Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chúng ta chia tay được không anh?

- Cho anh lí do.

     Đạt nhìn cô, khuôn mặt không biến sắc, lãnh đạm như vậy, nhưng ánh mắt vì lời nói của cô mà không giấu nổi sự bất ngờ. Cậu không nghĩ người con gái mình yêu suốt năm năm nay lại muốn chia tay với cậu. Bất ngờ, lo lắng, sợ hãi, đau khổ, ánh mắt cậu nói lên tất cả những điều đó. Cô biết chứ, biết cậu cảm thấy thế nào, năm năm bên nhau nói không quá dài cũng đủ để họ hiểu được đối phương đến nhường nào. Những ngày tháng bên nhau, những kỉ niệm tươi đẹp giữa hai người, những cái ôm những nụ hôn đã từng dành cho nhau sao mà ngọt ngào đến thế. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô buộc phải nói lời chia tay với cậu, từ hôm nay cô sẽ không còn được bên cậu nữa.

- Huyền Như.

     Mải mê suy nghĩ, cô bây giờ mới nhận ra giọng nói của cậu đã không giấu nổi sự khẩn trương. Lấy lại tinh thần, cô nhìn thẳng vào mắt cậu nói:

- Em không thể tiếp tục được mối quan hệ này. Em với anh không hợp nhau, ở bên nhau chỉ khiến đối phương mệt mỏi hơn thôi.

- Anh không mệt - Đạt vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng không biến sắc.

- Nhưng chúng ta thật sự không thể nữa anh à. Ngay từ lúc ban đầu đã như vậy.

- Nếu đã vậy tại sao ban đầu em lại đồng ý?

- Em đã từng nói yêu anh nhưng bây giờ em nhận ra đó chỉ là do em ngộ nhận, em không hoàn toàn yêu anh, đó chỉ là sự ngưỡng mộ mà thôi.

     Đạt nhếch miệng, giọng nói có chút chua chát:

- Em... yêu người khác rồi, đúng không? Vì yêu ngườu khác nên mới chia tay với anh? Vì người đàn ông khác nên mới viện cớ rằng em không yêu anh?

     Huyền Như bất ngờ, cô không nghĩ cậu sẽ nói như vậy. Cô từ trước đến giờ chỉ yêu mình cậu, không bao giờ có khái niệm người thứ ba, điều này cậu cũng rõ hơn ai hết, vậy mà...

     Tình yêu của em không đủ để anh tin tưởng hay sao? Vậyem cứ nghĩ em người anh rất tin tưởng quan trọng với anh. Mẹ anh nói đúng, chúng ta không thể rồi.

     Cô thở hắt ra, nước mắt cũng bắt đầu rơi. Chuyện này cần kết thúc rồi:

- Đúng vậy, em yêu người khác rồi, vậy nên chúng ta chia tay đi, điều này sẽ tốt hơn cho hai chúng ta.

     Đạt nhìn cô, từ đầu đến cuối đều là bộ mặt lãnh đạm ấy, không chút thay đổi sắc mặt. Đây hoàn toàn không phải Đạt mà cô biết. Huyền Như bắt đầu lo lắng, sợ rằng cậu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng cô đã lầm, cậu vẫn chỉ ngồi đó, nhẹ nhàng nói:

- Được, anh đồng ý với em.

     Anh đồng ý... Anh đồng ý... Lời nói đó như đánh thẳng vào tim cô, khiến nó đau đớn như có hàng ngàn mũi tên cứa vào. Kết thúc rồi, năm năm bên nhau đã kết thúc chỉ với câu nói đó. Đau, đau lắm chứ, nhưng biết làm sao được, nếu có trách chỉ trách duyên phận của họ quá ngắn ngủi, trách ông trời đã không toại nguyện cho họ.

     Cô khóc, nước mắt lăn dài trên má, vai cô run rẩy đến thương tâm. Nhìn cô như vậy cậu cũng đau lắn chứ, muốn ôm cô vào lòng vỗ về như trước kia nhưng cậu không có đủ can đảm, chỉ đành trơ mắt nhìn cô khóc.

     Anh xin lỗi Tiểu Như, anh không xứng đáng với tình cảm của em, anh không đủ can đảm tiếp tục mối quan hệ này, anh sợ chính bản thân mình sẽ lại khiến em đau khổ. Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em.

     Phải một lúc lâu sau Huyền Như mới lấy lại tinh thần, lau sạch nước mắt còn vương trên mặt, nở nụ cười mà cô coi là vui vẻ nhất, nói với Đạt:

- Được rồi, mọi chuyện qua rồi, mong rằng sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

     Đạt gật nhẹ đầu rồi cười, muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng. Thấy vẻ mặt tò mò của Huyền Như, cậu mới lấy hết can đảm nói ra:

- Anh... có thể cầu xin em một việc không?

- Anh cứ nói đi, chỉ cần trong khả năng của em em nhất định sẽ giúp anh.

- Chúng ta... chúng ta có thể làm bạn chứ?

     Nghe câu này của Đạt cô không khỏi bất ngờ, cô không nghĩ cậu sẽ cầu xin cô như vậy.

- Được em đồng ý - Cô cười nhẹ, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến.

     Bạn bè cũng được, để em vẫn còn cơ hội được bên anh, quan tâm đến anh.

- Cảm ơn em, Tiểu Như - Đạt cười, nụ cười chua xót.

     Đến cuối cùng chúng ta lại thành ra như vậy. Nực cười thật.

- Được rồi, hôm nay em có chút việc bận, phải đi bây giờ, lúc khác chúng ta nói chuyện.

- Để anh đưa em về - Thấy cô có ý định ra về, cậu đứng đứng dậy muốn đưa cô đi nhưng cô từ chối.

- Không cần đâu em đi xe buýt được rồi, anh đi không thuận đường.

- Vậy anh đưa em ra bến xe.

     Thấy cậu kiên quyết muốn đưa mình đi, Huyền Như cũng không từ chối nữa, để cậu đưa ra bến xe. Tưởng như bầu không khí trên xe sẽ lắng đọng, yên tĩnh nhưng không phải vậy, hai người cười nói rất nhiều, như là câu chuyện ở cửa hàng caffe ban nãy chưa xảy ra. Đến bến xe, Huyền Như tháo dây an toàn, nói với Đạt:

- Cảm ơn anh đã đưa em tới đây, em đi trước nhé.

- Tiểu Như - Đạt gọi, nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về phía trước.

- Dạ?

     Cô quay lại nhìn cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đạt nói:

- Anh có thể ôm em một lần không, coi như là bạn bè ôm nhau thôi.

     Huyền Như bất ngờ, nhưng cũng không từ chối. Hai người ôm nhau, rất chặt, như muốn cùng đối phương hòa làm một. Tại sao một tình yêu đẹp như vậy lại bị chia cắt cơ chứ?

- Được rồi, xe buýt đến rồi, em phải đi đây. Anh về cẩn thận nhé.

     Đến lúc xe buýt đến hai người mới rời nhau. Huyền Như lúng túng bước xuống xe, quay lại nói với cậu

- Được rồi, anh về đi, hôm khác chúng ta nói chuyện - Nói rồi cô chạy lên xe buýt.

     Đạt nhìn chiếc xe đang dần khuất xa, mỉm cười chua chát:

- Tiểu Như à, em nói dối dở thật. Mày cũng thật vô dụng Triệu Tiến Đạt, đến người phụ nữ của bản thân cũng không giữ nổi.

     Đạt ủ rũ rút điện thoại ra, nhấn vào một dãy số quen thuộc. Được một lúc dầu dây bên kia mới bắt máy, là một giọng nam trầm ấm nhưng xen vào đó là tiếng rên của phụ nữ và tiếng thở dốc đầy ám muội:

- Cậu gọi không đúng lúc rồi Mặt Trời Nhỏ của tôi.

- Tôi thất tình rồi.

- Thất tình rồi? - Nghe câu này, người đó dừng lại động tác, rút phân thân ra khỏi người phụ nữ trên giường, ngồi thẳng dậy - Không ngờ Đại thiếu gia Triệu Gia có ngày này.

- Cậu thôi đi, đến chỗ cũ, tôi đợi cậu - Nói xong cậu cũng tắt máy, quay xe đi.

     Người kia nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, nhún vai. Đứng dậy mặc lại quần áo, ném cho người phụ nữ kia một xấp tiền rồi đến chỗ hẹn.

     Tên điên này làm hỏng chuyện vui của ông, hôm nay phải bắt cậu đền bù tổn thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro