Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.36 Nhà bơi lội đại học Sâm Lam

Website chính thức của "Hồn Đạm OL"

Tin tốt! Tin tốt! "Hồn Đạm OL" sau một đợt bảo trì đổi mới lâu dài, đúng mười hai giờ trưa hôm nay mở cửa, gói mở rộng "Hồn Đạm OL: thiệt đạm bạc" xuất kích, cung thỉnh các game thủ già trẻ vào thể nghiệm!

Nội dung đổi mới chủ yếu lần này có:

- Phó bản đoàn 25 người: Giếng Trăng!

- Sàn đấu S2 mùa thi mới khởi động!

...

Đội vận hành chính thức của "Hồn Đạm OL"

——————————————————————————-

Đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam là khu trường được xây cuối cùng trong làng đại học, trường học đương nhiên mới nhất, công trình hiện đại như nhà bơi lội cũng bố trí xa hoa nhất.

So với tám đường bơi trong nhà tiêu chuẩn của Sâm Lam, hồ bơi của Yên Đại quả thực giống y mấy hố nước được đào ngoài trời.

Đến cả bể bơi lộ thiên của học viện thể thao Lạc Minh còn hơn Yên Đại một bậc, ở phương diện này, đại học Yên Sơn có trăm năm lịch sử hoàn toàn bại trận.

Cho nên, thi đấu bơi lội giữa các trường phần lớn sẽ chọn Sâm Lam là nơi so tài, ngẫu nhiên cũng sẽ tiến hành ở học viện thể thao.

Hôm nay là mở đầu cho cuộc thi bơi lội thuộc đại hội thể thao của làng đại học, thi vòng loại nội bộ của đội bơi đại học Sâm Lam.

Thi vòng loại không mở cửa cho người ngoài, chỉ dán thông báo nhà bơi lội tạm ngưng hoạt động, số người đến hiện trường xem không nhiều, phần lớn đều là bạn bè thân thích giống Kim Mân Thạc.

Khi đoàn người Kim Mân Thạc đi vào nhà bơi lội, trận đấu còn chưa bắt đầu, các tuyển thủ đều đang khởi động làm nóng người.

Hoàng Tử Thao vừa tiến vào tức thì cảm thấy chuyến đi này không tồi.

Một nơi tốt đẹp như này, vì sao hồi trước bản thân không chịu đặt chân vào chứ?

Trong tất cả vận động viên, dáng người của tuyển thủ bơi lội đẹp nhất... Ít nhất đây là quan điểm của Hoàng Tử Thao .

Bả vai rộng lớn, bắp chuột cường tráng, cơ ngực đầy tính đàn hồi, cơ bụng hoàn mỹ, bắp đùi rắn chắc, đường nét bắp chân mượt mà, mọi thứ đều đánh thẳng vào yếu điểm của Hoàng Tử Thao .

Thêm nữa bởi vì ngâm nước thường xuyên nên cả làn da đều rất đẹp, nhìn vào cho người ta xúc động muốn sờ.

Hoàng Tử Thao cảm thấy còn nhìn nữa thì mình sẽ chảy máu mũi.

Kim Mân Thạc yên lặng kéo Lộc Hàm cách xa Hoàng Tử Thao đang lên cơn mê trai thêm một tí, kiên quyết không thể để người khác nhìn ra bọn họ đi cùng nhau.

Kim Mân Thạc thành thục dẫn cả bọn đến vị trí chuyên dụng của Ngô Diệc Phàm , quả nhiên ở đó nhìn thấy túi đồ của Ngô Diệc Phàm .

Đứa bạn thân này bởi vì lý do gia đình mà trước giờ khá chú ý cách ăn mặc, thậm chí còn hơi bị thời trang, nhưng thời trang rất kín đáo, người bình thường nhìn không ra.

Nhưng cực kỳ không hợp với vẻ ngoài của hắn là nội tâm của hắn, vừa chuyên nhất vừa bảo thủ, đã chọn một vị trí thì mỗi lần cũng chỉ ngồi chỗ đó, sét đánh bất động.

Mối tình đầu là Tiểu Long Nữ, cái này không nói, lúc nhỏ còn dán hình Tiểu Long Nữ lên hộp viết và nhiều thứ, những điều này đều là chuyện cấm, nói ra sẽ chết.

Lên đại học người khác đều cặp bồ cặp bịch, còn hắn thì đi yêu online, yêu một hơi hơn nửa năm, nhưng ngay cả mặt đối phương cũng chưa từng gặp...

Kim Mân Thạc không phải xuất phát từ ích kỷ mà phản đối Hoàng Tử Thao tương tư đứa bạn thân của mình, mà là hoài nghi, một người không thích thay đổi như thế, đã thẳng hai mươi năm làm sao có thể bị cong dễ như vậy?

Kim Mân Thạc tuy quen biết Hoàng Tử Thao chưa bao lâu, nhưng hai người phảng phất như đã thân nhau cả đời, tình cảm của cậu với Hoàng Tử Thao chẳng thua với Ngô Diệc Phàm tí nào, cho nên càng không muốn nhìn người bạn của mình đi vào ngõ cụt.

Hoàng Tử Thao nhìn đông nhìn tây một hồi, rốt cuộc tìm được Ngô Diệc Phàm , vì đối phương mang nón bơi kính bơi nên không dễ nhìn ra.

Ngô Diệc Phàm quả nhiên mặc quần bơi tam giác, Hoàng Tử Thao lưu lệ, lúc cậu mới vào phát hiện có người mặc da cá mập liền thân —— mặc nhiều như vậy thì đi trượt tuyết cho rồi, còn bơi cái chi nữa?

Cũng may Ngô Diệc Phàm nhà cậu không làm cậu thất vọng.

Nhìn thấy đối phương, Hoàng Tử Thao tức thì cảm thấy những anh giai gặp hồi nãy chỉ là phù du.

Dáng người kia, chậc chậc.

Không biết anh ta tập bơi kiểu gì nhỉ, tốt nhất là bơi bướm, người tập bơi bướm sức eo là số một.

Lộc Hàm u ám xuất hiện đằng sau lưng cậu: "Độc thoại nội tâm nói ra hết rồi."

"Không thể nào?!"

"Gạt cậu thôi."

"..."

"Thử cái biết ngay cậu quả nhiên đang nghĩ chuyện xấu xa."

"Mịa!"

"Đào Đào , Lộc Hàm nói hồi xưa cậu biết bơi."

"Đúng vậy, tớ còn bơi cực giỏi, hắn có nói cho cậu biết tớ bơi tuyệt như một mỹ nhân ngư không?"

"Vậy sao cậu lại đột nhiên sợ nước?"

"Bởi vì tớ bất cẩn ăn phải quả ác quỷ!" (đây là một loại trái cây trong truyện One Piece, ăn vào sẽ có siêu năng lực nhưng sẽ không biết bơi)

"... Vậy cậu đạt được năng lực đặc biệt gì?"

Hoàng Tử Thao cực kỳ bi ai mà bụm mặt, "Tớ ăn phải quả Nhân Nhân, ngoại trừ không biết bơi thì không còn gì khác, lỗ quá." (quả có dạng hình người, người ăn vào không được gì, động vật ăn vào thông minh như người)

Kim Mân Thạc: =_,=

Trận đấu của Ngô Diệc Phàm đã bắt đầu, vì là đấu loại nội bộ nên mỗi người phải thi đấu rất nhiều mục, từ đó chọn ra hạng mục thích hợp nhất tham gia các trận đấu về sau. Ngô Diệc Phàm thi chính, là bơi tự do, ngoài ra còn tham gia một trận hỗn hợp và một trận tiếp sức.

Từ nhỏ Kim Mân Thạc đã cho rằng Ngô Diệc Phàm đẹp trai nhất khi bơi, nhất là bơi tự do, động tác lưu loát tiêu sái, cương nhu bổ trợ, đẹp mắt đẹp lòng không gì sánh được.

Kim Mân Thạc vốn tưởng Hoàng Tử Thao nhất định sẽ thừa cơ mà chảy nước miếng, nhưng cả quá trình đối phương chỉ lặng nhìn, yên tĩnh ngoài ý muốn.

Kim Mân Thạc suýt nữa cho rằng Hoàng Tử Thao đã đổi tính, cho đến khi...

"Tại sao quần bơi phải thiết kế thành quần tam giác mà không phải quần chữ T chứ?" Hoàng Tử Thao vô cùng nghiêm túc mà tư lự.

Câu này nói âm lượng hơi lớn, nhà bơi lội rộng, ít người, trực tiếp khuếch âm lời nói của Hoàng Tử Thao ra ngoài, ngay cả âm vang cũng rõ mồn một, không ít người xung quanh đều nghe được, dẫn tới một trận cười vang.

Lộc Hàm chẳng biết biến từ đâu ra một tấm bảng, trên ghi bốn chữ to: chúng tôi không quen, ra hiệu cho khán giả có mặt ở đây.

Kim Mân Thạc kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, "Cậu lôi tấm bảng ở đâu ra thế?"

Lộc Hàm thuận tay vứt tấm bảng ra sau, "Không gian tùy thân."

Ngô Diệc Phàm luôn ở trong nước ngửa đầu nói chuyện với huấn luyện viên, phát hiện động tĩnh bên này, xoay người bơi về phía bọn họ, khi còn cách mép hồ hơn mười mét thì lặn xuống nước, một chốc sau vọt lên mặt nước, hai tay vịn thành bể.

Hắn kéo kính bơi lên trán, "Tiểu Thạc, lấy chìa khóa trong túi cho tớ."

Kim Mân Thạc mò mò túi đồ không thấm nước của Ngô Diệc Phàm , tìm được một chiếc chìa xỏ dây thun, "Này?"

"Ừ."

Kim Mân Thạc vừa muốn tiến lên, đã bị Lộc Hàm túm lấy bàn tay, chìa khóa cũng bị đoạt đi, ném cho Hoàng Tử Thao đứng bên cạnh, "Cậu đi."

Hoàng Tử Thao quay đầu vẻ mặt bất mãn nhìn Lộc Hàm.

"Sợ thì cứ việc nói thẳng."

Hoàng Tử Thao cầm chìa khóa đi về phía thành bể.

"Cám ơn."

Ngô Diệc Phàm tiếp nhận chìa khóa, đeo vào cổ tay, bơi về phía phòng thay đồ, Hoàng Tử Thao đứng tại chỗ không động đậy, cúi đầu nhìn chằm chằm hồ nước dưới chân, chẳng biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đẩy cậu một cái, Hoàng Tử Thao không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý gì mà té cái ùm xuống nước.

Ngô Diệc Phàm nghe thấy đằng sau có động tĩnh, quay đầu phát hiện Hoàng Tử Thao đang êm đẹp lại rớt khỏi bờ.

Quỷ dị hơn nữa, người bình thường mặc kệ có biết bơi hay không, sau khi rớt xuống nước sẽ theo bản năng quẫy đạp vài cái, còn Hoàng Tử Thao lại trái với bình thường không hề nhúc nhích, cơ thể cứ tiếp tục chìm xuống dưới.

Ngô Diệc Phàm vội vàng xoay trở về, vớt Hoàng Tử Thao đã cuộn thành một cục dưới đáy hồ lên, Lộc Hàm và Kim Mân Thạc đã sớm canh chừng bên hồ, giúp Ngô Diệc Phàm nâng người lên bờ.

Quá trình cứu giúp rất nhanh, theo lý mà nói, Hoàng Tử Thao không nên có biểu hiện chết chìm, cùng lắm thì sặc nước, nhưng giờ phút này sắc mặt cậu lại tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đến hô hấp cũng đình trệ.

Ngô Diệc Phàm chưa từng thấy qua tình huống này, nhưng được huấn luyện bài bản, hắn vẫn có phản ứng trước tiên.

Đầu tiên xếp hai tay lên ngực Hoàng Tử Thao , ép ba cái, sau đó cúi người chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo.

Vào giây phút hắn sắp chạm vào đối phương thì Hoàng Tử Thao đột nhiên giơ tay lên, chặn giữa hai người, môi Ngô Diệc Phàm dán lên lòng bàn tay đối phương.

Con mắt Hoàng Tử Thao chậm rãi mở ra, trên lông mi còn dính giọt nước.

Hai người cứ vậy nhìn nhau sát rạt nửa ngày, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện tình huống không thích hợp, vội ngồi thẳng lên.

"Tôi không sặc nước." Hoàng Tử Thao bỏ tay xuống, từ từ nói, quả nhiên ngay cả một tiếng ho khan cũng không có.

"Cậu chẳng qua muốn nín thở chết thôi." Lộc Hàm ở bên cạnh nói tiếp.

Hoàng Tử Thao nhắm mắt, không muốn để ý tới Lộc Hàm, giờ phút này cậu đang nóng lòng chế ngự cảm giác buồn nôn ùn ùn kéo đến, nửa chữ cũng không muốn nói.

"Cậu sợ nước?" Giọng của Ngô Diệc Phàm truyền đến từ phía trên, ngay cả âm điệu cũng có chút biến đổi.

Trong lòng Hoàng Tử Thao hét to chết rồi, vùng vẫy mở to mắt, quả nhiên thấy Ngô Diệc Phàm mang vẻ phức tạp đang ngắm cậu từ trên xuống dưới.

Hoàng Tử Thao cố nén sự khó chịu như sông cuộn biển gầm trong lòng, cố ngồi dậy, nhìn thẳng vào Ngô Diệc Phàm .

"Sợ nước rất mất mặt à?"

"Tôi không phải ý đó..."

"Nghiên cứu khoa học cho thấy, mỗi 98 người sẽ có một người có phản ứng sợ nước cường độ thấp hoặc hơn, điều này có quan hệ với độ mẫn cảm thành thủy tinh thể của mỗi người, tôi quen biết rất nhiều người sợ nước."

"... Thật?"

Biểu tình Ngô Diệc Phàm rõ là vẻ không tin, nhưng hiện giờ Hoàng Tử Thao cũng chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là nhanh chóng rời khỏi đây, cách nước càng xa càng tốt, cho dù thân phận bị vạch trần cũng mặc kệ.

"Cậu đi đâu?" Ngô Diệc Phàm gọi cậu lại.

Hoàng Tử Thao quay đầu, "Về thay quần áo."

"Cứ vậy trở về?" Ngô Diệc Phàm nhìn bộ dáng ướt sũng của Hoàng Tử Thao , cau mày nói.

Hoàng Tử Thao cũng cúi đầu nhìn chính mình, "Nếu không?"

Ngô Diệc Phàm đi đến chỗ túi đồ của mình, lấy ra một xâu chìa khóa vứt cho Kim Mân Thạc, "Đến phòng ngủ của tớ lấy một bộ đồ tới đây."

Lại xoay người nói với Hoàng Tử Thao , "Đi tắm một chút, trong nước có thuốc tẩy, dính vào đầu không tốt."

"Phòng tắm công cộng?" Hoàng Tử Thao lắc đầu, "Tôi không đi."

"Tại sao?"

Hoàng Tử Thao vô tội nhìn hai đồng bọn bên cạnh, trên mặt hai người đều cùng một vẻ "Bọn tui hiểu, nhưng bọn tui lực bất tòng tâm".

"Hôm nay là đấu loại nội bộ, bây giờ phòng tắm hẳn không có người." Ngô Diệc Phàm tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn giải thích.

"Anh không phải người à?" Vừa rồi Ngô Diệc Phàm muốn chìa khóa rõ ràng cho thấy sắp rời đi.

Ngô Diệc Phàm nghĩ, người này sao cứ ưỡn ẹo mãi vậy.

"Tôi lại không phải người ngoài."

Cuối cùng Hoàng Tử Thao vẫn ngoan ngoãn đi theo Ngô Diệc Phàm , Kim Mân Thạc bấy giờ mới mang vẻ bất mãn trừng Lộc Hàm.

"Biết rõ nó sợ nước, cậu còn đẩy nó xuống?"

Lộc Hàm mang thái độ chả sao cả, "Đây là bệnh, phải trị."

Hoàng Tử Thao chọn vòi sen xa Ngô Diệc Phàm nhất để dội.

Ngô Diệc Phàm từ xa đánh giá cậu một lượt, lần trước gặp mặt, người này còn kéo lấy tay mình không buông, giờ lại chỉ hận không thể lẩn càng xa càng tốt, đúng là khiến người ta khó hiểu.

Nhưng bây giờ điều khiến Ngô Diệc Phàm để ý là, Hoàng Tử Thao và Huỳnh Uyển Nhi, hai người đều bị gãy ngón tay, vả lại còn cùng sợ nước, điều này không thể chỉ giải thích bằng trùng hợp.

Giờ khắc này, Ngô Diệc Phàm gần như có thể chắc chắc suy đoán của mình...

Ngô Diệc Phàm tắm xong, cầm khăn mặt vừa chà đầu vừa đi về phía Hoàng Tử Thao .

Vật dụng tắm rửa Ngô Diệc Phàm chỉ mang theo một bộ, Hoàng Tử Thao vừa nãy chủ động cầm khăn tắm của hắn đi, giờ Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm tắt nước, cũng vội vài dội vài cái, vắt khăn tắm lên vai.

"Bọn Kim Mân Thạc hẳn đang đợi ở phòng thay đồ." Ngô Diệc Phàm nói.

Hoàng Tử Thao gật đầu, giành đi ra ngoài trước, cậu chẳng muốn chốc nữa lại xuất hiện chuyện xấu hổ ngoài ý muốn nào.

Đáng tiếc không như ước nguyện, Ngô Diệc Phàm đi theo đằng sau không cẩn thận giẫm phải bọt xà phòng trên mặt đất, trượt chân, vừa vặn ngã lên trên người đối phương.

Cũng may Hoàng Tử Thao phản ứng đủ nhanh, đúng lúc bắt được núm vặn vòi sen gần nhất mới giúp cả hai không đến mức té xuống đất, có một cú tiếp xúc bất ngờ như phim Hàn.

Nhưng làm như vậy, khăn tắm trên lưng Hoàng Tử Thao đã bị Ngô Diệc Phàm kéo xuống, phần lưng hoàn toàn phơi ra trước mặt đối phương.

Ngô Diệc Phàm sững sờ giây lát, vô thức giơ tay sờ.

Hoàng Tử Thao quay đầu đập văng vuốt sói của Ngô Diệc Phàm , "Động tay động chân làm gì."

"Sẹo của cậu là sao vậy?" Ngô Diệc Phàm không nhịn được hỏi.

"Ba tôi đánh."

"Ác như vậy?" Ngô Diệc Phàm kinh ngạc.

Hơn nữa, vết thương này thật sự không giống bị đánh, trái lại giống như bị thứ sắc bén kì lạ gì cắt ra.

Ngô Diệc Phàm cho rằng người cha có hung ác thế nào cũng không thể lấy dao rạch lưng con mình, trừ phi không phải ruột thịt.

"Ai cần anh lo?"

"Cậu vì chuyện này mà không muốn vào phòng tắm công cộng?"

Hoàng Tử Thao im lặng, nhặt khăn tắm một lần nữa che kín lại.

Bọn Kim Mân Thạc quả nhiên đã chờ ở cửa phòng thay đồ, cầm vài bộ quần áo của Ngô Diệc Phàm cho Hoàng Tử Thao chọn, còn không quên mang theo đôi dép lào. Khi Hoàng Tử Thao nhìn thấy một chiếc áo trong đó thì ngẩn người, do dự một chốc, đoạn cầm lên mặc vào.

Kim Mân Thạc cũng thực không ngờ, những bộ khác đều là do cậu chọn, chỉ có chiếc đó do Lộc Hàm chọn, nhưng cái áo đó nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, sơmi tay dài màu đen rất thông thường, ngực trái thêu chim ưng màu vàng, phía dưới có vài hàng tiếng Anh xem không hiểu, cuối cùng là 4 con số thật lớn: 1923. Áo sơmi này Ngô Diệc Phàm mua năm lớp mười một, cậu thấy Ngô Diệc Phàm có mặc vài lần.

Ngô Diệc Phàm chỉ cao hơn Hoàng Tử Thao một chút, nhưng to con hơn cậu, nhất là nửa người trên, Hoàng Tử Thao mặc áo của hắn rộng thùng thình.

"Nếu tớ kiên trì bơi lội, hiện tại cũng có thể có vóc dáng này." Hoàng Tử Thao đối diện gương, nói đầy bất mãn.

"Vậy cậu bơi đi?" Lộc Hàm nói giọng khiêu khích.

"Trở về trả lại anh," Hoàng Tử Thao chỉ quần áo, nói với Ngô Diệc Phàm .

"Tùy cậu."

Hoàng Tử Thao không thèm để ý hai người kia, nhét quần áo ướt sũng của mình vào một bọc to, chuồn thẳng.

Ngô Diệc Phàm không nhịn được hỏi Kim Mân Thạc, "Hoàng Tử Thao là dân xã hội đen?"

Kim Mân Thạc không rõ vì sao đối phương thình lình hỏi vậy, giựt cả mình: "Không thể nào, không phải cậu ấy là nhà bộ đội à?"

"Vậy sao sau lưng cậu ta có vết sẹo, dài như này," Ngô Diệc Phàm dùng ngón trỏ và ngón cái vẽ một chút, "Như là bị cắt?"

Kim Mân Thạc và Hoàng Tử Thao ở chung mấy tháng cũng chưa từng phát hiện chuyện này, cậu hoang mang chuyển hướng sang Lộc Hàm đứng bên cạnh, "Sau lưng Đào Đào có sẹo?"

Lộc Hàm gật đầu, "Nghỉ hè lớp mười một, bọn tôi ra biển bơi, lâm thời trở trời, gặp phải sóng to, Hoàng Tử Thao không biết bị thứ gì cắt trúng."

Kim Mân Thạc giật mình, "Đây là nguyên nhân cậu ấy sợ nước."

"Đúng."

Kim Mân Thạc lại nghĩ đến một chuyện, "Cũng là nguyên nhân sợ máu?"

Cái này thì Lộc Hàm chưa từng nghe nói, "Có thể, khi được vớt lên thì Hoàng Tử Thao chảy không ít máu."

"Vậy cậu ấy sợ máy bay là vì sao?"

Lộc Hàm nhướng mày, "Sợ máy bay? Nó còn nói sợ gì nữa? Tôi đã nói với cậu rồi, lời của Hoàng Tử Thao không thể tin."

"Đúng rồi Tiểu Thạc," Ngô Diệc Phàm đột nhiên mở miệng, "Lần trước cậu nói Hoàng Tử Thao gãy xương ngón tay, cậu ta bị gãy ngón nào?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò."

"Để tớ nghĩ đã, vết thương của cậu ấy là..." Kim Mân Thạc giơ tay trái, chậm rãi nắn ngón tay của mình, hồi tưởng, "Tay trái..."

:�K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro