mạnh me kiên cường – Hoa Vũ Doanh Ca. 

Diễm nhìn nhân vật của mình cháy bùng trong ngọn lửa đó không khỏi tức giận, bàn tay bấu chặt vào con chuột cố kìm nén. Quả thực là dù có trốn vào trong thế giới ảo này cũng chẳng tránh được những kể không biết xấu hổ, khốn nạn chẳng ra gì. Tuy nhiên, đúng lúc cô phải chấp nhận cái cảm giác cam chịu chẳng vui vẻ gì này thì góc màn hình của cô xuất hiện hình long và phượng đỏ rực nhấp nháy gây chú ý. 

Sau đó, ở giữa ngọn lửa đỏ rực đó bay ra một con phượng cuốn quanh người Doanh Ca. Cô được hồi sinh, dây máu đầy lại, lửa biến mất khi cánh phượng bung ra. Và cô được mười giây bảo vệ từ con rồng cuốn bên người mình bảo hộ cô, vô hiệu hóa mọi đồn đánh, tấn công kể cả thần pháp cũng không có tác dụng. 

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của chúng, bảy thân hình còn đang đờ cả ra đấy thì một bóng đen xuất hiện. Đường kiếm nhanh, mảnh mà ẩn hiện chém một đòn bạo kích cùng cuồng phong và công kích của thánh thú anh đang cưỡi đã đưa tiễn một tên về với diêm vương cùng hai tên cầm sư kia và cũng khiến cho không ít tên chúng đòn bị rút đi mấy nghìn điểm ở dây máu. Xuất hiện trước mặt sáu tên còn lại là vị thích khách giáp đen, ánh mắt lạnh lùng, thanh kiếm dài chĩa thẳng về phía chúng đầy thách thức. Anh cưỡi trên con kỳ lân màu xanh tím đầy uy quyền. Anh – khiến cho kẻ khác phải ớn lạnh. Và ta có thể lý giả được thứ vừa cứu Doanh Ca vừa rồi là gì? Nó là Song Long Phượng – đặc quyền riêng dành cho các cặp đôi. Tức là các cặp đã là vợ chồng, đã đến Long Tình kết hôn đều sẽ được hệ thống chúc phúc tặng cho chức năng này. Trong một khoảng cách nhất định khi người chết là nam hoặc nữ nhưng chỉ cần là vợ chồng thì họ có thể sử dụng đặc quyền này để cứu nhau một lần duy nhất mà không cần phải nhờ tới cầm sư cứu giúp. 

Người con trai tỏa ra hào quang hắc ám, được các game thủ gọi với biệt danh: Con trai của satan cũng là game thủ được sưng danh đệ nhất trong game, đứng top một của bảng xếp hạng, có thể cứu được Doanh Ca không ai khác chính là Nhất Long Khuynh Thành. Anh từ lúc nào đã đứng sau Doanh Ca như một vị hiệp sĩ bóng đêm bảo vệ cho ánh sáng duy nhất của mình khỏi tay những kẻ gian ác. Không cần nhìn sau chỉ cần chúng không giám tiến về phía mình Doanh Ca cũng biết anh đủ sức cản bước chúng rồi. Ngay sau khi mười giây bảo hộ kết thúc, Doanh Ca cưỡi lên sủng vật của mình đã được hệ thống chúc phúc trị thương quay trở lại lành lặn sông lên. Lần này không phải một chấp sáu, bảy tên nữa mà là hai chấp sáu nên đơn giản hơn rất nhiều. Một mình chấp ba tên ám sát đối với Doanh Ca không có gì là khó cả. Khả năng di chuyển nhanh, điêu luyện là một phần giúp cô né tránh được đòn của chúng cũng như ra đòn phản công lại. Dây máu giảm một chút rồi lập tức hồi lại của Doanh Ca và Khuynh Thành trái ngược hẳn với dây máu không kịp hồi phục và ngày một cạn của sáu tên kia. Chúng như va phải một bức tường dá dày mà phá đến như thế nào cũng chỉ sứt được một chút mà không thể đạp đổ chỉ biết dãy rụa, vùng vẫy trong khổ ải đang tiên về phía chúng mà thôi. Bởi vì hai cầm sư duy nhất đã bị Doanh Ca kết liễu ngay từ đầu nên sáu tên cứ lần lượt nối chân nhau về với diêm vương mà không thể oán thán một lời. Lần này là lần đầu tiên chúng được tận mắt nhìn thấy đẳng cấp chênh lệch của chúng với hai người kia khác nhau như thế nào. Cái bản mặt tự cao tự tại của chúng lúc ban đầu đối đầu với Doanh Ca giờ đây đã tắt ngúm. Muốn đánh bại được hai đệ nhất cao thủ này không đơn giản như chúng nghĩ. Chúng chỉ có thể dùng trò bẩn thíu để thắng nhưng chúng lại không ngờ người phía sau xuất hiện đã đạp đổ hết thứ xấu xí trong đầu hắn để tiễn chúng về suối nguồn nhờ diêm vương phán quyết án trạng. 

Tên cuối cùng còn lại, hắn cố cầm sự trống trọi lại với hai cao thủ trước mặt mình nhưng hắn nào ngờ được rằng chính hắn lại là tên phải chết đau đơn nhất được chứ. Khi hắn bị đốn ngã còn vài giọt máu thì ngực và tim hắn bị xuyên thủng vởi đoản đao to của Doanh Ca cùng kiếm của Khuynh Thành cắm thẳng xuống nền băng. Điểm báo thương lên tới mấy vạn máu trong khi hắn còn chưa đủ một nghìn điểm máu. Hắn chấp nhận nhắm mắt chết, thi thể mờ dần rồi biến mất chỉ còn lại mỗi hai thanh kiếm cắm giữa mặt băng ngay bên trên hình rồng uốn lượn phía dưới. Giờ đây, cả không gian chỉ còn lại đỏ rực tà áo của Doanh Ca cùng hắc ám màu áo của Khuynh Thành đứng đối diện nhau. Nhìn anh, cô tự hỏi rằng: “ Tại sao anh lại ở đây?” Nhưng cô lại không thể nào mở lời được... 

Không phải Doanh Ca ngại ngần hay gì cả mà trước khi cô mở miệng hỏi thì con quái lúc nãy biến mất rồi giờ lại xuất hiện từ đâu lao đến. Nhưng, lạ là dường như nó không có ý định tấn công Doanh Ca hay Khuynh Thành gì cả. Nó lao về phía hai thanh kiếm đang ghim dưới băng mà cô chưa biết làm sao rút lên được. Rồi “rầm” một tiếng, không biết nó làm cái gì mà khiến cho cả hai thanh kiếm đâm lún sâu xuống dưới mặt băng tạo ra một âm lượng rất lớn. Doanh Ca và Khuynh Thành không biết sảy ra truyện gì chỉ là theo phản sạ liền nhảy ra phía sa tránh bị cái gì càn quét qua mình. 
Sau đó, khi cả hai người vẫn đơ ra chẳng hiểu truyện gì thì từ nơi hai thanh kiếm chém xuống bắt đầu xuất hiện vết nướt. Nó nứt, vỡ lan ra sung quanh hồ, gần như là khắp nơi trên mặt hồ và kể cả sãy núi xa xa kia ta cũng nhìn được thấy nó đang rung chuyển mạnh. Nhưng, đường nứt lớn của nó lại rất lạ; đường nứt đó chạy dài uốn theo hình con rồng in dưới mặt băng .... Và khi Doanh Ca và Khuynh Thành đang nhìn thì mọi thứ bắt đầu sụt, lún xuống theo vòng xoáy; cả hai bị cuốn vào một không gian hoàn toàn xa lạ. 

Lúc cả hai đứng vững lại được trên mặt đất thì cũng là lúc một lần nữa màu trắng xóa của băng tuyết bao phủ nơi đây. Tuy nhiên, sự khác biệt nơi này và Long Ảnh rất nõ. Màu trắng nơi đây không phải cùng là màu trắng của vùng đất Long Ảnh vì nó mang màu trắng trong suốt có thể nhìn xuyên qua vạn vật. Nơi đây cho Doanh Ca một cảm giác rằng đây mới là Long Ảnh thật sự bởi vì nơi đây phản chiếu dưới chân Doanh Ca mọi sự vật trước mắt cô nhưng ngược chiều mà thôi. Nhìn dưới là cô – áo đỏ rực rỡ theo sau vẫn im lặng từ nãy tới giờ là Khuynh Thành vẫn đợi cô. Lúc này cô mới sực nhớ ra rằng anh đã cứu cô thoát khỏi lũ người đó; có lẽ cũng chính anh đã giúp cô tới nơi mà cô tìm kiếm rất lâu này – Long Ảo. 

[M][Hoa Vũ Doanh Ca]: Khuynh Thành, cám ơn anh. 

[M][Nhất Long Khuynh Thành]: KHông có gì. Nàng muốn đi tiếp chứ?

NHìn khung cảnh phía trước và phía xa kia thực sự khơi dậy trí tò mò của Doanh Ca. Đặc biệt, nếu như linh cảm cô không sai thì thứ mà cô tìm kiếm bao lâu nay đang ở chính nơi đây. Tuy nhiên, cô sợ làm phiền tới Khuynh Thành, có lẽ hôm nay cứu cô cũng bởi vì anh vô tình đi qua đây rồi vô tình cứu cô mà thôi. Cô không muốn cuốn anh vào việc khó khăn này; con đường phái trước chắc chắn không đơn giản và sẽ mất nhiều sức lực nên phiền anh có vẻ không hay lắm. Nhưng, nghĩ lại thì cô thấy qua hàng ngàn người cuối cùng cô với anh lại được đưa tới đây cũng phải có một lý do nào đó hay điều kiện nào đó chứ! Cô trầm ngâm một lúc rồi mới đáp lại anh. 

[M][Hoa Vũ Doanh Ca]: um... nhưng anh đi cùng em không sao chứ? 

[M][Nhất Long Khuynh Thành]: Không sao, tổ đội đi, 

Nói rồi Khuynh Thành gửi cho Doanh Ca một lời mời tổ đội. Cô ấn chấp nhận. Phượng Hoàng đỏ một lần nữa hiện lên rang rộng đôi cánh rồi biến mất giữa hai người. Doanh Ca bây giờ mới biết rằng chúc phúc của hệ thống dánh cho các cặp đôi lại cầu kỳ đến mức như vậy đó. Cô chưa bao giờ để ý đến nó, chỉ biêt sơ qua một chút nên không hề biết rằng các game thủ hầu như đều có đôi có cặp bởi vì các nhiện vụ cặp đôi hay hệ thống chúc phúc của Thần Long Tọa Thế chính là thứ tuyệt vời nhất, đẹp nhất và được làm cầu kỳ nhất trong game này. 

Cả hai đi theo con đường duy nhất dẫn lối đâm thẳng về phía trước. Đi đến đâu họ cũng đều gặp không ít quái có sức mạnh tương đương với những còn quái ẩn thân trước đây đã từng xuất hiện ở Long Ảnh. Có khác một chút là mặc dù chúng tàn hình nhưng hình ảnh phản chiếu dưới chân cô lại hiện rõ nét hình hài của chúng là những con quái vật mài trắng với lớp lông dày, một cặp sừng màu đen nổi bật và còng vút, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ. Đặc biệt nhất là trên tay chúng cầm một cây trùy lớn, kéo theo phía sau là sợi dây xích to. Ta cảm tưởng nếu chỉ cần chúng một phát trùy thì cũng đã mất một nửa cái mạng và bị dây xích to kia quật vào thì cái mạng nhỏ của các game thủ làm sao trống đỡ được. 

Bình thường như lúc ở Long Ảnh một mình Doanh Ca phải đối phó với chúng mất rất nhiều thời gian nhưng hôm nay bên cạnh cô có một game thủ hàng đầu của sv, lực tấn công cũng gấp đôi cô nên mọi truyện chở nên dễ dàng hơn một chút. Mặc dù chúng càng về sau xuất hiện càng nhiều nhưng với kỹ năng quần sát cùng trang bị được cường hóa đến cấp mười của anh thì chúng mạnh mấy vẫn chỉ là một cái bao thịt để Khuynh Thành chém mà thôi. Và việc Doanh Ca phải làm chính là đi phía sau vị hắc y này nhặt những bông tuyết nhỏ đủ hình dạng từ quái rơi ra cất vào túi mà thôi. 

[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Nhặt mấy bông tuyết đó để làm gì vậy? 

[N][Hoa Vũ Doanh Ca]: em cũng không biết những em nghĩ nó sẽ có công dụng gì đó. 

[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Công dụng? 

[N][Hoa Vũ Doanh Ca] khẽ cười: Mỗi vật phẩm đều có một công dụng riêng, chỉ là ta có biết hay không mà thôi. Mọi thứ chẳng có cái gì là vô dụng cả. 

Nghe Doanh Ca nói vậy Khuynh Thành cũng không nói gì nữa cả. Nhưng, anh hiểu được một điều vì sao cô lại có thể đạt được cấp Thần trong chức nghiệp chế tác và làm ra được những thứ mà không phải chế tác nào cũng làm được rồi. Bởi vì cô không bao giờ bỏ lỡ thứ gì cũng chẳng coi khinh cái gì cả. Với cô, mọi thứ đều có giá trị riêng dù nó hèn kém nhưng nó đều có một công dụng nào đó mà ta chưa bao giờ phát hiện ra. CHính vì vậy, nó cần ta tìm ra công dụng cho chính nó. Huẫn thú sư là chức nghiệp ăn may và khó chạm vào được thành công nhưng chức nghiệp thực sự khó nhất chính là chế tác. Có rất nhiều người theo chế tác với mơ ước chế tạo ra thứ tuyệt vời nhưng lại chẳng có game thủ nào đạt được cả. Không phải bởi họ không có nhiệt huyết mà bởi họ bỏ quên đi những thứ không có giá trị kia. Khuynh Thành không thể không khâm phục khả năng của Doanh Ca được. Cô làm một nghề tưởng chừng như hèn kém nhưng nếu không có những người như cô thì các hiệp sĩ thiện chiến bọn anh làm gì có áo giáp, vũ khí, trang vị tốt mà tranh tài sưng hùng sưng bá chứ? 

Chính vì vậy, trong không xanh trắng xóa này chàng trai mặc áo đen vẫn nổi bần bật với kiếm pháp màu tím thâm trầm nhưng có sức càn quét kinh người. Nếu nói kiếm pháp của đạo tặc thô mà chắc ; kiếm pháp của kiếm khách mạnh và hoa lệ thì kiếm pháp của thích khách chính là chuẩn và uy. Mặc dù mang gam màu trầm nhưng nó đẹp hơn so với kiếm pháp rực rữ sắc vàng lửa của kiếm khách. 

Cả hai đi mãi, đi đến một vòng rồi lại thêm một vòng nhỏ nữa theo hình xoắn ốc . Nơi đây có thể nói rằng như một mê cung hỗn loạn vậy bởi ở đây có chỗ Doanh Ca thấy rất nhiều nhũ băng nhưng có chỗ chẳng có gì ngoài màu trắng trong. Hay có chỗ thì xếp trồng băng tảng, chỗ nứt vách nước tí tách chảy, cũng có nơi trên mặt băng khắc họa nhưng hình thù ký tự văn cổ kỳ lạ mà cô đọc không hiểu được nó là gì,... Mãi rồi cuối cùng cũng chạm đên được tâm của vòng xoáy. Vì sao Doanh Ca biết được nó là trung tâm? 

Bởi vì trước mặt cô là hình ảnh một con rồng màu xanh đang ngủ yên. Con rồng xanh này không là thứ gì khác chính là con rồng in trên lớp băng của Long Ảnh lúc trước. Ở trên kia đã cảm thấy nó rất to lớn rồi giờ nhìn tận mắt thấy nó ngủ, hơi thở đều đều nhưng còn chân thật và to lớn hơn rất nhiều. Hơi thở kia đã cho người ta biết nó vốn dĩ không phải là một bức tượng mà nó là một con rồng thật sự và đang còn sống. 

Phía dưới chân nó có một vòng xoáy quay tròn nhìn như một cánh cổng để truyền tống vậy. Doanh Ca và Khuynh Thành nhìn nhau rồi cùng bước xuống đi qua cánh cổng đó. 

[N][Nhất Long Khuynh Thành]: để ta vào trước xem sao đã. 

[N][Hoa Vũ Doanh Ca]: được, anh cẩn thận một chút. 
Thích khách, kiếm khách, đạo tặc là ba chức nghiệp được coi là bao thịt luôn đi đầu trong các cuộc chiến; là người đứng mũi chịu sào tất các các đòn đánh. Chính vì vậy họ là nhóm thiện chiến cũng đồng nghĩa với việc họ phải chịu tất cả áp lực của các đòn đánh và di chuyển của cả đội. Nên, việc Khuynh Thành bảo đi trước cũng chẳng có gì lạ cả, Doanh Ca cũng không phản đối bởi với một chế tác nhỏ bé như cô làm sao mà có thể độ với anh được. Phái thiện chiến cấp càng cao, trang bị càng tốt thì máu càng nhiều và độ bền càng cao nên cho dù Doanh Ca có nâng cấp trang bị như thế nào cũng không thể so sánh được với khả năng của Khuynh Thành. Chưa kể, so với những quái ngoài kia thì quái ở nơi đây mạnh hơn rất nhiều và càng đi về phía sau bên trong kia quái sẽ còn mạnh hơn nhiều nữa. .. 

Đợi cho đến khi Khuynh Thành bảo vào cô mới đi vào. Xuất hiện trước mắt cô là một NPC nhiệm vụ. Một ông lão với mái tóc bạc phơ búi cao, khoác trên người chiếc áo màu vàng dản dị không có họa tiết gì đặc biệt cả, tay ông trốn lên một cây gậy bằng gỗ bình thường cũng không có gì đặc sắc. Trên đầu ông có hiển thị dấu chấm than báo nhiệm vụ. Doanh Ca kích vào thì NPC này liền thuyết minh một tràng rất dài. Ông kể về câu truyện của Lạc Long Quân như thế nào gặp được Âu cơ rồi duyên số đã cho họ đến với nhau và cùng sống rồi sinh ra bọc trăm trứng. Sau đó, là lý do vì sao Lạc Long Quân dẫn năm mươi người con xuống biển, Âu cư đưa năm mươi người con lên núi rồi họ chia tay nhau. Những hình ảnh thay đổi, xuất hiện trên màn hình đã vẽ nên một phần nào đó cuộc tình được ghi vào cổ tích của cả hai. Nó khiến một người đã lớn như Doanh Ca vẫn rất thích thú khi nghe lại câu truyện mà ngày xưa cô hay được nghe này. 

Câu chuyện tiếp theo mà ông kể liên quan đến việc Rùa Vùa cho mua Lê Lợi mượn kiếm thần và lúc Lê Lợi trả lại kiếm thần cho rùa vàng. 

Câu chuyện cuối cùng mà ông kể đó chính là về Lạc Long Quân khi tay Âu Cơ bay về biển và chia cho năm mươi người con của mình các vùng biển khác nhau để cai trị và giệt trừ yêu ma quỷ quái. Và có một sự việc đặc biệt không ai biết tới đó là Lạc Long Quân đã thương nhớ Âu cơ tới mức hóa đã rồi chìm vào giấc ngủ ngàn năm mãi mãi. 

“Hai vị hiệp sĩ, lão già đã là tùy tùng của Lạc Long Quân hàng ngàn năm nay. Tôi đã chứng kiến quá không biết bao nhiêu hỷ - nộ - ái - ố của ngài ấy rồi. Biển này đóng băng cũng như sự tuyệt vọng nhung nhớ của ngày và cũng bởi muôn dân nơi biển cả khơi xa và đất liền. Ngài vì không muốn quái lên mặt đất nhiễu loạn, chạm tới long mạch của biển mà biến nơi đây thành băng giá để kìm bước chân chúng. Nhưng, sau ngàn năm sức mạnh của ngày đang quy yếu, quái thông qua khe nứt nơi rãy núi xa bắt đầu tiến quân sâm nhập đánh giết người dân vô tội. Chính vì vậy, xin hãy nghe lời thỉnh cầu của ta: đi giết con quái vật cuối cùng; nó ở ngay phía sau đây thôi... khi các vị bước quá ta. Các vị đã sẵn sàng chưa?” 
Xuất hiện trước mặt cả hai là bảng thông báo,chọn nút sẵn sàng, một lần nữa khung cảnh trôi dạt đảo chiều và cả hai chạm tới một không gian mới. Ông lão từ bao giờ đã biến mất sau khi nói thêm một câu : “ Chúc hai vị may mắm”. Đồng thời sau đó một trấn động lớn sảy ra khiến cho rung chuyển cả nơi này. Tiếng gầm rất lớn vang vọng khắp hang, tiếng đất đá vì rung động mà đổ vỡ vang bên tai cả hai rất rõ. Chưa chạm mặt nhưng uy vũ của nó Khuynh Thành cùng Doanh Ca đã có thể cảm nhận được rất rõ ràng rồi nên cả hai nhanh chóng phòng bị đề phòng bất cứ truyện gì cũng có thể sảy ra. 

Nơi mà cả hai đang đứng vẫn chỉ có một màu trắng lạnh lẽo, cô đơn, tịnh mịch và nó gần như bao phủ bởi khoảng không vô tận. Không có cây côi, đá, băng hay là nhũ tuyết gì cả nó chỉ có một màu trắng trải dài.Tuy nhiên, càng đi về phía sâu bên trong thì không gian bắt đầu có sự thay đổi biến hóa đến đáng sợ. Vì sao dùng từ đáng sợ? 

Không phải là dùng từ sai mà nó rất đúng. Đáng sợ bởi lẽ không gian chuyển từ tráng sang xám rồi đen kịt một màu. Nhũ đã xuất hiện khắp nơi trên trần hay trên nền đất kể cả hai bên bức tường cũng có. Nhưng nhũ đá màu đen nhỏ xuống những giọt nước cũng là màu đen; chúng dài và nhọm cảm tưởng rằng chỉ cần rơi xuống thì nhất định kẻ hứng chịu sẽ chết mà không làm sao rãy rụa được cả. Ta nếu để ý kỹ một chút thì thấy chúng được sắp xếp so le nhau thành các hàng có thứ tự đan xen. Mỗi lần trấn động sảy ra thì nhũ đá từ trên cao liền rơi xuống như mưa rồi sau đó nhũ đá mới sẽ mọc lên thay thế nhũ đá cú và lại rơi xuống. Và cứ thế nó nối liền liên tiếp đến nhau, chỉ cần a chạm chân vào khu vực nhũ đã này trấn động sẽ xuất hiện và nhũ đá sẽ rơi. Hơn nữa, cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi qua nên việc vượt qua trận địa này là không thể không làm. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Hãy cẩn thận. 
[N][Hoa Vũ Doanh Ca]: Được. Cẩn thận. 

Sau câu nói đơn giản đó, hai thân ảnh một đen một đỏ chạy vào trậm địa mà kẻ khác đều sợ hãy, chán nản không muốn bước qua kia. Trấn động vang lên, “uỳnh” một tiếng thật lớn nhũ đá bắt đầu rơi xuống đầu cả hai nhưng lại chẳng có nhũ đã nào đủ khả năng đè bẹp họ. Vì sao? Bởi vì nếu ai nhìn vào màn hình sẽ đều thấy hai người này như hai chú sóc nhỏ nhảy khắp nơi trên ma trận. Họ tránh nhũ đá rơi xuống đầu mình, điều khiển nhân vật chạy đi rất điêu luyện. Thứ cần nhất ở đây chính là kỹ thuật và sự chuẩn xác; hai thứ này rất khó để làm được nhưng họ lại làm rất tốt. Một game thủ cấp cao luôn thích hoạt động đơn lẻ, không chỉ Khuynh Thành mà Doanh Ca cũng vậy. Nhưng, muốn vậy họ cần có một kỹ năng di chuyển tốt để tự bảo vệ bản thân mình trước khó khăn. Họ cho người ta cảm giác họ chỉ như đang chạy nhảy qua một con đường gập ghềnh một chút mà thôi chứ chẳng có gì là khó khăn ở đây cả 

Khi đến nơi, họ chạm mặt không phải một con quái vật gì kinh dị, ghê gớm hay có nét giống giống với những con quái trước kia cả hai đã chạm phải khi vào Long Ảnh. Thứ cả hai thấy là một con Hắc Long với đôi mắt đỏ ngầu tức giận, móng vuốt trắng đang gầm lên những tiếng gầm khiến người ta rợn tóc gáy. Hơn hết, trên đầu con quái vật hiện rõ cấp bậc 200 màu đỏ chót. Chưa kể đến, sung quanh Hắc Long còn có đến mười tên tùy tùng giống như những con quái lúc trước. Điểm khác biệt của quái lần này chính là những con quái lúc trước họ chạm mặt mang bộ lông trắng, mắt đỏ và sừng đen thì quái lần này có lông đen, mắt xám và sừng trắng kỳ dị; thêm vào đó chính là trên đầu quái lần này hiển thị số cấp là 195. Có một điều lạ là sự xuất hiện của cả hai không thú hút được sự chú ý của con Hắc Long. Nó cứ quẫy mình rồi gầm lên những tiếng mà người ta càng nghe càng cảm thấy bi thương và thống khổ. Nhưng, mười con quái cấp 195 kia thì lại nhanh chóng lao về phía cả hai. 

Chúng tuy chỉ có mười con nhưng sức mạnh của chúng hơn ảnh những con quái vật mà cả hai đã chạm mặt trước đó. Và chúng có thêm một chiêu thức mới tên là “Trảo Long” khiến cho người dính phải đòn này di chuyển rất chậm và cho dù có cưỡi thánh thú đi chăng nữa thì sức mạnh của thánh thú cũng mất hết trong thời gian mặc định. May mắn là kỹ năng tránh né của hai người này không phải bàn nên trảo long không thể làm khó họ được. Chỉ là cùng cấp với Khuynh Thành mà anh còn được trang bị đồ tốt thế mà cũng mất không ít công sức mới khiến chúng ngã xuống được. Chúng mạnh không thua kém gì Khuynh Thành và có cảm giác hơn hẳn Doanh Ca. Sức chiến đấu của con quái này có thể nói ngang ngửa với phái thiện chiến như Khuynh Thành. Chính vì vậy khi tấn công nó Doanh Ca phải hết sức cẩn thận, một đòn nó chém vào cô mà không cẩn thận thì điểm máu có thể mất sẽ là toàn bộ số màu ít ỏi của chế tác. Một điều nữa, quái cấp 195 mà đã có sức chiến đầu ngang ngửa Khuynh Thành vậy thì con boss Hắc Long mang trên đầu cấp 200 kia thì sẽ còn mạnh tới mức nào? Đây quả thực là một câu hỏi khó khăn... 
Khi giết xong mười con quái lớn kia thì cả hai cũng đủ khả năng thu hút sự chú ý của con Hắc Long. Nó gầm lên một tiếng tạo ra gió lớn khiến cho người ta cảm tưởng rằng cả Khuynh Thành lẫn Doanh Ca có thể bị nó thổi bay vậy. Và khi họ còn đang trống đỡ với gió lớn đó thì boss Hắc Long như một tia chớp đen lao về phía cả hai không một lời báo trước. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Cẩn thận. 

Đẩy Doanh Ca vẫn còn đang ngạc nhiên đến ngỡ ngàng ra phía sau mình. Khuynh Thành dơ kiếm trống đỡ móng vuốt của Hắc Long. Doanh Ca nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi thấy boss đang làm khó Khuynh Thành. Chỉ một chân của nó mà Khuynh Thành đã trống đỡ vất vả như thế rồi nó mà dùng thêm lực chắc chắn không chỉ Khuynh Thành mà kể cả cô cũng mất mạng luôn mất. Cô nhẹ nhàng di chuyển khi Khuynh THành thu hút sự chú ý của nó, vòng ra phía sau lưng nó. Bất ngờ, đoản đao màu xám chém xuống lưng Hắc Long một đòn thật mạnh. Nhưng, đòn đánh đó lại chẳng khiến cho một chiếc vảy của nó bung ra chứ đừng nói gì đến việc gây sát thương với boss. Ngược lại, Doanh Ca oanh liệt ngã xuống. 

Nữ y áo đỏ ngã xuống chỉ bởi một cái quật mạnh của Hắc Long dây máu đã cạn đến đáy.Cô nằm im dưới lòng đất lạnh ngắt. Khuynh Thành thấy vậy bỗng chốc nổi lên cơn tức giận không thể tưởng. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: DOANH CA.... 

Vẫn biết rằng không thể đánh thắng boss nhưng anh vẫn điên cuồng chém nó. Phóng về nó chiêu mạnh nhất của thích khách, anh chạy đến bên cô. Anh vội vã đến bên cô mà không hề nhận ra rằng boss từ lúc Doanh Ca ngã xuống và anh tức giận chém nó thì nó liền không phản ứng kể cả đánh trả anh. Đôi mắt màu đỏ vô cảm cứ nhìn chàng trai hắc y chạy đến bên cô vội vã và lo lắng. Đôi mắt Hắc Long không còn sự tức giận nữa mà nó mông lung, ẩn chứa thứ gì đó là hồi ức trong mắt nó... dường như hình ảnh hiệp sĩ cùng cô gái trước mắt khiến cho nó nhớ tới điều gì đó. Anh đang muốn hồi sinh cho cô thì ở giữa ngực cô nở một đóa sen màu trắng tinh khiết. Tưởng chừng như cô đã đi gặp diêm vương thì bỗng chốc cô sống lại... không biết nguyên nhân vì sao. 

Chính Diễm ngồi bên màn hình cũng ngạc nhiên. Cô đang nghĩ mình xong rồi thì lại thấy cột máu của mình đầy lại. Khi nhìn sang Hắc Long thì thấy nó cứ đứng sững đó, nhưng điều khiến cô còn ngạc nhiên hơn nữa là Hắc Long đang khóc. Dòng nước mắt máu đỏ như màu mắt chảy xuống nổi bật trên lớp vảy đen bóng thương tâm vô cùng. Từ miệng mấp máy của Hắc Long thoát ra hai chữ “Âu Cơ” rồi nó vỡ thành cát đen. Một luồng gió thổi qua cuốn theo cát bay đi khắp nơi ở Long Ảo này. 

Không gian bao trùm với một màu đen nơi đây bắt đầu biến đổi. Ở những khoảng đất đen kia cây cối bắt đầu đâm trồi nảy lộc, trên cao cũng soi sáng rõ vùng trời trong xanh chứ không còn đen kịt u uất nữa. Vạn vật thay đổi, biến đổi dần dần trước mặt cả Doanh Ca và Khuynh Thành. Nơi đây phút chốc biến thành vùng đất Lĩnh Nam mà khi xưa Lạc Long Quân cùng Âu cơ đã được duyên phận sắp đặt gặp nhau. 

Long Ảo giờ đây xinh đẹp với chim muông, gỗ quý cùng các loài thú rừng quý hiếm tưởng chứng rằng đa tuyệt chủng từ bao giờ và làn gió nhẹ mát thoang thoảng như nỗi lòng ai đó đã cược cảm hóa. Giờ ta có thể hiểu được rằng Long Ảo chính là vùng đất được sinh ra từ ý niệm, và tình yêu của Lạc Long Quân đối với Âu Cơ. Nó màu đen bởi thương nhớ cùng tuyệt vọng khiến cho tâm niệm vị vấy bẩn biến Lạc Long Quân chở thành Ác Long tàn ác. Và khi nhìn thấy Khuynh Thành vì Doanh Ca mà tức giận đã chạm đến ánh sáng len lói trong lòng vị Long Quân này. Đó chính là thứ mang tên “tình yêu”... 

Lúc sau, xuất hiện trước mặt cả hai là chính là ông lão lúc trước, ông nói: “ Hai vị hiệp sĩ, ta thay mặt muôn dân cám ơn hai người. Tình cảm của hai người đã khiến cho Lạc Long Quân cảm động mà dần thức tỉnh...” 
Ông lão chưa nói hết thì bỗng dưng bên cạnh ông phát sáng chói mắt rồi ông biến thành rùa vàng – vị thần Kim Quy trong truyền thuyết. Cùng lúc đó xuất hiện bên cạnh là một chàng trai; nói chàng trai cũng không ngoa bởi người này có gương mặt rất trẻ với với thân hình cường tráng, mái tóc đen dài nhưng gương mặt lại khá là lãnh cảm. Nhưng nhìn vào gương mặt tuấn tú với đôi mắt màu xanh ngọc bích tĩnh lặng mà sâu thẳm đó ẩn chứa một nỗi buồn mang mác cùng một khổ tâm khảm sâu trong lòng vị trai trẻ. Và đồng thời cũng cho mọi người biết anh không phải một con người bình thường như họ. Liếc nhìn Khuynh Thành và Doanh Ca rồi người đó từ từ nói: 

“ CHàng trai, ta mang ơn của người. Ta đã chờ qua ngàn năm nay mong có người giúp ta ra khỏi giã tâm của mình rất lâu rồi. Nơi này sẽ thuộc về cả hai ngươi; là lời chúc phúc ta dành cho cả hai. Nhưng, nơi đây và đất liền vẫn sẽ bị quái xâm chiếm, yêu ma hoành hành nên ta sẽ giao cho người Thần Kiếm mang tên Thần Long Ảo Kiếm. Hãy phát huy hết sức mạnh của nó”. 

Sau đó, người con trai quay sang nhìn Doanh Ca. Ánh mắt người này u sầu nhưng cũng lạnh đến mức khiến cho người ta không rét mà run. Người đó cứ nhìn Doanh Ca mãi cho đến khi Khuynh Thành bước tới chắn trước mặt Doanh Ca che cô khỏi tầm mắt của người kia. Khẽ cười; phải, người đó cười – nụ cười hiếm hoi duy nhất nhưng cũng là cuối, nói: 
“ Nữ hiệp, sự kiên trì cũng quyết tâm của cô mặc dù ngủ nhưng ta vẫn đều nhìn thấy rất rõ. Ngày xưa, Mị Châu đã vì tình cảm của mình mà khiến cho kẻ thù đoạt được Nỏ Thần khiến nước mất nhà tan. Nay ta ban lại cho người Nỏ Thần, hãy sửa chữa lại sai lầm của Mị Châu năm đó.” 

Nói rồi Lạc Long Quân cùng Rùa Vàng biến mất. Đốm sáng vàng tay trên không trung , lóe sáng trước ngực Khuynh Thành rồi biến mất.Ở giữa cánh đồng xanh chỉ còn có Doanh Ca và Khuynh Thành đứng đó; gió trời cùng tiếng chim ca líu lo khiến cho người ca cảm thấy thanh bình yên ả. Sau đó, hệ thống thông báo: 
“ NHất Long Khuynh Thành và Hoa Vũ Doanh Ca đã khai phá ra được vùng đất mới, đẩy lùi tà niệm. Hệ thống tặng kí kíp, ngọc quý, sách truyền tống đặc biệt, vàng cùng kinh nghiệm.” Đồng thời, túi của cả hai xuất hiện những vật phẩm được chia đôi ngẫu nhiên. 
Ngay sau đó, khi Doanh Ca còn chưa xem hết vật phẩm trong túi đồ của mình thì Khuynh Thành đã mời cô dao dịch với mình. Cô khó hiểu không biết anh làm gì thì anh đã chuyển tất cả vật phẩm sang cho cô kể cả THần Kiếm và một con sủng vật mang tên Thanh Long. Danh Ca có thể đoán được ánh sáng lúc nãy chính là Thanh Long đã chọn chủ và người đó chính là Khuynh Thành. 
[N][Hoa Vũ Doanh Ca] bối rối: Sao anh lại chuyển hết sang đây thế này? (⊙o⊙) 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Hôm nay ta chỉ đi giúp em thôi. Đồ có được đương nhiên là của em rồi. Cứ cầm đi. Chẳng phải mục đích ngay từ đầu của em là Thần Kiếm này sao? 
[N][Hoa Vũ Doanh Ca] lưỡng lự: Um, đúng thì đúng thât... nhưng... Chẳng phải Lạc Lọng Quân đã chọn anh làm chủ kiếm và là chủ nhân của sủng vật kia sao? 

Doanh Ca mặc dù rất thích thanh Thần Long Ảo Kiếm nhưng nếu Lạc Long Quân đã giao cho Khuynh Thành thì cô cũng chẳng thấy sao cả. Chỉ cần được nhìn nó là cô mãn và nguyện rồi. Dân gian thường nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng”. Cô nghĩ Khuynh Thành rất sứng với nó nên chẳng có gì phải lo lắng cả. 

Khuynh Thành nghe Doanh Ca nói vậy cũng hơi lưỡng lự. Mặc dù anh cũng chú ý tới thanh kiếm này nhưng nếu Doanh Ca thích anh sẵn sàng nhường cô. Anh biết cô đã bỏ ra rất nhiều công sức cùng kiên trì hơn người khác vẫn bám trụ tại Long Ảnh để chờ một ngày thần kiếm xuất hiện. Nhìn thanh kiếm ánh lên màu tím không hiện ra hình dạng cuối cùng anh quyết định. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Vậy như thế này đi: em cứ cầm coi như là ta gửi ở chỗ em và nhờ em giúp nâng cấp nó. Dù sao ta cầm cũng không thể làm gì được với nó cả. Được chứ?

Doanh Ca nghe Khuynh Thành nói cũng hợp lý. Vì tò mò cô kích vào xem chức năng của thanh kiếm nhưng mọi thứ đều rỗng. Nó mới chỉ ở phần thô, e rằng phải nâng cấp nó thì chức năng mới xuất hiện hết được. Nhưng kiếm càng bí ẩn mà nó cũng không có hình dạng nhất định như các thanh kiếm khác thì dường như sức mạnh của nó càng ghê gớm và gường như người chế tạo ra game này để thanh kiếm biến dạng tùy theo cách dùng và nâng cấp của người chế tác nó như thế nào. Nghĩ vậy, trong lòng cô càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Doanh Ca.... 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Doanh Ca... 

Vì bị thanh kiếm thu hút đến mê mẩn mà cô quên luôn mình đang nói chuyện với anh. Đợi anh gọi đến lần thứ hai cô mới giật mình quay lại hiện trạng. 
[N][Hoa Vũ Doanh Ca]: A! Em đây. 
[N][Nhất Long Khuynh Thành]: Ừm, cứ quyết định vậy đi nhé. Ta có chút việc phải đi rồi. Em nhận đồ đi. 

Thấy Khuynh Thành nói vậy, Doanh Ca vội vã ấn chấp nhận đồ. Sau đó cô lại gửi dao dịch cho anh. Không phải là trả lại đồ cho anh mà là gửi lại cho anh quyển trục di chuyển. Theo như cô đọc nó và lời Lạc Long Quân nói thì nơi đây chỉ có thể đến bằng quyển trục lệnh này mà thôi. Long Ảo là nơi mà cả hai tìm ra và chắc chắn rằng nó sẽ cẩn cho cả hai nên cô mới gửi anh. Khuynh Thành không nói gì chỉ ấn chấp nhận. Anh hiểu ý cô dù cô không nói. 
[N][ Nhất Long Khuynh Thành]: Cám ơn em, tạm biệt. 
[N][Hoa Vũ Doanh Ca]: Vâng, tạm biệt anh. 

Khuynh Thành biến mất khỏi Long Ảnh chỉ còn lại mình Doanh Ca ở đây. Cô không đi mà để nhân vật ngồi thiền ở đấy và mở túi đồ lần lượt xem chức năng từng vật phẩm vừa mới được nhận. Ngay sau đó, cô gần như muốn hét lên khi nhìn thấy một thứ cô còn hứng thú hơn cả Thần Long Ảo Kiếm. Đó chính là bí kíp luyện giáp mang tên “Băng Hàn Y”. Tuy nhiên, công thức để làm được nó thì lại chẳng đơn giản chút nào chưa kể tỷ lệ thành công chế tạo ra được nó chỉ có năm phần trăm và phí tạo thì rất cao. Khẽ thở dài, Doanh Ca mở bản đồ truyền tống về Thành Long, xem chừng muốn nâng cấp tạo chức năng cho Thần Long Ảo Kiếm đã khó thì tạo ra bộ giáp này chính là cực kỳ khó. Tuy nhiên, Doanh Ca chỉ có một chút lo lắng mà thôi còn trong lòng cô lại cháy lên ngọn lửa của một bị chế tác rất rõ. Càng khó, càng thử thách và càng thách thức mới kích thích được hứng thú của Doanh Ca. 

Về Thành Long thì Doanh Ca mới thấy khung chat của mình nhấp nháy liên hồi; là của Linh Hồ cùng mọi người trong bang gọi cô. Nhìn một lượt nhưng cô không hiểu họ nói gì lắm. Tắt tất cả khung chat, Doanh Ca chỉ trả lời lại của một mình Linh Hồ. 
[M][Hoa Vũ Doanh Ca]: Linh Hồ, có truyện gì mà gọi ta vậy? 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: Oaaa.... aa, đây rồi! Cậu đi đâu mà tui gọi chẳng thấy thưa vậy? Mọi người trong bang ai cũng lo lắng đó. Đang yên đang lành thì hệ thống của bang báo cậu bị nik ẩn giết mà gọi cậu cũng không trả lời. ಥ_ಥ 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: Làm ta còn tưởng lũ ẩn danh đó luân bạch cậu chứ. Mọi người vẫn còn đang nhốn nháo đi tìm cậu nè. (╰_╯) 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: Cậu đã ở đâu vậy hả? Ở đâu? (`_´) 

Vừa nhìn thấy Doanh Ca trả lời lại mình là Linh Hồ loạn xì ngậu hết cả lên. Vừa lo lắng vừa tức giận khi không thể nào liên lạc được với cô cả. Doanh Ca biết mình sai nên an phận để cho cô mắng.Dù sao trước giờ Doanh Ca từ lúc đoạt được ngôi vị nhất định thì rất ít khi bị giết. Lần này chết cũng là bị sắp đặt nên không thể nói gì được cả. Và cũng có lẽ, vì ở trong Long Ảo sẽ bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài nên Doanh Ca không nhận được tin của mọi người gọi. 
[M][Hoa Vũ Doanh Ca]: Xin lỗi cậu. Tui không sao. 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: Vậy cậu làm gì mà tui gọi còn không thèm thưa vậy hửm? ╭(╯^╰)╮ 
[M][Hoa Vũ Doanh Ca]: Treo máy làm việc nên không để ý. Xin lỗi nha ^^ 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: Thật là... Được rồi, không sao thì tốt rồi, cũng không bị rớt cấp. Tin cậu đó. Để tớ đi nói với mọi ngừoi trong bang một tiếng. 
[M][Cửu Vĩ Linh Hồ]: À, người bên Thần Long Giáo trả tiền rồi nhé. Tiền bán tẩy tâm đơn của cậu nè, nhận dao dịch đi. 

Doanh Ca nhấp nhận dao dich rồi mởi túi đồ của mình ra kiểm tra lại một lần nữa. Cô cần thu dọn một chút, túi đồ vì vừa vào Long Ảo loạn thành một đống chẳng phân biệt được cái gì với cái gì. Cần phải cất bớt đồ đi nữa. Nhưng, lúc đó cô cũng sững lại một lần nữa. Vội vã chào Linh Hồ. Không phải Doanh Ca muốn dấu Linh Hồ mà những truyện vừa sảy ra đây đối với cô còn như là mơ vậy và cô cũng đang rất rối loạn. Gần một năm nay cô theo đuổi tìm ra được Long Ảo tới mức gần như vô vọng thì nó lại đến với cô. Tới giờ cô vẫn không hiểu lắm vì sao mình vào được Long Ảo và điều kiện gì mới khiến cho cô được vào đó. 

Nhìn vào túi đồ, nhìn vào một quyển sách nhấp nháy cô kích vào đó. Nó có từ lúc nào Doanh Ca cũng không nhớ lắm, chắc lúc hệt hống đưa nhưng cô không để ý. Thanh thần kiếm cùng quyển bí kíp đã khiến cho cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa cả. Tên quyển sách này chỉ có vỏn vẹn ba chữ : “ Nhiệm vụ ẩn”. Bình thường nhiệm vụ sẽ xuất hiện dưới thanh báo nhiệm vụ riêng chứ không phải xuất hiện trong túi đồ như thế này; thực sự rất khó hiểu. Khi cô kích vào chọn “sử dụng” thì nó nhảy xuống thanh báo nhiệm vụ phía dưới và nhấp nháy dấu “!” báo có nhiệm vụ mới. Mở ra, tên nhiệm vụ xuất hiện là “Đi tìm Âu Cơ”. Doanh Ca đọc một lượt nhưng cảm thấy thực sự rất mơ hồ. Cô tự hỏi bản thân mình rằng những thứ cô nhận được từ hệ thống có phải quá nhiều hay không? Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì lạ, nhiệm vụ này đã có từ một năm trước rồi mà bây giờ mới mở được thì quà tặng đương nhiên cực kỳ hấp dẫn rồi. Chỉ là game thủ có chạm được vào nó hay không mà thôi. 
Bỗng dưng, bên má của Diễm xuất hiện một hơi ấm chạm vào. Thứ gì đó mềm mềm, ấm áp và mang hương vị dịu dàng chạm vào da cô nhưng cô lại không hề ngạc nhiên. Quay lại, Diễm mỉm cười với gương mặt đang gần sát bên cạnh mình, hôn lại lên má người đó cô nói: 
_ Anh đã về. 
_ Ừ, em chăm chú game tới mức anh về cũng không thèm ra đón. 
_ Hỳ, em xin lỗi. Tại có nhiều việc quá. 
_ Sao vậy? Có gì không ổn sao? 
_ Không đâu. CHút nữa em sẽ kể cho anh nghe. 
_ Ừ, vậy em đã đói chưa? Nấu cơm nhé? 
_ Được, em giúp anh

Cô mỉm cười bước theo anh ra phòng bếp chuẩn bị bữa tối như thường ngày. Bên anh bình yên quá khiến cho rối loạn trong cô cũng bớt đi nhiều lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro