Chương II: Định mệnh của Hân và Linh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quay trở về trước đây, lúc Hân và Linh gặp nhau lần đầu.

Hân và Linh lần đầu tiên gặp nhau trong căn tin của ngôi trường Đại học quốc tế nổi tiếng bật nhất cả nước. Khi đó, Hân đang đứng sắp hàng để lấy đồ ăn trưa. Cô mặc một chiếc đồng phục học sinh sang trọng, thể hiện sự kiêu kỳ và sự nghiêm khắc vốn có từ khi còn nhỏ.

Trong khi Hân đang chờ đợi, mắt dõi theo từng món ăn trên quầy, Linh bước vào với tốc độ nhanh chóng, đang tìm kiếm một chỗ đứng trong hàng. Nhưng không may, Linh bị vấp và chạy va vào Hân.

"Á!" Hân kêu lên, sự khó chịu lập tức hiện rõ trên khuôn mặt. Cô đẩy Linh ra, ánh mắt sắc như dao. "Cô không thấy tôi đang đứng ở đây sao? Cô không thể cẩn thận hơn à?"

Linh, đang loay hoay với cái khay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và đau. "Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chỉ..."

"Chỉ là không để ý, đúng không?" Hân cắt ngang, giọng nói lộ rõ sự không hài lòng. "Cô có biết là sự va chạm này đã làm hỏng cả bữa trưa của tôi không?"

Linh cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù sự lo lắng và xấu hổ đang lấn át. "Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ bù đắp cho việc này."

Hân nhìn Linh, không chút cảm thông. Trước đây, Hân vốn dĩ là một nàng tiểu thư khó chiều, rất ghét bị làm phiền hoặc đụng chạm đến mình. Cô không chấp nhận sự bừa bãi hay thiếu tôn trọng từ bất kỳ ai.

Linh cảm thấy mình đang bị đối xử không công bằng. "Tôi chỉ là một học sinh mới, chưa quen với mọi thứ ở đây. Tôi không muốn gây rắc rối cho ai."

Hân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có phần dịu lại một chút. Cô vẫn không hoàn toàn hài lòng, nhưng cũng không thể tiếp tục nổi giận. "Tốt nhất là cô nên cẩn thận hơn lần sau. Tôi không có thời gian để xử lý những phiền toái này."

Khi Hân quay đi, Linh đứng lại với một chút thất vọng và lo lắng. Mặc dù cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ không được suôn sẻ, nhưng điều này đã đánh dấu sự khởi đầu của một mối quan hệ đầy thử thách giữa hai người, với sự khác biệt rõ rệt trong quan điểm và cách sống.

Giờ học bắt đầu và các học sinh lần lượt vào lớp. Hân bước vào phòng học với dáng vẻ kiêu kỳ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc thường thấy. Cô tìm chỗ ngồi của mình và đặt cặp sách xuống bàn gần cửa sổ.

Ngay sau đó, giáo viên bước vào lớp, dẫn theo một học sinh mới. Đó chính là Linh, người mà Hân đã gặp trong căn tin trước đó. Giáo viên mỉm cười, giới thiệu Linh với cả lớp.

"Chào các em, đây là Linh, học sinh mới của lớp chúng ta. Linh, em hãy ngồi vào bàn bên cạnh bạn Hân nhé."

Linh bước vào lớp, ánh mắt tìm kiếm chỗ ngồi. Khi nhận ra rằng mình sẽ ngồi cạnh Hân, Linh cố gắng mỉm cười với cô bạn đã gặp trước đó.

Hân, ngay lập tức nhận thấy sự bất tiện, cảm thấy khó chịu. Cô đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, và lớn giọng nói: "Cô giáo, tôi không muốn ngồi cạnh người này."

Giáo viên nhìn Hân, một chút ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết. "Hân, đây là sắp xếp của lớp. Linh sẽ ngồi cạnh em, hy vọng em có thể hòa đồng."

Hân cảm thấy sự kiên quyết của giáo viên khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Cô ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế và biểu cảm trên mặt vẫn tỏ rõ sự khó chịu. Đôi mày cô nhíu lại, như thể sự hiện diện của Linh là một điều phiền toái không thể chấp nhận.

Linh, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười tươi. Cô quay sang Hân, nhẹ nhàng nói: "Chào Hân, mình là Linh. Rất vui được làm bạn với bạn."

Hân không đáp lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì. Cô tiếp tục giữ vẻ mặt khó chịu, không hề bận tâm đến nụ cười của Linh.

Linh cảm thấy một chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần. Cô ngồi xuống bàn, cố gắng không để sự căng thẳng giữa hai người ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Cả lớp bắt đầu buổi học, nhưng sự khó chịu giữa Hân và Linh vẫn âm ỉ, làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí của lớp học.

Mặc dù khởi đầu không suôn sẻ, nhưng điều này đã đánh dấu một mối quan hệ phức tạp và đầy thử thách giữa hai người. Họ sẽ phải tìm cách hiểu nhau và hòa hợp, dù có nhiều sự khác biệt và mâu thuẫn trong cách sống và quan điểm.

Trong suốt buổi học, Hân không ngừng liếc mắt về phía Linh, khuôn mặt cô luôn giữ vẻ khó chịu. Cô lén nhìn Linh từ khóe mắt, sự căng thẳng và bất mãn không thể che giấu. Hân không thể chịu nổi sự hiện diện của Linh, và những ánh mắt không mời mà đến càng làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai người.

Cuối cùng, tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ ra về. Linh, cố gắng duy trì tinh thần tích cực, quay sang Hân với nụ cười nhẹ. Cô định chào Hân một cái, nhưng khi Linh vừa mở miệng, Hân đã đứng dậy một cách vội vã. Cô không nói lời nào và bước thẳng ra ngoài, không hề quay lại.

Linh đứng đó một lúc, hơi ngượng ngùng và không biết phải làm gì. Một vài bạn trong lớp, thấy tình huống, quay sang giải thích cho Linh:

"Hân là một tiểu thư rất giàu có và được chiều chuộng từ nhỏ. Cô ấy mất cha mẹ khi còn nhỏ, nên có phần khó tính và không dễ gần. Đừng để điều đó làm em buồn. Đó là cách cô ấy đối phó với những thay đổi trong cuộc sống."

Linh lắng nghe, sự cảm thông hiện rõ trên gương mặt. Cô gật đầu, biểu lộ sự hiểu biết. "Cảm ơn các bạn đã giải thích. Mình không sao đâu."

Bên trong, Linh cảm thấy một chút thương cảm đối với Hân. Cô hiểu rằng những hành vi khó chịu của Hân có thể là kết quả của một quá khứ đau thương và sự thiếu thốn tình cảm. Sự tò mò về cuộc sống của Hân bắt đầu nảy sinh trong lòng Linh. Dù là sự bắt đầu không thuận lợi, nhưng Linh không thể không cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với Hân.

Linh quyết định rằng cô sẽ không để những khó khăn ban đầu làm mình nản lòng. Thay vào đó, cô sẽ cố gắng hiểu và giúp Hân vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Cô tin rằng sự kiên nhẫn và lòng chân thành có thể giúp xây dựng một mối quan hệ tốt hơn, dù bắt đầu có vẻ khó khăn.

Nói về Linh.

Linh, mặc dù cũng là tiểu thư của một gia đình tài phiệt, nhưng hoàn cảnh của cô khác biệt đáng kể so với Hân. Gia đình Linh tuy không nổi tiếng và giàu có bằng nhà Hân, nhưng họ đã tạo cho cô một môi trường sống đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần.

Linh lớn lên trong một gia đình yêu thương và ủng hộ nhau. Cha mẹ cô luôn dành thời gian quan tâm và chăm sóc, tạo điều kiện cho Linh phát triển trong một môi trường ấm áp và thoải mái. Gia đình cô có phong cách sống khá thoáng và hiện đại, điều này đã hình thành nên tính cách dễ tính và hòa đồng của Linh.

Khi đối diện với Hân, sự khác biệt trong môi trường sống và cách giáo dục giữa hai người trở nên rõ rệt. Trong khi Hân giữ vẻ nghiêm khắc và khó tính do ảnh hưởng từ những trải nghiệm đau thương trong quá khứ và sự chiều chuộng từ nhỏ, Linh lại có một thái độ nhẹ nhàng và dễ chịu hơn nhờ sự ấm áp và hỗ trợ từ gia đình.

Linh luôn sẵn sàng mở lòng và tìm cách hiểu người khác, điều này khiến cô trở thành một người bạn dễ gần và hòa đồng. Mặc dù tình huống ban đầu với Hân có vẻ khó khăn, Linh không để những khó khăn đó ảnh hưởng đến thái độ của mình. Thay vào đó, cô quyết định dùng sự chân thành và kiên nhẫn để tiếp cận Hân, hy vọng có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp hơn trong tương lai.

...

Hân bước lên chiếc xe sang trọng của mình, vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự khó chịu. Chiếc xe lăn bánh êm ái, đi qua những con đường lát đá sang trọng và dừng lại trước căn biệt thự rộng lớn, như mô tả ở đầu câu chuyện.

Người tài xế nhanh chóng bước xuống và mở cửa xe cho Hân. Cô bước ra ngoài, một tay cầm chiếc balo, tay còn lại vẫy chào người quản gia đứng sẵn đón. Dù vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, Hân không quên lịch sự cảm ơn người quản gia.

Bước vào biệt thự, Hân đi thẳng về phía nhà bếp. Trong căn bếp hiện đại và rộng rãi, bà đầu bếp già, người đã phục vụ cho gia đình từ lâu, đang chăm sóc cho những món ăn. Bà đã phục vụ cho gia đình từ thời cha mẹ của Hân còn sống, và là một phần quan trọng trong đời sống hàng ngày của gia đình.

Hân đi đến gần bà đầu bếp, ôm chầm lấy bà từ phía sau. Sự căng thẳng trong lòng cô dường như được xoa dịu bởi sự ấm áp và quen thuộc của bà. Cô thở phào một tiếng, biểu hiện sự nhẹ nhõm và thư giãn sau một ngày dài.

"Cháu đói quá, bà ơi. Hôm nay có gì ăn không?" Hân hỏi, giọng điệu có phần nũng nịu, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc trước đó.

Bà đầu bếp quay lại, nở một nụ cười hiền hậu. "Cháu yêu quý, hôm nay có món cháo gà với rau củ tươi, và một chút bánh mì nướng nữa. Cháu có muốn thử không?"

Hân gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hào hứng. "Đúng món cháu thích. Cảm ơn bà, bà luôn biết cách làm cháu vui."

Bà đầu bếp gật đầu, quay lại tiếp tục công việc nấu nướng, trong khi Hân tìm chỗ ngồi ở bàn bếp. Không khí trong nhà bếp trở nên ấm áp và thân mật, giúp Hân cảm thấy thoải mái hơn sau những căng thẳng và áp lực từ cuộc sống bên ngoài.

Bữa ăn chuẩn bị xong, Hân ngồi vào bàn, thưởng thức từng miếng thức ăn với sự thỏa mãn. Mặc dù ngày hôm nay có nhiều thử thách, nhưng những khoảnh khắc như thế này giúp cô tìm lại sự bình yên và cảm giác an toàn trong vòng tay của những người mà cô yêu quý.

Dù căn biệt thự rộng lớn, sự hiện diện của những người trong gia đình không nhiều. Ngoài nhân viên, giúp việc, quản gia và bà đầu bếp già, hầu như trong nhà rất ít người. Cảm giác cô đơn và thiếu vắng những người thân trong gia đình khiến Hân cảm thấy chạnh lòng.

Khi ngồi xuống bàn bếp, Hân đung đưa chiếc muỗng trong tô cháo, khuôn mặt hiện rõ sự buồn bã. Từng động tác của cô đều mang một nỗi buồn sâu thẳm, và không khí xung quanh dường như phản chiếu tâm trạng của cô.

Bà đầu bếp, người đã phục vụ cho gia đình từ nhiều năm trước, nhìn thấy sự buồn bã trên khuôn mặt Hân. Bà đứng bên cạnh, với giọng nói nhẹ nhàng và đầy quan tâm. "Hân, hôm nay cháu trông có vẻ mệt mỏi. Có chuyện gì xảy ra không?"

Hân thở dài, giọng nói có chút nặng nề. "Hôm nay ở trường có một số vấn đề không vui. Cháu đã gặp phải một cô bạn mới, và mọi chuyện không được suôn sẻ lắm."

Bà đầu bếp lắng nghe, ánh mắt đầy sự cảm thông. "Cô bạn mới? Cô ấy làm cháu khó chịu sao?"

"Vâng, cô ấy khá khác biệt với cháu và những người bạn quen thuộc. Cháu cảm thấy như có một khoảng cách rất lớn giữa chúng cháu." Hân trả lời, một phần của sự mệt mỏi và ấm ức hiện rõ trong giọng nói.

Bà đầu bếp mỉm cười, ánh mắt ấm áp. "Đôi khi, những người mới đến có thể mang lại nhiều thử thách, nhưng cũng có thể là cơ hội để học hỏi và trưởng thành. Cháu đã cố gắng làm quen với cô ấy chưa?"

Hân suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. "Cháu đã cố gắng, nhưng dường như mọi thứ không như mong đợi. Cháu cảm thấy rất khó khăn để tiếp nhận sự thay đổi này."

Bà đầu bếp nhẹ nhàng vỗ vai Hân. "Cháu có biết không, sự thay đổi luôn đi kèm với khó khăn, nhưng cũng mang lại nhiều cơ hội mới. Có lẽ cháu cần thời gian để hiểu và chấp nhận sự khác biệt. Đôi khi, những thử thách như vậy lại giúp chúng ta trưởng thành hơn."

Hân cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nghe những lời động viên chân thành từ bà đầu bếp. Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. "Cảm ơn bà, những lời bà nói thật sự giúp cháu cảm thấy tốt hơn. Cháu sẽ cố gắng hơn."

Hai bà cháu trò chuyện thêm một lúc, những tiếng cười và sự vui vẻ dần thay thế không khí nặng nề. Dù ngày hôm nay không suôn sẻ, nhưng sự quan tâm và chia sẻ của bà đầu bếp đã làm cho Hân cảm thấy như mình không đơn độc trong những khó khăn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro