Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc hãy đọc mô tả trước nha !!

---------------☆---------------------

Ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi vào không gian, chiếm lấy vị trí của bóng tối đã ngự trị trong nhiều giờ liền. Buổi sáng, thành phố bắt đầu quay trở lại nhịp sống hối hả vốn có của nó, những bước chân người đi, tiếng gọi nhau í ới của những người đi tập thể dục buổi sáng và cả những tiếng động cơ của xe cộ đi lại trên đường. Hà Nội của một ngày hè nắng chói chang lúc nào cũng tấp nập như vậy.

Gương mặt ngái ngủ của Vy được tấm gương phản chiếu một cách trung thực nhất. Làn da đã vốn trắng trẻo giờ lại trở thành con gấu trúc, hậu quả của buổi đêm thức khuya để đọc truyện. Cô thở dài chán nản, chỉ muốn giấu cái mặt mình đi để không ai nhìn thấy hết. Vy tự nhận mình không xinh, giờ còn thành gấu trúc. Ngắm đi ngắm lại, cô chỉ thấy mình được có cái chiều cao trung bình, còn lại trước sau như một, theo ngôn ngữ bây giờ là "sân bay" đó! Ngoại hình khiến Vy càng cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn. Túm lấy lọ kem dưỡng da trên bàn bôi tùy tiện lên mặt, Vy thay quần áo và xuống nhà chuẩn bị đi học.

- Vy ơi! Làm gì mà lâu thế? Còn không ra ăn sáng đi à? - Tiếng mẹ vang lên, lôi cô ra khỏi sự bi quan về ngoại hình.

- Vâng ạ, con xuống ngay đây!

Sáng thứ hai, đường phố đông nghẹt, khó khăn lắm Vy mới thoát ra khỏi dòng người, chạy thật nhanh vào lớp. Cúi mặt xuống lén lút vào lớp bằng cửa sau, cô cố gắng lờ đi những ánh mắt đang nhìn mình đầy khó chịu. Chết tiệt, thế mà muộn mất mười phút rồi, không biết có bị trừ điểm chuyên cần không nữa. Thầy giáo đứng trên bục giảng, đưa mắt liếc nhìn cô học sinh đi học muộn một cái rồi lại tiếp tục bài giảng. Đột nhiên, một tiếng kêu trẻ con kêu to "Oppa!" vang lên giữa bầu không khí yên lặng của lớp học, thành công lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người. Đến lúc này thì mặt Vy chính thức đỏ lên. Điện thoại chưa tắt chuông nhưng có cần phải kêu lên vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này không hả?

- Bạn học của chúng ta thật phong cách, đến nhạc chuông điện thoại cũng phong cách như vậy nữa!

Câu nói của thầy giáo làm cả lớp cười ầm lên. Vy cúi sát mặt xuống bàn, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức. Sau khúc nhạc đệm đó, một tuần học tập mới cứ thế mà bắt đầu. Khó khăn vượt qua hết tiết học mà không gây thêm bất kì sự chú ý nào, Vy thở phào nhẹ nhõm thu dọn sách vở đứng dậy. Di chứng của bệnh cảm mấy hôm trước còn chưa hết, bốn tiếng cho môn toán cao cấp đã vắt kiệt hết sức của cô. Chiếc điện thoại sau khi gây họa nãy giờ vẫn yên vị trên bàn rung lên báo có cuộc gọi. Là số lạ!

- Alo?

- Vy hả? Việt đây!

- Hả... có chuyện gì sao? - Thực ra trong lòng cô muốn hỏi vì sao cậu bạn lại biết số điện thoại của cô nhiều hơn cơ.

- Sinh nhật Mai, có đi không?

- Lúc nào cơ?

- Ơ, cậu không biết à? Mai đã viết trên facebook nhóm rồi cơ mà. Là thứ bảy tuần này đó!

- Vậy sao? Ừ... nếu không bận thì mình sẽ đi!

- Giọng cậu làm sao vậy? Ốm à?

- Ừ, mới cảm xong, hơi khó chịu một chút!

- Vậy... nghỉ cho khỏe đi nhé! Cố gắng đi cùng cho vui! Hẹn gặp lại.

Không biết... cậu ấy có đi không? Đó là câu hỏi luôn hiện lên trong đầu Vy suốt quãng đường về nhà. Nhóm bạn cấp ba tụ tập đã mấy lần, lần nào cậu ấy cũng vắng mặt. Cô còn nhớ, Mai từng nói rằng cậu ấy đã thay đổi thật nhiều bởi vậy cũng không còn thân thiết được như trước nữa. Đúng vậy, trong một năm, có rất nhiều thứ đã thay đổi, dường như chỉ có mình cô là vẫn còn giậm chân tại chỗ không tiến lên. Nghĩ vẩn vơ rồi lòng lại nặng trĩu, nhớ một ai đó nhưng người ta đã quên mất mình, cảm giác đó không hề tốt chút nào.

.

.

- Này, mày vừa làm gì vậy Việt?

- À, gọi điện cho bạn thôi mà! - Cậu cười xòa, nhanh tay giấu điện thoại vào túi. - Mua được nước chưa? Đưa tao một chai.

- Bạn? Bạn mà hớn hở như vậy hả? Tao-không-tin! - Tên bạn ném cho cậu một bình nước trong tay.

- Tùy mày nghĩ thế nào thì nghĩ... ơ trả đây! Cái thằng quỷ kia!

- Để xem nào... Vy? - Cậu ta vừa chạy vừa mở danh bạ cuộc gọi trong điện thoại ra xem. - Tao biết ngay mà, lần này là con nhỏ nào? Ra mắt anh em đê!

- Trả lại cho tao. Có bạn là con gái thì không được à? Mày đúng là lắm chuyện!

Việt giành lại điện thoại, quay ra lườm tên bạn một cái. Hải sờ sờ mũi cười xòa, thấy bạn có vẻ tức giận nên cũng không nói gì nữa. Việt cất điện thoại vào túi quần, một tay vẫn để trong đó xoa xoa lên màn hình. Dáng người cao gầy chậm rãi đi về phía giảng đường, bước chân hình như mang theo tâm sự nên có đôi phần mất tự nhiên.

- Việt! - Giọng một người con gái gọi cậu quay lại. - Đợi mình một chút!

- Mai à? Hôm nay cậu cũng có tiết hả?

- Ừ, hôm nay mình học cả ngày mà. - Cô bạn nhanh chân đi sóng vai cùng Việt. - Nhớ đấy, thứ bảy mà cậu không đến là không xong với mình đâu!

- Nhớ rồi mà! Cậu cũng gọi thêm các bạn ấy đi! - Việt nở nụ cười quen thuộc. Tuy không được tính là đẹp trai nổi bật nhưng mỗi khi mỉm cười, cả khuôn mặt sáng bừng như tỏa nắng ấy.

- Có Hân, Chi, Quỳnh, Dũng, Minh là chắc chắn đi rồi, còn Tuấn với.... - Mai xòe tay ra đếm đếm.

- Hình như Vy đang ốm, không biết có đi được không nữa! - Việt buột miệng nói, Mai nhìn cậu chớp chớp mang theo vẻ thắc mắc, cậu ngượng ngùng xoa xoa gáy. - À, mình thấy trên facebook cậu ấy viết vậy mà.

- Ồ... để mình gọi cho cậu ấy thử xem, nhân tiện hỏi thăm luôn. Vào tiết rồi, mình đi trước nhé! Bye bye!

.

.

.

Quán cà phê Góc nhỏ...

Quán cà phê gần trường là nơi tụ tập quen thuộc của nhóm bạn Vy, Hà, Ngọc. Vào giờ này, quán thưa thớt người, những vị khách đến đây hoặc là trò chuyện, hoặc là đắm mình trong bản nhạc đang mở trong quán. Tất cả đều toát lên một vẻ bình yên, hưởng thụ thật thanh thản. Nhóm bạn của Vy thích ngồi gần cửa sổ, theo như Ngọc nói là, ngồi ở đây vừa có thể ngắm cảnh nhân tiện ngắm thêm cả trai đẹp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dii-chann