Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vừa mới cảm dậy còn uống đá, bà đúng là điếc không sợ súng.

- Nóng như chảy mỡ này mà còn uống đồ nóng, tôi mới không bị điên đâu! - Vy bĩu môi. - Mà này, bạn tôi nó vừa gọi điện rủ đi sinh nhật bạn cấp ba. Đang phân vân không biết có nên đi không đây!

- Sao lại không? Tất nhiên là phải đi rồi. Chẳng phải là muốn gặp lại nó lắm sao? - Ngọc đập bàn, chỉ thiếu nước nhảy lên ghế nữa mà chỉ vào mặt Vy. - Có cần hai bọn tôi đi làm bảo kê cho bà không?

- Có phải đi đánh nhau đâu mà bảo kê? Mà chắc gì nó đã đi?

- Thế nhỡ mà nó đi, bà ở nhà rồi cắn răng mà tiếc hùi hụi à? Lúc đấy thì đừng có mà đi tìm bọn này kể lể nhé! - Hà vỗ vai Vy. - Yên tâm, nếu nó không đi thì tức là không có duyên với nhau rồi. Thế thôi bỏ đi, lớp tôi có thằng đẹp trai lắm. Tôi làm mai cho, bỏ thằng kia đi cho xong! Lãng phí tuổi xuân mơn mởn với một thằng không đâu vào đâu, bà không thấy đáng tiếc hả?

- Cũng không phải là thích đến mức ấy, cũng một năm không gặp mặt rồi, đôi khi tôi cảm thấy không cam tâm thôi. - Vy thở dài, chọc chọc ống hút vào cốc nước. Đúng là không thích đến mức như bọn bạn nói, chỉ là trong lòng thấy khó chịu, rất muốn rất muốn gặp lại cậu ấy.

- Mặt đã vậy rồi còn uống cà phê. - Ngọc bĩu môi. - Còn không lo dưỡng sắc để thứ bảy đi đi!

Sau một hồi nghe hai đứa bạn thuyết phục kèm theo đe dọa, cuối cùng Vy quyết định sẽ đến tham dự sinh nhật của Mai. Nghe lý do có vẻ không được vẻ vang cho lắm nhưng cô cũng suy nghĩ kĩ rồi, đi rồi thì sẽ không còn gì hối tiếc nữa, thứ gì là của mình sẽ thuộc về mình, còn thứ gì không phải là của mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình. Vy nhìn hai đứa bạn đang không ngừng tranh cãi trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn vì có chúng nó. Hai đứa đối với cô giống như là cánh tay luôn chìa ra sẵn để cô có thể nắm lấy bất cứ lúc nào. Như thế đã là một loại hạnh phúc rồi, phải không?

Thời gian như vừa sắm thêm động cơ phản lực, chạy nhanh thoăt thoắt, thứ bảy chẳng mấy chốc đã đến. Ôm tâm tình thấy chết không sờn, Vy đến nơi đã hẹn trước với Hân. Để chuẩn bị cho buổi sinh nhật, cô đã dành cho cả tiếng ngồi trước bàn trang điểm, cố gắng để bản thân trông ổn nhất có thể. Ngồi trên xe máy chờ khoảng mười phút, cô mới thấy Hân đi đến. Cậu ấy trông có vẻ vội vàng, có lẽ vừa học xong.

- Vy! Chờ lâu chưa? Mình xin lỗi, thầy giáo dạy quá giờ nên mới thế!

- Không sao, mình đi thôi! - Vy nổ máy xe.

- Chờ Tuấn đã! Cậu ấy biết đường đến nhà Mai chứ mình không nhớ đâu.

Nghe thấy tên của Tuấn, Vy hơi giật mình, trái tim trong lồng ngực lại được thể nhảy điệu tango rộn ràng. Vy cứng ngắc gật đầu, trong lòng vừa có một chút chờ mong lại vừa có thêm sự sợ hãi. Cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn, không phải trước kia vì cậu ấy mới tham dự sao, bây giờ đúng như ý muốn rồi, cậu ấy sẽ xuất hiện đấy, tâm tình lúc này là sao đây, không sẵn sàng?

- Tuấn! Bọn tớ ở đây này! - Hân vẫy tay với một cậu bạn mặc áo sơ mi màu xanh đang đi xe máy tiến tới. - Vy, bọn mình đi thôi!

Tuấn dừng xe bên kia đường, cậu nhìn Vy cười và gật đầu chào. Vy bị "xịt keo" cứng ngắc, máy móc gật lại một cái xem như chào lại. Tuấn và Hân đã bắt đầu đi, cô mới vội vàng đuổi theo. Trên đường, hai người họ vừa đi vừa trò chuyện. Học cùng trường đại học thật tốt, có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện, ít nhất là nhiều hơn so với cô.

Vy chậm rãi đi phía sau họ, cô cắn môi âm thầm hối hận. Lúc nãy vì sao không thể chào cậu ấy một tiếng cho tử tế? Có thế mà cũng không làm được, mày là đại đồ ngốc Vy à! Và cũng vào cái khoảnh khắc gặp lại Tuấn, cô chợt hiểu ra rằng, một năm đó chẳng là cái gì cả, tim vẫn đập, chân vẫn run, vẫn lúng túng không nói nên lời. Vy của bây giờ khi đứng trước mặt cậu ấy vẫn mãi là Tường Vy nhút nhát của trước kia mà thôi.

Tuấn đi phía trước, chốc chốc quay lại nhìn cô. Thậm chí cậu còn thả chậm tốc độ, như thể sợ cô không thể theo kịp được. Tuấn dẫn Hân và Vy đến nhà Mai, sau đó cậu quay xe lại đi thẳng. Vy ngơ ngác nhìn theo bóng cậu khuất dần.

- Tuấn hôm nay không đi sao? - Vy cởi mũ bảo hiểm, làm như vô tình hỏi.

- Không, cậu ấy đi đón Minh và Quỳnh. Mặc kệ đi, bọn mình lên trước.

Nhà của Mai là một căn hộ chung cư nhỏ nằm trên tầng bảy. Khi Hân và Vy bước vào, mọi người đã có mặt gần hết, đang chụm đầu vào nướng thịt.

- Bát của hai người này. - Việt cầm hai cái bát trống đưa cho hai người. - Sao đến muộn vậy?

- Chờ Tuấn và Hân nên hơi lâu một chút. - Vy cười cười.

- Cậu khỏi ốm rồi à?

- Ừ cảm nhẹ thôi mà, không cần lo lắng, a cảm ơn nhé!

Bọn họ ngồi trò chuyện một lúc thì ba người còn lại có mặt. Tuấn ngồi xuống vị trí ngay cửa ra vào, cách Vy rất xa. Từ khi cậu ấy bước vào, cô đã âm thầm mong cậu có thể ngồi cạnh mình, chỉ cần có thế thôi cũng làm cô thấy mãn nguyện rồi, nhưng cuối cùng tâm nguyện vẫn không thành. Tâm tình Vy cứ thế mà bị thả rơi, cô phỉ nhổ bản thân thất vọng cái gì chứ. Là chính cô không tự biết tranh thủ cơ hội thì làm gì có chuyện sung lại rụng xuống. Cô cứ ngây người ra, thỉnh thoảng cười vài ba tiếng hùa theo mọi người.

- Thế nào rồi, vụ đánh cược của Việt và Dũng, ai là người thắng? - Cô bạn tên Chi tủm tỉm cười.

- Bà định trêu tôi đấy hả Chi? Bà nghĩ Bách khoa toàn giống đực như vậy, đào đâu ra mà có "gấu"? - Ánh mắt Dũng trở nên xa xăm, cậu ta cầm lấy tay Việt đầy mùi mẫn. - Thôi chi bằng chúng ta bất chấp hết yêu nhau đi!

- Mắc ói! Tránh xa tôi ra! Cứ chờ mà xem, tôi nhất định sẽ lấy trọn một trăm nghìn từ tay ông, Dũng ạ!

Việt nói xong, cầm ly nước uống che đi khóe miệng đang cười của mình. Ánh mắt cậu như có như không dừng lại ở chỗ cô bạn đang ngây người không biết là suy tư cái gì. Vẻ của Dũng thì như vừa nuốt phân làm mọi người cười vang lên. Trời cũng dần về chiều muộn, Vy cảm thấy hơi mệt nên đứng dậy ra về trước.

- Vy! Chờ tớ một chút!

Đi được nửa đường cầu thang bộ, cô đứng lại chờ Việt hổn hển chạy tới.

- Cậu đi nhanh vậy. Cùng về luôn đi, đằng nào chúng ta cũng tiện đường mà, đúng không?

- Cậu cũng đi xe máy tới hả?

- Tất nhiên rồi, sáng đi học về là mình qua đây luôn mà.

Đột nhiên chẳng biết nói gì cả, hai người yên lặng đi cạnh nhau. Vy muốn hỏi thăm gì đó nhưng cũng không tiện mở lời, thấy cậu cũng im lặng như vậy nên đành thôi. Dường như mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nên không bận tâm đến đối phương nữa.

- Vy này, cậu có bận không? - Cậu đột ngột lên tiếng.

- Không... sao hả?

- Mình... mình chưa mua quà cho Mai, lại chẳng biết... con gái thường thích gì nên cậu giúp mình được không? Không mất thời gian nhiều đâu, chỉ thêm một lúc thôi mà - Mắt thấy đã đến cửa nhà xe, Việt chợt buột mồm nói ra ý định mới nghĩ đến. Cậu chưa muốn tạm biệt sớm như vậy, muốn ở cạnh nhau thêm một lúc nữa. Đã dũng cảm mở lời rồi, Vy ơi, đừng từ chối mình có được không?

- Được, dù sao ở nhà cũng chán. Ở gần đây có mấy cửa hàng bán đồ khá đẹp, chúng ta đi bộ ra đó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dii-chann