Chương IV: Xung khắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về lại thực tại.

Phương, chị hai của Hân, bước vào phòng của mình. Cô khẽ đóng cánh cửa phòng lại, tiếng cánh cửa khép lại nghe như một sự giải thoát tạm thời khỏi những bôn ba ngoài kia. Phương bước đến chiếc bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp của mình, mắt dừng lại nơi tấm hình cả gia đình được đặt trang trọng trên bàn. Trong ánh mắt của cô, có một nỗi niềm sâu lắng, như muốn tìm một nơi nương tựa sau những sóng gió của cuộc đời.

Cô ngắm nhìn tấm hình, nơi gia đình cô còn trọn vẹn, với nụ cười ấm áp của cha mẹ và ánh mắt hồn nhiên của hai chị em. Nhớ lại những kỷ niệm đó, Phương không khỏi cảm thấy một nỗi buồn len lỏi trong tim. Cô thở dài, rồi quay người bước đến cửa sổ, nơi mà cảnh vật ngoài kia như một bức tranh thơ mộng.

Khoanh tay đứng nhìn ra ngoài, Phương chìm đắm trong vẻ đẹp của khung cảnh trước mặt. Dòng sông uốn lượn như một dải lụa mềm mại, phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn lấp lánh trên các con đường và tòa nhà cao tầng. Những ánh đèn ấy như những ngôi sao lấp lánh trong đêm, mang lại cảm giác yên bình và thơ mộng.

Cảnh vật trước mắt như đưa Phương vào một thế giới khác, nơi cô có thể tạm quên đi những trách nhiệm nặng nề và áp lực của cuộc sống. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn cảm nhận được sự cô đơn, một khoảng trống không thể lấp đầy kể từ khi cha mẹ ra đi. Phương biết rằng, dù có cố gắng mạnh mẽ đến đâu, cô vẫn cần một điểm tựa, một nơi để cô có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi.

Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm của hoa cỏ, như muốn xoa dịu những căng thẳng trong lòng Phương. Cô khẽ nhắm mắt, để cho tâm hồn mình được thả lỏng trong giây phút yên bình này. Những ngọn đèn ngoài kia vẫn lấp lánh, như những hy vọng nhỏ bé nhưng kiên cường, soi sáng con đường phía trước cho cô.

Dù có khó khăn và thử thách, Phương biết rằng cô phải tiếp tục bước đi, vì bản thân mình và vì em gái Hân. Cô mở mắt, nhìn về phía xa xăm với ánh mắt kiên định hơn. Phương hiểu rằng, dù có mệt mỏi đến đâu, cô vẫn phải đứng vững, bởi cô là điểm tựa cho gia đình, là người dẫn đường cho Hân trên con đường đầy chông gai của cuộc sống.

Phương đứng lặng im trước cửa sổ, ánh mắt dõi theo những ánh đèn lấp lánh ngoài kia, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ về trách nhiệm và áp lực đang đè nặng trên vai. Cô hiểu rằng giờ đây, chỉ có cô mới có thể lo được cho Hân và duy trì tập đoàn mà cha mẹ đã dày công tạo ra và để lại.

Phương cảm nhận rõ ràng sức nặng của trách nhiệm trên đôi vai mình. Mỗi ngày trôi qua, cô phải đối mặt với những thử thách và khó khăn từ cả bên trong lẫn bên ngoài. Để bảo vệ tập đoàn và tài sản gia đình, Phương buộc phải trở thành một người khó tính và nghiêm khắc, không chỉ với người khác mà còn chính bản thân mình. Cô không cho phép mình yếu mềm hay dễ dãi, bởi cô biết rằng sự mềm yếu sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của những kẻ dòm ngó tài sản của gia đình.

Những kẻ tham lam luôn rình rập, chờ đợi một sơ hở nhỏ để tấn công và chiếm đoạt. Phương không thể để điều đó xảy ra. Cô đã từng chứng kiến sự sụp đổ của những gia đình giàu có khác khi người thừa kế không đủ mạnh mẽ và kiên định. Đó là lý do cô luôn giữ vững tinh thần, không để lộ bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào.

Nhìn ra cảnh vật thơ mộng bên ngoài, Phương cảm thấy lòng mình dâng lên một niềm khao khát bình yên. Cô nhớ về những ngày tháng êm đềm bên cha mẹ và Hân, những kỷ niệm đẹp đẽ và ngọt ngào. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Cô phải mạnh mẽ để bảo vệ gia đình, để giữ gìn những gì cha mẹ đã dày công xây dựng.

Phương thở dài, quay trở lại bàn làm việc. Cô cầm tấm hình gia đình lên, nhìn vào ánh mắt hiền từ của cha mẹ, cô cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. "Con sẽ không để ba mẹ thất vọng," cô thầm hứa với lòng mình.

Cô đặt tấm hình trở lại chỗ cũ, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Phương biết rằng, dù có khó khăn và thử thách đến đâu, cô vẫn phải tiếp tục bước đi. Vì bản thân cô, vì Hân, và vì di sản của cha mẹ. Cô sẽ không để bất kỳ ai làm tổn hại đến gia đình mình.

Phương quay lại công việc với một tâm thế mới, mạnh mẽ và quyết đoán. Cô biết rằng, con đường phía trước còn dài và đầy chông gai, nhưng với tình yêu và sự kiên định, cô sẽ vượt qua tất cả.

Chính vì tính cách khó tính và sự tuân thủ truyền thống của mình, Phương luôn giữ một quan điểm bảo thủ về tình yêu và giới tính. Đối với cô, việc yêu một người cùng giới tính là điều không thể chấp nhận được. Từ trước đến giờ, cô luôn tỏ vẻ khó chịu đến mức người ngoài cho rằng cô kỳ thị những người thuộc cộng đồng LGBT. Quan điểm này đã khiến Phương trở nên cứng nhắc và lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với những người có quan điểm sống khác biệt.

Khi chứng kiến cảnh Hân ôm ấp Linh, Phương không thể không cảm thấy lo lắng và tức giận. Cô lo sợ rằng tình cảm giữa Hân và Linh sẽ phát triển thành một mối quan hệ lãng mạn, điều mà cô không thể chấp nhận. Trong tâm trí Phương, tình yêu đồng giới là một điều sai trái và không thể được dung thứ. Cô tin rằng sự bảo thủ và nghiêm khắc của mình là cách duy nhất để bảo vệ gia đình và tập đoàn khỏi những điều bất lợi.

Phương quyết định phải tìm cách ngăn cản Hân và Linh, không để mối quan hệ của họ tiến xa hơn. Cô biết rằng mình phải hành động nhanh chóng, trước khi tình cảm giữa hai cô gái trở nên sâu sắc hơn. Phương cảm thấy áp lực nặng nề hơn bao giờ hết, không chỉ từ trách nhiệm với gia đình và tập đoàn, mà còn từ nỗi sợ mất kiểm soát trong tình cảm của Hân.

Bước ra khỏi phòng, Phương định hình kế hoạch trong đầu. Cô sẽ theo dõi Hân và Linh sát sao, tìm cách tạo khoảng cách giữa hai người và ngăn chặn mọi cơ hội họ có thể gần gũi nhau. Phương hiểu rằng, việc này không dễ dàng và có thể khiến Hân cảm thấy bị tổn thương, nhưng cô tin rằng mình đang làm đúng. Đối với Phương, bảo vệ gia đình và duy trì những giá trị truyền thống là điều quan trọng nhất.

Khi xuống đến phòng khách, Phương bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hân và Linh. Cô không để lộ cảm xúc, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và quyết đoán. Trong lòng cô đã quyết định, dù có phải đối mặt với sự phản đối từ Hân và cả những người xung quanh, cô vẫn sẽ làm mọi thứ để ngăn chặn mối quan hệ này. Phương tin rằng, chỉ có cách này mới có thể bảo vệ Hân khỏi những điều cô cho là sai trái và giữ gìn sự ổn định của gia đình.

Không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, cô chậm rãi tiến tới trước mặt Hân và Linh. Nhận thấy sự căng thẳng trong không khí, Hân và Linh bối rối nhìn nhau, không biết phải đối diện với Phương thế nào.

Phương lên tiếng, giọng nói lạnh như băng:

"Linh, em còn ở đây làm gì? Em đã ở đây quá lâu rồi. Khi nào em về nhà?"

Câu hỏi bất ngờ của Phương khiến cả Hân và Linh sửng sốt. Hân cảm thấy như tim mình chùng xuống, ánh mắt cô chuyển từ bối rối sang lo lắng. Linh, dù cố gắng giữ bình tĩnh, cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên và tổn thương trước lời nói của Phương. Cô đứng im, không biết phải trả lời thế nào.

Hân lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng:

"Chị Phương, Linh là bạn em, cô ấy có thể ở lại chơi một chút nữa mà."

Nhưng Phương không mảy may nhượng bộ, đôi mắt cô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và quyết đoán:

"Bạn thì cũng có giới hạn, Hân. Em không thể cứ để bạn ở lại suốt như vậy. Linh, về đi. Nhà em chắc cũng đang chờ em đấy."

Linh hiểu rằng đây là cách Phương muốn chia rẽ cô và Hân, nhưng cô không muốn làm Hân khó xử hơn. Cô gật đầu nhẹ, mắt nhìn Hân đầy ý nghĩa:

"Em hiểu rồi, chị Phương. Em sẽ về ngay."

Hân định nói gì đó để phản đối, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Phương và sự hiểu biết trong ánh mắt của Linh, cô chỉ biết thở dài và gật đầu. Linh bước tới ôm nhẹ Hân trước khi rời đi, cô nói nhỏ vào tai Hân:

"Đừng lo, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Hân nhìn theo Linh, lòng đầy lo lắng và buồn bã. Khi cánh cửa khép lại sau lưng Linh, Hân quay sang nhìn chị mình, ánh mắt đầy sự bất mãn và thất vọng. Nhưng Phương vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.

"Chị làm thế là vì muốn tốt cho em, Hân. Em không hiểu được đâu," Phương nói, giọng lạnh lùng nhưng có phần mềm mại hơn trước.

Hân không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phương một lúc lâu rồi lặng lẽ bước lên lầu. Trong lòng cô biết, cuộc sống của mình từ đây sẽ khó khăn hơn khi phải đối mặt với sự ngăn cản từ chính người chị mà cô luôn kính trọng và yêu thương. Nhưng cô cũng biết rằng, tình cảm dành cho Linh là thật, và cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Sau khi Hân bước lên lầu, Phương đứng yên một lúc, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm ẩn chứa sự lo lắng. Cô quyết định phải hành động nhanh chóng để bảo vệ em gái mình khỏi những tình huống cô cho là không đúng đắn.

Phương rút điện thoại ra và bấm số gọi cho Hưng, người thư ký thân cận và đáng tin cậy của mình. Khi điện thoại kết nối, giọng nói chuyên nghiệp và lịch sự của Hưng vang lên:

"Chào cô Phương, có chuyện gì vậy ạ?"

Phương không chần chừ, cô nói thẳng vào vấn đề:

"Hưng, tôi cần anh cho người theo dõi Hân 24/24 mỗi khi em ấy đến trường. Tôi muốn biết mọi hành động, mọi cuộc gặp gỡ của em ấy, đặc biệt là với Linh. Anh hiểu chứ?"

Hưng ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột và nghiêm trọng này, nhưng anh không dám phản đối. Anh biết rằng khi Phương đã ra lệnh, không có chỗ cho sự do dự.

"Vâng, cô Phương. Tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức. Tôi đảm bảo rằng mọi thông tin sẽ được báo cáo đầy đủ và chính xác."

Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc:

"Tốt. Tôi không muốn có bất kỳ sai sót nào. Đây là việc rất quan trọng. Cảm ơn anh, Hưng."

Sau khi cúp máy, Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô biết rằng việc giám sát Hân là cách duy nhất để đảm bảo rằng em gái mình không bị cuốn vào những mối quan hệ mà cô cho là sai trái. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng về cách Hân sẽ phản ứng khi phát hiện ra.

Phương quay lại bàn làm việc, cầm lấy tấm ảnh gia đình và ngắm nhìn những gương mặt quen thuộc. Trong lòng cô, tình yêu và trách nhiệm với gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu. Cô hy vọng rằng những quyết định của mình, dù có thể khiến Hân đau lòng, sẽ giúp bảo vệ em gái và giữ gìn danh tiếng của gia đình.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vẫn lung linh với nhữngngọn đèn rực rỡ. Phương đứng lặng một lúc lâu, để tâm trí mình lạc vào dòng suynghĩ về những thử thách phía trước và những quyết định khó khăn mà cô phải đốimặt. Trong lòng cô chỉ mong rằng Hân sẽ hiểu và tha thứ cho những gì cô đanglàm, vì tất cả đều xuất phát từ tình yêu và sự lo lắng của một người chị dànhcho em gái mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro