Chương I: Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời Sài Gòn vừa tạnh cơn mưa chiều,

Ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu trên mặt đường ướt át, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc. Trong không gian ẩm ướt ấy, Phương bước ra từ tòa nhà chọc trời, một nữ cường nhân với bộ vest sang trọng, sắc bén trong từng đường nét.

Làn da Phương, một cô gái với độ tuổi 30, như ánh sáng chiếu rọi, nổi bật giữa đám đông hối hả. Đôi mắt sắc lạnh, như muốn xuyên thấu mọi thứ, lướt qua những ánh nhìn tò mò của người qua đường. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, tôn lên gương mặt thanh tú nhưng đầy quyền lực.

Chiếc xe sang trọng đậu sẵn bên lề đường, người tài xế mở cửa cung kính chờ đợi. Cô nhẹ nhàng bước lên xe, mỗi động tác đều toát lên sự tự tin và quyết đoán. Cánh cửa xe đóng lại, tách biệt cô khỏi thế giới xô bồ ngoài kia.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô trở nên trầm lặng, như ẩn chứa một câu chuyện dài đầy bí ẩn và những khát khao sâu kín. Cô biết rằng, dù cuộc sống bên ngoài có ồn ào và náo nhiệt thế nào, thì bên trong xe này, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của cô. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên đôi môi đỏ mọng, báo hiệu cho một hành trình mới đầy thách thức và cơ hội đang chờ đợi phía trước.

Trong chiếc xe sang trọng, không gian yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng động cơ êm ái. Cô ngồi dựa lưng vào ghế da cao cấp, tay cầm xấp hồ sơ dày cộm. Ánh đèn vàng từ đèn xe hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt đăm chiêu và lạnh lùng.

Cô lật từng trang hồ sơ, đôi mày nhíu lại khi đọc các thông tin chi tiết. Những con số và dữ liệu phức tạp không làm cô nao núng, mà chỉ khiến cô tập trung hơn. Trong ánh mắt sắc sảo ấy, hiện rõ sự quyết đoán và sự tính toán kỹ lưỡng.

Bên ngoài, thành phố vẫn tiếp tục cuộc sống hối hả, nhưng trong không gian yên tĩnh này, cô như tách biệt khỏi tất cả, chìm đắm trong suy nghĩ và kế hoạch của mình. Cô biết rằng mỗi quyết định, mỗi bước đi của mình đều phải chính xác và không được phép sai lầm. Một nữ cường nhân như cô không thể để bất kỳ sơ suất nào làm ảnh hưởng đến mục tiêu của mình.

Chiếc xe lướt qua những con phố sáng đèn, hướng về phía một biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố. Cô đóng xấp hồ sơ lại, nhìn ra cửa sổ, suy tư về những gì sẽ diễn ra tiếp theo. Trong ánh mắt ấy, ánh lên một ngọn lửa của tham vọng và sự kiên định. Cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, bởi vì cô biết, con đường mình chọn chỉ có một hướng duy nhất: tiến lên phía trước và không bao giờ quay đầu lại.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng căn biệt thự to lớn, màu trắng. Tiếng phanh xe kêu "két" nhẹ, báo hiệu cho những người đứng sẵn trong nhà. Cổng sắt cao vút từ từ mở ra, để lộ khu vườn rộng lớn và con đường dẫn vào ngôi biệt thự tráng lệ.

Vài người từ trong nhà đã đứng chờ sẵn, thấy xe tới, họ vội vã chuẩn bị dù và mở cửa xe cho cô. Một người đàn ông trung niên, có vẻ là quản gia, bước tới trước, tay cầm chiếc dù lớn che chắn mưa cho cô. Ông cúi chào cung kính khi cánh cửa xe mở ra.

Cô bước xuống xe, đôi giày cao gót chạm nhẹ vào mặt đất, âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh. Ánh mắt cô lướt qua khu vườn xanh mướt, rồi tập trung vào cánh cửa chính của ngôi biệt thự. Tất cả mọi người đều cúi đầu, tôn trọng sự hiện diện của cô.

Không nói lời nào, cô bước thẳng vào trong, theo sau là quản gia và một vài người hầu. Mỗi bước đi của cô đều toát lên sự tự tin và quyền lực, khiến cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng và trang nghiêm.

Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, đón chào cô vào một không gian sang trọng, được trang trí tinh tế. Đèn chùm lấp lánh trên trần nhà, phản chiếu ánh sáng lên mọi vật xung quanh. Cô bước vào phòng khách, ánh mắt vẫn sắc lạnh và kiên định.

"Thưa cô, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng," quản gia lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tôn trọng.

"Rất tốt," cô đáp ngắn gọn, đôi mắt vẫn không rời khỏi xấp hồ sơ trong tay. "Bắt đầu thôi."

Cô ngồi xuống ghế, chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng đang chờ đợi. Với cô, không có gì quan trọng hơn việc thực hiện những kế hoạch đã định, và cô sẽ không để bất kỳ điều gì cản bước mình. Trong ánh mắt ấy, ngọn lửa của tham vọng và sự quyết đoán vẫn cháy rực, sẵn sàng đốt cháy mọi trở ngại trên con đường phía trước.

Cô ngồi xuống trước màn hình máy tính, căn phòng giờ đây chỉ còn ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của cô. Phía bên kia màn hình, một nhóm người ăn mặc lịch sự trong những bộ vest đen đang chờ sẵn. Họ là những đối tác kinh doanh quan trọng của công ty, những người mà cô phải thuyết phục để đưa dự án mới đi vào thực hiện.

Màn hình hiện lên hình ảnh của một phòng họp sang trọng, nơi những người đối tác đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú hướng về cô. Họ trao đổi vài câu chào hỏi lịch sự, nhưng không ai có thể che giấu sự căng thẳng và mong chờ. Với họ, cô không chỉ là một đối tác mà còn là một người phụ nữ đầy quyền lực và tầm ảnh hưởng.

"Chào buổi tối, quý ông," cô bắt đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực. "Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham dự cuộc họp này. Tôi đã xem xét kỹ lưỡng mọi thông tin liên quan và sẵn sàng thảo luận chi tiết về dự án của chúng ta."

Cô mở xấp hồ sơ, từng trang tài liệu hiện lên trên màn hình chia sẻ. Mỗi biểu đồ, mỗi con số đều được cô giải thích rõ ràng và mạch lạc. Ánh mắt cô không rời khỏi màn hình, thể hiện sự tự tin và nắm rõ mọi khía cạnh của dự án.

Phía bên kia, các đối tác trao đổi ánh nhìn, gật đầu đồng ý với những gì cô trình bày. Họ đặt câu hỏi, và cô trả lời một cách lưu loát, không một chút do dự. Mỗi câu trả lời của cô đều làm họ thêm phần tin tưởng và tôn trọng.

Cuộc họp kéo dài hơn một giờ, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi. Sự chuyên nghiệp và kiến thức sâu rộng của cô đã tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ. Khi cuộc họp kết thúc, những nụ cười hài lòng và những cái bắt tay qua màn hình đã chứng minh rằng cô đã thành công trong việc thuyết phục họ.

"Rất tốt," cô nói, giọng nói trầm lắng nhưng đầy quyết đoán. "Chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch đã định. Cảm ơn quý ông vì sự hợp tác. Chúc mọi người một buổi tối tốt lành."

Cô tắt màn hình, ánh mắt vẫn còn lấp lánh sự tự tin và quyết tâm. Đối với cô, đây chỉ là một bước nhỏ trong hành trình đầy thử thách. Nhưng cô biết, mỗi bước đi đều cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự quyết đoán không lay chuyển. Và với tất cả những điều đó, cô sẽ luôn là người dẫn đầu, không bao giờ lùi bước trước bất kỳ khó khăn nào.

Cô ngồi tựa hẳn vào ghế, đôi mắt nhắm chặt, cố gắng xua tan sự mệt mỏi đang lan tỏa khắp cơ thể. Một tiếng thở dài nhẹ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng. Cuộc họp thành công nhưng cũng khiến cô tiêu hao không ít năng lượng.

Sau vài giây im lặng, cô mở mắt, ánh nhìn lại trở nên kiên định. Cô đứng dậy, đôi chân vững vàng tiến về phía cửa phòng. Bàn tay thon dài mở cánh cửa gỗ, bước ra ngoài hành lang rộng lớn và sang trọng của căn biệt thự.

Cô bước đi trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng. Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường và ánh đèn vàng ấm áp tạo nên không khí thanh bình, tương phản với sự bận rộn và căng thẳng của công việc.

Tiến về phía nhà bếp hiện đại to lớn, cô cảm nhận mùi hương thơm ngát của các loại gia vị và thức ăn. Nhà bếp được trang bị đầy đủ các thiết bị cao cấp, từ bếp từ, lò vi sóng đến tủ lạnh lớn, tất cả đều hiện đại và tiện nghi.

Cô bước đến quầy bếp, mở tủ lấy ra một ly thủy tinh. Rót cho mình một ly nước lạnh, cô uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa, làm dịu đi cảm giác căng thẳng. Đặt ly nước xuống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, ngắm nhìn khu vườn xanh mướt dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Trong khoảnh khắc yên bình này, cô cho phép mình thả lỏng, tạm quên đi những áp lực và trách nhiệm. Dù chỉ là trong giây lát, nhưng điều đó đủ để cô lấy lại tinh thần, sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới đang chờ đợi.

Khi đang thưởng thức sự yên bình của giây phút hiện tại, cô chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phía phòng giải trí của căn biệt thự. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ tự hỏi, trong đầu nảy ra những suy nghĩ về chuyện gì đang xảy ra ở đó. Là người khá khó tính và kỹ tính, cô không thể bỏ qua bất kỳ điều gì không rõ ràng trong nhà mình.

Cô đặt ly nước xuống quầy bếp, rồi chậm rãi tiến về phía âm thanh phát ra. Mỗi bước đi của cô đều chắc chắn và quyết đoán, đôi mắt sắc lạnh thể hiện sự quyết tâm tìm ra nguồn gốc của tiếng cười ấy.

Đến trước cửa phòng giải trí, cô dừng lại trong giây lát, hít thở sâu và nhẹ nhàng mở cửa. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc.

Trước mặt cô, Hân - em gái của cô - đang ôm ấp và đùa giỡn với một người con gái cùng trạc tuổi. Tiếng cười của họ vẫn vang lên, đầy vui vẻ và hồn nhiên. Hân nhìn thấy chị mình, lập tức dừng lại, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng ngùng.

"Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?" cô hỏi, giọng nói tuy không quá lớn nhưng đầy uy quyền. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Hân, như muốn tìm hiểu sâu hơn về tình huống này.

Hân, với vẻ mặt bối rối, lên tiếng giải thích. "Chị, đây là Linh, bạn thân của em. Chúng em chỉ đang nói chuyện và chơi đùa một chút thôi. Em xin lỗi nếu làm phiền chị."

Cô nhìn Hân, đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị. Cảm xúc trong lòng cô trở nên hỗn loạn, và cuối cùng, sự nghiêm khắc của cô lên tiếng.

"Hân, tại sao em lại ôm ấp một người con gái khác?" Cô hỏi, giọng nói lạnh lẽo và cứng rắn. "Chị không chấp nhận điều này. Em biết chị luôn nghiêm khắc với những gì trái quy luật tự nhiên."

Hân sững người, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. "Chị, em... chỉ là bạn bè thôi, không có gì đâu."

Cô tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Hân. "Chỉ là bạn bè? Em nghĩ chị dễ dàng tin như vậy sao? Chị đã dặn em từ trước, gia đình mình không chấp nhận những điều này. Em không được phép làm trái quy luật."

Linh, người bạn của Hân, đứng bên cạnh, im lặng và lùi lại một bước. Sự căng thẳng trong không khí càng tăng lên.

"Em xin lỗi, chị," Hân nói, giọng run rẩy. "Em không nghĩ là chị sẽ phản ứng như vậy. Em và Linh chỉ là bạn thân thôi, không có gì hơn."

Cô nhìn sâu vào mắt Hân, cố gắng tìm kiếm sự thật. Cuối cùng, cô hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Được rồi, nhưng chị muốn em nhớ kỹ điều này, Hân. Gia đình mình không chấp nhận những gì trái với quy luật tự nhiên và truyền thống. Em phải hiểu rõ trách nhiệm và vị trí của mình."

Hân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chị. "Em hiểu rồi, chị."

Cô quay người, rời khỏi phòng, để lại không gian căng thẳng và im lặng. Trong lòng cô, sự mâu thuẫn vẫn đang âm ỉ, nhưng với cô, gia đình và truyền thống luôn là điều quan trọng nhất. Dù thế giới bên ngoài có thay đổi ra sao, cô vẫn kiên định với những giá trị mà mình đã chọn, không để bất kỳ điều gì lay chuyển được niềm tin của mình.

Cô giữ gương mặt lạnh lùng, bước thẳng về phía căn phòng rộng lớn của mình trên lầu, mỗi bước đi đều thể hiện sự kiên quyết và quyết đoán. Cửa phòng khép lại với một tiếng "két" nhỏ, tách biệt cô khỏi sự căng thẳng còn lại ở phía dưới.

Hân và Linh đứng lặng lẽ trong phòng giải trí, không khí trở nên nặng nề. Hân quay sang nhìn Linh, đôi mắt đỏ hoe vì sự căng thẳng và buồn bã. Linh, vẫn đứng gần đó, nhướng mày hỏi:

"Vì sao lại nói cả hai chỉ là bạn bè? Chị ấy có vẻ rất nghiêm khắc và không chấp nhận những gì không theo quy tắc."

Hân thở dài, không giấu nổi sự thất vọng và lo lắng. "Chị hai của mình rất khó tính và bảo thủ. Cô ấy không chấp nhận những gì không theo truyền thống hoặc trái với quy luật tự nhiên. Mình biết rõ điều đó, và em không muốn làm chị ấy thêm tức giận."

Linh lắng nghe, đôi mắt đầy sự thông cảm. "Vậy chị ấy không chỉ là người nghiêm khắc mà còn là người đã gánh vác tất cả trách nhiệm trong gia đình từ khi cha mẹ 2 người mất sao?"

Hân gật đầu, gương mặt hiện lên sự mệt mỏi. "Đúng vậy. Chị hai đã phải gánh vác cả trách nhiệm tinh thần lẫn tài chính cho gia đình từ rất lâu. Cô ấy đã phải thay cha mẹ chăm sóc cho mình, và vì thế, cô ấy có thể trở nên rất nghiêm khắc và khó chịu với những gì không phù hợp với quan điểm của cô ấy."

Linh nhìn Hân với sự cảm thông sâu sắc. "Mình hiểu rồi. Nhưng việc phải giấu giếm cảm xúc và sự thật về mối quan hệ của chúng ta không phải là cách giải quyết tốt. Nó có thể gây thêm áp lực cho cả hai chúng ta."

Hân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn đầy lo lắng. "Mình biết. Nhưng lúc này, mình chỉ muốn giữ hòa khí trong gia đình và không làm chị hai thêm bực bội. Mình hi vọng một ngày nào đó chị ấy có thể hiểu và chấp nhận chúng ta."

Linh vươn tay ra, nắm lấy tay Hân, sự ủng hộ và tình cảm thể hiện rõ trong ánh mắt. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu, bất kể khó khăn nào."

Hân nắm chặt tay Linh, cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. "Cảm ơn cậu, Linh. Mình rất cảm kích vì có cậu bên cạnh."

Cả hai đứng yên, cảm nhận sự yên lặng và sự đồng cảm giữa họ. Dù tình hình có khó khăn, nhưng sự hỗ trợ và tình cảm dành cho nhau chính là nguồn động viên quý giá để họ tiếp tục chiến đấu và hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro